Đức Vân Xã Lên Nhầm Kiệu Hoa Gả Cho Đúng Người

Chương 17


Bạn đang đọc Đức Vân Xã Lên Nhầm Kiệu Hoa Gả Cho Đúng Người – Chương 17


Cái đôi của nhà họ Vương kia tối hôm qua đánh nhau đến nửa đêm, bất kể là Vương lão gia hay Vương phu nhân đều không khuyên nổi nên cũng từ bỏ, tên nào cũng có bọ dáng như Có hắn thì không có ta, có ta thì không có hắn.

Ồn ào náo nhiệt, Vương lão gia và Vương phu nhân cũng không thèm quan tâm đến họ nữa, dù sao thì một kẻ không còn sức lực với một kẻ bị trói tay trói chân cũng không ai làm ai bị thương được nên cứ để mặc cho bọn họ đánh, cuối cùng hai người đều đánh đến mệt lả, lúc này mới nằm ngủ luôn trên dưới đất.

Sáng sớm hôm sau, đại tiểu thư Vương Sam Sam của nhà họ Vương dậy từ rất sớm, nàng thấy lễ thành hôn hôm qua của ca ca rất kỳ lạ, vừa trói vừa chuốc thuốc, bái đường vội vã rồi đưa vào phòng tân hôn, vẫn chưa có cơ hội để nhìn thấy tẩu tẩu.

Nghĩ đến việc ngày thứ hai thì tân nhân phải đến kính trà cho cha mẹ nên nàng đã mong ngóng cả đêm, hôm nay cố tình dậy sớm, còn trang điểm tỉ mỉ, nhảy chân sáo đi vào phòng.
Cha! Mẹ!
Mới vừa vào cửa đã thấy cha mẹ đều có hai cặp mắt thâm quầng, dáng vẻ đầy u sầu, cái này có chỗ nào giống trong nhà mới có chuyện vui chứ? Rõ ràng là giống y như ca ca lại đánh nhau bị bắt lên nha môn vậy.

Nụ cười của Sam Sam từ từ biến mất, khẽ nhíu mày, hơi kỳ lạ nhìn hai ông bà: Cha mẹ, hai người sao vậy?
Hầy! Vương lão gia thở dài, mặt như đưa đám nói: Con gái à, con không biết đâu, đêm qua anh của con với vị tẩu tẩu đó lại đánh nhau, trong phòng có gì đập được là đập hết, cứ quậy đến nửa đêm mới yên tĩnh lại.

Vương phu nhân tiếp lời, giơ tay lên lau khóe mắt, buồn bã khóc: Mẹ vốn cho rằng vị thiếu gia nhà họ Trương đó có thể quản được anh của con, để nó bớt phóng túng lại một chút, sau này có thể ổn định hơn, nhưng không ngờ lại ầm ĩ thành như vậy, quả nhiên là chúng ta nghĩ đơn giản quá, vụ hôn nhân này e rằng đã sai lầm rồi.


Hóa ra là vậy à.

Sam Sam khẽ gật đầu, cũng thở dài theo.

Từ nhỏ ca ca đã thích gây sự, nhưng lại rất tốt với nàng, bọn họ đã chơi với nhau từ tấm bé, có khi còn hiểu rõ đối phương hơn cả cha mẹ, Sam Sam thoáng suy nghĩ một lát, sau đó mỉm cười bước đến trước mặt cha mẹ: Cha mẹ đừng quá lo lắng, con gái có một ý này, có lẽ có thể dạy dỗ được ca ca, nói không chừng còn quản được cả tẩu tẩu đó.

Hử? Ánh mắt Vương lão gia bấy giờ lóe sáng, từ nhỏ con gái của ông đã rất tinh quái, nói không chừng thật sự có thể có chủ ý gì hay, Vương lão gia vội cười hỏi: Con mau nói đi, là ý gì?
Sam Sam mỉm cười, vẫy tay với cha mẹ, ra hiệu bảo họ kề tai đến gần, khẽ nói ra chủ ý của mình, sau khi Vương phu nhân nghe xong thì liên tục khen: Ý kiến hay! Thật đúng là ý kiến hay nha!
Vương lão gia lại hơi lo: Như vậy có được không? Sao ta cảm thấy sẽ khiến chúng càng làm càng bậy?
Ôi trời! Lão gia! Vương phu nhân nhìn ông hơi trách móc: Sao ông lại có thể nghĩ như vậy, mặc dù Cửu Long và Cửu Linh thích gây sự nhưng tuyệt đối không phải là mấy đứa trẻ hư.

Sam Sam vội gật đầu đồng ý với lời của mẫu thân, sau đó đi đến bên cạnh phụ chân, nũng nịu lắc lắc cánh tay của ông: Cha tin con gái đi mà.


Vương lão gia vẫn còn có chút không yên tâm, nhưng cũng không nghĩ ra được cách gì, đành phải gật đầu đồng ý, Sam Sam mỉm cười, vội vàng nói: Nếu cha đã đồng ý rồi vậy thì cứ bình tĩnh chờ họ rời giường đi.

Dứt lời lại nhấn mạnh thêm lần nữa: Nhất định phải kiên nhẫn chờ họ ngủ đến khi nào dậy mới thôi.

Nói là chờ bọn họ thức dậy, nhưng mãi cho đến khi nắng đã lên đến ba sào, Trương Cửu Linh và Vương Cửu Long mới bước vào với khuôn mặt tiều tụy, Vương lão gia đã sớm mất kiên nhẫn, nhìn thấy bọn hắn từ xa, thấy hai người vai kề vai đi tới vẫn không quên thỉnh thoảng quay qua trừng mắt với đối phương, giẫm cho đối phương một cái, Vương lão gia nhức đầu thở dài, không có cách nào kiểm soát được hai người này.
Cha.

Sam Sam lặng lẽ khều Vương lão gia nhắc nhở, lúc này Vương lão gia khẽ ho, ngồi thẳng người lên, vẻ mặt nghiêm nghị cứng rắn, ra vẻ là đang tức giận.

Trương Cửu Linh và Vương Cửu Long rảo bước đến cửa, đứng song song chắp tay vái chào hai ông bà đang ngồi ở trên, Trương Cửu Linh không muốn đổi cách xưng hô nên không nói gì cả, Vương Cửu Long lườm y, mặc kệ y, một mình rầu rĩ gọi: Cha, mẹ.

Ừm.

Vương lão gia lên tiếng làm ra vẻ lạnh lùng, ánh mắt hơi liếc nhìn con gái, mãi đến khi con gái ho khẽ mới dựa theo kế hoạch ban đầu mà răn dạy hai người.

Đêm qua hai đứa đánh đủ chưa? Thỏa mãn rồi chứ? Còn chưa thỏa mãn thì bây giờ đánh thêm một trận nữa trước mặt ta và mẹ của hai đứa đi?
Hai tiểu tử đều cúi đầu, không dám nói lời nào như trẻ nhỏ mắc lỗi vậy, nhìn dáng vẻ của hai người họ như vậy, Vương lão gia hừ một cái rồi nói tiếp: Ta và mẹ của các con đã bàn bạc với nhau rồi, nếu các con đều chướng mắt đối phương đến như vậy, vậy thì sau này đứa nào phạm sai lầm thì đứa kia sẽ bị phạt, xem hai con còn có chút trách nhiệm nào không, nếu không muốn mắc nợ đối phương thì cả hai ngoan ngoãn nghe lời cho ta!
Người này phạm lỗi thì đối phương bị phạt á?
Hai người nghe vậy thì ngẩng đầu nhìn về phía phụ thân, sững sờ một lát thì vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ mà bật cười, cái này được nha! Không cần tuân theo quy tắc, lại còn không bị phạt, còn khiến đối phương liên lụy! Cớ gì mà không làm chứ!
Sam Sam tính kế nhìn biểu hiện của hai người, lén lút mỉm cười, lại âm thầm khều Vương lão gia, Vương lão gia hiểu ý, khẽ ho một tiếng rồi lại nói: Hôm qua hai đứa đánh nhau tới nửa đêm, làm trễ nải việc kính trà của tân nhân sáng nay, đến tận trưa mới chịu rời giường!.

Truyện Quân Sự
Vương lão gia nói, liếc nhìn từng người, chất vấn: Đêm qua là đứa nào gây sự trước?
Đối phương bị phạt, đối phương bị phạt, hai người đều nghĩ đến câu này, vội vàng đưa tay lên chỉ vào bản thân, trăm miệng một lời: Con bày đầu!
Nói xong lại đồng loạt quay đầu hung dữ trừng mắt nhìn đối phương, Vương Cửu Long nhíu mày nói: Ngươi giành cái gì mà giành? Rõ ràng là ta nhảy đến bên giường khiêu khích ngươi trước mà, tất nhiên phải là ta bày đầu rồi!
Trương Cửu Linh không chịu thua mà trả lời: Ngươi có bị làm sao không vậy, rõ ràng ta mắng ngươi là củ cải trước, đương nhiên là ta bày đầu!
Không! Là ta nói ngươi phải bị lăng trì trước!
Là ta nói đánh chết ngươi trước!
Là ta bới móc ngươi trước!
Là ta trừng ngươi trước!
Là ta đặt sính lễ để cưới ngươi trước, ngươi mới sinh lòng thù hận!
Là ta đánh nhau trên đường với ngươi, ta trước!

Là ta giẫm vào chân ngươi trên đường, không xin lỗi mà còn xô đẩy ngươi, ta trước!
Ta trước!
Ta trước!
Rõ ràng là biết lỗi, hai người cãi vã ta một câu ngươi một câu, Vương lão gia nghe mà thấy thật sự rất phiền, bực bội nhíu chặt mày, vỗ mạnh xuống bàn: Đủ rồi!
Hai người cuống quít ngậm miệng lại, trộm trừng mắt đối phương rồi lại cúi đầu, Vương lão gia nghe tới nghe lui vẫn không nghe ra được là ai sai nên lén liếc nhìn con gái.
Sam Sam lặng lẽ giơ ngón tay lên chỉ xuống anh trai của nàng là Vương Cửu Long, Vương lão gia không khỏi nhíu mày, tới gần nữ nhi hơn một chút, nhỏ giọng nói: Như vậy không hay lắm, Cửu Linh vừa mới vào nhà mà đã bị phạt thì ta phải ăn nói sao với cha của nó đây?
Sam Sam nghe vậy thì đến gần phụ thân hơn chút, hơi nhỏ giọng trả lời ông: Ý con là tẩu tẩu sai.

Vương lão gia không tưởng tượng nổi mà nhìn con gái, cuối cùng thở dài, quay đầu nhìn về phía hai người kia, hắng giọng nói: Hai con, hai con ầm ĩ cả buổi trời, nhưng ta chỉ hỏi chuyện tối hôm qua thôi, nếu trước đó Cửu Linh trừng Cửu Long thì là Cửu Linh sai.

Ơ kìa~ Lúc này Vương Cửu Long than thở, Trương Cửu Linh cười trộm nhướng mày với hắn, vô cùng đắc ý.

Mặc dù Vương Cửu Long không để người ta bớt lo đi được nhưng cũng là con trai độc nhất trong nhà, cực kỳ được cưng chiều, nếu phải phạt con trai thì Vương lão gia vẫn nhìn phu nhân trước, phu nhân gật đầu ra hiệu cho ông cứ tùy ý mà phạt đi bà không xót đâu, bấy giờ Vương lão gia mới yên tâm nói: Nếu đã là Cửu Linh sai vậy thì Vương Cửu Long phải chịu phạt thay, ra ngoài thư phòng quỳ đi, khi nào ta nói được rồi thì mới được đứng lên!
Cha! Vương Cửu Long vừa định nói gì nữa, lúc này Vương lão gia lườm hắn, quát lớn: Còn không mau đi đi!
Vương Cửu Long không dám nhiều lời, đành phải tuân lệnh, lúc xoay người còn trừng Trương Cửu Linh một hồi, Trương Cửu Linh còn ra vẻ ngoan ngoãn mà cúi đầu, nhưng hắn thấy rõ ràng cái khóe miệng của tên đó cong lên cười trên nỗi đau của người khác, hai tay khoanh trước ngực còn dùng tay trái che tay phải lại, làm động tác trút ngược ngón cái xuống tỏ ý khinh thường hắn..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.