Duệ Phi Xem Như Ngươi Lợi Hại

Chương 22: Phương Thức Làm Quen Của Ngươi, Thực Cũ!


Bạn đang đọc Duệ Phi Xem Như Ngươi Lợi Hại: Chương 22: Phương Thức Làm Quen Của Ngươi, Thực Cũ!


“Vương gia?”
Lâm vương yêu thích sắc đẹp, toàn bộ Bắc Hạ đều biết. Lão bản Hương Trà các thấy hắn nhìn Bạch Sương Sương xuất thần, trong lòng đã có vài phần sáng tỏ.
Tiêu Hàn Lâm phục hồi lại tinh thần, mắt thấy bên người Sương Sương chỉ có một tiểu nha hoàn, bạc môi gợi lên độ cong tà mị, hắn sửa lại chủ ý, bước từng bước hướng phía Sương Sương.
“Bạch tiểu thư”
Sương Sương đang nhìn xuất thần ngoài cửa sổ, bên tai bỗng nhiên vang lên thanh âm trầm thấp của nam tử, nàng ngoái đầu nhìn lại, một người tầm hai mươi mấy tuổi, nam tử trước mặt cùng Tiêu Đình Hạo có vài phần tương tự, mắt hoa đào hàm chứa ý cười thản nhiên.

Ở trong trí nhớ Bạch Sương Sương, cũng không có tin tức người này, Sương Sương nhíu mày, nhìn mắt hắn “Ta không nhớ rõ chúng ta nhận thức”
Nàng ngồi không nhúc nhích, ngữ khí đạm bạc, hiển nhiên là không đưa hắn để vào mắt.
“Lớn mật, nhìn thấy Lâm vương còn không mau hành lễ?” Tùy tùng Tiêu Hàn Lâm mắt thấy Sương Sương cao ngạo như vậy, lập tức quát to. Sương Sương hàn mâu đảo qua, ánh mắt sắc bén, Tử Diên nghe được hai chữ Lâm Vương, lập tức từ trên chỗ ngồi nhảy dựng lên, cúi đầu đứng ở phía sau Sương Sương.
Đây là, Tiêu Hàn Lâm nâng tay ý bảo, người nọ lập tức khom người lui ra. Hắn cười cười, không để ý lắm Sương Sương lạnh lùng, ngồi đối diện nàng, cầm lấy ấm trà trên bàn, tự mình châm một chén trà, nói “Nghe thấy phương danh Bạch tiểu thư đã lâu, hôm nay có hạnh vừa thấy, quả thật danh bất hư truyền” Nói xong, liền giơ chén trà lên, ý mời.
Sương Sương bất vi sở động nhìn hắn, một tay chống má, ánh mắt tà tứ, tựa tiếu phi tiếu câu môi “Soái ca, phương thức làm quen của ngươi, thực cũ” Vừa nhìn thấy diện mạo hắn có vài phần tương tự Tiêu Đình Hạo, Sương Sương đối với hắn cũng không có gì hảo cảm, càng miễn bàn trong mắt nam nhân lóe ra u quang, liền giống như là sói đói phát hiện con mồi.
“….” Tiêu Hàn Lâm vạn vạn không nghĩ tới Sương Sương trả lời như vậy, ngón tay cương ở không trung, tuấn ngạn có chút xấu hổ.

Nữ tử đều thích chưng diện, ai lại không thích nghe người khác tán thưởng mình? Hơn nữa còn là từ miệng Vương gia một quốc gia, không nghĩ tới, Bạch Sương Sương này thế nhưng không quan tâm hơn thua như thế.
Bất quá….. Soái ca là có ý tứ gì?
“Phương thức làm quen cũ hay không cũ cũng không cần quan tâm, mấu chốt là, hữu dụng hay không” Tiêu Hàn Lâm không tiếp tục tò mò ý nghĩa soái ca, ngược lại lạnh nhạt cười, hắn ngày thường tuấn mĩ, ngọc thụ lâm phong, giơ tay nhấc chân, đều là khí chất tao nhã hoàng gia.
Sương Sương mỉm cười, trong tinh mâu tràn đầy ý nghiền ngẫm “Ngươi thật cho rằng như vậy?”
“Đương nhiên, ngươi đây không phải cũng bổn vương nói chuyện sao?”
Sương Sương thúc ngươi khẽ cười, môi duyên dáng khẽ giơ lên, ẩn có vài phần ý tứ hàm xúc đùa cợt, không thèm nhăc lại.
Không ai nói tiếp, Tiêu Hàn Lâm nhìn Sương Sương, người sau lại nhàn nhã tự tại phẩm trà phơi nắng, từ đầu đến cuối căn bản không để ý tới hắn làm việc gì. Trong lòng Tiêu Hàn Lâm tự trọng rất lớn, đối mặt với Sương Sương đạm bạc, trong lòng không khỏi dâng lên không hờn giận.
Mày kiếm nhíu lại, hắn ý cười nghiêm túc “Bạch Sương Sương, ngươi đây là có thái độ gì?” Dám cười nhạo hắn!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.