Duệ Phi Xem Như Ngươi Lợi Hại

Chương 15: Kiêu Ngạo


Bạn đang đọc Duệ Phi Xem Như Ngươi Lợi Hại: Chương 15: Kiêu Ngạo


Nàng không cho rằng phải đổi y phục, váy dài thuần trắng như trước, mái tóc như mây, khuôn mặt tinh xảo có vài phần tái nhợt, trên trán còn quấn quít một vòng băng gạc, nhưng mà kỳ quái, Bạch Sương Sương như vậy không làm cho người ta cảm thấy nhu nhược, mà ngược lại thấy một cỗ khí cường đại tản mát quanh thân hình mảnh khảnh, kiêu ngạo khí phách, vô hình sinh ra một loại cảm giác áp bạch.
Trong con ngươi thật sâu của Tiêu Đình Họa nhảy lên một đám hỏa diễm, tức giận cũng có tia kinh ngạc, Bạch Sương Sương này, thật to gan! Bạch thượng thư sắc mặt xanh mét, trong lúc nhất thời không nói ra được lời nào, tam phu nhân thông minh lựa chọn ở một bên xem diễn, mà nhị phu nhân thấy tình cảnh vậy, trong lòng có khí, nhưng ngại Tiêu Đình Hạo ở đây cũng không thể lớn tiếng giáo huấn Bạch Sương Sương, nàng tận lực làm ình bảo trì tâm trạng bình thản nói “Sương Sương, có chuyện gì, ngươi hãy nói ra đi, nếu thật sự là Tịch nhi cùng Mạt nhi không đúng, di nương nhất định kêu các nàng hướng ngươi chịu tội”

Vì lấy đại cục làm trọng, nàng không thể không bày ra một bộ thâm minh đại nghĩa, bộ dáng cử chỉ khéo léo, Bạch Vân Mạt sắc mặt khẽ biến, không thể nào sung sướng, mâu quang xẹt qua Tiêu Đình Hạo một bên, trong lòng lĩnh ngộ dụng ý nhị phu nhân, lập tức biến mất vẻ mặt đắc ý, tiếp tục nguy trang thành khuôn mặt tiểu bạch thỏ nhu nhược.
“Đừng nói với ta như vậy, ta với ngươi lại không quen!” Nhị phu nhân này là loại người thế nào, trong lòng nàng tự nhiên rõ ràng, Sương Sương vẫn kiêu ngạo, một chút tình cảm cũng không lưu, quét mắt nhìn hai tỷ muội Bạch Vân Tịch, cười lạnh “Hơn nữa, tại Bạch phủ, sự thật chân tướng đến tột cùng thế nào, căn bản là không có người để ý, ngươi trong lòng ta biết rõ ràng, làm gì muốn giả mù mưa sao theo ta diễn sao?
Các ngươi cũng đừng lấy loại ánh mắt ấy nhìn ta, ta hôm nay lại đây, chính là muốn nói với các ngươi một tiếng, hiện tại đứng trước mặt các ngươi, cũng không phải là Bạch Sương Sương mà trước kia luôn bị các ngươi khi dễ, sau này muốn làm chuyện gì, tốt nhất trước tiên suy nghĩ chính mình có bao nhiêu khả năng. Ta tin tưởng, kết cục nếu đắc tội với ta, các ngươi chắc chắn sẽ không muốn biết”

Khí thế tự uy làm cho người ở đây trừ bỏ Tiêu Đình Hạo đều là nhịn không được trong lòng phát lạnh, giống như bọn họ đã thấy được kết cục huyết tinh thảm thiết mà Sương Sương đã nói.
“Vô liêm sỉ!” Bạch thượng thư tức giận đến run run, oán hận trừng mắt Sương Sương, làm bộ sẽ đánh nàng “ Dám không biết lớn nhỏ như vậy nói chuyện, xem ra, hôm nay lão phu phải tự mình quản giáo ngươi mới là, miễn cho ngươi làm ra cái chuyện đại nghịch bất đạo!”
Sương Sương mày liễu nhíu lại, linh hoạt lắc mình, tay Bạch thượng thư thất bại, bởi vì hắn dùng sức quá lớn,thiếu chút nữa té ngã trên đất, Bạch Vân Tịch nhanh tay lẹ mắt giúp đỡ hắn, bàn tay vỗ lưng giúp hắn thuận khí “Cha, tam muội còn nhỏ, ngươi cũng đừng đánh nàng, đây hết thảy đều là ta….”
“Bạch Vân Tịch, ngươi không nói lời nào, người khác cũng không nói ngươi câm điếc!” Sương Sương chợt quát lạnh, sợ tới mức nàng không có cam đảm nói tiếp, vô tội ủy khuất mở to mắt nhìn Tiêu Đình Hạo.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.