Dùng Cả Sinh Mệnh Để Yêu

Chương 14: Thiếu Niên


Đọc truyện Dùng Cả Sinh Mệnh Để Yêu FULL – Chương 14: Thiếu Niên


Tác giả: Tiểu Vũ
Chương 14: Thiếu niên
Hai người vừa đến nhà đã đâm đầu vào ôn tập, thời gian thật sự không chờ họ nữa, chỉ qua một đêm nữa thôi trận chiến đầu tiên của lớp 12 sẽ mở ra.

Những thiếu niên mang theo hoài bão tiến về phía trước, trên tay là thanh gươm sắc bén sẵn sàng đánh bại bất cứ một con quái vật nào dám cản đường.

Thanh xuân không thể chỉ học mà không chơi cũng như không thể chỉ chơi mà không học vậy, mà bọn họ lại là những học sinh lớp 12, áp lực của bọn họ lại càng nặng nề hơn.

Họ mang theo mơ ước của chính mình cùng với sự kỳ vọng to lớn từ người nhà, họ chỉ mới là những thiếu niên thế nhưng trên đôi vai ấy lại nặng trĩu.

Ngày hôm sau ánh dương mang theo nắng ấm đẩy lùi đi cái không khí hơi hơi lạnh lẽo của mùa đông.

Liễu Minh đang bận bịu trong bếp nhìn thấy Nghiêu Nhạc đi vào, liền nói: “Ăn sáng đi rồi uống thuốc.”
Nghiêu Nhạc: “Đã không còn sốt nữa rồi.”
Liễu Minh nhíu nhíu mày: “Vẫn nên uống đi cho chắc.”
Nghiêu Nhạc nhìn Liễu Minh, có chút không hiểu nổi, người này tựa hồ có gì đó không giống với trước đây? Như là…!chu đáo hơn thì phải, dịu dàng hơn thì phải? Nghiêu Nhạc khẽ cau mày suy nghĩ, nhưng cuối cùng vẫn đem vấn đề này quăng ra sau đầu.

Hai người ăn sáng xong thì cùng nhau đến trường.

Nghiêu Nhạc ngồi ở phía sau Liễu Minh, thảnh thơi nhìn ngắm xung quanh, híp mắt hưởng thụ từng cơn gió mát thổi qua.

Khuôn mặt xinh đẹp đấm mình trong nắng sớm, đôi chân dài miên man không có chỗ để tùy ý buông xuống, gần như đụng phải mặt đường.

Tựa như một chú mèo xinh đẹp lại cao quý, lười nhác đến tột độ.

Xe đạp đang chạy vững vàng trên đường thì bất chợt chạy vào ổ gà, Nghiêu Nhạc không kịp chuẩn bị theo quán tính ụp cả mặt vào lưng Liễu Minh, sóng mũi đều sắp gãy, đau đến mức hắn không nhịn được rên khẽ một tiếng.

Liễu Minh lo lắng hỏi: “Không sao chứ?”
“Đau, đau chết đi được!” Nghiêu Nhạc khó chịu đáp.

Liễu Minh không nhịn được cười khẽ.


“Cười gì chứ…”
Đằng sau vẫn còn nghe được tiếng người nọ buồn bực lầm bầm.

Liễu Minh lại mỉm cười, khóe môi không cách nào hạ xuống được, thanh xuân được gặp gỡ một người như vậy…!thật tốt.

“Nghiêu Nhạc, cám ơn cậu vì đã đến….”
Liễu Minh tăng tốc, câu nói bay theo gió, tan vào không trung, hòa vào nắng ấm nhưng lại không đưa tới tai người nên nghe.

Vừa thấy Nghiêu Nhạc đi vào lớp, bọn Kiều Khả liền nhào đến vây quanh hắn.

Mộc Gia Họa câu cổ hắn, hỏi: “Thế nào rồi, ổn chứ?”
Nghiêu Nhạc mặt không cảm xúc đẩy cậu ta ra: “Chưa chết được.”
Kiều Khả lườm Mộc Gia Họa một cái, rồi lo lắng nhìn Nghiêu Nhạc: “Nghe nói mày bị sốt, đã hết chưa?”
“Hết rồi.” Nghiêu Nhạc đáp.

Tiểu Nhã cũng chen lên bảo: “Tài liệu tụi tao đã gom lại cho mày hết rồi, chút tao đưa cho, ôn bài cho tốt đó!”
Nghiêu Nhạc gật gật đầu: “Cảm ơn.”
Lại tới Bao Hỉ: “Ăn sáng chưa? Đồ ăn tao có nhiều lắm.”
Nghiêu Nhạc giật giật khóe miệng, cố gắng làm mặt lạnh nói: “Không cần, đã ăn rồi.”
Liễu Minh đứng ở bên cạnh nhìn mà không khỏi buồn cười, đám này làm sao vậy? Bộ không thấy khuôn mặt đang nhăn nhó của Nghiêu Nhạc hay sao?
Cả đám cứ liên miên cằn nhằn liên tục như thế, mà Nghiêu Nhạc tuy lạnh mặt nhưng vẫn kiên nhẫn đáp lại từng cái từng cái một.

Ngồi trong phòng thi Nghiêu Nhạc buồn chán xoay xoay bút, có chút mệt mỏi, hắn đưa tay chạm vào trán, khẽ lầm bầm: “Hình như lại sốt rồi…”
Mặc dù lần này ôn tập không tốt lắm nhưng đề thật sự quá dễ đối với khả năng của hắn.

Nghiêu Nhạc chống cằm đưa mắt nhìn xung quanh phòng, nhìn những thiếu niên đang hì hục làm bài, có người đau khổ cắn bút, có người xoay 180° dùng đôi mắt hỏa nhãn kim tinh của mình để nhìn bạn bên cạnh, hay có người lén lút giở phao và cũng có người rảnh rỗi đến phát chán như Nghiêu Nhạc.

Mộc Gia Họa ghen tị nhìn Nghiêu Nhạc, sắp bị dáng vẻ tự tại đó của hắn làm cho tức chết rồi, người so với người đúng là tức chết người mà!
“Nghiêu Nhạc, Nghiêu Nhạc.”
Nghiêu Nhạc quay đầu nhìn Mộc Gia Họa, hắn nhướng mày, ý là có chuyện thì nói, không có thì cút!
Mộc Gia Họa quơ quơ tay, dùng khẩu hình miệng nói: “Đáp án.”

Nghiêu Nhạc lại nhướng mày, trong mắt ý tứ rõ ràng.

Có lợi gì?
“Ra về tao bao thịt nướng?” Mộc Gia Họa nói.

Nghiêu Nhạc lắc lắc đầu.

Không đủ!
Mộc Gia Họa cắn răng nói: “Thịt nướng một tuần?”
Nghiêu Nhạc lại lắc đầu.

Mộc Gia Họa cơ hồ nghiến răng nghiến lợi: “Thêm một tuần trà sữa?”
Nghiêu Nhạc đưa tay gõ bàn, nhếch khóe môi, nói: “Thành giao!”
Mộc Gia Họa lòng đau như cắt nước mắt đầm đìa, một bên ôm lấy túi tiền thương tâm chép đáp án, một bên tự mình an ủi mình: “Không sao! Thi được thì còn có lương, không được thì bị ông già khóa thẻ ngay, không sao, không sao, ổn mà…!QAQ”
Nộp bài xong Nghiêu Nhạc cùng Mộc Gia Họa đi ra.

Liễu Minh, Kiều Khả ra sớm hơn bọn họ một chút đã đứng đợi ở trước cửa.

“Thi–” Liễu Minh chưa kịp nói hết câu thì đã bị cắt ngang.

“Oa…!TvT~” Mộc Gia Họa nhào vào người Kiều Khả, mà cắt ngang Liễu Minh chính là tiếng khóc rống của cậu ta.

Gân xanh trên trán Kiều Khả giật giật: “Mày bị điên à?”
Liễu Minh cũng dùng mắt hỏi Nghiêu Nhạc.

Chuyện gì vậy?
Nghiêu Nhạc nhún vai, bày tỏ hắn cũng không rõ.

Thấy người nào đó chối bỏ trách nhiệm nên Mộc Gia Họa vội vàng khóc lóc kể lể việc phải bao trà sữa và thịt nướng cho Nghiêu Nhạc một tuần.


Nghe xong Liễu Minh và Kiều Khả không hề kiêng nể gì cười trên sự đau khổ của người khác.

Sau đó kéo nhau đến tìm Tiểu Nhã và Bao Hỉ, có đồ ăn miễn phí mà không ăn chính là đồ ngu!
Mộc Gia Hỏa cô độc đứng trong gió, đau lòng không thôi, tự hỏi mình vì sao lại kết bạn với một đám người vô lương tâm như thế này! Tuy là oán hận nhưng cuối cùng cậu ta vẫn phải đuổi theo.

Liễu Minh đi bên cạnh Nghiêu Nhạc, nhìn khuôn mặt đỏ hồng một cách bất thường của hắn: “Sốt nữa sao?” Nói rồi đưa một tay chạm vào trán của Nghiêu Nhạc, một tay khác đặt lên trán của mình: “Sốt thật nè, hay là về nhà nghỉ ngơi trước, lần sau lại đi nhé?”
Nghiêu Nhạc đẩy tay Liễu Minh ra, nói: “Không sao, sốt nhẹ thôi.

Mộc Gia Họa bao, nhất định phải ăn!”
Liễu Minh bất đắc dĩ lắc đầu, bật cười khẽ.

Chắc là lại còn cay cái vụ lần trước Mộc Gia Họa cướp mất một ly trà sữa của hắn đây mà.

Kiều Khả, Mộc Gia Họa khó hiểu quay đầu lại nhìn cậu: “Gì vậy?”
Liễu Minh lắc đầu: “Không có gì.”
Kiều Khả cùng Mộc Gia Họa dùng ánh mắt như nhìn tên thần kinh mà nhìn Liễu Minh.

Tìm được Tiểu Nhã và Bao Hỉ rồi thì cả đám kéo nhau đến khu đồ ăn vặt bên cạnh trường.

Ba chiếc xe, bốn nam hai nữ, cười cười nói nói, tiếng cười trong sáng như gương hiện lên khuôn mặt của những thiếu niên thanh tú lại càng xinh đẹp đến cực hạn.

Khu bán thịt nướng lượn lờ khói trắng, mùi thịt nướng thoang thoảng theo gió bay tới nắm bắt dạ dày người.

Những chiếc bàn chiếc ghế mộc mạc tầm thường, những người đàn ông trung niên quần đùi áo ba lỗ vừa ăn thịt vừa uống bia, những người phụ nữ ồn ào tán dọc.

Tiếng chửi tục, tiếng nói chuyện, tiếng rao hàng, hợp lại với nhau chẳng hiểu sao lại an bình đến lạ thường.

Bọn họ tìm bàn ngồi xuống, một đám thiếu niên áo trắng sạch sẽ xuất hiện trong khung cảnh hỗn loạn này trông có vẻ đặc biệt đột ngột, làm người xung quanh không khỏi ghé mắt nhìn vài lần.

Tiểu Nhã ngó xung quanh, hỏi: “Liễu Minh đâu mất rồi?”
Bảo Hỉ một bên nhìn menu, một bên đáp: “Lúc nãy chở Nghiêu Nhạc tới rồi bảo có việc, kêu tụi mình ăn trước đi chút nó vô sau.”
Tiểu Nhã gật gật đầu, rồi quay sang nhìn Nghiêu Nhạc: “Uống bia không?”
Kiều Khả vội đập bàn, bảo: “Uống, đương nhiên phải uống! Bà đây muốn uống cho mấy tên con trai tụi mày không còn quần để về luôn!”
Mộc Gia Họa cười khinh: “Một ngụm còn chịu không được mà bày đặt!”
Kiều Khả trừng mắt nhìn Mộc Gia Họa, muốn bắt đầu chửi nhưng Nghiêu Nhạc đã nhanh chóng cắt ngang: “Gọi đi, mỗi người một chai thôi.

Ngày mai còn thi.”

Tiểu Nhã ra hiệu Ok rồi chạy vào bên trong gọi đồ.

Liễu Minh lúc này cũng đi vào, cậu ngồi xuống bên cạnh Nghiêu Nhạc.

Cầm một miếng dán hạ sốt dán lên trán Nghiêu Nhạc, chậm rãi nói: “Trước dán miếng hạ sốt đã, ăn xong lại uống thuốc.”
Nghiêu Nhạc bị động tác liền mạch của Liễu Minh làm cho ngơ ngơ ngác ngác, giơ tay sờ sờ miếng hạ sốt trên trán mình, cảm giác lành lạnh: “Cảm ơn.”
Bọn Kiều Khả hai mắt nhìn nhau, kì quái! Có vấn đề!
Lại sau đó Liễu Minh hết gấp thịt cho Nghiêu Nhạc rồi hỏi có ổn không, nhức đầu không, chóng mặt không, các kiểu các kiểu.

Bọn họ ngồi một bên nhìn cũng sắp chịu không nổi rồi, ngứa mắt đéo chịu được.

Kiều Khả là người đầu tiên không nhịn được, mở miệng trào phúng: “Liễu Minh, mày tính làm cô vợ nhỏ của Nghiêu Nhạc ha gì?”
Mộc Gia Họa cũng chen vào: “Đúng vậy, chừng nào thì cưới?”
Tiểu Nhã cười: “Đừng quên mời tụi tao nha!”
Còn Bao Hỉ, à vẫn đang bận ăn, qua đi.

Liễu Minh trừng mắt nhìn bọn họ, im lặng tiếp tục nướng thịt, nhưng mặt lại lặng lẽ đỏ lên, còn muốn hồng hơn Nghiêu Nhạc đang phát sốt!
Nghiêu Nhạc một bên ăn, một bên mắng: “Ăn đi, bớt thần kinh!”
Đám người Kiều Khả khịt mũi coi thường, chối đi, chối đi, để bọn này chống mắt lên xem được bao lâu!.

[ TRUMtru yen.

м e ]
Bọn họ ăn xong rồi dọc theo đường cũ dắt xe đi trên lối đi bộ trở về, ánh tà dương nhuộm đỏ mặt đường, bóng lưng thiếu niên trải dài, bên đường xe cộ ồn áo đông đúc, trông có vẻ thật hối hả.

Không lâu sau bọn họ cũng tách ra, mỗi người một hướng.

Mà bọn họ những thiếu niên cấp ba thế này, tuy là có lúc mệt mỏi, chán nản nhưng bên cạnh đó cũng có hy vọng cùng hoài bão.

Bọn họ dang cánh trải rộng trời cao, từ những đôi cánh yếu ớt trở nên cứng rắn, không ngừng bay về phía trước, bay về nơi mà bọn họ mong muốn.

Thanh xuân của thiếu niên chính là như thế, áp lực mà đẹp đẽ.

“Cầu chúc cho bạn có thể xông pha ngang dọc, cho dù có bị thương, có chảy máu, thì cũng phải yêu ghét phân minh, khóc cười thỏa sức như một thời niên thiếu đã từng qua” – Trích Tôi Có Một Chén Rượu Có Thể Xoa Dịu Hồng Trần (Quan Đông Dã Khách)
Lời tác giả: Tôi cũng sắp 12 rồi, có chút áp lực nhưng nhiều hơn là chờ mong, thanh xuân mà, chính là như vậy:3.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.