Đọc truyện Dùng Cả Sinh Mệnh Để Yêu FULL – Chương 22: Chuyến Du Xuân Cuối Cùng 4
Tác giả: Tiểu Vũ
Chương 22: Mẹ nó!
“Mệt quá, tao về phòng tắm rửa rồi ngủ đây.” Kiểu Khả ngáp một cái dài rồi lôi kéo Tiểu Nhã về phòng.
Tuy thế nhưng Tiểu Nhã cũng không quên quay đầu lại bảo: “Tối nay 6 giờ chúng ta đi chợ đêm chơi đó nghe!”
Bốn người còn lại uể oải đáp: “Biết rồi mà.”
Chợ đêm lấp lánh ánh đèn, đèn lồng đỏ tươi phát ra ánh sáng nhu hòa tựa như những chiếc lò sưởi thu nhỏ.
Ngày xuân nên khách du lịch đông đúc, hai bên hàng quán nồm nộp người, không khí rộn rã vô cùng.
“Đẹp không?” Kiều Khả đội lên đầu một chiếc nón rộng vành, tươi cười hỏi bọn họ.
“Xì, nhìn như bà cô ý!” Mộc Gia Họa che miệng cười nhạo.
Lời nói vừa ra liền bị cô nàng tán một cái vào đầu: “Hừ, thiếu đánh!”
Tiểu Nhã ở bên cạnh cười khúc khích kéo cô nàng đi: “Được rồi được rồi, chúng ta qua bên kia xem đồ trang sức đi.”
“Có duyên chết liền.” Bao Hỉ bỏ lại một câu rồi cũng đi sang một nơi khác.
“Muốn ăn kem cuộn không?” Liễu Minh quay sang hỏi Nghiêu Nhạc.
“Ăn.”
Nghe Nghiêu Nhạc đồng ý Liễu Minh lập tức kéo hắn đi mua kem, một đám người cứ như thế tách ra, chỉ bỏ lại một mình Mộc Gia Họa ngơ ngác đứng đó: “Ơ…”
“Muốn ăn vị gì?” Liễu Minh hỏi, “Dâu đúng không?”
“Ừm.”
Liễu Minh cười cười, một bên nói với chủ quán, một bên lại nói với Nghiêu Nhạc: “Cậu như con gái ấy, thích toàn thứ gì đâu!”
“Liên quan gì tới cậu!”
“Ờ ờ, không liên quan gì đến tôi.” Liễu Minh bất đắc dĩ lắc đầu.
Mua xong, hai người liền đi tìm mấy người kia.
Vì người đông nên Liễu Minh quyết đoán nắm lấy tay Nghiêu Nhạc, cảm giác được hắn muốn rút ra, cậu vội mở miệng: “Như vậy sẽ không bị lạc, nắm chặt một chút.”
Nghe vậy, Nghiêu Nhạc cũng không rút tay lại nữa, ngoan ngoãn một cách kì lạ để Liễu Minh dắt tay xuyên qua biển người mênh mông.
Khóe miệng Liễu Minh chậm rãi giương lên, tâm trạng vô cùng vô cùng tốt.
Trên tay truyền đến xúc cảm mềm mại cùng ấm nóng, ấm áp đến mức trái tim của Liễu Minh đều muốn nhũn cả ra, đúng là chẳng có gì vui vẻ hơn việc được nắm tay người trong lòng hết!
Người đầu tiên bọn họ tìm được là Kiều Khả, cô nàng đang ở một quầy trang sức chọn bông tai.
Thấy hai người bọn họ, Kiều Khả lập tức giơ hai đôi bông tai lên, hỏi: “Mày thấy cái nào đẹp?”
Liễu Minh đáp: “Tụi tao đều là con trai, biết gì đâu mà mày hỏi.”
“Tao hỏi Nhạc chứ ai hỏi mày.”
Nghiêu Nhạc nghe vậy thì nhìn nhìn một chút, sau đó chỉ vào đôi bông tai ngọc trai: “Lấy cái này đi.”
Kiều Khả cười rộ lên: “Mày hiểu tao quá, tao cũng đang định lấy cái này.”
Liễu Minh trợn trắng mắt: “Mày định lấy rồi còn hỏi!”
“Thích rồi làm sao!?”
Nghiêu Nhạc mở miệng: “Thôi, đi tìm mấy người còn lại đi.”
Nghe vậy Liễu Minh vội hỏi: “Muốn về sao? Buồn ngủ à?”
Nghiêu Nhạc gật đầu.
Thế là ba người cùng đi kím mấy người còn lại để trở về ngủ.
Ngày thứ hai ở Phú Quốc, sáu người đều thức sớm, theo kế hoạch hôm nay bọn họ sẽ đi lặn ngắm san hô, một trong những đặc trưng của Phú Quốc.
Hiện tại bọn họ đang ở trên một chiếc du thuyền sang chảnh, mặc đồ lặn vào và chuẩn bị xuống biển, anh trai hướng dẫn còn ở một bên chậm rãi nêu những vấn đề cần chú ý cho bọn họ.
Sau đó sáu người theo chân một anh trai trèo xuống thang để xuống nước.
“Xuống từ từ thôi…”
Anh trai vừa dứt lời thì Mộc Gia Họa đã bị Kiều Khả đạp cho một đạp bay xuống nước, kéo theo đó còn có Bao Hỉ ở phía dưới.
“Bà mẹ nó Kiều Khả!!!”
Anh trai hướng dẫn và mọi người: “…”
Liễu Minh không khỏi đỡ trán, có đứa con gái nào mà hay chơi mất dạy như đứa này không!?
Nghiêu Nhạc không thèm quan tâm mấy người này quậy phá, một mình lặn xuống bên dưới, rất nhanh chóng hắn đã bị nước biển bao phủ, bên tai ù ù chẳng nghe thấy gì cả, trước mặt hiện lên khung cảnh xinh đẹp của biển sâu.
San hô trải dài như một tấm thảm rực rỡ màu sắc, bên cạnh là đàn cá lượn quanh, Nghiêu Nhạc đưa tay ra chạm vào một chú cá, nó cũng không sợ hãi mà cọ cọ vào tay hắn làm Nghiêu Nhạc kinh ngạc tới mức hơi trợn to mắt.
Liễu Minh nhìn mà có chút không nhịn được, ôi người gì đâu mà đáng yêu thế nhỉ? Nói là xuống ngắm san hô chứ nãy giờ cậu toàn thấy bản thân đi ngắm Nghiêu Nhạc không à, nhìn người nọ lượn quanh, đôi mắt sáng lấp lánh, khóe môi luôn cong cong, nhìn sao cũng thấy thật đẹp mắt! Cảnh đẹp mà người còn đẹp hơn.
Liễu Minh bơi tới nắm lấy tay Nghiêu Nhạc, vì hồi nãy anh trai hướng dẫn bảo như thế, chứ cậu cũng không phải muốn chiếm tiện nghi gì đâu nhé.
Qua một lúc sau bọn họ mới trồi lên mặt nước, đón bọn họ là một bữa buffet hải sản to bự, sáu người thay đồ xong rồi cùng nhau ăn bữa trưa chảnh sả trên du thuyền sang chảnh.
Bao Hỉ vừa ăn vừa nói: “Mẹ mày đúng là chơi sang quá Họa ạ!” Đôi tay thoăn thoắt gắp đồ ăn.
“Ha, mẹ tao thì khỏi phải nói!”
“Bữa nào đến thăm dì một chuyến đi.” Tiểu Nhã nói.
“Ừm.”
Liễu Minh một bên lột tôm cho Nghiêu Nhạc một bên hỏi: “Tối nay đi Vinpearl Land à?”
Nghiêu Nhạc nhướng mày: “Sau lại đi buổi tối?”
“Tối đẹp mà.” Kiều Khả thản nhiên đáp.
“Đéo hiểu nổi tụi mày.” Nghiêu Nhạc bất đắc dĩ lắc đầu.
Không hiểu sao hắn có thể chơi được với đám người này nữa, lúc đó chắc bị khùng rồi!
Liễu Minh không tiếng động nháy mắt với Kiều Khả một cái, cô nàng cười cười, nụ cười trên khóe môi mang theo chút ý vị không rõ.
5 giờ 30 bọn họ lên đường đi đến Vinpearl Land, vì chỗ này khá gần nên cả bọn đều đi bộ.
Trời đã bắt đầu sụp tối, ánh tà dương chỉ còn dư lại một chút, đỏ rực chiếu lên bóng dáng của sáu thiếu niên, sau đó từ từ khuất sau rặng núi.
“Chúng ta chơi cái gì trước bây giờ?” Tiểu Nhã hỏi.
Mộc Gia Họa: “Đương nhiên là tàu lượn siêu tốc rồi!”
Mặt cô nàng lập tức tái nhợt: “Có thể, có thể chơi cái khác không?”
“Ai, không cần sợ! Chúng ta cùng nhau chơi mà.” Nói rồi, Mộc Gia Họa cười hì hì kéo tay cô nàng đi về phía tàu lượn siêu tốc.
Kiều Khả ngay lập tức la lối chạy theo: “Mày đứng có mà bắt nạt Nhã!”
“Ai thèm bắt nạt nó đâu.”
Liễu Minh cũng lôi kéo Nghiêu Nhạc đi theo.
Bọn họ ngồi lên tàu lượn, tàu vừa chuyển động đã nghe thấy tiếng hét vang dội của Tiểu Nhã, sau đó là tiếng la như heo bị chọc tiết của Kiều Khả cùng Mộc Gia Họa, còn dám bảo người ta không cần sợ, bây giờ chẳng khác nào tự vả mặt mình!
Liễu Minh buồn cười nhìn ba người la thành một nùi, bên này vẫn nắm chặt tay của Nghiêu Nhạc.
Cảm giác bàn tay mình đang nắm hơi run run, cậu lập tức quay sang nhìn người bên cạnh, khuôn mặt hắn vẫn rất bình tĩnh, nếu như tay không run chắc Liễu Minh cũng sẽ tưởng hắn không có sợ.
Liễu Minh niết nhẹ mu bàn tay của hắn, dịu giọng nói: “Không cần sợ.”
“Ai sợ!” Vừa dứt lời thì tàu đột nhiên xuống dốc, Nghiêu Nhạc theo bản năng nắm chặt tay người bên cạnh, chặt tới mức Liễu Minh cũng thấy có chút đau.
“Không sao, không sao!” Liễu Minh lại lần nữa vuốt ve tay Nghiêu Nhạc trấn an.
Ban nãy cậu không nên dẫn hắn cùng chơi trò này mới đúng, người nọ đều sợ tới mức mặt mày tái nhợt rồi này.
Xuống tới mặt đất, ba người Kiều Khả, Tiểu Nhã, Mộc Gia Họa đều ở bên cạnh nôn đến chết đi sống lại, Bao Hỉ cũng đã mua nước về đưa cho bọn họ.
“Chúng ta đừng chơi mấy trò này nữa được không?” Kiều Khả khó khăn nói.
“Không được, vào đây mà không chơi mấy cái này thì làm sao được!” Mộc Gia Họa hét.
Sau đó bọn họ liền bị kéo đi hết trò này đến trò khác, tất cả các trò cảm giác mạnh đều lần lượt được bọn họ trải nghiệm.
Thế nhưng vì chơi quá nhiều nên bọn họ đều quen mẹ hết rồi, sợ hãi qua đi còn lại chỉ là sự phấn khích cùng vui sướng.
Cuối cùng địa điểm vui chơi của bọn họ chuyển sang nhà ma, bây giờ là vừa đúng 8 giờ, vào nhà ma thì còn gì kích thích bằng.
Nghiêu Nhạc mặt mũi bình tĩnh nhìn lướt qua năm người kia, hỏi: “Tụi mày xác định chơi cái này?”
Cả bọn lập tức gật đầu như gà mổ thóc.
“Được, tao không chơi.” Nghiêu Nhạc nói.
Kiều Khả vội vàng bảo: “Không được! Mày phải chơi mới được.”
Mộc Gia Họa cũng nói: “Đúng đúng, mày không chơi thì sao mà–”
Tiểu Nhã nhanh chóng bụm miệng Mộc Gia Họa lại, tươi cười nhìn Nghiêu Nhạc: “Chơi đi, không sao đâu.”
Liễu Minh niết niết tay hắn, cũng bảo: “Không sao đâu, tôi bảo vệ cậu mà.”
“Ai cần cậu bảo vệ!” Nghiêu Nhạc rút tay ra khỏi tay Liễu Minh, lạnh lùng liếc cậu một cái.
“Được rồi, vậy thì chơi nhé?”
Nghiêu Nhạc không tình nguyện mà gật đầu.
Bọn họ hợp lại thành một đám ôm nhau đi vào, coi bằng chẳng còn một chút kẻ hở nào, ban đầu còn nói không sợ chứ lúc này ai nấy đều run lẩy bẩy ôm chặt lấy nhau.
Liễu Minh bị đẩy lên đi đầu không khỏi dở khóc dở cười, xung quanh tối đen như mực, giơ tay năm ngón cũng chả thấy, không gian yên tĩnh đến mức một tiếng động nhỏ cũng có thể phóng đại lên gấp trăm gấp nghìn lần.
Bọn họ đi buổi tối nên người chắc chắn là chẳng có bao nhiêu, lúc này bên trong chỉ nghe được tiếng bước chân chậm chạp của sáu người họ.
Đột nhiên Mộc Gia Họa lên tiếng: “Kiều Khả, mày đừng có nắm lấy áo tao coi!”
Kiều Khả hoang mang quay lại nhìn cậu ta: “Tao ở đằng trước mày mà!”
“Vậy ai nắm áo–”
Sáu người liếc mắt nhìn nhau.
“Á á á á á……” Chạy mất dép.
Nghiêu Nhạc thở không ra hơi dựa vào tượng, sau đó mới quan sát hoàn cảnh xung quanh, hắn thử gọi: “Liễu Minh…”
Không có ai đáp lại.
“Kiều Khả, Mộc Gia Họa…” Chờ một chút, hắn lại gọi: “Bao Hỉ, Tiểu Nhã…”
Vẫn không có ai.
Giọng hắn bắt đầu trở nên gấp gáp: “Tụi mày đâu rồi? Ra đây đi chứ! Này, có ai không?”
Nghiêu Nhạc chậm rãi đi về phía trước, đôi mắt nhiễm phải lo lắng nhìn ngó xung quanh, cho đến khi bất ngờ chạm phải một đôi mắt rỗng toét, một đôi mắt đang lặng lẽ nhìn hắn.
“Mẹ nó!”.