Dục Vọng Của Người Chinh Phục

Chương 21


Bạn đang đọc Dục Vọng Của Người Chinh Phục – Chương 21

Chạy trời không khỏi nắng
Gió lớn chợt nổi lên, trong nháy mắt cỏ dại bụi cây tách ra nằm rạp sang hai phía, Hứa Mộ Triều giương cánh kéo A Lệ bay thẳng lên trời!
Nhưng với Minh Hoằng, người sớm đã nắm rõ năng lực chiến đấu của cô trong lòng bàn tay, làm sao có thể để cô chạy trốn? Khóe môi khẽ mỉm cười, đám người máy mai phục trong rừng rậm, đã sớm nhắm về phía cô, ” vụt vụt vụt” mấy tiếng, những sợi dây kim loại mảnh như tơ tằm, tốc độ nhanh như đạn bắn, từ những phương hướng khác nhau phóng tới!
Hứa Mộ Triều bay thẳng lên cao hơn bốn mươi mét, nghe thấy tiếng dây thừng xé không, thầm kêu không ổn. Cô hít sâu một hơi, cánh căng ra như lò xo, bay được hơn hai mươi mét nữa! Cô đã đến cực hạn!
Nhưng mà lại nghe A Lệ kêu lên một tiếng đau đớn, cô cúi đầu theo phản xạ, liền nhìn thấy bắp chân phải của cậu ta đã đầm đìa máu tươi —— cậu ta bị dây thừng quấn lấy!
Cô vừa phân tâm, liền không thể thoát khỏi đợt dây thừng kế tiếp! Hứa Mộ Triều chỉ cảm thấy cả người căng thẳng, một lực kéo khổng lồ lôi cô, cả hai người rơi thẳng xuống!
Cô khó khăn xoay người trong không trung, bảo vệ A Lệ! Bùm một tiếng, hai người ngã xuống mặt đất. Phần cánh trên lưng của cô đụng mạnh xuống đất, phần lưng phải đau nhức như muốn nứt ra!
Vừa “vù vù” mấy tiếng, toàn bộ dây thừng thu lại. Nhưng Hứa Mộ Triều biết, không còn cơ hội thoát khỏi trùng vây nữa.
” Mộ Triều!”A Lệ lăn đến bên cạnh cô, đôi tay nắm chặt bả vai cô, khuôn mặt cực kỳ thống khổ,
Cô thuận thế bắt lấy tay cậu ta, mượn lực chậm rãi đứng lên.
Cách đó chừng mười mét, Minh Hoằng mặc quân trang màu xanh cao lớn, chắp tay đứng bên cạnh một chiếc xe màu xanh lá cây. Ánh sáng mặt trời xuyên qua lá cây, hắt vào gương mặt anh tuấn của hắn, khiến nụ cười trên khóe miệng hắn càng thêm nổi bật, hòa lẫn với ánh sáng mông lung.
” Bị bắt dễ dàng như vậy. . . . . .”Minh Hoằng nhìn cô chằm chằm, ” Thế nào? Bị thương rồi sao?”
Nếu như bị Minh Hoằng bắt được thì phải làm sao? Vấn đề này, trong đầu Hứa Mộ Triều đã từng nghĩ tới vô số lần.
Hiện tại thật sự bị hắn bắt được, cô lại phát hiện mình không sợ hãi giống như trong tưởng tượng. Có lẽ là bởi vì, hắn vẫn dung túng cô, còn xuống tay lưu tình.
Hôm nay, hắn sẽ xử lý cô như thế nào đây?
Nghĩ tới đây, cô bình tĩnh lại, cười thật tươi, trong giọng nói tràn đầy vui sướng: ” Tướng quân!”
Cô nghĩ, có lẽ không có ai mặt dày hơn mình nữa rồi.
Ở trên biển cô đã quyết ý chịu chết, Minh Hoằng từng cho rằng khi hắn bắt được cô lần nữa thì cô sẽ phẫn nộ phản kháng, cần phải phí thêm chút hơi sức, cô mới chịu nghe lời. Nhưng hắn không nghĩ tới, cô có thể vui mừng đến vậy, tươi cười chào hỏi, giống như rất mong đợi gặp lại hắn ——
Vì nụ cười này, làm hắn tạm thời thu lại sát ý.
Có chủ nhân nào, không thích thú cưng chủ động lấy lòng đâu? Dù biết rõ là cô giả bộ. Ánh mắt Minh Hoằng vẫn sáng quắc nhìn chằm chằm nụ cười giống như hoa đào nở rộ của cô: “Cổ lại chuẩn bị nói những lời dối trá gì để gạt tôi đây?”

Hứa Mộ Triều sững người, mặc dù chưa nghĩ ra lý do, lại phủ nhận theo bản năng: “Tướng quân, ngài hiểu lầm tôi. Tôi làm sao dám lừa ngài?”
“Không nói dối, tại sao lại chạy trốn? Tại sao lại tiêu diệt ta?” Một giọng nói lạnh lẽo truyền đến, cả người A Lệ run lên, Hứa Mộ Triều cũng ngẩn người. Bọn họ thấy Minh Huy từ trên xe đi xuống, gương mặt vô cùng lạnh lùng.
Minh Huy chưa chết?
Hứa Mộ Triều đổ mồ hôi lạnh —— có lý do gì, có thể giải thích việc cô giết chết Minh Huy, lén chạy trốn đây? Tính tình Minh Hoằng rất cực đoan, có lẽ phải tìm một lý do cực đoan như vậy, mới có thể khiến hắn tin tưởng? Mới có thể làm cho hắn cảm thấy điều đó là đương nhiên?
Trong lòng cô chợt nảy ra một ý.
Cô dời tầm mắt khỏi người Minh Huy, nhìn Minh Hoằng chằm chằm: “Tôi rời khỏi, chỉ vì muốn biết vị trí của tôi trong lòng ngài.”
Minh Hoằng ngồi thẳng dậy, chậm rãi đi về phía cô: “Vị trí?”
“Đúng.” Cô nói, “Vẫn là câu nói kia, nếu như không trở thành người máy, tôi đường đường là Phó Thống Lĩnh Thú Tộc, tôi mà biết sẽ bị cải tạo, cần gì tới đảo Tây Vu gặp ngài. Nhưng ngài miệng thì nói sẽ cho tôi những thứ tốt nhất, nói tôi và ngài giống như một thể, nhưng ngài lại đem tất cả những thứ tốt nhất đó ban hết cho Minh Huy! Tội lập chí trở thành người máy Bán Thú mạnh nhất, nếu như ở trong lòng ngài tôi không phải là người quan trọng nhất, thì làm sao tôi tin lời ngài được đây?”
Cô không hề sợ hãi tiến lên một bước: ” Cho nên tôi muốn rời khỏi đảo Tây Vu. Tôi muốn thử xem ngài, có thể vì tôi mà rời khỏi lòng đất hay không, có tới tìm tôi hay không? Về phần Minh Huy, nếu không phải tôi ra tay lưu tình làm sao bây giờ cô ấy còn đứng ở chỗ này? Cô ấy uy hiếp đến địa vị của tôi trong lòng ngài, tôi đương nhiên phải dạy dỗ cô ta một chút.”
Hứa Mộ Triều nhìn Minh Hoằng đi từng bước một đến gần, giọng nói cũng mềm đi: ” Hiện tại, sự xuất hiện của ngài, chứng minh ngài rất coi trọng tôi. Tôi rất mừng.”
Minh Hoằng dừng bước, đương nhiên vẫn không tin: “Dù những lời cô nói là sự thật, tại sao cô lại tình nguyện nhảy vào biển sâu, cũng không chịu quay về?”
Hứa Mộ Triều cả kinh—— lúc ấy tận mắt nhìn thấy đồng bọn từng người một chết đi, cộng thêm Hắc Kiệt ngay cả hài cốt cũng không còn, cô kiên quyết hít sâu một hơi, thà rằng chết trên biển, cũng không muốn bị Minh Hoằng bắt được, sau đó tức giận lôi đi cải tạo.
Cô nhìn sắc mặt Minh Hoằng, ngừng một chút, nói: “Tôi bay về hướng biển sâu, dĩ nhiên là vì tôi biết rõ nơi đó có thể thông tới mặt đất.”
Sắc mặt Minh Hoằng đột nhiên biến đổi.
Bí mật này, ngay cả đội quân người máy, cũng chỉ có một mình Minh Hoằng biết, hơn nữa biển rộng vô bờ, xác suất gặp nguy hiểm vùi thân dưới đáy biển là cực lớn. Trước khi hắn chuẩn bị chính thức lên đất liền gia nhập cuộc chiến ở Đại lục, cũng không muốn cho những chủng tộc khác biết sự tồn tại của đội quân người máy, đương nhiên cũng không nói cho tên Đồ Lôi ngu ngốc về con đường bí mật này.
Nhưng mà làm sao Hứa Mộ Triều lại biết?
“Làm sao cô biết?” Hắn nghi hoặc nhìn cô, xác nhận lời của cô là sự thật.
Hứa Mộ Triều vốn định nói tên Đồ Lôi, nhìn thấy sắc mặt hắn nặng nề, lời ra đến miệng lại nuốt xuống, lanh trí chỉ về phía Đông.
Minh Hoằng ngẩn người, tỏ vẻ không thể tưởng tượng nổi: “Zombie? Không thể nào! Chẳng lẽ là loài người?”

Hứa Mộ Triều lập tức gật đầu một cái: “Là loài người.”
Mặt Minh Hoằng hoàn toàn trầm xuống: “Không thể nào! Làm sao loài người biết được?”
Hứa Mộ Triều cười cười: ” Vì sao loài người biết được, thật sự tôi không rõ lắm. Chỉ là một tướng lĩnh cao cấp của loài người, tên là Quan Duy Lăng, rất được đế đô trọng dụng. Anh ta đã từng bị tôi bắt được, dùng cực hình nên mới nói cho tôi biết bí mật này để đổi lấy mạng sống.”
Lời này của cô nửa thật nửa giả, có tiếng có miếng, Minh Hoằng nghe xong, thần sắc càng thêm phức tạp.
Hứa Mộ Triều tiếp tục nói: “Tướng quân, tôi đã biết con đường này từ sớm, vốn đã định đi. Nhưng tôi bụng dạ hẹp hòi, không chấp nhận những người khác lại chiếm chỗ trong lòng ngài. Cho nên mới chạy trốn thử dò xét ngài. Là tôi quá vọng động. Nhưng Tướng quân, tin tức loài người nắm giữ, có thể hơn chúng ta tưởng tượng rất nhiều! Nếu như người máy muốn xưng bá Đại lục, phải cẩn thận với bọn họ!”
Minh Hoằng gật đầu một cái thật mạnh, khi hắn ngẩng đầu lên nhìn cô mặt đã lộ vẻ vui mừng, hắn nói: “Nói như vậy, tôi không nên trách cô, ngược lại phải cám ơn cô?”
Khuôn mặt Hứa Mộ Triều nóng lên, nghe giọng nói của Minh Hoằng mềm đi cũng yên tâm hơn. Ít nhất hắn cũng sẽ không giết cô ngay tại đây —— cô đã quen thuộc đường đi nước bước trong lòng đất, dù bị bắt trở về, cũng có thể nghĩ cách chạy trốn!
Lại nghe Minh Hoằng nói: “Nếu như cô để ý vị trí, tôi có thể giết Minh Huy. Nhưng nếu cô còn dò xét, hoặc là phản bội tôi, tôi sẽ không bỏ cho cô lần nữa.”
Hứa Mộ Triều nhìn sắc mặt Minh Huy lạnh lẽo không chút thay đổi, vội vàng gật đầu.
“Tới đây.”Minh Hoằng nhìn cô, trong giọng nói rốt cuộc cũng ẩn chứa ý cười.
Hứa Mộ Triều thật lòng không muốn đi tới, nhưng cô không còn cách nào khác. Cô vừa muốn cất bước, A Lệ bên cạnh đã níu chặt vat áo của cô lại. Cô nhìn cậu ta một cái, hơi ngẩn ra.
Cậu ta vẫn chi chít vết thương như cũ, gương mặt trắng nõn tựa hồ đang cố gắng nhẫn nại cảm xúc gì đó, cố chấp mà kiên trì nắm chặt áo cô, giống như làm như vậy có thể níu giữ cô.
Hứa Mộ Triều thở dài, nói với Minh Hoằng: ” Tướng quân, có thể không cải tạo cậu ấy được không? Tôi rất thích hình dạng con người của cậu ấy, nếu như cải tạo cậu ấy thành máy móc lạnh lẽo, thì chẳng còn gì thú vị.”
Minh Hoằng liếc nhìn A Lệ, lắc đầu một cái: “Hứa, cô muốn chứng minh vị trí của cô trong lòng tôi, tôi cũng vậy, không cho phép bất kỳ người nào khác có vị trí trong lòng cô. Cậu ta sẽ bị cải tạo thành người máy, coi như trả giá vì đã ra tay với Minh Huy.”
Hứa Mộ Triều rùng mình, quay đầu nhìn A Lệ, mặt cậu ta xám như tro tàn.
Bị cải tạo thành, nửa người nửa máy sao? Một thiếu niên thuần khiết tuấn mỹ như thiên thần, trở thành một thể với máy mọc? Cô ráng nhịn sự ghê tởm đang trào dâng trong dạ dày xuống, cười cười: “Tất cả mọi chuyện đều nghe theo ngài.”
Cô cảm thấy cánh tay A Lệ cứng lại.
Cô đi được hai bước, lại dừng lại: “Tiếp theo chúng ta sẽ đi đâu? Trực tiếp trở về lòng đất sao?”
Minh Hoằng nhíu mày nhìn cô.

Cô đánh bạo nói: “Nếu như đã đến mặt đất, tôi muốn về doanh trại một chút, thăm những thuộc hạ của tôi, mang mấy người có thể sai bảo, cùng trở về với ngài. Như vậy, bọn họ cũng có thể được cải tạo.”
Minh Hoằng không lên tiếng, chỉ cười nhạt nhìn cô, khiến trong lòng cô hơi sợ hãi.
Minh Hoằng chợt thôi cười, ánh mắt đột nhiên trở nên lạnh lẽo: “Rốt cuộc tôi có nên tin tưởng cô lần nữa không, Hứa? Để cô quay về doanh trại, cô có chạy trốn lần nữa không?”
Hứa Mộ Triều vội vàng nói: “Tôi lấy tính mạng ra thề, sẽ không!”
Minh Hoằng lắc đầu: “Sách của con người có câu Binh Bất Yếm Trá*. Tôi không cần cô lấy tính mạng ra thề. Nhưng hình như cô rất để ý tới những chỗ riêng tư trên thân thể. . . . . . Vậy lấy thân thể bảo đảm đi!”
(*Binh bất yếm trá:
Xuất xứ câu này là của Hàn Phi Tử trong bộ “Hàn Phi Tử, chương Nan Nhất” viết: “战阵之间,不厌诈伪” [Chiến trận chia gian, bất yếm trá ngụy] nghĩa là: Khi chiến tranh, đánh nhau thì không từ mưu kế lừa dối nào.)
Cô sửng sốt.
Ánh mắt Minh Hoằng lướt từ gương mặt của cô, trượt xuống chiếc cổ trắng nõn, cùng với bộ quân phục màu đen buộc lại quấn quanh đường cong thướt tha, chậm rãi nói: “Bất kể cô đi tới nơi nào. . . . . không phải cô rất quan tâm tới những chỗ riêng tư của mình sao? Bây giờ, cởi y phục xuống, ngồi trên xe của tôi. Như vậy, tôi mới có thể tin tưởng, cô sẽ không chạy trốn lần nữa.”
Máu trong người Hứa Mộ Triêu như đông cứng lại ——
“Không! Nếu như ngài muốn, hãy để tôi thay thế cô ấy!”A Lệ chợt bộc phát gầm lên giận dữ, thần sắc tuyệt vọng mà tức giận.
Minh Huy vốn đang trầm mặc bỗng cười lạnh: “Lăn tăn cái gì? Ngươi là của ta!”Thần thái và giọng nói của cô ta, khác biệt rất lớn với trước kia. Minh Huy bây giờ, lạnh lẽo giống như một người máy thực thụ.
Minh Hoằng liếc mắt nhìn A Lệ, lắc đầu một cái: “Ngươi sao có thể so sánh với cô ấy?”
Hứa Mộ Triều vươn tay ra định ngăn cản A Lệ, đưa tay về hướng khóa kéo quân phục màu đen ——cô phải làm sao đây? Chịu nỗi nhục lớn như vậy, hay là liều lĩnh đánh cuộc? Không, mình bị thương, thực lực hai bên cách quá xa, chỉ sợ phản kháng lại sẽ khiến Minh Hoằng càng thêm tàn nhẫn?
Mười mấy người máy lạnh lẽo chăm chú nhìn cô, ánh mắt Minh Hoằng tự tin mà vui vẻ, A Lệ bên cạnh khuất nhục đau đớn —— Hứa Mộ Triều nhắm hai mắt lại, chậm rãi đưa tay, kéo khóa kéo xuống.
Quân phục màu đen trượt xuống, dưới bờ vai mảnh khảnh mềm mại, là bộ ngực đầy đặn được áo lót màu da bao bọc, cùng với vòng eo trắng nõn.
Bàn tay cô run rẩy. Cô tự nhủ, Hứa Mộ Triều, quan trọng nhất là tiếp tục sống. Những tên này chỉ là người máy, không phải đàn ông, không có dục vọng. Mình cởi quần áo trước mặt một đống máy móc, không có gì phải xấu hổ.
“Không!”A Lệ chợt gầm lên giận dữ, nhào về phía Hứa Mộ Triều! Không đợi cậu ta đụng được tới vạt áo Hứa Mộ Triều, liền bị một nguồn lực cực lớn, hất văng qua một bên, lăn mấy vòng trên mặt đất, bất tỉnh nhân sự.
Hứa Mộ Triều ngẩng đầu lên, nhìn Minh Hoằng đánh bay A Lệ.
Hắn ta nhảy tới trước mặt cô, ánh mắt sâu thẳm nhìn cô, thần sắc khó hiểu. Không tức giận, cũng không gấp gáp.
Hứa Mộ Triều cúi đầu: “Tôi đã cởi. . . . . .”
Bên hông chợt căng thẳng, ngực cô dán lên một lồng ngực cứng rắn lạnh lẽo. Cô ngẩng đầu, thấy Minh Hoằng đang dùng ánh mắt tìm tòi nghiên cứu nhìn cô, tay hắn lạnh lẽo, nắm lấy cằm cô.

Cô chưa kịp phản ứng, Minh Hoằng đã cúi đầu, gương mặt tuấn tú đột nhiên cúi xuống, đôi môi mỏng lạnh lẽo, nhẹ nhàng đặt lên đôi môi đỏ mọng mềm mại của cô.
Hứa Mộ Triều ngây ngốc —— hôn sao?
Người máy trời sanh không biết hôn, nhưng lại có năng lực học tập lĩnh ngộ siêu việt. Môi của Minh Hoằng vuốt ve, nhẹ cọ lên môi cô trong chốc lát, sau khi cảm nhận được hơi thở dịu dàng của cô, đầu lưỡi mô phỏng loài người của hắn, không cần thầy dạy cũng tự biết trượt vào giữa hai làn môi, tìm thấy cô và không bao giờ buông ra nữa, liên tục truy tìm dây dưa trong miệng cô.
Hứa Mộ Triêu sau khi kinh ngạc trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, máu toàn thân cũng vọt tới đỉnh đầu. Vẻ mặt của Minh Hoằng mê mang trúc trắc, lại hôn say mê như thế, giống như một thanh niên bình thường đang hôn người phụ nữ mình yêu.
Nhưng mà, hắn là người máy!
Không biết qua bao lâu, môi của Minh Hoằng mới rời đi, vẫn ôm cô vào lòng như cũ, gương mặt dịu dàng gần trong gang tấc nhìn cô chằm chằm, hài lòng tuyên bố: ” Hứa, đây là một nụ hôn.”
——————————————————————————
Hứa Mộ Triều chỉ hoảng hốt một giây đồng hồ.
Minh Hoằng chỉ đang nghiên cứu sinh lý nam nữ mà thôi, cô sẽ không ngốc đến mức cho là hắn có tình cảm nam nữ với cô. Chỉ là, nếu như lòng hiếu kỳ của hắn đối với cô sâu sắc như vậy, thì liệu cô còn có thể lợi dụng tinh thần học hỏi của hắn, để chạy thoát khỏi bàn tay hắn ta nữa không?
Đột nhiên, sau lưng có tiếng động cơ vang lên!
Cô lập tức nhớ tới sau lưng còn có một đội Zombie tinh anh! Những Zombie tàn nhẫn khát máu!
Minh Hoằng và cô đồng thời ngẩng đầu, nhìn về phía tiếng động truyền tới!
Trong ánh tà dương vàng óng ánh, một chiếc mô tô điện màu đen khổng lồ từ sau rừng cây lao đến! Giống như ẩn chứa năng lượng khổng lồ, thế tới hung hãn, sấm vang chớp giật!
Mô tô vừa phóng đến, một bóng người màu đen lao ra, đổ ập về hướng hai người Hứa Mộ Triêu! Tốc độ kia kinh người như thế, dựa vào bản lĩnh của Hứa Mộ Triêu và Minh Hoằng cũng không kịp rút súng ra!
Minh Hoằng một tay đẩy Hứa Mộ Triều qua một bên, tiến thẳng lên! Chỉ nghe bóng người kia phát ra tiếng kêu khàn khàn đứt quãng, hai bóng người một xanh một đen đâm thẳng vào nhau!
Ngay sau đó hai bóng người nhanh chóng tách ra!
Minh Hoằng bắn về phía sau mấy thước, đụng vào một cây đại thụ mới dừng lại. Mặt hắn ta lạnh tanh, chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn người vừa tới. Tay phải che bụng, có vẻ đã bị thương!
Tất cả người máy lập tức nâng súng lên nhắm ngay kẻ địch! Chỉ cần Minh Hoằng ra lệnh một tiếng là có thể bắn tên Zombie này thành con nhím!
Thủ lĩnh Zombie dường như không hề sợ hãi, thậm chí cũng không cố hết sức như Minh Hoằng. Cậu ta chỉ lui lại mấy bước liền đứng yên một chỗ, lẳng lặng giống như một trụ điện cao sững sững, vừa vặn ngăn trước người Hứa Mộ Triều.
Hứa Mộ Triều ngẩng đầu nhìn hắn, chỉ nón kim loại màu đen tỏa ra ánh sáng âm u dưới ánh tịch dương, bóng dáng cao lớn trầm tĩnh tràn ngập không khí tử vong, giống như Tu La hồi sinh làm người ta không dám nhìn thẳng.
Zombie này, tại sao lại cứu cô?
Hay là. . . . . . hắn ta không phải đến cứu cô?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.