Dục Vọng Của Người Chinh Phục

Chương 34


Bạn đang đọc Dục Vọng Của Người Chinh Phục – Chương 34

Trái tim của Minh Hoằng
Edit: Loyal
Beta: Myumyu
Trước khi đạn bắn vào trán, với thân thủ của Thẩm Mặc Sơ, anh hoàn toàn có đủ thời gian để phòng ngự hoặc tấn công.
Song có rất nhiều khả năng hiện lên trong đầu anh trong khoảng khắc đó, cuối cùng anh quyết định không nhúc nhích.
Cảm giác bị đạn bắn trúng rất kỳ quái…
Không có ánh lửa, không có sự đau đớn, cũng không có cái chết.
Chỉ có sự đau nhói nho nhỏ xuyên vào giữa trán. Giống như một con rắn nhỏ, bò đi khắp xương cốt huyết mạch trong thân thể anh, sau đó biến mất không còn dấu vết.
Thẩm Mặc Sơ kiềm chế trái tim đang đập cuồng nhiệt, giữ vẻ mặt trầm ổn, ngẩng đầu lên, thấy Hudgens mỉm cười trêu chọc “Thẩm khanh, chỉ là sự trừng phạt nhỏ mà thôi… Ta cũng không nỡ giết người có tài như ngươi đâu.”
“Tạ ơn chủ nhân” Lòng bàn tay Thẩm Mặc Sơ đã ràn rụa mồ hôi. Hudgens là chuyên gia về phương diện virus sinh hóa. Virus zombie lan tràn vào trăm năm trước đều nhờ công lao của hắn. Mặc dù vừa rồi không phải đạn thật… nhưng rốt cuộc hắn đã truyền thứ gì vào cơ thể anh?
“Dẫn ta đi dạo” Hudgens cũng không giải thích gì thêm.
“Vâng” Thẩm Mặc Sơ khom người mời hắn đi trước, nhìn thấy vẻ mặt tức giận lo lắng của bọn Lưu Phi, anh bí mật lắc đầu với bọn họ.
Sau khi đi một vòng ở Bộ Tư Lệnh, dường như Hudgens không còn hứng thứ, mang theo đám thuộc hạ chuẩn bị lên xe quay về.
Trước khi bước lên chiếc xe điện quang, hắn quan sát bên ngoài một chút, sau đó mỉm cười đầy hàm ý với Thẩm Mặc Sơ.
“Thẩm khanh, năm phút nữa sẽ phát tác.” Hắn đóng cửa xe, tiếng cười vang dội “Đó là thành quả nghiên cứu nho nhỏ của ta, có thể phát tán trong không khí… Hỡi các nô lệ, hãy vui vẻ hưởng thụ đi.”

Mấy phút sau.
Có một cơn đau kỳ dị không thể diễn tả được, bắt đầu lan tràn trong cơ thể đám zombie. Thậm chí, ngay cả Thẩm Mặc Sơ cũng phải dựa vào tường run rẩy.
Từ đó đến nay Zombie không hề sợ đau. Gặp phải những chuyện như gãy tay đứt chân, thậm chí là tử vong trong chiến tranh, bọn họ cũng chỉ phát ra tiếng tru khát máu hưng phấn.
Nhưng cơn đau bây giờ hoàn toàn khác hẳn. Đây không phải là cơn đau nhẹ nhàng, mà nó lan tràn trong huyết mạch, thấm vào tận xương tủy và thần kinh, cứ như từng tế bào đều muốn vặn vẹo, nổ tung.
Bọn họ phải dùng móng tay sắc nhọn hung hãn gãi trên từng tấc da thịt; Song cơn đau kia dường như không tìm được nơi bộc phát, cho dù da thịt có thối rữa, cũng không có cách nào giảm bớt. Bọn họ cảm thấy đói khát lạ thường, ăn uống ngấu nghiến rất nhiều thứ, rồi lại nôn mửa ra tất cả, cứ không ngừng lặp đi lặp lại như vậy…
Hơn mấy ngàn Zombie tinh anh trong Bộ tư lệnh, bao gồm cả Thẩm Mặc Sơ, đều bị virus Hudgens truyền cho đánh bại một cách dễ dàng. Suốt ba ngày trời, bọn họ không thể nói chuyển, không thể suy nghĩ, không thể ăn uống, không thể ngủ, thậm chí không hề có phút giây an bình nào.
Buổi tối ngày thứ ba, rốt cuộc cơn đau cũng biến mất. Những binh sĩ thân tín khôi phục lại bình thường, vây quanh Thẩm Mặc Sơ, sắc mặt ai cũng trắng bệch, hoàn toàn kiệt sức, không hề có sự hăng hái như mấy ngày trước.
“Tư lệnh, phải làm sao đây? Đám người Cận tinh kia quá mạnh.”
“Chúng ta có nắm chắc phần thắng không? Chúng ta thật sự có thể báo thù được sao?”
Trong bóng tối, Thẩm Mặc Sơ lẳng lặng nhìn chung quanh một vòng. Anh là ổ bệnh, sự hành hạ anh phải chịu đựng ba ngày nay còn đau khổ gấp vạn lần những người khác. Lúc này chỉ cần anh nói chuyện, cũng cảm thấy lục phủ ngũ tạng vẫn còn đau âm ỉ.
Song điều anh chú ý không phải là cơn đau của thân thể, mà là đòn đau bất ngờ của đám người Cận tinh. Một virus nho nhỏ, cũng đã đủ khiến cho tất cả Zombie không chịu nổi, hơn nữa… sự kiện lần này đã đả kích rất lớn đến lòng tin của mọi người.
Nhưng cứ mặc cho trăm kẻ hèn hạ đến từ Cận tinh kia tiếp tục thống trị mười vạn Zombie sao?
Không, tuyệt đối không thể.
“Hãy nhẫn nại! Bây giờ, đành phải nhẫn nại thôi!” Ánh mắt kiên nghị của anh vững vàng như sắt thép, đầy sát khí, khiến tất cả zombie có mặt ở đó đều xúc động “Chờ bọn chúng sơ suất, chúng ta sẽ tập trung toàn bộ lực lượng, đánh một trận liều chết”.

————————-
Ngày 15 tháng 11, rốt cuộc tiền tuyến Thú tộc bấy lâu luôn thất bại dậm chân tại chỗ cũng nghênh đón một chiến thắng cực lớn… Thú tộc phát động chiến dịch đánh lén loài người, thành công tiêu diệt năm ngàn quân địch, chiếm lĩnh được ba thành phố.
Sau khi chiến bại, loài người vẫn yên lặng, không bình luận gì về thất bại trong cuộc chiến vốn đã nắm chắc này.
Nhất thời, loài người có vẻ như đã e sợ Thú tộc, nên cục diện phía Đông đại lục quay về thế cân bằng.
Ngày nhận được tin chiến thắng, Đồ Lôi đang trấn giữ ở Bộ tư lệnh hậu phương, hắn chỉ cảm thấy vô cùng sung sướng thỏa mãn, tương lai sáng lạng rộng mở trước mắt. Ngay cả Tiểu Khắc vốn lạnh lùng cũng cười rạng rỡ. Những tướng lĩnh ban đầu chủ trương hòa bình, cũng bắt đầu tin rằng có lẽ thật sự có thể chống lại loài người.
Dĩ nhiên, Đồ Lôi cũng không quên thúc giục Minh Hoằng đang chậm chạp án binh bất động…”Tình thế trước mắt rất thuận lợi, nếu ngài tham gia cuộc chiến lúc này sẽ có cơ hội tiêu diệt loài người chỉ trong một trận chiến.”
Đồ Lôi cũng nhanh chóng nhận được hồi đáp từ Bộ chỉ huy của Minh Hoằng “Minh tướng quân chúc mừng thắng lợi của quý quân. Quân của chúng tôi đang tập hợp, đợi đến khi tướng quân hoàn toàn bình phục, ít ngày nữa sẽ gia nhập với đại quân của ngài.” Ngoại trừ những lời như vậy, Minh Hoằng cũng nói rất nhiều lời tán dương, thậm chí tỏ vẻ nhún nhường, tương lai sẽ đồng ý nghe theo sự chỉ huy của Đồ Lôi.
Mặc dù không hứa hẹn cụ thể ngày nào xuất quân, nhưng Đồ Lôi đang đắc ý, thậm chí hắn cảm thấy không cần phải dựa vào lực lượng của Minh Hoằng cũng có thể chiến thắng. Chỉ là giọng điệu tôn sùng hiếm có của Minh Hoằng, khiến hắn càng thêm lâng lâng bay bổng.
Chiến trường đắc ý, tình trường cũng thuận lợi.
Buổi tối nay, sau khi tham gia tiệc tùng với các tướng lĩnh, nhìn những con thú cái xinh đẹp trong bữa tiệc, Đồ Lôi cảm thấy mất hứng. Hắn chỉ nhớ đến mấy ngày này, A Lệ chủ động phối hợp trên giường, thần thái đó, tư vị đó, làm cho hắn cảm thấy không thể xa rời cậu một khắc nào.
Cho nên, hắn không thèm mang theo cận vệ, cả người nồng nặc mùi rượu đi về phòng.
Đã hơn mười hai giờ đêm, trong nhà chỉ còn một ngọn đèn leo loét, làm những vật trang trí rực rỡ trong phòng cũng mờ mờ u nhã. Vừa bước vào, hắn đã thấy chàng thiếu niên trắng nõn láng mịn, mở đôi mắt mơ màng từ trên giường ngồi dậy.
“Thống lĩnh, ngài đã về…”
Giọng nói cậu ta vô cùng nũng nịu ỷ lại, giống như một con rắn mềm mại quấn lấy Đồ Lôi.

Đồ Lôi thở dài hài lòng, vội vàng đè cậu xuống, kề sát tai cậu thì thào “Chờ khi ta chiếm đóng Đế Đô sẽ dẫn ngươi vào phủ Cố nguyên soái, ta sẽ chơi ngươi sống đi chết lại trên đỉnh núi tận cuối chân trời… Tư vị đó nhất định sẽ không giống bình thường…”
Tiếng thở dốc kịch liệt của hai người vang lên trong căn phòng mờ tối, vô cùng ăn ý. Nhất là A Lệ, cậu tỏ ra hết sức phối hợp, đau đớn xen lẫn sung sướng, cứ lần lượt đong đưa thân thể theo nhịp điệu chuyển động của Đồ Lôi
Đồ Lôi càng thêm phấn khích, ý thức hoảng loạn. Đột nhiên, hắn cảm thấy, nụ cười của vật cưng nhỏ ngày hôm nay cũng xinh đẹp lẳng lơ hơn mọi ngày. Cậu ta cũng vui vẻ vì thắng lợi của hắn ư?
Trước khi mê mang thiếp đi, trong đầu hắn bỗng xuất hiện một ý nghĩ… Chẳng lẽ vật cưng hắn nhốt bên người những năm nay là một thiên sứ sao?
————————-
Trong lúc Đồ Lôi đang trầm mê trong tửu sắc, Minh Hoằng đứng trên mỏm nham thạch cao vút màu nâu xám, khoanh tay nhìn thủy triều lên xuống trong màn đêm tĩnh mịch, lẳng lặng xuất thần.
Minh Huy ngồi trên tảng đá lởm chởm bên cạnh, đột nhiên hỏi “Tướng quân, A Lệ có chết không?”
Minh Hoằng lắc đầu “Sẽ không, cậu ta là tình nhân của Đồ Lôi.”
Một tay Minh Huy chống cằm “Tình nhân…”
Hai người tiếp tục trầm mặc.
Gió biển mang theo hơi ẩm tanh nồng thổi qua người hắn, quân trang màu xanh sạch sẽ, gương mặt trắng trẻo anh tuấn vẫn ôn hòa như ngọc. Nhưng dường như có phần nội liễm khắc khổ hơn lúc trước.
Thế giới dưới lòng đất vẫn lặng yên, khẩn trương, tự động tuần hoàn như cũ. Công xưởng vẫn vận hành không ngừng nghỉ, những người máy mới không ngừng ra đời, mở to đôi mắt đỏ ngầu…
Nhưng có một số việc đã khác, Minh Hoằng tự nhủ.
Khác biệt đầu tiên, là khả năng chiến đấu mà hắn vẫn luôn tự hào.
Mang tâm trạng đi săn của kẻ chinh phục, hắn chỉ mang một ít binh lực, lên mặt đất đuổi theo Hứa Mộ Triều. Song, vua Zombie lại bất ngờ nhúng tay vào, mấy trăm cao thủ Zombie không ngừng đuổi giết, đã khiến tướng quân người máy kiêu ngạo gặp phải thất bại thảm hại nhất từ trước đến nay.
Mặc dù chỉ hao tổn năm mươi người máy, nhưng hắn lại bị trọng thương. Từng bộ phận, từng tấc da của hắn, đều được chế tạo bằng tài nguyên năng lượng cao hiếm có nhất trên đại lục. Chi phí sửa chữa cho hắn, còn cao hơn chi phí sản xuất ra cả trăm người máy.

Tuy nhiên trong họa có phúc… lúc giao chiến với Thẩm Mặc Sơ kẻ mạnh nhất đại lục kia, đã giúp hắn có thêm sáng kiến cải tạo thân thể mình. Hai tháng không ngủ không nghỉ điều trị, hắn đã khiến thân thể mình nhanh hơn, mạnh hơn rất nhiều.
Ngày đó, hắn chẳng qua chỉ mạnh hơn Hứa Mộ Triều một chút, nhưng lại có sự chênh lệch rõ ràng với Thẩm Mặc Sơ. Bây giờ, hắn có thể tự tin đứng ngang hàng Thẩm Mặc Sơ.
Đương nhiên, Hứa Mộ Triều cũng không thể nào đối kháng với hắn nữa… Nhưng mà, nếu như cô biết điều này, có nhụt chí uể oải không đây?
Điểm khác biệt thứ hai, chính là trái tim của hắn.
Người máy chưa bao giờ có “tim”, chỉ có nguyên tắc, ra lệnh, xác nhận, và thi hành. Hôm nay, đám sương mù tạo nên từ những chất vấn của Hứa Mộ Triều đã hoàn toàn tan hết. “Trái tim” của hắn, đã trong trẻo như trời quang, rộng mở như biển lớn, kiên định mà rõ ràng.
Hắn sẽ không tìm tòi xem ai đã chế tạo ra mình, ai đã cho hắn nguyên tắc cơ bản. Hắn chính là hắn, Minh Hoằng, người máy vĩ đại nhất. Hắn muốn thực hiện nguyên tắc cơ bản, không phải vì mệnh lệnh, không phải vì trình tự, mà chỉ vì “trái tim” của hắn mách bảo.
Vì hắn muốn trở thành kẻ chinh phục hùng mạnh nhất đại lục, muốn tất cả các chủng tộc phải cúi đầu dưới chân người máy. Bởi hắn tin rằng người máy mới chính là sinh mệnh tối cao, theo lý phải thống trị và dẫn dắt xã hội phát triển.
“Tướng quân, chúng ta không ra tay giúp Đồ Lôi sao?” Minh Huy cắt đứt dòng suy nghĩ của Minh Hoằng.
Minh Hoằng lẳng lặng nói “Thời cơ chưa tới.”
Hắn muốn làm kẻ chơi cờ thâu tóm cả đại lục này nên từ lâu đã tính toán sẵn trong lòng.
Hắn mỉm cười với Minh Huy “Các chủng tộc khác luôn cho rằng, khoa học kỹ thuật của loài người là tiến bộ nhất, người máy nhất định là do loài người chế tạo ra.”
Minh Huy gật đầu.
Minh Hoằng ngạo nghễ nói “Ta càng muốn đánh bại loài người, lật đổ thành kiến này! Loài người mới chính là kẻ địch thật sự của chúng ta. Chỉ có chinh phục bọn họ, mới có thể chinh phục đại lục. Về phần Thú tộc, chúng chỉ là động vật cấp thấp. Đám Zombie cũng chỉ là những cái xác không hồn. Chỉ cần bọn chúng đồng ý đứng vào phe trung lập, ta cũng không vội báo thù vua Zombie.”
“Vậy sao chúng ta vẫn chưa ra tay?” Minh Huy khó hiểu.
Minh Hoằng mỉm cười trả lời “Loài người mới vừa chiến đấu với Zombie xong, lại lập tức phải chiến đấu với Thú tộc. Mặc dù trận chiến này Thú tộc chắc chắc sẽ thất bại. Nhưng ngày thú tộc thua trận, chính là thời khắc loài người yếu ớt nhất.”
Hắn gằn từng chữ một “Vào lúc đó, người máy sẽ chính thức tuyên chiến với loài người.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.