Duệ Mẫn Hoàng Quý Phi

Chương 66: Xua quân xuôi nam, chuyện vui tới cửa (1)


Đọc truyện Duệ Mẫn Hoàng Quý Phi – Chương 66: Xua quân xuôi nam, chuyện vui tới cửa (1)

Editor: Tiểu Di​

Trong mấy ngày sau đó, Nguyên Tĩnh Vũ chu toàn hai nhà Nam Vương và Giang Việt, tận lực lôi kéo bọn họ, chỉ chờ mong chiến sự giữa bọn họ bùng nổ càng trễ càng tốt.

Mùng chín tháng mười một, quan tài Tiêu Dật Phi được đưa vào Vương lăng, Nguyên Tĩnh Vũ tự mình đưa hắn xuống địa cung, sau đó đóng lại cửa chính địa cung. Thời điểm mở ra cánh cửa này lần thứ nhất, chính là lúc Nguyên Tĩnh Trinh đi vào bầu bạn với hắn. Vì vậy, hôm nay Nguyên Tĩnh Trinh không thể tiến vào.

Dịch Khinh Nhan thở dài, từ sau khi Tiêu Dật Phi đi, thật ra Nguyên Tĩnh Trinh đã muốn đi theo hắn rồi. Nếu không phải còn có vài nữ nhân cần chăm sóc, Khinh Nhan không nghi ngờ Nguyên Tĩnh Trinh nguyện ý tuẫn táng đi làm bạn với Tiêu Dật Phi.

Thật ra thì Dật Phi cũng hạnh phúc. Sanh ở gia đình phiên Vương, bởi vì thuở nhỏ hắn bị coi như nữ tử mà nuôi dưỡng nên thiếu đi những tính toán nguy hiểm. Tuy là kết thân vì quyền lực, thê tử kết tóc lại yêu hắn sâu đậm. Hắn vì người mình yêu có thể làm hết thảy, khiến Nguyên Tĩnh Vũ cả đời không thể quên hắn…

Cả đời này của hắn mặc dù ngắn ngủi, lại cực kỳ ngoạn mục.

Nguyên Tĩnh Trinh cũng có thể coi là hạnh phúc chứ? Mặc dù giữa nàng và Tiêu Dật Phi là hôn nhân vì quyền lực, hai người tất phải là có tình cảm thật. Nguyên Tĩnh Trinh say đắm Tiêu Dật Phi tuấn mỹ tôn quý, dịu dàng săn sóc, vì hắn không tiếc phản bội mẫu thân và gia tộc của mình. Mà Tiêu Dật Phi đối với Nguyên Tĩnh Trinh cũng không hẳn là lợi dụng, cùng chung sống nhiều năm như vậy, vợ chồng ân ái, mặc dù giả cũng trở thành thật. Đặc biệt là sau khi Dật Phi bệnh nặng, Nguyên Tĩnh Trinh cẩn thận hầu hạ, hắn cũng cảm động. Có lẽ giữa bọn họ không có tình yêu khắc cốt ghi tâm, nhưng thân tình nhiều năm cũng là không nghi ngờ gì nữa.

Dịch Khinh Nhan nghĩ tới tình cảm của Nguyên Tĩnh Trinh và Tiêu Dật Phi, bỗng nhiên lại nghĩ đến chuyện Nguyên Tĩnh Vũ cùng Giản Vương phi. Năm đó, Nguyên Tĩnh Vũ đối với Giản Vương phi cũng là ôm hy vọng rất lớn ư? Mặc dù giữa bọn họ không có tình yêu, thân tình hơn mười năm cũng là có. Cho nên, Giản Vương phi hận nàng cũng không có gì là quá khó hiểu, dù sao cũng là mình tới sau…

Nhưng mà đã nếm được mùi vị hạnh phúc, nàng quyết sẽ không nhượng bộ. Là bản thân Giản Vương phi không thể lưu lại tim của hắn, cũng chẳng oán được ai. Nếu có một ngày Nguyên Tĩnh Vũ bởi vì một nữ nhân khác mà rời bỏ mình, nàng tuyệt sẽ không oán hận, nàng chỉ sẽ giết người…

Sứ giả Giang Việt nhận được ám hiệu của Nguyên Tĩnh Vũ, hài lòng trở về.

Bởi vì Trung Châu Vương sư tử há to miệng mà sứ giả Nam Vương mãi lo nghĩ, cho đến khi chuyện Tiêu Dật Phi được hạ táng xong xuôi còn chưa có thảo luận xong, về sau vẫn do Hàn Nhược Vân gửi thư thức tỉnh mới hiểu được, bực tức rời đi. Nguyên Tĩnh Vũ không phải sợ Hàn Nhược Vân biết tâm tư của hắn, hắn cố ý thể hiện rõ ràng như thế, chính là hi vọng Hàn Nhược Vân bận tâm lo lắng, chần chờ động thủ, từ đó Trung Châu thắng được thời gian gom góp lương thảo.

Mắt thấy tạm thời có thể bình yên, Khinh Nhan và Nguyên Tĩnh Vũ thương lượng hôm nay xem xét sổ sách xong sớm một chút rồi bọn họ sẽ đi thăm hài tử, liền nghe Bối Nguyệt Ảnh đi vào thông báo: “Vương phi, Dịch phu nhân cầu kiến!”

Dịch phu nhân?

Khinh Nhan ngẩn ra một chút, vị Dịch phu nhân nào kia? Phu nhân của cha nàng hay là chị dâu của nàng? Đứa nhỏ Nguyệt Ảnh này điểm này thật không tốt, không hỏi rõ ràng một chút, xem ra phải từ từ huấn luyện mới được.

“Người ở đâu vậy?”

“Nô tỳ an bài họ chờ ở thiên điện.”

Khinh Nhan nghĩ một chút, buông sổ sách trong tay, nói với Nguyên Tĩnh Vũ: “Vậy ta đi trước xem, ngươi trở về sớm một chút.”

“Ừ, chúng ta cùng dùng bữa tối.” Nguyên Tĩnh Vũ ngẩng đầu hướng nàng nhàn nhạt cười một tiếng, thuận thế lướt nhanh Bối Nguyệt Ảnh một cái, cười nói, “Về sau nếu Tần Cánh dám cưới vợ bé, đừng nói ngươi, chính ta sẽ không tha cho hắn!”

Khinh Nhan đi tới cửa, nghe vậy cũng không nhịn được quay đầu lại cười một tiếng.

Bối Nguyệt Ảnh có chút hồ đồ, không hiểu hai người đang cười cái gì, nhưng nhìn thấy các chủ cao hứng, trong lòng nàng cũng vui vẻ.

Điện Càn Khôn nguyên bản chính là cung điện xử lý chính vụ của hoàng đế tiền triều, đồ sộ hào hùng, tiền điện dùng để triệu kiến thần tử xử lý chính vụ, hậu điện là tẩm điện. Điện Càn Khôn có bốn thiên điện lớn, một gian trong đó là thư phòng của Nguyên Tĩnh Vũ , một gian làm phòng tiếp khách của Dịch Vương phi, hai gian khác hiện nay bỏ trống.

Dịch Khinh Nhan đi vào mới phát hiện ra mình đã hoàn toàn đoán sai. Dịch phu nhân bên trong không phải là mẹ cả của nàng, càng không phải là chị dâu của nàng. Ba người bên trong lại là thẩm nương của nàng, cùng đường tẩu và đường muội.

Ba người đang muốn làm đại lễ tham bái Vương phi, Khinh Nhan vội vàng nói “Thẩm nương không cần đa lễ!” rồi đỡ nàng lên. Mặc dù lúc nhỏ nàng đối với thẩm nương cũng không có gì ấn tượng, nhưng quan hệ của nàng cùng thúc phụ rất tốt, vì vậy đối với vị thẩm nương này cũng đặc biệt thân thiết.

Dịch Khinh Nhan nhìn thẩm nương cùng đường muội có chút gò bó, cho nên bảo tất cả các thị nữ đi ra ngoài, chỉ để lại Bối Nguyệt Ảnh ở bên cạnh, lúc này mới ôn hòa cười nói: “Thẩm nương có chuyện không ngại nói thẳng, chỗ này không có người ngoài.”

Phu nhân Phạm thị của Dịch Minh Dương vẫn có chút chần chờ như cũ, nụ cười trên mặt cũng có chút miễn cưỡng.

Dịch Khinh Nhan kỳ quái, chẳng lẽ thật có chuyện cầu xin nàng? Có chuyện gì thúc phụ đại nhân không tiện mở miệng sao? “Thẩm nương?”

“Ách… Cái này… Gần đây có chút lời đồn đãi… Ta biết rõ quan hệ của Vương phi cùng đại tẩu cũng không quá tốt, cho nên liền mạo muội tới đây…” Phạm thị xuất thân nhà buôn, mặc dù là trưởng bối, ở trước mặt Dịch Khinh Nhan vẫn có cảm giác áp lực như cũ.

Dịch Khinh Nhan nhìn bộ dạng này của nàng cũng sốt ruột, chuyện gì nói ra là được, sợ cái gì? Nàng xem bộ dạng đường tẩu ngược lại khôn khéo lão luyện, dứt khoát hỏi nàng: “Nhị tẩu, các người nghe được lời đồn đãi gì rồi?”

Kim thị là thê tử của Dịch Duẫn Diệu, con thứ của Dịch Minh Dương, trước đó Khinh Nhan cũng chỉ gặp có một lần.

Kim thị sinh ra vốn mồm miệng khéo léo, mấy câu liền đem chuyện nói rõ.

“Hồi bẩm Vương phi, ngài ở trong viện Vương phủ không biết, bên ngoài tin đồn truyền thành dạng gì rồi đâu? Những người đó cũng thật là ghê tởm, dám nói ngài trong nhà quen được cưng chiều, đố kỵ thành tánh, không để tâm con cháu Vương gia thưa thớt, còn không cho Vương gia thương yêu các thê thiếp khác, nói ngài… Ai, đều là những người đó nói càn, Vương phi ngài ngàn vạn lần đừng tức giận. Ngài có thể được Vương gia sủng ái, đó là vinh dự cả nhà Dịch thị chúng ta, những người đó đố kỵ ngài mới nói như vậy. Chỉ là tuy nói như thế, nhưng truyền nhiều người, đối với danh dự của ngài cũng là không tốt, ngài là quý nhân của Dịch thị tộc chúng ta, chúng ta đều là người một nhà, tại sao có thể để Vương phi ngài chịu chửi bới như vậy đây? Cho nên, ta cùng mẫu thân thảo luận, suy nghĩ một biện pháp, chỉ cần Vương phi ngài tự mình chọn một vị trắc phi đặt ở bên cạnh Vương gia, những lời đồn đãi kia không công cũng tự phá rồi. Hiện nay tất cả mọi người đều nói Giản Vương phi hiền đức, không phải là bởi vì nàng ta chủ động vì Vương gia nạp phi cầu tự sao? Đúng rồi, thế nào vẫn không có thấy tiểu thế tử a? Bên ngoài đều nói thân thể tiểu thế tử không tốt, còn có người nguyền rủa nói tiểu thế tử thông minh đáng yêu của chúng ta có tật ở não, cho nên mới không để cho người khác thấy. Vương phi ngài nghe một chút, những người này thật ác độc a! Chờ thân thể tiểu thế tử tốt lên rồi, ngài nhanh mang ra cho mọi người xem, những người đó sẽ không có thể nói…”


“Tốt lắm!” Dịch Khinh Nhan nén một bụng khí nghe nàng nói rõ ý đồ, nghe đến đó cũng nhịn không nổi nữa.

Kim thị thấy sát khí trên mặt Dịch Khinh Nhan thì sợ hết hồn, thầm nghĩ: có lẽ lời đồn bên ngoài cũng không hẳn đều là lời đồn đãi, vị cô nãi nãi nhà các nàng này thật không phải là chủ nhân thiện lương hiền huệ a!

“Thẩm nương, nhị tẩu, các ngươi thật không hổ là thân nhân của ta!” Khinh Nhan cười trào phúng nói, lại nhìn hướng kia, vị đường muội đang yên lặng ngồi ở một bên, thật sự là một tiểu mỹ nhân dịu dàng nhã nhặn lịch sự a!

Phạm thị biết Dịch Khinh Nhan nổi giận rồi, giờ phút này lúng túng há miệng, nhưng không biết còn có thể nói gì.

Kim thị vẫn còn có mấy phần can đảm, miễn cưỡng cười nói: “Vương phi ngài đừng tức giận, đó cũng là những thứ ngu ngốc do tiểu nhân bên ngoài nói hưu nói vượn, mẫu thân ta cũng là có ý tốt. Người xem Phiêu Nhứ, tính tình ôn hòa, tuyệt đối sẽ không cùng ngài tranh thủ tình cảm, chỉ cần Vương gia có nhiều nhi tử, sẽ không có người có thể…”

“Tâm ý của các ngươi ta nhận.” Khinh Nhan lần nữa cắt lời Kim thị, suy nghĩ một chút, đột nhiên hỏi: “Chuyện này thúc phụ có biết không?”

“A, cái này… Phụ thân quanh năm đóng quân bên ngoài, chuyện trong nhà mẫu thân làm chủ là được rồi…” Kim thị miễn cưỡng cười nói.

Khinh Nhan gật đầu một cái, cuối cùng thở phào.

Kim thị nhìn thần sắc nàng có hơi hòa hoãn, trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Khinh Nhan trầm mặc một chút, chợt nói với Dịch Phiêu Nhứ: “Muội muội cũng nguyện ý sao?”

“Có thể hầu hạ Vương gia, là phúc khí của Phiêu Nhứ.” Dịch Phiêu Nhứ khẽ ngẩng đầu lên, nhưng ngay sau đó lại hạ xuống, mặt đã đỏ bừng mắc cỡ.

Khinh Nhan gật đầu một cái, lại cười nói: “Như vậy đi, đợi lát nữa Vương gia tới đây, ta hỏi ý tứ hắn một chút, nếu Vương gia không phản đối, ta lập tức an bài muội muội vào Vương phủ.”

Phạm thị cùng Kim thị nghe được những lời này của Khinh Nhan, thở phào nhẹ nhõm, ngay sau đó lộ ra nụ cười hài lòng.

Khinh Nhan hít một hơi thật sâu, nói với Bối Nguyệt Ảnh: “Nguyệt Ảnh, đi xem một chút Vương gia xong chưa thì nhanh đưa đến.”

Bối Nguyệt Ảnh lĩnh mệnh đi, vừa tới cửa liền quay trở lại, cao hứng nói: “Vương phi, Vương gia đã tới.”

Dịch Khinh Nhan ngồi bất động, ba người Phạm thị, Kim thị và Phiêu Nhứ vội vàng đứng dậy tới cửa quỳ nghênh đón: “Tham kiến Vương gia!”

Nguyên Tĩnh Vũ đi vào, ôn hòa nói Dịch phu nhân đứng dậy, lại mời họ ngồi xuống, lúc này mới phát hiện ra còn có một vị thiếu nữ chưa chồng, hắn đi tới chủ vị ngồi xuống, nghiêng đầu cười với Khinh Nhan: “Muội muội của ngươi? Sanh ra không tệ, hứa hôn với người nào rồi?” Chẳng lẽ là tới xin người tỷ tỷ Khinh Nhan này chỉ hôn hay sao?

Khinh Nhan cười nói: “Còn chưa có, giao cho Vương gia thì như thế nào?”

Nguyên Tĩnh Vũ mới vừa nhận trà Bối Nguyệt Ảnh đưa lên uống một miếng, thiếu chút nữa bị sặc. Hắn nắm quyền chống đỡ miệng ho, kinh hãi nhìn Dịch Phiêu Nhứ một cái, vội vàng quay đầu lại tỉ mỉ xem kỹ vẻ mặt Khinh Nhan.

Ừ, mặc dù cười, nhưng nụ cười một chút cũng chưa đạt tới đáy mắt. Chẳng lẽ câu cười giỡn mới vừa rồi của mình là thật? Bọn Dịch phu nhân tới đây là muốn đưa đường muội của Khinh Nhan vào Vương phủ làm bạn cùng Khinh Nhan?

Chuyện có chút nghiêm trọng a. Nguyên Tĩnh Vũ chợt hối hận mới vừa rồi mình nói một câu không phân nặng nhẹ như vậy. Hắn vốn nhìn thấy là phu nhân Dịch Minh Dương, nghĩ nàng sẽ không đến làm khó Khinh Nhan, cho nên mới nói chuyện thân cận một chút.

Nguyên Tĩnh Vũ nhìn nụ cười miễn cưỡng trên mặt Khinh Nhan, nghĩ tới biểu tình Dịch phu nhân cùng với câu nói vừa rồi kia, trong lòng mơ hồ hiểu được.

Hắn bỗng chốc thu hồi dịu dàng ấm áp lúc trước, trong giây lát trên mặt giăng đầy sương lạnh, ánh mắt kỹ càng chậm rãi quét qua Phạm thị tâm thần bất an, Kim thị khẩn trương lo lắng vô cùng và Dịch Phiêu Nhứ thẹn thùng e lệ. Thậm chí ngay cả thê tử Dịch Minh Dương cũng muốn tính toán Khinh Nhan? Khinh Nhan ở trong gia tộc không phải cùng thúc phụ của nàng có quan hệ tốt nhất sao?

Nguyên Tĩnh Vũ chợt vì Khinh Nhan cảm thấy lòng chua xót. Hắn chậm rãi đi tới, đem nàng từ trên ghế kéo dậy, khẽ thở dài: “Đừng cười! Ngươi không phải buồn cười cũng không cần miễn cưỡng mình. Trên đời này không có ai có thể miễn cưỡng ngươi làm cái gì.” Hai tay hắn đang ôm mặt của nàng, ngón tay thon dài mơn trớn mặt mày nàng.”Ta đã cam kết với ngươi, sẽ không có nữ nhân khác, bất kể vua và dân nghị luận như thế nào, tất cả đều do ta gánh chịu, tại sao ngươi luôn không chịu tin tưởng ta đây? Đừng nghe những phụ nhân vô tri kia nói hưu nói vượn, chúng ta có Minh Huy, ai cũng lật không nổi.”

Khinh Nhan biết những lời này hắn nói là cho thẩm nương bọn họ nghe, nhưng người nào nói đó không phải là lời trong lòng của hắn đây? Mặc dù sớm đã biết rõ, nhưng nghe hắn cam kết lần nữa, trong lòng vẫn cảm động như vậy.

“Ngươi yên tâm,” Nguyên Tĩnh Vũ dịu dàng cười cười, chợt xoay người hướng Dịch Phiêu Nhứ nói: “Về sau nếu có nữ nhân cố gắng dẫn dụ Bổn Vương, ta liền một kiếm giết nàng!”

Dịch Phiêu Nhứ nghiêm mặt trắng bệch, thân thể không nhịn được khẽ run, sợ hãi cúi đầu.

Phạm thị cùng Kim thị đều bị dọa đến vội vàng đứng lên quỳ trên mặt đất, rồi lại không biết nên nói gì.

Nguyên Tĩnh Vũ kéo Khinh Nhan chậm rãi đi tới chủ vị ngồi xuống, chậm rãi uống một hớp trà, lúc này mới lên tiếng nói: “Dịch phu nhân quỳ trên mặt đất làm cái gì? Đứng lên đi! Nếu nữ nhi thật sự không ai thèm lấy, Bổn Vương vì Dịch tướng quân mà phân ưu, chỉ hôn cho nàng đi!”

Dịch Phiêu Nhứ vừa nghe, vội vàng theo quỳ trên đất.

Nguyên Tĩnh Vũ chợt cao giọng nói: “Phạm thị nghe chỉ, nữ nhi của Thống soái Tây Bắc quân Thiên Uy tướng quân Dịch Minh Dương gả cho Thống lĩnh Thân Vệ quân Tiếu Duệ! Trong tháng ba thành hôn!”


Phạm thị lĩnh chỉ tạ ơn.

Nguyên Tĩnh Vũ nhìn ba nữ nhân không ngừng run rẩy quỳ gối trước mặt mình, chợt cảm thấy chán ghét: “Dịch phu nhân trở về chuẩn bị hôn sự đi!” Sau đó hừ lạnh một tiếng kéo Khinh Nhan đi ra.

Khinh Nhan nắm chặt tay Nguyên Tĩnh Vũ, trước đó nàng quả thật thương tâm, nhưng mà giờ phút này trong lòng cảm thấy thật hạnh phúc.

Thông qua mật đạo đi tới Thanh Dương phái, ngay sau đó Mục Vũ Phi dẫn Minh Huy tới.

Hai ngày không thấy, Khinh Nhan gọi một tiếng sư phụ liền đem Minh Huy ôm ở trong ngực.

Minh Huy trắng trẻo mập mạp, toàn thân mặc áo bông màu đỏ sậm thêu cát tường màu vàng, hoa văn hình mây, trên đầu đội nón đầu hổ, đáng yêu cực kỳ. Nàng nãi thanh nãi khí mà kêu”Mẹ”, “Mẫu thân”, “Mẫu phi”, lại duỗi đôi tay nhỏ bé mập mạp ra lôi kéo chơi đùa tóc của mẫu thân, đem Khinh Nhan nghịch vui vẻ. Nàng ôm hôn khuôn mặt nhỏ nhắn của hài tử, cảm thấy nhìn thế nào cũng nhìn không đủ, hôn thế nào cũng tựa như hôn không đủ.

Nguyên Tĩnh Vũ đem nàng và hài tử cùng nhau ôm vòng vào trong ngực, duỗi ngón tay điểm khuôn mặt mập mạp của hài tử một cái, dụ dỗ: “Minh Huy, ngoan, kêu phụ vương!”

“Phụ hoàng…” Minh Huy học theo một tiếng, gọi là phụ hoàng.

Mặt Nguyên Tĩnh Vũ vui mừng: “A, bảo bối ngoan! Gọi phụ hoàng cũng giống vậy!”

“Đứa nhỏ này…” Khinh Nhan cũng cười. Nhỏ như vậy cũng biết nịnh hót sao?

“Khinh Nhan, ngươi xem, bộ dạng hài tử giống ta nhiều hơn!” Nguyên Tĩnh Vũ có hơi chút đắc ý nói.

Khinh Nhan ngẩng đầu liếc hắn một cái: “Nhìn hài tử một lần ngươi nói một lần, không chê phiền a!”

“Ha ha!” Nguyên Tĩnh Vũ cẩn thận ôm hài tử tới “Đến, để phụ vương ôm một cái!”

Hắn giống như trở lại thuở ban đầu lúc làm cha mười năm trước, đem hài tử nâng niu trong tay, cẩn thận như vậy, giống như trên tay đang ôm chính là toàn bộ thế giới. Đáng tiếc, hài tử kia đã sớm vắng mặt nhân thế rồi… Minh Huy, hắn nhất định sẽ bảo vệ tốt! Nhất định khiến nàng bình an lớn lên!

Hắn chợt ngẩng đầu nhìn Khinh Nhan, nghiêm túc nói: “Lúc Minh Huy thôi nôi, chúng ta dẫn nàng trở về cho mọi người xem một lát đi! Sau đó lại giao cho Dương phu nhân như cũ, qua hai năm đón trở về Vương phủ.”

Khinh Nhan vẫn còn có chút sầu lo, nàng xưa nay rất ít gạt người, huống chi là lời nói dối như cuội như vậy. Nhưng nghĩ tới thế cục trước mắt, cũng đành phải an ủi mình, hiện nay thời tiết lạnh, hài tử ăn mặc nhiều, cũng sẽ không bị phát hiện …

“Đừng lo lắng, ta sẽ an bài xong hết thảy!” Nguyên Tĩnh Vũ một tay ôm hài tử, cái tay trống vươn tới nắm tay Khinh Nhan cho nàng thêm sức mạnh. Hắn hiểu được, mỗi lần thấy hài tử, Khinh Nhan liền không nhịn được sầu lo, suy nghĩ lung tung.

“Đây rốt cuộc cũng không phải là kế hoạch lâu dài…” Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Minh Huy giống Nguyên Tĩnh Vũ, Khinh Nhan nhẹ nhàng thở dài. Minh Huy đáng thương…

Nguyên Tĩnh Vũ nghiêm trang nói tiếp: “Cho nên Bổn Vương còn cần cố gắng nhiều hơn a! Phu nhân ngươi cũng nên phối hợp mới phải, không cần luôn từ chối!”

Khinh Nhan lập tức đỏ mặt, vội vàng nhìn bốn phía. Hoàn hảo không có ai…

————————————————————————————————

Bên ngoài, Tiếu Duệ ở biệt viện bảo vệ tiểu thế tử, nhưng biệt viện ở chỗ nào, có những người nào, tất cả đều là cơ mật, ngay cả Giản Vương phi cũng không biết. Trên thực tế, Tiếu Duệ mang theo mấy trăm thủ hạ tâm phúc của hắn, tất cả quân ra mã trường chọn ngựa thuần phục ngựa. Năm ngoái, Phượng Khinh Trần sai người đem ngựa tốt qua, hắn cũng chọn được nhiều con tốt, chờ nhóm tiểu mã này lớn lên huấn luyện tốt thì cần phải một năm. Trong khoảng thời gian này, bọn họ cũng chỉ phải đảm đương làm thầy thuần phục ngựa. Chỉ là, Vương gia đã nói, hắn chính là Thống lĩnh kỵ binh tiếp theo, hắn thuần phục tốt đám ngựa tương lai tất cả đều thuộc về hắn. Có những lời này của Vương gia, Tiếu Duệ cùng các huynh đệ trong bang mang theo mười phần nhiệt tình.

Nhận được ý chỉ hôn, Tiếu Duệ có chút kỳ quái, chờ trở lại Vinh Dương hỏi thăm một chút sẽ hiểu toàn bộ câu chuyện trong đó. Tiếu Duệ xuất thân là quân thân vệ của Nguyên Tĩnh Vũ, cũng là cô nhi, phụ thân huynh trưởng đều đã chết ở trên chiến trường, nếu không phải là Vương gia thu dưỡng bọn họ, còn tự thân dạy bọn họ võ công, hôm nay còn không biết sống chết tại nơi nào đây?

Tuy nói là sau lưng việc chỉ hôn còn có sự tình bên trong, nhưng Vương gia đầu tiên là nghĩ đến mình, hắn vì Vương gia vượt lửa vượt sông cũng cảm thấy đáng giá! Hắn là một cô nhi, nếu không phải Vương gia ưu ái, nào dám vọng tưởng nữ nhi của tướng quân Dịch Minh Dương? Tiếu Duệ âm thầm tự nói với mình, ân tình Vương gia đối với mình, cho dù dùng tánh mạng của mình cũng không cách nào báo đáp. Mình có thể làm, chỉ có trung thành, cả đời trung thành!

Mà đồng thời, Tần Cánh đóng tại Hà Tây cũng nhận được một ý chỉ hôn, cũng giống như Tiếu Duệ, trong lòng hắn ngoại trừ hạnh phúc cũng chính là cảm động. Hắn chưa bao giờ nói qua tâm sự của mình cùng Vương gia, nhưng mà Vương gia cùng Vương phi thế nhưng vẫn xem ở trong mắt, để ở trong lòng. Hắn càng không nghĩ tới Vương phi lại chịu đem Tử Ngọc cô nương nể trọng nhất gả cho mình, phần ân tình này, vợ chồng bọn họ nhất định lấy cả đời trung thành để báo đáp!

Dịch Minh Dương ở Tây Bắc phụ trách bảo vệ biên quan, trước mắt vẫn còn đang làm quen địa hình địa phương, rất là bận rộn. Đột nhiên nhận được ý chỉ hôn của Vương gia, hắn rất là nghi ngờ, Vương gia nghĩ như thế nào mà gả tiểu nữ của mình? Còn tiểu tử Tiếu Duệ kia lúc nào đã coi trọng Phiêu Nhứ nhà hắn rồi hả? Nghĩ tới nghĩ lui, khả năng này tương đối lớn. Hắn xin chỉ trở về Vinh Dương gả con gái, sau đó mới từ trong miệng thê tử biết rõ ngọn nguồn. Dịch Minh Dương dưới cơn nóng giận hung hăng mắng thê tử một trận, lại gọi con thứ tới dạy dỗ thông suốt, để cho hắn quản tốt nữ nhân của mình. Thường ngày chắc là rất thư thái sao? Thế nhưng dám nghĩ tới tính kế với Dịch Vương phi? Nếu không phải nhìn mặt mũi hắn, hai nữ nhân ngu xuẩn này còn có thể ở tại soái phủ nói ngắn nói dài?

Sau đó Dịch Minh Dương liền chạy tới Vương phủ bái kiến Dịch Khinh Nhan, hướng nàng tạ lỗi.

Khinh Nhan sớm đã biết rõ không phải ý tứ của thúc phụ, tự nhiên sẽ không trách hắn, vẫn là thân thiết thường ngày như cũ. Không lâu Nguyên Tĩnh Vũ trở về, còn lưu hắn dùng bữa tối xong mới về. Dịch Minh Dương nhìn bộ dạng Vương gia và Khinh Nhan tình thâm ý trọng, trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Mặc dù vừa trở về, nhưng những lời đồn đãi bên ngoài kia thật đáng hận, nhưng mọi điều cố tình lại là sự thật. Thì ra hắn vẫn vì Khinh Nhan mà lo lắng, nhưng hôm nay nhìn Vương gia đối với nàng tình thâm ý trọng như vậy, hắn mới coi là yên tâm một chút. Đứa bé này nhận chịu nhiều hiểu lầm cùng lời đồn đại như vậy, nhưng không nghĩ thân nhân của mình sẽ ở sau lưng đâm một đao… Ai! Lúc ấy nàng thật có nhiều khổ sở a! Dịch gia bọn họ thật sự có lỗi với nàng a!

Hôn lễ được định vào mùng tám tháng chạp.


Lúc này, Tiếu Duệ và Tần Cánh đến điện Càn Khôn tạ ơn lần nữa. Nguyên Tĩnh Vũ thật cao hứng, hôm nay hắn là người chủ hôn.

Hắn trước nói với Tiếu Duệ: “Vị đường muội này của Vương phi Bổn vương có gặp qua, tính tình ôn hòa, dung mạo xuất chúng, coi như tiểu tử ngươi có phúc khí! Về sau chúng ta trên triều đình là quân thần, cá nhân là huynh đệ cột chèo, ta và Vương phi đều là thân nhân của ngươi, có chuyện gì nhớ tới tìm chúng ta, không cần khách khí.”

Tiếu Duệ vừa cảm động vừa có chút sợ hãi, vội vàng quỳ một chân trên đất tạ ơn.

Nguyên Tĩnh Vũ đỡ Tiếu Duệ dậy, lại nói những lời thấm thía với Tần Cánh: “Tử Ngọc cô nương này không tệ, thông minh có khả năng, tâm địa thiện lương, Vương phi bình thường vẫn xem nàng như muội muội, không cho ngươi phụ bạc nàng. Mặc dù tương lai là một người xuất chinh ở bên ngoài, trong lòng nhớ tới thê tử trong nhà, không nên bị hoa thơm cỏ dại bên ngoài mê hoặc nhân tâm. Ngươi bây giờ còn rất trẻ, gặp gỡ cô nương quá ít, có lẽ chưa hiểu, cõi đời này cô nương xinh đẹp vô số, nhưng có thể tìm được một cô nương ý hợp tâm đầu với mình để làm vợ thật không dễ dàng, phải hiểu được quý trọng a!” Bởi vì Chu Tử Ngọc xuất thân từ Lăng TiêuCcác, cho nên Nguyên Tĩnh Vũ đặc biệt dặn dò mấy câu, chỉ sợ tiểu tử này bởi vì nhất thời hiếu kỳ mà phạm sai lầm.

Tần Cánh cảm động quỳ xuống tạ ơn, Nguyên Tĩnh Vũ nâng hắn dậy, cười nói: “Tốt lắm, giờ không còn sớm, các ngươi mau chóng đi rước dâu đi!”

Bởi vì hai hôn sự cùng nhau làm, Tần Cánh và Tiếu Duệ hiện nay đều chưa có được ban thưởng phủ đệ, vì vậy Nguyên Tĩnh Vũ đặc biệt ban thưởng bọn họ tạm thời ở trong Vương phủ, tân phòng hai đôi mới được an bài ở phía nam Vương phủ, viện Đoàn Tụ.

Viện Đoàn Tụ nguyên danh trước kia là cung Di Phúc, Nghệ An Vương trước đây mặc dù thê thiếp không ít, nhưng hoàng cung tiền triều hiện nay quá lớn, rất nhiều cung điện cũng để đó không dùng, cung Di Phúc chính là một trong đó. Lần này sau khi ý chỉ hôn được truyền đạt, Dịch Khinh Nhan đặc biệt phân phó đem cung Di Phúc dọn dẹp, cho hai đôi mới làm tân phòng.

Vương gia tự mình gả cũng đảm đương luôn người chủ hôn, lần này hôn lễ tự nhiên rất náo nhiệt. Hai vị chú rễ đều là ái tướng tâm phúc rất được Vương gia tin tưởng, bản thân nhân duyên không tồi, vì vậy được các đại thần trong triều thành tâm chúc mừng, nhiều loại quà tặng chất đống toàn bộ hai gian phòng.

Trong những trường hợp chính thức, Nguyên Tĩnh Vũ luôn luôn mang theo hai vị Vương phi cùng nhau có mặt. Trong quá khứ, vị nữ chủ nhân Giản Vương phi luôn là như cá gặp nước cùng Nguyên Tĩnh Vũ chủ trì cục diện, mà Dịch Vương phi luôn là cười đến có chút cứng ngắc, cảm giác không quá tự tại. Nhưng hôm nay trong ngày đại hỉ này, hai vị Vương phi lại làm cho người ta cảm thấy ngoài ý muốn, chỉ thấy nụ cười Giản Vương phi có chút miễn cưỡng, mà Dịch Vương phi lại rất chân thành.

Mọi người đang náo náo nhiệt nhiệt uống rượu mừng, bỗng nhiên có người lên tiếng nói thế tử rất nhanh sẽ đến lúc thôi nôi rồi, hỏi Vương gia tính toán ăn mừng như thế nào?

Nguyên Tĩnh Vũ cũng biết sẽ có người không nhịn được nói lên chuyện này, cho nên sớm đã chuẩn bị cả rồi. Chỉ thấy hắn cười ha hả nói: “Thôi nôi thế tử chính là đại hỉ sự của cả Trung Châu, cư nhiên phải ăn mừng thật lớn. Chư vị đại nhân chuẩn bị quà tặng đi! Đứa nhỏ Minh Huy này thế nhưng rất biết chọn đồ tốt!”

Nghe Nguyên Tĩnh Vũ nói như thế, chúng thần vốn là bởi vì lời đồn mà có chút hoài nghi trong lòng cũng yên ổn không ít. Trước kia Vương gia từng có mấy vị thế tử không thể nuôi lớn, lần này đặc biệt cẩn thận cũng có tình lý trong đó, bọn họ quả thật không nên hoài nghi Vương gia và Vương phi.

Hai đôi mới cưới ba ngày sau lần nữa đi tới điện Càn Khôn tạ ơn, Tiếu Duệ cùng Tần Cánh đi gặp Nguyên Tĩnh Vũ, Dịch Phiêu Nhứ cùng Chu Tử Ngọc tới gặp Dịch Khinh Nhan.

Chu Tử Ngọc đi theo Khinh Nhan mấy năm, mặc dù hôm nay lập gia đình, bưng trà dâng nước, vẫn giống trước kia một dạng thân thiết tự nhiên, nghiễm nhiên là thị nữ cận thân trước đây.

Khinh Nhan cũng không cùng nàng khách khí, chỉ cần cười nhạt, kia phần thân thiết ăn ý liền tan ra ở đáy mắt.

Khinh Nhan cười nói với Dịch Phiêu Nhứ: “Muội muội hôm nay còn ngờ ta sao?”

Dịch Phiêu Nhứ liền nói không dám, nhớ tới mấy tháng trước si tâm vọng tưởng, không khỏi có chút xấu hổ.

Khinh Nhan thấy vậy, càng thêm thân thiết nói: “Phàm là nữ tử, ai cũng muốn tìm một phu quân tốt, nhưng thay vì cùng người của hắn cùng hưởng một trượng phu, không bằng độc hưởng toàn bộ tình yêu của một nam nhân. Muội muội cảm thấy đúng không? Tiếu thống lĩnh đi theo bên cạnh Vương gia nhiều năm rồi, cũng coi như tuổi trẻ tài cao văn võ song toàn, ngươi chỉ cần thật thương hắn, hắn sẽ cả đời đối tốt với ngươi.”

Dịch Phiêu Nhứ cúi đầu, nghẹn ngào nói một tiếng: “Đa tạ Vương phi!”

Khinh Nhan khẽ thở dài nói: “Chuyện đã qua cũng không cần nhớ ở trong lòng, ta cùng với thúc phụ tình như phụ tử, ngươi lại là nữ nhi duy nhất của thúc phụ, ta và Vương gia sẽ không vì chuyện lúc trước mà trách tội mẹ con các ngươi. Vương gia đem ngươi ban cho ái tướng tâm phúc hắn tin tưởng nhất đã biểu minh tất cả, ngươi không nên phụ một mảnh tâm ý của chúng ta.” Nhìn Dịch Phiêu Nhứ chân chính nghe để trong lòng, Khinh Nhan liền cho nàng đi về.

Trong nội tâm Khinh Nhan biết rõ ràng, bên trong gia tộc Dịch thị, phụ thân và huynh trưởng là không thể dựa vào rồi, cũng không phải bởi vì bọn họ một chút cũng không thương mình, chỉ là ở trước mặt số mạng gia tộc, tình phụ tử, tình huynh muội cũng trở nên không còn ý nghĩa, thật lòng thương yêu mình cũng chỉ còn lại có thúc phụ thôi. Khinh Nhan không hiểu vì sao thúc phụ độc nhất thích mình, lúc tuổi nhỏ thì trông nom nhiều mặt, càng về sau nàng có khát vọng bình định thiên hạ thúc phụ cũng là hết sức ủng hộ, thậm chí không tiếc phản bội tín ngưỡng gia tộc. Vì phần yêu mến cùng ủng hộ này của thúc phụ, nàng cũng sẽ đem hết khả năng làm cho hài tử của hắn có một cuộc sống hạnh phúc.

Mười bảy tháng chạp rất nhanh đến, Trung Châu Vương phủ khoác lụa hồng treo hỉ khí xanh biếc nhẹ nhàng, vì Trung Châu thế tử thần bí mừng sinh thần, cơ hồ tất cả mọi người đều lộ ra nụ cười chân thành mong đợi.

Nghiêm Mộng Liên ở trong tẩm cung của mình đi tới đi lui thật lâu, thủy chung không cách nào quyết định có nên đi điện Long Khánh ăn mừng thôi nôi thế tử hay không. Nàng cũng biết hôm nay mình không thể không đi, có thể tưởng tượng trước kia mình đã hiểu lầm Dịch Vương phi thế nào, còn có những lời nói hết sức vũ nhục kia, trong lòng luôn bất an. Nàng thật hối hận, ai có thể nghĩ tới Mặt quỷ Tu La giết người không chớp mắt đó hiển nhiên cũng là Dịch Vương phi mà Vương gia sủng ái?

Mắt thấy sắp đến giờ, Nghiêm Mộng Liên làm khó, muốn cùng Giản Vương phi và các vị phu nhân đến, nói là mọi người kết bạn cùng đi điện Long Khánh. Dọc theo đường đi, Giản Vương phi an ủi nàng không cần suy nghĩ nhiều, nói Dịch Vương phi cũng không phải là người lòng dạ nhỏ mọn, chỉ là hay ăn dấm chua mà thôi, tâm địa vẫn rất tốt.

Nghiêm Mộng Liên cũng như vậy mà khuyên nhủ mình, nhưng mà mỗi khi nhớ tới Lưu Ngạn Phi bởi vì chuyện của mình mà ở Thương Nam giết mười lăm vạn binh lính Hà Tây nàng liền không cách nào lừa mình dối người. Cho đến đi vào điện Long Khánh, lòng của nàng luôn là tâm thần thấp thỏm như cũ.

Trên điện Long Khánh, chúng thần cũng đã đến đông đủ chờ nhìn tiểu thế tử.

Nhìn Giản Vương phi đến, chúng thần mơ hồ nghị luận đối với Dịch Vương phi càng nhiều. Chỉ thấy mỗi một người đều lặng lẽ lắc đầu, thầm than Dịch Vương phi cũng quá ghen tị đi, Vương gia sủng ái một nữ nhân như thế, thật sự không phải chuyện may mắn…

Trong ánh mắt ngàn vạn chờ đợi của mọi người, Nguyên Tĩnh Vũ cùng Dịch Khinh Nhan mang theo một đứa bé từ sau vòng ra ngoài.

Hôm nay thôi nôi Minh Huy, nhưng lại bị cha mẹ dắt “Đi” ra ngoài!

Chúng thần đều đưa cổ dài nhìn sang. Nhưng thấy đứa bé này có một khuôn mặt hồng hào nhỏ nhắn, ngũ quan cực kỳ giống Vương gia, đặc biệt là cặp mắt phượng hẹp dài, lúc này đang tràn đầy tò mò quan sát chung quanh, một chút cũng không sợ.

Chỉ liếc mắt một cái, chúng thần liền khẳng định ba sự kiện: một, đứa bé này tuyệt đối là hài tử của Vương gia, tướng mạo kia không lừa được người; hai, đứa nhỏ này thân thể rất khỏe mạnh, mới vừa mãn thôi nôi là có thể đi bộ; ba, đứa nhỏ này rất thông minh, chỉ cần nhìn ánh mắt linh động kia đã biết.

Chỉ cần nhìn một cái, chúng thần liền hoàn toàn yên tâm.

Trung Châu có hậu!

“Phụ hoàng!” Minh Huy giòn giã kêu một tiếng.

Nghe được lời nói của Minh Huy, mọi người ngẩn ra, sau đó liền vui vẻ cười lên. Tiểu thế tử của bọn họ thật là thông minh a! Mới vừa thôi nôi đã nói chuyện được rồi, lại còn đem phụ vương gọi là phụ hoàng. Đây là không phải ám hiệu Vương gia xưng đế không xa sao?


Nguyên Tĩnh Vũ ôm Minh Huy ngồi ở bên cạnh mình, chúng thần liền cùng nhau quỳ xuống tham bái Vương gia, Vương phi cùng thế tử.

Giản Vương phi nhìn Minh Huy, nhớ tới con của mình, không khỏi có chút lòng chua xót.

Nguyên Tĩnh Vũ nhạy cảm nhìn nàng một cái, khẽ thở dài: “Đừng suy nghĩ, Minh Huy là hài tử của ta cùng Khinh Nhan, cũng là con của ngươi, ngươi cũng là mẫu phi của hắn!”

Đối với Giản Vương phi, Nguyên Tĩnh Vũ cảm thấy rất áy náy.

Hắn luôn cho rằng Thục Ninh muốn có một hài tử, nhưng dù thế hắn lại không có cách nào đạt thành nguyện vọng của nàng. Đinh Thanh Sơn từng nói qua bọn họ bởi vì là biểu tỷ đệ lập gia đình, vì vậy sanh con sẽ không tốt. Nếu như thế, hắn cũng không tái hiện lại đau đớn trước kia. Huống chi Khinh Nhan hay ăn dấm chua, mình cũng đáp ứng nàng sẽ không gặp mặt nữ nhân khác… Vì vậy, hắn cũng chỉ có thể phụ lòng Thục Ninh rồi.

Dịch Khinh Nhan có thể hiểu được tâm tình của Giản Vương phi, nàng đồng tình, nhưng sẽ không vì vậy mà nhượng bộ.

Minh Huy nhìn “Phụ hoàng” cùng người khác nói chuyện, không để ý tới mình, liền đưa ra hai cánh tay đánh về phía Dịch Khinh Nhan, thân thiết kêu: “Mẫu phi ôm ôm!”

Khinh Nhan ôm nàng qua, nàng liền lưu lại trên mặt Khinh Nhan một dấu nước miếng, sau đó muốn bắt trâm vàng trên đầu mẫu phi.

Khinh Nhan bình thường không thích mang đồ trang sức, hàng ngày cũng chỉ là đeo một cây ngọc trâm, cài một đóa hoa lụa mà thôi, Minh Huy nhìn cái gì lung la lung lay chiếu lấp lánh rất là mới lạ, lập tức hứng thú.

Khinh Nhan bất đắc dĩ than thở, vỗ nhè nhẹ khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, đưa tay mang trâm vàng trên đầu lấy xuống đưa cho nàng.

Nguyên Tĩnh Vũ ngoảnh đầu lại, vội vàng đem trâm cài sắp tới tay Minh Huy đoạt đi, cắm lại ở trên đầu Khinh Nhan, nói: “Tiểu hài tử không thể chơi cái này, nguy hiểm.”

Minh Huy chu cái miệng nhỏ nhắn nhìn Nguyên Tĩnh Vũ, miệng chợt hét to một tiếng: “Phụ hoàng, hư!” Sau đó liền lên tiếng khóc lớn lên.

Chúng thần thấy, không khỏi cùng cười cả lên.

Vị thế tử này của bọn họ thật sự quá thông minh, thật là đáng yêu!

Sau lại chọn đồ vật đoán tương lai, Minh Huy tựa hồ đối với cái gì cũng cảm thấy hứng thú, chọn một đống lớn đồ, chỉ là chọn đồ mới liền vứt bỏ đồ cũ, đến cuối cùng trong tay chỉ nắm một thanh kiếm gỗ nho nhỏ không ném, trong miệng kêu “Anh hùng!”, “Đại Anh Hùng!”

Chúng thần cười ha ha, đều nói hổ phụ sinh hổ tử. Nguyên Tĩnh Vũ cùng Dịch Khinh Nhan nhìn nhau, rất hoài nghi hài tử nhỏ như vậy biết cái gì là anh hùng sao? Chẳng lẽ đứa nhỏ này trưởng thành thật đúng là muốn học mẫu thân nàng chinh chiến sa trường hay sao?

Minh Tuệ cao hứng vây quanh “Tiểu đệ đệ”, nhìn nàng chọn kiếm gỗ, cũng rất cao hứng, còn la hét chờ đệ đệ trưởng thành, nàng sẽ dạy “Hắn” luyện võ, làm Đại Anh Hùng…

Một đám nữ nhân của Nguyên Tĩnh Vũ đều nhìn Minh Huy, trong lòng rất là hâm mộ, chỉ có Liễu phu nhân đang nhìn nữ nhi của mình, cười đến rất thỏa mãn.

Sau lần đó, chúng thần đối với thế tử hết nghi ngờ, đối với việc độc cưng chiều Dịch Vương phi cũng không còn ghét như vậy rồi. Bọn họ chỉ ngóng trông, Dịch Vương phi có thể vì Vương gia sinh thêm mấy người con trai đáng yêu như thế thì mới phải.

————————————————————————————————

Năm mới bắt đầu, Nam Vương bên kia đã rục rịch chộn rộn, nhìn tư thế, đoán chừng vừa sang xuân sẽ động thủ. Giang Việt không có được trả lời chắc chắn chuẩn xác của Trung Châu, luôn bất an, liên tục phái nhiều người tới cùng Trung Châu Vương thương nghị việc liên hiệp xuất binh. Ở thời khắc mấu chốt này, Phùng Văn Tuyên từ Hà Tây truyền về tin tức, quân phí động binh lần này đã có.

Nguyên Tĩnh Vũ thật cao hứng, lập tức cho Giang Việt trả lời chắc chắn chính xác. Sứ giả Giang Việt hài lòng ra về, Nguyên Tĩnh Vũ cũng bắt đầu tích cực chuẩn bị chiến tranh.

Mùng sáu tháng hai, Nam Vương chính thức dụng binh với Giang Việt, đồng thời cách tuyến thượng đê sông cũng tăng phái không ít binh lực.

Nhận được tin tức, Nguyên Tĩnh Vũ lập tức triển khai hội nghị quân vụ, bố trí tất cả quân và tất cả các ngành cùng chuẩn bị nhiệm vụ, lần này, hắn tính tự mình mang binh.

Trên thực tế Nguyên Tĩnh Vũ ngay từ năm trước cũng đã chuẩn bị xong.

Bởi vì Định Nam quân đến từ Giang Nam, lo lắng Nam Vương sẽ uy hiếp thân nhân của Định Nam quân ở Nam Phương, Nguyên Tĩnh Vũ hạ lệnh đem Định Nam quân điều đi đóng ở biên quan Hà Tây Hà Gian, phòng ngự dân tộc thảo nguyên xâm lấn; đem Thống soái Tây Bắc quân Dịch Minh Dương điều đi Tây Nam phụ trách phòng thủ; đem Thống soái Tây Nam quân Dịch Minh Thần điều đến Đông Nam trở thành quân chủ lực xuất binh Nam Vương lần này. Tại Trung Châu, trong quân đội, từng có kinh nghiệm giao chiến cùng Nam Vương quân trừ Thống soái Tây Nam quân Dịch Minh Thần, cũng chỉ có nguyên phụ trách phòng tuyến Nam Phương của Nghệ An Vương, Thống soái Nam Phương quân tướng quân Cận Thế Vinh coi giữ.

Chúng thần cũng phản đối Vương gia thân chinh. Tướng quân Dịch Minh Thần có kinh nghiệm phong phú, có Trung Châu Chiến thần trẻ tuổi dũng mãnh, Vương gia còn có cái gì không yên lòng hay sao?

Thật ra thì cũng rất nhiều người đang hoài nghi, chẳng lẽ chính là do Trung Châu Chiến thần Lưu Ngạn Phi phải xuất chinh, cho nên Vương gia mới kiên trì muốn đi theo sao? Cũng thật sự là kỳ quái a, Dịch Vương phi không phải rất hay ăn dấm chua sao? Thế nào lại chỉ không để ý tới Lưu Ngạn Phi này? Đầu óc linh hoạt liền bắt đầu hoài nghi nội tình trong đó, tự nhiên sẽ rất nhanh nghĩ thông suốt mấu chốt trong đó, thì ra Dịch Vương phi chính là Lưu Ngạn Phi sao? Khó trách Vương gia độc cưng chiều Dịch Vương phi đấy…

Lần này, Trung Châu Chiến thần Lưu Ngạn Phi chỉ dẫn theo bên cạnh Tật Phong doanh, ngay cả Thân Vệ quân Phi Vũ doanh cũng ở lại Tây Bắc.

Mùng mười tháng hai, đại quân Trung Châu đã chuẩn bị xong việc tiến công ở bờ bắc Ly Giang. Ngày mười hai tháng hai, khoái mã của Trung Châu Vương Nguyên Tĩnh Vũ và Trung Châu Chiến thần Lưu Ngạn Phi chạy tới bờ bắc Ly Giang bảo vệ Khang Thành.

Nguyên Tĩnh Vũ cẩn thận dò xét bản đồ. Lần này mục đích bọn họ xuất chinh không phải là một bước bình định Giang Nam, mà chỉ là chiếm lĩnh một khối căn cứ địa tại bờ nam Ly Giang, chờ sau này đối đầu với đại thế dụng binh của Nam Vương sẽ dễ dàng hơn nhiều.

Ánh mắt Nguyên Tĩnh Vũ chăm chú vào ba tòa thành trì tại bờ nam Ly Giang là Cẩm Nguyên, Kiến Thành, và Cao An.

Lấy thực lực Nam Vương, muốn một hớp nuốt hết là không thể nào , trước mắt Trung Châu có thể làm chỉ là mượn cơ hội Nam Vương cùng Giang Việt động binh, thừa dịp cháy nhà hôi của đoạt vài toà thành trì của hắn, mưu đồ phát triển sau này.

Đây là một bước cờ thật thật giả giả.

Trong trường hợp Nguyên Tĩnh Vũ bên này hấp dẫn binh lực Nam Vương đông đảo, nếu hành động khó khăn, Dịch Minh Dương ở Nam An cũng có thể động binh, mục tiêu chính là hai thành Đức An và Vĩnh Tu ở bờ bắc Ly Giang. Tóm lại, chỉ cần có thể thu được một tòa thành trì bờ nam Ly Giang coi như là thành công.

Nguyên Tĩnh Vũ vẫn cho rằng muốn đoạt một tòa thành của Nam Vương ở bờ nam Ly Giang vốn không dễ dàng, nhưng nếu đánh được một tòa thành sau lấy hai tòa thành sẽ dễ dàng hơn nhiều. Dĩ nhiên, thành đã cướp muốn bảo vệ lại càng không dễ, nhưng Nguyên Tĩnh Vũ đối với tinh binh Trung Châu có lòng tin.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.