Dùng Cả Sinh Mệnh Để Yêu

Chương 16: Giáng Sinh


Đọc truyện Dùng Cả Sinh Mệnh Để Yêu FULL – Chương 16: Giáng Sinh


Tác giả: Tiểu Vũ
Chương 16: Giáng sinh
Hôm nay là giáng sinh, các cặp đôi ra đường đông hơn thường ngày rất nhiều, đặc biệt là tụ tập ở những quán trà sữa như quán của Liễu Minh đang làm thêm thế này.

Bây giờ là 5 giờ 30 cách giờ hẹn với bọn Kiều Khả còn 30 phút nữa, ban đầu là hẹn gặp nhau ở bến xe buýt nhưng vì Liễu Minh phải đi làm thêm, nên cả bọn đành quyết định gặp nhau ở 520 luôn.

Màu trời đã nhuốm đỏ hồng, ngoài đường cũng đã bắt đầu lên đèn, đèn led trên cây thông noel lập lòe.

Đến cả 520 cũng trang trí đầy màu đỏ xanh đặc trưng của ngày giáng sinh, không khí ngày lễ rộn ràng vô cùng, khiến người ta không khỏi háo hức.

Liễu Minh giương mắt nhìn đến Nghiêu Nhạc ngồi ở đối diện, đối phương hôm nay mặc một chiếc áo sơ mi trắng cùng quần baggy bình thường, mái tóc xoăn lung tung phủ lên vầng trán no đủ, đôi mắt đào hoa nhẹ câu như đang cười đặc biệt quyến rũ, đôi tay mảnh khanh trắng nõn đang cầm bút chì chậm rãi phác họa lên trang giấy.

Không khí cứ yên lặng như thế cho đến khi chị chủ quán đi đến, chị để lên bàn hai ly trà sữa rồi tủm tỉm cười nói: “Quà giáng sinh cho hai đứa đấy, chỉ có độc thân như chị mới có thôi nhá!”
Nghiêu Nhạc giương mắt nhìn chị chủ quán, nét cười nhàn nhạt: “Cảm ơn chị.”
Liễu Minh cầm lên uống thử, cũng cười: “Chị cũng mau tìm một người đi thôi, em làm ở đây gần ba năm rồi mà còn chưa từng thấy ông chủ đâu!”
“Đôi lúc độc thân cũng tốt em ạ!” Chị chủ nháy mắt một cái rồi rời đi.

Liễu Minh lắc đầu khẽ cười, cuộc đời thật sự rất dài, muốn tìm một người phù hợp cũng không dễ dàng gì.

Cậu nhìn dòng người đông đúc bên ngoài rồi lại nhìn người trước mặt, khuôn mặt tinh xảo, khóe môi vương nụ cười nhạt, thế nên càng phải trân trọng người trước mắt.

Nghiêu Nhạc quẳng giấy bút qua một góc, chống đầu nhìn ra bên ngoài, một bên hút trà sữa, một bên hỏi: “Tụi nó có tới không vậy?”
“Aiya aiya tới rồi đây, mày không có kiên nhẫn gì cả!”
Liễu Minh cùng Nghiêu Nhạc quay đầu lại thì nhìn thấy Mộc Gia Họa đẩy cửa đi vào, theo sau là Kiều Khả, Tiểu Nhã cùng Bao Hỉ, câu kia cũng là cậu ta nói.

Hôm nay ai cũng trưng diện cả, đặc biệt là hai cô nàng kia, Tiểu Nhã khoác một chiếc váy liền hồng nhạt cùng áo khoác jean bên ngoài, Kiều Khả thì trông năng động hơn với quần baggy ống rộng và áo hoodie đỏ, còn hai đứa kia, thôi lười quá nên bỏ qua đi.

Chị chủ quán vừa thấy bọn họ tới liền đem ra thêm bốn ly trà sữa nữa, Nghiêu Nhạc nhìn thế thì không nhịn được trêu: “Chị tặng hết cho cẩu độc thân hôm nay không sợ sập tiệm sao ạ?”
Chị chủ chỉ cười hì hì đáp: “Chị đây không có gì ngoài điều kiện em nhé!”
Cả đám được một dịp bật cười, ồn ào bảo chị chủ tặng thêm nữa, chị chủ cười hì hì nháy mắt mấy cái rồi chạy mất.


Ra khỏi quán rồi cả đám mới bắt đầu hoang mang, chẳng biết đi đâu giữa dòng người hối hả thế này.

Liễu Minh nhìn sang Nghiêu Nhạc, hỏi: “Đi đâu đây?”
Nghiêu Nhạc chưa kịp đáp nữa thì Bao Hỉ đã vội chen vào: “Khu ăn vặt!”
“Không có hỏi cậu!” Tiểu Nhã đẩy đầu cậu ta một cái.

Nghiêu Nhạc cũng không để ý, chậm rãi nói: “Như ý nó đi.”
Liễu Minh gật đầu, lại nhìn một vòng: “Trước đi ăn rồi vào nhà thờ dạo một chút, sau đó chúng ta lại đến quán Karaoke thế nào?”
“Ok!”
Vậy địa điểm đầu tiên của bọn họ chính là khu ăn vặt, bọn họ quen thuộc đi đến quán thịt nướng.

Mộc Gia Họa đứng chết trân nhìn cửa quán, giật giật khóe miệng: “Tụi mày tới đây lần thứ n+ rồi đó biết không? Không ngán à?”
Nghiêu Nhạc lạnh nhạt đáp: “Không.”
Bốn người còn lại cũng trăm miệng một lời: “Không!”
Mộc Gia Họa: “…” Bi thương tôi mang trời xanh có thấu?!
Hôm nay quán thịt nướng chỉ có các cặp đôi là nhiều, chính thế đấy, ngày lễ dù là lễ đếu nào thì trên đường cũng toàn cặp yêu nhau thôi, dù là quốc tế phụ nữ, trung thu hay quốc tế thiếu nhi gì gì đó thì bọn nó vẫn sẽ đi chơi với nhau! Thế nên đừng hỏi why!
Đồ ăn được đem ra, Kiều Khả cùng Tiểu Nhã lập tức kéo cả đám lại, giơ lên điện thoại: “Chụp hình nào!”
Tách
Thiếu niên và khói trắng lượn lờ, nét cười in sâu trên khóe môi, in hằn vào hồi ức.

Bọn họ vừa ăn vừa nói chuyện, được một lúc thì Kiều Khả như nhớ ra cái gì, một phát đập bốp lên bàn nói: “À đúng rồi, hôm giao thừa trường mình có cấm trại đấy, cô vừa bảo với tao hồi sáng.”
Tiểu Nhã nhìn sang: “Thế mày có đi không? Mày đi thì tao đi, dù sao tao với mày cũng cùng nhau về.”
Mộc Gia Họa: “Tao chắc không, năm nay phải về đón giao thừa với mẹ, ông già tao lại đi bồ bịch mấy tháng không về rồi.” Cậu ta nhàn nhạt nói, như không hề quan tâm.

Bao Hỉ vỗ vỗ vai cậu ta: “Tao cũng vậy, năm ngoái đã không về rồi.”
Kiều Khả cũng gật gật đầu: “Ừm, tao cũng không muốn đi, giao thừa mà, phải về nhà.”
Nghiêu Nhạc đột nhiên mở miệng: “Về nhà đi, thời gian ở bên gia đình quý giá hơn.”
“Nghiêu Nhạc…” Liễu Minh lo lắng nhìn Nghiêu Nhạc.


Liễu Minh cũng không biết phải mở miệng như thế nào nữa, đã gần bốn năm rồi cậu không biết cảm giác đón giáo thừa với gia đình là như thế nào, thế nhưng nỗi đau ban đầu đến nay cũng đã chai sạn, chẳng cảm nhận được gì nữa.

Thế nhưng Nghiêu Nhạc thì khác, hắn chỉ mới phải chịu đựng một lần này thôi, lúc này chỉ có ở bên hắn là việc cậu có thể làm được, chỉ có như vậy thôi, thật bất lực làm sao.

Để không khí trở lại ban đầu, bọn họ chỉ đi ngang qua nhà thờ rồi chụp vài tấm ảnh sau đó thì đến thẳng quán karaoke luôn.

Trong đó có một tấm ảnh Liễu Minh đang nghiêng đầu nhìn Nghiêu Nhạc mà mỉm cười, nét dịu dàng trong mắt đều sắp nhấn chìm mọi thứ xung quanh, như là cả thế giới đều gói gọn trong một người vậy.

Kiều Khả cùng Tiểu Nhã lặng lẽ nhìn tấm ảnh này, lúc sau mới nhìn nhau mỉm cười, tình cảm chính là đẹp đẽ như thế.

Quán Karaoke giờ này thật sự rất đông, anh nhân viên còn bảo là bọn họ rất may mắn vì còn đúng một phòng luôn, mà đúng là may mắn thật.

Vừa vào phòng thì tên ngáo Mộc Gia Họa đã chạy ào đến cướp micro, Kiều Khả làm sao chịu nổi nhào đến cùng cậu ta tranh giành, Bao Hỉ thì ánh mắt chỉ tập trung vào rổ đồ ăn vặt, chỉ có Tiểu Nhã an tĩnh ngồi vào một chỗ.

Liễu Minh ngồi xuống bên cạnh Nghiêu Nhạc, hỏi: “Hôm nay định uống bia à?”
Nghiêu Nhạc nhướng mày: “Cậu đừng có uống đấy, đừng có gây họa cho người khác.”
Liễu Minh cười: “Làm sao có thể.”
Hai người kia đã bắt đầu gào rống, âm thanh vang đến muốn đâm nát màng nhĩ của mấy người còn lại trong phòng, vì vậy Nghiêu Nhạc cũng nghe không rõ Liễu Minh nói gì, hắn nghiêng đầu, dựa lại gần cậu: “Hả? Cậu nói gì?”
Hơi thở ấm áp phun lên mặt Liễu Minh, mùi đàn hương nhàn nhạt lại lần nữa xông vào khoang mũi.

Cậu không được tự nhiên lắc đầu nhưng cũng không muốn tránh xa Nghiêu Nhạc, vẫn lưu luyến cảm giác lâng lâng như say rượu thế này.

Liễu Minh cắn răng nói: “Một ngày nào đó tôi chắc chắn sẽ chuốc say cậu!”
Lần này nghe được rồi, Nghiêu Nhạc liền khịt mũi hừ một tiếng, cười nhạt: “Cậu vẫn còn non và xanh lắm.”
“Vậy sao…” Liễu Minh nhìn khuôn mặt tinh xảo gần ngay trước mắt, thấy trong mắt đối phương là kiêu ngạo, là đắc ý.

Cậu thở dài, làm sao lại đột nhiên muốn hung hăng bắt nạt người này rồi, muốn triệt để đánh nát sự kiêu ngạo của hắn.

Mộc Gia Họa và Kiều Khả gào một hồi cũng thấm mệt, hai người quăng micro, mở bia ra rót cho mọi người.


Kiều Khả nhoẻn miệng cười, giơ ly bia lên: “Mấy đứa, vô nào, không say không về!”
Nghiêu Nhạc cùng Liễu Minh nhìn nhau cười cười, cũng nâng ly lên.

Cả bọn cùng nhau hô một tiếng.

Tiếng ly bia đụng vào nhau vang lên thanh thúy, thiếu niên cười vang, trên màn ảnh cũng chẳng biết là phát ra bản nhạc nào, ồn ồn ào ào.

Tiếp đó Tiểu Nhã đã hát tặng mọi người một bài tình ca nhẹ nhàng, giọng cô nàng rất hay, dịu dàng đến muốn say lòng người.

Chỉ tiếc là ở đây một đám đực rựa chẳng đứa nào thèm để ý, cả đám đều quay quanh nhau chơi đánh bài, vô quán karaoke để đánh bài?
Tiểu Nhã hát xong nhìn thấy vậy cũng chỉ biết bất đắc dĩ lắc lắc đầu, đám này…!đúng là bó tay rồi.

Cô nàng nâng ly bia lên làm một hơi, sau đó thoải mái thở ra một cái, tốt quá!
Tiểu Nhã cũng đã chếnh choáng men say rồi, cô lắc lắc đầu, có chút chóng mặt, cô hô một tiếng với mấy người kia: “Tao đi nhà vệ sinh một chút.”
Nghiêu Nhạc ngẩng đầu lên: “Cẩn thận.”
Tiểu Nhã gật đầu rồi lắc lư đi ra khỏi phòng.

Qua một lúc sau, Mộc Gia Họa bực tức quăng bài: “Mẹ nó, lại thua.

Không chơi, không chơi nữa!”
Kiều Khả dựa vào lưng ghế, xòe tay ra cười: “Tiền đây, tiền đây!”
“Đây đây đây, bà cô của tao!” Mộc Gia Họa nghiến răng nghiến lợi móc tiền ra nhét vào tay của Kiều Khả.

“Cháu ngoan.” Kiều Khả nhoẻn miệng cười tươi, cầm tiền đếm đếm.

Liễu Minh nhìn hai người mà bật cười, cậu không uống nhiều thế nên còn rất tỉnh.

Bao Hỉ thì sớm đã say bét nhè nằm ngủ chẳng biết trời trăng gì rồi.

Còn có Tiểu Nhã đi vệ sinh hơi lâu thì phải, cậu khẽ nhíu máy.

Bên cạnh Nghiêu Nhạc đột nhiên đứng dậy, làm Liễu Minh cũng hết hồn: “Làm sao vậy?”
Nghiêu Nhạc nhíu mày: “Đi tìm Tiểu Nhã.


Kêu bọn họ dọn dẹp đi, về thôi, cũng khuya rồi!”
Liễu Minh gật gật đầu, kêu bọn Kiều Khả dọn dẹp nhanh lên, Bao Hỉ thì để cho Mộc Gia Họa vác, còn cậu thì đỡ Kiều Khả theo sau Nghiêu Nhạc ra ngoài.

Vừa ra chính là nhìn thấy Tiểu Nhã bị một gã đàn ông đè trên tường, cô nàng phản kháng rất mạnh nhưng vì men say mà chẳng thể nào đối đấu lại, huống chi sức một cô gái thì làm sao bằng một gã đàn ông đây.

Nghiêu Nhạc mặt trầm xuống, chạy lại đấm vào mặt gã đàn ông kia một cái, rồi kéo Tiểu Nhã ra phía sau mình.

Kiều Khả tỉnh táo lại cũng chạy đến ôm lấy vai Tiểu Nhã, tránh cho cô nàng hoảng sợ, cô dịu giọng hỏi: “Không sao chứ?”
Tiểu Nhã lắc lắc đầu: “Không sao, gã chưa làm gì.”
Gã kia mắt gờm gờm nhìn Nghiêu Nhạc: “Thằng chó, mày ở đâu ra vậy!”
Lúc gã muốn xông lên đánh Nghiêu Nhạc thì bị Liễu Minh đạp một cước ngã ra đất.

Cậu lạnh lùng nhìn gã, bàn chân nghiền thật mạnh lên mu bàn tay gã: “Mày định đánh ai đấy?”
Gã kia đau đớn hét ầm lên, Liễu Minh nhìn một chút rồi bỏ chân ra, quay đầu nhìn Nghiêu Nhạc: “Chúng ta về thôi.”
Nghiêu Nhạc gật đầu.

Bọn họ rời khỏi phòng karaoke rồi đi bộ trở về nhà Liễu Minh, bóng dáng sáu thiếu niên xiêu xiêu vẹo vẹo hiện hữu rõ ràng dưới ánh đèn đường sáng choang, mà bên ngoài thì cuộc vui vẫn còn chưa tàn.

Gió lạnh đã sớm đem cả bọn gọi tỉnh, men say đều lui đi không ít.

Mộc Gia Họa vươn vai bảo: “Lúc nãy mày ngầu quá Minh!”
Kiều Khả cùng Tiểu Nhã cũng gật gật đầu: “Đúng đấy, đúng đấy! Lúc nãy mày đặc biệt đẹp trai đấy!”
Bao Hỉ vừa tỉnh dậy không hiểu ra sao, ngơ ngơ ngác ngác quay sang hỏi Mộc Gia Họa có chuyện gì.

“Vậy sao.” Liễu Minh bật cười, dựa vào trên vai Nghiêu Nhạc, ngửi mùi đàn hương nhẹ nhàng phát ra từ người hắn.

Lúc nãy chỉ là không muốn người này chịu thương tổn mà thôi.

Nghiêu Nhạc nhích nhích vai, cau mày gắt: “Tránh ra!”
“Không! Tôi say rồi.” Liễu Minh ít khi mặt dày mà nói, cọ cọ mặt vào vai Nghiêu Nhạc.

Say rồi, nhưng chẳng biết là say men rượu hay là say cậu nữa…!
Lời tác giả: Đm, chương này dài quá trời luôn á, tận 2300 chữ ôi Vũ ơi mày giỏi quá!:>>.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.