Duệ Mẫn Hoàng Quý Phi

Chương 13: Không phải là đá, nên làm sao không nhớ


Đọc truyện Duệ Mẫn Hoàng Quý Phi – Chương 13: Không phải là đá, nên làm sao không nhớ

Ngày mười tám tháng chín, Dụ Dương nhận được mật thư Nguyên Tĩnh Vũ dùng
chim bồ câu truyền từ Lương châu tới, bảo hắn đem một vật chuyển giao
cho Dịch phu nhân. Hắn chạy tới biệt viện, Khinh Nhan đã không có ở đây, nhưng tổng quản biệt viện nói có thể chuyển giúp. Không có cách nào,
hắn chỉ có thể trên vật đó ấn xuống dấu hiệu Dụ Dương, nhờ tổng quản
biệt viện mau sớm chuyển giao cho”Ngân diện Thánh nữ”.

Mấy năm gần đây Ngân Diện Thánh nữ ở trên giang hồ rất nổi danh, ở trong
Lăng Tiêu các rất được mọi người kính trọng, vì vậy tổng quản biệt viện
đối với khách bằng hữu của Thánh nữ cũng rất khách khí, hứa nhất định
bằng tốc độ nhanh nhất giao cho Thánh nữ.

Dụ Dương thấy mình lưu lại tựa hồ cũng không có tác dụng gì, quyết định trở về Dụ Dương.

Nửa tháng trôi qua rất nhanh, ngày hai mươi tháng chín, tổng đàn Lăng Tiêu
các đúng hạn cử hành “Bách Hoa Hội” ở đào nguyên Dự châu

Đào nguyên là một thành nhỏ non xanh nước biếc, dân số không nhiều lắm,
nhưng sông núi xinh đẹp tuyệt trần, Nhân Kiệt Địa Linh, tổng đàn Lăng
Tiêu các ở trên đỉnh núi Yên Chi. Yên Chi Sơn cũng không quá cao, nhưng
đầy khắp núi đồi đều làrừng cây rậm rạp, dưới tàng cây là hoa đỗ quyên
như mọc thành những cánh rừng trải rộng, trong sơn dã liên miên chập
chùng những cánh đồng hoa nối dài được mở ra, trong tháng ba hừng hực
khí thế, làm cho người ta không kìm hãm được nhiệt huyết sôi trào. Đến
tháng năm, hoa sơn trắng xóa nở đầy khắp núi đồi, chẳng những là núi,
ngay cả những dòng suối mát lành cũng nwh được tẩm ướp hương hoa. Vào
tháng tám, chín của năm, đó chính là thiên hạ của những đóa cúc vàng rực rỡ. Hoa Cúc dại tuy không đủ xinh đẹp, mùi cũng hơi nồng, nhưng những
cáng đồng hoa nối dài làm người ta kinh tâm động phách, thật giống như
màu vàng ánh mặt trời dệt một tầng gấm lên miền núi non hung vĩ này.

Ngọn núi này không lớn không cao cũng không đủ hiểm trở, nổi danh nwh thế
cũng nhờ những cánh đồng hoa trải rộng này. Nghĩ đến những bậc tiền bối
của Lăng Tiêu các cũng là bởi vì những cánh đồng hoa này nên mới chọn ở
chỗ này làm tổng đàn, phàm là cô gái, không có ai lại không thích hoa
và cảnh đẹp cả.

Dịch Khinh Nhan cao hứng trở lại bên cạnh sư phụ, lôi kéo tay của bà đang
định kể về chuyện mấy tháng nay, sư phụ liền đưa cho nàng một quả lạp
hoàn.

Vừa thấy trên mặt có ấn dấu hiệu của Dụ Dương, tim của nàng đập chợt ngừng
nửa nhịp. Là hắn cho nàng sao? Công sự hay là chuyện riêng?

Mở ra bên trong vừa thấy, bên trong là một dãi lụa trắng dài chỉ hơn
tấc, phía trên chỉ có mấy chữ: “Lòng ta không phải đá, nên nhớ nhung
không nguôi.” Là chữ viết của Nguyên Tĩnh Vũ.

Mặt mũi nhẹ đỏ lên, trong lòng tự dưng cảm thấy ngọt ngào. Nàng cẩn thận
đem tờ giấy nho nhỏ này xếp gọn bỏ vào trong ngực. Ngẩng đầu lên, lại
phát hiện sư phụ cười như không cười đang nhìn mình, mà Lâm sư huynh ở
gần đó cũng mang theo vài phần đè nén cùng trầm mặc nhìn nàng.

Không có thời gian cho các nàng ôn chuyện, bởi vì”Bách Hoa Hội” sắp chính thức bắt đầu.

Rất nhanh đã có người khiêu chiến vị trí Thánh nữ của Dịch Khinh Nhan, dĩ
nhiên không có thành công. Mặc dù nàng có lòng che giấu công lực của
mình, những vẫn thắng đối thủ nhẹ nhàng. Không phải nàng tham luyến vị
trí này, mà là địa vị Thánh nữ ở trong bổn môn có chút đặc biệt, không
có nhiều ước thúc như vậy, người được đề cử Các chủ vừa hạ nhiệm, cho

nên nàng mới có thể đoạt lấy vị trí thánh nữ này ở sáu năm trước.

Tục truyền Các chủ cố ý thối vị, mới lựa chọn ra Lục Đại Thánh nữ. Dõi mắt
trong các sư thúc sư bá, sư tỷ, sư muội, trừ sư phụ, vẫn chưa có võ
công của người nào cao hơn nàng. Sư phụ lại không hề thích vị trí Các
chủ, nếu không cái vị trí kia đã sớm là của sư phụ rồi, cho nên nàng đã làm tốt chuẩn bị trở thành tân nhậm Các chủ.

Quả nhiên, vừa bầu chọn ra Lục Đại Thánh nữ, Các chủ tuyên bố thối vị, theo lệ cũ, Lục Đại Thánh nữ sẽ tranh phân cao thấp ở trên lôi đài, Thánh nữ cuối cùng thắng được sẽ là tân nhậm Các chủ.

Mà tỷ thí tranh đoạt vị trí Các chủ cử hành ở nửa tháng

sau, trước đây, Lục Đại Thánh nữ không có vị hôn phu có thể có hôn phối lập
tức, dĩ nhiên cũng là vì muốn tăng cao thêm công lực.

Không thể nghi ngờ, “Ngân diện Thánh nữ” Dịch Khinh Nhan tiếng tăm lừng lẫy
trên giang hồ là người cạnh tranh vị trí Các chủ mạnh mẽ nhất, nếu như
nàng lựa chọn vị hôn phu có công lực cao nhất trong đám người kia, đương nhiên vị trí Các chủ không ai ngoài nàng rồi.

Lần này trong số vị hôn phu được Thánh nữ tuyển chọn, Lâm Khinh Vân là
một người trong số đó, xếp hạng thứ ba. Mà xếp hạng thứ nhất chính là
Phượng Khinh Trần, so với Dịch Khinh Nhan còn nhỏ hơn hai tuổi, năm nay
mới vừa tròn 20.

Lăng Tiêu các thu đồ đệ rất nghiêm, môn hạ đệ tử cho dù nam nữ mỗi một người đều là tuyệt mỹ phi phàm

, mà vị hôn phu đặc biệt được Thánh nữ tuyển chọn càng thêm kiệt xuất
trong số đó. Mặc dù như thế, khi Phượng Khinh Trần đứng trước mặt người
khác, tất cả đệ tử ở tại chỗ vẫn là nhịn không được nín thở. Hắn thậm
chí còn muốn đẹp hơn Lục Đại Thánh nữ mấy phần……

Tướng mạo Phượng Khinh Trần mang theo vài phần âm nhu tuấn tú của thiếu nữ,
vẻ mặt lại hàng năm lạnh lùng như băng, ở trong sư môn trên căn bản
không có bằng hữu.

Hắn có võ nghệ xuất chúng, y thuật lại thường thường. Lâm Khinh Vân ở Lăng
Tiêu các coi như là nam đệ tử tương đối nổi danh, không chỉ bởi vì hắn
là đệ tử của Mục Vũ Phi, ngoài ra còn bởi vì hắn có võ nghệ cùng y thuật cũng rất xuất chúng, lại tuấn tú tao nhã, đối đãi người ôn hòa, rất
được lòng người. Xếp hạng thứ hai là Chu Khinh Lâm võ công cao cường,
nhưng thiếu xót ở y thuật, thân hình cao lớn khôi ngô, toàn thân cũng
tản ra hương vị mạnh mẽ của nam tử hán. Nghe nói vị sư huynh này là
người chăm chỉ thực tế, nhân duyên cũng rất không tệ. Ba người còn lại
tất cả đều là thanh niên tuấn dật võ nghệ cao cường, rất được nữ đệ tử
trẻ tuổi ái mộ.

Phượng Khinh Trần có thể nói là một kỳ tích, tư chất bản thân hắn không tính
là rất tốt, lúc mới tới Lăng Tiêu các võ công tiến triển cũng không mau, hay bởi vì dung mạo xuất chúng khiến cho bị người đố kỵ, hành động xử
sự thói quen lạnh lùng khiêm tốn, trước sau một mực yên lặng như không
nghe thấy, cho đến “Bách Hoa Hội” lần này mới bộc lộ tài năng, lại vừa
đấu đã đoạt giải nhất. Nghe nói công lực của hắn đã đột phá Ngọc công
Giang Thúc Thuỷ tầng thứ bảy rồi.

Ở trong lịch sử Lăng Tiêu các, nam đệ tử bình thường đều chỉ có thể luyện đến tầng thứ năm của môn võ công này,, dù sao đây là một loại nội công
thích hợp cho các cô nương tu luyện. Nam đệ tử trước kia luyện đến tầng
thứ sáu đã được cho là kì tích rồi. Cho đến tận này có thể đem môn võ
công này luyện đến tầng twhs bảy mà không cần song tu cho tới bây giờ là chưa từng có.

Trong lúc nhất thời, bốn vị Thánh nữ chưa cưới có ba vị đều đem ánh mắt chăm
chú vào trên người Phượng Khinh Trần. Mặc dù tình cảm đáng quý, nhưng về sau còn có thể từ từ bồi dưỡng, mà tư chất thì lại là trời sanh, bỏ lỡ

thì đi đâu tìm đây?

Hai vị sư muội, một vị sư thúc của Dịch Khinh Nhan đồng thời quỳ xuống
hướng Các chủ thỉnh cầu chỉ hôn, đối tượng đều là Phượng Khinh Trần.

Đây ở Lăng Tiêu các cũng coi như chuyện rất bình thường. Bởi vì Lăng Tiêu
các kiên trì hôn nhân chuyên nhất, nên các đệ tử đối với hôn nhân của
mình cũng rất thận trọng, gặp phải người mình thích cũng sẽ tích cực
tranh thủ, nhiều nữ tranh một phu như vậy hoặc là chuyện nhiều người cầu xin một nữ gần như mỗi lần mở “Bách Hoa Hội” cũng sẽ đụng phải. Chỉ là
rất rõ ràng tam nữ tranh nhất phu lần này không phải là bởi vì tình cảm, mà bởi vì là võ công của Phượng Khinh Trần.

Quyền quyết định ở chính bản thân của Phượng Khinh Trần.

“Xin Các chủ thứ tội!” Phượng Khinh Trần quỳ gối trước mặt Các chủ cự tuyệt
rất dứt khoát, sau đó nhìn Dịch Khinh Nhan một cái, lớn tiếng nói: “Đệ
tử ái mộ Dịch sư tỷ nhiều năm, đời này kiếp này không phải là nàng thì
không cưới!”

Dịch Khinh Nhan bị lời nói này của hắn làm giật mình, chỉ có thể ngơ ngác
nhìn hắn. Phượng Sư đệ làm sao sẽ thích nàng chứ? Còn nhiều năm? Trước
cũng không có nghe nói qua a! Nàng vẫn coi hắn là đệ đệ, mấy năm qua,
nàng chỉ là thỉnh thoảng chỉ điểm một chút võ công cho hắn mà thôi, giữa bọn họ cũng không tồn tại hiểu lầm như vậy chứ?

Ánh mắt của mọi người cũng nhìn chằm chằm Dịch Khinh Nhan. Nếu như nàng gật đầu, liền đồng ý gả cho Phượng Khinh Trần, nếu như nàng không muốn,
Phượng Khinh Trần cũng chỉ có thể làm ám vệ của nàng, trở thành Tư Nô
của nàng, cả đời không cưới. Nếu không, con đường cuối cùng chính là
nghe theo Các chủ chỉ hôn, chọn một người trong ba Thánh nữ đang cầu
cưới làm vợ, hoàn toàn mất đi quyền tự chủ hôn nhân.

“Ta……” Dịch Khinh Nhan ngắm nhìn ánh mắt của Phượng Khinh Trần. Từ đầu đến
cuối, ánh mắt của hắn đều ngưng tụ ở trên mặt nàng.

“Thật xin lỗi, Phượng Sư đệ……” Dịch Khinh Nhan ngược lại nhìn về hướng
Các chủ, quỳ một chân trên đất, cúi thấp đầu, “Khởi bẩm Các chủ, đệ tử
đã có người để phó thác cả đời, kính xin Các chủ đồng ý!”

Các chủ cau mày, đông đảo đệ tử chung quanh đều nghị luận ầm ĩ, nàng ấy
ngay cả Phượng Khinh Trần cũng không muốn, ba năm trước đây lại cự tuyệt thanh mai trúc mã là Lâm Khinh Vân, chẳng lẽ người nàng muốn gả không
phải là đệ tử của bổn môn?

“Khinh Nhan, ý của ngươi là muốn chọn chồng ở sư môn ở ngoài?” Các chủ chậm rãi hỏi.

“Dạ!” Dịch Khinh Nhan trả lời vô cùng kiên định.

“Ngươi nên biết quy củ của bản môn chứ? Nói thử xem, ngươi muốn như thế nào?”
Ngay cả Phượng Khinh Trần cùng Lâm Khinh Vân nàng đều không cần, Các chủ cũng tò mò muốn biết người mà nàng muốn gả đến tột cùng là người phương nào.

Theo môn quy, nữ đệ tử nếu như muốn chọn chồng ở ngoài sư môn, phải trải qua khảo nghiệm của sư môn, hơn nữa vẫn phải tuân thủ quy định”Một chồng
một vợ”. Nếu như nam tử kia đã có thê thất, hoặc là hưu thê, hoặc là chỉ lưu lại danh phận, tóm lại người đàn ông này từ nay về sau tuyệt đối
không thể chạm đến nữ nhân khác, cho dù là thê thiếp cưới trước kia cũng không được. Nếu như người đàn ông này cuối cùng không thể kiên trì lời
thề của mình, hoặc là do cô gái tự tay giết hắn rồi, hoặc là cô gái tự
sát.

Lăng Tiêu các hơn một trăm năm qua, chỉ có hơn mười vị nữ tử là chọn chồng ở bên ngoài sư môn, kết cục có tốt có xấu, cũng không thể quơ đũa cả nắm.


Dịch Khinh Nhan đã sớm suy nghĩ qua vấn đề này, cho nên thong dong đáp: “Đệ
tử trước mắt đang khảo nghiệm hắn, nhưng cho dù như thế nào đệ tử đều
không tính tái giá với người khác. Sau này nếu hắn có thể tuân thủ quy
củ của sư môn đương nhiên tốt, nếu hắn không làm được, đệ tử sẽ đích
thân giết hắn.”

Mọi người lại ồn ào nghị luận.

Lâm Khinh Vân khiếp sợ nhìn Dịch Khinh Nhan, trong ánh mắt sùng kính cùng
đau lòng cùng có đủ cả. Mà ánh mắt Phượng Khinh Trần nhìn Dịch Khinh
Nhan cũng chỉ có kiên trì cùng không hiểu. Mặc dù không hiểu, hắn vẫn
kiên trì như cũ.

Chương thứ mười ba: Không phải đá thì làm sao không nhớ ( hạ ) Đang lúc này, Lâm Khinh Vân cũng đi ra, quỳ gối Phượng Khinh Trần bên người, nói: “Đệ tử nguyện làm ám vệ của Dịch sư muội, khẩn cầu Các chủ đáp
ứng.” Hắn biết rõ, sau khi Phượng Khinh Trần cự hôn, hắn cùng xếp hạng
thứ hai. Chu sư huynh nhất định sẽ chọn một trong ba vị thánh nữ khác
cho hắn, đợi đến lúc đó mới cự tuyệt, không bằng bản thân đứng ra trước, miễn đến lúc đó nét mặt của ba vị Thánh Nữ sẽ khó coi.

Dựa theo môn quy, Dịch Khinh Nhan có thể cự tuyệt bọn họ cầu hôn, nhưng lại không thể cự tuyệt bọn họ làm ám vệ của mình. Chỉ là chẳng lẽ thật sự
bởi vì bản thân mà chôn vùi cuộc sống của họ bên mình sao?

Huống hồ muốn làm ám vệ cũng không phải đơn giản như vậy bọn họ phải trải qua khảo nghiệm đặc thù, ý chí không kiên định, lực nhẫn nại không đủ, nếu
hoàn toàn không thể thông qua, kết quả cũng chỉ có một chữ —— Chết!

Kết quả cuối cùng, ba vị Thánh Nữ đành chọn một trong bốn vị hôn phu còn
lại, Tuổi các nàng cũng không nhỏ, nếu như tiếp tục bỏ qua, có lẽ phải
chờ đến ba năm nữa, dù sao thanh xuân là quý giá.

Sau nửa tháng, luận võ tranh chức Các chủ đã bắt đầu, gần như không có ai
xem trọng Dịch khinh nhan. Cho dù trước đây võ công của nàng biểu hiện
ra sâu không lường được, nhưng dù sao còn chưa lập gia đình, người ta có nội lực của cả hai người hợp lại, không lẽ thua kém một mình nàng sao?

Vốn tưởng rằng nàng sẽ thối lui khỏi cuộc tranh chức Các chủ, không nghĩ
tới nàng dĩ nhiên là người đầu tiên bay lên lôi đài, làm tất cả mọi
người dều thất kinh. Trừ nàng – sư phó Mục Vũ Phi cùng sư huynh Lâm
Khinh Vân. Tại Lăng Tiêu các, chỉ có hai người bọn họ biết nàng có quan
hệ mật thiết cùng nghĩa quân, tận sức bình định thiên hạ, cần phải có
thực lực mạnh hơn.

Mặt khác, năm vị Thánh Nữ lần lượt lên đài, nhưng bởi vì Dịch Khinh Nhan
trước vẫn dấu kín thực lực, cho nên thủ thắng cũng tương đối dễ dàng.
Trong năm vị Thánh Nữ, công lực cao nhất chính là sư thúc Tần Vũ Mộng
của Dịch Khinh Nhan, ngọc công tựa hồ vừa mới luyện đến tầng thứ bảy,
cùng nàng cách xa nhau khá xa. Ngọc công đa số đều chỉ luyện dến tầng
thứ năm, tầng thứ bảy thì cũng có khá nhiều người từ hai mươi tuổi đã
luyện được, nhưng đến tầng thứ tám thì hi hữu hơn rất nhiều

Mãi đến khi Dịch Khinh Nhan cùng Tần Vũ Mộng tỷ thí, mọi người mới phát
hiện công lực chân chính của Dịch Khinh Nhan, người của thế hệ trước dều kinh hoàng khi phát hiện dệ tử trẻ tuổi này đã luyện được Ngọc Công đến tầng thứ tám! Tầng thứ tám đó! Lăng Tiêu các rất nhiều năm qua chưa
xuất hiện đệ tử xuất sắc như vậy.

Vì không muốn để sư thúc của mình mất mặt quá nhiều, Dịch Khinh Nhan hạ
kiếm lưu tình, trọng tài phán hòa, sư thúc sẽ tự động thối lui khỏi trận đấu. Các chủ cùng mấy vị trưởng lão ai cũng nhìn ra Dịch Khinh Nhan cố ý nhường mà Tần Vũ Mộng lại thật không rõ hay giả bộ hồ đồ, chiêu chiêu
hiểm độc.

“Dừng tay!” Các chủ cao giọng nói.

Đã có người luyện ngọc công đến tầng thứ tám, như vậy trận luận võ này cũng không cần so nữa.

Trên lôi đài Dịch Khinh Nhan phi thân lui ra, Tần Vũ Mộng cũng thối lui đến một bên.

“Trận tỷ thí này đến đây là ngừng! Vũ Mộng, ngươi rút lui đi!” Các chủ thở
dài. Bà biết Vũ Mộng này từ trước đến giờ đều cố gắng không ngừng, nhưng cho dù có cố gắng đến đâu cũng phải biết thức thời mới được Mặc dù Tần
Vũ Mộng là đệ tử cưng của bà, nhưng cũng không thể hòa lẫn công tư được.

Rất nhiều đệ tử trẻ tuổi không rõ cho nên, nghị luận nhao nhao, nhưng cao
thủ chân chánh đã sớm nhìn ra manh mối, giờ phút này nhưng cũng không

nói thêm cái gì, không thể làm gì khác hơn là bảo trì trầm mặc.

Dịch Khinh Nhan nhìn sư phụ ở đằng xa, trên mặt bà lộ ra nụ cười nhẹ nhõm
như trút được gánh nặng, trong lòng Mục Vũ Phi vừa kiêu ngạo lại vừa tự
hào, mừng rỡ không thể nói thành lời. Thầy trò hai người mỉm cười nhìn
nhau.

Tần Vũ Mộng bi thương nhìn sư phụ của mình, không hiểu sao sư phụ lại muốn
mình rút lui khỏi tranh cử, chẳng lẽ sư phụ không nhìn thấy nàng đã đánh cho tiểu sư điệt chỉ có tránh né không có năng lực hoàn thủ sao? Nhưng
sư phụ không chỉ là sư phụ, còn là Các chủ, Các chủ ra lệnh không thể
không tuân theo. Nhưng nàng không cam lòng!

Chợt, Tần Vũ Mộng khẽ đảo cổ tay, trường kiếm trong tay đột nhiên đâm về Dịch Khinh Nhan ở một bên ——

“Cẩn thận!”

“Khinh Nhan ——”

Vô số tiếng kêu đồng thời vang lên, nhưng muốn cứu viện cũng đã không còn kịp rồi.

Dịch Khinh Nhan phản ứng không thể nói không nhanh, nhưng Tần Vũ Mộng đột
nhiên vung một kiếm tới nhanh hơn. Bất ngờ không đề phòng Khinh Nhan
nhanh chóng tránh ra, khó khăn lắm mới tránh thoát nguy hiểm, vậy mà
ngực phải cũng trường kiếm đâm rách, xâm nhập phế phủ.

Cơ hồ đang ở cùng thời khắc đó, Phượng Khinh Trần chạy như bay tới, tay
trái ôm lấy Dịch Khinh Nhan, tay phải trường kiếm lại đâm xuyên qua trái tim của Tần Vũ Mộng.

Lăng Tiêu các nổi danh nhờ y dược, hơn phân nửa mọi người bên trong các hiện thời đều là danh y hạng nhất. Dưới sự chữa trị của danh y hạng nhất
cũng những loại dược liệu tốt nhất, thương thế của Dịch Khinh Nhan rất
nhanh liền ổn định lại, năm ngày sau liền có thể xuống giường đi lại.

Ngày mười lăm tháng mười, lão Các chủ thối vị trở thành trưởng lão trong
các, Dịch Khinh Nhan kế nhiệm vị trí Các chủ, là các chủ của Lăng Tiêu
Các. Nàng bổ nhiệm sư phụ của mình là đệ nhất hộ pháp, hiệp trợ tự mình
xử lý công việc bên trong các.

Phượng Khinh Trần vào lúc nguy cấp cứu tân nhậm Các chủ có công, nhưng ám sát
Thánh nữ thuộc về dĩ hạ phạm thượng, mấy Đại Trưởng Lão cùng Các chủ
thương nghị, quyết định phạt hắn thông qua khảo nghiệm ám vệ phải cấm bế nửa năm.

Ngày mười sáu tháng mười, Lâm Khinh Vân cùng Phượng Khinh Trần cùng nhau bắt đầu tiếp nhận khảo hạch ám vệ, trong hai tháng.

Bởi vì thân phận khác hẳn với các cô nương, nên tiêu chuẩn khảo hạch ám vệ
cũng không giống nhau, hôm nay Dịch Khinh Nhan đã từ Thánh nữ thăng lên
làm Các chủ, cho nên bọn họ phải thông qua cấp bậc khảo nghiệm cao nhất
mới có thể trở lại bên người nàng.

Làm Các chủ, nàng đặc xá tướng công của mình miễn trừ khỏi khảo nghiệm của
sư môn, đồng thời giữ bí mật đối với thân phận của hắn. Đây cũng là một
trong những nguyên nhân nàng muốn làm Các chủ.

Hôm nay, toàn bộ mục đích đã đạt tới, nàng nhớ tới cam kết trước khi đi đã
hứa với Nguyên Tĩnh Vũ, nhớ tới tình ý mà hắn ngàn dặm truyền thư, trên
mặt không khỏi cũng có chút nóng lên. Nàng thế nhưng thật lòng đối với
hắn sao? Khi nào thì bắt đầu đây? Nàng biết rất rõ ràng mặc dù lời hắn
nói nghe thật hay, nhưng chưa chắc tất cả đều là thật lòng! Nàng không
phải vẫn còn giữ ý niệm lợi dụng lẫn nhau sao? Làm sao lại thay đổi chứ?

Trái tim của Dịch Khinh Nhan đã sớm bay trở về Duyệt châu mất rồi, hôm nay
dù đã kế vị Các chủ, nhưng tất cả mọi chuyện trong môn phái cũng đều
giao cho sư phụ, nàng liền vội rời khỏi Đào nguyên trở về Duyệt châu.

Mục Vũ Phi không quá yên tâm nàng lên đường một mình, nhưng là hôm nay Lâm
Khinh Vân cùng Phượng Khinh Trần tạm thời vẫn không thể đi theo bên
người nàng, nàng lại không thích những người khác đi theo, cuối cùng vẫn phải lên đường một mình


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.