Bạn đang đọc Đừng Buông Tay Anh – Chương 2: Muốn Chia Tay?
Gió đêm luồn qua khe cửa xe đang mở, âm thanh của người đàn ông xa lạ vang lên rõ ràng.
Thân thể mềm mại của Tang nhược bỗng chốc cứng đờ lại.
Tim cô dường như ngừng đập, hơi thở như bị kìm hãm, sắc mặt cô chợt biến đổi.
“Ưm!.”
Một tiếng rên kêu lên, bỗng dưng gáy của cô bị Hạ Cảnh Tây nắm lấy, khiến mặt cô được che chắn, chôn sâu vào cổ của anh.
“Bang!”
Đồng thời, cửa xe cũng nhanh chóng bị đóng mạnh vào.
“Anh Hạ?” Âm cuối của tiếng hét nghe không rõ ràng lắm bị ngăn cách bên ngoài.
Trước mắt Tang Nhược chỉ thấy một màu đen kịt, hơi thở mát lạnh của Hạ Cảnh Tây đọng lại quanh quẩn nơi chóp mũi, đầu ngón tay vô thức mà nắm chặt áo sơ mi tối màu của anh, hơi thở trở nên hỗn loạn.
“Cốc cốc ——”
Tiếng gõ cửa vang lên.
Nhịp tim đập loạn xạ, cuối cùng Tang Nhược cũng hoàn hồn.
Anh không có khoá cửa, thiếu chút nữa……
Hàng mi dài không khỏi run lên, ngón tay cũng vậy, Tang Nhược mở mắt ra, cánh tay chống trước ngực Hạ Cảnh Tây dùng sức đẩy ra, không nói một lời từ trên người anh đi xuống, nhanh chóng quay mặt đi.
Cô không nhìn Hạ Cảnh Tây, chỉ thoáng mơ hồ nhìn thấy vẻ mặt u ám cực kỳ không tốt của anh, đường cong quai hàm căng chặt dị thường.
Thanh âm gõ cửa vẫn tiếp tục vang lên.
Đầu lưỡi Hạ Cảnh Tay chạm vào răng hàm dưới, liếc mắt ngoài cửa sổ, giữa hàng lông mày của anh lộ ra một tầng lệ khí cùng lãnh ý không rõ lắm.
“Chờ tôi.” Bàn tay chạm lên sườn mặt của Tang Nhược, ngón tay theo thói quen sờ qua, anh thấp giọng nói.
Giọng điệu nghe có chút hờ hững.
Tang Nhược nhắm mắt lại.
Phía sau lưng cứng đờ, thần kinh có chút căng thẳng, cô quay đầu lại cùng anh đối diện, ung dung điều hòa lại hơi thở, không nóng không lạnh mà cong lên khóe môi: “Chờ anh trở về để tiếp tục sao?”
Khoé mắt nơi đuôi lông mày cô tràn ra ý cười, rất nhạt, dần dần trở nên lãnh diễm*, trên khuôn mặt cô nhuộm một tầng đỏ ửng, vẻ kiều mị vẫn chưa biến mất sau nụ hôn thân mật, mị tựa như có thể chảy ra nước.
*Lãnh diễm: Đẹp lạnh lùng (vì mình thấy dùng hán việt hay hơn nên mình note lại dưới này để mọi người rõ hơn ạ)
Quyến rũ người khác mà không biết.
Đúng là yêu tinh.
Hầu kết Hạ Cảnh Tây nhẹ lăn, đáy mắt lướt qua có chút u ám.
Anh không nói chuyện.
Trong lồng ngực dâng lên một cỗ lạnh lẽo, chậm rãi dung hợp vào khí lạnh trong xe thổi quét qua toàn thân Tang nhược.
Trong nháy mắt, cô còn chưa kịp nói hay làm gì ——
Đã bị một cái mũ lớn không chút thương hoa tiếc ngọc đội lên đầu, bị ép xuống thô bạo, tầm nhìn của cô bị che lại, gương mặt lớn chừng lòng một bàn tay cũng bị che mất, che chắn gần như cực kì chặt chẽ.
“Ngoan một chút.” Cô nghe thấy giọng nói khàn khàn của Hạ Cảnh Tây, phảng phất như chui ra từ sâu trong cổ họng.
Sau đó, anh đẩy cửa và bước xuống xe.
Cửa xe một lần nữa được đóng lại, cô nhạy bén cảm nhận được người đàn ông bên ngoài đang liếc mắt một cái, âm thanh cuối ái muội mơ hồ, ý vị thâm trường nghe không rõ lắm ____________
“…… Anh Hạ?”
Thân thể Tang Nhược dần dần cứng lại.
Thu lại khóe môi hơi cong lên, hàng lông mi dài hình cánh quạt trông thật đẹp nhẹ nhàng cụp xuống, trong bóng tối che dấu hết mọi cảm xúc nơi đáy mắt của cô.
Muốn cô phải ngoan như thế nào đây?
Trên mặt cô không có lộ biểu cảm gì khác, chỉ có đầu ngón tay hơi run lên.
Cô trước giờ chưa từng gặp qua bạn của anh.
Xe Bentley cách âm rất tốt, Tang Nhược không nghe được Hạ Cảnh Tây đang nói gì với người bên ngoài, một lúc sau, cửa xe lại được mở ra, hơi thở quen thuộc của anh lần nữa bao trùm lấy cô.
Mũ bị quăng ra, anh ôm cô vào trong ngực, cánh tay anh vòng qua eo cô.
“Tôi gọi tài xế tới rồi về nhà.” Đôi môi mỏng in trên làn da trắng nõn của cô, ngón tay nắm lấy cổ tay trắng nõn mỏng manh xoa xoa, giọng nói trầm thấp gợi cảm tràn ra từ cổ họng Hạ Cảnh Tây.
Đôi môi mang hơi thở ấm áp dán vào tai cô, làm thêm vài phần ái muội khó tả.
Ngón tay anh thản nhiên lưu luyến lướt qua sườn xám.
Không khí dần nóng lên.
Do anh mà ra, những nơi anh chạm qua, dọc theo dây thần kinh mà chạy khắp cơ thể.
Anh luôn có loại năng lực này, có thể không chút biểu cảm gì mà dễ dàng trêu chọc cô.
Trái tim của Tang Nhược giống như bị ngâm trong nước chua.
Cố tình hết lần này đến lần khác ngón tay của anh còn……
“Ba ——”
Tang Nhược đột ngột hất tay anh ra, nhắm mắt lại, không có cảm xúc gì mà nói ra một câu: “Em mệt mỏi, không đi với anh được.”
Cuối cùng, cô đứng dậy liền muốn từ trong lồng ngực anh thoát ra.
Không nghĩ tới bàn tay anh kéo cô lại, lưng cô lại một lần nữa dán lên lồng ngực anh.
Tang Nhược nhíu mày.
Cô đẩy tay anh ra: “Hạ Cảnh Tây……”
Lời còn chưa dứt, “Ring” một âm thanh vang lên, chiếc điện thoại anh ném lên bảng điều khiển trung tâm đang rung, sau đó lại rung không ngừng.
Hạ Cảnh tây ngước lên liếc mắt một cái, ngón tay hiện rõ khớp xương lấy di động qua.
Màn hình sáng lên.
Bởi vì anh đang ôm cô, điện thoại di động lại ở trong tầm mắt, trong lúc sơ ý,Tang Nhược thoáng nhìn thấy tin nhắn nhóm WeChat, ở tag Hạ Cảnh Tây.
Trên Đỉnh đầu tiếng cười hờ hững vang lên.
Cô thừa dịp muốn thoát khỏi.
Một nụ hôn ôn nhu thoang thoảng mùi rượu nhẹ nhàng rơi xuống trán cô.
“Em cáu kỉnh à?”Trên môi câu lên một đường cong, Hạ Cảnh Tây tùy ý ném điện thoại đi, kéo mặt cô qua cùng mình đối diện, tùy ý hôn lên mặt cô: “Không nghĩ muốn tôi à?”
Đáy lòng Tang Nhược run lên.
Vị chua trở nên đậm đặc và tràn ra từng lớp, nhưng lại có một chút ngọt ngào không tự chủ tuôn ra.
Anh biết, cô thích nhất là được anh hôn lên mặt của mình.
********
Cuối cùng Tang Nhược cũng không thể xuống xe, Hạ Cảnh Tây ôm eo cô đem cô giam cầm, mà tài xế không tới hai phút sau đã xuất hiện.
Chiếc Bentley nhanh chóng lái đi rời khỏi hội quán Lan Thanh, trong bóng đêm tăng tốc tiến về kênh đào biệt thự. ((tui cũng không hiểu chữ kênh đào này lắm, xin lỗi các bạn hiuhiu))
Hạ Cảnh Tây tiếp nhận cuộc gọi làm việc, nói một chuỗi tiếng Đức trôi chảy, giọng điệu của anh nhiễm chút lười biếng thêm hai phần hơi say rượu, nhưng dù vậy, vẫn không che giấu được khí chất của một cấp trên.
Tang Nhược bị anh ôm vào trong ngực, một tay anh cầm di động, tay kia nghịch ngón tay cô.
Cảnh đêm bên ngoài cửa sổ xe không ngừng lui dần về phía sau, Tang Nhược nhìn theo, dần dần thất thần.
Cho đến khi mất cảnh giác buộc phải ngồi trên đùi Hạ Cảnh Tây, sườn mặt tnh bị bàn tay anh giữ lấy, môi mỏng lướt nhẹ qua cánh môi cô.
Rất kiên nhẫn mà câu dẫn cô hôn đáp lại.
Tang Nhược định thần lại.
Cô lãnh đạm nhướn mi, không có biểu tình gì mà né tránh, vươn tay che lại đôi môi mỏng của anh.
“Đêm nay tôi không nghĩ muốn.” Cô nói rõ ràng từng chữ.
Dứt lời, môi anh lại chạm nhẹ vào lòng bàn tay cô.
Hơi ngứa.
Nhiệt độ của anh tựa như kích thích trái tim cô.
Nụ cười nhè nhẹ cười như không cười nhiễm lên đôi mắt sâu thẳm, Hạ Cảnh Tây cong cong khoé môi, nắm lấy cổ tay cô, lại hôn lên lòng bàn tay cô, trong giọng nói mang theo ý cười: “Em có chắc là không nghĩ muốn tôi?”
Cảm xúc trong lòng ngực Tang Nhược cuộn trào.
Đôi mắt đen láy khoá chặt cô, đầu ngón tay lưu luyến trên làn da mỏng manh của cô, Hạ Cảnh Tây lại nhếch môi, giọng điệu không để ý lắm: “Tôi không thấy vậy.”
Tang Nhược hoảng hốt một giây, mới phản ứng anh đang ám chỉ chuyện thân mật trong xe bị phá vỡ.
Anh lại hôn lên môi cô một lần nữa, nụ hôn thật dịu dàng, có ảo giác như rằng anh đang lưu luyến thâm tình yêu cô.
Lúc mở miệng nói, giọng anh phát ra trầm thấp, giống như thì thầm cũng lại tựa như mê hoặc: “Tôi mang quà về cho em, nó ở trong túi, em tự mình lấy đi, nhìn xem có thích hay không?”
Anh chỉ mặc một cái áo sơ mi.
Túi, vậy nó chỉ có thể ở trong túi quần tây.
Tang Nhược nhìn anh.
Anh nhìn cô một lúc, không hề chớp mắt, bên môi nở nụ cười nhạt.
Tang Nhược nhếch lên đôi môi đỏ mọng.
” Tôi không thích, không cần.” Một luồng khí ngột ngặt xen lẫn ghen tuông nghẹn ở lồng ngực không hiểu được nhanh chống bành trướng lan ra, cô quay mặt đi chỗ khác.
Chỉ là rất nhanh, cô lại bị anh ôm qua một lần nữa.
Cô muốn giãy giụa.
“Đừng nhúc nhích.” Cô nghe thấy câu nói nặng nề của anh.
Sau đó……
Anh dùng ngón tay thon dài tháo đôi bông tai ngọc trai cô đang đeo phối cùng với bộ sườn xám xuống, động tác nhẹ nhàng, cẩn thận như thể anh sợ làm tổn thương cô.
Trong lòng Tang Nhược không tự chủ rung động mãnh liệt.
Ngay sau đó, có một cảm giác lạnh nhẹ lướt qua cổ cô.
Cô nhìn thấy được.
Đó là đôi hoa tai mà cô thích.
Trong tầm mắt, đôi môi mỏng của Hạ Cảnh Tây cong lên, đôi mắt anh thâm thuý nhìn chằm chằm vào vành tai cô, động tác đeo lại hoa tai cho cô được anh thực hiện một cách chậm rãi và ưu nhã.
“Được rồi”” Câu nói trầm thấp, rất gợi cảm và suồng sã, thật trêu chọc người. (Yên: Nam hồ ly tinh không sai mà!!!!)
Anh vòng tay ôm lấy eo cô.
Không kịp chuẩn bị trước, Tang Nhược nằm trên ngực anh, sau đó cằm bị ngón tay anh nhấc lên.
Khoảng cách vốn là gần trong gang tấc, anh chỉ cần thoáng cúi đầu là có thể chạm vào môi cô.
Nhịp tim của Tang Nhược lập tức đập mạnh.
“Hạ tổng, tới rồi.” Đột nhiên, xe Bentley vững vàng dừng lại, qua vách ngăn lời nói của tài xế truyền tới.
Tang Nhược như chợt bừng tỉnh khỏi cơn mộng mị mà anh đã dệt nên.
Ngực cô như bị nhồi nhét cái gì đó, mùi nước hoa của phụ nữ nhàn nhạt sắp biến mất trong xe, khiến cho hô hấp của cô dần dần khó khăn.
Tang Nhược liếc anh một cái, thu lại tầm mắt, mở cửa xuống xe.
Cô bước đi cực nhanh.
Hạ Cảnh Tây tay cho vào túi quần, có chút lười biếng mà chầm chậm đi theo phía sau cô.
“Hạ tổng!” Tài xế chạy tới đuổi kịp, kính cẩn đưa một thứ lên: ” Nước hoa của Tang tiểu thư rơi rồi.”
Nước hoa……
Nhạy bén nghe được lời này, bước chân Tang Nhược dừng lại một chút, lưng căng thẳng vô cùng.
Cô chưa bao giờ bỏ nước hoa vào chiếc Bentley của anh.
Hạ Cảnh Tây nhìn thấy động tác của cô, cho dù là cực kỳ nhỏ, anh cúi đầu nhìn lọ nước hoa trên tay tài xế, anh như có điều suy nghĩ.
Chợt, anh ngước mắt lên liếc nhìn bóng lưng Tang Nhược, cong môi cười cười.
“Vứt nó đi,” Anh ngược lại phân phó thêm, giọng nói hờ hững mang theo lãnh ý: ” Đem xe đưa đi rửa sạch sẽ.”
Tài xế cảm thấy khó hiểu, nhưng không có hỏi nhiều.
“Vâng, Hạ tổng.”
*******************
Bóng đêm dần dần dày đặc.
Khi bơi xong cảm thấy mệt mỏi, Tang Nhược nằm trên mép bể bơi, gối đầu lên cánh tay, mắt thất thần nhìn về phía xa xăm.
Cô không muốn thừa nhận, nhưng không thể không thừa nhận rằng, nửa tháng không gặp, tâm trạng khi gặp lại của cô thật sự vô cùng hỏng bét, còn khiến cô cảm thấy phiền muộn hơn khi ở hội quán Lan Thanh.
Lòng chua xót trào dâng, cô ngẩng mặt lên để kìm nén cảm xúc.
Tin nhắn WeChat vang lên không ngừng, đem dòng suy nghĩ hỗn loạn bay xa của cô quay về.
Hàng lông mi run lên, Tang Nhược nhận ra đó là người đại diện của cô Đoạn Du.
Một loạt tin nhắn dài cô không có tâm tình xem thế là liền trực tiếp click mở tin nhắn thoại của Đoạn Du——
【 Tang Nhược, đáp ứng chị, tranh thủ thời gian mau chia tay với bạn trai đi, cái tên tiểu bạch kiểm kia chỉ có nhan sắc thôi chứ không xài được, em cần để làm gì? 】
Tức giận đùng đùng như vậy, cô cũng không biết chuyện gì đã xảy ra.
Tang Nhược không nghĩ muốn nghe, bực bội mà ném điện thoại sang một bên.
Cô lại nhắm mắt một lần nữa, nhưng chợt nhận ra không khí có điều bất thường.
Giống như là……
Có mùi khói thoang thoảng.
Nheo mắt lại, cô ngẩng đầu lên.
Bên cạnh bể bơi, từng tia nắng nhỏ chiếu xuống, bao phủ lấy thân hình mạnh mẽ, rắn chắc của Hạ Cảnh Tây, anh đứng ở đó, một tay cho vào túi quần làm ra vài phần lười biếng, khóe miệng ngậm một điếu thuốc.
Thấy cô nhìn sang, anh lấy điếu thuốc xuống, cùng cô đối diện, từ từ phun ra vòng khói.
Đôi mắt vốn đen đen kịt của anh lúc này lại càng thêm u ám, chúng như những tia mực đặc sệt đến nỗi không hòa tan được.
Cô nhìn hầu kết của anh chuyển động, rõ ràng là một hành động bình thường, lại cứ như là được anh làm thêm ý vị vài phần ngả ngớn và nguy hiểm.
Anh không chút nào che dấu mà nhìn chằm chằm cô, ánh mắt sắc bén như chim ưng, không nhanh không chậm hỏi: “Không muốn làm, vậy em muốn chia tay sao?”
Hô hấp của Tang Nhược bỗng dưng ngừng lại.
Cô nhìn thấy đôi chân dài được quần tây bao lấy của anh bước không nhanh không chậm mà đến gần, cô nhìn anh ngồi xổm xuống, dùng ngón tay nắm cằm cô, xấu xa mà nghiền qua, cười như không cười mà hỏi lại: “Trông thì ngon mà không dùng được?”
“Hả?”
Nguy hiểm tràn ngập trong không khí.
Nhịp tim của Tang Nhược đập hụt một nhịp, còn chưa kịp phản ứng, đã thấy Hạ Cảnh Bây buông cô ra đứng dậy, dập tắt tàn thuốc, thong thả ung dung mà cởi cúc áo sơ mi.
Khuôn ngực cường tráng dần dần lộ ra.
Nhảy xuống……
Nước trong bể văng khắp nơi.
Tang Nhược bị Hạ Cảnh Tây ôm lên, cơ thể lơ lửng, chỉ còn cách dùng tay và chân ôm chặt lấy anh mới không bị ngã vào trong nước.
Hết lần này đến lần khác làm theo ý anh.
Anh dường như muốn nhìn thấy bộ dáng cô ôm chặt anh, đêm nay đặc biệt tồi tệ, mỗi khi cô không nhịn được mà lấy móng tay cào vào lưng anh, anh sẽ càng ác liệt mà khi dễ cô.
Làm cho cô lên xuống không được.
Giọng nói khàn khàn dán vào bên tai cô ép hỏi: “Trông thì ngon mà không dùng được ư?”
Tang Nhược hoàn toàn không thể phát ra âm thanh nào.
Đôi mắt cô diễm lệ, ngực cô không ngừng nhấp nhô, khuôn mặt trắng nõn nhuốm đầy sắc hồng kiều mị, cô chỉ thụ động mà nhìn chằm chằm vào đôi mắt anh.
Anh cũng đang nhìn cô.
Hạ Cảnh Tây có đôi mắt đẹp lạ thường, lần đầu tiên anh hôn cô lúc anh cụp mắt nhìn cô, có lẽ là bởi vì ánh đèn mờ ảo khiến đôi mắt anh càng thêm thâm thúy và trầm tĩnh.
Cái nhìn kia vừa chuyên chú lại thâm tình, dường như trong mắt anh cô là người duy nhất, thật khiến người ta hãm sâu vào trong đó mà không thể tự kiềm chế được.
Giống như bây giờ.
Tang Nhược bị phân tâm.
Hoảng thần cô lại nhớ đến nụ hôn đầu tiên của hai người, cô say rượu chủ động hôn lên môi anh, ngây ngô phác thảo nhưng anh không hề động tâm, chỉ là một tay giữ lấy eo cô có thể là sợ cô đứng không vững mà té ngã.
Cô phác thảo môi anh vài lần, thấy anh không đáp lại, mặt có chút nóng lên rời khỏi anh.
Anh lại giữ chặt sườn mặt cô, cười nhẹ hỏi: “Em có muốn tôi hôn sao?”
Cứ như là một sự mê hoặc vậy.
“Muốn.” Hô hấp Tang Nhược không tự chủ ngừng lại.
Cô vĩnh viễn nhớ rõ trái tim mình đập cuồng loạn khi đó, khi anh hôn từ môi đến lông mày, mi mắt còn ngăn không được mà chớp chớp.
“A……”
Đột nhiên, không hề thông báo trước, Tang Nhược nhíu mày khẽ kêu lên một tiếng.
“Đang suy nghĩ cái gì, hửm?” Hạ Cảnh Tây thô bạo mà nghiền nát môi cô, nhìn chằm chằm vào ánh mắt thất thần của cô thấp giọng ép hỏi.
Động tác vẫn không ngừng lại.
Không hiểu sao, sương mù đột nhiên phủ kín đôi mắt Tang Nhược, dưới sự xâm nhập của một cỗ chua sót từ đêm qua đến giờ, sương mù càng thêm dày đặc, trong lòng có chút cảm xúc tùy ý mà ngo ngoe rục rịch.
Cô xúc động mà buột miệng thốt ra: “Tóm lại không phải nghĩ đến anh.”
Đôi mắt Hạ Cảnh Tây nheo lại.
Chợt, đôi môi mỏng của anh cong lên, bàn tay lướt trên má cô.
Trái tim Tang Nhược không chịu khống chế mà nhấc lên.
Không đợi cô hòa hoãn không khí……
“Hạ……”Cô mở to mắt, “Ưm.”
Cô bị lật úp lại, kề sát vào ngực anh.
Nỗi ghen tuông mãnh liệt, nỗi oan khuất khó lòng miêu tả được đang lặng lẽ trào ra, trong màn sương mù, Tang Nhược không chút suy nghĩ mà cắn lên cánh tay rắn chắc của anh.
Dấu răng hiện lên rõ ràng.
Hạ Cảnh Tây cười hừ một tiếng, ở bên tai cô nói nhỏ: “Em thuộc họ mèo sao? Còn học được cách cắn người?”
……
Nửa tháng không gặp, làm ở bể bơi một lần căn bản là không đủ tận hứng, sau khi kết thúc Tang Nhược bị ôm lên phòng tắm trên lầu tắm rửa, ở phòng tắm lại bị anh lăn lộn thêm hai lần.
Chờ đến khi hoàn toàn kết thúc, khuôn mặt cô ghé vào trong ngực của Hạ Cảnh Tây, sớm đã không còn đủ sức lực.
Mà người đàn ông này hài lòng sờ qua bật lửa, sau đó châm lên một điếu thuốc.
Anh một tay kẹp điếu thuốc, một tay hờ hững sờ lên tóc cô mà vuốt ve, giống như là đang trấn an.
Lỗ tai Tang Nhược vừa lúc dán lên ngực anh, nghe tiếng tim đập mạnh của anh rất là rõ ràng.
Một lần lại một lần.
Mí mắt cô run rẩy.
Rất mệt mỏi.
“Tang Nhược……” Mơ mơ màng màng cô mơ hồ nghe thấy Hạ Cảnh Tây thấp giọng kêu mình.
*******
Trong căn phòng tĩnh mịch bị đánh phá bởi âm thanh của Tang Nhược khẽ rên lên, cô bỗng nhiên mở mắt ra, từ trong cơn ác mộng bừng tỉnh dậy.
Đầu ngón tay vô thức mà nắm chặt chăn mỏng, lồng ngực kịch liệt phập phồng, hô hấp của cô trở nên dồn dập,hỗn loạn, sắc mặt trắng bệch không chịu nổi.
“Hạ Cảnh Tây……” Cô theo bản năng muốn đi tìm anh.
Tay trống không.
Cô giật mình.
Sau một lúc lâu, Tang Nhược có chút cứng đờ mà quay đầu.
Bên cạnh không có ai.
Hàng lông mi ngăn không được mà chớp chớp, không chút suy nghĩ, Tang Nhược hoảng hốt xốc chăn lên chạy xuống giường, chân trần đi trên sàn nhà không mang giày, trên người chỉ mặc duy nhất chiếc áo sơmi của anh chạy ra khỏi phòng ngủ.
“Hạ Cảnh Tây……”
Nhưng cô tìm khắp nơi đều không thấy anh.
Biệt thự to lớn như này chỉ có duy nhất một mình cô.
Anh đã không còn ở đây.
+++++++++++++++++++++++++++++++++++++