Đức Vân Xã Lên Nhầm Kiệu Hoa Gả Cho Đúng Người

Chương 19


Bạn đang đọc Đức Vân Xã Lên Nhầm Kiệu Hoa Gả Cho Đúng Người – Chương 19


Không biết vì sao, lần đầu Trương Vân Lôi nhìn thấy Mạnh Hạc Đường là đã thích y rồi, luôn cảm thấy như kiếp trước hai người họ chắc chắn là có chút gì đó liên quan đến nhau, dù không phải là vợ chồng thì ít nhất cũng phải là tình đầu gì đó.

Chân còn chưa bước đến phòng ngủ, Trương Vân Lôi đã cười tươi như hoa, không ngừng gọi Mạnh tiểu ca ca của y.

Mạnh Hạc Đường đã trút bỏ bộ hỉ phục kia, hành lý của y đều ở nhà họ Dương, quần áo của Trương Vân Lôi đối với y mà nói thì hơi dài, cũng mai vóc dáng của y và Châu Cửu Lương không khác nhau lắm nên đã mượn một bộ đại quái màu xanh lam mặc vào.

Màu xanh như hồ nước, làm nổi bật sự điềm tĩnh của y, Trương Vân Lôi bất giác nhìn đến ngây người, cảm thán: Nếu tiểu ca ca mà là nữ tử, ta nhất định sẽ dốc hết sức lực để cưới được huynh về tay.

Mạnh Hạc Đường không xem đó là lời thật, chỉ mỉm cười bất đắc dĩ với y: Đến đây ngồi đi.

Mới quen đã thân có lẽ là dùng để chỉ bọn họ, thật ra nói là tâm đầu ý hợp cũng không quá đáng, Trương Vân Lôi kéo tay Mạnh Hạc Đường đến bên bàn ngồi, sờ gương mặt của y rồi lại vén vén tóc y, trong miệng lúc nào cũng tiểu ca ca dài, tiểu ca ca ngắn, nói chuyện phiếm một hồi Trương Vân Lôi cũng nhớ ra còn chuyện quan trọng.
Ôi trời! Suýt chút thì quên mất chính sự!
Trương Vân Lôi vỗ trán, vẻ mặt nghiêm túc lại trong nháy mắt, thấy có lỗi mà nhìn y: Hôm qua đều là do Quách Kỳ Lân, tiểu tử đó không phân biệt được phương hướng nên mới tính sai kiệu, nó là cháu trai ta, ta nhận tội với huynh thay cho nó, mong huynh đừng trách nó.

Không đâu, đệ ấy cũng đâu có cố ý, huống chi ta cũng rất thích đệ ấy, tất nhiên sẽ không trách.

Thấy đột nhiên y nghiêm túc như vậy, Mạnh Hạc Đường hơi không quen, vội vàng xua tay, cười với y, không có chút dáng vẻ đang tức giận nào.

Vậy ta với huynh đổi lại? Ai về nhà nấy nhé?
Bất thình lình hỏi một câu làm cho Mạnh Hạc Đường ngớ ra, đúng là y chưa từng suy xét đến vấn đề này, đột nhiên nhớ tới Cửu Lương tối qua, nhưng lại nghĩ Trương Vân Lôi đến là để xung hỉ cho Cửu Lương, mình vẫn là một người không lành, Mạnh Hạc Đường khẽ rủ mắt xuống, nhỏ giọng nói: Hay là…!
Không đổi!
Ngoài cửa đột nhiên truyền đến giọng của Dương Cửu Lang, hai người cùng nhau quay đầu lại nhìn, Dương Cửu Lang và Châu Cửu Lương hình như bàn bạc thất bại, hai khuôn mặt lạnh tanh, một trước một sau rảo bước đi vào phòng, rồi lại một trái một phải ngồi vào bên cạnh hai người họ, Dương Cửu Lang sát bên Trương Vân Lôi, Châu Cửu Lương sát bên Mạnh Hạc Đường, dáng vẻ tự nhiên.

Mạnh Hạc Đường quan sát Dương Cửu Lang, thật sự không ngờ thiếu gia của nhà họ Dương thế mà lại có dáng vẻ thế này, không giống với miêu tả của cha mình lắm, khuôn mặt lạnh lẽo hung dữ, hơi làm người ta sợ, nhưng cũng không giống một kẻ xấu xa.

Huynh là Mạnh Hạc Đường đúng không? Phát hiện ra ánh mắt của Mạnh Hạc Đường, Dương Cửu Lang cũng nhìn về phía y, lúc mới vào nhà thì y còn đang gục xuống bàn mà ngủ, Dương Cửu Lang không nhìn rõ được khuôn mặt, lần này quan sát một lượt, mắt hạnh hơi cong, dịu dàng như ngọc, có vẻ đúng như cha hắn nói, Dương Cửu Lang không khỏi cảm thán: Cha ta đúng thật là không có lừa ta, huynh quả thật là một người tuyệt vời.


Trong lời nói đùa có ý vị rất sâu, Mạnh Hạc Đường hơi sửng sốt, phản ứng kịp quan hệ giữa hai người bọn họ, ít nhiều cũng thấy hơi lúng túng cúi đầu xuống, không biết nên nói gì với hắn, càng không tưởng tượng nổi cảnh sống chung với hắn, có lẽ trở thành bạn bè cũng không thành vấn đề, nhưng để mà xem như bạn đời ở bên nhau cả đời thì cảm giác vẫn hơi không hợp.

Châu Cửu Lương sớm đã quen nhìn thấy dáng vẻ hi hi ha ha này của Cửu Lang, tất nhiên là không cảm thấy gì, nhưng thấy Mạnh Hạc Đường hơi xấu hổ thì nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng y ra hiệu với y là không sao đâu.

Cuối cùng trong cả bàn này cũng chỉ có một mình Trương Vân Lôi là quan tâm đến cái chuyện không đổi phu nhân này, vội lay cánh tay Dương Cửu Lang, kỳ quái mà hỏi hắn: Ngươi vừa nói không đổi à? Sao lại không đổi?
Chuyện này…!Dương Cửu Lang không tiện nói rõ tâm ý của mình ra với y, nên đội nồi cho Châu Cửu Lương: Ngươi hỏi hắn đi thì hơn.

Trương Vân Lôi lại vội vàng nhìn về phía Châu Cửu Lương, Châu Cửu Lương thở dài bất đắc dĩ, cười nói với Trương Vân Lôi: Là đệ không nỡ bỏ tiên sinh, đệ thích huynh ấy.

Mạnh Hạc Đường nghe vậy thì giật mình, bỗng quay đầu nhìn hắn, cùng lúc đó cảm thấy trong lòng xiết chặt, Trương Vân Lôi cũng kinh ngạc hít ngược một hơi, Dương Cửu Lang lại đột nhiên nhíu mày, ban nãy hắn còn nói chưa tới mức thích, sao đột nhiên lại thay đổi suy nghĩ rồi?
Quá sai, Dương Cửu Lang lập tức để ý quan sát biểu hiện của Châu Cửu Lương, đáng tiếc là dáng vẻ hắn vẫn lạnh lùng như vậy, thực sự không nhìn ra được gì.

Châu Cửu Lương phát giác ra ánh mắt của Dương Cửu Lang, quay đầu cười với Mạnh Hạc Đường, đưa tay nắm lấy tay của y, nhịp tim của Mạnh Hạc Đường liên tục tăng nhanh, hơi ngượng ngùng mà cúi đầu.

Châu Cửu Lương hơi rủ mắt, quay đầu lại nhìn Trương Vân Lôi nói: Nhắc lại thì ban đầu sư ca cũng không muốn gả, lần này trái lại là rất tốt, Cửu Lang cũng nói lúc nãy, nếu huynh thích, thì xem như thật sự gả cho huynh ấy cũng được, nếu huynh không thích thì…trở về nhà đi, huynh ấy cũng không có ý kiến gì đâu!
Ngươi! Ai nói về nhà cũng không có ý kiến! Trong lòng Dương Cửu Lang quýnh cả lên, muốn nổi giận nhưng liếc nhìn Trương Vân Lôi cũng không tiện phát cáu, chỉ có thể nhịn xuống.

Trương Vân Lôi còn chưa lấy lại được tinh thần, Mạnh Hạc Đường là người đầu tiên nhớ ra chuyện gì đó, lo lắng nhìn về phía Cửu Lương: Nhưng bệnh của cậu…!
Đúng đấy đúng đấy, ta cũng đang lo cái này nè! Nếu không phải vì để xung hỉ cho đệ, ta rảnh đâu mà chạy tới nơi xa như vậy chứ! Trương Vân Lôi cũng nhớ tới nguồn cơn của vấn đề, vội vàng nói.

Châu Cửu Lương nhìn sư ca một lát, lại nhìn qua tiên sinh, cúi đầu khẽ cười: Cái gì mà xung hỉ chứ, cũng chỉ là cha tuyệt vọng thì cái gì cũng có thể thử, ta chưa từng tin.

Dương Cửu Lang liếc nhìn hắn, cố ý hỏi lại: Vậy làm sao đối phó với cha của ngươi đây?
Lời này vừa nói ra, cả ba người đều im lặng, Châu Cửu Lương khẽ nhíu mày, một hồi lâu sau mới mở miệng nói: Nhận kiệu hoa, bái thiên địa rồi, huynh ấy chính là phu nhân của ta, chỉ có chuyện chúng ta có bằng lòng hay không, không có chuyện người khác có quyền can thiệp.

Châu Cửu Lương nói, quay đầu mỉm cười với Mạnh Hạc Đường, hỏi y: Huynh có bằng lòng ở lại….chăm sóc cho ta không?
Ở lại? Chăm sóc hắn? Làm thế không chỉ trái lệnh của phụ thân mà còn trái lại ý nguyện ban đầu, vả lại Châu lão gia cũng không thích y, nếu như ở lại thì sau này nhất định khó khăn chồng chất khó khăn, Mạnh Hạc Đường sững sờ nhìn Châu Cửu Lương, không biết chập phải dây thần kinh nào mà lại đi gật đầu.


Châu Cửu Lương mỉm cười, nhẹ nhàng xoa tay y, ánh mắt tràn ngập yêu thương trân trọng.

Trương Vân Lôi nhìn bọn họ hợp thành một đôi, trong lòng cũng thấy mừng thay cho họ, nhưng Dương Cửu Lang vẫn cảm thấy có gì không đúng, nhíu chặt màu, vừa định gọi Châu Cửu Lương ra nói chuyện, đột nhiên Trương Vân Lôi đứng dậy tuyên bố: Ta quyết định! Không đổi!
Hả? À.

Tốt! Dương Cửu Lang sững sờ vỗ tay.

Trương Vân Lôi kỳ quái nhìn hắn: Ngươi vỗ tay như vậy làm gì?
Dương Cửu Lang lập tức bỏ tay xuống, thu hồi khuôn mặt tươi cười, khẽ ho khan che giấu sự xấu hổ, nghiêm trang chỉ về phía Châu Cửu Lương: Ta, ta mừng thay cho hắn.

Châu Cửu Lương bật cười, lại hỏi Trương Vân Lôi: Tiên sinh ở lại rồi, vậy còn huynh?
Đương nhiên là ta về nhà! Lúc này Trương Vân Lôi trả lời.

Chuyện này…!Dương Cửu Lang mở miệng, vừa muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại ngậm miệng, thở dài bất đắc dĩ: Được rồi được rồi, vậy sáng sớm mai ta đưa ngươi về nhé.

Thật sao? Vậy đành phải làm phiền ngươi lần nữa.

Trương Vân Lôi cũng không khách sáo với hắn nữa, quay đầu vỗ vai Mạnh Hạc Đường, mỉm cười với y: Mạnh ca! Ta về Thiên Tân luôn, mọi người không cần phải lo về bác Châu, khi nào về ta sẽ nói cha viết một lá thư cho bác Châu, nói cho rõ là ta không muốn đổi lại, huynh với Châu Cửu Lương sống tốt nhé, có thời gian ta sẽ đến chơi với huynh.

Mạnh Hạc Đường vừa muốn nói lời cảm ơn với y, lúc này đột nhiên có người xông tới ngắt lời y.

Mạnh ca!
Bốn người cùng quay đầu về phía người vừa mới xông tới, không khỏi ngây ngẩn, đây không phải là Quách Kỳ Lân sao?
Quách Kỳ Lân! Trương Vân Lôi nhìn thấy hắn là lập tức nổi giận, vỗ bàn quát lớn tiếng: Vậy mà con còn dám xuất hiện trước mặt ta à!
Một cái vỗ này dọa cho Dương Cửu Lang hoảng sợ, trợn tròn mắt nhìn Trương Vân Lôi mới biết được nhóc con này lúc nổi giận lại đáng sợ như vậy!
Ủa? Sao cậu lại ở đây! Quách Kỳ Lân cũng giật nảy mình, vội vàng lùi về phía sau một bước.

Trương Vân Lôi chỉ vào hắn nói: Con đừng quan tâm sao ta lại ở đây! Đều tại con mù phương hướng nên mới hại đưa nhầm kiệu hoa! Gây ra tai họa lớn như vậy, thế mà tới tận bây giờ con mới chịu xuất hiện!
Ơ…Con…!Quách Kỳ Lân đảo mắt bốn phía, nhưng bây giờ đúng là không nghĩ ra được lý do gì để giải vây cho bản thân, đành phải gượng gạo kéo chủ đề ra: À ừm, con đến tìm Mạnh ca có việc, đợi lát nữa con trò chuyện với cậu sau nha!
Nói rồi lập tức bước tới ôm lấy cánh tay Mạnh Hạc Đường, kéo y dậy, Mạnh Hạc Đường thầy kỳ lạ chỉ vào bản thân: Tìm ta? Tìm ta có chuyện gì?
Quách Kỳ Lân đưa mắt nhìn Trương Vân Lôi, thật sự không dám nói chuyện mất lá thư trước mặt y, nhất thời hơi khó khăn mà nhíu mày lại, tiếp tục túm lấy Mạnh Hạc Đường: Huynh qua đây, huynh qua đây ta với huynh nói.

Mạnh Hạc Đường kỳ quái nhìn hắn, vừa định ra ngoài cùng hắn thì lại vị Trương Vân Lôi kéo lấy tay áo trước, Trương Vân Lôi liếc qua Quách Kỳ Lân, y hiểu rõ đứa cháu trai này, không cần phải nghĩ, dùng luôn giọng khẳng định để hỏi hắn.

Con lại gây ra họa gì rồi phải không.

Không, không có, làm sao mà vậy được, cậu xem cậu nói gì kìa.

Chột dạ phủ nhận ba lần liên tiếp thế này lập tức nói lên được chắc chắn là hắn đang nói dối, trong lòng Trương Vân Lôi dâng lên một chút dự cảm không lành, hung dữ nguýt hắn một cái: Nói mau!
Thật, thật sự không có mà.

Nói!
Trương Vân Lôi vỗ bàn, Dương Cửu Lang lại giật mình, Quách Kỳ Lân khẽ run lên theo bản năng, bấy giờ đứng thẳng người, khai sạch toàn bộ: Con con, con làm mất thư của Mạnh ca rồi.

Giọng càng nói càng nhỏ, dường như hắn đoán trước được tình cảnh tiếp theo, quả nhiên, Trương Vân Lôi đã hoàn toàn đen mặt, chống hai tay lên bàn, dùng một tư thế cực kỳ khủng bố mà đứng lên.
Hay cho ngươi Quách Kỳ Lân! Chuyện tốt thì không có mà chuyện xấu thì đầy! Đưa thư thôi mà ngươi cũng có thể làm hỏng được!
Thôi được rồi mà, chỉ là một bức thư thôi mà, ta viết lại một bức là được rồi.

Thấy Trương Vân Lôi nổi giận, Mạnh Hạc Đường vội vàng vỗ cánh tay y khuyên y nguôi giận, sau đó quay đầu mỉm cười với Châu Cửu Lương: Xin cho ta mượn bút mực giấy nghiên dùng một lát.

Đây cũng là nhà của huynh, muốn dùng gì cũng không cần phải hỏi ta.

Châu Cửu Lương cười đáp lại y, Dương Cửu Lang đột nhiên hiếu kỳ xen vào hỏi: Là thư gì vậy?
À, thì là…!
Chỉ là thư nhà báo bình an mà thôi.

Mạnh Hạc Đường ngắt lời Quách Kỳ Lân, lén lút lắc đầu với hắn, Dương Cửu Lang thấy thế nhìu mày lại, đưa mắt nhìn Châu Cửu Lương, Châu Cửu Lương thấy Mạnh Hạc Đường cố ý giấu diếm nên cũng chỉ lén lắc đầu với hắn, Dương Cửu Lang không hỏi nhiều nữa.
Mạnh ca, sao huynh không cho Đại Lâm nói với bọn họ?
Trương Vân Lôi khẽ nói, liếc mắt nhìn Dương Cửu Lang và Châu Cửu Lương ở bàn bên cạnh, vừa mài mực cho Mạnh Hạc Đường vừa nói tiếp: Chữa bệnh cho Cửu Lương cũng đâu phải chuyện gì xấu.


Mạnh Hạc Đường đưa mắt nhìn Châu Cửu Lương, trong đầu không ngừng lặp lại những lời hắn nói tối qua, Mạnh Hạc Đường khẽ lắc đầu: Cửu Lương bệnh nặng lâu ngày, có thể có được tâm trạng như hôm nay đã là không dễ rồi, lão Tần không biết có chắc chắn có thể chữa trị cho đệ ấy hay không, trước khi có thể yên tâm về việc này thì trước hết đừng cho đệ ấy hi vọng.

Trương Vân Lôi nghe thế thì không khỏi khen ngợi: Vẫn là huynh cẩn thận.

Viết thư xong, lần này giọng văn vội vàng và khẩn cầu hơn so với bức thư cũ, Mạnh Hạc Đường rủ đôi mắt xuống, chỉ mới ở cùng người kia vẻn vẹn chưa tới một ngày, không biết vì sao mình lại bằng lòng ở lại bên cạnh hắn, rồi còn vì cái gì mà đột nhiên hi vọng rằng lão Tần có thể chữa khỏi bệnh lao cho hắn như thế.

Lần này đừng làm mất nữa đấy.

Yên tâm đi, ta gửi đi đây.

Quách Kỳ Lân nhận lấy bức thư, vừa cười vừa vẫy tay tạm biệt bọn họ, đẩy cửa đi ra, vừa mới quay người lại thì đã đụng phải một người, Quách Kỳ Lân lùi lại phía sau mấy bước, xoa cái mũi bị đụng đau, tức đến nổ phổi ngẩng đầu lên nhìn.
Ủa?
Ủa?
Hai tiếng nghi hoặc vang lên cùng lúc, Đào Dương cũng xoa mũi đứng trước cửa, hơi ngoài ý muốn mà nhìn Quách Kỳ Lân, sửng sốt một hồi lâu mới rồi mới nhướng mày không tưởng tượng nổi.
Đại Lâm?
Ngươi nhận nhầm người rồi! Không phải Đại Lâm! Không phải ta!
Quách Kỳ Lân lấy lại tinh thần, lập tức hít một hơi sâu, vội vàng che mặt mình lại, chạy ra khỏi nhà từ phía bên cạnh y.

Đào Dương cũng không định đuổi theo, trái lại là dùng vẻ mặt cưng chiều mỉm cười, đưa mắt nhìn hắn đi ra ngoài từ bên người mình.

Trương Vân Lôi không hiểu mà hỏi y: Sao đệ không đuổi theo?
Không sao.

Đào Dương khe khẽ lắc đầu.
Trương Vân Lôi lại hỏi: Đệ không sợ nó lại mất tích à?
Huynh ấy sẽ không mất tích đâu.

Đào Dương khẳng định, từ từ cong môi lên, hiện ra nụ cười như đã kiểm soát được mọi thứ: Thiên hạ này cũng chỉ là cái lồng giam to lớn mà đệ đã dựng nên vì huynh ấy, huynh ấy có bay thế nào cũng không thể bay ra khỏi tầm mắt của đệ được.

Bốn người nghe y nói thì đều không rét mà run, không biết nên phản ứng thế nào, chỉ cảm thấy đứa nhỏ Đào Dương này thật đáng sợ, đồng thời cũng cảm thán Quách Kỳ Lân đúng là đứa trẻ thê thảm quá mà..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.