Bạn đang đọc Đừng Buông Tay Anh – Chương 5: Em Nháo Đủ Chưa?
Tang Nhược có chút chóng mặt.
Có thể là do lại uống rượu sau khi về, có lẽ là do ánh mắt của anh sâu thẳm nhìn cô, khiến cô không thể tránh khỏi nó và cũng có thể là do giọng nói của anh quá mức gợi cảm mê hoặc cô trầm luân.
Và cô nghĩ, cô nên đóng cửa lại để anh không thể tiến vào được.
Hàng lông mi dài đẹp khẽ cụp xuống che dấu mọi cảm xúc, cô không đáp lại mà vươn tay ra.
“Em uống rượu?”
Lưng Tang Nhược căng cứng, động tác hơi ngừng lại.
Hạ Cảnh Tây cụp mắt xuống nhìn cô, gương mặt xinh đẹp tinh xảo của cô giờ đây lại nhuốm màu đỏ ửng, giữa đôi lông mày có chút lãnh diễm và hơi thở tỏa ra mùi rượu nhàn nhạt quanh quẩn chóp mũi anh.
Ánh mắt anh tối lại, hầu kết nhấp nhô, anh gọi tên cô: “Tang Nhược.”
Hai chữ trầm thấp, kèm theo sự lạnh lùng, không hiểu có chút ảo giác khó chịu chất vấn, khiến Tang Nhược tỉnh táo một chút.
Cô nâng mắt lên đối diện cùng anh.
“Em mệt mỏi.” Môi hé mở, chẳng biết từ lúc nào đã nhếch lên, cô không nóng không lạnh nói: “Anh trở về đi.”
Cô làm động tác chuẩn bị đóng cửa.
“Vậy thì tôi sẽ đợi ở đây.”
Ngón tay cô cứng lại.
Đôi môi mỏng câu lên, ý cười trong đáy mắt dao động như có như không, Hạ Cảnh Tây một tay cho vào túi quần, bị bộ dáng kinh ngạc hé mở đôi môi đỏ hồng của cô làm cho hài lòng, không nhanh không chậm tiếp tục nói: “Đợi em tỉnh ngủ.”
Dù là vẻ mặt hay là giọng điệu, đều lộ ra vài phần lười biếng tự phụ.
Anh đứng đó, cứ như vậy sâu xa chăm chú một đường nhìn qua cô, bình thản ung dung.
Tang Nhược cuối cùng cũng phản ứng lại là anh đang nói cái gì.
Tuy rằng khu nghỉ dưỡng này có tính bảo mật cực kì cao, nhưng nếu thật sự mặc kệ anh đứng ở ngoài cửa, thì sẽ khó có thể bảo đảm rằng là sẽ không bị người khác nhìn thấy, hơn nữa, lời nói của anh rõ ràng là đang vạch trần cô.
Cô chỉ có thể cho anh đi vào.
Cơn ấm ức phiền muộn tuôn ra tùy ý, dao động khắp mọi ngóc ngách trên cơ thể cô, cô cố gắng kiềm chế lại kiềm chế, xoa dịu dây thần kinh, rồi quay người bước vào trong mà mặt không chút biểu cảm.
Anh ở ngay phía sau cô, hơi thở quen thuộc lặng lẽ không tiếng động đem cô vây quanh.
Mi mắt Tang Nhược run rẩy.
Cô không hiểu, nếu anh không muốn để cho người khác biết sự tồn tại của cô bên cạnh anh, thì vì cái gì mà anh lại nói như vậy, chẳng lẽ anh không lo lắng bị người khác phát hiện, hay bè của anh sẽ tìm tới?
Nhưng giây tiếp theo, cô đã hiểu ra.
Bởi vì, anh đã sớm biết rằng cô sẽ không từ chối mình, cho nên anh đã nắm chắc phần thắng trong tay, dù như thế nào thì cũng sẽ được tiến vào.
Chỉ để…… Ngủ cùng cô?
Cảm xúc không nói lên lời dâng trào trong lồng ngực, Tang Nhược bước đi nhanh hơn, không nhìn anh cũng không để ý tới anh, rồi đi thẳng tới ghế sofa kia.
Trên bàn trà kịch bản đang được mở ra để đó, không biết sao có chút khát, dưới tình huống đại não đang có chút hỗn loạn cô đã trực tiếp lấy cái ly pha lê trên bàn trà, khẽ ngẩng đầu lên đem nước trong ly một hơi uống hết.
Uống xong cô mới phát hiện, cô lấy nhầm rồi, cái cô vừa uống là rượu mang về từ nhà hàng.
Rượu đi vào cổ họng, yên lặng không tiếng động kích thích dây thần kinh.
Đầu cô càng ngày càng choáng váng.
Hơn nữa, rượu này không giúp cô giảm bớt phiền muộn, ngược lại càng khiến cho một cỗ đè nén khó chịu không thể nói nên lời kia ở trong lồng ngực ngày thêm mãnh liệt, mạnh mẽ xâm lấn, bức bách cô, thậm chí còn bắt đầu làm cho hô hấp của cô trở nên khó khăn.
Hơi thở mát lạnh của người đàn ông đến gần, ngay sau lưng cô.
Tang Nhược cảm nhận được, ngay khi cảm thấy anh sẽ vươn tay ôm cô ở phía sau, cô liền nhấc chân lên đi về phía trước, không biến sắc né tránh, rồi ngồi xuống tấm thảm.
Ánh sáng rực rỡ chiếu xuống, rơi vào trên người cô vầng sáng nhuộm lên một cỗ mông lung mơ hồ, làn da vốn đã trắng nõn lộ ở bên ngoài, giờ lại càng nhịn không được phát sáng chói mắt.
Vô thanh vô thức mê hoặc lòng người.
Đáy mắt anh tối sầm lại, Hạ Cảnh Tây rũ mắt nhìn cô, giơ tay kéo kéo cà vạt.
Tang Nhược biết ánh mắt của anh trên người mình nhưng cô mặc kệ, chỉ đưa tay qua lấy tập kịch bản, không để ai kia ở trong mắt mà đọc.
Cô không muốn bị anh ảnh hưởng.
Nhưng mà trong nháy mắt, những ngón tay thon dài của người đàn ông xuất hiện trước mắt cô, từ trong túi bánh lấy ra bánh kem matcha đưa đến bên tay cô, chính xác mà nói là ở trên kịch bản.
Anh ngồi xuống ghế sofa bên cạnh cô, hormone nam tính gợi cảm trong nháy mắt bao phủ mà xông đến, không kẽ hở đem cô vây lấy.
Vứt đi không được.
“Bánh kem.” Tang Nhược nghe thấy giọng nói dễ nghe của anh ở bên tai.
Âm thanh trầm thấp, khản đặc gợi cảm, ban đêm mà cô nam quả nữ ở chung phòng dạng này, không khỏi câu thêm một tia hứng thú mê hoặc lòng người.
Cái nĩa nhỏ đặt trên bánh.
Giơ tay kéo kéo cà vạt, ánh mắt Hạ Cảnh Tây không hề chớp mắt nhìn thật sâu vào bóng lưng trắng nõn xinh đẹp của cô một lúc, hầu kết lăn lộn, sau đó nói: “Ăn xong lại xem.”
Tang Nhược cụp mắt xuống, ngũ quan xinh đẹp giờ phút này không nóng không lạnh.
Dư vị của rượu lặng lẽ dâng lên, sau một lúc lâu, cô mới ngẩng mặt lên bắt gặp ánh mắt của anh, hỏi: “Ăn xong anh sẽ đi sao?”
Hạ Cảnh Tây hơi nghiêng người.
Khoảng cách giữa hai người rất gần, hơi thở như có như không mà đan xen vào nhau.
Tang Nhược muốn tránh xa một chút.
Còn chưa di chuyển, Hạ Cảnh Tây dường như đã nhìn thấu ý đồ của cô, bàn tay to lớn đột nhiên giữ lấy phần gáy không cho cô thoát ra, lòng bàn tay càng không chút để ý ở trên cổ cô vuốt ve.
Nhiệt độ thiêu đốt của anh bất động thanh sắc mà thấm vào da thịt cô, nhanh chóng lan dọc theo các dây thần kinh nhạy cảm.
Đôi mắt Hạ Cảnh Tây chăm chú nhìn cô, cong cong khóe môi, giọng nói trầm thấp mang theo một chút lười biếng giống như cười mà lại không cười: “Muốn tôi ở lại sao?”
Anh hoàn toàn đem vấn đề ném lại cho cô.
Đáy lòng chua xót run lên, Tang Nhược dùng một chút lực, trực tiếp gỡ cánh tay đang siết chặt cô ra, không chút biểu cảm mà quay người, ngăn chặn hết mọi cảm xúc của mình, bình tĩnh mà nói: “Không muốn cũng không cần.”
“Ăn xong anh hãy đi đi.” Cô nói từng chữ rõ ràng là đang nhắc nhở: “Bị người khác nhìn thấy sẽ không tốt.”
“Tôi ăn xong cái gì?” Một câu nói nhẹ nhàng không xác định được ý nghĩa theo sát đó vang lên.
Ăn cái gì……
Ăn bánh kem, ăn cô?
Tang Nhược ngay lập tức phản ứng lại, đây là anh cố ý xuyên tạc.
Động tác thanh lịch đang cắn bánh kem bỗng dừng lại một chút.
Không có mùi vị gì.
Cô ăn bánh mà cảm thấy vị nhạt như nước ốc, rồi giả bộ giống như nghe không hiểu sự trêu chọc của anh, trực tiếp đem anh làm lơ không để ý đến.
Chẳng sợ ánh mắt của Hạ Cảnh Tây vẫn luôn dừng ở trên người cô.
Bầu không khí dần trở nên yên tĩnh.
Hạ Cảnh Tây lấy hộp thuốc lá cùng bật lửa ra, sau đó lấy một điếu thuốc ra vân vê nhưng không có châm lửa, chỉ là hững hờ mà thưởng thức cái bật lửa, nhìn chằm chằm cô.
Ngọn lửa xanh lam sẫm nhảy lên rồi lại tắt.
Cô đang mặc chiếc váy ngủ hai dây làm phía sau lưng lộ ra một mảng da thịt tinh tế mịn màng, mỏng manh, đôi chân trắng nõn thẳng tắp của cô xếp chồng lên nhau, nửa che nửa lộ càng làm thêm vẻ quyến rũ mê người.
Đôi mắt anh lặng lẽ tối đi hai phần, trong cổ họng bất tri bất giác cảm thấy có chút không được thuận, ngón tay thon dài của Hạ Cảnh Tây mở hai cúc áo sơ mi ra.
“Ba” một tiếng, đột ngột những suy nghĩ lơ lửng của Tang Nhược bị kéo trở lại.
Cô nhìn thấy chiếc bật lửa được ném trên bàn trà.
Khẽ nhíu mày, định tiếp tục làm lơ thì bất ngờ cô bị một cánh tay cường tráng đem mình ôm lấy.
Tang Nhược theo bản năng muốn thoát ra.
Cánh tay trái của người đàn ông ngược lại luồn qua chân sau đó dùng tay phải bóp eo cô, bằng hành động mạnh mẽ bế cô ra khỏi tấm thảm, đặt cô lên đùi anh.
Lúc Tang Nhược giãy giụa ngược lại là trúng kế của anh, rơi vào cái bẫy mà anh đã sớm tính toán kỹ ——
Anh đột nhiên buông tay, không có điểm tựa, thân thể Tang Nhược mất thăng bằng liền chuẩn bị ngã xuống đất, cô dường như theo bản năng duỗi tay ôm lấy cổ anh, vốn là bị anh ép giờ lại biến thành cô chủ động dạng hai chân ngồi ở trên đùi anh.
Tang Nhược bỗng dưng thở gấp.
Hết lần này đến lần khác, trong đôi mắt của anh tràn ra ý cười, giống như là đang cười vì cô nhào vào trong ngực anh ôm ấp yêu thương.
Làm cho cảm giác chua xót bao quanh trái tim càng trở nên nồng đậm, Tang Nhược mím chặt môi, thu tay lại, đầu gối chống ở bên cạnh chân anh trên ghế sa lon rồi muốn từ trên người anh xuống dưới.
Nhưng anh lại xấu xa một lần nữa giữ chặt eo cô.
Vững vàng, đem cô khống chế.
Hơi thở thuộc về anh bao trùm lấy cô nhiều hơn, tận dụng mọi thứ để nhúng tay vào và thâm nhập sâu vào từng lỗ chân lông của cô.
Tang Nhược chỉ cảm thấy trái tim mình chua xót căng đến lợi hại, tựa như giây tiếp theo nó sẽ nổ tung.
Cảm xúc của cô không nhận thức được tình hình thực tại, huống hồ chi lặng lẽ mất kiểm soát mà cô không hề hay biết, men rượu còn dư lại càng ngày càng mạnh, cô không cử động, mà lãnh diễm nghiêm mặt, trừng mắt nhìn gương mặt người đàn ông trong gang tấc.
Trong mắt cô dường như có nhiễm một chút sương mù, ánh đèn chiếu vào nhìn trông có vẻ phát sáng ra ánh nước mênh mông, đặc biệt là nốt ruồi lệ câu dẫn người kia, nhuộm ra một cỗ ma mị lại có chút quật cường lạnh lẽo.
Mà trên người cô có mùi nước hoa nhàn nhạt càng thêm thanh lãnh đến mê người.
Cánh tay Hạ Cảnh Tây để trên eo cô siết chặt lại, lực đạo ôm eo cô chặt một chút nhưng nhỏ bé đến mức khó có thể nhận ra, ánh mắt lại tối đi hai phần.
“Bánh kem có ngọt không?” Lòng bàn tay lưu luyến vuốt ve eo cô, giọng nói trầm thấp khản đặc phát ra từ đôi môi anh.
Những chỗ anh chạm thoải mái không tự chủ được bắt đầu nhộn nhạo, thật ra ngày trước anh không cần mất sức trêu chọc thì vẫn có thể khiến cô vén lên một chút rung động, lại càng không nói đến giờ phút này, anh rõ ràng là đang dụ dỗ cô chìm đắm, luân hãm vào.
Tim Tang Nhược đập rất nhanh, đó là một loại cảm xúc tùy ý làm bậy mà không thể nào nói rõ được.
Chỉ vài giây ngắn ngủi mà thôi, hơi thở của cô đang dần trở nên không ổn định.
Cô vẫn muốn thoát ra và rời đi.
Nhưng giây tiếp theo, đầu cô đã bị giữ lại và bị đôi môi anh phủ kín lên, ôn nhu như nước mà chạm lên.
Đôi mắt sâu thẳm của anh nhìn chằm chằm cô.
“Nếm thử đi.” Không đợi Tang Nhược phản ứng, anh đã hơi tách ra, bên trong giọng nói giống như mang theo ý cười: “Thật ngọt.”
Ngọt sao?
Tang Nhược không cảm nhận được.
“Hạ Cảnh Tây, anh có thể đi được rồi.” Nỗi chua xót trong nháy mắt dâng lên như thủy triều, hung hăng đánh vào trái tim của Tang Nhược, hơi nước trong mắt cũng chưa từng thay đổi nhiều, cô buộc mình phải bình tĩnh nói.
Đặt tay lên vai anh, cô không quan tâm định từ trên người anh đi xuống.
Nhưng anh giữ cô lại.
Tưởng rằng có thể kiểm soát được cảm xúc, nhưng ở một giây này, Tang Nhược vẫn là đánh mất đi trạng thái.
“Hạ Cảnh Tây!” Cô trừng mắt nhìn anh, giọng nói vô thức cất cao, “Anh……”
Đôi môi mỏng của anh hôn lên mặt cô, sau đó là nốt ruồi lệ, giống chuồn chuồn lướt nước, tựa hồ như mang đến cho cô vô tận lưu luyến cùng ôn nhu.
Phảng phất như cực kì thâm tình.
“Em còn muốn cáu kỉnh với tôi bao lâu nữa?” Giọng nói lơ đãng trầm thấp phát ra, Hạ Cảnh Tây cùng cô đối mặt, ánh mắt thâm trầm giống như là muốn đi sâu vào trong đôi mắt và nội tâm của cô.
Cơ thể Tang Nhược chợt bị kéo căng.
Những cảm xúc khổ sở, chua xót, ngột ngạt, bất an kia………..
Từ cái đêm ở hội quán Lan Thanh đã chiếm cứ thể xác và tinh thần của cô, nhưng giờ phút này, lại bị anh hời hợt moi ra.
Anh căn bản là không thèm quan tâm.
Cảm xúc đang mất kiểm soát dường như bị đình chỉ lại, không biết nên tiếp tục như thế nào, Tang Nhược yên lặng nhìn anh hai giây, cuối cùng nhắm mắt lại không nhìn anh nữa.
Nhưng mà Hạ Cảnh Tây giữ sườn mặt của cô lại, ép cô phải nhìn anh.
“Em nháo đủ chưa?”
Lòng bàn tay anh nóng rực, nhưng không thể xâm nhập vào da cô.
Tang Nhược không có phản kháng, lạnh lẽo trong cơ thể người dần dần tăng lên.
Bàn tay anh vuốt ve ở trên mặt cô, thuận tiện đem những sợi tóc rơi xuống vén ra sau tai sau đó không có ý định thu tay lại mà còn theo thói quen nhéo vành tai, ánh mắt của Hạ Cảnh Tây đem Tang Nhược khóa chặt lại.
“Tang Nhược, nói chuyện.”
Khẩu khí như là mệnh lệnh.
Trong phút chốc, trong lòng Tang Nhược bị nghẹn đến khó chịu, lại càng ngày càng mãnh liệt.
Cô quay mặt đi chỗ khác, không muốn nói chuyện, im lặng muốn gỡ tay anh ra và thoát ra khỏi sự giam cầm của anh.
Không nghĩ đến đột nhiên ——
+++++++++++++++++++++++++++++++++++++