Đọc truyện Duệ Mẫn Hoàng Quý Phi – Chương 62: Khói lửa sinh ra Chiến thần
Mọi người chúc mừng, sau đó náo loạn thật lâu mới rời đi.
Cơ hội như vậy cũng không phải là thường có, sĩ tộc Ích Châu lôi kéo Trung Châu Vương, cũng sẽ không tự nhiên bỏ qua giới quân lĩnh Trung Châu quyền quý. Nguyên Tĩnh Vũ cất nhắc rất nhiều con em bần hàn, chưa chắc người nào cũng có thể chống đỡ phú quý hấp dẫn.
Tâm phúc trước mắt của Trung Châu Vương, Thống soái Định Nam quân Lưu Ngạn Phi dĩ nhiên là đối tượng để bọn họ lôi kéo hàng đầu, chẳng qua là khi bọn họ bưng ly rượu lên chuẩn bị mời thì đã không tìm được người.
Nguyên Tĩnh Vũ đầu tiên đi động phòng.
Động phòng an bài ở Tây Viện Thành Chủ Phủ, Nguyên Tĩnh Vũ và Khinh Nhan ở Đông Viện.
Trong phòng nến đỏ cao chiếu, tân nương tử lẳng lặng ngồi ở trên hỉ giường, hai thị nữ tướng mạo thanh tú đứng bên cạnh, bên giường cách đó không xa còn có một vị bán lão nương tiếp tân, chờ đợi hoàn thành những bước cuối cùng của hôn lễ.
Nguyên Tĩnh Vũ nhàn nhạt mỉm cười đi tới, dùng cán cân khều khăn voan của tân nương ra.
Tân nương tử hơi có chút khẩn trương, đôi tay để trên đầu gối, sắc mặt vui mừng, xoắn khăn tay.
“Tên gì?” Hắn hỏi.
“Tì thiếp nhủ danh Mộng Liên…”
“Ừ, quả nhiên là có ý thơ. Là phụ thân ngươi đặt sao?” Nguyên Tĩnh Vũ tự mình đi tới trước bàn bưng rượu hợp cẩn, ý bảo tất cả mọi người lui ra, tùy ý và ân cần nói, “Mũ phượng quá nặng, lấy xuống trước đi!”
Hai thị nữ đỏ mặt lẳng lặng đi ra ngoài, người nữ tiếp tân nguyên là Nghiêm Thái An phái tới thám thính, nhìn Vương gia đối với tân nương tử tựa hồ có vẻ rất tốt, liền mỉm cười lui xuống. Ra cửa nàng thuận tiện đem cửa đóng lại, cơ hồ lặng yên không một tiếng động.
Nguyên Tĩnh Vũ thấy người cũng rời đi, liền cẩn thận nếm một chút rượu, quả nhiên có vấn đề. Nhưng không biết là ý tứ của Khinh Nhan hay là an bài của Nghiêm Thái An. Ngay sau đó, hắn lại thả ít đồ xuống.
Đem ly rượu đưa cho Nghiêm Mộng Liên, Nguyên Tĩnh Vũ dụ dỗ: “Uống đi, uống hết rượu coi như kết thúc buổi lễ rồi.”
Hai ly rượu nhỏ bằng bạc dùng một sợi chỉ đỏ nối liền, hai người dốc hết đem rượu trong ly uống vào. Chỉ là lúc Nghiêm Mộng Liên không chú ý, Nguyên Tĩnh Vũ đem rượu đổ xuống y phục mà thôi.
Nghiêm Mộng Liên thẹn thùng e lệ len lén đánh giá phu quân của mình. Nàng chưa bao giờ nghĩ tới mình có thể gả cho một vị Vương gia làm phi, càng không nghĩ tới chính là vị vương gia này thật là anh tuấn nho nhã, giống như trăng thanh gió mát phong thái cao nhã, phong thần như ngọc. Nàng nghĩ, có thể có được nam nhân như vậy, tất nhiên là phúc khí mình đã tu luyện mấy đời.
Nhìn một chút, nàng đột nhiên cảm thấy đầu có chút choáng váng, chẳng lẽ mình uống say? Nàng lắc đầu một cái, cố gắng muốn thanh tỉnh, nhưng vẫn là vô lực ngã trên giường.
Nguyên Tĩnh Vũ trào phúng cười, để ly rượu xuống, đóng kín cửa, đổi một thân áo khoác màu đen, lại bay người lên trên nóc phòng, ngang qua phòng sát vách, sau đó mở cửa sổ, lặng yên không một tiếng động biến mất trong màn đêm.
Nguyên Tĩnh Vũ vốn cho là ở nơi đó nhất định không ngủ được, ai biết khi hắn tỉnh lại đã là gần tối ngày hôm sau. Phản ứng đầu tiên của hắn là tối hôm qua thật sự quá mệt mỏi, Khinh Nhan đã làm tiêu hao hết tinh lực của hắn, hơn nữa còn hút đi nội lực của hắn, cho nên mới mệt mỏi như vậy, nhưng rất nhanh hắn phát hiện được có cái gì đó không đúng ——
“Vương gia, ngài tỉnh?”
Nguyên Tĩnh Vũ hơi hơi hí mắt, kinh ngạc phát hiện lão ngự y theo quân đang canh giữ ở bên giường mình.
“Chuyện gì xảy ra?” Chẳng lẽ hắn ngủ thật lâu?
Lão ngự y nghiêm trang khuyên nhủ: “Vương gia tỉnh là tốt rồi, ngài nhất định đói bụng đúng không, đồ ăn sẽ đưa tới đây ngay lập tức, ngài nghỉ ngơi mấy ngày là được rồi, không cần uống thuốc. Chỉ là sau này. . . . Sau này kính xin Vương gia bảo trọng thân thể, tuy nói ngài cùng Nghiêm phu nhân tân hôn yến nhĩ, nhưng túng dục quá độ làm tổn hại thân thể sẽ không tốt. . . . . .”
Nguyên Tĩnh Vũ dò xét cẩn thận một chút, hôm nay mình vẫn ngủ ở trên hỉ giường Tây viện như cũ, chỉ là khăn trải giường đã đổi cái khác. Hắn nhíu nhíu mày, nghi ngờ hỏi: “Bổn vương đến tột cùng ngủ bao lâu? Tại sao ta lại nhớ mới vừa nằm dài trên giường đã ngủ mất rồi?”
Lão ngự y cũng thận trọng, nhớ tới phẩm hạnh thường ngày của Nguyên Tĩnh Vũ, hơi chần chừ nói: “Cựu thần sáng nay tới đây bắt mạnch có ngửi được trong phòng loáng thoáng có một cỗ mùi vị mê dược. . . . . .”
Nguyên Tĩnh Vũ mặt biến sắc, u ám dọa người. Dịch! Khinh! Nhan! Nàng lại thả thuốc mê trong phòng, để cho hắn ngủ mê lâu như vậy, làm phiền ngự y. Nói cách khác, hôm nay tất cả mọi người đều biết đêm động phòng hoa chúc hắn bởi vì túng dục quá độ mà lâm vào hôn mê. . . . . . Ghê tởm! Nàng cuối cùng là muốn đối phó Nghiêm Mộng Liên hay là đối phó hắn? Quả thật là kế sách hay a! Khó trách lúc trước nàng cái gì cũng không chịu nói! Tôn nghiêm một người đàn ông của hắn, mặt mũi của một phiên vương tất cả đều mất hết rồi. . . . . .
Lão ngự y suy đoán hơn phân nửa là tân phu nhân vì muốn cưng chiều cho nên dùng thuốc mê, Vương gia bất tri bất giác trúng kế, cho nên tức giận. Đúng vậy a, từ khi Vương gia kế vị tới nay, chuyện nữ sắc từ trước đến giờ luôn biết nặng nhẹ, rất được thần tử kính yêu, làm sao có thể làm ra chuyện cười này? Cho dù lúc trước chuyên sủng Dịch vương phi, tinh thần cũng rất tốt .
“Nghiêm Phu Nhân đâu?” Nguyên Tĩnh Vũ đen mặt hỏi.
“Ách. . . . . .” Lão ngự y có chút xấu hổ nói, “Bởi vì sáng sớm hôm nay gọi thế nào ngài cũng không tỉnh, sau lại thần lại chẩn đoán được thân thể của ngài. . . . . . Cái này. . . . . . Cho nên, cho nên chư vị tướng quân đối với Nghiêm Phu Nhân rất có phê bình kín đáo. . . . . . Vì vậy, Nghiêm Phu Nhân đã dọn đi trắc phòng rồi, chư vị tướng quân để cựu thần ở chỗ này hầu hạ Vương gia. . . . . .”
Đôi mắt Nguyên Tĩnh Vũ tựa hồ muốn phun ra lửa, trong lòng vừa giận vừa sợ. Vô luận như thế nào hắn cũng không nghĩ đến Khinh Nhan thế nhưng lại làm ra chuyện như vậy.
“Lưu nguyên soái đâu? Truyền hắn tới đây!” Hắn muốn đứng dậy, lúc này mới phát hiện ra toàn thân mình vô lực, trong lòng càng thêm tức giận. Nhưng nghĩ tới ngọt ngào đêm qua, liền cưỡng bách mình bình tĩnh lại, hay là cứ nghe một chút giải thích của nàng trước đi! Tốt nhất nàng nên có một giải thích tốt! Nếu không. . . . . .
“Cái này. . . . . . Theo thần biết, sáng sớm hôm nay Lưu nguyên soái đã dọn đi trại lính, nói Vương gia ngài cưới Nghiêm phu nhân, một ngoại thần như hắn ở tại nội viện thật sự không hợp lễ nghi. . . . . .” Chuyện Lưu nguyên soái cùng Vương gia bọn họ đều biết rõ , chẳng lẽ Lưu nguyên soái vì thế cùng Vương gia giận dỗi rồi hả?
“Cái gì?” Nguyên Tĩnh Vũ khuôn mặt tràn đầy tức giận, đào thoát? Làm hại hắn nằm trên giường hôn mê bất tỉnh, nàng vẫn dám chạy? Một khắc kia, Nguyên Tĩnh Vũ thật muốn nhảy xuống giường tìm được nàng hảo hảo đánh một trận ngay lập tức! Nữ nhân này cũng quá vô pháp vô thiên! Đều do trước kia mình quá cưng chiều nàng. Thật ra thì các đời trước đã sớm nói qua, cưng chiều nữ nhân là phải có hạn. . . . . .
“Người tới, đỡ Bổn vương đi Đông viện!” Hắn không tin nàng cứ như vậy bỏ đi, hắn muốn tự mình đi qua nhìn một chút, chẳng lẽ chỉ là một giấc mộng xuân? Chẳng lẽ đêm qua những dịu dàng ân ái tất cả đều là nàng giả vờ. . . . .
Mùng mười tháng hai, Nguyên Tĩnh Vũ cuối cùng khôi phục chút hơi sức có thể xuống giường, Nghiêm Phu Nhân vui sướng tới đây thỉnh an, trong mắt hơi nhiều sầu lo cùng uất ức. Nguyên Tĩnh Vũ đã sớm bình tĩnh lại, nhưng nhìn nàng vẫn không nhịn được nhớ tới cảnh tượng mình nhìn thấy đêm tân hôn. Cho tới giờ khắc này, hắn mới mang theo vài phần giễu cợt cùng bội phục kế sách Khinh Nhan, có một màn kia, mình vô luận như thế nào cũng sẽ không gặp mặt nữ nhân này được rồi. Nàng đối với hắn như vậy không yên lòng sao? Nhất định phải dùng chút thủ đoạn này?
Nhớ tới Dịch Khinh Nhan, hắn không nhịn được đau lòng tức giận, hắn đối với nàng xuất phát từ nội tâm, thế nhưng nàng lại dùng tin tưởng cùng sủng ái của nàng đi đối phó hắn! Làm tổn thương hắn ở phía sau lại còn bỏ đi! Chẳng lẽ nữ nhân này thật không có trái tim sao?
Hắn dùng ngôn ngữ dịu dàng trấn an Nghiêm Mộng Liên, lại ăn trưa cùng với nàng, lúc này mới lấy lý do mình còn cần nghỉ ngơi đuổi nàng trở về. Rồi sau đó, hắn liền truyền Nhạn Vô Ngân đi vào cẩn thận hỏi thăm trong khoảng thời gian mình hôn mê chuyện gì đã xảy ra, cùng với hướng đi của Lưu nguyên soái.
Bởi vì hắn hôn mê chưa tỉnh, cho nên mời ngự y, sau đó chẩn đoán được kết quả là túng dục quá độ, chúng tướng liền giận chó đánh mèo đến trên người Nghiêm Phu Nhân, mọi người đều biết Nguyên Tĩnh Vũ là hạng người gì, cho nên nhất trí cho rằng Nghiêm Phu Nhân dùng thuốc gì mới làm cho hắn cầm giữ không được cứ thế làm thương tổn thân thể, ngự y ở trong phòng vừa vặn nghe thấy được một mùi vị thuốc mê, lại cùng với trong rượu kết quả nghiệm ra có thôi tình dược. Đối với lần này, Nghiêm Thái An trên mặt cũng rất khó coi.
Nghiêm Thái An vô lực cãi lại, bởi vì hắn đã dạy bảo con gái của mình, hơn nữa đêm tân hôn đó hắn quả thật căn dặn thắp hương hòa hợp với một chút dược trong rượu. Điều duy nhất hắn không ngờ tới chính là Nguyên Tĩnh Vũ thật giống như chưa bao giờ dùng qua loại dược này, một chút dược tính thế nhưng sinh ra hiệu quả mạnh như vậy , hắn thật không biết nên khóc hay nên cười. Sau đó hắn liền lấy được tin tức Lưu Ngạn Phi rời khỏi phủ, không khỏi có chút đắc ý, nhưng đồng thời cũng có chút lo lắng. Nếu là nữ nhi mình có thể được Vương gia sủng ái thì cũng thôi đi, nếu là sau này Lưu Ngạn Phi ở trên chiến trường lập được chiến công hiển hách, hắn chỉ sợ cô gái này không dễ chịu. Huống chi đêm tân hôn con gái mình lại khơi mào tức giận của nhiều người, trong thời gian này chỉ sợ vương sẽ không tin yêu nàng nữa, ra khỏi chuyện như vậy, hai tiểu thiếp của hồi môn chắc chắn là sẽ ban thưởng cho người khác.
Nghiêm Thái An có chút hối hận, sớm biết cũng không nhiều những thứ kia nội tâm rồi, hôm nay coi như là tiền mất tật mang, cũng may Vương gia là một nhân tài, cũng sẽ không đến mức giận chó đánh mèo Ích châu Sĩ Tộc chứ?
Thân thể Nguyên Tĩnh Vũ từ từ hồi phục, nhưng bởi vì mất đi nội lực, tinh thần xem ra còn chưa tốt như ngày trước, các chư tướng mãnh liệt yêu cầu, đem hai người tiểu thiếp của hồi môn Nghiêm gia ban cho các tướng lĩnh có công.
Tỷ tỷ Nghiêm Mộng Liên Nghiêm Phi Yên ban cho Định Nam quân tướng lĩnh Dương tấn, muội muội Nghiêm Tuyết Lạc ban cho cận vệ của mình quân Phó Thống Lĩnh Nhạn Vô Ngân. Nguyên Tĩnh Vũ vốn là muốn Nghiêm Tuyết Lạc ban cho Dụ Dương, nhưng tiểu tử ngốc kia thế nhưng không cần, Ngụy Thu năm tuổi con cọp còn nhỏ, Tần Cánh bởi vì chuyện Nghiêm Mộng Liên mà có thành kiến với nữ nhi Nghiêm gia, Tiếu Duệ lại không có ở đây, cuối cùng tiện nghi cho Nhạn Vô Ngân.
Nhạn Vô Ngân vì thế đối với Nguyên Tĩnh Vũ vô cùng xúc động, thề thần phục Vương gia dẫu có chết không chối từ. Hắn xuất thân là cô nhi, ở Nghiêm gia cũng chỉ là gia nô, trước đó, hắn nào dám vọng tưởng con vợ cả tiểu thư Nghiêm gia?
Mấy ngày nay các tướng lĩnh trong quân cũng năm lần bảy lượt tới thăm Nguyên Tĩnh Vũ, duy chỉ có Định Nam quân Thống soái Lưu Ngạn Phi một lần cũng không có tới! Nghe nói Lưu nguyên soái đi trại lính luyện binh, Nguyên Tĩnh Vũ liền làm bộ đi tới kiểm tra.
Đến trại lính, Nguyên Tĩnh Vũ không để cho người thông báo, trực tiếp đi luyện binh trường.
Đầu xuân ánh mặt trời , Lưu Ngạn Phi mang theo dấu hiệu mặt nạ hoàng kim đang cho bọn lính phát biểu. Nguyên Tĩnh Vũ xa xa đứng ở viên môn bên ngoài, nghe nàng đang khiển trách: “. . . . . . Bình thường chảy nhiều mồ hôi, thời chiến ít chảy máu! Tăng cường huấn luyện cũng là vì để cho các ngươi có thể giữ lại mạng nhỏ về quê nhà đoàn tụ cùng người thân! Khổ ít như vậy thì đã không chịu nổi? Các ngươi cũng dám nói xằng nam tử hán? Nói cho các ngươi biết, đến hôm nay các ngươi đã không có lựa chọn nào khác, muốn chết ở trên chiến trường hoặc là cố gắng sống nữa cùng cha mẹ vợ con đoàn tụ, chính các ngươi chọn. . . . . .”
Nguyên Tĩnh Vũ hỏi thăm một phó tướng đi cùng mới biết được mấy ngày nay Lưu nguyên soái tâm tình tựa hồ không được tốt lắm, chẳng những huấn luyện cùng với mọi người, còn gia tăng cường độ huấn luyện. Lưu nguyên soái võ nghệ cao cường nội công thâm hậu đương nhiên có thể thong dong ứng đối, nhưng là mấy tên binh lính kia sao có thể so cùng với nàng? Vì vậy mấy ngày nay trong quân doanh tiếng oán than khắp nơi, mỗi người đều âm thầm mắng Nguyên soái này không phải là người, cho nên hôm nay bị tập trung lại khiển trách. . . . . .
Nguyên Tĩnh Vũ mặt không thay đổi nghe xong, trong lòng có một chút không phải tư vị. Nàng còn tâm tình không tốt? Biết mình làm sai lại không thể nghiêm mặt cùng hắn nói xin lỗi?
Rốt cuộc, Lưu Ngạn Phi cũng giáo huấn xong, để cho mọi người tiếp huấn luyện. Lần này không còn người oán trách. Lưu Ngạn Phi tự mình truyền thụ kỹ xảo đánh nhau, làm thế nào bằng phương thức dùng ít sức giết chết kẻ địch, làm thế nào tránh né đao kiếm kẻ địch. . . . . .
Những thứ đồ làm sao cần nàng chỉ dạy? Những trung cấp tướng lãnh kia là lấy tới làm chi hay sao? Nguyên Tĩnh Vũ ở trong lòng hừ lạnh một tiếng. Chỉ là, hắn không thừa nhận cũng không được, phương thức của nàng quả thật rất tốt. Kinh nghiệm đánh nhau của nàng cực kỳ phong phú, vừa theo nghề thuốc, tổng kết lại gì đó quả thật hơn thực dụng một chút.
Dịch Khinh Nhan đã sớm phát hiện Nguyên Tĩnh Vũ tới, nhưng nàng làm bộ như không thấy, hết sức chuyên chú luyện binh. Bây giờ còn chưa đến thời điểm giải hòa.
Nguyên Tĩnh Vũ không tin Dịch Khinh Nhan đến bây giờ cũng không có phát hiện mình, giải thích duy nhất là nàng hi vọng hắn chủ động giải hòa. Nhưng rõ ràng là nàng sai, lần này hắn tuyệt đối sẽ không tha thứ dễ dàng cho nàng! Lần này, hắn nhất định không thể tha thứ nàng, nếu không sau này làm sao quản giáo nàng? . . . . . .
Mắt thấy sắp tới giữa trưa, Nguyên Tĩnh Vũ không còn bình tĩnh nữa, nhưng vì tôn nghiêm nam nhân của mình, mặt mũi của Vương gia, hắn nén lấy một hơi tới trước doanh trại trung tâm, sau đó chính thức truyền lệnh Định Nam quân Thống soái Lưu Ngạn Phi yết kiến.
Dịch Khinh Nhan chú ý tới hướng đi của Nguyên Tĩnh Vũ, nhìn hắn đi tới doanh trại trung tâm, mình cũng vội vàng chạy ra.
Nguyên Tĩnh Vũ tả đẳng hữu đẳng cuối cùng cũng lấy được tin tức là Lưu nguyên soái mới đi Tật Phong doanh. . . . . .
“Đáng giận!” hắn hoàn toàn khẳng định, nữ nhân kia quả nhiên là làm bộ như không thấy hắn, nàng đến tột cùng muốn thế nào? Chẳng lẽ nàng vẫn còn tức hắn! Nàng có tư cách giận sao?
Tức không chịu nổi, Nguyên Tĩnh Vũ ném ly trà xuống, cơm trưa cũng không ăn mà trở về Thành Chủ Phủ .
Như thế, các tướng lãnh trong quân cũng biết Lưu nguyên soái bởi vì chuyện Vương gia nạp phi mà giận dỗi Vương gia.
Tối hôm đó, Dịch Khinh Nhan ngủ bên trong doanh trại trung tâm Tật Phong, Khinh Vân nghiêm túc hỏi nàng: “Muội cùng Vương gia đến tột cùng chuyện gì xảy ra?”
Bên ngoài mặc dù đều đồn Lưu nguyên soái bởi vì Vương gia nạp phi mà giận dỗi, nhưng hắn cùng Phượng Khinh Trần đều biết chân tướng là như thế nào. Không có hai người bọn họ tương trợ, nơi nào có thể làm được Thành Chủ Phủ nhiều như vậy thị vệ?
“Không có gì, hắn giận muội.” Dịch Khinh Nhan cười lơ đễnh, tựa hồ còn rất vui vẻ .
” Muội không phải nói là có biện pháp để cho hắn nguôi giận?” Lâm Khinh Vân cùng Phượng Khinh Trần đã sớm khuyên qua nàng chớ làm như vậy, Vương gia nhất định sẽ tức giận, nhưng nàng vẫn khăng khăng phải làm như vậy, còn nói nàng tự có biện pháp cho hắn nguôi giận. Còn nói cái gì chỉ có quyết tâm ác tới như vậy mới có thể một lần vất vả suốt đời nhàn nhã. . . . . .
Lâm Khinh Vân không nhịn được nghĩ, nếu là Vương gia lúc này bị tức điên rồi, ngoan hạ tâm lai, chỉ sợ lại thật sự muốn “Một lần vất vả suốt đời nhàn nhã” rồi. Đã từng nói với nàng đối với một nam nhân, mặt mũi là rất quan trọng, nam nhân nhường một ngươi một chút cũng không sao, nhưng chuyện liên quan đến tôn nghiêm cùng thể diện, là một nam nhân gặp phải chuyện như vậy nhất định sẽ nổi giận .
Khinh Nhan cười thần bí: “Bây giờ còn không phải lúc.”
Vẫn chưa tới thời điểm? Chờ hắn thương tâm thất vọng có nữ nhân khác chính là lúc? Lâm Khinh Vân lại khuyên nàng, đáng tiếc không có hiệu quả chút nào, cũng đành phải thôi.
Khinh Nhan trằn trọc ở Định Nam quân các lực lượng trong quân doanh tuần tra tình huống huấn luyện, thỉnh thoảng nàng tự mình chỉ đạo, nếu có người dám oán trách nàng sẽ thấy tới một Nguyên soái phát biểu. Không đề cập tới vốn là đối với nàng rất là trung thành Định Nam quân Kỵ Binh Doanh cùng Bộ Binh Doanh, thậm chí đám Tật Phong doanh chiế kia xuất thân giang hồ thảo mãng sĩ cũng bị võ công của nàng chiết phục, ngoan ngoãn huấn luyện nâng trận hình phối hợp . Chỉ là ngắn ngủn nửa tháng, tất cả doanh đều hiệu quả quá nhiều.
Nguyên Tĩnh Vũ nghe hồi báo về hành tung Lưu nguyên soái ngày gần đây, lâm vào trong trầm tư.
Lúc trước hắn vẫn cho là Khinh Nhan đang phát cáu cùng mình đùa giỡn, mặc dù là nàng phạm sai lầm, chính mình vẫn như cũ muốn tự đi dụ dỗ nàng, nhưng hôm nay xem ra không giống. Lần này, hắn đoán không ra tâm tư của nàng, bọn họ yêu nhau lâu như vậy, hắn không tin tưởng nàng sẽ cùng những nữ nhân khác một dạng ỷ sủng mà kiêu, hơn nữa sử dụng yêu thương tổn thương tới hắn, hắn không cách nào tiếp nhận xa lạ như vậy, cảm giác không hề tin tưởng Dịch Khinh Nhan. Hắn đã nhượng bộ lần thứ nhất, nhưng là nàng không có đi tới, cho tới bây giờ, hắn không muốn nhượng bộ nữa rồi. Nếu nhượng bộ lần nữa, hắn cũng không là Nguyên Tĩnh Vũ rồi.
Hắn chỉ không ngừng trông ngóng trong lòng: Khinh Nhan, đừng để cho ta thất vọng. . . . . .
Ngày hai mươi lăm tháng hai, Nguyên Tĩnh Vũ ngủ được mơ mơ màng màng, chợt giựt mình tỉnh lại. Người tập võ cảm giác luôn là rất bén nhạy.
Hắn mở mắt từ trên giường ngồi dậy, thấy một bóng dáng nữ nử quen thuộc vén rèm che lên đi tới.
Hắn không khỏi nín thở lập tức.
Khinh Nhan cắn môi từ từ đến gần. Nguyên Tĩnh Vũ cuối cùng bình tĩnh lại, lần nữa nằm lại trên giường, một câu cũng không có nói. Hắn chờ nàng mở miệng trước.
Hai người im lặng lâu như vậy, nói không muốn nàng là gạt người, nhưng lúc lòng của một người bị thương tổn, thời điểm tràn đầy tức giận, nhu cầu thân thể có vẻ không có ý nghĩa rồi.
Khinh Nhan cũng không nói chuyện, chậm rãi bỏ áo khoác của mình vén chăn lên chui vào.
Nguyên Tĩnh Vũ có chút khẩn trương, trong lòng tràn đầy chờ mong. Lần này, nàng sẽ cầu xin hắn tha thứ chứ? Hơn nửa tháng không thấy, nàng chắc là nhớ hắn đi?
Hắn vẫn như cũ lạnh lùng không nói lời nào, đôi tay rủ xuống đặt ở bụng mình.
Khinh Nhan rúc vào chăn ấm áp, rất tự nhiên kéo cánh tay của hắn ra gối lên, gương mặt lạnh như sương băng tựa vào bộ ngực hắn. Nàng một tay ôm hông của hắn, hơi dùng chút sức, khuôn mặt nhỏ nhắn cọ xát ngực hắn một cái vị trí thoải mái, liền bất động.
Nguyên Tĩnh Vũ đã đợi lại đợi, thủy chung không thấy nàng mở miệng, cũng không còn cảm thấy tay ôm hông mình sờ loạn lộn xộn.
Sau đó hắn nghe được hô hấp thong thả mà đều đều, nàng ngủ thiếp đi. Nàng dĩ nhiên cứ như vậy ngủ thiếp đi!
Đây là cái gì?
Nàng rốt cuộc muốn làm cái gì?
Nguyên Tĩnh Vũ lòng tràn đầy tức giận, nhưng khi nhìn khuôn mặt an tĩnh của nàng, không hạ được quyết tâm lay tỉnh nàng hỏi rõ ràng. Hắn nghĩ, đợi buổi sáng ngày mai tỉnh ngủ nhìn nàng còn có cái gì để nói. Bất tri bất giác cánh tay hắn đã nhẹ nhàng cong lên ôm nàng, nàng ngủ rất say, tựa hồ rất lâu không có cảm giác ngủ ngon như vậy. Chẳng lẽ mấy ngày qua nàng cũng mất ngủ giống như hắn?
Nguyên Tĩnh Vũ thật ra thì cực hận nữ nhi tình trường, hận mình bị nàng rối loạn tâm tình, nhưng là, lúc đối mặt nàng, hắn luôn không hạ được quyết tâm . Chẳng lẽ nàng nhất định là duyên phận của mình?
Buổi sáng, Nguyên Tĩnh Vũ tỉnh lại sớm một chút, lẳng lặng nhìn Khinh Nhan. Trong mũi quanh quẩn hương thơm ấm áp của hơi thở nàng, để cho lòng của hắn mềm mại theo. Chẳng lẽ cứ như vậy tha thứ nàng? Đây chính là mục đích của nàng sao? Không được, lần này hắn không thể nhượng bộ!
Hắn buông cánh tay đang ôm ra của nàng, ánh mắt bình tĩnh cũng biến thành lạnh lùng.
Khinh Nhan như cảm giác mà tỉnh táo lại, nhìn vẻ mặt không thay đổi của hắn, nàng tựa hồ có chút thương tâm, nhưng vẫn như cũ không nói gì. Nàng chợt kéo hắn đứng lên ngồi xuống ghế, nắm tay của hắn, chậm rãi đem nội lực truyền cho hắn.
Nguyên Tĩnh Vũ nhìn nàng loay hoay, không nói lời nào. Hắn cũng muốn xem đến tột cùng người nào không nhịn được trước!
Khôi phục công lực Nguyên Tĩnh Vũ có vẻ thần thái khỏe mạnh hai mắt sáng láng, chỉ là vẻ mặt vẫn lãnh đạm như cũ.
Khinh Nhan cũng không nói chuyện, rời giường mặc xong mặc quần áo xong liền đi ra ngoài
Nguyên Tĩnh Vũ thấy vậy, trầm giọng nói: “Đứng lại!”
Khinh Nhan lên tiếng dừng bước, nhưng không có quay đầu lại.
Nguyên Tĩnh Vũ chậm rãi đi tới phía sau nàng, muốn vươn tay kéo nàng, nhưng cuối cùng lại nắm chặt quả đấm không nhúc nhích. Người không nhịn được trước là hắn sao? Nữ nhân này quả nhiên là không thông minh bình thường! “Nàng cứ như vậy đi? Nàng không muốn cùng ta giải thích gì sao?”
Khinh Nhan thân thể tựa hồ run lên một cái. Nàng chậm rãi xoay người lại, nhìn ánh mắt của hắn như cũ là dịu dàng mà thâm tình. Nàng nói: “Lời này ta chỉ nói một lần, mặc dù tương lai chúng ta có hiểu lầm tiếp ta cũng không nói lần thứ hai.”
Nguyên Tĩnh Vũ gắt gao nhìn nàng, tập trung nghe.
Khinh Nhan tiếp tục nói: “Ta biết rõ chàng vì ta hy sinh rất nhiều, thậm chí vượt qua thân phận cùng trách nhiệm của chàng, ta vẫn luôn ghi nhớ trong lòng. Nhưng, những gì ta sắp có thể vì chàng bỏ ra, tuyệt đối không ít hơn chàng. “
Nguyên Tĩnh Vũ ngẩn ra, không nghĩ tới nàng lại nói những lời này. Hắn cái hiểu cái không, chỉ lẳng lặng nhìn nàng, xem kỹ nàng mỗi một biến hóa nhỏ trên mặt nàng.
Khinh Nhan chợt cười cười, nói: “Ta làm tất cả đều dựa vào tin tưởng của chàng, nơi ta dựa dẫm cũng là tin tưởng của chàng, dĩ nhiên, ta còn có tin tưởng đối với chàng. Nếu như chàng không hiểu, nếu như chàng tạm thời không cách nào tha thứ ta vậy cũng không sao, ta sẽ tặng chàng một món quà cẩn thận nhận lỗi với chàng.”
Nguyên Tĩnh Vũ tựa hồ phải bắt đến trọng điểm gì đó, nhưng đáng tiếc chính là giờ phút này trong đầu quá rối loạn, không thể để ý rõ ràng .
Khinh Nhan thâm tình nhìn hắn, xoay người rời đi.
Nhạn Vô Ngân giật mình nhìn một thiếu niên dung mạo tuấn mỹ từ phòng ngủ Vương gia ngủ ra ngoài. Đêm qua là hắn trực, thế nhưng không có phát hiện người này đi vào lúc nào, hơn nữa, ban đêm cũng không có nghe được thanh âm gì. Hắn đang lo lắng Vương gia có chuyện gì xảy ra hay không thì lại thấy những thị vệ khác đang khom người hành lễ đối với thiếu niên kia.
Nhạn Vô Ngân lúc này mới phản ứng được, thì ra là thiếu niên này không phải là ai khác, chính là Lưu nguyên sái cùng Vương gia giận dỗi! Nhưng tin tức hắn lấy được không phải nói Lưu nguyên soái đang ở trại lính sao?
Hóa ra Lưu nguyên soái này dáng dấp tuấn mỹ như thế, thắng được vô số hồng nhan, khó trách có thể được Vương gia sủng ái. . . . . .
Ban đêm hôm đó, Nguyên Tĩnh Vũ cõi lòng đầy mong đợi chờ Khinh Nhan lặng lẽ trở lại bò vào chăn của mình.
Lời nói của nàng sáng sớm hôm nay mặc dù không có nghe được rõ ràng, nhưng có hai điểm hắn khẳng định, nàng vẫn luôn tin tưởng mình, cảm tình nàng đối với hắn cũng không hề thiếu so với mình đối với nàng, chỉ cần xác định hai điểm này, những thứ khác đều có thể tha thứ. Hắn nghĩ tốt lắm, lần này bất kể nàng có nói hay không nói, trước ăn nàng rồi nói tiếp! Tối hôm qua nàng chọc cho lòng hắn khó nhịn, tối nay hắn muốn đem nửa tháng trước nàng thiếu hắn bù lại. Thực sắc tính dã, hắn tuân theo bản tính mình có cái gì không đúng? Nếu là nàng chủ động đến tìm mình, kia chưa tính là hắn nhượng bộ đi? Nhẹ mặt mũi tử mỏng, đoán chừng này đã coi như là nàng nói xin lỗi, hắn là người đàn ông, nên rộng lượng chút mới đúng.
Đang mơ màng, chợt nghe Nhạn Vô Ngân ở ngoài cửa nhẹ giọng hô: “Vương gia, Vương gia, khẩn cấp quân báo!”
“Lấy vào!” Nguyên Tĩnh Vũ căn bản là không có ngủ, nghe khẩn cấp quân báo liền vội vàng xuống giường .
Nhạn Vô Ngân vào cửa, nhanh chóng thắp nến.
“Hừ!” Nhìn xong cấp báo, Nguyên Tĩnh Vũ hừ lạnh một tiếng nói, “Không nhìn ra Hà Tây còn có chút nhân vật! Vốn là còn muốn để cho bọn họ tiêu dao mấy ngày, xem ra chúng ta chịu nhưng người ta không chịu a! Truyền lệnh tất cả tướng lĩnh cùng Mạnh tiên sinh lập tức tới đây họp!”
Đây là thám tử truyền tin tức Nguyên Tĩnh Vũ an bài ở Hà Tây Lương châu, bởi vì chuyện khẩn cấp, cho nên biểu thị kiểu dáng thành khẩn cấp quân báo. Thám tử hồi báo nói, Lương châu đã chiêu mộ mười lăm vạn người bí mật hướng Ích Châu đi đến, giờ phút này đoán chừng đã tới biên giới Ích Châu. Hôm nay cả Ích Châu cũng bởi vì chuyện vui của Trung Châu vương mà hân hoan, khó tránh khỏi phòng thủ sơ hở, tình thế rất là nguy cấp.
Nhạn Vô Ngân tuân lệnh lui ra, Nguyên Tĩnh Vũ lúc này mới mặc quần áo tử tế đi phòng nghị sự. Buổi chiều tháng hai vẫn còn lạnh thấu xương, hắn chợt nhớ tới đêm qua Khinh Nhan lạnh như vậy hẳn là do ban đêm một mình chạy đường xa như vậy tới đây, chỉ là vì ở trong lòng hắn ngủ một giấc. Nghĩ tới đây, hắn đột nhiên cảm thấy trong lòng ấm áp, có chút cảm động. Hắn lại hoài nghi tình cảm của nàng, thật sự là không nên, hôm nay chỉ hy vọng thân thể của nàng không có bị bất kỳ ảnh hưởng gì.
Rất nhanh, tướng lĩnh trong quân liền tới.
Nguyên Tĩnh Vũ nhìn chung quanh: “Định Nam quân xảy ra chuyện gì?”
Định Nam quân thế nhưng một tướng lãnh cũng không .
Lúc này, Nhạn Vô Ngân nhắm mắt đáp: “Hồi bẩm Vương gia, Định Nam quân. . . . . . Định Nam quân trại lính tất cả đều trống không, tất cả binh sĩ cùng tướng lãnh tất cả đều chẳng biết đi đâu. . . . . .”
“Định Nam quân mấy vạn người, rời đi thế nhưng không ai biết? Gió thổi mọi người chết sạch?” Nguyên Tĩnh Vũ giận dữ, một chưởng đem bàn gỗ đỏ án thư trước mặt đánh rớt xuống biến thành bột.
Nhạn Vô Ngân co lại rụt cổ, hắn lần đầu tiên thấy Vương gia nổi giận! Lúc trước bị tính kế mất mặt mũi tôn nghiêm cũng không thấy hắn tức giận như vậy.
Chẳng những Nhạn Vô Ngân, mọi người cũng kinh hãi, sau đó nghị luận ầm ĩ.
Định Nam quân làm sao biến mất không thấy gì nữa? Bọn họ đi đâu vậy? ở đây đều truyền Định Nam quân Lưu nguyên soái đang cùng Vương gia giận dỗi, chẳng lẽ là hắn dưới cơn nóng giận mang đám người chạy đi rồi?
Lúc này, Nguyên Tĩnh Vũ từ từ tỉnh táo lại.
Hắn chợt nhớ tới trước khi đi Khinh Nhan nói một câu, nàng muốn đi lấy một quà tặng tới thỉnh cầu sự tha thứ của hắn, chẳng lẽ nàng đã sớm nhận được tin tức, cho nên mang theo Định Nam quân đi biên giới rồi hả ? Định Nam quân chỉ mấy vạn người, Hà Tây dầu gì cũng có mười mấy vạn, nữ nhân này thật là to gan lớn mật. . . . . .
“Dịch Duẫn Diệu nghe lệnh!”
“Có mạt tướng!”
“Mệnh ngươi lập tức đem ba vạn binh tiến về phía đan hoàng trợ giúp! Nếu gặp Định Nam quân phải chờ đợi Lưu nguyên soái chỉ huy!”
“Mạt tướng tuân lệnh!”
Dịch Duẫn Diệu lập tức cáo lui lên đường.
“Hùng Phi nghe lệnh!”
“Có mạt tướng!”
“Mệnh ngươi lập tức điểm ba vạn binh tiến về phía Thương Nam trợ giúp! Nếu gặp Định Nam quân phải chờ đợi Lưu nguyên soái chỉ huy!”
“Mạt tướng tuân lệnh!”
. . . . . .
Rất nhanh, Nguyên Tĩnh Vũ liền sai binh lực trợ giúp Ích Châu biên giới , sau đó lập tức cùng Mạnh Đông Húc, Quách Tuấn Kiệt chờ mưu sĩ cửa thương nghị các nơi hành chánh các biện pháp cùng hành chánh nhân tài triệu tập cùng sử dụng chờ vấn đề.
Bởi vì sớm đã có tâm thống nhất thiên hạ, vì vậy Nguyên Tĩnh Vũ lành nghề chính nhân tài bên trên cũng không phải một chút cũng không có chuẩn bị . Chỉ là, theo chiếm lĩnh càng ngày càng nhiều, tình hình kinh tế của hắn nhân tài liền càng thêm căng thẳng, vì thế, hắn không thể không ở Hà Tây quy hàng quan lại người trung gian giữ lại một phần, lại đang các nơi thế gia trung chọn lựa một nhóm người mới.
Mạnh Đông Húc cùng Quách Tuấn Kiệt đối với Định Nam quân mất tích vốn là có chút bận tâm, nhưng nhìn Vương gia bình tĩnh như thế, một chút cũng không lo lắng chiến cuộc, ngược lại gấp gáp sau khi chiến đấu gở xuống thành mới thiếu hụt hành chánh nhân tài, như thế mới hoàn toàn yên lòng.
Thật ra thì nói không lo lắng là giả , dù sao người mình yêu ở trên chiến trường, hơn nữa binh lực lại không chiếm ưu thế. Chỉ là, hắn không chỉ là một trượng phu, hắn còn là Trung Châu vương, lúc này, hắn không thể không suy tính cho đại cục.
[ quyển thứ ba chinh phạt thiên hạ: chương thứ mười khói lửa sinh ra Chiến thần ( bốn )]
Ngày cuối cùng tháng hai, Dịch Khinh Nhan mang theo Định Nam quân Tật Phong doanh cùng Phi Vũ doanh đi tới Lương châu và Ích châu biên thành thương Nam.
Tự chiếm lĩnh thương Nam về sau, Nguyên Tĩnh Vũ bố trí năm vạn bộ binh dùng cho thủ thành lần nữa, thực lực không hề yếu. Vì vậy, Hà Tây đại quân được xưng mười lăm vạn người đang trận đầu đánh lén phải không sau, liên tiếp ba ngày cường công cũng vẫn như cũ không có đánh hạ tòa phòng ngự năng lực chỉ là một loại thành trì. Dĩ nhiên, thương khó khăn quân coi giữ thương vong cũng rất nặng.
Lần này Hà Tây còn tấm bé tân vương ở mẫu thân phụ tá , ở mấy vị thần tử trung thành trong ngược lại ngồi vững vàng chỗ ngồi, chỉ là ai cũng biết đây chỉ là tạm thời, Trung Châu cùng Yến vương chiến sự đã đều, cùng Hà Gian chiến sự cũng xử vu chủ động vị, chỉ là trước mắt không có phát động mãnh liệt tiến công mà thôi. Lễ mừng năm mới Trung Châu vương cũng không có trở về vương phủ mà ở lại Hà Tây Ích châu, kẻ ngu cũng biết hắn muốn làm cái gì. Hà Tây chúng thần cùng Vương thái hậu bàn bạc, thay vì bị động , không bằng chủ động xuất kích, thừa dịp Trung Châu vương vui sướng đắm chìm trong tân hôn sơ hở phòng bị, nói không chừng bọn họ còn có cơ hộichuyển bại thành thắng.
Trải qua sự chuẩn bị khẩn trương, Hà Tây tụ tập đầy đủ binh lực hai châu Lương châu và Thanh châu liều lĩnh đánh cuộc.
Thấy viện binh đến, Thương Nam Thủ tướng Phùng Diễn cơ hồ cực vui mà khóc, hắn cũng nhanh không lấy được rồi. Hắn tin tưởng Vương gia sẽ phái viện binh tới được, nhưng không nghĩ tới viện binh thế nhưng tới nhanh như vậy. Mà trên thực tế tin cầu viện tối ngày hôm qua mới vừa tới trên tay Nguyên Tĩnh Vũ.
Phùng Diễn là Phùng Văn Tuyên con cháu bà con xa, mấy năm trước để lại vào trong quân lịch lãm, cho đến lần này xuất binh Hà Tây mới được nâng lên phong làm kỵ binh dũng mãnh tướng quân, chỉ huy vạn người.
Có lẽ biết viện binh Trung Châu đã đến, phía Hà Tây tạm thời ngưng tiến công.
Dịch Khinh Nhan mang theo mặt nạ hoàng kim, một thân nhung trang tư thế oai hùng lên thành lâu, xa xa nhìn lính Hà Tây cùng dưới thành tường hỗn loại hài cốt, tâm tình có chút nặng nề.
Sau đó nàng triệu tập tất cả tướng lĩnh thảo luận thực lực Hà Tây cùng các biện pháp ứng đối.
Chúng tướng phần lớn đều ôm ý tưởng thủ thành, nghĩ bằng bọn họ hơn bảy vạn Nhân Nan đạo còn không lấy được thương Nam Thành nho nhỏ này? Vấn đề duy nhất bọn họ lo lắng là lương thảo.
Lần này dụng binh Trung Châu chung quanh, lương thảo không đủ, nhiều dựa vào Hà Tây thế gia van ủng hộ, lần này ra ngoài bọn họ chỉ dẫn theo quân lương mấy ngày mấy ngày, nhưng thương Nam Thành lại nhỏ, lương thảo không nhiều lắm, bọn họ nhiều người tới như vậy, chỉ sợ Phùng tướng quân không chịu trách nhiệm nổi.
Phùng Diễn tự nhiên không chịu trách nhiệm nổi, nhưng trước mắt hắn muốn bảo vệ thành trì, hắn nghĩ mấy ngày nữa Vương gia nếu không đưa lương thảo tới đây đến lúc đó dù là chém giết hắn cũng sẽ có cách khiến các huynh đệ Định Nam quân ăn no bụng.
Dịch Khinh Nhan ở dưới mặt nạ mặt giơ lên khóe miệng cười đến có mấy phần thần bí, còn có mấy phần đắc ý. Tất cả mọi người thảo luận đều giống nhau, nàng gõ bàn một cái ý bảo mọi người im lặng, sau đó đứng dậy trong ánh mắt của mọi người, cực kì hời hợt và hào khí nói: “Về vấn đề lương thảo chư vị tướng quân không cần phải lo lắng, chúng ta không có, trong đại doanh Hà Tây có sao! Định Nam quân ngày mai nghỉ ngơi một ngày, nghỉ ngơi dưỡng sức, ngày mốt chúng ta liền nhất cử bắt lại đối diện Tây Xuyên thành!”
Phùng Diễn dưới trướng chư tướng cũng vì Lưu nguyên soái tự tin mà vô cùng kích động, giống như trong máu hảo chiến nhân tử cũng bị lời của nàng kích thích, chỉ là tác dụng không dài, chờ sau khi tan họp mọi người trở lại trong quân doanh nhìn binh lính mệt mỏi mới phát hiện Hà Tây binh lực không hề yếu, mà binh ta đã mệt mỏi không chịu nổi. Nếu là Định Nam quân không thể đánh bại đại quân Hà Tây, ngược lại đưa người ta chạy về, chỉ sợ thương Nam Thành không lấy được.
Ngược lại, Định Nam quân đối với Nguyên soái bọn họ là một lòng tin phục, nếu Lưu nguyên soái đã nói như vậy, nhất định là có nắm chắc . Bọn họ mong đợi cuộc chiến tranh này, mong đợi vinh dự cùng chiến công thuộc về Định Nam quân .
Mùng hai tháng ba. Đầu giờ mẹo, Định Nam quân đứng dậy rửa mặt; giờ Mẹo hai khắc điểm tâm, giờ Mẹo bốn khắc tập họp chuẩn bị lên đường.
Dịch Khinh Nhan đứng lên Điểm Tướng Đài, thân hình thon thả mà cao ngất, làm nổi bật tia nắng ban mai thầm lam thiên màn bên trong, áo choàng đỏ thẫm bay phất phới trong gió, trên mặt mặt nạ hoàng kim ở trong ánh lửa hơn lộ vẻ dữ tợn.
Rộng rãi luyện binh trường lên, ba vạn kỵ binh đứng nghiêm bên cạnh chiến mã yên lặng chờ đợi chủ soái phát biểu.
“Trận chiến này, là Định Nam quân ta đại thế xuất động trận chiến đầu tiên, là lần đầu tiên bổn soái tự mình chỉ huy trận chiến, trận chiến này, chỉ cho phép thắng, không cho thua!”
“Trận chiến này, không cần thương xót, bổn soái đem cùng các ngươi hóa thân thành Tu La, không phải địch chết chính là ta mất!”
“Trận chiến này, các ngươi chỉ cần đi theo sau lưng bổn soái, không sợ hãi!”
“Sau trận chiến này, Trung Châu tiêu diệt thế lực Hà Tây còn sót lại hoàn toàn, chúng ta Định Nam quân tướng nổi thiên hạ, trở thành thần thoại Đại Viêm chiến tranh mới trong lịch sử! Thân nhân của các ngươi đều bởi vì các ngươi anh dũng mà tự hào!”
“Các tướng sĩ, hãy hô to cùng ta: Trung Châu vô địch! Định Nam quân vô địch!”
Dịch Khinh Nhan dùng nội lực, khiến cho cả luyện binh trường thượng mỗi người đều cảm nhận được tự tin cùng kiên định của nàng, mọi người cùng hô to:
“Trung Châu vô địch!”
“Định Nam quân vô địch!”
Dịch Khinh Nhan nhảy lên lưng ngựa, rút kiếm hô to: “Các dũng sĩ Định Nam quân, lên đường ——”
Trận chiến này, Định Nam quân Thống soái Lưu Ngạn Phi xung trận lên ngựa trước bay trước mặt mọi người, xuyên qua mưa tên dày đặc Hà Tây, dài ba trường kiếm đánh đâu thắng đó không gì cản nổi, mặt nạ hoàng kim dữ tợn giống như tử thần cho gọi, đến mức không người là nàng hợp lại chi địch, một đường gió tanh mưa máu. . . . . .
Tật Phong Doanh theo sát sau lưng Dịch Khinh Nhan, nhẹ nhàng đỡ tên, nhanh chóng vọt vào Hà Tây đại doanh, đối mặt nghênh chiến Hà Tây kỵ binh.
Hà Tây kỵ binh này là Hà Tây cuối cùng còn dư lại một lực lượng cường đại, đến từ Thanh châu biên phòng quân coi giữ, giao chiến cùng Yết Tộc kỵ binh trên thảo nguyên lâu dài, lực chiến đấu cực mạnh. Hôm nay lãnh địa Hà Tây nếu bị Trung Châu hoàn toàn chiếm lĩnh, Hà Tây chúng thần cửa cũng không để ý tạm thời dẹp yên ngoại tộc biên phòng, điều trung kỳ châu quân làm liều chết cuộc chiến.
Đây là tương đối gian khổ đánh một trận, đối mặt kình địch như thế, nếu không phải là có thân là Nguyên soái Lưu Ngạn Phi gương cho binh sĩ hoàn toàn đánh nát quân địch sĩ khí, nếu không phải là có xuất thân giang hồ thảo mãng Tật Phong doanh đánh trận đầu, Phi Vũ doanh chi này xây dựng không lâu kỵ binh căn bản không đủ người ta chém .
Dịch Khinh Nhan đánh đâu thắng đó không gì cản nổi thật to khích lệ mấy phe tinh thần, hay bởi vì trên mặt dữ tợn mặt nạ hoàng kim, cho Hà Tây kỵ binh lưu lại một ác ma ra đời kinh khủng ấn tượng, khiến phía sau Tật Phong doanh kỵ binh cũng lượm không ít tiện nghi. Bọn họ đi theo chủ soái sau lưng, thành công đánh loạn kẻ địch trận hình. Những người này nguyên bản là võ công rất cao, thuật cởi ngựa rất tốt, hôm nay lại cường luyện Tiểu Trận hình phối hợp tác chiến, một đường xông tới cũng là thế như chẻ tre, không người nào có thể ngăn.
Phía sau Hà Tây kỵ binh chính là bộ binh, mặc dù bọn họ có tấm thuẫn có trận hình, lại nơi nào chống đỡ được kỵ binh thế xông, trận hình vừa loạn, cũng liền còn dư lại chờ chịu mổ số mạng!
Kịch chiến gần hai canh giờ, Hà Tây ba vạn kỵ binh cơ hồ bị tiêu diệt hầu như không còn. Định Nam quân Phi Vũ doanh mục tiêu là Hà Tây bộ binh, bởi vì Tật Phong doanh thành công kéo cũng tiêu diệt Hà Tây kỵ binh, Phi Vũ doanh thương vong nhỏ hơn, ở Tật Phong doanh phối hợp phụ trợ hạ thành công hoàn thành tiêu diệt Hà Tây bộ binh gian cự nhiệm vụ.
Trận chiến này, Định Nam quân lấy hơn ba vạn người binh lực tiêu diệt Hà Tây mười lăm vạn người, không có tiếp thu một tù binh. Bên ngoài Thương Nam Thành, máu chảy thành sông, thi thể bị cắt đứt cùng chà đạp đã hoàn toàn mất đi hình người, chỉ có máu tươi loài người thấm vào dưới đất, nhiễm đỏ đỉnh đầu là bầu trời bao la. . . . . .
Mùi máu nồng nặc theo gió bay vào trong thành, binh lính thủ thành cũng không nhịn được nôn mửa. . . . . .
Trận chiến này sau mười năm, thương nhân trên đường đi qua nơi đây vẫn cảm giác Âm Phong Trận, tục truyền cứ đến ban đêm, khắp nơi đều là ma quỷ. . . . . .
Sau trận chiến này, lực lượng cuối cùng của Hà Tây cũng bị tiêu diệt, thế cục đã chia tay minh, Hà Tây trên thực tế đã diệt vong.
Sau trận chiến này, Định Nam quân thực sự trở thành thần thoại, kỳ chủ đẹp trai Lưu Ngạn Phi bởi vì anh dũng không sợ chết được gọi là Trung Châu Hoàng Kim Chiến Thần, mà dân gian Hà Tây, lại bị truyền là sứ giả đến từ địa ngục —— mặt quỷ Tu La, là ác ma chuyên hù dọa đứa trẻ khóc vào ban đêm.