Đừng Anh Chịu Không Nổi!

Chương 2: Nhắn Tin Cùng Crush


Đọc truyện Đừng Anh Chịu Không Nổi! – Chương 2: Nhắn Tin Cùng Crush


Ting ting, tiếng chuông điện thoại vang lên, Âu Dương Nhất Nhất nhìn màn hình di động, cô kinh ngạc nhìn dòng chữ đang hiện trên màn hình điện thoại của mình.
Anh học trưởng người cô từng thích thế mà lại bình luận ảnh của cô đấy! Cô cầm cái máy điện thoại phấn khích muốn hét lên đây rồi luôn này!!
Âu Dương Nhất Nhất run tay nhấn vào thông báo xem anh bình luận cái gì, đến khi cô xem bình luận rồi cô còn kinh ngạc hơn.
Đậu mé, anh học trưởng thế mà bình luận là ” Tâm sự với tôi.” Cái bánh lớn trên trời tự nhiên rơi xuống mặt cô khiến cô hoa mắt chóng mặt thật sự!
“Aaa..”
Lần này cô hét thật rồi này.

May mắn phòng này cách âm khá tốt nên cô hét thế nào cũng không đánh thức giấc ngủ của người khác.
Vài giây sau, cô chạy nhanh vào phòng vệ sinh rửa mặt mình cho tỉnh táo vài lần rồi ra cầm máy xem lại những thứ mình vừa thấy có thật hay không.
Sự thật! Sự thật đó! Cô vui quá đi!!! Âu Dương Nhất Nhất nhanh tay vào trang cá nhân của anh rồi vào khung nhắn tin với anh trên giao diện.
Âu Dương Nhất Nhất tay vừa run vừa nhắn tin từng chữ chào hỏi anh ( Mèo : nữ chính của chúng ta vui quá í mà (^o^) ).
[ ” * Nhãn dán * _ Nhất Nhất
#Ảnh minh hoạ:
.]

Cô đợi mãi đến một tiếng sau anh không trả lời.

Âu Dương Nhất Nhất nói thầm trong lòng rằng ngủ đi mai tính sau, có khi anh chỉ bình luận dạo chẳng hạn.
Đến lúc ngã đầu nằm trên gối cô vẫn suy nghĩ mãi anh có ẩn ý gì khi bình luận bài viết của cô.

Gần hai giờ sáng cô mới ngủ nên sáng cô dậy hơi muộn đến 10 giờ sáng.
Trong nhà Tư Kiêu cậu có nuôi một con chuột Chinchilla có biệt danh là phô mai và hiện tại Phô Mai đang bò trên mặt Tư Kiêu giống như muốn đánh thức chủ nhân dậy.
#Hình minh họa:
Tư Kiêu cảm giác trên mặt mình mềm mại thì sờ sờ lên, khi cậu mở mắt ra, đối diện là con người tròn vo của Phô Mai đang trước mắt cậu thì Tư Kiêu giật mình ngồi dậy.
Tay cậu cầm Phô Mai lên đối diện với mặt cậu nói:
” Phô Mai, mới sáng sớm làm tao hoảng rồi.”
Hình như Tư Kiêu nhớ ra gì đó trong đầu mà nói thêm một câu với Phô Mai.
” Mày chạy qua đánh thức Nhất Nhất đi.”
Tư Kiêu thả Phô Mai xuống đất, Phô Mai giống như hiểu tiếng cậu mà chạy qua phòng Nhất Nhất, bò lên mặt cô làm cô cũng tỉnh dậy luôn.
Phòng bếp, khi đánh thức được Nhất Nhất đã là 30 phút sau.

Âu Dương Nhất Nhất đi ra phòng bếp, ngồi xuống bàn ăn đợi thức ăn Tư Kiêu nấu đem lên.
” Nhất Nhất, cậu tới làm khách mà đợi chủ nhà làm đồ ăn à? “
Tư Kiêu vừa nói vừa rán trứng trên chảo rồi đến xem lấy sữa tươi đang được hâm lại.

Âu Dương Nhất Nhất đang ăn ổ mì trên bàn trả lời.
” Ai là người luôn đưa cậu từ quán rượu về nhà mỗi khi thất tình? Đến ngay cả bữa ăn sáng mà cũng không làm cho tôi ăn thì cậu là người không có lương tâm đấy, Tư Kiêu.”
Tư Kiêu chỉ nói chọc Âu Dương Nhất Nhất vài câu thôi mà bị cô liên tiếp nói cậu rồi, còn cái gì mà người vô lương tâm là cậu nữa chứ.
” Thưa luật sư tương lai Âu Dương Nhất Nhất, tôi chỉ đùa cậu vài câu thôi có được không?”
Cậu nói xong thì bưng đồ ăn lên, Âu Dương Nhất Nhất nhìn dĩa đồ ăn vừa bưng lên, trả lời cậu

” Không nói với cậu nữa.”
Âu Dương Nhất Nhất nói xong cô ăn sáng luôn.

Trên bàn ăn, Tư Kiêu đang ăn bánh bao hỏi cô.
” Có công ty nào nhận cậu chưa.”
” Chưa, hồi nhỏ cứ nghĩ trưởng thành sẽ thoải mái ai ngờ trưởng thành rồi mới biết trẻ con vui làm sao, hazz.”
Tư Kiêu gật đầu, cậu cũng thấy đúng vậy, muốn trở lại làm trẻ con quá T_T.
Ăn xong bữa sáng, Âu Dương Nhất Nhất tinh thần cùng thể lực tăng lên level 100.

Cô nhớ hôm nay mình có lịch trình phải đi nộp hồ sơ xin việc làm ở công ty HT.
Đi ra cửa, Âu Dương Nhất Nhất lấy áo khoác mang vào rồi tạm biệt Tư Kiêu.
” Tôi về đây.

Bye.”
Nhìn bóng lưng Âu Dương Nhất Nhất rời đi qua cánh cửa, Tư Kiêu đem chén bát đi rửa.
Âu Dương Nhất Nhất bắt xe taxi đi về nhà mình lấy hồ sơ, trên xe cô nhớ đến gì đó mà mở máy ra, học trưởng của cô trả lời tin nhắn rồi này.
Cô ngạc nhiên khi nhìn thời gian gửi đến, 5 giờ 47 phút, anh dậy sớm thật.
[ ” Hình dễ thương thế.


_ Bầu Trời

Dễ thương thua em hihi.

_Nhất Nhất” ]
Trả lời tin nhắn xong, Âu Dương Nhất Nhất cất máy vào túi xách.

Từ năm cấp ba, anh từng là người cô từng thích, mặc dù đến bây giờ cô vẫn còn có chút thích anh nhưng có lẽ thời gian qua vài năm mà tình cảm ngây thơ mối tình đầu này đã giảm dần.
Âu Dương Nhất Nhất trả tiền xe cho bác tài xế xong thì lên nhà, mở cửa nhà ra cô vào phòng ngủ thêm một giấc đến chiều rồi mới đi nộp hồ sơ.
” Kim thiếu, chỗ cũ.”
” Được.”
Hắn lấy quyển sách trên đùi để trên bàn bên cạnh mình, nhìn điện thoại đối phương đã ngắt máy thì mở vào mục tin nhắn, sao đợi mãi cô chưa trả lời nhỉ?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.