Bạn đang đọc Đức Vân Xã Lên Nhầm Kiệu Hoa Gả Cho Đúng Người – Chương 56
Mạnh Hạc Đường mới lấy sợi dây chuyền trên quầy hàng, còn chưa kịp nhìn kỹ đã bị Dương Cửu Lang túm đi, ông chủ quầy hàng đó giật mình, vội vàng đuổi theo.
Này! Còn chưa trả tiền mà!
Thật xin lỗi thật xin lỗi, của ngài đây!
Mạnh Hạc Đường vừa bị kéo đi vừa quay đầu nói xin lỗi với ông chủ, đưa tay định trả dây chuyền lại, đột nhiên Dương Cửu Lang dừng bước, xoay người móc ra khối bạc vụn, quăng về phía ông chủ kia.
Khỏi thối!
Ông chủ nhận được bạc, quan sát cả buổi, sau khi xác nhận là đồ thật thì cười như nở hoa, dây chuyền cũng không phải báu vật gì, tổng cộng cũng chỉ mười văn tiền, lần này lãi to rồi!
Vừa quay đầu lại, Dương Cửu Lang thuận tiện liếc mắt nhìn hai người đang ôm nhau ở gần đó, tức giận đến mức hít sâu một hơi, cầm lấy dây chuyền từ trên tay Mạnh Hạc Đường đeo lên cho y.
Cái này…!Mạnh Hạc Đường giật dây chuyền trên cổ xuống, khó hiểu nhìn về phía Dương Cửu Lang: Cái này không phải là cho…!
Về nhà đi! Dương Cửu Lang ngắt lời y, lại kéo lấy y nhanh chân rời đi.
Mạnh Hạc Đường không chú ý đến hai người ở gần đó, căn bản cũng không biết xảy ra chuyện gì, càng không biết đột nhiên Dương Cửu Lang bị làm sao, chỉ có thể ngọ ngoạy hỏi hắn: Sao đột nhiên lại muốn về? Không phải muốn đi đón Biện nhi sao?
Dương Cửu Lang mắt điếc tai ngơ, một mực sải bước đi về phía trước, Mạnh Hạc Đường kỳ quái cau mày, nhưng không giãy ra được hắn, thấy hắn như đang tức giận nên cũng không dám hỏi nhiều, chỉ có thể chấp nhận số phận bị hắn kéo về nhà.
Một bên khác, nhà họ Châu.
Trương Vân Lôi nhanh chân quay về phòng, nhớ đến cảnh tượng mới nhìn thấy trên đường lúc nãy, càng nghĩ càng giận, lập tức quơ lấy một ly trà ném ra ngoài phòng: Dương Cửu Lang tên khốn nhà ngươi!
Lúc này Châu Cửu Lương vừa rảo bước vào phòng, ly trà đó đập thẳng lên vai hắn, Châu Cửu Lương lập tức ôm lấy bả vai, đau đến mức hít sâu một hơi.
Ơ…! Cửu Lương! Trương Vân Lôi giật mình, cuống quít tới đỡ lấy hắn, xoa vai cho hắn, nói với vẻ ân hận: Đệ không sao chứ! Ta không cố ý…!
Châu Cửu Lương liếc nhìn y, lắc đầu cười: Đệ không sao, sư ca bớt giận chưa? Nếu vẫn chưa thì thật ra đệ vẫn có thể chịu thêm một chút.
Trương Vân Lôi bị hắn chọc cười, miễn cưỡng nhếch môi, sau đó lại cúi đầu, trở lại ghế ngồi.
Nhìn dáng vẻ phiền muộn đáng thương này của y, rõ ràng là đang ghen, Châu Cửu Lương đi đến ngồi bên cạnh y, thăm dò hỏi y: Sư ca, rốt cuộc huynh cũng nhận ra mình thích Cửu Lang rồi phải không?
Không có! Ta không thèm thích hắn! Lúc này Trương Vân Lôi phủ nhận, nhưng nhìn cái mặt đỏ bừng kia là biết câu này không tin được.
Châu Cửu Lương nhướng mày, cố ý trêu y, bày ra dáng vẻ không tin: Thật à?
Thật! Trương Vân Lôi lại bác bỏ lần nữa, nhưng trong lòng y không chắc, ánh mắt đảo lung tung, không dám nhìn thẳng vào Cửu Lương.
Được rồi được rồi.
Châu Cửu Lương cúi đầu cười, sợ lại hỏi nữa thì y sẽ nổi giận, khẽ thở dài nói: Nếu huynh đã nói không vậy thì chắc là do đệ nghĩ nhiều rồi.
Trương Vân Lôi lặng lẽ liếc nhìn hắn, trong đầu đột nhiên xuất hiện dáng vẻ thân mật kìa của Dương Cửu Lang và Mạnh Hạc Đường, bĩu môi, mũi cảm thấy chua xót, y không nhịn được mà òa khóc, trong lòng cứ rầu rĩ làm thế nào cũng không vui lên nổi.
Dáng vẻ này bị Châu Cửu Lương thu sạch vào mắt, Châu Cửu Lương bật cười, lặng lẽ xoay người đi ra cửa.
Cùng lúc đó, trước cửa quán rượu Tiêm Cục.
Lý Hạc Đông khoanh tay, ngẩng đầu nhìn về phía bảng hiệu của quán rượu Tiêm Cục, mặt mũi tràn đầy mong đợi hít một hơi sâu, Phàn Tiêu Đường đứng một bên trợn mắt nhìn y, vừa nghe y nói cái gì mà tìm thú vui, Phàn Tiêu Đường vốn cho rằng y sẽ đưa mình đến kỹ viện, không ngờ lại là một quán rượu.
Đây là nơi ngươi nói có thể tìm thú vui à? Phàn Tiêu Đường chỉ vào quán rượu hỏi hắn.
Chứ gì nữa? Lý Hạc Đông bật cười, vô cùng chân thành giới thiệu với cậu: Ta nói ngươi biết, quán rượu này uống rất ngon, còn rẻ nữa, đồ nhắm cũng không tệ, hơn nữa còn mở cửa xuyên suốt không đóng! Vô cùng tốt! Sớm muộn cũng có một ngày ta phải sang cái quán này lại!
Ngươi? Phàn Tiêu Đường khinh thường nói, không rảnh nói nhảm với y nữa, sải bước đi vào trong quán.
Này này này! Lý Hạc Đông thấy thế thì giật mình, lập tức túm cậu lại: Ngươi vào đó thật à?
Chứ sao? Phàn Tiêu Đường kỳ quái nhìn y: Tới cửa rồi còn không vào, đứng đờ ra ở ngoài làm gì?
Lý Hạc Đông hừ một cái: Ngươi biết uống rượu không mà vào?
Ngươi coi thường ai vậy! Phàn Tiêu Đường hất tay y ra, chỉ ngón cái về phía mình, ngạo mạn nói: Ngươi đừng thấy ta nhỏ, ta ngàn ly không say đấy!
Quào! Lý Hạc Đông ra vẻ kinh ngạc, buồn cười nhìn cậu: Ba tuổi mọc râu, ngươi xem kìa ngươi như ông cụ non ấy!
Ngươi không tin thì hai chúng ta so tài đi? Phàn Tiêu Đường ngửa đầu, dáng vẻ không sợ.
Lý Hạc Đông lập tức dâng lên ý chí chiến đấu, ôm lấy vai cậu: So thì so! Nói về chuyện uống rượu ta chưa từng sợ ai bao giờ!
Nói rồi hai người sải bước dài đi vào trong quán rượu, cách đó không xa, Trương Cửu Nam đi theo đuôi thấy thế vội vàng xông tới, vừa bước được mấy bước, nhớ đến tiếng xấu của Lý Hạc Đông kia, lập tức quay người, quả quyết chọn đi tìm Tạ Kim!
Tiệm vàng của Tạ Kim vừa mới khởi bước, nhờ phúc của Mạnh Hạc Đường mà cũng dần dần tìm được cách áp chế tiệm cũ của nhà họ Tạ, buổi chiều vừa mới nói phải đưa ra chiến lược kinh doanh xong thì Trương Cửu Nam đến.
Sư gia!
Trương Cửu Nam xông vào tiệm, tiếng sư gia này cộng với giọng nói chỉ hắn mới có này la lên làm rúng động trời đất đến cả quỷ thần cũng giật mình, nhất thời tất cả mọi người trong tiệm đều quay lại nhìn hắn.
Tạ Kim suýt chút nữa là phản xạ lại đáp lời hắn rồi, lúc phản ứng kịp cũng choáng váng, đại não cấp tốc xoay chuyển, nhanh chóng nghĩ ra cách, cúi đầu ngậm miệng, giả điếc giả mù, giả vờ không quen hắn!
Vị tiên sinh này, ngài vừa gọi ai vậy? Một tiểu nhị bước tới hỏi hắn.
Lúc này Trương Cửu Nam mới nhớ ra, vội vàng nói xin lỗi: Thật xin lỗi thật xin lỗi, ta đi nhầm địa chỉ!
Vừa nói vừa ra dấu với Tạ Kim, ra hiệu hắn ra ngoài nói chuyện, sau đó chạy như bay ra khỏi tiệm, Tạ Kim thấy hắn rất sốt ruột, còn tưởng đã xảy ra chuyện gì lớn lắm, vội vàng đi ra ngoài bằng cửa sau, vòng qua một ngõ hẻm nhỏ, nhìn thấy Trương Cửu Nam đang đợi ở đầu hẻm.
Trương Cửu Nam! Tạ Kim gọi hắn, sải bước đi đến trước mặt hắn, thưởng cho hắn một đập lên gáy: Con gọi bậy gọi bạ cái gì vậy!
Sư gia sư gia, chúng ta đừng nói về vấn đề này, Đông ca đến quán rượu Tiêm Cục uống rượu rồi! Trương Cửu Nam vội la lên.
Tạ Kim hít sâu một hơi, lại đập hắn thêm cái nữa: Con hấp tấp đến tìm ta chỉ vì chút chuyện nhảm nhí đó thôi hả! Cậu ta uống gì thì uống, uống xong bộ có thể chọc sập trời hay sao?
Trương Cửu Nam ôm gáy, tủi thân nói: Nhưng mà huynh ấy dẫn theo Tiêu Đường đi cùng, lỡ như uống say nói ra cái gì thì ngài cũng biết Tiêu Đường không kín miệng mà.
Tạ Kim lập tức giật mình, trợn mắt nhìn, lúc này lại đập hắn một cái: Chuyện như vậy sao không nói sớm!
Nói xong thì vội vàng chạy tới quán rượu Tiêm Cục, Trương Cửu Nam dùng hai tay ôm lấy cái gáy xui xẻo của hắn, tủi thân trông theo bóng lưng của Tạ Kim, đáng thương cho cái lòng trung thành này của hắn mà, uổng công chịu ba bạt tay, một câu oán trách cũng không có, chấp nhận số phận mà chạy bước nhỏ đuổi theo Tạ Kim.
Ủa? Sư gia đi đâu vậy?
Trước cửa tiền trang Đại Đức Vận của nhà họ Quách, Đào Dương vừa đi ra cửa tiệm đã thấy Tạ Kim lo lắng không yên mà chạy ngang, Tạ Kim không có thời gian để ý đến y, nhưng vẫn theo lễ phép vội vàng trả lời y một câu: Đến quán rượu Tiêm Cục!
Hay là ta…Đưa ngài đi một đoạn…!
Đào Dương còn chưa nói hết, Tạ Kim đã chạy mất dạng, Đào Dương thở dài bất đắc dĩ, mở cửa ngồi vào xe, nói với tài xế: Đến Minh Nguyệt Lâu.
Khoảng chừng vài phút sau, Đào Dương đi vào quán trọ nơi Quách Kỳ Lân ở, Quách Kỳ Lân còn chưa dậy, cả người như con tôm co quắp trên giường, chăn cũng không đắp, gối cũng không kê, cái miệng ngốc nghếch há ra còn khò khẽ nữa chứ.
Hôm nay Đào Dương tới vốn định lừa hắn một chút để hắn học cách buôn bán, thấy hắn còn đang ngủ say nên cũng không nhẫn tâm đánh thức hắn, đắp kín chăn cho hắn sau đó tự mình ngồi bên bàn, lật sổ sách mang theo ra, vừa nhìn xem vừa suy nghĩ lát nữa làm cách nào để lừa hắn cho dễ.
Không biết qua bao lâu, Quách Kỳ Lân rốt cuộc cũng…đói mà tỉnh dậy.
Ôm bụng mơ màng ngồi dậy, giờ phút này ngập tràn trong đầu Quách Kỳ Lân đều là các loại tên món ăn, vừa nghĩ đến gà kho tương, thịt xông khói, trong lúc vô tình ngẩng đầu lên, nhìn thấy Đào Dương ngồi bên bàn, trong nháy mắt Quách Kỳ Lân lập tức tỉnh táo, toàn bộ yến tiệc Mãn Hán trong đầu lập tức biến thành hình ảnh tối qua.
Dậy rồi à? Đào Dương liếc nhìn hắn, ánh mắt quay lại trên sổ sách, khẽ cười hỏi hắn: Có đói không? Muốn ăn gì?
Eh…Muốn ăn gà kho tương với thịt xông khói.
Quách Kỳ Lân thốt ra, sau đó lập tức hối hận, vừa thức dậy ăn cái này không tiêu được, cuống quít sửa lời: Không không không, ăn cháo đi.
Đào Dương kỳ quái nhìn hắn, cảm thấy hôm nay phản ứng của hắn hơi thái quá, Quách Kỳ Lân bị ánh mắt này của hắn làm khó chịu, lại không biết làm cách nào để trốn tránh, đầu óc hoạt động, vén chăn nằm lại, Đào Dương thấy thế lập tức vui vẻ, cố gắng nhịn xuống để không cười thành tiếng, nhưng lúc nói chuyện vẫn khó nén được ý cười.
Ta đi gọi tiểu nhị chuẩn bị cho huynh.
Ừ.
Quách Kỳ Lân trốn trong chăn lên tiếng đáp lại, mặt vừa nóng vừa căng, cũng không biết là vì xấu hổ mất mặt hay là vì cái gì khác.
Mười mấy phút sau, Đào Dương bưng một bát cháo và vài món ăn kèm đến, Quách Kỳ Lân đã dậy, tinh thần phấn chấn ngồi bên bàn, nhìn chằm chằm vào y, hoàn toàn mất hết dáng vẻ ban nãy.
Huynh là đang Đào Dương kỳ quái nhìn hắn, không biết phải mở miệng hỏi thế nào, đành thôi, đặt thức ăn xuống trước mặt hắn, nói: Được rồi, ăn cơm trước đi.
Đợi lát nữa rồi ăn.
Quách Kỳ Lân đẩy đồ ăn ra, vừa rồi hắn đã nghĩ thông suốt, cũng chỉ hôn một cái thôi mà, có gì đâu mà thẹn thùng, hai người bọn họ cũng đã bái đường rồi, hôn một chút không phải rất bình thường sao? Hơn nữa còn có rất nhiều chuyện còn chưa làm nữa mà.
Lúc này đổi lại là Đào Dương bị ánh mắt nhìn chằm chằm này của hắn làm cho khó chịu, hỏi hắn với vẻ khó hiểu: Huynh nhìn ta làm gì?
Quách Kỳ Lân vẫn nhìn trừng trừng y, trả lời: Ta đang nghĩ, vợ chồng của nhà bình thường thành thân xong thì nên làm những gì.
Lời này khiến Đào Dương cũng sững sốt, nuốt một ngụm nước bọt, thăm dò hỏi hắn: Vậy, huynh nghĩ ra chưa?
Nghĩ ra rồi! Quách Kỳ Lân cười, dáng vẻ như thể rất thông minh, vỗ tay thành tiếng với y: Kẻ lông mày!
Hả? Đào Dương lại sửng sốt, nhất thời không phản ứng kịp là hắn đang nói gì.
Trầm trầm ngọ hậu nhàn vô sự, thư hướng Trương Sinh học họa mi*.
Quách Kỳ Lân học theo các thư sinh kia lắc lư đầu, sau đó kích động hỏi y: Thế nào? Có phải rất lãng mạn không?
*沉沉午后闲无事, 且向张生学画眉: xế chiều nhàn rỗi không có việc gì, học theo Trương Sinh vẽ lông mày.
Cái này mình chưa đọc/xem Tây Sương Ký (Oanh Oanh truyện) nên không biết cảnh Trương Sinh kẻ mày là thế nào, hình như là Trương Sinh kẻ mày cho Thôi Oanh Oanh, mà ai cũng biết vở Tây Sương Ký này Đào Vân Thánh với Quách Kỳ Lân đã diễn với nhau rồi, Đào Vân Thánh đóng Trương Sinh, Quách Kỳ Lân chính là Thôi Oanh Oanh viral với đoạn hát kêu ba mình họ Thôi xong bị khán giả chọc vì ba ẻm họ Quách, chọc đến mức cuê diễn không được =)))
Giờ Đào Dương mới hiểu được kẻ mày mà hắn nói là có ý gì, cực kỳ bất đắc dĩ đỡ lấy trán, thở dài một hơi.
Quách Kỳ Lân thấy y không kích động chút nào, nhíu mày hỏi y: Sao vậy?
Không có gì.
Đào Dương vuốt mặt, nghiến răng nói: Ta hận Trương Sinh.
Tại sao chứ? Quách Kỳ Lân thoáng nghi hoặc, không biết Trương Sinh làm gì y?
À, không có gì không có gì.
Đào Dương bình tĩnh lại, hơi lúng túng cười với hắn: Nhưng mà ta là con trai, không cần phải kẻ mày.
Đúng đó! Ta cũng nghĩ vậy! Quách Kỳ Lân vỗ tay, lại bày ra dáng vẻ đại thông minh kia: Cho nên chúng ta không kẻ lông mày, ta cạo râu cho đệ đi.
Đào Dương lập tức cảm thấy mình lại bị đả kích một trận, cũng không biết nên bày ra vẻ mặt gì, ngây người một lúc lâu mới gượng cười nói: Nhưng như vậy không lãng mạn, còn hơi kỳ quái nữa.
Cái này kỳ quái chỗ nào? Không kỳ quái chút nào! Quách Kỳ Lân kéo y lên, kéo đến trước bàn trang điểm, lại nhấn y ngồi xuống ghế, thần tốc móc một cây dao cạo râu ra.
Đào Dương nhìn con dao, vội vàng che cằm lại, nuốt nước bọt: Cạo, cạo thật hả?
Còn không cạo thật chứ sao? Quách Kỳ Lân nói với vẻ hiển nhiên, lại dặn dò hắn: Đệ ngồi đừng có nhúc nhích nha!
Đại Lâm như vậy cũng chỉ là bày tỏ lòng yêu thích y thôi! Không được từ chối lòng tốt của Đại Lâm!
Đào Dương thôi miên bản thân, hít sâu một hơi, vừa nhắm mắt lại, trong nháy mắt đã lập tức đổi ý, đưa tay nắm chặt lấy bàn tay cầm dao của Quách Kỳ Lân, nhìn hắn với vẻ cầu khẩu: Hay là để ta tự làm nha?
Sao vậy được! Đây là việc mà người thân là trượng phu như ta phải làm! Quách Kỳ Lân gạt tay y ra, lại cầm dao bắt đầu khoa tay múa chân trên mặt y.
Đào Dương nhìn lưỡi dao rạch tới trên cằm mình, lúc này lại nắm chặt tay Quách Kỳ Lân, lần nữa có ý đồ vùng vẫy: Thật ra ta cảm thấy râu của ta đã cạo rất sạch rồi.
Ôi trời! Quách Kỳ Lân bị cắt ngang lần nữa, hơi mất kiên nhẫn, cố định đầu y lại, nói với vẻ uy hiếp: Đệ yên tâm đi, kỹ thuật của ta rất tốt, đừng nhúc nhích đó, lộn xộn là ta cạo rách mặt đệ!
Đào Dương thở dài chấp nhận số phận, nhìn qua chính mình trong gương khổ sở bị dồn ép, không hiểu rốt cuộc là mình đã đi sai bước nào, rõ ràng là đến để lừa hắn học, sao lại rơi vào kết cục thế này rồi?.