Đọc truyện Dục Vọng Cố Chấp Của Anh – Chương 36: Do dự
Edit: Tiểu Màn Thầu
Hàn Tư Hành nhìn thấy số điện thoại trên màn hình, trong nháy mắt sắc mặt trở nên u ám, động tác cũng dừng lại.động tác cũng dừng lại.
Kiều Trăn yên lặng nhìn Hàn Tư Hành, sau đó nhìn lướt qua màn hình điện thoại. Số điện thoại lạ lại là mã dùng của thành phố S, ai vậy nhỉ?
Tiếng chuông vẫn reo, Hàn Tư Hành nhíu mày, từ từ tháo bao tay ra, không nhanh không chậm mở nước rửa sạch đôi tay, rồi lau khô. Lúc này mới nhận điện thoại.
Trực giác mách bảo Kiều Trăn cuộc điện thoại này không đơn giản, tuy rằng cậu cũng không có ý định tránh đi, nhưng cô vẫn lặng lẽ rời khỏi phòng bếp, trở về phòng khách ngồi xuống sô pha.
Kiều Trăn thất thần nghịch điện thoại, trong phòng bếp giọng nói của Hàn Tư Hành loáng thoáng vang lên, nhưng không nghe rõ cậu đang nói cái gì.
Sau một lúc, âm thanh đã không còn nữa, phòng bếp lại vang lên tiếng nước chảy rào rào, cậu đang rửa tay. Tiếp đến, là âm thanh bật bếp lên.
Khoảng 10 phút sau, Hàn Tư Hành đeo tạp dề từ phòng bếp bước ra. Kiều Trăn ngơ ngạc nhìn cậu, không nhìn thấy trên mặt cậu có biểu hiện gì bất thường, chần chừ hỏi: “ Em, không sao chứ?”
Hàn Tư Hành lắc đầu, ngồi xuống bên cạnh Kiều Trăn, một lúc sau mới lên tiếng: “ Vừa rồi là ba em gọi đến.”
Kiều Trăn kinh ngạc mở to đôi mắt, “ Ba của em?”
Đây là lần đầu tiên cô nghe thấy Hàn Tư Hành nhắc về ba mình.
Hàn Tư Hành gật đầu, quay sang hỏi Kiều Trăn: “ Chị có biết chuyện của ba mẹ em không?”
Cô lắc đầu.
“ Vậy để em kể cho chị nghe.” Cậu còn cho rằng mẹ Kiều đã nói việc nhà của mình cho Kiều Trăn biết, hoá ra là không có.
Hàn Tư Hành mệt mỏi dựa lưng vào sô pha, cậu xoa xoa huyệt thái dương, ánh mắt trống rỗng, giọng nói cũng trở nên trầm thấp nhẹ nhàng, giống như một người xa lạ kể lại câu chuyện bi thương của bản thân mình trong quá khứ.
Mười tám năm trước, lúc ba Hàn 22 tuổi dáng vẻ cao lớn đẹp trai, sau bốn năm học đại học ông với cái danh thái tử của Hàn gia vào làm việc trong công ty của gia đình, ở nơi đó ông đã gặp gỡ mẹ Hàn.
Nghe cứ như chuyện cổ tích cô bé lọ lem vậy, nhưng thực ra trong lúc học đại học ba Hàn đã có một người bạn gái xinh đẹp, chỉ là tính tình cô gái đó khá kiêu căng.
Gia đình hai bên lại môn đăng hộ đối, quả đúng là một câu chuyện tình yêu thật hạnh phúc. Bất quá trước ngày tốt nghiệp, bạn gái của ông đột nhiên muốn ra nước ngoài du học, cho nên đã nói lời chia tay với ông.
Đối với lời chia tay đột ngột này, ba Hàn không thể nào chấp nhận được, nhưng bạn gái đã kiên quyết như vậy, níu kéo trong đau khổ cũng không được gì, vì vậy ông đành chấp nhận buông tay.
Sau khi tốt nghiệp, ba Hàn thuận lợi đảm nhiệm công việc của công ty. Từ sau khi chia tay bạn gái, tinh thần của ông vô cùng sa sút, không có hứng thú với bất kì cô gái nào. Trong một lần đi xã giao, bởi vì uống rượu quá nhiều ông trở về công ty, cùng mẹ Hàn xảy ra tình một đêm.
Vốn dĩ ba Hàn nghĩ rằng chỉ cần đưa tiền sẽ giải quyết được mọi chuyện, nhưng không ngờ mẹ Hàn lại có thai.
Hai người đến với nhau không phải vì tình yêu, đương nhiên ba Hàn không muốn giữ lại đứa bé, cho nên đã bảo mẹ Hàn phá thai, nhưng mẹ Hàn lại không đồng ý.
Mẹ Hàn rất thích ba Hàn, cũng hiểu rõ đứa bé này quan trọng như thế nào. Vì thế, bà liền bỏ trốn, đợi đến khi bụng lớn lên liền tìm gặp chủ tịch —— đó chính là ông nội của Hàn Tư Hành.
Ông nội Hàn sau khi biết tin rất giận dữ, cảm thấy quá thất vọng với ba Hàn. Ông nội Hàn đã trách mắng ba Hàn một phen, còn làm chủ thay mẹ Hàn, bảo hai người phải lập tức kết hôn.
Ba Hàn không đồng ý, nhưng mắt thấy bụng của mẹ Hàn ngày càng lớn, việc phá cái thai này là không có khả năng. Ván đã đóng thuyền, ông chỉ đành phải đồng ý, kết hôn với mẹ Hàn.
Mẹ Hàn là người khá dũng cảm, tính cách lại chua ngoa, lớn lên ở một vùng quê hẻo lánh cho nên không biết đạo lý đối nhân xử thế, vì vậy càng làm cho ba Hàn không yêu thích.
Ba Hàn chỉ thích những cô gái con nhà gia giáo giống như người bạn gái cũ của mình, ông ghét bỏ mẹ Hàn vì bà không được giáo dục tử tế, cho nên không bao giờ có sắc mặt tốt khi nhìn đến bà, cũng không để bạn bè của mình biết về bà.
Qua một thời gian, thời kỳ mẹ Hàn mang thai tâm tính luôn bất ổn, thường xuyên kiếm chuyện cãi vã với chồng mình. Ba Hàn càng không vui khi nhìn thấy bà. Càng ngày hai người càng trở nên xa cách.
Từ sau khi sinh Hàn Tư Hành, hai người sớm đã chia phòng ra ngủ, bọn họ giống như những người xa lạ.
Bởi vì mẹ Hàn yêu ba Hàn, cho nên bà mới không từ bất kì thủ đoạn nào để được kết hôn với ông. Bà còn cho rằng chỉ cần sống với nhau một khoảng thời gian chồng mình sẽ yêu thích mình, nhưng sự thật lại chứng minh, chồng mình đối xử với mình càng ngày càng lạnh nhạt.
Mẹ Hàn chỉ là một cô gái trẻ 20 tuổi, luôn có khát vọng mãnh liệt với tình yêu. Nhưng tình yêu của bà, dần dần chết đi trong căn biệt thự lạnh lẽo này, cũng như sự hờ hững của chồng mình.
Tâm đã chết, tình yêu của bà đối với ba Hàn dần dần biến thành sự thù hận, vì vậy bà đối với đứa con trai này cũng cảm thấy không thuận mắt.
Trẻ con vừa mới sinh, lúc đói hay tè dầm đều sẽ khóc. Bà nghe được chỉ cảm thấy bực bội, đã có vài lần đánh con trai của mình. Sau khi bị người làm phát hiện liền báo lại với ba Hàn, ông vội tách hai mẹ con của bọn họ ra, còn mời bảo mẫu đến chăm sóc cho Hàn Tư Hành.
Ba Hàn còn cho rằng bản thân mình và mẹ Hàn sẽ sống lạnh nhạt với nhau như vậy cả đời, lúc này bạn gái cũ của ông trở về nước.
Trong mắt ba Hàn người bạn gái đó chính là một ánh trăng sáng, là một nốt chu sa trong lòng ông. Sau khi người đó trở về, nội tâm của ba Hàn liền trở nên kích động.
Việc này càng khiến cho mẹ Hàn tức giận, bạn gái cũ của ba Hàn cố ý trở về để làm lành với ông, thường xuyên hẹn ông ra ngoài gặp mặt.
Hai người bọn họ giống như quay trở về khoảng thời gian cuồng nhiệt trước kia, chỉ muốn ở bên cạnh nhau không xa rời.
Thời điểm mẹ Hàn biết được chuyện này, tức đến phát điên. Cho nên lại đi tìm ông nội Hàn.
Nhưng lúc ấy, thái độ của ba Hàn đã thay đổi, không còn muốn nghe theo lời ba của mình nữa, kiên trì muốn sống cùng bạn gái cũ, cũng như đưa ra quyết định ly hôn.
Mẹ Hàn nghe thấy cái tin này giống như sét đánh ngang tai, bà đem tất cả đồ đạc trong phòng ném xuống đất, nháo loạn đến long trời lở đất.
Lần này ba Hàn đã hạ quyết tâm, kiên quyết muốn ly hôn, lại bị ông nội Hàn ngăn cản.
Sau này thân thể của ông nội Hàn không được khỏe, liền giao hết mọi việc trong công ty cho ba Hàn xử lý, cũng không còn khả năng thay đổi ý định của con trai mình.
Mấy năm qua, mẹ Hàn đã nháo loạn đến mệt mỏi, cho nên liền đồng ý ly hôn.
Ba Hàn vì lo lắng cho ánh trăng sáng trong lòng mình đã suy xét cẩn thận, liền đồng ý mỗi năm sẽ chu cấp phí nuôi dưỡng cho mẹ Hàn, cũng như giao Hàn Tư Hành cho bà nuôi dưỡng.
Sau khi ly hôn, mẹ Hàn liền dẫn Hàn Tư Hành trở về quê của mình chính là thành phố T, mua một căn nhà ở trung tâm thành phố sống qua ngày.
Ba Hàn cùng bạn gái cũ nối lại tình xưa, vui sướng hưởng thụ thế giới của hai người. Nhưng bọn họ kết hôn đã được một khoảng thời gian, mà bụng của vợ mình vẫn không có động tĩnh gì. Ba Hàn liền đưa vợ đi đến bệnh viện kiễm tra, mới biết được vợ mình bị tắc ống dẫn trứng, rất khó có thai.
Lúc ấy, hai người bọn họ đã 30 tuổi. Sau một thời gian điều trị ở bệnh viện, đã thử qua rất nhiều phương pháp, cuối cùng vợ của ông cũng đã mang thai. Năm thứ hai, ba Hàn có thêm một người con gái.
Sau khi sinh xong, thân thể của vợ ông bị tổn hại nặng nề, cho dù khuyên nhủ như thế nào cũng không muốn sinh thêm đứa nữa.
Lúc này, ba Hàn mới nhớ đến mình còn một đứa con trai với vợ trước, muốn thương lượng lại việc đưa Hàn Tư Hành cho ông nuôi dưỡng. Nhưng bị mẹ Hàn đánh mắng đuổi đi.
Biết mình đã chạm vào ổ kiến lửa, ba Hàn đành phải trở về thành phố S. Ông hiểu rõ tính tình của vợ trước, nếu thự sự làm bà tức giận không biết bà sẽ lại gây ra chuyện gì nữa. Vì thế kế hoạch đưa con trai trở về lâm vào bế tắc.
“ Hiện giờ ông ấy…..” Kiều Trăn cau mày, không nghĩ đến chuyện của ba mẹ Hàn Tư Hành lại cẩu huyết như vậy.
“ Ông ấy thấy em trên TV.” Hàn Tư Hành nhàn nhạt nói.
Cho dù không thấy trên TV, ba Hàn cũng dự tính sẽ đến trường đại học tìm gặp cậu.
“ Ông ấy muốn làm cái gì? Muốn bảo em quay về sống cùng ông ấy sao?”
Hàn Tư Hành cũng sắp đến tuổi trưởng thành, sau khi tốt nghiệp đại học có thể sống tự lập một mình. Lúc này ba Hàn đến tìm cậu, là vì mục đích gì? Muốn cậu nhận tổ quy tông sao?
Hàn Tư Hành khẽ gật đầu. Theo như những lời ông ta nói, có lẽ tương lai ông ta sẽ đem công ty giao lại cho mình.
“ Em có muốn quay về đó không?” Kiều Trăn không hiểu, nếu thực sự cần đứa con trai này, thì ban đầu không nên vứt bỏ cậu như vậy. Còn chưa từng đến thăm cậu một lần, chẳng khác nào là bỏ rơi.
Hiện giờ, nhìn thấy con trai mình ưu tú như thế, lại nghĩ đến việc muốn cậu quay về hỗ trợ cho mình. Vì sau trên đời lại có một người ba như vậy?
Hàn Tư Hành trầm mặc rất lâu, mới lên tiếng: “ Chị cảm thấy em có nên không quay về đó không?”
“ Không nên quay về.” Kiều Trăn nhíu mày, không chút nghĩ ngợi mà lên tiếng không tán thành.
“ Nếu quay về đó em sẽ có rất nhiều tiền, như vậy không tốt sao?” Ánh mắt Hàn Tư Hành nhàn nhạt nhìn về phía cô.
“ Về sau em đi làm cũng có thể kiếm được tiền mà! Em lại còn thông minh như vậy!” Đôi mắt Kiều Trăn sáng lấp lánh, lời nói rất khẳng định.
“ Vậy sao?” Ánh mắt cậu dừng trên đôi môi hồng nhạt của cô, giọng nói cũng thật nhẹ nhàng.
“ Ừ.” Kiều Trăn cũng chú ý đến ánh mắt cậu, cảm thấy có chút không tự nhiên liền cắn môi, đứng lên, ” Chị đi xem sườn xào chua ngọt đã làm xong chưa….”
Kiều Trăn vừa mới đứng lên đã bị Hàn Tư Hành nắm tay kéo lại. Cậu đỡ lấy bả vai cô, yên lặng nhìn cô, “ Để em đi, chị cứ ngồi nghỉ ngơi đi.”
*
Qua mấy ngày sau, đại học S chính thức khai giảng. Bước vào năm ba, việc học của Kiều Trăn càng trở nên gấp gáp, rất nhiều bài tập chuyên ngành phải làm. Hơn nữa, tháng 9 cô còn phải thi lại môn máy tính cấp hai.
Suốt một kỳ nghỉ hè được Hàn Tư Hành phụ đạo, cô đối với lần thi này rất có lòng tin. Thậm chí sau khi tan học cô vẫn dành thời gian để giải đề.
Hôm nay, là cuộc họp định kỳ của câu lạc bộ báo chí [ Tin tức S ]. Kiều Trăn sớm đã đến phòng học được chọn làm nơi để mở cuộc họp, giết thời gian bằng cách tự học.
Vừa mới khai giảng, trong phòng tự học không có nhiều sinh viên. Kiều Trăn ngồi ở bàn gần cuối, lấy phần còn lại của đề thi máy tính cấp hai ra giải.
Làm được một lúc, cửa phòng học mở ra, có hai nữ sinh nhỏ tiếng trò chuyện cùng nhau bước vào.
Kiều Trăn nghe thấy âm thanh liền nhìn thoáng qua, thì ra là hội phó Liêu Xuân Viên đi cùng một thành viên mới trong ban biên tập tên là Kỳ Hựu.
Các cô ấy không chú ý đến Kiều Trăn, vội đi đến cái bàn phía bên trái Kiều Trăn mà ngồi xuống, lại tiếp tục nhỏ giọng nói chuyện.
“ Học tỷ, em thực sự bất bình thay chị.” Kỳ Hựu lên tiếng.
“ Rõ ràng chị mới là học muội dưới trướng của chị Hạ Quý, cô ta dựa vào cái gì mà có thể trở thành hội trưởng?”
Kiều Trăn nhíu mày, đây chẳng phải là đang nói mình sao?
“ Chị cũng không biết học tỷ suy nghĩ như thế nào. Lúc ấy chị còn chủ động liên lạc với chị ấy, bề ngoài chị ấy cười hì hì, ai ngờ sau khi quay lưng liền giao chức hội trưởng cho Kiều Trăn.” Liêu Xuân Viên khinh thường nói.
“ Chuyện được làm hội trưởng cũng đành cho qua đi! Dù sao cũng chỉ là một câu lạc bộ nhỏ trong trường học mà thôi. Nhưng chị ấy cư nhiên đem vị trí thực tập trong đài truyền hình S cho Kiều Trăn! Chuyện này làm sao không nói cho được?!”
Cô ta càng nói càng tức giận, âm thanh cũng nâng cao hơn, “ Rõ ràng Hạ Quý biết chị đang cần tiền, có cơ hội thực tập ở nơi tốt cũng không suy xét cho chị, cứ như vậy mà đề cử một sinh viên khoa kế toán. Em nói có buồn cười không? Chị cố gắng như thế, không phải chỉ vì để được ở lại thành phố S sao?”
Kiều Trăn chợt dừng bút, nhìn hai người ngồi phía trước, cảm thấy khá buồn cười. Điều kiện gia đình của Liêu Xuân Viên và cô cũng không gọi là quá tốt, rõ ràng có thể cố gắng xin học bổng, nhưng cô ta vì thể diện cho nên không xin. Mỗi ngày chỉ biết trang điểm sặc sỡ lộng lẫy, cứ nghĩ rằng bản thân có thể hoá thân thành một bạch phú mỹ. Nhưng đáng tiếc mọi người vẫn đang âm thầm cười nhạo cô ta.
Bất quá chuyện này không có liên quan gì tới Kiều Trăn, tất cả đều do nghe người khác nói, chẳng lẽ Hạ Quý không biết chuyện này à?
“ Chị muốn nhìn xem, sau khi tốt nghiệp Kiều Trăn có thể vào được đài truyền hình S làm việc hay không? Cô ta chỉ là loại tiểu thư được nuông chiều từ bé, có thể chịu được việc mỗi ngày phải tăng ca sao? Theo chị nghĩ cô ta nên trở về quê tìm một người đàn ông để kết hôn đi thôi, thích hợp làm công việc của một bà nội trợ.”
Kỳ Hựu che miệng cười lén, biểu tình trên mặt vô cùng trào phúng. Thực sự không thể nghe tiếp nữa, Kiều Trăn đứng lên, ngồi vào cái bàn phía sau bọn họ
Tiếng kéo ghế khiến hai người ngồi phía trước chú ý, liền quay đầu lại, nhìn thấy Kiều Trăn sắc mặt của bọn họ trở nên hoảng hốt
“ Học, học tỷ.” Kỳ Hựu lắp bắp chào hỏi.
Liêu Xuân Viên nhìn cô không nói gì. Thực sự cô không nghĩ tới Liêu Xuân Viên lại bất mãn với mình như vậy. Tuy rằng hai người không tính là bạn bè thân thiết, nhưng vẫn lễ phép với nhau, trong công việc luôn hợp tác với nhau khá tốt.
Liêu Xuân Viên có trang điểm, không biết cô ta đang dùng loại phấn nền nào, trên mặt toàn là phấn, còn đánh mắt khá đậm, vuốt lông mi dày cộm, màu son thì quá sặc sỡ, lan ra cả vành môi. Cách trang điểm này nhìn không mấy xinh đẹp, chỉ cảm thấy quá đậm.
Cô thu hồi ánh mắt, miễn cưỡng nhìn đến bọn họ, buồn bã nói: “ Có thể học tỷ Hạ Quý biết cậu đang cần tiền, cho nên mới đề cử tớ.”
“ Đây là có ý gì?”
“ Thực ra tiền lương của thực tập sinh làm việc ở đài truyền hình S rất ít, nếu cậu ở lại trường, số tiền đó chỉ đủ dùng cho chi phí đi lại. Cho nên cậu đi làm ở đó cũng sẽ không thể kiếm được bao nhiêu tiền đâu.” Kiều Trăn giải thích.
Liêu Xuân Viên hừ lạnh một tiếng, “ Cậu đang khinh thường tôi có phải không? Cậu có tiền là ghê gớm lắm hả?”
Kiều Trăn cảm thấy bản thân mình thực sự vô tội, “ Không phải chính cậu đã nói cậu không có tiền sao?”
“ Tôi….” Nhất thời Liêu Xuân Viên nghẹn họng, nhìn thấy sắc mặt Kiều Trăn có chút phức tạp khi nhìn đến mình, trong lòng càng thêm tức giận, “ Cậu nhìn cái gì mà nhìn? Không có chuyện gì thì mau cút đi!”
“ Tớ cũng không có chuyện gì, nhưng mà….” Cô chỉ vào đôi mắt giống như gấu trúc của Liêu Xuân Viên, “ Đường kẻ mắt của cậu bị lem.”
Liêu Xuân Viên vội lấy cái gương nhỏ trong túi xách của mình ra, cô ta sợ hãi hô một tiếng, đẩy Kỳ Hựu đang ngồi bên cạnh.
“ Vì sao em không nhắc chị!” Mất mặt muốn chết! Cô ta vội vã rời đi, mãi cho đến khi cuộc họp bắt đầu cũng không thấy quay lại.
*
Họp xong, trên đường Kiều Trăn trở về vừa đúng lúc nhìn thấy Ninh Ngữ Mông.
Trong lòng Kiều Trăn đang bực bội, đem những chuyện xảy ra vừa rồi kể cho Ninh Ngữ Mông nghe.
“ Tớ nói này, vì sao cách nói chuyện của cậu lại khôi hài như vậy?” Ninh Ngữ Mông vừa nghe xong liền cười nói, “ Cậu có thể cãi nhau với người khác không?”
Kiều Trăn suy nghĩ, buồn bực nói: “ Không thể.”
Ninh Ngữ Mông kinh ngạc nói: “ Từ trước đến nay câu chưa bao giờ xảy ra tranh chấp với người khác à?”
Cô bị những lời nói của Ninh Ngữ Mông làm cho nghẹn lời một lúc, “ Lúc học nhà trẻ có được tính không? Nhưng lúc ấy tớ có một cô bạn thân rất lợi hại, mỗi lần người khác ăn hiếp tớ, cậu ấy sẽ giúp tớ đánh bọn họ. Sau khi trưởng thành, không còn thân thiết nữa.”
Nhìn thấy ánh mắt không cảm xúc gì của Ninh Ngữ Mông, Kiều Trăn lại nói tiếp: “ Cho nên tớ luôn cảm thấy bản thân mình rất may mắn, mọi người bên cạnh đều đối xử tốt với tớ. Từ trước đến nay chưa bao giờ bị bạn học xa lánh, hay bạo lực học đường gì cả. Cũng không xảy ra mâu thuẫn lớn với người khác.”
Cô khiêm tốn nhìn vế phía Ninh Ngữ Mông: “ Vì sao tớ phải cãi nhau với người khác?”
“ Với cái tính cách này của cậu, có thể làm nháo loạn mới là lạ! Thôi không bàn đến việc này nữa, nếu cậu muốn học hỏi thì hãy tìm Đơn Ngưng chỉ giáo cho, cậu ấy cái gì cũng biết!”
Khó trách tính tình của Kiều Trăn lại dịu dàng như vậy, ngày thường đối với ai cũng đều ôn hoà, hoá ra chưa bao giờ phải chịu uỷ khuất quá lớn, trong suốt 20 năm qua đều thuận buồm xuôi gió.
Ninh Ngữ Mông thầm cảm thán đồng thời cũng có chút hâm mộ.
“ À, đúng rồi, cậu có biết gần đây trong câu lạc bộ phát thanh của chúng tớ xảy ra chuyện gì không?” Nhìn thấy Kiều Trăn vẫn có chút buồn bã không vui, Ninh Ngữ Mông muốn chọc cô một chút.
“ Chuyện gì vậy? Muốn chiêu mộ thành viên mới à?” Sắp đến ngày sinh viên năm nhất nhập học, cho nên các câu lạc bộ lại phải chuẩn bị chiêu mộ thành viên mới.
“ Rất nhiều thư tình được gửi đến!” Ninh Ngữ Mông cười lớn tiếng, ” Đều là viết cho Hàn Tư Hành! Hơn nữa không biết ai đã cho bọn họ biết địa điểm mà câu lạc bộ chúng tớ hay đến họp. Hôm nay trong lúc đang họp, có một số nữ sinh lén lút đứng bên ngoài nhìn vào trong. Ai ui, tớ cười chết mất.”
Buồn cười lắm sao?
Kiều Trăn mở to đôi mắt không biết nói gì với Ninh Ngữ Mông.
“ Không cảm thấy buồn cười hả?”
Kiều Trăn lắc đầu.
“ Tớ thấy việc này rất tốt mà.” Ninh Ngữ Mông dùng ánh mắt không tán đồng nhìn vào Kiều Trăn, “ Tớ muốn nhìn xem có cô bé khả ái nào có thể thu thập giáo thảo lạnh lùng của chúng ta hay không, ha ha.”
Hai người cười cười nói nói quay về ký túc xá. Buổi tối, sau khi Kiều Trăn đánh răng rửa mặt xong, chuẩn bị lên giường, đột nhiên nghe thấy bên dưới ký túc xá có tiếng ồn ào.
Ninh Ngữ Mông đi ra ngoài nhìn thoáng qua, phấn khích gọi các bạn cùng phòng, “ Mau ra xem này, có người muốn tỏ tình! Còn là con gái nữa đấy!”
Kiều Trăn mặc áo ngủ, tò mò đi ra ngoài hành lang ban công, nhìn thấy một cô gái đang đứng đưa lưng về phía ký túc xá của các cô, cô ta đang sắp xếp những cây nến thành một vòng tròn lớn.
Ban đầu khu ký túc xá của Kiều Trăn toàn là phòng dành cho nữ sinh, năm nay vừa mới thay đổi thành khu ký túc xá dành cho nam, trùng hợp Hàn Tư Hành cũng ở đây.
“ À, nghe nói phòng của Hàn Tư Hành ở lầu 8, có phải cô gái này muốn tỏ tình với cậu ta không?” Ninh Ngữ Mông đẩy cánh tay của Kiều Trăn, vừa ám chỉ vừa suy đoán.
Kiều Trăn nhíu mày, thật ra trong lòng cô cũng có suy nghĩ này. Gần đây, người nổi tiếng nhất trong trường chính là cậu….
Một lúc sau, cô gái đó đã sắp xếp xong những cây nến, trong tay còn cầm một cái microphone, đưa lưng về phía đám người của Kiều Trăn hướng về phía lầu 8 kêu lên.
“ Hàn Tư Hành! Tôi thích cậu!”
Cô gái vừa hô lên, tức khắc bên trong ký túc xá của nam sinh vang lên không ít tiếng huýt sáo cũng như tiếng trêu ghẹo.
Còn các nữ sinh đứng phía sau lưng cô ta cũng không ngừng nhỏ giọng bàn tán.
“ Cô ta là ai vậy?”
“ Chẳng phải rất có dũng khí sao?”
“ Tớ đoán rằng bọn họ có gian tình với nhau, bằng không cô ta sẽ không tuỳ tiện đứng trước nhiều người tỏ tình như vậy?”
“ Thật không? Nghe nói Hàn Tư Hành không có gian tình với ai cả….”
“ Cậu không xem chương trình mà cậu ta tham gia à? Cậu ta nói mong rằng vào ngày mình thành niên sẽ có bạn gái, nhất định đã có người trong lòng!”
“ Đúng đấy! Chẳng lẽ là cô gái này sao? Nhìn cô ta chẳng phải khá nhỏ tuổi à?”
“ Giáo thảo cần phải quen một chị gái xinh đẹp mới được!”
Kiều Trăn nghe đám người ở bên cạnh thảo luận bát quái, chân mày chợt dãn ra.
Cái cô gái này, hình như là Tần Khinh….
Ninh Ngữ Mông cũng cảm thấy hứng thú, cười tủm tỉm chờ xem kịch hay.
Qua một khoảng thời gian, bên trong ký túc xá nam không có ai bước ra. Tần Khinh lấy một bức thư trong túi mình ra, nhìn về phía lầu trên luôn miệng đọc: “ Lần đầu tiên tôi gặp cậu, là ở khu nhà ăn số ba…”
Tần Khinh đọc rất truyền cảm, lúc đọc được một nửa, ở cửa ký túc xá nam xuất hiện một bóng người cao lớn.
Mọi người đều kích động hô lên.
“ Người kia có phải là Hàn Tư Hành không?!”
“ A a a!! Cậu ấy đang đi đến chỗ của cô gái đó kìa!!”
“ Trời ạ tới muốn khóc quá đi! Thực là kích động!”
“ A a a, chẳng lẽ giáo thảo của chúng ta bị cướp đi như vậy sao? Không được đâu.”
…….
Kiều Trăn thoáng nhìn qua liền thả lỏng người, người kia không phải là Hàn Tư Hành.
Lư Hoài An bước đến trước mặt Tần Khinh dưới sự chú ý của nhiều người, cậu ta gãi đầu, nói gì đó với Tần Khinh rồi vội vã xoay người rời đi, thời điểm trở về ký túc xá cậu ta còn dùng tay che mặt để người khác không nhận ra mình là ai.
Những người đứng xem lập tức bật cười một trận. Tần Khinh thất vọng ném microphone xuống đất, bạn của cô ta tiến đến an ủi.
Kiều Trăn nhìn một lúc lại quay trở về phòng. Trong chốc lát, Ninh Ngữ Mông cũng đã trở về, than ngắn thở dài, “ Hiện giờ bọn họ còn ở dưới sân thu dọn tàn cuộc, nhìn thật đáng thương.”
“ Có cái gì mà đáng thương, tự làm tự chịu.” Lục Đan Ngưng ngồi một bên khinh thường nói.
“ À đúng rồi, Đan Ngưng bạn trai của cậu là người như thế nào?” Đột nhiên Ninh Ngữ Mông nhớ đến việc này.
“ Tớ với anh ta còn chưa chính thức quen nhau đâu.” Lục Dẫn Ngưng thở dài nói.
” Vì sao vậy?”
“ Lần trước tớ có xem lịch sử tin nhắn của anh ta, phát hiện có một đồng nghiệp nữ của anh ta rõ ràng có tình ý với anh ta, việc này làm tớ tức muốn chết!” Lục Đan Ngưng nổi giận đùng đùng nói tiếp, “ Nhưng chuyện đáng giận nhất chính là, anh ta nói giữa bọn họ không có chuyện gì cả. Cậu nói xem, tớ có thể nhẫn nhịn được không?”
“ Không được, tất nhiên là không được. Ngưng tỷ của chúng ta trong mắt không dung một hạt cát.” Ninh Ngữ Mông liên tục lắc đầu.
“ Đúng vậy! Khi tớ xem lịch sử tin nhắn của anh ta quả thực tớ rất tức giận!”
“ Cậu ghen kinh khủng như vậy, chứng tỏ cậu rất thích anh ta.” Ninh Ngữ Mông lên tiếng phân tích.
“ Dù có thích thì sao, nhưng tớ phải trừng phạt anh ta!” Lục Đan Ngưng giận dỗi nói.
Kiều Trăn yên lặng nghe bọn họ nói chuyện, không hề xen vào. Mãi đến khi nghe thấy chữ ghen mới đột nhiên hoàn hồn.
“ Ghen hả?” Cô nhỏ giọng lặp lại chữ đó, “ Như thế nào mới gọi là ghen?”
“ Là khi cậu nhìn thấy người đó nói chuyện với cô gái khác, trong lòng sẽ có cảm giác tức muốn chết, rất khó chịu, chỉ muốn trong mắt người đó có duy nhất bóng dáng của cậu mà thôi.” Ninh Ngữ Mông nhanh chóng giải thích.
Lục Đan Ngưng nhướng mày, “ Cậu đang ghen với ai?”
“ Không có, không có đâu.” Kiều Trăn liên tục lắc đầu, “ Tớ chỉ thắc mắc một chút thôi.”
“ Nếu cậu biết ghen, chứng tỏ cậu đã thích người đó.” Lời nói của Ninh Ngữ Mông vô cùng chính xác.
Cái gì?
Kiều Trăn hơi giật mình, nhìn điện thoại trong tay đến phát ngốc.
Trên màn hình điện thoại, đã có vài tin nhắn của Hàn Tư Hành gửi đến.
[ Tư Hành: Em cảm thấy cô ta thật phiền phức.]
[ Tư Hành: Em bị người khác làm phiền, chị còn không mau an ủi em….]
[ Tư Hành:?? Lại không thèm trả lời tin nhắn của em à?]
[ Tư Hành: Nếu chị không chịu trả lời em, em cũng sẽ đứng dưới ký túc xá của chị kêu to lên đó.]
Kiều Trăn vội nhắn tin lại.
[ Trăn Trăn: Đừng mà!]
[ Tư Hành: Vậy bây giờ chị đi xuống đây đi.]
Cô vừa định nhắn tin từ chối, đã nhận được tin nhắn tiếp theo của cậu.
[ Tư Hành: Em có chuyện muốn nói với chị, về ba của em.]