Bạn đang đọc Đức Vân Xã Lên Nhầm Kiệu Hoa Gả Cho Đúng Người – Chương 51
Vừa ra khỏi cửa lớn của nhà họ Châu thì Dương Cửu Lang lập tức tỉnh táo lại, nhớ đến chuyện vừa rồi, thoáng chốc thật sự hơi hối hận.
Cửu Hàm đã cầm ngày tháng năm sinh chính xác đi tìm thầy coi số mệnh, kết quả còn chưa có, Dương Cửu Lang cũng không biết mình có can đảm để nhìn lần thứ hai hay không.
mặc dù nói là bất kể kết quả có ra sao cũng sẽ không từ bỏ Trương Vân Lôi, nhưng trong lòng hắn vẫn sợ cái mệnh này của mình sẽ hại Trương Vân Lôi, hắn thừa nhận câu nói lúc nãy của Trương Vân Lôi đâm vào tim hắn, nhưng dù sao thì người ta cũng đâu có nói sai, mình cũng hoàn toàn không giận.
Chỉ là quá sợ hãi rằng sẽ khắc đến y mất mạng nên mới nhất thời kích động mà đưa y đến nhà họ Châu, hiện tại tỉnh táo lại rồi Dương Cửu Lang có chút tự trách bản thân vì đã dọa y sợ, còn làm Mạnh ca với Cửu Lương liên lụy, thật sự quá không nên.
Cửu Lang?
Thấy hắn càng chạy càng chậm, giống như có gì đó bất thường, Mạnh Hạc Đường gọi hắn vài tiếng, không thấy đáp lại nên đưa tay vỗ vai hắn.
Lúc này Dương Cửu Lang mới lấy lại tinh thần, nhận ra còn đang khiêng người ta, vội vàng thả y xuống, lùi lại phía sau vài bước, mỉm cười có lỗi: Thật xin lỗi nha Mạnh ca, ta lại thất lễ rồi.
Không sao, ta quen rồi.
Mạnh Hạc Đường không trách hắn, chỉ đấm đấm eo đau nhức, bất đắc dĩ nhìn hắn: Nhưng mà…Ta vẫn mong là cậu nếu có lần sau thì có thể thả ta xuống để tự ta đi, ta thề ta tuyệt đối sẽ không chạy.
Lời nói này khiến Dương Cửu Lang xấu hổ suýt thì đỏ cả mặt, may là da mặt tương đối dày nên không nhìn ra, hắn ngượng ngùng gãi cổ, cười với Mạnh Hạc Đường: Sẽ không đâu, không có lần sau.
Từ lần trước Dương Cửu Lang xông vào nhà họ Châu cứng rắn tay đổi với Châu lão gia vì y, Mạnh Hạc Đường chắc chắn là hắn thật lòng đối tốt với mình, cũng không còn sợ hắn nữa, quan tâm hỏi: Cậu và Biện nhi…Rốt cuộc là sao vậy?
Dương Cửu Lang nghe vậy thì chậm rãi rủ mắt, im lặng một lát, nhỏ giọng trả lời: Là vấn đề của ta.
Mạnh Hạc Đường hơi sửng sốt, vẫn thật sự không nghĩ tới là hắn có thể để lộ ra vẻ mặt bi thương như vậy, thoáng chốc không đành lòng hỏi tiếp, thấy trên đường đông người ồn ào nên cười với Dương Cửu Lang: Chúng ta về nhà trước đi?
Về nhà….chúng ta? Dương Cửu Lang nhíu mày với vẻ không chắc.
Mạnh Hạc Đường gật đầu: Đúng đó, chúng ta.
Ta…Ta không nghe lầm chứ? Huynh nói là về nhà ta? Huynh bằng lòng đi theo ta sao? Dương Cửu Lang ngạc nhiên nhìn y, vẫn có chút không tin nổi.
Phải, cậu không nghe nhầm đâu.
Mạnh Hạc Đường cười gật đầu: Mặc dù ta không biết hai người xảy ra chuyện gì, nhưng ta cảm thấy hẳn là cậu còn phải cùng ta đợi một thời gian đấy.
Dương Cửu Lang bị y chọc cười, nhất thời lại hơi cảm động, nhìn vào mắt y, nghiêm túc nói: Cảm ơn huynh Mạnh ca, cũng có lỗi với huynh, rước thêm phiền toái cho huynh.
Cậu có thể để ta giúp cậu thì chính là thật tình xem ta như bạn bè, sao lại nói là phiền phức? Mạnh Hạc Đường cười với hắn, vỗ cánh tay hắn, cùng hắn sóng vai đi về hướng nhà họ Dương.
Cùng lúc đó, trong tiệm vàng mới mở của Tạ Kim.
Trương Vân Lôi ở lại nhà họ Châu, Dương Cửu Lang trở về nhà họ Dương, mặc dù từng người đều có tâm sự, nhưng tóm lại bọn họ đều có nhà để về, chỉ có Quách Kỳ Lân đáng thương vô tội bị hai người bỏ quên ở trong tiệm của Tạ Kim.
Cũng đã sắp đến giờ cơm trưa, Quách Kỳ Lân vô cùng đáng thương chống cằm ngồi trên bậc thang ngoài cửa ra vào, nhìn người đi đường lui tới, trông ngóng đợi hai người bọn họ ầm ĩ xong thì đến đón mình về nhà.
Tạ Kim thấy thế khẽ thở dài, móc đồng hồ bỏ túi ra nhìn thời gian, sắp qua hai tiếng rồi, hai người kia chắc sẽ không quay lại nên hắn bước tới, vỗ vai Quách Kỳ Lân.
Thiếu gia, ta thấy bọn họ sẽ không quay lại đâu, cũng sắp đến giờ ăn trưa rồi, ngài định làm sao? Theo bọn ta ăn tạm một miếng hay là ta tìm xe đưa ngài về?
Eh….!Nhớ đến dáng vẻ tức giận của Dương Cửu Lang, lại nhớ đến cậu của hắn vừa mới bị ngã tâm trạng không tốt, Quách Kỳ Lân cũng không muốn đi xen vào chuyện của hai người bọn họ nữa, phân vân một lát, vẻ mặt như đưa đám nói: Hay là phiền ông chủ Kim tìm giúp ta một người đưa hộ lời nhắn đến tiền trang của nhà họ Quách, bảo Đào Dương tới đón ta đi.
Được! Tạ Kim cười bất đắc dĩ, gọi một tiểu nhị tới, căn dặn hắn đi đưa tin giúp.
Rốt cuộc trước giờ ăn trưa, Đào Dương chạy tới, vừa xuống xe đã nhìn thấy Quách Kỳ Lân ngồi trên bậc thang trước lối vào cửa hàng nhà người ta, mặt mũi đầy vẻ u sầu, người ta đường trông thấy đều tránh đi, Đào Dương thở dài, đây không phải là làm lỡ việc buôn bán của người ta sao!
Đại Lâm.
Quách Kỳ Lân nghe thấy tiếng la lập tức ngẩng đầu lên nhìn y, đứng dậy, vò đầu ngượng ngùng: A Đào à, dường như ta lại thành người vô gia cư rồi.
Mỗi lần hắn rời nhà trốn đi đều là kết quả này, Đào Dương đã sớm không thấy ngạc nhiên nữa, chỉ là không khỏi vẫn bị hắn chọc cười, chẳng buồn giảng đạo với hắn mà nói luôn: Vậy huynh muốn cùng ta về nhà hay là thế nào?
Lúc này Quách Kỳ Lân vội la lên: Không về nhà được đâu, để baba mà bắt được ta, ta đừng hòng mơ đến chuyện lấy lại tự do nữa!
Tên này khiến bản thân biến thành kẻ vô gia cư rồi mà vẫn còn muốn tự do!
Đào Dương cũng không làm gì được hắn, thở dài bất đắc dĩ, vươn tay về phía hắn: Vậy cùng ta về tiệm trước đi.
Vậy đệ đừng nói với baba đấy.
Quách Kỳ Lân nói với vẻ không yên tâm.
Đào Dương gật đầu: Được, ta không nói với ông ấy.
Quách Kỳ Lân lại vội vàng nói: Cũng không được nói cho những người khác trong tiệm biết.
Lúc này Đào Dương cười cười: Huynh cứ yên tâm đi, cho dù huynh có xin ta nói, ta cũng không nói.
Quách Kỳ Lân ghét bỏ liếc y một cái, bất đắc dĩ kéo tay y, Đào Dương liếc nhìn hắn, vừa định dẫn hắn lên xe, vô tình thoáng nhìn vào Tạ Kim trong tiệm, bốn mắt nhìn nhau, Tạ Kim giật mình, vội cúi đầu kéo thấp vành nón.
Động tác này hoàn toàn bị Đào Dương thu vào mắt, thoáng chốc đưa mắt quan sát hắn, vụng trộm nhếch môi, lúc ấy khi Chu Vân Phong tới lấy tiền, y đã dám khẳng định ông chủ Kim kia chắc chắn là Tạ Kim, bây giờ rốt cuộc cũng gặp được người thật, quả nhiên, đây chính là Tạ Kim!
Huynh vào xe trước đi, ta đến cảm ơn ông chủ Kim một tiếng.
Đào Dương vỗ vỗ mu bàn tay của Quách Kỳ Lân, bảo hắn về xe trước, sau đó đi đến trước mặt Tạ Kim, khẽ gật đầu với hắn.
Cảm ơn đã chăm sóc cho thiếu gia nhà chúng ta, đa tạ sư…
Ấy! Lúc Tạ Kim nghe được câu này thì đưa tay ngắt lời y, thở dài bất đắc dĩ: Đừng để ta biết đến cậu cũng có thể nhận ra được, nếu không thì ta nên đi tự sát luôn cho rồi!
Đào Dương giương mắt nhìn hắn, mặc dù không rõ vì sao hắn phải giả chết, nhưng vẫn thuận theo hắn mà nói lại một lần: Đa tạ ông chủ Kim.
Không có chi, nói gì thì cũng là chỗ quen cũ, cũng xem như ta nhìn các cậu lớn lên mà.
Chuyện đến nước này, Tạ Kim cũng không diễn nổi nữa, sờ lên mũ trên đỉnh đầu và kính râm trên mặt, chưa từ bỏ hi vọng mà hỏi y: Cậu nói thật đi, ta ngụy trang nhìn không giống sao?
Hắn có ngụy trang hả? Đội mũ mang kính râm nghĩa là ngụy trang á? Đào Dương quan sát hắn một chút, vẫn nể mặt mà gật đầu: Vẫn giống.
Tạ Kim không tin: Vậy sao cậu với Cửu Lang liếc mắt một cái đã có thể nhận ra được ta rồi? Cậu xem Đại Lâm tin, ngay cả dì Hai của ta cũng tin nữa đó!
Đào Dương cúi đầu cười, giải thích với hắn: Sở dĩ ta có thể nhận ra là vì có lý do khác, Cửu Lang thì ta không biết, nhưng còn Đại Lâm thì đầu óc không nghĩ nhiều đến vậy, về phần dì Hai của người thì đơn giản thôi, bà ấy tận mắt nhìn thấy người tắt thở, đích thân mời Châu lão gia đến khám nghiệm tử thi, lại đích thân tổ chức tang lễ, tất nhiên sẽ tin tưởng ngụy trang của người.
Cuối cùng cả đoạn trình bày này so với Cửu Lang thì khác khúc điệu nhưng diễn y chang nhau, y còn cố gắng nhấn mạnh, Tạ Kim cũng nghe ra được, gật đầu nói: Ta hiểu ý của cậu.
Vậy nên sư gia hãy nghĩ cách đi.
Đào Dương nói, hơi gật đầu với hắn, không nhanh không chậm quay người rời đi.
Tạ Kim nhìn theo bóng lưng y, nhức đầu nhíu mày lại, liên tiếp bị hai người nhận ra, dì Hai kia sớm muộn gì cũng có ngày sẽ nhìn ra mánh khóe của hắn, đúng là hắn nên nghĩ chút cách đối với việc này.
Một bên khác, Đào Dương dẫn theo Quách Kỳ Lân trở về tiệm, sắp xếp cho hắn đến phòng trà, căn dặn tiểu nhị đưa chút đồ ăn cho hắn, sau đó thì đi ra ngoài bận rộn làm việc.
Hôm nay là cuối tháng, chưởng quỹ của mỗi chi nhánh đều đến báo cáo thành tích, y bận đến mức ngay cả một chút thời gian để nghỉ ngơi cũng không có, chút thời gian rảnh để đi đón Quách Kỳ Lân cũng là do y kiên quyết nhín ra, bây giờ cũng chỉ có thể dùng giờ cơm trưa để bù vào.
Vị chưởng quỹ bỏ mặc công việc là Quách Kỳ Lân đây thì lại rất rảnh, ăn cơm trưa, không có chuyện gì làm cũng cảm thấy nhàm chán, đi lung tung trong tiệm, Đào Dương thấy hắn cũng rảnh, kéo hắn đến trước trước mặt cùng nghe các chưởng quỹ báo cáo thành tích.
Hàng đống các con số, nghe mà Quách Kỳ Lân đau hết cả đầu, vừa nán lại có một chút mà hắn như ngồi bàn chông, nhưng thấy mọi người đều nghiêm túc như vậy, hắn cũng không tiện bỏ đi, trong lúc vô tình thoáng nhìn qua bàn tay gác lên mặt bàn của Đào Dương, hắn lặng lẽ kéo tay áo của y, nhẹ giọng hỏi y.
Đào Dương, ta có thể nắm tay đệ không?
Đào Dương không nhìn hắn, vẫn đang nghe các chưởng quỹ nói chuyện, lặng lẽ đưa tay tới trước mặt hắn, Quách Kỳ Lân cười vui vẻ, nằm ngoài lên mặt bàn chăm chỉ nắm lấy bàn tay y vuốt ve chơi đùa.
A Đào tay nhỏ người cũng nhỏ, rất non rất mềm rất trơn, bóp cũng rất thích, chỉ là hơi lạnh, nghe người xưa kể những đứa trẻ có tay chân lạnh thường không có ai thương, chẳng lẽ A Đào của hắn cũng như vậy?
Không thể nào? Chỉ riêng cha thôi đã rất thương đệ ấy rồi, còn có mẹ cũng rất thương đệ ấy mà.
À! Còn có mình, cũng rất thương đệ ấy! Xem ra mấy chuyện xưa kể lại đó là không thể tin được!
Quách Kỳ Lân bĩu môi, thầm hạ quyết tâm sẽ không tin mấy chuyện đó nữa, cũng không suy nghĩ về mấy chuyện đó nữa, tập trung tinh thần nắm ngón tay Đào Dương chơi.
Nắm nắm vuốt vuốt, đột nhiên Quách Kỳ Lân lại chú ý đến mạch máu nổi lên rất rõ trên mu bàn tay của Đào Dương, hiện ra màu xanh nhàn nhạt như rễ cây đan xen chằng chịt, nhưng nhìn vô cùng mạnh mẽ.
Trước đây không để ý đến, bây giờ thấy có vẻ rất thú vị, tay chân Quách Kỳ Lân ngứa ngáy, lén lút quét mắt nhìn Đào Dương, thấy y đang hết sức tập trung nghe các chưởng quỹ nói chuyện, sau đó yên tâm duỗi ngón tay ra, nhấn xuống một đường gân xanh.
Đào Dương cảm nhận được gì đó, tò mò nhìn hắn, Quách Kỳ Lân chơi đến hăng say, lại nhấn nhấn mấy đường gân xanh khác, chưa từng tiếp xúc đến loại xúc cảm này, đều mềm mại, rất thú vị!
Hành động này của hắn mặc dù kỳ quặc, nhưng thấy hắn chơi rất vui, Đào Dương cũng không để ý đến hắn nữa, mặc cho hắn tùy tiện nhấn mạch máu của mình, bất đắc dĩ nhếch môi, xoay đầu tiếp tục nói chuyện với các chưởng quỹ.
Bọn họ nói chuyện đến một canh giờ, Quách Kỳ Lân thật sự thấy chán, gân xanh chơi cũng chán rồi, đến chiều cũng hơi mệt mỏi rã rời, dần dần không chịu nổi, cũng lười tìm những thứ khác để chơi nên ngáp dài một cái, gối đầu lên mu bàn tay của Đào Dương, từ từ nhắm mắt lại.
Cảm thấy mu bàn tay bị vật nặng đè lên, Đào Dương quay đầu nhìn hắn, vẫn chỉ cười bất đắc dĩ, không ngăn cản, cũng không nói tiếng nào, càng không nhúc nhích, chỉ là thấy hắn muốn ngủ nên làm động tác im lặng với các chưởng quỹ, ra hiệu cho bọn họ nói chuyện nhỏ giọng một chút, sau đó tiếp tục nghe bọn họ bàn về các ghi chép.
Đợi đến khi Quách Kỳ Lân thức dậy lần nữa đã là hoàng hôn rồi, các chưởng quỹ đều đã đi, nhưng Đào Dương vẫn còn ở đó, an vị bên cạnh hắn, duy trì tư thế bất động, hắn cũng còn gối đầu lên tay Đào Dương, thậm chí còn chảy nước dãi đầy tay người ta.
Đào Dương sợ đánh thức hắn nên không động đậy, dùng một tay để ký sổ suốt, lúc thì lật sổ sách, lúc thì đánh bàn tính, lúc lại cầm bút ghi một chút, rất tốn công.
Quách Kỳ Lân còn hơi chưa tỉnh hẳn, gối lên mu bàn tay của y, mở nửa mắt nhìn y, Đào Dương thoáng thấy hắn đã dậy, nhẹ nhàng mỉm cười với hắn: Dậy rồi à?
Ừm…!Quách Kỳ Lân gật đầu, đột nhiên cảm thấy bên mặt ẩm ướt vô cùng, kỳ quái ngẩng đầu lên, lúc này mới phát hiện trong lúc ngủ hắn đã chảy dãi đầy tay người ta.
Quách Kỳ Lân giật mình, vội vàng ngồi thẳng dậy, cầm tay của y dùng tay áo của mình lau nước bọt cho y, liên tục nói xin lỗi: Thật xin lỗi, thật xin lỗi!
Không sao.
Đào Dương cũng không để ý, chậm rãi rút tay mình về, vụng trộm nắm lấy ngón tay đã bị hắn đè đến tê dại, sau đó mỉm cười với hắn: Đi thôi, ta tìm chỗ ở cho huynh.
Hử? Chẳng lẽ đệ có nhà ở ngoài à! Quách Kỳ Lân ngạc nhiên nhìn y, cảm thấy sau này mình có chỗ dựa rồi!
Đào Dương nghe thấy cái từ nhà ở ngoài* này, lập tức hít sâu một hơi thiếu điều bật ngửa ra phía sau, y quay đầu quét mắt nhìn các tiểu nhị đang cười trộm xung quanh, Đào Dương cố nén cảm xúc phức tạp, nhếch môi cười với Quách Kỳ Lân: Ta không có nhà ở ngoài, cả hai nghĩa đều không có, sau này tốt nhất là huynh đổi cái từ đó thành biệt viện đi.
*Nhà bên ngoài 外宅 ngoại trừ ý chỉ một ngôi nhà khác không phải nhà chính/nhà lớn thì còn dùng để chỉ đàn ông mua nhà riêng ở ngoài nuôi vợ bé, vợ bé ở trong cái nhà đó, họ sống với nhau ở ngoài sau lưng vợ lớn:))
Ủa tại sao? Quách Kỳ Lân kỳ quái nhíu mày, không hiểu hắn nói sai chỗ nào.
Nghe lời ta là được rồi, đi thôi.
Đào Dương không biết phải giải thích với hắn thế nào, vỗ lưng hắn, dỗ dành hắn đi ra ngoài, thầm nghĩ nhất định không được trò chuyện tiếp nữa, nếu còn nói nữa sợ là ngày mai đám tiểu nhị kia sẽ đi đồn y bỏ rơi vợ con, đuổi phu nhân ra khỏi nhà mất!.