Bạn đang đọc Đức Vân Xã Lên Nhầm Kiệu Hoa Gả Cho Đúng Người – Chương 159
Trời đất ơi…! Các cậu nhịn hay thật đó!
Như lời Tạ Kim nói, sau khi Lý Hạc Đông nghe họ kể lại xong thì nổi giận vỗ bàn đứng bật dậy: Bọn họ đánh ở đâu vậy? Ta đi giúp một tay!
Nói rồi lập tức xắn tay áo định đi, Tạ Kim vội vàng túm y lại, ôn tồn khuyên: Đừng nóng đừng nóng, chuyện cấp bách bây giờ là phải nghĩ cách cho tranh cử ba ngày nữa!
Nghĩ cách cái gì! Lý Hạc Đông hất tay hắn ra, hừ một cái rồi nói: Ngày tranh cử hội trưởng ta cũng sẽ đi theo, ai dám không chịu thừa nhận thì ông đây đánh tới khi nào hắn phục mới thôi!
Ơ? Mắt Đào Dương phát sáng, như thể vừa phát hiện ra châu lục mới, cười nói với mọi người: Cái này cũng có thể xem là một cách đó!
Vương Cửu Long liếc y với vẻ ghét bỏ: Này! Bọn ta ngóng trông đệ tỉnh lại, chính là vì đệ thông minh, trông cậy đệ giúp bọn ta nghĩ cách, sao bây giờ đệ cũng quậy theo luôn rồi?
Sao lời này nghe đâm vào tim thế nhỉ? Đào Dương chớp mắt mấy cái: Eh…Huynh nói vậy là muốn đệ phải cảm ơn các huynh vì đã xem trọng hả? Hay là đệ phải trách cách huynh không coi nghĩa khí ra gì?
Xem trọng đệ, xem trọng đệ mà…!Vương Cửu Long vội vỗ lưng dỗ y, suýt chút tình nghĩa mười mấy năm đã bị hủy chỉ trong chốc lát.
Phải rồi! Đột nhiên Mạnh Hạc Đường nhớ ra chuyện gì, y đề nghị: Nếu Cửu Lang đã có thể khiến Cửu Xuân chuyển giao việc kinh doanh của huynh ấy cho cậu ấy tranh chức hội trưởng, vậy sao không giao việc kinh doanh đó lại cho người khác lần nữa?
Người hiểu ta! Cũng chỉ có Mạnh ca!
Tiếng cười của Dương Cửu Lang vọng tới, mọi người đồng loạt quay đầu nhìn, ba vị chạy đi đánh nhau với Vương Dụ Tôn kia đang bước vào với vẻ hết sức phấn khởi, Châu Cửu Lương nhìn lướt qua mấy bức thư mà Dương Cửu Lang đang cầm, cười với vẻ hiểu rõ ràng, nhưng lại cố ý nói đùa với hắn: Huynh vừa mới nói…Người hiểu huynh, cũng chỉ có tiên sinh nhà ta thôi.
Vậy còn ta?
Tất nhiên là ngươi hiểu ta rồi! Dương Cửu Lang cười nuông chiều, đưa ngón tay chọc chọc cằm hắn, Quách Kỳ Lân thấy thế thì dù có mở mắt không lên cũng phải tham gia vào náo nhiệt, điên cuồng chỉ vào bản thân: Ca! Còn đệ nữa! Đệ…
Cút! Dương Cửu Lang mắng.
Quách Kỳ Lân bĩu môi, rũ cụp đầu ngoan ngoãn ngồi xuống, Đào Dương bật cười, vỗ vỗ lên gáy hắn: Thôi mà, đệ không đi theo tham gia náo nhiệt, huynh kể cho đệ nghe được không?
Lúc này Quách Kỳ Lân mới bật cười, ôm lấy cánh tay Đào Dương, thân mật tựa lên vai y, vẫn là A Đào nhà bọn họ là tốt nhất!
Châu Cửu Lương chỉ vào mấy bức thư trong tay Dương Cửu Lang, cười hỏi hắn: Ngũ mã phanh thây rồi à?
Ngũ mã phanh thây khó nghe quá đi! Dương Cửu Lang nhếch mày, phát thư theo thứ tự cho Tạ Kim, Vương Cửu Long, Châu Cửu Lương và Tần Tiêu Hiền, cười đắc ý: Cái này gọi là…Chia thành nhiều tốp nhỏ! Mượn xác hoàn hồn!
Mọi người gấp rút mở thư ra, thế mà lại là giấy phân chia cổ quyền!
Hóa ra Dương Cửu Lang đã đoán trước được việc Vương Dụ Tôn sẽ kết hợp các ông chủ lại ngăn cản hắn tham gia tranh cử, cho nên lúc trước hắn đã chia sản nghiệp của mình ra, giúp Châu Cửu Lương hạng hai, Tạ Kim hạng ba, Tần Tiêu Hiền hạng bốn và Vương Cửu Long hạng năm cùng đứng ngang hàng ở hạng nhất!
Quá tuyệt! Vương Dụ Tôn vốn cho rằng đã đuổi được một tên kình địch, không ngờ lần này lại đổi lấy bốn kình địch khác!
Cậu! Tạ Kim nhìn hắn với vẻ ngạc nhiên: Cậu có cách sao không nói sớm! Báo hại bọn ta lo lắng biết bao lâu!
Dương Cửu Lang cười cười: Không phải vì sợ làm lộ tin tức, bị Vương Phú Quý biết sẽ giở trò sao?
Nói có lý! Tạ Kim gật đầu, nhắc nhở các vị còn lại: Còn ba ngày nữa là tới tranh cử, chúng ta đừng vui mừng quá sớm, đừng nói chuyện này ra ngoài!
Yên tâm đi! Mọi người đồng thanh cười nói.
Đào Dương nhìn trong tay mỗi người có một bức thư, y như đứa trẻ không được phát kẹo, ra vẻ tủi thân nhìn về phía Dương Cửu Lang: Sao không có của ta?
Dương Cửu Lang đang có tâm trạng tốt, nên cũng đùa theo y, lắc đầu đắc ý: Ơ hơ! Không có của ngươi đâu!
Nói mấy lời gây cãi nhau thì Cửu Lang ghê gớm hơn y, Đào Dương phì cười, im lặng kết thúc đề tài này, quay đầu vỗ vai Tần Tiêu Hiền, dặn dò: Huynh tới Minh Nguyệt Lâu xem thử đi, dò ý của mấy ông chủ đó, rốt cuộc là theo phe nào, nếu như bọn họ đi rồi thì hỏi Loan ca thử.
Được, ta đi ngay đây.
Tần Tiêu Hiền đáp, ngồi còn chưa nóng ghế đã vội vã đi tiếp.
Sao lại bảo lão Tần đi? Dương Cửu Lang đưa mắt nhìn bóng lưng Tần Tiêu Hiền khuất sau cánh cửa, không khỏi thấy hoài nghi nói: Cậu ta làm được không vậy?
Quách Kỳ Lân nói với vẻ không chắc: Lão Tần có vẻ không ngốc đâu, chắc là được.
Ha! Đột nhiên Dương Cửu Lang bật cười: Trên đời trời đất mới thấy một tên ngốc nói một lên ngốc khác không ngốc!
Huynh nói ai ngốc đó! Quách Kỳ Lân giơ tay lên muốn đánh hắn, Đào Dương mỉm cười chặn tay hắn lại, phất tay nói với mọi người: Còn ba ngày thôi, chúng ta không được rảnh rỗi, để đảm bảo tuyệt đối không có sai sót nào, đệ có một kế, các huynh xem có được không nhé?
Mọi người đều chăm chú lắng nghe, đợi Đào Dương nói hết, Dương Cửu Lang không kìm được nói với vẻ khó hiểu: Chuyện này thì ta không có ý kiến gì! Chẳng qua là thấy hơi tò mò, sao ngươi lại phải bảo lão Tần đi rồi mới nói?
Đào Dương cười: Tất nhiên là bởi vì khả năng diễn xuất của cậu ấy không ổn!
Khoảng một canh giờ sau, Tần Tiêu Hiền đem tin tức về, sau cuộc họp hội đồng vừa rồi, các ông chủ quả nhiên là bắt đầu lung lay, nhiều người cảm thấy nên ủng họ nhà họ Quách mới đúng, dù sao thì lập trước của Vương Dụ Tôn này thật sự không dám xác định, hội trưởng Vu lại trở thành cha nuôi của Mạnh Hạc Đường một cách chẳng hiểu là tại sao.
Được rồi! Những điều này đã đủ rồi, tiếp theo là xem mọi người đi nói chuyện thế nào! Đào Dương cười, chia những ông chủ đó thành nhiều nhóm liệt kê ra mấy tờ giấy, lần lượt phân phát cho mọi người, ngay cả Trương Cửu Linh không tới cũng có, nhưng lại không có của Tần Tiêu Hiền.
Tần Tiêu Hiền thoáng thấy kỳ lạ: Sao không đưa cho đệ nữa?
Cậu ăn nói vụng về! Dương Cửu Lang thuận miệng trả lời hắn, sợ hắn hỏi tiếp nên đứng bật dậy phất tay với mọi người: Được rồi, bắt đầu làm việc hết đi! Thời gian eo hẹp, tới ngày tuyển cử hội trưởng chúng ta gặp lại!
Này! Ít nhất cũng phải nói đệ biết là làm gì đi chứ! Tần Tiêu Hiền vội vã hỏi tiếp.
Không ai để ý tới hắn, họ đều giải tán hết, Tần Tiêu Hiền nhìn theo bóng lưng của họ, cúi đầu thở dài, thôi được rồi, người ngốc ăn nói vụng về thì chấp nhận số phận đi vậy.
Ba ngày nói dài không dài, nói ngắn cũng không ngắn, mọi người vội vàng đi thăm hỏi các ông chủ ở khắp nơi, ngày tranh cử hội trưởng sẽ tới rất nhanh.
Hơn năm trăm ông chủ của thương hội tề tụ ở Minh Nguyệt Lâu, Loan Vân Bình liếc nhìn đám người chen chúc trong đại sảnh, mỉm cười nói với Vu Khiêm: Cảm ơn đại gia đã chiếu cố, sau này nếu có thêm những hoạt động như thế này thì mong vẫn tới tổ chức ở Minh Nguyệt Lâu chúng ta.
Vu Khiêm cười xua tay: Không cần phải cảm ơn ta, đây đều là do thương hội chi tiền, không liên quan gì đến ta.
Đại sảnh dọn hơn năm mươi bàn, mỗi bàn đều có ít nhất mười người ngồi, hai nhóm ở vị trí đầu tất nhiên là ở hàng giữa và trước nhất, hai bàn cách nhau chỉ khoảng một cánh tay, chỉ sợ là một lát nữa còn ầm ĩ lên.
Ố? Vương Dụ Tôn vừa tới đã ra vẻ ngạc nhiên nhìn Dương Cửu Lang, nói với giọng ngứa đòn: Ta nhớ không lầm chứ? Không phải Dương thiếu gia rớt rồi sao? Sao lại tới đây?
Dương Cửu Lang hừ một cái: Ông đây tới xem náo nhiệt, thế nào? Không được à!
Vương Dụ Tôn cúi đầu cười: Được chứ, vậy thì xem đi.
Dứt lời hắn về chỗ ngồi của mình, Dương Cửu Lang ghét nhất là cái vẻ đắc ý đó của hắn, nhìn chòng chọc vào hắn với vẻ hết sức khó chịu: Ta thật sự muốn đấm cho hắn một trận!
Hai hôm trước ngươi không đánh hắn à? Trương Vân Lôi tò mò nói.
Dương Cửu Lang hừ mũi: Tiểu tử đó chạy nhanh quá, ta không đuổi kịp hắn nên bỏ đi làm chuyện cổ phần luôn.
Vậy…Hôm nay là cơ hội tốt đó.
Đào Dương nói, lẳng lặng đẩy đĩa trái cây trên bàn tới trước mặt hắn, nhướng mày cười xấu xa: Trong giờ phút quan trọng này hắn không nỡ bỏ chạy đâu, càng không dám trở mặt với huynh.
Dương Cửu Lang lập tức hiểu ý, hắn bật cười hốt một nắm trái cây, không hề nghĩ ngợi gì mà quăng vào Vương Dụ Tôn, trái cây đập bốp bốp vào mặt Vương Dụ Tôn, đập đến mức khiến hắn rơi vào mờ mịt, nhìn về phía Dương Cửu Lang với vẻ không thể tưởng tượng nổi: Huynh làm cái gì vậy!
Dương Cửu Lang ra vẻ vô tội nói: Không cẩn thận trượt tay thôi.
Lý do này còn gì qua loa hơn nữa không chứ! Vương Dụ Tôn tức anh ách ném trái cây trên người xuống đất, quay đi chỗ khác mặc kệ hắn, hôm nay phải tuyển hội trưởng rồi, phải giả vờ giả vịt trước mặt các ông chủ, không thể trở mặt! Không được trở mặt!
Khà khà! Đúng là hắn không dám trở mặt! Dương Cửu Lang cười khẽ, đẩy trái cây lên giữa bàn: Mọi người cũng tham gia đi!
Đào Dương cười cười: Chúng ta thì không cần đâu, lát nữa còn phải chọn hội trưởng, hắn phải giả vờ giả vịt, chúng ta cũng phải giả bộ một chút, vì huynh không nằm trong số người ứng cử cho nên làm gì cũng được.
Bọn ta cũng đâu có trong danh sách!
Trương Vân Lôi, Trương Cửu Linh, Lý Hạc Đông, Mai Cửu Lượng cùng nhau nói, lúc này, Dương Cửu Lang lại túm một nắm trái cây lên quăng vào Vương Dụ Tôn, Vương Dụ Tôn lại bị đập vào đầu, hắn hít một hơi, nghiêng đầu qua nhìn hắn, kết quả là ào ào lộp bộp một cơn mưa trái cây ập vào mặt.
Vương Dụ Tôn chỉ kịp nhắm mắt lại, tức đến nỗi cả người cũng run lên, nhưng không thể trở mặt, cố nén cơn giận phủi trái cây trên đầu xuống, dằn thật mạnh lên bàn!
Bốn hung thủ không trong danh sách ứng cử túng lúng nhìn hắn, chậm rãi thu bàn tay ném trái cây lại, Vương Dụ Tôn không thể chịu đựng được nữa, từ từ giơ bàn tay run rẩy lên, ông chủ ngồi chung bàn lập tức bỏ đĩa trái cây vào tay hắn.
Vương Dụ Tôn mặc kệ hình tượng, dù sao thì mọi người đều thấy là bọn họ động thủ trước rồi, hắn hốt một nắm lớn, quăng vào bọn họ trút cơn giận dữ!
Người của bàn kia tất nhiên là không chịu thua, họ cũng lập tức nắm một nắm ném vào hắn, một qua hai lại, những người không động thủ trong hai bàn đều bị liên lụy, hình tượng cái gì, vứt hết!
Trừ Mạnh Hạc Đường và Châu Cửu Lương ra, một người không muốn đánh nhau, một người lười động đậy, thì ngay cả Đào Dương cũng tham gia, mỗi người hốt một nắm trái cây lên, lao vào đánh nhau, phút chốc trái cây bay đầy trời, khí thế như bão đạn, ác hơn cả đại bác!
Mặc dù Châu Cửu Lương không tham gia, nhưng lại thật sự thấy vui, vì đề phòng bị ngộ thương, hắn mỉm cười kéo lấy Mạnh Hạc Đường ôm vào lòng, sau đó cầm lấy quạt của Đào Dương che bản thân lại.
Cao Tiểu Bối thấy hai nhóm người này đánh nhau dữ dội, định đi khuyên họ đừng ẩu đả nữa, nhưng vừa mới bước tới giữa đã bị trái cây từ hai phía giáp công, nói còn chưa kịp nói đã bị đập đến ngu người!
Đấu với ta à! Bên này đêm lên thêm 10kg nữa! Dương Cửu Lang hô lên.
Vương Dụ Tôn không chịu thua: Bên này cũng thêm 10kg! Mẹ nó! Hôm nay ông đây cùng chết với huynh!
Cao Tiểu Bối bị trái cây va đến mức quên mất mình tới đây làm gì, nghe thấy lời dặn, hắn sững sờ gật đầu, vội vàng đi xuống chuẩn bị trái cây.
Các ông chủ còn lại trên bàn cũng bối rối, ai nấy đều trợn tròn mắt nhìn người của hai bàn kìa chơi đại chiến trái cây, hát tuồng gì đây? Sao lại đánh nhau? Thấy náo nhiệt quá, muốn tham gia quá thì làm sao đây?
Vu Khiêm đứng trước cửa phòng, nhìn người của hai bàn bên dưới, không nhịn được mà phì cười, không những không có ý định xuống ngăn cản mà còn gọi Quách Đức Cương và Cao Phong mau qua đây xem náo nhiệt!.