Bạn đang đọc Đức Vân Xã Lên Nhầm Kiệu Hoa Gả Cho Đúng Người – Chương 22
Châu Cửu Lương đã được đưa đến tiệm thuốc một lúc rồi, không một chút tin báo bình an vô sự nào, Mạnh Hạc Đường e dè Châu lão gia nên không dám tùy tiện đi tới lui trong nhà họ Châu, lại không biết tiệm thuốc của nhà họ Châu nằm ở đâu, đây không phải nhà của y, một mình y không biết cũng không có cách nào phái người đi nghe ngóng, cuối cùng cũng chỉ có thể ngồi trong phòng lo lắng suông.
Rầm, một người hầu đột nhiên đẩy mạnh cửa bước vào, Mạnh Hạc Đường giật nảy mình, vội vàng đứng lên, cẩn thận nhìn người hầu đó.
Người hầu kia lườm y một cái như oán trách, Mạnh Hạc Đường vừa định hỏi thăm hắn chút tình trạng của Châu Cửu Lương, thấy ánh mắt đó của hắn thì đành phải ngậm miệng lại, ngoan ngoãn lùi vào một góc.
Người hầu đó nhìn y một hồi, không để y vào mắt dù chỉ một chút, cũng không hành lễ hay nói chuyện gì với y mà quẹo thẳng vào phòng ngủ, cầm một bộ quần áo sạch của Châu Cửu Lương từ trong tủ quần áo rồi quay người đi ra ngoài cửa.
Tiểu huynh đệ à!
Thật sự lo cho Cửu Lương, Mạnh Hạc Đường dùng hết can đảm để gọi hắn lại, người hầu kia quay đầu lại ánh mắt sắc như dao, cực kỳ thiếu kiên nhẫn hỏi y: Cái gì?
Ta, ta…!Mạnh Hạc Đường hoảng sợ, như thể mình mới là kẻ hầu người hạ hèn mọn chứ không phải hắn, dùng âm lượng gần như là không có tiếng động để hỏi hắn: Ta muốn hỏi Cửu Lương sao rồi?
Lúc này người hầu đó hừ một cái, xoay người lại, nổi giận: Thiếu gia nhà ta ra sao thì mắc mớ gì đến ngươi? Ta còn phải hỏi ngươi đó, lúc trước bệnh tình của thiếu gia nhà ta ổn định, có khi thậm chí cả tháng cũng không phát bệnh, sao ngươi vừa mới tới có một ngày mà thiếu gia nhà ta đã bị đưa tới tiệm thuốc tận hai lần rồi?
Ta…Ta không biết…!Mạnh Hạc Đường hơi sợ hãi lắc đầu, trong lòng biết hắn có ý gì, nhất thời cảm thấy tự trách bản thân, chậm rãi cúi đầu không dám nhìn hắn.
Người hầu kia lại không chịu tha, vẻ mặt đầy ghét bỏ nhìn y, hình như đang lẩm bẩm cái gì đó, lại cố ý nói lớn hơn cho Mạnh Hạc Đường nghe.
Số của thiếu gia nhà ta đúng là khổ mà, gặp phải sao chổi, vừa mới tránh được một tên rồi giờ lại gặp thêm một tên nữa, bản thân có số mệnh gì bộ không tự biết rõ hay sao?
Cái gì mà mới vừa tránh được một tên giờ lại gặp thêm một tên nữa, Mạnh Hạc Đường hơi nhíu mày, chẳng lẽ ngoài mình ra, bên cạnh Cửu Lương từng có người khác có mệnh thiên sát cô tinh sao? Nếu đúng là như vậy thì người đó chẳng lẽ là Cửu Lang?
Người hầu kia không để ý đến bản thân nói gì nghiêm trọng, vẫn đang ở đó oán trách, thấy y giống như không tập trung lắng nghe mình nói thì người hầu kia nhất thời bực tức, chỉ thẳng vào mặt Mạnh Hạc Đường mà mắng: Này! Ta nói ngươi đó! Sao chổi khắc vợ khắc con khắc chết cả nhà, bản thân cả đời xui xẻo còn nhất định phải gây họa cho người khác, ngươi….!
Im ngay!
Ngoài phòng đột nhiên có giọng nói vang lên, hai người đều giật mình, cuống quít nhìn lại theo hướng âm thanh phát ra, Trương Cửu Thái sải bước đi vào phòng, đầu tiên là chắp tay hành lễ với Mạnh Hạc Đường, sau đó trừng mắt nhìn người hầu kia.
Ta còn thắc mắc sao chỉ kêu ngươi đến lấy một bộ quần áo sạch cho thiếu gia thay ra mà lại đi lâu như vậy, hóa ra là đang ở đây biếng nhác tán dóc!
Không phải, Trương tiên sinh, không phải vậy đâu.
Người hầu kia vội vàng lắc đầu, đột nhiên chỉ về phía Mạnh Hạc Đường, nói với vẻ oan ức: Đều là tại hắn ta, hắn cứ nhất định gọi tiểu nhân lại để hỏi tình hình của thiếu gia, tiểu nhân mà không nói là hắn không cho tiểu nhân đi.
Mạnh Hạc Đường nghe vậy thì giật mình, vội muốn giải thích, Trương Cửu Thái lại trước một bước mà trách người hầu kia: Mạnh công tử là phu nhân của thiếu gia, hỏi một câu thì cũng đúng thôi, sao ngươi lại không nói?
Tiểu nhân, tiểu nhân…!Người hầu đó nhất thời không biết nói gì, cúi thấp đầu, không cam lòng mà bĩu môi.
Trương Cửu Thái không rảnh mà ồn ào với hắn, thở dài xua tay: Được rồi, mau đem quần áo đi đi.
Dạ.
Người hầu kia đáp lời, ôm quần áo lướt qua người hắn chạy ra khỏi cửa phòng, trước khi đi vẫn không quên trừng mắt với Mạnh Hạc Đường.
Đợi sau khi người hầu kia đi rồi, Trương Cửu Thái mới mỉm cười tiến lên vài bước thi lễ với Mạnh Hạc Đường: Công tử đừng sợ, ta là đại phu của tiệm thuốc trong phủ, thiếu gia dặn ta đến đây.
Mạnh Hạc Đường nghe hắn nói là đại phu trong tiệm thuốc thì vội hỏi hắn: Cửu Lương sao rồi?
Không sao không sao, thiếu gia rất ổn.
Trương Cửu Thái mỉm cười, lại nói thêm: Vừa mới rút châm, uống thuốc rồi, đợi lát nữa là có thể trở về gặp ngài.
Vậy là tốt rồi.
Mạnh Hạc Đường gật đầu, thở phào một hơi nhẹ nhõm, tảng đá nơi đáy lòng cũng xem như rơi xuống rồi
Trương Cửu Thái mỉm cười nhìn y, đột nhiên Mạnh Hạc Đường lại nhớ tới lời người hầu kia vừa nói, thoáng chốc nhíu mày, suy nghĩ một lát rồi hỏi Trương Cửu Thái với vẻ thăm dò: Xin hỏi tiên sinh, ngài có biết thiếu gia nhà họ Dương không?
Công tử muốn nói tới Dương Cửu Lang à? Trương Cửu Thái gật đầu cười: Có quen biết một chút, huynh ấy là bạn thân của thiếu gia nhà ta.
Lại là bạn thân? Lần này Mạnh Hạc Đường càng nghi ngờ hơn, nếu hai bọn họ là bạn thân thì có thể thấy được chắc chắn thiên sát cô tinh mà người hầu kia vừa nói chính là Cửu Lang, nhưng nếu là bạn thân thì tại sao trông Cửu Lang và Cửu Lương lại có vẻ như nước với lửa chứ?
Thoát được một tên? Hai bọn họ đã trải qua chuyện gì? Sao Cửu Lang lại đi?
Vậy…
Mạnh công tử.
Mạnh Hạc Đường vừa định truy hỏi, Trương Cửu Thái lại gật đầu mỉm cười nói trước: Vừa rồi thái độ của tên kia không tốt, mong công tử thứ lỗi, ngài cũng biết đấy, đại thiếu gia nhà chúng ta mất sớm, bây giờ nhị thiếu gia lại nhiễm bệnh nặng, ở trong phủ chúng ta thì nhị thiếu gia như búp bê bảo bối vậy, thứ gì có tính chất uy hiếp đến thân thể của thiếu gia nhà chúng ta thì đều không thể tồn tại, tất cả đều là vì muốn tốt cho thiếu gia, đây cũng là nguyện vọng của lão gia, cũng là nguyện vọng của tất cả chúng ta.
Đột nhiên hắn nói vậy, tựa như cố ý không cho mình hỏi tiếp, Mạnh Hạc Đường cũng cảm thấy mình quan tâm quá nhiều rồi, sợ hãi mà gật đầu, không hỏi nhiều nữa.
Trương Cửu Thái mỉm cười nhìn y, nói thêm: Công tử cũng đừng lo lắng, người ta hay nói tâm trạng tốt thì bệnh tự nhiên sẽ tốt lên, tâm tính của thiếu gia nhà chúng ta tốt, thân thể tự nhiên cũng sẽ từ từ chuyển biến tốt đẹp hơn thôi.
Ta hiểu rồi.
Mạnh Hạc Đường cười lễ phép với hắn, nói một tiếng cảm ơn.
Một bên khác, ở trước cửa Dương phủ.
Đổng Cửu Hàm lo lắng đi ra đi vào cửa nhìn xung quanh, cũng không phải là đang chờ thiếu gia nhà hắn mà là đang chờ Quách Kỳ Lân, dù sao thì mạng của thiếu gia nhà hắn cũng cứng, kiểu gì cũng không chết được đâu, nhưng Quách thiêu gia kia thì khác, trông da mịn thịt mềm, đầu óc cũng không ổn lắm, còn là người của nhà khác nữa, nếu mà xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì hậu quả khó lường lắm!
Thấy trời sắp tối rồi vẫn chưa thấy Quách Kỳ Lân về, Đổng Cửu Hàm thật sự không kiên nhẫn nổi nữa mà định đi ra ngoài tìm hắn, kết quả là vừa mới nhấc chân đã thấy Quách Kỳ Lân từ xa đi về hướng này, Đổng Cửu Hàm vội vàng chạy đến đón.
Quách thiếu gia, sao muốn vậy ngài mới về? Trời sắp tối rồi, ta còn tưởng ngài bị bắt cóc rồi chứ!
Quách Kỳ Lân vô cùng ghét bỏ mà liếc hắn: Ta đã bao lớn rồi mà còn bị bắt cóc!
Không phải là ta lo cho ngài sao? Đổng Cửu Hàm thở dài, đếm đếm đầu ngón tay tính toán với hắn Ngài xem nếu ngài mà xảy ra chuyện gì, vậy cha ngài, mẹ ngài, bác ngài, chú ngài, còn có cả Đào thiếu gia, ông cậu của ngài, bọn họ có thể tha cho ta sao?
Thôi thôi được rồi, ngươi đừng có nhắc tới hai người bọn họ với ta, nếu không phải tại hai người bọn họ thì ta đâu có dây dưa muộn tới vậy! Quách Kỳ Lân phất tay, không chút khách sáo mà rảo bước đi vào nhà họ Dương, tư thế đó như thể là về nhà của bản thân vậy, trông còn có khí thế hơn so với cả chủ nhân đường đường chính chính như Dương Cửu Lang nữa.
Đổng Cửu Hàm nhanh chóng đuổi theo, tò mò hỏi hắn: Ngài nói hai người nào cơ?
Còn ai được nữa, ông cậu ta với Đào Dương đó! Quách Kỳ Lân thở dài, cau mày phàn nàn với hắn: Ta nói huynh nghe, hôm nay không biết mắc cái gì, vốn ban đầu ta chỉ định tới nhà họ Châu tìm Mạnh ca thôi, ai mà ngờ thiếu gia của huynh với ông cậu của ta cũng ở đó, vất vả lắm ta mới thoát được, vừa mới quay người đi thì lại va phải Đào Dương, nếu không phải ta nhanh chân thì đã không về được rồi!
Ngoại trừ nói linh tinh thì hắn cũng không thật sự kể đầu đuôi câu chuyện gì, Đổng Cửu Hàm nghe mà hơi mờ mịt, nhưng vẫn cảm thán theo hắn: Con đường này của ngài đúng là rất nguy hiểm.
Còn không phải à? Quách Kỳ Lân nhướng mày, đột nhiên nghĩ đến chuyện gì đó, quay đầu hỏi hắn: À phải rồi, Dương lão gia nhà huynh đâu? Đến đây ở nhà vốn nên đến chào hỏi một chút, nhưng đêm qua đến muộn quá, lúc nãy Đào Dương cũng ở đây ta không tiện xuất hiện, bây giờ thì vừa khéo rồi, chắc Dương lão gia còn chưa đi nghỉ đâu hả?
Đổng Cửu Hàm mỉm cười với hắn: Không may rồi, hồi chiều Đào thiếu gia vừa đi là lão gia nhà ta cũng vội đi Dương Châu rồi.
Hả? Quách Kỳ Lân vội vàng hỏi: Vậy khi nào ông ấy về?
Đổng Cửu Hàm nghĩ tới nghĩ lui: Nghe nói là ít nhất thì vài tháng, nhiều thì phải đến nửa năm.
Nửa năm! Quách Kỳ Lân hơi khó tin trợn mắt nhìn: Vậy, vậy ta, phải làm sao đây?
Không sao, ngài cứ yên tâm ở đây đi, chờ thiếu gia nhà ta về rồi nói với ngài ấy một tiếng là được, nhà chúng ta lúc nào cũng hiếu khách, thiếu gia nhà chúng ta còn ước có người đến chơi với ngài ấy đó! Đổng Cửu Hàm nắm cả cánh tay của hắn, đi về phía phòng dành cho khách.
Không được không được! Vẫn chưa được đâu! Quách Kỳ Lân tránh tay hắn ra: Ta không đi gặp ông cậu của ta được, chắc chắn cậu sẽ xé xác ta!
Thấy hắn đã quyết định đi rồi, Đổng Cửu Hàm nhíu mày, đột nhiên nghĩ đến chuyện gì đó, ra vẻ lo lắng hỏi hắn: Vậy nếu ngài đi thì ngài đi đâu?
Quách Kỳ Lân bị hắn hỏi đến mơ hồ, mở to miệng cũng không nói ra được nơi nào để đi, Đổng Cửu Hàm vội vàng nói tiếp: Hôm qua không phải nói là ở cửa thành có gia đinh canh gác sao, vừa rồi còn đụng phải Đào thiếu gia, vậy thì Đào thiếu gia biết ngài còn ở Bắc Kinh rồi, cái này nói không chừng là đang phái người đi khắp các quán trọ để tìm ngài đó, ngài đi đâu được chứ?
Nói cũng đúng ha.
Quách Kỳ Lân khẽ gật đầu, suy nghĩ một lát thì phát hiện mình đúng là không có chỗ nào để đi, đành thỏa hiệp nói: Thôi được rồi, vậy cũng chỉ có thể làm phiền huynh vài ngày, đợi ta nghĩ ra được cách trốn khỏi Bắc Kinh.
Đổng Cửu Hàm gật đầu mỉm cười, âm thầm thở phào trong lòng, thật ra sở dĩ hắn giữ Quách Kỳ Lân lại như thế đơn giản là vì nếu đổi lại là thiếu gia nhà hắn thì ngài ấy cũng sẽ làm thế, bây giờ thiếu gia không có ở nhà, vậy mình đành phải thay mặt thiếu gia thôi.
Cùng lúc đó ở nhà họ Quách, Cao Tiêu Bảo vội vàng chạy vào thư phòng, Đào Dương đang ở trước bàn sách tính toán sổ sách, Cao Tiêu Bảo bước tới mấy bước khẽ gật đầu với y.
Cô gia, đã tra ra, Tần Tiêu Hiền trong thư chính là công tử nhà Tần lão gia của Tụ Hiền trang ở Đông Bắc, từ nhỏ đã đến thành Sư xa xôi để học y, nghe nói là sắp về rồi.
Ồ? Đến thành Sư học y sao? Đào Dương nhướng mày, cầm bức thư nhăn nhúm ở bên cạnh bàn: Xem ra đây là thư cầu thầy trị bệnh cho Châu Cửu Lương.
Chẳng trách hôm nay Đại Lâm lại xuất hiện ở nhà họ Dương và nhà họ Châu, chắc hẳn là làm mất thư nên đến tìm Mạnh Hạc Đường, muốn bảo hắn viết lại một bức, nhìn thế này có vẻ như bọn họ ôm hi vọng rất lớn đối với Tần Tiêu Hiền này.
Đào Dương quan sát phần địa chỉ viết bằng tiếng nước ngoài trên bức thư, khẽ nhíu mày hỏi: Ngươi vừa nói hắn sắp về rồi à?
Dạ.
Cao Tiêu Bảo gật đầu, lại bổ sung: Nghe nói là trong tuần này.
À…, vậy bức thư này là phải đưa ra nước ngoài, ít nhất cũng phải mất một tháng mới đưa tới được.
Đào Dương tặc lưỡi, đoán nếu Đại Lâm đã tìm được Mạnh Hạc Đường thì chắc hẳn cũng đã gửi lại một bức thư ra nước ngoài rồi, Đào dương cầm bức thư trong tay đưa cho Cao Tiêu Bảo, căn dặn
Vẫn đem bức thư này đến nhà hắn đi.
Dạ.
Cao Tiêu Bảo nhận lấy lá thư cất giữ kỹ càng, nhớ lại chuyện hồi sáng, lại lo lắng hỏi: Cô gia, vậy chuyện của Châu lão gia, ngài định thế nào
Việc này ngươi không cần lo, ta tự có cách.
Nhắc đến việc này Đào Dương lập tức cảm thấy phiền lòng, trả lời qua loa một câu với hắn, sau đó để đề phòng hắn tiếp tục truy hỏi, y ra vẻ muốn tiếp tục tính sổ sách, phất tay với hắn: Không còn sớm nữa, lui xuống nghỉ ngơi đi.
….Dạ.
Cao Tiêu Bảo vẫn còn hơi lo lắng liếc mắt nhìn y, chậm rãi rời khỏi thư phòng.
Cao Tiêu Bảo vừa đi khỏi, Đào Dương như không kìm được nữa, lập tức đẩy bàn tính ra, dùng hai tay ôm mặt xoa thật mạnh, lại bực bội nắm tóc.
Làm thế nào bây giờ? Y làm gì biết phải làm sao chứ?
Người của cả thành Bắc Kinh này ai mà không biết Châu Cửu Lương là viên ngọc quý báu của nhà họ Châu, Châu lão gia thiếu điều dùng mạng của chính mình để kéo dài mạng sống cho con trai, bây giờ lại đưa một vị thiên sát cô tinh tới.
Châu lão gia không đuổi y đi đã là rất nể mặt rồi, Dương Cửu Lang kia còn ảo tưởng muốn Châu lão gia chấp nhận y, chuyện này chẳng phải là khó như lên trời hay sao!
Hầy~
Đào Dương vò tóc thành cái ổ gà, thở dài, nếu muốn khuyên Châu lão gia chấp nhận Mạnh Hạc Đường thì đó là chuyện không thể nào, dù y có cái miệng khéo léo thế nào thì cũng rất khó! Nói không chừng cuối cùng không khuyên được mà ngược lại còn làm Châu lão gia ghét Mạnh Hạc Đường hơn nữa!
Còn Châu Cửu Lương kia thì không trông cậy gì được, hắn có thể giữ lại Mạnh Hạc Đường trong khi Châu lão gia cực lực phản đối đã là chuyện không dễ dàng gì rồi, nếu hắn có thể khuyên được cha hắn thì chắc hẳn cũng không cần đến làm phiền mình.
Xem ra chuyện này chỉ có thể tốn chút tâm tư từ phía Mạnh Hạc Đường thôi.
Nghĩ vậy, trong đầu Đào Dương đột nhiên hiện lên một hình ảnh, chính là sáng nay lúc Châu Cửu Lương nổi giận, Mạnh Hạc Đường đã vội vàng bước tới vỗ lưng thuận khí cho hắn.
Lúc này Đào Dương ngồi thẳng dậy, vuốt cái đầu như ổ gà của mình, kích động mà cong môi lên, đúng rồi! Có thể ra tay từ chỗ của Mạnh Hạc Đường mà!
Cách vừa ra, Đào Dương lập tức thở phào nhẹ nhõm, đột nhiên nhận ra điều gì đó, nụ cười trên mặt lập tức biến mất.
Không đúng?
Nhà Dương Cửu Lang làm muối quan không thể tính là người cùng nghề hẳn hoi được, cho dù có đắc tội thì cùng lắm cũng chỉ ảnh hưởng đến quan hệ của hai nhà thôi, có cho hắn một trăm cái gan cũng không dám làm gì nhà họ Quách, huống chi còn có Trương Vân Lôi nữa mà!
Hơn nữa ngay cả Châu Cửu Lương người ta còn không để bụng, mắc gì mình nhất định phải nghe theo sự sắp xếp của hắn? Thật sự là nhất thời nóng giận, vậy mà lại trúng kế của hắn!
Không được, thù này nhất định phải báo mới được!.