Đọc truyện Đừng Bao Giờ Xa Em (Never Leave Me) – Chương 9
Lisette đứng sững một lúc, choáng váng trước bản tin vừa nghe. Nàng chạy ra hành lang đến trước phòng làm việc của cha.
Ông bá tước đang ngồi ở bàn giấy, đăm đăm nhìn vào bản đồ của nước Pháp theo tỷ lệ lớn, trong tay là một ly Salvados.
– Việc đó tới rồi ba ơi! – Nàng nói không kịp thở khi vừa lao vào phòng – Có mật lệnh kháng chiến quân, cuộc đổ bộ đã thành sự thực.
Ông bá tước nhìn nàng ngơ ngác.
– Con nói gì? Ba không hiểu.
Nàng bước nhanh lại phía cha.
– Dieter nói cho con nghe mật lệnh quân Anh sẽ gởi đi trước khi đổ bộ. Nó được chia thành hai phần. Phần đầu sẽ được phát đi ở London cách đây vài phút.
Ông bá tước loạng choạng đứng lên.
– Con muốn nói là con đã nghe đài BBC phải không? – GIọng ông ngờ vực – Ngay tại đây, ở Valmy này à?
Lisette gật đầu, mái tóc sẫm màu sổ tung ra, lấp lánh trong ánh đèn.
– Vâng, con nghe mỗi ngày với Dieter.
Ông Henri đưa tay lên che mắt. Hình phạt đối với việc có radio rất nặng: bị đầy tới trại cưỡng bách lao động hoặc xử tử như một gián điệp và Lisette không những nghe đài cấm mà còn cùng nghe với một sỹ quan Đức! Đã có lúc ông nghĩ rằng mình có thể thay đổi được quan hệ giữa Lisette và thiếu tá Meyer. Nhưng giờ thì nó đã tiến triển quá xa.
– Khi nào họ đến? – Ông cố gắng tập trung lại – Mà cái chính là đổ bộ ở đâu kia?
– Con không rõ. Nhưng mật lệnh này để cảnh giác quân kháng chiến bắt đầu phá hoại đường ray và đường bộ nối với bờ biển. Dieter cho rằng cuộc đổ bộ này xảy ra ở Normandy. Ba phải đi ngay bây giờ. – Lisette nóng nảy – Ba phải đưa mẹ tới Balleroy.
– Chúng ta cùng đi Balleroy. – Giọng ông run run vì xúc động – Cuộc đổ bộ sẽ là trận chiến vĩ đại nhất trong lịch sử nước Pháp. – Ông nắm chặt tay nàng – Ba không tin nổi nữa, Lisette. Chúng ta phải chờ đợi và hy vọng suốt mấy năm qua. Cuối cùng thì họ đã tới! Nước Pháp lại được tự do.
Nàng ôm chầm lấy cha, biết rằng ông đang xúc động đến chảy nước mắt.
– Việc đầu tiên là ba phải đi ngay sáng nay, sau khi hết giới nghiêm. Dieter đã để lại giấy tờ để được đi dễ dàng. Ba sẽ không gặp khó khăn nào tại các chốt kiểm soát đâu.
– Con phải nói là chúng ta. Chúng ta sẽ không gặp khó khăn nào. – Ông bắt bẻ.
Lisette nhẹ nhàng lách ra khỏi cha và lắc đầu:
– Không, ba ơi. Con sẽ không đi với ba. Con sẽ ở lại Valmy cho đến khi Dieter trở về.
Vẻ hồ hởi trên khuôn mặt ông biến mắt. Ông tái mặt phản đối:
– Con không thể ở đây một mình. Thật quá sức tưởng tượng. Hoặc chúng ta cùng đi hoặc cùng ở lại tất cả.
Lisette nhìn cha không chớp mắt.
– Không ba à. – Nàng lặp lại giọng dứt khoát – Con sẽ không rời Valmy mà không chào tạm biệt anh ấy. Xin ba đừng ép con điều đó. Con sẽ ở lại đây đến khi anh ấy trở lại. Con tự đến Balleroy được mà.
– Mẹ con không bằng lòng đâu. – Ông vẫn khăng khăng tuy đã cảm thấy thất vọng – Cuộc đổ bộ có thể xảy ra trước khi con ra đi. Con sẽ bị kẹt mất thôi.
– Ba không cần phải cho mẹ biết mật lệnh đó. Ba chỉ ngỏ ý đến thăm Balleroy và muốn mẹ đi cùng, nói cho mẹ biết liền đi ba, cả bà Marie nữa. Ba cần phải đi ngay sáng sớm nay, trước khi các đội quân tràn tới làm nghẽn đường.
Vai ông buông thõng xuống. Ông biết có bàn cãi thêm cũng vô ích mà thôi.
– Chúng ta có cần liên lạc hay cho biết về mật lệnh này không? – Ông hỏi với vẻ thua cuộc.
Lisette lắc đầu.
– Không ba à. Những người liên quan đến mật lệnh này sẽ nhận được nó để hành động. Dieter ra lệnh cho Saint – Marie – des – Ponts đi di tản cách đây một tuần. Chúng ta chỉ việc chờ đợi.
Nghe giọng nói căng thẳng của Lisette, ông bá tước cảm thấy thương con gái hơn. Ông biết Lisette đang nhớ Dieter. Trận chiến hằng mong ước đã tới nhưng nó có thể cướp đi người đàn ông mà Lisette yêu thương. Ông lại thở dài. Thế thì ngay cả viễn tưởng chiến thắng của quân Đồng minh cũng chẳng được việc gì.
– Ba sẽ nói với mẹ con và bà Marie ngay bây giờ. – Ông ngượng nghịu nói, không biết mình có an ủi được con gái chút nào không – Nhờ ơn Chúa, trận này sẽ là trận cuối cùng.
Lisette nhìn xuống tấm bản đồ nước Pháp trải ra trên bàn.
– Con hy vọng như vậy. – Nàng nói với vẻ quyết liệt, bàn tay trong túi váy nắm chặt lại, cho đến khi những ngón tay trắng bệch ra – Con hết lòng mong muốn như vậy ba ạ.
Tối hôm đó Lisette ngủ rất ít. Lúc hai giờ, nàng nghe tiếng bom dội quen thuộc, có lẽ ở Cherbourg. Nàng tỏ ra can đảm chờ đợi một cuộc tấn công mở rộng, để máy bay bay nhiều hơn qua eo biển Anh quốc. Nhưng họ không tới. Những chiếc máy bay chỉ thả xuống những chuyến bom hàng đêm. Rồi quay về Anh, kèm theo tiếng súng liên thanh nổ lạch tạch đuổi theo phía sau.
Ông bà Bá tước và bà Marie ra đi lúc 7 giờ sáng nay, Lisette chỉ muốn thấy trung úy Halder và tụi lính Đức phải lo âu căng thẳng chờ đợi, nhưng những hoạt động ở sân sau của lâu đài vẫn không có gì xao động hơn thường lệ. Có lẽ họ không để lộ ra vì cuộc tấn công đã được thông báo đêm qua.
– Henri, chắc em không cần đi với anh nữa. – Bà bá tước bỗng do dự khi cha nàng đỡ Marie và giỏ trứng lên băng sau của chiếc Citroen của gia đình.
– Em yêu, em phải đi chứ! – Henri cương quyết. Ông cảm thấy thích thú. Ít ra cũng còn thẩm quyền với một phụ nữ trong nhà này – Gia đình Duboscs sẽ dành cho chúng ta một chỗ trú ngụ nếu chúng ta rời Valmy. Và cách biết ơn duy nhất là đáp lại tấm thịnh tình đó.
– Nhưng Lisette phải ở nhà một mình suốt cả ngày.
– Chào mẹ! – Lisette lên tiếng. Nàng mở cửa trước xe hơi và hôn lên má bà – Đừng bận tâm vì con. Con sẽ khoẻ thôi.
Ông bá tước đóng sập cửa sau lại nhìn Lisette, ánh mắt lo lắng.
– Lisette… Con nghĩ lại đi. Đi với ba mẹ con nhé?
– Không ba à. – Lisette đáp với vẻ quả quyết mà ông đã nói với mẹ nàng khi nãy – Ở Valmy con sẽ an toàn thôi. Và con sẽ đến với ba sớm. Con xin hứa.
Bà bá tước đang quay kính cửa xe xuống, chợt nhìn nàng dò xét. Lisette biết rằng chần chừ thêm chút nữa là bà sẽ nghi ngờ. Nàng lùi lại nhìn họ và vẫy tay. Nụ cười rạng rỡ trên môi nàng.
– Tạm biệt ba mẹ… Tạm biệt Marie.
Ông bá tước lặng lẽ ngồi vào tay lái, ông chẳng thể nào làm khác được, chỉ có thời gian mới thay đổi được quyết định của Lisette. Tốt hơn là đưa Héloise đến Balleroy rồi Lisette sẽ tới sau, còn hơn là để bà ở lại và kẹt luôn giữa trận chiến đẫm máu khốc liệt này.
Chiếc Citroen từ hai năm nay chưa được sử dụng tới ì ạch nổ máy rồi lăn bánh. Chiếc xe xóc nhẹ bên trên khoảng sân trải sỏi hướng về lối đi có mái vòm bằng đá rồi tiến dần ra con đường có trồng cây đoạn hai bên.
Lisette vẫy tay mãi cho đến khi xe mất hút như lần tiễn Dieter ra đi. Giờ đây nàng hoàn toàn cô độc, không còn ai để chuyện trò, cả vú Marie cũng đi rồi. Nàng quay người bước nhanh vào nhà. Trung úy Halder sẽ biết cha mẹ nàng và bà Marie đã rời khỏi Valmy, chỉ còn mình nàng ở lại. Ý nghĩ đó làm nàng hơi khó chịu. Không biết bao lâu nữa Dieter mới về. Chắc chắn hắn đã nghe bản tin tối qua và nếu may mắn, hắn sẽ kịp về vào giờ ăn trưa, có thể sớm hơn. Nàng rót một tách Chicory rồi xuống bếp nhấm nháp. Điều nàng mong đợi vẫn chưa xảy ra. Không có một dấu hiệu báo động, không có những chiếc xe cơ quan u ám rú chạy vang. Giờ ăn trưa đã trôi qua mà Dieter vẫn chưa về. Căn phòng nhỏ trên toà tháp là chỗ tốt nhất để nhìn ra biển và mũi đất lộng gió. Nàng đứng hàng giờ ở cửa sổ, nhưng trên eo biển của Anh quốc vẫn vắng tanh, không một bóng tàu, chỉ có những đợt sóng dâng cao quyện mùi biển mặn. Hoàng hôn dần xuống. Lisette vào bếp làm món trứng chiên. Lòng vẫn bồn chồn, nàng bắt đài BBC từ London, lắng nghe tin tức. Qua tiếng rè rè gầm rú của khí tượng, một giọng nói quen thuộc từ bên kia eo biển cất lên với một thứ tiếng Pháp hoàn hảo “Xin quý vị lắng nghe những mẫu tin riêng”. Lisette ngồi bó gối trên sàn theo dõi từng tin tức, cuối cùng, nó lại tới. “Tiếng nức nở ngân dài của những cây vĩ cầm mùa thu”. Nàng chờ đợi, hơi thở nén chặt trong lồng ngực. Không còn phần hai của mật lệnh. Dòng đầu tiên của bài thơ Paul được lặp lại rồi một mẩu tin hoàn toàn khác được phát tiếp theo.
Nàng tắt radio, hơi thở dồn dập. Nó không tới. Có lẽ sở tình báo Đức đã sai lầm, mật lệnh không có phần thứ hai mà, cũng có thể họ đã tự gán cho nó một ý nghĩa mà nó không có. Nàng bước xuống cầu thang xoắn ốc dẫn tới phòng riêng, đầu nhức như búa bổ. Phải chờ đợi, nàng đã nói với cha như thế và có lẽ phải chờ thêm nữa.
Nhưng việc chờ đợi sẽ kéo dài hơn nàng tưởng. Suốt ngày hôm sau, một ngày dài vô tận trong nỗi cô đơn. Những hoạt động của quân Đức ở Valmy vẫn không có gì thay đổi. Đêm đó radio vẫn phát lại mẫu tin đó và thêm một thông báo chung cho dân Pháp sống ở vùng biển. “Đồng bào phải di chuyển vào vùng trong đến một nơi an toàn”. Một giọng Anh nghiêm trang ngân nga “Xin lặp lại. Đồng bào phải…”.
Nhưng Dieter vẫn chưa trở về và bọn lính Đức ở Valmy vẫn chẳng có vẻ gì là nao núng.
Tối chủ nhật có một cơn bão dữ dội. Ngói trên nóc lâu đài rơi xuống lộp độp. Gió quật ầm ầm những cánh cửa sổ chìm sâu trong tường và mưa từng đợt xối xả tạt vào ô cửa kính. Lisette nằm trên giường trong cơn tuyệt vọng. Một hạm đội không thể ra khơi trong thời tiết khắc nghiệt thế này. Phải mấy ngày nữa eo biển mới lặng nhưng có lẽ thuỷ triều vẫn chưa thích hợp cho cuộc đổ bộ. Dieter đã nói với nàng, trong một tháng chỉ có vài ngày là thuỷ triều do ảnh hưởng của mặt trăng, mới thích hợp cho quân Đồng minh. Phải chăng vì hắn biết cuộc đổ bộ chưa thể tiến hành dù đã có mật lệnh nên chưa trở về?
Lisette bất lực đập mạnh tay vào gối. Nàng cố dỗ giấc ngủ nhưng không tài nào nhắm mắt được. Hắn rời Valmy với mục đích thúc đẩy kế hoạch loại trừ Hitler của “Ban nhạc đen”. Vì mục đích nguy hiểm đó, trong ba ngày vắng mặt vừa qua, hắn có thể bị bắt, có khi bị giết nữa. Chuyện gì sẽ xảy ra với hắn? Nàng chỉ còn biết trông mong và chờ đợi.
Sáng hôm sau, bầu trời trong vắt và rực rỡ, vết tích của trận bão khủng khiếp hôm qua chỉ làm nụ hồng dập nát trong vườn. Lisette tới gần chuồng ngựa và tìm chiếc xe đạp bất chấp những cặp mắt tò mò và xét nét của tụi lính. Saint – Marie – des – Ponts bị bỏ không. Chỉ còn một vài chủ trại bướng bỉnh được phép ở lại. Nhờ vậy mà họ vẫn cung cấp trứng và sữa tươi cho dân quân. Lisette đạp xe qua sân đá cuội, đi hết con đường có mái vòm và sắp tới lối xe chạy nàng chờ bị chặn lại bất ngờ.
Trung úy Halder quay phắt lại, mắt nheo nheo. Lisette ngẩng cao đầu, cằm hất lên. Nếu hắn muốn giữ nàng lại, buộc hắn phải dùng đến vũ lực. Tên binh nhì chợt la lên “dừng lại” và chạy về phía nàng. Nhưng Halder đã quát hắn ngừng lại. Tên binh nhì chạy tới vài bước rồi đứng im, hằn học nhìn Lisette khi nàng tiếp tục đạp xe đi thẳng.
Lisette không định đi xa Valmy, sợ Dieter trở về bất ngờ và cũng vì nàng không muốn hụt một mẩu tin nào từ hắn. Đến cuối lối đi, nàng quẹo trái, ra khỏi ngôi làng và hướng về biển. Nàng muốn nhìn tận mắt những đội quân được tăng cường tại các đồn trú, những vách đá lố nhố đầy người, nếu chuyện đó là sự thật.
Nàng đạp xe tới sát những cuộn dây thép gai khổng lồ rào trên các vách đá, có hai người lính ngồi xổm ngoài công sự chơi bài. Một tên khác đứng canh chừng sợ sĩ quan tới. Thật kỳ lạ, không có dấu hiệu của xe tăng hay người được chuyển tới bờ biển, hay một hoạt động bất thường nào khác. Thế mà cả 3 đêm liền, mãu tin tức từ London cho các kháng chiến quân rõ ràng. Vậy thì tại sao quân Đức lại không rục rịch gì cả? Chẳng lẽ họ lại tự tin đến độ đó sao? Thất vọng và lo lắng, Lisette đạp xe trở về Valmy. Ngày hôm đó trời trở nên oi bức. Cơn bão chiều hôm trước không xua tan được bầu không khí nặng nề, dường như nó càng làm ngột ngạt hơn.
Bên phải nàng, biển lấp lánh với từng đợt sóng cuộn lên tung bọt trắng xoá như một lớp kem lên mặt biển. Những thanh thép nhọn mà Rommel cho chôn vào bãi cát chỉa thẳng lên trời một cách dị dạng.
Nếu Hitler không chết… và quân Đồng minh đến… thì Dieter cũng chiến đấu với họ, nhưng không phải cho Hitler mà cho nước Đức. Hắn phải chịu trách nhiệm trước cái chết của những người đến đây giải phóng nước Pháp. Và hắn có thể gục ngã trong trận chiến. Sự phi lý của tất cả những chuyện đó làm nàng ngao ngán. Nàng lại bên vệ đường và buông mình xuống thảm cỏ.
Thời gian, điều cần thiết tối ưu mà họ không thể có được. Thời gian để Von Stauphphenberg mang bom vào bộ tham mưu của Hitler, và Rommel đạt vị trí tối cao, phải có một thời gian để ký kết một hoà ước và ngăn chặn trận chiến sắp tới.
Nàng khép mắt lại, thu vào hình ảnh của bầu trời với những đám mây nhẹ trôi. Nàng chợt sợ hãi khi nhận ra thời gian quá nhẫn tâm đối với họ. Nó sắp chế ngự và quay lưng lại đối với họ, từng phút từng phút nó đang đưa họ tới vực thẳm chứ không phải bờ hạnh phúc.
Chiều hôm đó, Lisette lại nghe radio. Đây là lần thứ 4 nàng nghe một mình, giọng xướng ngôn viên cất lên rõ ràng “Ở Suez, trời nóng… Ở Suez, trời nóng…”, “Những con xúc xắc trên bàn… Những con xúc xắc trên bàn”. Nàng chờ đợi, tim đập nhanh, và nó đã tới thật bất ngờ. Phần hai của mệnh lệnh cho cuộc đổ bộ châu Âu. “Xé nát tim tôi bằng nỗi buồn đơn điệu”. Nàng hít sâu vào, rùng mình. Ngay lúc đó tiếng xe ầm ầm chạy về phía Valmy.
Lisette nhảy dựng lên, chạy ra khỏi phòng lao xuống cầu thang xoắn ốc. Chắc chắn là Dieter, không thể ai khác.
Nàng chạy như bay dọc theo hành lang đến đầu cầu thang. Từ xa vọng lại tiếng xe phóng mạnh và giọng Dieter đang chúc người tài xế ngủ ngon. Không có gì khẩn cấp hay căng thẳng trong giọng nói của Dieter. Khi nàng vừa tới cầu thang, hắn đã bước vào toà đại sảnh mênh mông và lập tức nàng biết hắn chưa nghe gì cả.
Hắn nhìn lên, cảm nhận ngay sự hiện diện của nàng.
– Chào thiếu tá. – Tên lính gác ngoài cửa phòng ăn kính cẩn chào.
– Chào hạ sĩ. – Dieter đáp lại.
Hắn tháo mũ và găng ra quẳng qua một bên rồi lao lên cầu thang hai bậc một.
– Anh nhớ em quá! – Giọng hắn cuồng nhiệt và hắn ôm lấy nàng.
Nàng nhìn hắn mắt mở to u uẩn.
– Anh không biết gì à? Mật lệnh. Nó đã được phát ra 4 lần từ lúc anh đi. Phần thứ hai phát đi cách đây mấy phút.
Nụ cười hạnh phúc được ôm nàng trong tay chợt tắt.
– Anh không tin. Không thể có điều đó được.
– Có cả thông báo cho dân chúng sống gần biển. Họ được lệnh di chuyển vào vùng trong cho an toàn. Ba em đã đưa mẹ đến Balleroy. Còn em sẽ tới sau… Sau khi gặp anh.
Hắn nắm chặt tay nàng và đi nhanh về phòng hắn.
– Chuyện quỷ quái gì đang xảy ra đây? – Hắn nóng nảy – Không có một tin nào hay một lời nào đả động đến nó cả.
Hắn xộc vào phòng, bật đèn và sải chân về phía bàn giấy có điện thoại.
– Mật lệnh mà tướng Canaris nói sẽ thông báo trước cuộc đổ bộ sẽ phát đi 4 lần. – Hắn quát vào Halder – Bộ tổng tham mưu đã ra lệnh chưa?
Lisette thấy giọng kinh ngạc của Halder trong câu trả lời.
– Không hề có gì cả.
Dieter cúp điện thoại mặt cương quyết.
– Em có chắc về những gì em đã nghe không?
Nàng không thể trả lời. Nàng không ngờ quân Đức không hay biết gì về mật lệnh. Tin này là do sở tình báo Đức cung cấp. Vậy mà, thật không thể nào hiểu nổi, họ đã không nghe và không hành động gì cả. Nhưng nếu họ không biết… thì nàng báo cho họ làm gì.
– Lạy Chúa! – Nàng thì thào, mặt trắng bệch, nhận thức được sự phản bội mà nàng vừa phạm phải – Đừng nói với họ, Dieter đừng anh.
– Anh phải nói! – Ánh mắt thật đau khổ – Von Stauphphenberg không thể hành động cho tới đầu tháng sau. Chúng ta phải ở trong tư thế hùng hậu để Rommel có thể thương lượng một nền hòa bình đem lại danh dự cho nước Đức, sau khi Hitler bị lật đổ. Nếu quân đồng minh thành công trong việc đổ bộ vào nước Pháp, sẽ không có hoà bình trong danh dự mà là thất bại nhục nhã.
Hắn bắt đầu quay điện thoại lại, nàng không biết hắn gọi cho ai. Điều đó không quan trọng. Nhanh như chớp, nàng lao tới nắm sợi dây điện thoại khi hắn còn đang gọi.
– Thiếu tá Meyer đang nói. Mật lệnh mà tướng Canaris…
Nàng giật sợi dây với tất cả sức mạnh của mình, bứt nó ra khỏi tường, kéo mạnh điện thoại từ trên bàn giấy đập loảng xuống đất.
– Em không xin lỗi đâu. – Nàng thở hổn hển, mặt thách thức khi hắn vây lấy nàng – Em phải làm điều đó. Em không thể để anh nói họ biết nếu họ đã không biết.
Mặt hắn trắng bệch như tờ giấy. Trời ơi! Hắn đá thốc điện thoại rồi ôm thốc lấy nàng. Trong giây phút khủng khiếp đó, nàng nghĩ hắn sắp đánh nàng, nhưng hắn chỉ kêu lên, kéo sát nàng vào hắn.
– Anh hiểu! – Hắn nói giọng nghẹn lại – Và em cũng phải hiểu anh, Lisette. – Hắn nhìn nàng và trong mắt hắn nàng đọc thấy tất cả tình yêu hắn dành cho nàng, thấy cả sự quan tâm lẫn sự sợ hãi của hắn cho sự an toàn của nàng.
– Anh sẽ xuống bãi biển, không biết chừng nào anh mới về. Nhưng ngay khi trời sáng em phải đến Balleroy.
Nàng gật đầu với cảm giác quay cuồng. Thời gian của họ sắp hết, và đây là những phút giây cuối cùng của họ bên nhau.
– Em yêu anh! – Giọng nàng mãnh liệt – Lạy Chúa! Em yêu anh mãi mãi.
Hắn cúi xuống hôn nàng nồng nhiệt. Rồi hắn quay đi, chạy nhanh ra hành lang, xuống cầu thang chụp lấy mũ và găng. Đoạn đóng sầm cửa lại và lao vào xe.
Hai giờ sau những chiếc máy bay bắt đầu gầm rú trên đầu họ. Nàng tắt đèn, kéo chiếc màn che sáng nặng nề qua một bên, căng mắt nhìn lên bầu trời. Máy bay còn nhiều hơn lần nàng nhìn thấy trước đây. Nhiều hơn cả những chuyến thả bom thường lệ. Nàng đứng một mình trong căn phòng tối om, hai tay ôm sát ngực. Máy bay vần vũ trên vòm trời Valmy. Cuộc đổ bộ vào nước Pháp đã bắt đầu.
Chiếc Horch của Dieter lạng qua một bên với tốc độ nguy hiểm chết người trên con đường hẹp dẫn đến công sự quan sát. Bầu trời phía Đông và phía Tây đỏ rực lên với những tia lửa, và tiếng dội bom ầm ì không thể nhầm lẫn được. Chiếc xe Horch quét quanh một vòng theo khu vực chiến luỹ phòng thủ bờ biển và lắc lư trước khi dừng lại. Vài giây sau Dieter trườn nhanh trên một đường hẻm dốc phủ đầy quân pháo thủ bám sát gót.
– Họ đang thả bom le Harve như ở Cherbourg. – Halder nói, hơi thở hổn hển khó nhọc.
Dieter càu nhàu nhưng vẫn tiếp tục bước. Lối mòn đến công sự quả là cái bẫy ngầm với những cuộn dây thép gai rào hai bên, bên ngoài là những dãy mìn dài hàng dặm. Đường hào hẹp mà họ đang lao tới gần như là trên đỉnh dốc đá. Dieter nhanh nhẹn nhảy hai bậc một xuống những bậc thang bê tông, tiến vào một lối đi nằm dưới đất dẫn tới một công sự rộng lớn.
Ba người đàn ông đang ở vị trí đó quay phắt lại nhìn hắn ngạc nhiên. Không buồn giải thích, hắn bước nhanh qua họ đến bên ống nhòm trọng pháo loại cực mạnh đặt trên bệ đối diện với một khe hở. Hắn từ từ di chuyển ống kính từ trái qua phải, chăm chú nhìn ra biển. Không có gì cả: không ánh sáng, không âm thanh, không có cả một chiếc thuyền đánh cá cỏn con nào trên mặt biển tối đen phẳng lặng.
– Ở đây chẳng có gì cả. – Hắn nói cộc lốc với Halder – Nhưng rồi sẽ có. Tôi cá như vậy.
Hắn gọi điện cho bộ tổng tham mưu. Một giọng gay gắt ở đầu dây bên kia.
– Meyer. – Hắn trả lời – Mật lệnh tướng Canaris dự đoán đã phát đi ít phút trước đây. Các ông được lệnh báo về nó chưa?
Ông trung tá có vẻ đùa cợt.
– Không, Meyer thân mến, chúng tôi không nghe gì cả, anh đừng có sốt vó lên như vậy. Tôi nghĩ quân địch chẳng ngu ngốc đến độ thông báo bằng radio đâu.
Dieter tái người đi.
– Mật lệnh đó là vận mạng của chúng ta. – Hắn gầm lên – Có nghĩa là chúng ta chờ đón một cuộc đổ bộ trong vòng 48 tiếng đồng hồ nữa.
– Vậy thì hãy xuống bờ biển và giữ liên lạc với tôi. – Giọng trung tá sắc gọn – Chúc ngủ ngon, Meyer.
Nếu viên trung tá đó ở đây, có lẽ hắn đã cho ông ta một phát rồi. Hắn điên tiết lên yêu cầu được liên lạc với tổng hành dinh của Rommel và được báo ở đó họ cũng đã phát hiện được mật lệnh, nhưng chưa có một biện pháp tức thời nào được quyết định vì thống chế đã đi phép.
Mặt cau có giận dữ Dieter đập mạnh điện thoại xuống. Sở phản gián không làm được gì cả. Nước Đức đã có cơ hội để chờ quân Đồng minh tới. Thế mà lại để vuột mất. Chỉ vài giờ nữa quân Đồng minh sẽ tấn công dồn dập lên bờ, và quân Đức thì ngồi trơ ra đó. Không thể chịu đựng nổi ý nghĩ đó, hắn lại chụp lấy ống nhòm pháo thủ. Vào ban ngày, từ một vị trí cao hơn mặt biển 30 mét này có thể thấy toàn cảnh vịnh biển sông Seine, từ chóp bán trăng, tầm nhìn từ nơi này vẫn khá tốt. Nhưng mặt biển vẫn hoàn toàn trống trơn. Không nhìn thấy gì cả.
Đó là đêm dài nhất trong đời hắn. Mấy tháng nay hắn đã dốc sức củng cố bờ biển nước Pháp. Nhưng bây giờ, hắn đành bó tay. Hắn cố gắng không nghĩ tới Lisette. Vì bao nhiêu nhuệ khí của hắn sẽ tiêu tan khi nghĩ đến nàng trong nỗi lo sợ an toàn của nàng, và sự sợ hãi là điều cuối cùng hắn đang muốn chia sẻ với những người đồng đội. Hắn sử dụng điện đài liên tục, kiểm soát các đơn vị và không để lọt lưới bất kỳ một tên lính nào đặt chân trên bãi biển. Chúng sẽ bị đẩy lùi như Rommel đã khẳng định: Quân Đồng minh là miếng mồi ngon của biển cả. Trận đánh sẽ không lan rộng ra. Sẽ không đụng chạm đến Valmy.
Điện thoại reo inh ỏi. Viên trung tá của hắn quát lên không đùa cợt nổi nữa.
– Đã có tin nhảy dù đáp xuống bán đảo. Hãy cảnh giác lính của anh, Meyer.
– Thưa ngài vâng. – Dieter đáp với giọng căng thẳng, cố kiềm lại để không nói toạc ra rằng lính của hắn đã cảnh giác từ lâu rồi.
– Thưa thiếu tá trời bắt đầu sáng. – Halder báo cáo khi hắn vừa gác điện thoại.
Dieter tới chỗ Halder và quét ống nhòm một lần nữa trên vùng biển mênh mông. Sương mù dầy đặc, là là trên mặt nước. Những ngọn sóng bạc đầu gào thét hướng vào bờ. Hắn chậm rãi đảo ống nhòm qua khối đen sậm của bán đảo rồi vòng trở lại vùng vịnh lần nữa. Bầu trời đang chuyển thành màu xám đục và bắt đầu loé lên tia sáng của bình minh. Hắn định hạ ống nhòm xuống, nhưng chợt dừng lại bất động, từng thớ thịt đường gân cứng lại. Họ đang tới. Hết con tàu này đến con tàu khác từ từ xuất hiện. Sương mù, mây, và màn đêm không che dấu được họ nữa. Có hàng trăm rồi hàng ngàn con tàu, nhiều đến nằm mơ cũng không thấy nổi. Một hạm đội phủ kín đường chân trời từ đông sang tây. Một lực lượng báo thù quá khủng khiếp trong vẻ tráng lệ của nó làm hắn ngạt thở.
– Lạy Chúa! – Giọng hắn bỗng dịu đi – Nhìn này Halder. Anh sẽ không thấy cảnh này lần nữa đâu.
Hắn đưa ống nhòm cho Halder, nhưng hắn vẫn còn nhìn thấy chúng. Một rừng cờ hiệu bay phấp phới trong giò. Viên trung úy hạ ống nhòm và quay lại nhìn hắn, mặt anh ta trắng bệch.
– Thế là đã kết thúc. – Anh ta thì thào – Không có sức mạnh nào trên đời có thể đầy lùi cuộc đổ bộ với tầm cỡ đó.
– Anh lầm rồi Halder. – Dieter la lên giận dữ – Chúng ta có thể làm được. Và nhờ ơn Chúa, chúng ta đang tiến hành…
Hắn lại đi tới điện thoại và gọi tới bộ tổng tham mưu.
– Đã có cuộc đổ bộ. – Hắn nói luôn không chút quanh co – Ngay tại đây. Mười ngàn tàu chiến tất cả.
Cuộc dội bom kéo dài suốt đêm đôi khi ở xa phía Cherbourg, đôi khi ở gần một cách đáng sợ. Lisette rời phòng làm việc của Dieter và chạy lên cầu thang xoắn ốc tới căn phòng nhỏ trong toà tháp. Dưới ánh mặt trời, toàn thể mũi đất và mặt biển phía xa hiện rõ qua khung cửa sổ hình vòng cung. Bây giờ tất cả những gì nàng nhìn thấy là mây đang lướt qua mặt trăng và mây bay hết đợt sóng này đến đợt sóng khác. Nàng ngửa cổ ra nghiêng người ra ngoài. Bầu trời phía Đông và Tây bị rạch nát bởi những tia lửa ngang dọc. Cherbourg và Le Harve đang bốc cháy.
Màn đêm như bị vạch ra, bóng tối miễn cưỡng lui dần nhường chỗ cho ánh sáng ban mai. Qua màn sương sớm, mỏm đất và đường viền của vách đá dần dần lộ rõ từng đường nét. Lisette cố nhoài mình qua thành cửa sổ căng mắt hướng ra mặt biển. Thoạt nhiên nàng không nhìn thấy gì cả. Rồi bỗng một đường trắng bạc xuất hiện qua ngang lưng trời. Họ đang ở đó. Những con tàu dày đặc cả chân trời. Không thể nào tưởng tượng và đếm nổi.
Lằn ánh sáng nứt ra thành muôn tia sáng bình minh len qua đường chân trời, dát vàng khắp mặt biển, rập rờn quanh thân hàng trăm, hàng ngàn con tàu đưa người đến giải phóng nước Pháp. Giây phút im lặng kéo dài, mọi vật dường như bất động khi tiếng không khí gầm lên xé tan bầu không khí im lặng của mặt biển, và từng chiếc máy bay một nhào xuống thả bom.
Lisette chạy đến radio, mở đài London, ép sát tai vào máy và lắng nghe mỗi tiếng động đinh tai nhức óc.
“Đây là tiếng nói từ London” – Một giọng nói mơ hồ vang lên qua mặt nhiễu âm ồn ào của chiếc máy bay – “Chúng tôi xin gởi đến dân cư sống trên hai dặm bờ biển một chỉ thị của vị chỉ huy tối cao. Sinh mạng đồng bào phụ thuộc vào việc thi hành nhanh chóng và triệt để mệnh lệnh này. Hãy rời thành phố ngay lập tức, tránh xa các thông lộ. Nên đi bộ và không mang theo những gì cồng kềnh và di chuyển cấp tốc ra vùng ngoại ô…”
Một quả đạn nổ gần sát khiến nàng không còn nghe được gì nữa. Linh tính như mách bảo cho nàng phải chạy xuống hầm nhưng ở đó nàng không thể nhìn thấy bãi biển và đoàn tàu đổ bộ.
Bất chấp nguy hiểm, nàng lao tới bên cửa sổ, những khẩu đại bác dưới bãi nã pháo làm chấn động cả toà nhà và rung lên dưới gót chân nàng. Tiếng nổ ầm ầm cùng tiếng la hét và những làn khói dầy đặc làm nàng không phân biệt được gì nữa. Kính cửa bật tung vào trong văng một mảnh vỡ vào trán nàng. Máy bay tiếp tục gầm thét trên đầu. Hoả lực quân Đức bắn như mưa nổ chói loà trên mặt nước, hàng loạt đạn tàn phá từ các hạm đội liên tục dội lại. Lisette bịt tai lại, thở hổn hển trong làn khói đen cuồn cuộn nổ xung quanh.
Bỗng nàng thấy một tia lửa vọt ra một chiếc máy bay tách khỏi đội hình, lộn nhào xuống, đuôi bốc lửa. Nó rú rền rĩ lao qua dốc đá, đầu chúc xuống và quay tròn đến chóng mặt rồi rơi xuống khu rừng sồi cạnh Valmy. Một chiếc dù bung ra, rồi thêm một chiếc nữa. Có tiếng súng máy nổ ròn, nàng thừa biết nó đang bắn về phía những người đang bất lực trong đai dù của họ.
Nàng không kịp suy nghĩ, điều đó chỉ làm nàng tê liệt đi vì sợ hãi mà thôi. Nàng chạy ra khỏi phòng, xuống cầu thang chính và vào bếp. Nàng khó nhọc mãi mới mở được cánh cửa sau nặng nề rồi lao ra ngoài vùng giao tranh quyết liệt của Normandy.
Súng máy, súng cối và trọng pháo rền rĩ từ dưới bãi biển làm các giác quan nàng như muốn tê liệt. Bụi, khói, ùn cháy bùng lên lan tràn khắp không gian. Một dòng máu từ vết thương trên trán rỉ xuống mắt, nàng gạt đi, rồi chạy băng qua vườn, xuống bãi đất trống.
Máy bay tiếp tục gầm rú vừa dội bom xuống những khẩu đội pháo binh trên bờ, vừa bắn càn quét và trút hàng hoá như mưa trên những bãi đất và đồng cỏ. Cả hai chiếc dù căng phồng đã rơi xuống khu rừng này. Nàng thở dồn, nhảy qua bờ dậu thấp ngăn giữa mảnh vườn của nhà bếp với vùng đất hoang bên ngoài và cứ thế chạy mãi về phía rừng sồi.
– Lạy Chúa! Đây không phải là cách con định đặt chân lên đất Pháp. – Luke Brandon bực tức rủa thầm viên đạn chết tiệt đã xé toạc chân anh ta. Anh sắp sửa bị giết mà không thể bắn viên đạn nào trả đũa. Brandon nhìn quanh xem viên phi công phụ tá còn sống không. Kia rồi, dù của Colley đang căng phồng khi đáp xuống rừng cây.
Môi mím chặt lại, Brandon suy tính đến những cơ hội sống sót cuối cùng của họ. Anh là một viên phi công trinh sát, báo cáo di chuyển cấp tốc đến Saint – Marie – des – Ponts, ngôi nhà anh sắp đáp xuống cách đây nửa dặm, đã được gởi đến chiến hạm Texas. Quân Đức đông nghẹt dưới mặt đất. Không có cách chi trốn thoát với cái chân gãy này. Những tán cây phía dưới chỉ cách anh vài giây đồng hồ. Brandon nghiến chặt răng nén cơn đau và đâm sầm xuống.
Chiếc dù bị vướng lại đang lơ lửng phía trên cao và trong mấy giây mong manh còn lại, anh cố tháo dù, người đung đưa dữ dội. Và rồi Brandon té nhào xuống đất với cơn đau như xé, máu tuôn ra xối xả. Một bóng người đang chạy lại phía anh. Anh cảm thấy mặt đất rung chuyển và cây cối ngả nghiêng. Anh rút súng chờ đợi. Dù chúng có đông bao nhiêu đi nữa, anh cũng phải lấy mạng tên khốn kiếp nào gần anh.
Lisette chạy đến người đầu tiên và khựng lại. Nàng chưa bao giờ thấy người chết. Người này vẫn còn trẻ, không quá 18, 19 tuổi, ánh mắt mở trừng đầy ngạc nhiên. Lisette đứng nhìn trân trân, một giây trôi qua, nàng cố lấy lại hơi thở bình thường rồi bắt đầu chạy vào rừng.
Người thứ hai đang nằm sấp dưới một gốc cây, khuỷu tay chống lên, hai tay nắm chặt khẩu súng lục không hề nhúc nhích. Lisette lao ra khỏi bụi rậm và thở hổn hển, nhìn chăm chăm vào nòng súng. Trong khoảnh khắc hãi hùng đó, nàng nghĩ anh ta sắp bắn nàng, ngón tay anh siết chặt cò súng, rồi anh bất lực buông súng sang một bên.
– Xin lỗi! – Anh ta nói tiếng Pháp với giọng lơ lớ của người Anh – Tôi tưởng cô là người Đức.
Nàng chạy tới quỳ bên anh ta.
– Anh đứng được không? Anh có thể đi chứ?
Anh ta lắc đầu, một mảng tóc rũ xuống phủ lên lông mày, mặt anh đau đớn. Nàng luồn tay dưới tay anh ta.
– Dựa vào tôi, nhanh lên.
– Không, tôi nặng lắm. Viên phi công phụ tá của tôi đáp gần đây. Hãy tìm anh ta, nói rằng tôi đang cần.
– Anh ấy chết rồi. – Nàng cương quyết – Bây giờ anh dựa vào tôi và cứ làm như tôi bảo.
Một tia giận dữ rồi thất vọng phản chiếu trong mắt anh, cuối cùng, anh ta ngoan ngoãn làm theo lời nàng. Lisette gồng mình lên dưới sức mạnh của anh ta.
– Cô có đi nổi không? – Anh ta thở hổn hển, mồ hôi toé khắp mặt. Nàng gật đầu.
– Đừng nói. Thời gian không có nhiều đâu.
Anh ta lớn tuổi hơn nàng, hai sáu hoặc hai bảy tuổi, với vẻ quý phái lạnh lùng thường thấy ở người Anh. Anh ta đã ngất đi hai lần, nàng phải đặt anh ta xuống đất và chờ anh ta tỉnh lại.
– Cô mang tôi đi đâu đây? – Anh ta thở khó nhọc, mặt xám ngoét.
– Đến nhà tôi, đến Valmy.
– Nhưng đây là lối ra bãi biển.
– Tôi biết. – Nàng trầm tĩnh trả lời – Nhưng tôi không thể đưa anh đến chỗ nào khác. Xin đừng nói nữa, hãy ráng sức.
Anh ta lại thì thào điều gì đó nhưng nàng không hiểu. Họ đi tới khúc khuỷu rồi ra khỏi khu rừng, tiến vào bãi đất trống. Cuối bãi đấy là mảnh vườn tiếp giáp với Valmy. Bây giờ, nàng có thể đứng thoải mái sau khi cánh cửa bếp đã đóng lại. Hơi thở gấp gáp nặng nhọc, mắt nàng mờ đi và mọi vật trở nên nhập nhoè. Nàng đặt anh ta xuống sàn rồi lảo đảo đến bên bồn rửa mở nước chảy vào một cái tô. Anh ta cần có bác sĩ, cần được điều trị, nhưng chỉ có một mình nàng.
– Và mình vẫn chưa bảo đảm được mạng sống của anh ta.