Bạn đang đọc Dục Vọng Của Người Chinh Phục – Chương 17
Thăm dò thân thể.
Edit : Vinhanh_annkasi
Beta: Myumyu
Ánh mắt cậu ta trong suốt đầy kiên định, khiến Hứa Mộ Triều phải nhìn cậu bằng cặp mắt khác.
Theo như những gì cậu ta từng nói, những năm nay cậu ta sống bẩn thỉu thua cả súc vật …. Nhưng thì ra, cậu ấy chưa bao giờ khuất phục.
“Lấy danh nghĩa Bán thú cam kết____” Hứa Mộ Triều nhìn A Lệ, “Nếu như tôi không chết, nhất định sẽ truyền đạt nguyên tắc cơ bản cho loài người. Tôi cũng sẽ dốc hết khả năng, để đưa anh ra ngoài.”
A Lệ ngước mắt nhìn cô, nở nụ cười ôn hòa nhẹ nhàng.
Sau đó, sắc mặt anh liền trầm xuống: “Nguyên tắc căn bản của người máy là không tiếc bất cứ giá nào, tiêu diệt tất cả sinh vật trên đại lục, bao gồm cả con người, Zombie và Thú Tộc.”
Hứa Mộ Triều hoảng sợ ngẩng phắt đầu lên____ cuồng vọng đến muốn tiêu diệt tất cả chủng tộc sao?
Chẳng lẽ người máy thật sự không phải là kiệt tác của một chủng tộc nào đó, chẳng lẽ chúng lại là sản phẩm của sự tiến hóa? Cho nên mới muốn vươn đến vị thế cao hơn, chiếm lấy đại lục của các chủng tộc?
Đêm đã khuya.
“Nỗi đau lúc này……. Không đáng gì cả.” Giọng nói A Lệ hơi run rẩy.
Hứa Mộ Triều nhìn sắc mặt trắng xanh của A Lệ, đôi môi run rẩy, không cho phép cậu ta kháng cự, yên lặng ôm cậu vào lòng.
Bọn họ cùng nhau nghênh đón ánh sáng bình minh.
Lúc mặt trời ló dạng, rốt cuộc A Lệ cũng ngủ mê man. Hứa Mộ Triều để cậu nằm yên rồi rời khỏi phòng.
Cô đã dặn dò Hắc Kiệt______ Nếu như cô bất hạnh bị cải tạo, cứ dùng biện pháp bắt Minh Huy làm con tin, có lẽ vẫn còn một con đường sống. Nhưng mà Minh Huy thật sự chiếm vị trí nào đó trong lòng Minh Hoằng sao? Có lẽ cô chỉ muốn lấy cớ này để trấn an đám người Hắc Kiệt mà thôi.
Cô bước vào trong nhà xưởng, hơi ngẩn ra. Các thiết bị máy móc chồng chất trong góc ngày hôm qua, giờ đã bị mang đi hết, một số thiết bị mới tinh đặt ngay giữa phòng, tỏa sáng rạng rỡ dưới ánh đèn.
Bàn kim loại khổng lồ, trên bàn có một số súng ống màu bạc được xếp tại bốn góc. Bên cạnh còn có một cái lồng khổng lồ trong suốt, chất liệu rất mỏng manh đủ để chứa bốn người.
Ánh đèn kho hàng sáng ngời khác thường, đúng là một phòng thí nghiệm trang bị đầy đủ.
Lòng cô chùng xuống, lập tức đề cao cảnh giác.
Cô không nhìn thấy bóng dáng Minh Hoằng đâu.
Nhưng đúng vào lúc này!
Khẩu súng trên bàn giống như có sinh mạng, chợt quay sang, cùng nhau nhắm về hướng Hứa Mộ Triều! Chúng không bắn ra đạn mà là một loại chất lỏng màu bạc! Có quỷ mới biết đó là thứ gì!
Thân thể Hứa Mộ Triều nhanh như chớp, từ mặt đất bằng phẳng nhảy lên xông thẳng về hướng trần nhà!
Minh Hoằng, rốt cuộc cũng nhịn không được ra tay rồi sao?
Chất lỏng kia giống như tấm lưới màu trắng bạc dày đặc, từ bốn phương tám hướng mãnh liệt tập kích! Cô vội vàng né từng tia chất lỏng trong gang tấc. Rốt cuộc, thừa dịp một khoảng thời gian trống ngắn ngủi, cô tìm thấy một góc chết sau bức tường, dùng sức lao thẳng tới đó, chật vật rơi xuống đất.
Đạn rơi ào ào trước góc chết nửa mét, cô thở phào nhẹ nhõm.
Sau lưng chợt truyền đến tiếng cười nhẹ.
Toàn thân cô căng thẳng, không chờ cô xoay người, cũng không đợi cô kịp công kích, giọng nói của Minh Hoằng lành lạnh vang lên bên tai cô:“Tôi cũng đoán chúng không thể kiềm chế được cô.” Vì đoán chắc, nên mới đứng ở góc chết này, chờ cô sa bẫy.
Trên cổ, truyền đến một cơn đau nhói. Cô hoảng sợ kinh hãi, quay đầu lại chỉ nhìn thấy Minh Hoằng mặc quân trang cao lớn, đứng sau lưng mình. Tay hắn ta cầm một ống tiêm bằng kim loại, tiêm chất lỏng màu bạc vào da cô.
“Anh làm cái gì vậy?”. Giọng Hứa Mộ Triều run rẩy. Đáng chết! Lần này thật sự rơi vào tay hắn rồi.
Minh Hoằng khẽ mỉm cười: ” Ngày hôm qua tôi đã nói —— phương thức bắt chước khi chiến đấu cô đề nghị hiệu quả quá quá thấp —— nên làm theo phương pháp của tôi.”
Hứa Mộ Triêu rên lên một tiếng đau đớn, ngay sau đó cảm giác choáng váng kịch liệt tập kích vào đại não, cô tuyệt vọng, ngã vào lồng ngực lạnh như băng của Minh Hoằng.
Sau khi hôn mê, Hứa Mộ Triều nằm mơ.
Trong sắc trời màu đỏ tím, cô dắt đám thú binh chạy trốn. Lửa khói pháo đạn đầy trời, bọn họ giống như con ruồi không đầu không phân rõ phương hướng, rốt cuộc bị đoàn quân người máy do Minh Hoằng thống lĩnh, chặn lại bên biển.
Minh Hoằng lạnh lùng nhìn cô, tàn nhẫn nói: “Cô lừa gạt tôi, cô vốn không thích máy móc.”
Hắn ra lệnh dìm cô vào đáy biển.
Nước biển lạnh lẽo thấm vào xương cốt, cô muốn giãy giụa, lại phát hiện toàn thân không có bất kỳ hơi sức nào. Vậy mà xúc cảm lạnh lẽo này, lại giống như là một bàn tay, từ từ mơn trớn mặt cô, bộ ngực của cô, bên đùi, còn có chỗ tư mật. . . . . .
Cô ngẩng đầu, lại thấy Thẩm Mạc Sơ trần truồng, xuất hiện dưới đáy biển mộng ảo mơ hồ. Anh ta vẫn anh tuấn mà trầm lặng như cũ, ánh mắt sáng rực nhìn cô chằm chằm.
“Anh còn sống sao?” Cô hỏi anh.
Anh ta không trả lời, dùng ánh mắt thâm trầm nhìn cô, cánh tay nhẹ nhàng nắm lấy thân thể cô, hơi thở lạnh lẽo phả lên khuôn mặt, bầu ngực của cô.
Cô cảm thấy an lòng hơn một chút.
Anh ta dùng tay nâng mông cô lên, giống như lần bọn họ thân mật nhất, anh ta cúi đầu xuống, làn môi lạnh lẽo, lại nhiệt tình như lửa.
Tầm mắt và đầu óc cô trở nên mơ hồ, chỉ thấp thoáng nhìn thấy đôi mắc đen trầm lặng, chợt biến thành màu đỏ như máu, có phần eo rắn chắc của người đàn ông, còn có một đôi tay thon dài, tiếp tục vuốt ve tiến sâu vào trong bắp đùi của cô…….
“Ưm……. A………” Khi ngón tay anh ta tiếp tục tiến sâu vào bên trong, toàn thân cô rốt cuộc co giật, bật thốt tiếng kinh hô. Cảm thấy thân thể lẳng lặng chảy ra một dòng chất lỏng nóng bỏng ươn ướt, cô mở mắt ra_______
Trần nhà vẫn chi chít nhưng dấu tro đen ám khói, cô nhìn thấy mình nằm giữa cái lồng trong suốt vô dụng đó. Đây là giấc mộng xuân hoang đường nhất của cô. Từ lúc cô lấy lại sự tự chủ, đã đâu lắm rồi cô không nằm mơ. Nhưng hôm nay, dưới tình huống nguy cấp như vậy, tại sao cô lại?
Vậy mà một giây kế tiếp, sự sợ hãi bất ngờ lập tức xông lên đỉnh đầu —— cô mất tri giác đã bao lâu rồi? Không phải hắn đã cải tạo cô xong xuôi? Cô đã là người máy rồi ư?
“Cô đã tỉnh?” Giọng nói của Minh Hoằng róc rách như tiếng nước chảy, trầm thấp dễ nghe, gần trong gang tấc! Cô hoảng sợ quay đầu, thấy Minh Hoằng nằm cách cô chưa tới mười cm, đáng chết là, tại sao hai người phải nằm cùng nhau với loại tư thế này chứ?
Dưới ánh đèn sáng rọi, thân thể Minh Hoằng thon dài trắng nõn, đúng là tác phẩm nghệ thuật được thiết kế hoàn mỹ, đường cong trôi chảy, bắp thịt rắn chắc cân xứng. Đúng vậy, hắn không mặc gì, nằm nghiêng bên cạnh cô, một cánh tay chống đầu. Mái tóc ngắn mềm mại màu đen, cặp mắt màu đỏ sáng quắc nhìn cô chăm chú.
Quần áo của cô chẳng biết từ lúc nào đã bị lột sạch, nằm bên cạnh hắn. Cho dù là thân thể sau khi biến thân cũng có vẻ nhỏ nhắn không đề phòng như thế. Điều này khiến Hứa Mộ Triều hành động theo phản xạ có điều kiện, một tay che ngực, một tay khác bảo vệ nơi riêng tư_______
Nhưng một cánh tay khác của Minh Hoăng, lại tùy ý, nhẹ nhàng đặt giữa hai chân cô. Ngón trỏ của hắn, khẽ chọc hai mảnh “môi” mềm mại của cô theo tiết tấu. Một ngón tay khác, sau khi lướt qua liền ngừng lại cắm vào hơn tấc, cũng đủ để khiến cô đã ươn ướt phải kinh hồn bạt vía.
Hắn đang làm gì? Một người máy, tại sao lại trêu đùa cô? Chẳng lẽ hắn có dục vọng như con người? Không thể nào!
Toàn thân cũng không có chỗ nào khó chịu, liệu đã cải tạo chưa? Hoặc là, hắn cải tạo quá mức thành công, đến gần như không có cảm giác?
“Hứa.” Hai mắt của hắn như viên hồng ngọc, lóe lên ánh sáng vui vẻ, “Mới vừa rồi, là trạng thái “ lên đỉnh” của động vật sao? Các chỉ số thể năng hưng phấn tăng vọt, sức chiến đấu cũng tăng vọt theo, vì sao lại thế?”
Hứa Mộ Triều ngẩn ngơ.
Hắn bỗng nhiên rút ngón tay từ trong cơ thể cô ra, nhìn chằm chằm chất lỏng óng ánh bóng loáng trên ngón tay, hài lòng nói: “Bộ phận này tôi từng đọc trong sách, không ngờ nó lại thần kỳ đến mức này!”
Dường như vẫn còn hăng hái, hắn lại cắm ngón tay vào, nhẹ nhàng vuốt ve thử dò xét. Cả người cô lập tức khẽ run, dường như hắn rất hài lòng với phản ứng của cô, ngón tay càng tiến vào sâu hơn.
Hứa Mộ Triều hít sâu một hơi, thần sắc bất động chịu đựng sự đau khổ của thân thể, mỉm cười ngẩng đầu nhìn hắn: “Nói như vậy, anh chỉ đang quan sát, còn chưa bắt đầu cải tạo?”
Ánh mắt Minh Hoằng từ phía dưới cơ thể cô từ từ chuyển lên trên mặt, hơi ngẩn ra.
Thân là người máy thông minh, Minh Hoằng luôn luôn tự phụ là chúa tể Đại lục, tuyệt không thể có người máy nào sánh được với hắn. Những năm này, mục tiêu duy nhất của hắn, chính là nghiêm khắc thi hành nguyên tắc cơ bản. Sắp tới, hắn đã chuẩn bị thời cơ thích hợp, rời khỏi lòng đất, đại quân người máy sẽ tung hoành ngang dọc, gia nhập cuộc chiến Đại lục.
Nửa năm trước hắn đang bí mật đi dạo các lãnh địa Đại lục, bất ngờ gặp được Đồ Lôi.
So với sự điên cuồng của Zombie, sự gian xảo của loài người, Đồ Lôi tầm thường dẫn dắt Thú Tộc có chỉ số thông minh không cao, không thể nghi ngờ là vật hy sinh tiên phong tốt nhất cho quân liên minh. Mà dường như Đồ Lôi cũng rất vui lòng khi có dựa dẫm vào quân đoàn hùng mạnh của Minh Hoằng.
Khi Đồ Lôi đưa Hứa Mộ Triều tới, thực sự đã khiến hắn hứng thú. Hình dáng xinh đẹp như con người, khả năng chiến đấu mạnh mẽ như người thú. Hơn xa sức chiến đấu của binh sĩ bình thường thậm chí gần như có thể làm địch thủ của hắn. Dĩ nhiên, hắn có thể không ngừng cải tạo bản thân. Trên thực tế, hắn hiện tại đã vượt qua cô.
Với một tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ như vậy, hắn không cần nghĩ ngợi, quyết định trực tiếp đem đi giải phẫu nghiên cứu.
Cho nên để chơi thêm vài ngày.
Hắn nhẫn nại, thỏa mãn mọi yêu cầu của cô. Nhưng cô cũng không nghe lời. Cô lại dám chất vấn người máy cao quý, chất vấn ý nghĩa tồn tại của nguyên tắc cơ bản. Những lời cô nói…, khiến cho người máy tối thượng như hắn phải băn khoăn về tín ngưỡng của mình, thậm chí còn nảy sinh một chút rối loạn.
Vì vậy, hắn ép cô gái quật cường này phải ngã vào lòng hắn.Hắn muốn giải phẩu, dù sao thì, thời gian cũng đã chậm trễ quá lâu.
Hắn lột sạch sẽ quần áo của cô. Đây là lần đầu tiên hắn làm công việc cải tạo cao cấp trên cơ thể sống, hắn tự mình dùng đôi tay nhạy bén, chạm tới từng bộ phận của cô, mỗi một tấc da, mỗi một đốt xương.
Cô hôn mê, bất tri bất giác cô biến thân thành thú, và nhẹ nhàng run rẩy trong vòng tay của hắn.
Khi ngón tay lạnh lẽo của hắn thăm dò vào trong bộ phận mẫn cảm nhất của động vật giống cái trong truyền thuyết, thì hắn nhận thấy được gương mặt cô ửng hồng khác thường.
Sau tất cả hành động của hắn, toàn thân cô bị dẫn dắt, làm chệch hướng kế hoạch. Cô khép hai chân lại, hắn vẫn cố chấp đẩy ra. Bộ phận đó của cô khẽ run, phát ra mùi hương đặc biệt, hắn liền đưa tay vào, tìm kiếm cấu tạo trong bộ phận đó. Vẻ mặt của cô hết sức kỳ quái, dường như vừa khổ sở, vừa yếu ớt, lại âm thầm khao khát .
Trong nháy mắt, cô bỗng nhiên co rút kịch liệt, ngón tay của hắn bị ướt do dòng nước chảy ra ào ạt, mà máy quét biểu thị các chỉ số trên thân thể cô, theo lần co rút này cũng nhảy lên đạt tới đỉnh cao nhất mà trước nay chưa từng có!
Nhìn thân thể trắng như tuyết trước mắt, đột nhiên hắn cảm thấy, sự hiểu biết của hắn đối về cô, vẫn còn chưa đủ. Thiếu chút nữa hắn đã hành động tùy tiện, cải tạo cô thành cỗ máy chiến đấu bình thường.
Cho nên hắn cất dụng cụ giải phẫu và các bộ phận kim loại định cài đặt cho cô đi. Hắn cởi y phục của mình xuống, nằm bên cạnh cô, hắn không biết, hắn phải như thế nào, mới có thể đạt được đỉnh điểm sinh lý giống cô, trong nháy mắt chỉ số sức chiến đấu và thể năng tăng vọt?
“Hứa, vẫn chưa cải tạo.” Thậm chí giọng hắn còn để lộ sự cưng chiều hiếm thấy, “Cô là vật thí nghiệm hoàn mỹ nhất của tôi, nói theo cách của con người, cô là ‘bảo bối’ quý giá. Tôi muốn cho cô những thứ tốt nhất, nhưng không phải hiện tại.”
Hứa Mộ Triều vẫn luôn luôn đề phòng, trong nháy mắt thả lỏng. Mà biểu tình thở phào nhẹ nhõm của cô thực sự quá rõ ràng, tư thế bàn tay Minh Hoằng chợt biến đổi, đâm thật sâu vào bộ phận đó của cô, cảm thấy cả người cô run lên, giọng nói hắn ẩn chứa ý cười: “Hay là cô không tin tôi?”
Hứa Mộ Triều không đáp. Đáng chết, động tác của hắn mặc dù vụng về, lại rõ ràng càng ngày càng biết nắm giữ phản ứng thân thể của cô. Cô nhìn thẳng vào mặt Minh Hoằng: “Anh lấy tay ra trước đi.”
“Không. Bộ dạng cô bây giờ…… rất thú vị.” Hắn không hề ý thức được, hành động của mình làm cho cô khó chịu cỡ nào. Hắn nói: “Hứa, tôi cũng có bộ phận của phái nam loài người, nhưng trên sách cũng không có viết, tôi phải mô phỏng chức năng này như thế nào. Nói cho tôi biết, tôi phải làm sao, mới có thể đạt được sự tăng vọt các chỉ số thể năng và hoạt động mạnh để giao phối với giống cái giống như trong sách viết?”
Hứa Mộ Triều quá sợ hãi. Câu tiếp theo của hắn, có phải yêu cầu cô giao hợp cùng hắn, giúp hắn mô phỏng chức năng loài người hay không?
Với tính tình của Minh Hoằng nếu không đạt được mục đích sẽ không chìn bỏ qua, cô gần như có thể tưởng tượng ra, hắn ngày đêm không nghỉ hăng say tìm kiếm đáp án trên người cô như thế nào!
Không, quyết không thể để cho gã người máy này thực hành trên người mình!
Toàn thân cô run rẩy, Mộ Triều ngẩng đầu đón nhận ánh mắt mong chờ của hắn.