Dục Vọng Của Người Chinh Phục

Chương 61


Bạn đang đọc Dục Vọng Của Người Chinh Phục – Chương 61

Liên quan đến lợi ích
Edit: Chjchjbi
Beta: Myumyu
Đế Đô.
Dưới cơn bão tuyết ngập trời, một chiếc ô tô tầm thường chậm rãi đi tới đỉnh núi phía xa. Xe vừa mới đậu ở trước tòa nghị sự, một người trung niên mặc đồ Tây nhảy xuống xe, kéo thấp chiếc nón vành tròn, vội vã đi vào.
Tại một căn phòng trên tầng ba, Tạ Mẫn Hồng đang gọi video call với một người. Nhìn thấy có người tới anh ta lập tức cắt đứt cuộc gọi. Người đó tiến đến bên tai anh, nhẹ giọng nói vài câu, lại lấy ra một xấp tài liệu trong ngực ra, cung kính đưa cho anh.
Tạ Mẫn Hoàng lật giở tài liệu, sắc mặt nặng nề, xoay người đi vào phòng trong.
Vừa mới đi vào phòng, anh lại sửng sốt. Ánh mặt trời chiếu sáng chiếc giường trắng tinh sạch sẽ của Nguyên soái. Mà cô thì tựa bên mép giường, gối lên tay ngủ giống như một người con gái bình thường.
Lúc này, cô chậm rãi ngẩng đầu dậy, ánh mắt vô cùng tỉnh táo.
Trong giây phút này, anh đột nhiên ước gì mình có thể mang đến cho cô chút tin tức tốt. Thế nhưng –
“Đã xác nhận, quý tộc phía Đông đồng lòng ủng hộ Tiếu Lượng Tư của Tiếu gia làm Nguyên soái mới. Đây là tài liệu cơ bản của anh ta.”
Một lát sau, Hứa Mộ Triều gập tài liệu lại, không thể tin nổi nhìn Tạ Mẫn Hồng: “Cái trò gì đây? Tiếu Lượng Tư này hoàn toàn không biết đánh đấm gì cả.”
Tạ Mẫn Hoằng gật đầu: “Những năm gần đây, chức vị của Nguyên soái tuy rằng là chức trong quân đội, nhưng vẫn được ngầm thừa nhận là người thống trị tối cao của Đế Quốc. Dưới tình thế chiến tranh nổ ra, ưu tiên quân quyền. Bọn họ muốn chiếm đoạt quân quyền không chỉ vì chiến tranh. Về phần tiền tuyến, có lẽ bọn họ cảm thấy có Thôi tư lệnh chống đỡ là được rồi.”
Hứa Mộ Triều tức giận mắng: “Một lũ vô liêm sỉ! Lúc này không nghĩ tới chiến tranh thế nào, đã vội vã tranh giành quyền lực. Nếu như người máy đánh tới Đế Đô, để xem Nguyên soái bọn chúng làm ăn thế nào!”
Tạ Mẫn Hồng cười khổ: “Trả giá bằng sự thất bại của một cuộc chiến để đổi lấy sự thay đổi quyền lực, trong mắt chính khách, đại khái vẫn hết sức có lời.”
Hứa Mộ Triều lắc đầu: “Nếu như cái giá là loài người bị tiêu diệt thì sao?”
Tạ Mẫn Hồng thở dài.
Hứa Mộ Triều cũng yên lặng một lúc, hỏi: “Thái độ của Cố gia thế nào?”

Tạ Mẫn Hồng lắc đầu: “Vẫn chưa có động tĩnh gì.”
“Hi vọng bọn họ đừng buông tay.”
Tạ Mẫn Hồng liếc nhìn cô: “Không ngờ cô lại bảo vệ Nguyên soái đến vậy.”
“Ừm” Hứa Mộ Triều cũng không ngẩng đầu lên cầm tay Cố Triệt, “Có gì không thể chứ?”
Mộ Đạt nói đúng, tình yêu của Hứa Mộ Triều phải oanh oanh liệt liệt. Cái nắm tay kia, cô cảm thấy cả đời này mình cũng không quên được.
Dù cả thế giới đều biết Hứa Mộ Triều cô yêu mến Cố Triệt thì có sao đâu?
Tạ Mẫn Hồng sửng sốt một lúc, nở nụ cười: “Thật ra tôi vẫn không thích cô lắm. Cô đã từng là con người, lại luôn đứng ở lập trường của Thú tộc. Hơn nữa cô ở bên Nguyên soái, thật ra cũng chẳng xứng đôi mấy.”
Hứa Mộ Triều cũng cười: “Tôi cũng không thích anh, tâm tư quá sâu xa. Lần này Cố Triệt gặp nạn. . . Tôi sợ rằng người đầu tiên phản bội anh ấy là anh, không ngờ anh đứng ra gánh vác tất cả mọi chuyện. Về phần xứng đôi hay không, không phải do anh định đoạt.”
Tạ Mẫn Hồng cười ha hả: “Tiền Nguyên soái để tôi ở bên Nguyên soái là vì muốn tôi thay Nguyên soái ngăn chặn những chuyện đáng ghê tởm. Không có chút mưu trí thì tôi còn làm được gì?” Anh liếc mắt nhìn Cố Triệt, nói, “Thật ra Nguyên soái cực kỳ không thích giao tiếp với chính khách, ngài chỉ có hứng thú với quân sự. Nhưng vì Đế Quốc vì Cố thị, ngài không hề để lộ ra điều đó.”
Anh ta đưa tay về hướng Hứa Mộ Triều. Đây là cái bắt tay đầu tiên của họ sau nhiều ngày quen biết.
“Chúc Nguyên soái, thân thể an khang.”
Tạ Mẫn Hồng vội vã rời khỏi dinh thự Nguyên soái.
Hứa Mộ Triều đứng trước cửa sổ, nhìn bóng dáng vội vã lên xe trong cơn mưa tuyết của anh ta, bỗng nhiên cảm thấy những tâm phúc của Cố Triệt thật ra đều đáng thương. Quân bộ bị ép phải tuyên bố thông cáo chứng thực rằng Nguyên soái đã bị kẻ địch hãm hại, cũng kêu gọi toàn thể quân sĩ báo thù cho Nguyên soái. Điều này chắc chắn sẽ cổ vũ sĩ khí trong thời gian ngắn. Tuy nhiên quân đội thiếu đi Cố Triệt, sẽ nhanh chóng bộc lộ nhược điểm. Tất cả mọi người đều băn khoăn —— Không có Cố Nguyên soái, chúng ta có thể thắng nổi không?
Thế là, chiến thắng ít dần, mà thất bại lại càng nhiều thêm.
Ngay tại thời điểm này đám chính khách sau màn lại bắt đầu tranh luận không ngớt.
Đế Quốc không cần người thống trị ngủ say! Quý tộc phía Đông kêu gào. Nhưng Thôi tư lệnh đại biểu cho quân đội lại cương quyết chống lại việc thay đổi nguyện soái, bởi vậy bọn họ chưa thể hành động thiếu suy nghĩ.
Mà ở Đế Đô, tuy rằng có rất nhiều quan chức từng được Cố Triệt đích thân đề bạt. Nhưng hoàn cảnh hôm nay, Cố Triệt có thể ngủ say vĩnh viễn không tỉnh lại, những người này, có lẽ cũng đã bắt đầu tìm kiếm lối thoát ình.

Đương nhiên, vẫn có một nhóm những người giống Hứa Mộ Triều và Tạ Mẫn Hồng, trung thành và tận tâm bảo vệ Cố Triệt. Nhưng tiền tuyến bất ổn, Đế Đô rung chuyển, bọn họ có thể làm được gì? Cho dù họ có thể giữ vững quyền lực của Cố Triệt, nhưng Nguyên soái đã bất tỉnh, thì biết sử dụng quyền lực thế nào đây?
Hứa Mộ Triều cúi đầu, thản nhiên nhìn Cố Triệt mỉm cười.
“Ê, anh định ngủ mãi không tỉnh lại thật đấy à?
Cô đi qua nắm chặt tay anh. Có lẽ vì truyền dịch liên tục nên dù nằm trong căn phòng ấm áp tay anh vẫn rất lạnh lẽo.
Vết thương trên cơ thể đã lành hết rồi, nhưng hệ thần kinh bị tổn thương, lại không có cách nào chữa trị bằng phương pháp y học.
“Có lẽ cũng là chuyện tốt” Bác sĩ hàng đầu đã từng an ủi cô, “Ngài Nguyên soái đã bận rộn mệt mỏi quá nhiều, hiện giờ coi như ngài ấy có cơ hội nghỉ ngơi. Đợi đến lúc ngài tỉnh lại, cơ thể được nghỉ ngơi đầy đủ, chắc chắc sẽ còn mạnh hơn trước đây nữa!”
“Chậc chậc! Không ngờ sẽ có ngày, đường đường là Nguyên soái mà cần em ủ ấm tay cho.” Cô nắm tay anh trong lòng bàn tay, nhẹ nhàng vuốt ve. Mấy ngày này, cô không biết đã nhìn đôi bàn tay này bao nhiêu lần. Tuy rằng người anh cao gầy, nhưng tay anh lại rất lớn, thon dài trắng nõn. Cái ngày Minh Huy đánh lén anh đã dùng đôi bàn tay này giết chết hơn mười người máy đẳng cấp trong chớp nhoáng, mà cũng chính đôi tay này, ôm cô trên đường trở về.
Cô lại nghĩ tới dáng vẻ anh chủ động cầm tay cô, dáng vẻ giả bộ rất ngầu, thật ra trong lòng anh có lẽ cũng rất căng thẳng?
“Thật là ngây thơ.” Cô cúi đầu ghé sát vào tai anh mắng, “Cầm tay mà căng thẳng cứ như kiểm duyệt ba quân.”
Anh hiển nhiên không có phản ứng gì. Khuôn mặt tái nhợt, hàng mi đen dày mềm mại khiến cô muốn chạm vào. Sống mũi cao thẳng thanh tú, đôi môi khẽ mím, vừa nhìn đã biết là người cố chấp kiêu ngạo. Trước kia sao cô lại ngốc nghếch tới mức cúng bái anh ta như vị thần nhỉ? Cái tên này, thực ra luôn cần người khác chủ động tới gần?
Cô không nhịn được khẽ nở nụ cười.
“Mau mau tỉnh nhé. . .” Cô cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên mặt anh, “Em cũng không biết mình còn có thể gánh vác được bao lâu. Anh biết con người của em rồi đấy, tương đối gió chiều nào che chiều ấy. Nếu anh không tỉnh em đi nương nhờ Nguyên soái mới thì anh lỗ to đấy.”
Vài ngày trôi qua, tình thế vẫn nghiêm trọng như cũ, dinh thự Cố gia lại nghênh đón một vị khách không ngờ tới.
Tiếng bước chân của cô như thể bình hoa đập trên mặt đất, trong trẻo mà hỗn loạn, vọt thẳng vào phòng của Cố Triệt. Hai gã cảnh vệ sớm đã dí súng vào huyệt thái dương của cô, theo cô cả quãng đường đến đây.
Hứa Mộ Triều khoát tay, bảo cảnh vệ lui ra. Cô ấy tiều tụy như chưa hề chợp mắt. Bông hoa Đế Đô từng tươi sáng xinh đẹp động lòng người lúc này lại ngẩn ngơ đau buồn, lảo đảo gục trước giường Cố Triệt.
“Nguyên soái!” Quỳ gối trước giường, cô gái khóc không thành tiếng.

Mà sau lưng cô, Hứa Mộ Triều quay đầu nhìn ánh mặt trời mỏng manh ngoài cửa sở, hít sâu vài hơi.
Một lát sau, Cố Linh đứng dậy. Cô ấy chặm lại trang điểm, tuy rằng vẫn còn vệt nước mắt, nhưng gương mặt đã khôi phục vẻ lạnh lùng cao ngạo.
“Tôi đi đây.” Cô ấy nói.
Hứa Mộ Triều ngăn cản cô: “Cô biết chúng tôi đang chờ đợi điều gì.”
Cố Linh ngước mắt nhìn Hứa Mộ Triều, yên lặng một lúc rồi nói: “Vừa nãy chỉ là tâm tình của riêng mình tôi, không đại biểu cho lập trường của Cố thị. Xin đừng suy đoán bừa bãi.”
“Nếu như cô không nói, thì tôi đánh cho cô nói.” Hứa Mộ Triều bình thản nói.
Cố Linh liếc nhìn cô: “Cô trở nên lưu manh như thế từ lúc nào vậy?”
Hứa Mộ Triều cười cười: “Ở Đế Đô phồn vinh này lưu manh mới hữu dụng.”
Cố Linh cũng cười, nhưng nụ cười cay đắng đó khiến lòng Hứa Mộ Triều trầm xuống.
Cô ấy nói: “Nếu như tôi bị ép buộc thì nói ra những thứ râu ria này, cũng không coi là phản bội.”
Cô ấy nhìn Hứa Mộ Triều, gằn từng chữ: “Cố thị, sẽ đề cử Nguyên soái mới —— Cố Tích.”
Tuy rằng đã ngờ tới khả năng này, Hứa Mộ Triều vẫn nổi giận: “Nguyên soái cống hiến cho Cố thị nhiều như vậy, bây giờ các người muốn vứt bỏ thì vứt bỏ sao.”
Cố Linh lắc đầu: “Cố Triệt là nhân tài hiếm gặp, là người thống trị hoàn mỹ, nhưng những người như vậy chỉ có thể gặp không thể cầu. Lần này anh ấy bỗng nhiên gặp nạn, gia tộc cũng rất kinh hoàng. Nhưng nếu gia tộc vẫn không có hành động gì, e rằng còn không bảo đảm được quyền thống trị của Cố thị ở Đại lục. Có thể gia tộc vẫn muốn chờ thêm một chút, nhưng thêm vài ngày nữa, nếu như Cố Triệt vẫn chưa tỉnh lại, người mới sẽ được để cử với Đế Đô.”
Nói xong những lời này, cô ấy xoay người rời đi.
“Cô cố ý đến đây để nói cho tôi đều này ư?” Hứa Mộ Triều đột nhiên hỏi, “Thái độ của gia tộc.”
Cố Linh không trả lời, cũng không quay đầu lại chỉ lẳng lặng nói: “Hứa Mộ Triều, làm ơn hãy bảo vệ Nguyên soái thật chu đáo.”
Tạ Mẫn Hồng nhanh chóng nhận được tin tức, mười tâm phúc của Cố Triệt lập tức tập trung ở dinh thự Cố gia, bàn bạc đối sách tiếp theo.
Một tâm phúc nói: “Hiện nay quá nửa quan chức vẫn ủng hộ Nguyên soái. Nhưng mà hiện giờ Cố thị, quý tộc phía Đông đều rục rịch ngóc đầu dậy, thế lực cũng xem như ngang bằng chúng ta.”
Một tâm phúc khác nói: “Tạ đại nhân, Hứa thiếu tướng, tôi tuyệt đối trung thành với Nguyên soái. Nhưng hiện giờ không biết ngày nào Nguyên soái mới tỉnh lại, cho dù chúng ta ra sức ủng hộ, cũng không có cách nào chống lại bọn họ!” Ông ta nghiến răng: “Chỉ có chúng ta lo cho chiến tranh tiền tuyến, còn bọn họ thì chẳng thèm quan tâm!”
Tất cả mọi người đều yên lặng. Mặc dù có quân đội ủng hộ, nhưng cũng chỉ là một lập trường. Cho dù Đế Đô tuyển Nguyên soái mới thì liệu quân đội có thể phản đối bằng cách không tham chiến ư?

Quân đội một thời từng có ý chí của mình, bởi vì thống soái của họ là Cố Triệt. Nhưng hiện giờ, chẳng lẽ những chính khách này còn không nhân cơ hội quân đội suy yếu để tiện bề chi phối?
Những người đang ngồi ở đây có người giữ chức vụ chính trị, có người thoạt nhìn chỉ là người thường. Nhưng Hứa Mộ Triều biết, quyền lực của những người nàyđủ để Đế Đô rung động.
“Vậy chúng ta chỉ quan tâm đến chiến tranh là được.” Hứa Mộ Triều đột ngột mở lời.
Tất cả mọi đều người nhìn cô. Chỉ quan tâm đến chiến tranh?
“Vì sao chúng ta không để cho Cố thị và quý tộc phía Đông hai chó cắn nhau. Chờ đến khi bọn chúng cùng chịu thua thiệt, có lẽ Nguyên soái cũng đã tỉnh lại.” Giọng nói của Hứa Mộ Triều tràn ngập lòng tin.
Mọi người ngạc nhiên nhìn cô.
Tạ Mẫn Hoằng lại nở nụ cười: “Thật ra tôi cũng nghĩ vậy. Người của chúng ta chia làm hai phe, một phe ủng hộ Cố thị, một phe ủng hộ quý tộc phía Đông. Phải giành được toàn bộ sự tín nhiệm của bọn chúng. Tiết lộ người được bọn chúng đề cử cho đối phương, để chúng đánh nhau vỡ đầu chảy máu!”
Sau đó, anh nhìn Hứa Mộ Triều: “Đến lúc đó Nguyên soái tỉnh lại thì tất cả vấn đề đều được giải quyết rồi.”
Tiếp theo, Tạ Mẫn Hồng cẩn thận phân công bàn bạc đối sách với mọi người, tất cả mọi người nhận lệnh đi tiến hành. Chỉ còn lại anh và Hứa Mộ Triều ngồi lại.
“Cô thay đổi rồi.” Tạ Mẫn Hồng đột nhiên nói.
Hứa Mộ Triều lẳng lặng ngẩng đầu nhìn anh.
“Lúc cô vừa tới Đế Đô, chỉ là một tay mơ. Tuy rằng cũng ngoan ngoãn tham gia các cuộc gặp gỡ chúng tôi sắp xếp, nhưng tôi và Cố Linh vẫn cảm thấy cô không hợp với Đế Đô.” Anh nói, “Nhưng bây giờ, cô lại có thể nghĩ đến việc gây xích mích giữa Cố thị và quý tộc phía Đông.”
Hứa Mộ Triều mỉm cười: “Trước đây, tôi chỉ không quan tâm mà thôi. Hiện tại đã đến lúc phải nỗ lực suy nghĩ nên làm thế nào.”
Kế sách gây xích mích nói thì dễ nhưng thực hiện lại cần thủ đoạn cao siêu. Tạ Mẫn Hồng rõ ràng là một cao thủ chính trị lão luyện, tất cả kế hoạch thực thi không chê vào đâu được, không hề để lại dấu vết. Một số ít người trung thành với Cố Triệt, không để người ngoài biết, âm thầm gia nhập vào hai phe gây rắc rối. Mà quân đội cũng tuyên bố ủng hộ Cố thị, phần lớn các vị bộ trưởng lại lui tới thân thiết với Tiếu gia. Nửa tháng sau, tình thế của Đế Đô đã hết sức nghiêm trọng, hai phe Tiếu gia và Cố gia gằm ghè nhau, cho dù là ở dinh thự thủ tướng, bộ quân pháp, đều trong tình hình nước sôi lửa bỏng. Mà ở trên đường cái lại càng nhiều sát thủ xuất hiện hơn.
Hứa Mộ Triều thở phào nhẹ nhõm, cứ tiếp tục thúc đẩy tình thế như vậy. Chí ít bọn họ còn phải tranh đoạt một thời gian, mới rảnh rang tranh giành quyền lực của Cố Triệt.
Tuy nhiên ngày hôm sau, hệ thống thông tin tác chiến của dinh thự Cố gia lại truyền đến tín hiệu khẩn cấp. Trên màn ảnh, Quan Duy Lăng trấn thủ tiền tuyến nhìn Hứa Mộ Triều, giọng điệu bi thương: “Tiền tuyến thua to rồi. Quân ta thương vong trên vạn người.”
“Vì sao lại như vậy?” Hứa Mộ Triều vội la lên.
“Bởi vì . . .Vua Zombie xuất hiện.” Sắc mặt của Quan Duy Lăng rất khó coi, “Vừa nãy, Vua Zombie và Minh Hoằng, cùng phát tin cầu hòa với quân ta.”
Trái tim Hứa Mộ Triều đập mạnh, cầu hòa vào lúc này ư?
Quan Duy Lăng gần như nghiến răng nói: “Chúng muốn chúng ta giao Nguyên soái ra, bọn chúng sẽ lập tức rút quân. Nếu không, những chiến dịch sau này sẽ không giữ lại tù binh nữa.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.