Đọc truyện Dục Vọng Của Kẻ Chinh Phục – Chương 94: Yêu tinh bay lượn
Đã sang mùa đông, Bạch An An ăn mặc như cái bánh bao, đứng ở cửa hộp đêm “Hậu Cung”. Cái bánh bao đứng cạnh là Diệp Tử, bạn thân của cô.
“An An, cậu chắc chắn đã hẹn người ta ở đây chứ?” Diệp Tử nhìn cửa Hậu Cung, thấy chàng trai cao to mặc áo gió màu đen và những cô gái mặc sườn xám khoác áo lông cáo mà nơm nớp lo sợ.
Bạch An An nhìn hàng loạt những trai xinh gái đẹp ở cửa Hậu Cung thì hít vào thật sâu. Thầm cảm thấy bản thân mình khác xa với cuộc sống về đêm ở thành phố này. Nhưng khó khăn lắm mới tìm thấy chỗ bán trên mạng, cô không thể lùi bước.
Cô hỏi: “Cậu có mang dao không?”
Diệp Tử gật đầu dũng cảm, giơ con dao quân dụng Thụy Sỹ trong túi lên.
“Ừm!” Bạch An An cũng siết chặt con dao của mình, “Không sao đâu, nếu có người xấu thì cắt JJ của hắn ta!”
Hậu Cung chắc chắn là hộp đêm có vai vế ở Bắc Kinh. Căn phòng thuê được bày trí trang nhã nhu hòa, không hề tối tăm lộn xộn như Bạch An An tưởng tượng. Bên trong còn bày bình phong màu tối, có dòng nước róc rách, tĩnh lặng mà hòa nhã. Người phục vụ trẻ tuổi thấy hai cô gái, chỉ khẽ cười, khuôn mặt tuấn tú ẩn hiện trong bóng đêm.
Hai người được dẫn vào một gian phòng riêng.
Hai mươi phút sau, cửa phòng bị đẩy bật ra. Một người đàn ông to con vạm vỡ, đằng sau là hơn mười người đàn ông mặc đồ Tây đi vào.
“Các cô muốn mua hàng?” Người đàn ông to con mặc bộ Đường phục, dáng người cao ngất cường tráng không có chút nhã nhặn nào, đôi mắt nhỏ láo liên đảo quanh căn phòng.
“Vâng.” Bạch An An đứng dậy.
Gã ta nở nụ cười, bọn thủ hạ cũng mỉm cười.
Vẻ mặt của hắn ta lạnh đi, đột nhiên trở nên hung ác: “Món hàng đó cần mười lăm vạn, cô bé, các em có không?”
Diệp Tử nắm chặt cánh tay Bạch An An theo thói quen, Bạch An An cũng nắm chặt tay cô ấy, gật đầu lia lịa: “Tôi có. Cho tôi xem hàng trước đã.”
“Cô bé à, em yên tâm đi. Âu Nhị anh đây lăn lộn ở địa bàn năm dặm quanh đây nhiều năm như vậy rồi, ít nhiều cũng có danh dự. Đưa tiền ra trước rồi mới được xem hàng.” Gã đàn ông to con tên Âu Nhị ngoài cười nhưng trong không cười đáp.
Bạch An An cảm thấy nụ cười của gã làm cho mình không thoải mái. Cô chỉ mới là sinh viên đại học, ánh mắt cô vẫn chưa đủ tinh tường để nhìn thấu thật giả, nhưng trực giác vẫn không ngừng cảnh báo.
Âu Nhị cho rằng người tới đây là tên to con sừng xỏ nào đó, không ngờ lại là cô bé đàng hoàng như vậy. Thật ra gã đã lăn lộn ở địa bàn này nhiều năm, nhưng cũng chỉ là tên cắc ké mua đi bán lại kiếm lời, danh tiếng ư . . . . . . Nếu bắt nạt kẻ yếu cũng được xem là danh tiếng.
Năm phút sau, tụi Bạch An An bị nhấn xuống ghế salon, túi xách của hai người đã nằm trong tay Âu Nhị. Gã lấy mấy tấm chi phiếu ra, nói với Bạch An An: “Mật mã?”
Diệp Tử đã run lẩy bẩy, Bạch An An lại cúi đầu nhìn cái hòm trong suốt đặt bên chân Âu Nhị, bên trong là mấy khối tinh thể màu bạc lấp lánh như vảy cá, chuyển thành màu tối dưới ánh đèn. Cô bình tĩnh nói: “Không đúng, antimon này không đủ tinh khiết. Hơn nữa tôi còn muốn pluton và molybdenum* mà? Chúng ta đã thỏa thuận rồi, cung cấp cho tôi hàng tốt nhất.”
(*Antimon là một nguyên tố hóa học với ký hiệu Sb. Là một á kim. Antimon được sử dụng trong mái lợp chống cháy, sơn, gốm, men, một loạt các hợp kim, công nghiệp điện tử, cao su.
Molypden là một nguyên tố hóa học thuộc nhóm 6 với ký hiệu. Nó có điểm nóng chảy cao hàng thứ 6 trong số mọi nguyên tố đã biết và vì thế thường được sử dụng trong các loại hợp kim thép có sức bền cao.
Plutonium là một nguyên tố phóng xạ, ký hiệu là Pu.)
Âu Nhị cười ha hả: “Mười lăm vạn chỉ tinh khiết cỡ này thôi cô em.”
“Không được, tôi muốn hàng tốt nhất.” Nếu không thì tạo tàu không gian thế nào được.
Ân Nhị châm một điếu thuốc: “Cô em không hiểu luật chợ đêm sao? Muốn hàng tốt nhất thì thêm tiền.” Gã nhìn hai cô bé nõn nà môi hồng răng trắng trước mặt, cười cười, “Hoặc thêm thứ khác.”
“Vậy chúng tôi không mua nữa.” Bạch An An vừa thốt ra, liền biết mình quá liều rồi. Nhưng là mười lăm vạn đấy! Mua về hai cục sắt vụn, cô còn không bị Cố Khanh mắng chết sao?
Âu Nhị lắc đầu: “Các em cho rằng anh là đồ ngốc sao?” Gã đi tới trước mặt Bạch An An, “Anh còn chưa hỏi hai cô bé các em mua những thứ nguy hiểm này làm gì? Không phải định phạm tội chứ? Các em đây cũng không phải là thứ tốt đẹp gì, cách ăn mặc thể hiện bản chất, hôm nay chú đây sẽ dạy cho đám nhãi ranh biết thế nào là tuân theo phép tắc!”
Bây giờ là xã hội văn minh, Âu Nhị cũng không dám làm trò cưỡng ép gái nhà lãnh. Nhưng gã vẫn không nhịn được tiến lên, lặng yên sờ mặt hai cô bé. Thật mịn màng! Đôi mắt ti hí của Âu Nhị cũng nheo lại.
Bạch An An và Diệp Tử gần như sợ đến choáng váng, xã hội đen trong ti vi cũng miêu tả đủ kiểu, khiến cho hai cô liên tưởng đến đủ màn cưỡng dâm giết người vứt xác….
“Aaa!” Diệp Tử thét lên, “Ông tránh ra!”
“Tôi đã nhắn cho mẹ tôi đi đâu và cách liện hệ với ông rồi.” Bạch An An run rẩy nói, “Ông đừng có xằng bậy.”
“Mẹ em hả?” Âu Nhị cười ha ha, “Đúng là trẻ con.”
“Thưa ngài, ngài tìm ai? Ngài không thể vào. . . . . . A!” Người phục vụ dịu dàng kia kêu thảm thiết rồi im bặt.
Trước đôi mắt rưng rưng của Diệp Tử, trong ánh nhìn trợn trừng của Bạch An An và trong cái ngoái đầu đầy kinh ngạc của hội Âu Nhị, một bóng người cao to, nổi bật xuất hiện trước cửa phòng.
“Bạch An An.” Người đó khẽ cười, “Cô chơi cũng vui đấy.”
Bạch An An nghe thấy giọng nói của anh ta thì bật khóc nức nở. Sao anh ta lại tìm tới đây được? Nhưng ở đây đông người, anh ta đánh thắng hết được sao?
Đám người Âu Nhị bao quanh Diệp Tử, sau khi nhìn rõ khuôn mặt của anh ta thì đều ngẩn ngơ.
Đẹp. . . . . . trai quá, còn đẹp trai gấp bội lần tên trai bao đứng đầu trong Hậu Cung!
Ngầu. . . . . . quá, hot boy công tử nhà giàu** gì đó xếp qua một bên hết!
Nguyên văn là Phú Nhị Đại Chỉ những thanh niên 8x được thừa kế khối tài sản khổng lồ.)
Một giây sau, nhân vật như thần thánh ấy mỉm cười lấy từ trong áo ra một khẩu súng.
Một khẩu súng!
“Thả họ ra, giao ra thứ họ muốn.” Cố Khanh cười như thể đang nói đùa, “Nếu không tôi sẽ giết các người.”
Ở xã hội hiên thời, dùng súng không thoải mái như một trăm năm sau. Cho dù là tên cáo già Âu Nhị cũng chỉ lận lưng được vài khẩu giấu ở nhà. Hôm nay không mang đi. Nên gã nào đâu thể tin rằng khẩu súng trong tay thằng nhãi kia là thật? Gã vẫy tay, đám thủ hạ cùng xông lên không hề e ngại.
“Pằng.” Một tiếng vang nhỏ, bức tưởng nở hoa. Chắc chắn là loại súng đỉnh cao được trang bị ống giảm thanh khủng nhất. Đám người Âu Nhị hóa đá —— Kẻ chán sống này đến từ đâu đây, lại dám tùy tiện nổ súng ở hộp đêm cao cấp nhất trong khu phố xá sầm uất như vậy?
Mà một giây sau, Cố Khanh thu lại nụ cười, hờ hững nhìn quành một vòng. Ánh mắt kia đằng đằng sát khí, thật sự khiến cho Âu Nhị đã từng gặp đủ loại người cũng phải kinh hoàng run lẩy bẩy.
Một kẻ độc ác, tên này chắc chắn là người độc ác.
Chắc chắn đã từng giết người.
Có lẽ không chỉ giết một người.
Đám thủ hạ chưa biết sống chết vẫn còn dám làm ồn: “Lão Đại, hắn ta chỉ có một mình với một khẩu súng, chúng ta xử lý hắn ta đi.”
Ân Nhị cho tên đó một cái bạt tai: “Mẹ nó! Kêu người đưa hàng tốt nhất ra. Mau lên!”
Đi khỏi Hậu Cung, Cố Khanh khiêng một túi đồ, thản nhiên đi tuốt đằng trước. Bạch An An phồng má không nói gì, Diệp Tử đi bên cạnh đỏ mặt tim đập loạn xạ.
“An An, anh ấy là ai vậy? Bạn trai cậu à? Đẹp trai quá!”
“Không phải bạn trai mà là ông chủ của mình.” Bạch An An ỉu xìu. Cảm thấy hôm nay bản thận thật là thất bại. Nhìn lén thì bị anh ta phát hiện, mua đồ còn phải nhờ anh ta đến giải cứu. Qúa thất bại, thất bại thảm hại.
Diệp Tử khó hiểu hỏi lại: “Cậu chủ nhà giàu?” sau đó lập tức gật gật đầu, “Cậu biết xưa nay chị đây không thích bọn công tử nhà giàu. Nhưng anh ta thật sự rất đẹp trai, dáng người cũng rất hoàn mỹ.”
“Cậu không thấy anh ta có súng sao?” Bạch An An nghi ngờ, tuy anh ta rất tuấn tú, nhưng là một kẻ cực kỳ xấu xa.
Diệp Tử ngúng ngẩy: “Tuy hệ số an toàn không cao nhưng đẹp trai chết đi được! Nếu cậu không cần thì giới thiệu cho mình đi, chị xin nhận ngay!”
“Trước giờ sao không thấy cậu anh dũng như vậy.” Tuy biết cô ấy nói đùa, nhưng Bạch An An đột nhiên cảm thấy hơi khó chịu.
Mới chớp mắt, Cố Khanh đã bắt được xe. Bạch An An đang định lên thì Cố Khanh cản cô lại.
“Tiểu thư Diệp Tử.” Cánh tay của Cố Khanh khoát lên cửa xe, một động tác đơn giản cũng đủ khiến chiếc xe taxi Elantra đầy bùn đất biến thành chiếc xe thể thao BMW thướt tha trong mắt hai cô gái.
“Em phải về trường, không tiện đường với An An.” Diệp Tử đã hoàn toàn choáng váng, mặt đỏ tai hồng, mơ màng đi tới.
“Cô đi trước đi. Chúng tôi bắt xe sau.” Cố Khanh cúi đầu mỉm cười, “Đi đường cẩn thận.”
Nụ cười của hoàng tử khiến tiểu thư Diệp Tử thấy sắc quên nghĩa ngồi vào taxi, lưu luyến rời đi.
Bạch An An đứng tại chỗ, hậm hực dậm châm rồi xoay người bỏ đi một mạch.
Một bàn tay chặn ngang, dễ dàng ghìm chặt lấy cổ cô, kéo cô trở lại.
“Buông ra!” Cô cố gắng giãy dụa trong vô vọng.
“Sao vậy? Không định nhận lỗi với tôi hả?” Cố Khanh cảm thấy hôm nay cô mặc áo lông trắng thật sự rất giống một cái bánh bao nhỏ.
“Xin lỗi!” Cô ra sức đẩy cánh tay bịt kín mọi ngả của anh, “Tôi không nên nhìn lén anh tạo cỗ máy thời gian. Nhưng tôi quan sát lâu như vậy cũng chẳng hiểu gì cả!”
“Ừm. Còn gì nữa?” Anh xoay cái bánh bao nhỏ lại đối diện với mình.
“Còn gì? Còn gì là còn gì?” Bạch An An càng nghĩ càng tức, anh còn cười với Diệp Tử dịu dàng đến vậy, dịu dàng hơn khi đối xử với tôi nhiều! Cô ấy không biết bộ mặt thật của anh, đồ nham hiểm xấu xa!
“Tại sao lại đến đây mua khoáng thạch?” Anh khoanh tay, nhìn cô bắng ánh mắt tra hỏi, “Không hề có chút tâm lý phòng bị nào cả. Lại còn khiến tôi phải bỏ dở công việc đến đây cứu cô nữa.”
“Tôi bị ép phải đi! Anh cho rằng khoáng thạch dễ mua như vậy hả?” Trong cơn giận dữ, hai tay của Bạch An An siết chặt lại, “Để giúp anh, không phải tôi đã phải đến chợ đen mua đồ sao! Đại ca à, tôi chỉ là sinh viên đại học thôi, anh bắt tôi đi mua loại khoáng thạch phóng xạ hiếm có bị nhà nước kiểm soát, anh tưởng là đồ ăn mua ở chợ, quần áo mua trên taobao hả?”
Cố Khanh hơi ngẩn ra: “Nhà nước kiểm soát?”
Bạch An An tức giận: “Đương nhiên! Còn hại tôi bị sàm sỡ, hừ!”
Cố Khanh yên lặng.
Thì ra là do mình nghĩ mọi chuyện quá đơn giản sao?
Ở thời bình, muốn ít nguyên liệu lại khó khăn đến như vậy ư?
Cô bé này, bình thường, hơi ngốc, vậy mà không hề kêu ca đã làm được nhiều việc đến vậy?
Anh bỗng giơ tay lên, làm rối tung mái tóc dài mềm mại của cô.
“Cô vất vả rồi.” Anh nghiêm túc nhìn cô, “Tên khốn nào dám động vào cô, có cần tôi đi chặt tay hắn không?”
Giọng điệu của anh hoàn toàn không giống nói đùa. Bạch An An kinh ngạc, nhún vai: “Không cần đâu, chỉ chạm vào mặt thôi.”
Cố Khanh chợt nhớ tới làn da mềm mại mịn màng của cô, da mặt có lẽ còn mượt mà hơn da cổ.
Anh bình tĩnh nhìn cô chăm chú.
Cô bị anh nhìn đến phát sợ, chợt nhớ ra: “Làm sao anh biết tôi ở đâu mà chạy đến? Nhà kho xa như vậy! Hơn nữa, anh đi tàu điện ngầm tới hả? Súng của anh sao có thể thông qua cửa an ninh được? An ninh trật tự ở thủ đô rất nghiêm ngặt cơ mà?”
“Nhiều chuyện.” Hai tay anh đút vào túi quần, xoay người nhàn hạ đi trước, “Phụ nữ đừng quan tâm nhiều quá.”
“Nè, làm ơn chú ý dùm. ” Cô vọt đến bên cạnh anh, hai tay chống nạnh, ngẩng đầu lên, dáng vẻ kiêu ngạo, “Cho dù tôi là phụ nữ thì cũng là phụ nữ Địa Cầu. Bây giờ tốt xấu gì thì anh cũng ở trong địa bàn của tôi. Phép vua thua lệ làng, anh có hiểu không hả. . . . . . A!”
Bạch An An hét lên một tiếng, máu khắp người đều vọt tới đỉnh đầu.
Anh ta, anh ta, anh ta có cánh!
Anh ta nhấc cô bay lên!
Lần đầu tiên Bạch An An xông thẳng lên trời theo phương thẳng đứng, kề sát với bầu trời cô từng ngước nhìn vô số lần đến vậy. Hình như dưới đất có người kinh hoàng, ánh sáng từ máy chụp ảnh loang loáng. Mùa đông, từng cơn gió lạnh thổi bên tai, bóng đêm như thể bàn tay dịu dàng, kề sát vuốt ve thân hình đang bay lượn trên không trung.
Thêm một tiếng thét chói tai! Bạch An An bị xoay một vòng trên không, ngay sau đó lại rơi vào vòng ôm ấm áp của người nào đó. Cuối cùng từ tư thế khiêng thô lỗ chuyển sang ôm ngang.
“Anh anh anh anh!” Bạch An An vừa mới mở miệng đã bị gió thốc vào, ngẩng đầu lên chỉ thấy khuôn mặt mỉm cười của người đàn ông, đẹp trai không thể tưởng tượng nổi.
“Anh có cánh!” Cuối cùng cô cũng dũng cảm đưa ra kết luận.
“Ừm.” Anh cười nhẹ, “Chẳng thế thì làm người ngoài hành tinh thế nào được.”
Anh càng bay cao thì lớp mây mỏng manh bao quanh hai người cành nhiều thêm. Thành phố Bắc Kinh khổng lồ hóa thành từng ngọn đèn lấp lánh, che kín tầm nhìn phía trước. Sự căng thẳng lúc đầu biến đâu mất, sợ gì chứ, anh ta là người ngoài hành tinh mà, làm sao có thể ngã được! Bạch An An yên tâm thoải mái ngả lên vai anh, ngắm nhìn xung quanh.
“Tiếc là không mang theo máy quay!” Cô than nhẹ, nhìn ánh đèn gần sát như chỉ cần vươn tay là chạm đến, lại thở dài, “Tôi cảm thấy cuộc đời mình sống không lãng phí!”
Anh cười nhạo: “Dễ dàng thỏa mãn như vậy hả?”
Cô ngẩng đầu lên nhìn anh.
Vầng trăng trên bầu trời phía sau anh trắng bạc tròn vành vạnh chứng giám; đôi cánh đỏ sậm vĩ đại, xé rách áo khoác vươn ra, mãnh liệt mạnh mẽ như vậy. Mà mặt anh dường như không hề thay đổi, trở nên thon nhỏ hơn. Nếu chỉ nhìn gương mặt này, nhất định rất khó phân biệt nam nữ. Mà đôi mắt hẹp dài càng hẹp dài hơn, lấp lánh ánh xanh mờ ảo, như hồ nước óng ánh đêm trăng.
Từ đầu đến chân con người này đều tỏa ra hơi thở của yêu tinh.
“Anh thật sự là người ngoài hành tinh à?” Cô chợt vươn tay ra, chạm lên cằm anh, “Này, anh có phải là yêu tinh không? Anh nói cho tôi biết đi, tôi không kỳ thị anh đâu.”
Anh còn chưa nói, cô lại nhốn nháo trong cơn gió: “Không đúng, yêu tinh làm sao có thể làm tàu không gian chứ?”
Anh gật đầu: “Vẫn còn chưa đến nỗi quá ngốc.”
Cô lắc đầu, sau đó đưa ra kết luận vô cùng chắc chắn: “Thật ra anh là yêu tinh ngoài hành tinh phải không? Trùng tộc thú tộc gì gì…. đó!”
Anh nhìn cô với vẻ mặt không cảm xúc hiếm có: “Cô mới là yêu tinh.” Ánh mắt ghét bỏ liếc nhìn thân thể bị áo lông bao bọc của cô: “Yêu tinh bánh bao.”
Vừa vào nhà, Bạch An An không thèm cời giày đã bổ nhào lên ghế salon, thoải mái dễ chịu nằm sấp theo hình chữ đại, vùi đầu vào đệm ghế.
“Cố Khanh, tôi cảm thấy rất sảng khoái.” Cô rầu rĩ nói, “Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ được bay.”
Cố Khanh cởi giầy trước cửa, đôi chân trần đặt lên sàn gỗ, đi tới, “Ngày mai mua áo khoác mới cho tôi.”
“Ừm, được.” Cô ngẩng mặt lên, nhìn anh mong đợi, “Về sau tôi không cần tiền công nữa, anh thường xuyên cho tôi bay được không?”
Cố Khanh đi vào phòng, cất kỹ những khoáng thạch hiếm đó, giọng nói vọng ra từ cửa phòng để mở: “Xem tâm trạng thế nào đã.”
“Gì chứ!” Cô vẫn giữ nguyên tư thế nằm ngay đơ trên ghế salon, lẩm bẩm: “Cố Khanh, người ngoài hình tinh các anh không hiểu đâu.”
“Người Địa Cầu chúng tôi, nhất là những người Địa Cầu sống ở thủ đô, cuộc sống cực kỳ nhàm chán.
Tôi tưởng rằng tôi cứ sống bình yên thế này cả đời. Tìm một công việc tàm tạm, tìm một người bạn trai được chăng hay chớ, sau đó sinh con, già đi. Anh không hiểu đâu, đại đa số thế hệ chúng tôi đều không có cơ hội thực hiện ước mơ.
Không, chúng tôi cũng chẳng có ước mơ gì cả. Truyền thông nước ngoài bình luận, một khi chúng tôi tốt nghiệp sẽ bắt đầu cuộc sống của người trung niên. Làm việc, dành tiền để mua nhà mua xe.
Nhưng anh xuất hiện rồi. Một người ngoài hành tinh. Anh biết tạo tàu không gian, anh có thể bay. Tôi có thể làm việc cho anh thật sự là rất may mắn. Bởi vì tôi cảm thấy cuộc đời của mình có một ngày sẽ khác hẳn với những người khác, sống những ngày thật sự có ý nghĩa. Tôi giúp một người ngoài hành tinh trở lại vũ trụ. Cũng có cảm giác rất thành công. Đến khi tôi già, còn có thể nói cho con cháu biết. À, đúng rồi, trước khi anh đi nhớ để tôi chụp ảnh cho anh nhé, có cánh đó.”
Cô huyên thuyên một tràng, không biết Cố Khanh có nghe thấy không.
Một lúc lâu sau mới nghe thấy giọng nói trầm thấp êm tai của Cố Khanh truyền đến: “Ngày mai đến một nơi với tôi.”
“Đi đâu thế?” Vài ngày nữa là sang năm mới rồi.
“Đi Hồ Nam.” Giọng nói của anh ẩn chứa ý cười, “Gặp ông bà ngoại của tôi.”
Bạch An An ngẩn ngơ, đứng phắt dậy khỏi ghế salon, vọt tới cửa phòng anh rồi đẩy cửa ra.
Trước mắt là bờ lưng của chàng trai, dưới ánh đèn, như là một lá chắn tinh xảo. Bả vai rộng, vòng eo hẹp. Bắp thịt đều đặn rắn chắc, đường cong tinh tế mượt mà. Sức mạnh lặng lẽ mà tràn đầy đập vào mắt Bạch An An.
Trong nháy mắt, Bạch An An đỏ hết cả mặt. Mà Cố Khanh thấy cô chạy vào, chậm rãi đứng lên khỏi giường, cầm lấy chiếc áo sơ mi lành lặn khoác lên người.
Ặc. . . . . . Qua chiếc áo sơ mi trắng, bờ lưng của anh lại càng cao ngất. Trong sự cường tráng lại lộ vẻ kiên nghị, có khuôn cách của quân nhân.
“Anh từng đi lính rồi à?” Cô buột miệng hỏi.
Anh đã cài nút áo xong, xoay người nhìn thẳng vào cô: “Ừm.”
“. . . . . . Có phải có chiến tranh giữa các vì sao gì đó không? Giống phim khoa học viễn tưởng của Mỹ ý!”
Anh lắc đầu. Hơn một trăm năm sau, khoa học kỹ thuật của loài người chưa đạt đến trình độ đó.
Cô nhận được câu trả lời phủ định, càng mơ hồ hơn, ngẫm nghĩ rồi lại hỏi: “Vừa rồi anh nói ông bà ngoại?”
Anh mỉm cười gật đầu.
Cô run rẩy chỉ ngón tay vào anh: “Người ngoài hành tinh cách anh. . . . . . định cư ở Địa Cầu rồi hả?”
Anh nhìn sắc mặt sợ hết hồn của cô, bật cười: “Bánh bao nhỏ, thật ra tôi không phải là người ngoài hành tinh.”
Mắt cô lóe sáng, Cố Khanh lập tức hiểu ánh mắt kia của cô liền bổ sung: “Cũng không phải yêu tinh!”
Cô nhìn anh bán tính bán nghi, nghe thấy anh tuyên bố một cách ngạo mạn: “Tôi là con người, đến từ một trăm năm sau. Trong cơ thể tôi có một phần tư dòng máu của thú tộc ngoài hành tinh.”
Cô ngơ ngác nhìn anh.
Một lát sau, cô bỗng nhiên bừng tỉnh, chậm rãi nói: “Thảm họa xảy đến vào nửa năm sau mà anh nói là thật sao?”
Nhìn vẻ mặt căng thẳng của cô, Cố Khanh khẽ gật đầu.
“Sẽ chết rất nhiều người sao?”
“Rất nhiều.”
“Có cách gì để phòng tránh thảm họa không?”
“Không được. Không thể thay đổi lịch sử.”
“A. . . . . . Vậy, tôi, ba mẹ tôi, những người bạn của tôi, chúng tôi đều phải chết sao?”
Cố Khanh im lặng một lúc, chợt vươn tay ra xoa đầu cô. Cô nhìn anh mong ngóng, sau đó lại nghe thấy anh đáp bằng giọng nói hờ hững chưa từng có: “Đúng vậy, không ai có thể trốn thoát.”