Bạn đang đọc Dục Vọng Của Người Chinh Phục – Chương 7
ÁM SÁT TƯ LỆNH
Quang ảnh thú thê lương gầm lên, bốn chân kịch liệt giãy giụa. Nhưng con dao đã găm chặt cơ thể cô và nó, nó không thể đào thoát được. Sức giãy giụa ngày càng yếu đi.
Hứa Mộ Triều nhìn quang ảnh thú chậm rãi nở nụ cười. Không biết có phải là ảo giác không nhưng cô trông thấy trong đôi mắt màu xanh lam to tướng kia toát ra thần sắc sợ hãi.
Nó cũng biết sợ hãi sao? Hứa Mộ Triều cảm thấy cô chết cũng không hối tiếc – cô đã tự tay báo thù ình. Mặc kệ nó là loài vật quý giá như thế nào, giáo sư Tiết cũng không thể dùng nó để hãm hại người khác nữa. Mọi thứ sẽ kết thúc.
Lúc này, Hứa Mộ Triều cảm giác được một cảm giác nóng rực, theo mũi dao chậm rãi chảy vào cơ thể cô. Cùng lúc đó, thân thể quang ảnh thú dần dần trở nên trong suốt. Cô hoảng hốt nhìn vào đôi mắt nó, trong đó hiện lên vẻ cổ quái, giống như con người, trong sự sợ hãi có kèm một chút bất đắc dĩ. Đột nhiên một cảm giác nóng rực xa lạ truyền vào cơ thể, đau đến chết đi sống lại. Cô rõ ràng sắp chết, lại có thể cảm giác rõ được mỗi một tế bào giống như đang bị xé vụn, nghiền nát.
Rốt cuộc cô cũng không chịu đựng được nữa, ngất xỉu. Khi tỉnh lại thì đã là 100 năm sau.
Khi thức tỉnh, toàn thân cô nhẵn nhụi không một vết tích, cô hoảng sợ và nghi hoặc chẳng lẽ trận chiến với quang ảnh thú chỉ là một giấc mộng?
Sau này, khi gặp quân đội thú tộc, cô cho rằng thú quân cứu cô là vì hảo tâm. Khi cùng bọn họ về doanh trại, cô trở nên khiếp sợ khi trông thấy hình ảnh phản chiếu của mình trên vách tường kim loại, có thể nhìn ra được cô đã trở thành hình dạng Bán thú.
Thì ra họ xem cô là đồng loại nên mới cứu cô.
Ngay từ đầu họ đã xem cô là thư thú quý giá. Đêm đó, còn có mấy chục tên người thú khoẻ mạnh chạy đến phòng cô thỉnh cầu.
Sau một hồi ta chạy người đuổi hỗn loạn, cô tung một cú đấm về phía kẻ định áp đảo cô là Đại Vũ. Đại Vũ văng đi mấy chục mét làm sập luôn bức tường gần đó. Trong ánh mắt hoảng sợ của những người thú khác, cô mới sợ hãi phát hiện ra sức mạnh trong cơ thể cô đã thức tỉnh, lực lượng đó so với người thú còn mạnh mẽ hơn.
Chỉ có một cách giải thích, quang ảnh thú thần bí dùng một hình thức nào đó thâm nhập vào thân thể cô, cùng cô song song tồn tại.
Bất ngờ là các người thú rất tôn trọng kẻ mạnh, khi bọn họ phát hiện ra một người thú cũng không phải là đối thủ của cô liền đem quân trang, súng ống tới cho cô, chính thức thừa nhận cô là một chiến sĩ mạnh mẽ chứ không phải là một thư thú để duy trì nòi giống.
Cô có thể trở thành đội trưởng của họ, thứ đầu tiên các người thú khâm phục ở cô là sức chiến đấu cường hãn, sau đó là chính con người cô. Cô chưa từng nói rõ lai lịch của mình cho những người thú khác. Chỉ là hiện thời cô đúng là một Bán thú, không thể quay lại thế giới con người được nữa.
Ở tầng hai, phía nam toà nhà là nhà ăn chuyên dụng của đội trưởng, Hứa Mộ Triều vừa bước vào liền nhìn thấy Đại Vũ đang cầm một tảng thịt heo đầm đìa máu tươi há to mồm cắn. Pháo binh kiêm đầu bếp là một người Bán thú lai sói đang hết sức chuyên tâm làm món trứng tráng và chân giò hun khói.
“Đưa vào phòng tôi một bữa sáng nữa.” Hứa Mộ Triều nói, người bán thú lai sói gật đầu, đem đồ ăn đặt trước mặt Hứa Mộ Triều.
Đại Vũ giơ tảng thịt heo trước mặt cô: “Đội trưởng, không thử một miếng à?”
Hứa Mộ Triều cắt chân giò, không thèm nhìn hắn lắc lắc đầu.
Thật ra dục vọng của người thú không chỉ có nhục dục mà còn có thực dục. Năm đầu tiên, Hứa Mộ Triều nhìn thấy bất kỳ động vật sống nào cũng muốn cắn đứt cổ và ăn tươi nuốt sống nó.
Dù thế nào đi nữa cô cũng không chịu đựng nổi bản thân mình sẽ có ngày ăn tươi nuốt sống. Vì thế cô áp dụng một phương pháp huấn luyện địa ngục – mỗi ngày Đại Vũ cầm thịt sống ở bên cạnh cô cắn xé, mà cô chỉ lặng lẽ ngồi một bên nuốt nước miếng. Đến bây giờ, cô đã có thể thản nhiên đối mặt với thịt sống mà không có cảm xúc gì.
Bất quá Đại Vũ vẫn thở dài không dứt: “Sao phải khổ sở như vậy? Đội trưởng, vẫn là câu đó thôi, ngài thật biến thái.”
Hứa Mộ Triều cũng không ngẩng đầu lên nói: “Nếu trên chiến trường, trước mặt anh đột nhiên xuất hiện một khối thịt bò ngon lành, anh sẽ làm sao?”
Đại Vũ không thèm suy nghĩ, đáp ngay: “Nhào vô liền”
Hứa Mộ Triều khinh bỉ nhìn anh: “Nếu đó là cạm bẫy của quân địch thì sao?”
Đại Vũ á khẩu không trả lời, sau khi ăn xong liền ngượng ngùng đứng dậy, đi tới chỗ thống lĩnh.
Hứa Mộ Triều vừa ăn xong, người bán thú lai sói vừa đi đưa cơm về báo cáo: “Cái gã con người đó đúng là ma đói, bị thương nặng như vậy mà còn nuốt trôi thịt.”
Hứa Mộ Triều không khỏi bật cười, người trong quân đội so với người bình thường mạnh mẽ và ngang ngạnh hơn nhiều. Nghĩ đến việc sao tên thanh niên kia không phải là một khối thịt sống ngon lành nhỉ?
Nghĩ tới đó, trong lòng Hứa Mộ Triều chợt nảy ra một ý nghĩ…
Hiệu suất đưa tiền chuộc của con người đúng là cao thật, chạng vạng tối, tiền chuộc đã được đưa tới trước mặt Hứa Mộ Triều.
Trong ánh sáng dịu dàng và dễ chịu, trên sân vận động, một mớ khẩu pháo laser cùng rất nhiều rương đạn dược làm cho tâm tình Hứa Mộ Triều rất tốt.
Người đại diện áp giải tiền chuộc của con người đang bình thản đứng trong vòng vây của người thú dữ tợn, nói chuyện rõ ràng rành mạch, làm cho Hứa Mộ Triều phải nhìn anh ta bằng cặp mắt khác. Một gã bán thú theo sự chỉ đạo của Hứa Mộ Triều bước ra tiếp nhận hàng, còn cô chỉ đứng ở xa xa.
Chỉ nghe binh sỹ đó gằn từng chữ một: “Đội trưởng nói, xung đột lần này chỉ là ngoài ý muốn, sau khi giao hàng chuộc người xong, hy vọng song phương không nảy ra xung đột gì. Chỉ là tên phạm nhân con người kia là trọng phạm, tiền chuộc hắn đội trưởng còn phải cùng sỹ quan của bộ tư pháp thương lượng lại.”
Binh sỹ bán thú từ xa nhìn lại, Hứa Mộ Triều khẽ gật đầu. Cô có thể hiểu được tại sao đối phương chần chừ – vì đồng đội của mình trả tiền chuộc là việc nên làm, nhưng nếu vì một tên trọng phạm mà bỏ ra một khoản tiền chuộc lớn, với cái kiểu làm việc quan liêu như họ thì rất khó đạt được ý kiến thống nhất. Chỉ là điều đó rất hợp ý cô, tạm thời cô còn chưa muốn thả anh ra, cô còn muốn dùng anh vào việc khác.
Quan Duy Lăng cùng 14 binh sỹ khác bị tước vũ khí đưa vào sân vận động. Những binh sỹ con người khác vừa trông thấy anh liền nghiêm chào. Anh đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt chậm rãi quét một vòng chuẩn xác nhìn ngay vào Hứa Mộ Triều đang đứng bên ngoài.
Hứa Mộ Triều ung dung khoanh tay nhìn thẳng vào anh, ánh mắt anh tựa như đang phun lửa. Chắc là do bị phụ nữ lừa nên vẫn còn canh cánh trong lòng.
“Thiếu tá, đây là đặc sản đội trưởng chúng ta tặng cho ngài.” Binh sỹ bán thú mặt dày cười cười đưa một cái gói to cho Quan Duy Lăng, bên trong chứa đầy hoa quả đặc sản của phía nam và con dao sắc bén được chế từ xương thú.
Vẻ mặt Quan Duy Lăng vốn lạnh băng như đá lúc này cũng khó tránh khỏi lộ ra thần sắc kinh ngạc, mấy thứ này dù không quý báu nhưng trong thời đại chiến loạn này lại rất khó có được. Dao do thú tộc chế tác thậm chí còn trở thành xa xí phẩm mà các gia đình quý tộc ở Đế đô sưu tầm. Vì sao cô lại tặng những thứ vừa hữu dụng lại vừa vô dụng này cho anh?
“Đội trưởng nói, trên chiến trường, do lập trường bất đồng nên thân bất do kỷ, cô ấy rất xin lỗi ngài. Nhưng cô ấy cũng rất trân trọng ngài, hy vọng tương lai vẫn là bạn bè với ngài.” Binh sỹ bán thú hạ thấp giọng, nói.
Ánh mắt thiếu tá thoáng vẻ phức tạp.
Xa xa Hứa Mộ Triều nhìn thấy thần sắc của thiếu tá, cảm thấy rất hài lòng.
Suy nghĩ của cô rất đơn giản, con người Quan Duy Lăng rất tốt, tương lai có thể tiền đồ rộng mở. Tuy rằng có thể anh vẫn còn hận cô, nhưng sau khi cô tặng quà cho anh chỉ là muốn mặt dày xin lỗi anh. Tục ngữ có câu “Đánh kẻ chạy đi, không ai đánh người chạy lại.” Không biết tương lai người thú cùng với con người có phải đấu tới người chết ta sống hay không nhưng dựa vào tính cách cùng với thái độ của anh, có thể sẽ hạ thủ lưu tình với cô.
Đêm đã về khuya, những thú binh làm việc trồng trọt hay luyện binh đều đã ngủ say, Hứa Mộ Triều mặc áo ngủ đi vào phòng dành cho khách.
Mục đích của cô rất rõ ràng, cứ xem những người đàn ông là những khối thịt tươi mà cô thèm nhỏ dãi. Nếu nghĩ như vậy thì người thanh niên vô cùng tuấn tú kia chính là một khối thịt tươi ngon mỡ màng nhất. Nên cô tính dùng biện pháp trước đây, dùng anh để rèn luyện sức chịu đựng của bản thân, cho đến khi cô có thể miễn dịch với đàn ông.
“Tư lệnh đại nhân, bọn họ tiếc tiền chuộc ngài.” Hứa Mộ Triều nói, “Từ hôm nay ngài thuộc về tôi.”
Anh mở mắt, lẳng lặng nhìn cô.
Dây áo ngủ màu xanh vắt hờ trên đầu vai sạch sẽ bóng loáng của cô, trên chiếc cổ thanh mảnh còn có vài giọt nước chảy xuống, làm cho làn da cô thoạt nhìn trắng mịn như ngọc, lại mềm như tơ lụa, lại có vài phần quyến rũ như dụ dỗ người khác phạm tội.
Dưới đôi chân mày thanh tú, đôi mắt trong veo lấp lánh, ẩn hiện ý cười thích thú khiến cho người ta liên tưởng tới mấy chữ “có ý đồ xấu”.
Thân làm tới chức tư lệnh, anh từng có không ít phụ nữ, nhưng trước giờ chưa từng nhớ rõ khuôn mặt các cô. Chỉ mơ hồ nhớ được, tấm thân mềm mại, nhu nhược của các cô ở dưới thân anh phát ra tiếng thở dốc, tiếng thét chói tai hay đau khổ cầu xin tha thứ.
Bỗng một ngày, đột nhiên trong xe chở tù, một cô gái đánh thức anh từ trong cơn hôn mê do trọng thương, sau đó còn bắt anh làm tù binh, lại khiến cho anh không biết phải nói sao. Cô xuất hiện, phá vỡ kế hoạch của không ít người, cô cũng không biết điều đó.
“Cô muốn thế nào?” Anh nhíu mày hỏi.
Quả nhiên, đôi cánh tay tinh tế nhẵn mịn như ngọc vén tấm chăn, ngữ khí lạnh nhạt nói: “Từ đêm nay, chúng ta sẽ ngủ chung.”
Tư lệnh cũng không mắc cỡ vì thân thể bị lộ ra trước mặt cô mà điều đó ngược lại khiến khuôn mặt cô ửng hồng. Thần sắc cô vẫn trấn định tự nhiên, nằm xuống bên cạnh anh.
Anh nhìn chằm chằm vào mái tóc dài đen nhánh của cô tán loạn trên vai anh thản nhiên nói: “không thể tưởng tượng nổi có một ngày tôi lại sa sút tới mức bị một cô gái bán thú gọi đến là đến, đuổi đi thì đi.”
Nghe câu chễ giễu của anh, Hứa Mộ Triều bật cười.
“Yên tâm đi, chỉ là ngủ chung thôi.” Vì hôm nay thu được món tiền chuộc lớn, tâm tình Hứa Mộ Triều vẫn còn rất vui vẻ, nhẹ nhàng nói, “Tôi đã nói rồi, sẽ không động vào anh.”
Anh không biết lời nói của cô là thật hay giả, dứt khoát không hỏi nữa, chỉ im lặng dò xét.
Tắt đèn, bóng đêm trầm xuống. Ngoài cửa sổ, tiếng thú kêu ai oán vang vọng khắp cánh đồng bát ngát. Người thanh niên lẳng lặng nằm im, Hứa Mộ Triều lại lăn qua lộn lại, cả người khó chịu. Dù không động tay động chân gì, dục vọng vẫn tra tần thể xác và tinh thần cô, khiến cho cô không thể phân tán sự chú ý tới bất cứ việc gì khác.
“Vì sao anh lại phát động binh biến?” Cô thấp giọng hỏi, âm thanh có chút thay đổi.
Trong bóng đêm, tư lệnh trầm mặc một lát. Hứa Mộ Triều nghĩ rằng anh sẽ không trả lời, lại nghe thấy giọng nói thong thả của anh giống như bóng đêm hờ hững: “Bởi vì bản thân tôi đã từng chìm trong địa ngục.”
Hứa Mộ Triều kinh hãi, theo bản năng ngẩng đầu nhìn anh. Ánh mắt lướt qua đường cong trên đôi vai rộng rắn chắc của anh, dưới ánh trăng mờ mờ, khuôn mặt thanh niên vô cùng bình tĩnh và anh tuấn. Chỉ là trong đôi mắt đen của anh, giống như ánh trăng, toả ra ánh sáng lạnh lẽo.
“Nghĩa là sao?” Hứa Mộ Triều hỏi.
Anh không trả lời, nhắm hai mắt lại.
Hứa Mộ Triều không khỏi suy diễn vài thứ, đến cùng đã xảy ra việc gì đến mức khiến ột tư lệnh có thể cảm thấy như chìm trong địa ngục?
Binh sỹ không nghe lệnh? Nhìn anh tính tình phóng khoáng trời sinh, chắc sẽ không để ý loại người đó. Hay là bị kẻ gian làm hại? Có thể trong quân đội anh rất mạnh mẽ và ngạo mạn, nếu có người dám hãm hại anh, anh nhất định sẽ phản ứng dữ dội lại ngay?
Trừ phi kẻ hãm hại anh là kẻ anh không thể đánh thắng nổi.
Chẳng lẽ là kẻ thống trị các quân đoàn con người … Cố nguyên soái? Hứa Mộ Triều lại nhìn khuôn mặt anh tuấn chìm trong bóng đêm dày đặc, cũng không hỏi tiếp nữa.
“Tên đầy đủ của tôi là Hứa Mộ Triều, còn anh?”
Một trăm năm trở lại đây tên của cô không có giá trị gì, nên mới thẳng thắn nói cho anh biết. Nhưng nếu cô muốn tìm lý lịch của một tư lệnh thông qua cái tên thì lại rất dễ dàng.
Anh chậm rãi mở mắt ra, nói: “Mộ Triều, thật là một cái tên rất con người.” Anh hơi đăm chiêu nói: “Thẩm Mặc Sơ”
Hứa Mộ Triều có chút kinh ngạc, anh lại có cái tên văn nhã như vậy. Cô lặp lại nhận xét của anh: “Mặc Sơ, cũng là một cái tên rất người.”
Trong bóng đêm, hai mắt anh bỗng nhiên toả ra ánh sáng nhàn nhạt mà nhu hoà: “Là mẹ tôi đặt cho, bà ấy là một giáo viên tiểu học. Cha tôi là một cảnh sát, luôn nghĩ rằng tên tôi rất nhu nhược.”
Hứa Mộ Triều nghe vậy tâm tình không tránh khỏi buồn bã. Cô nhớ tới cha mẹ của mình. Năm đó dịch bệnh zombie bùng phát, cô đã gọi về nhà, bảo cha mẹ trốn sâu vào rừng. Bây giờ, cô bị đóng băng đã 100 năm, bất kể cha mẹ năm đó có trốn được hay không, hiện tại đều đã không còn trên thế gian nữa.
Cô nhớ tới giọng cười sang sảng củai cha mình, một người lính cứu hoả đã bỏ qua cơ hội phát triển cũng như lương cao tại thành phố, trở về quê chỉ vì muốn cùng người mẹ dịu dàng của cô sống một đời hạnh phúc. Trong lòng cô hơi đau đớn.
“Thẩm Mặc Sơ, ngủ ngon.” Cô thấp giọng nói. Thẩm Mặc Sơ bên cạnh cô cũng im lặng không nói gì
Không biết qua bao lâu, tiết tấu hô hấp của Hứa Mộ Triều thong thả vững vàng chậm hơn một nửa so với con người. Thẩm Mặc Sơ mở mắt.
Anh chậm rãi nghiêng người, tay phải cử động nhẹ nhàng như có như không đặt lên chiếc cổ mảnh khảnh của cô. Đầu ngón tay truyền tới cảm giác mềm mại nhẵn nhụi, anh biết chỉ cần hơi dừng sức một chút có thể vặn gãy cổ cô. Tại sao cô lại yên tâm nằm cạnh anh mà ngủ cả đêm.
Anh đang muốn rút tay về, nháy mắt trong màn đêm, chợt có một đạo kình phong đánh vào ngực anh. Anh cắn răng chịu đựng cơn đau nơi miệng vết thương, nhanh nhẹn nghiêng người, khó khăn tránh thoát sóng xung kích vô hình đó.
Nhưng lực đạo vô hình kia quá mạnh mẽ, cánh tay phải của anh bị một luồng kình phong đánh bật, truyền đến một cơn đau kịch liệt. Anh trầm mặc không phát ra tiếng động.
Anh quay đầu nhìn lại, sau lưng Hứa Mộ Triều không biết từ lúc nào đã xuất hiện đôi cánh to lớn, đầy mạnh mẽ giống như tuyên bố với anh sự bảo hộ đối với Hứa Mộ Triều.
Hứa Mộ Triều vẫn ngủ say sưa, khuôn mặt, cơ thể vẫn là dáng vẻ con người.
Thẩm Mặc Sơ chậm rãi nằm thẳng lại, nhẹ nhàng đè lên cánh tay bị thương của mình.
Ra là thế, khó trách cô không sợ hãi. Sao cô có thể để bản thân rơi vào nguy hiểm được? Đơn giản là thân thể của cô đủ để phòng ngự bất cứ sự đánh lén nào.
Nhưng phải là gien của loại thú cao cấp nào mà mạnh mẽ đến mức khi toàn bộ cơ thể và ý thức đều ngủ say, chỉ một đôi cánh đã có đầy đủ năng lực phòng ngự.
——————————————
Ngày thứ hai, Hứa Mộ Triều rời khỏi giường với hai mắt trũng sâu. Hai mắt Thẩm Mặc Sơ vẫn nhắm chặt như còn đang say ngủ.
Hứa Mộ Triều cảm thấy mặc dù đêm qua bị tra tấn khổ sở nhưng khả năng khống chế dục vọng của cô đã có tiến bộ rõ rệt.
Đến khi trời sáng, cô có thể nghe thấy hơi thở vững vàng của anh mà vẫn giữ được sự bình tĩnh.
Khi vừa tới nhà ăn ngồi xuống đã nghe tiếng bước chân vội vã. Cô ngẩng đầu, Đại Vũ ngày hôm qua phụng lệnh cô đến gặp thống lĩnh, đã sốt ruột chạy vọt vào.
“Anh đi nhanh vậy?” Cô hỏi. Quân doanh của thống lĩnh không gần, nếu dùng mô tô thì trong một ngày cũng có thể quay về.
Nhưng nhanh nhẹn như thế không phải là phong cách của Đại Vũ.
Trên khuôn mặt lai sư tử của Đại Vũ hiện rõ dáng vẻ như đụng độ kẻ địch: “Đội trưởng, đội trưởng! Thống lĩnh đại nhân tới.”
Hứa Mộ Triều mém chút nữa bị sặc cháo.
Cô chưa kịp nói gì thì sau lưng Đại Vũ đã truyền tới một giọng nói trầm thấp đầy thân thiết: “Mộ Triều, đã lâu không gặp.”
Dù là kẻ không sợ trời không sợ đất như Hứa Mộ Triều nghe được thanh âm này cũng không kềm được mà nổi da gà.