Bạn đang đọc Đức Vân Xã Lên Nhầm Kiệu Hoa Gả Cho Đúng Người – Chương 157
Hôm nay Minh Nguyệt Lâu rất tưng bừng náo nhiệt!
Trong đại sảnh có cả đám người đông như trẩy hội, rộn rộn ràng ràng, nhưng không ai nói chuyện chính sự hết, mà là vừa mồm năm miệng mười trò chuyện với nhau, vừa xem Dương Cửu Lang bắt nạt Vương Dụ Tôn.
Uống không? Hả? Ngươi có uống hay không?
Dương Cửu Lang không hài lòng với hàng động dằn mâm xán chén vừa rồi của Vương Dụ Tôn, lúc này hắn đang dùng khuỷu tay ghìm mạnh cổ hắn ta, bóp cằm hắn, cứng rắn đẩy tách trà đến bên miệng hắn, nhất định phải ép hắn uống thêm ly nữa nếu không thì không được!
Vương Dụ Tôn không chịu uống, nhưng lại không vùng ra khỏi hắn được, chỉ có thể ngậm kín miệng, liều mạng giãy dụa, nhìn từ xa thì hình ảnh này giống như mấy tên già lắm tiền đang ép uổng kỹ nữ hiền lành lương thiện trong thanh lâu vậy.
Tiểu tử giỏi lắm! Có khí phách nhỉ? Ngươi không uống đúng không? Không cho thể diện đúng không? Hả?
Dương Cửu Lang cười khẩy, nhe răng nhếch miệng, mặt mũi dữ tợn, hung hãn đến mức làm những ông chủ khác đều sợ hãi không dám đến gần, ngay cả chính người của họ cũng không dám nhìn thêm, cái này ai mà không biết nhìn vào còn tưởng Dương Cửu Lang mới là người xấu đó!
Cửu Lang! Đủ rồi Cửu Lang!
Tạ Kim là người cần mặt mũi, thật sự là hắn cũng không gánh nổi cái người này, che mặt mình lại, vỗ Dương Cửu Lang một phát: Đừng quậy nữa, cả đống người đang nhìn kia kìa!
Nhìn thì cứ nhìn đi! Tình cảm giữa hai bọn ta tốt đẹp mà! Dương Cửu Lang mặt dày mày dạn nói nhăng nói cuội, đáng thương cho Vương Dụ Tôn, tách trà kê bên miệng, muốn cầu cứu cũng không mở miệng ra nổi.
Tiếng nghị luận xung quanh mỗi lúc một nhiều, Quách Kỳ Lân cũng cảm thấy ngại, vội vàng đặt cái ly trong tay xuống, kéo cánh tay Dương Cửu Lang, nói nhỏ: Đừng quậy nữa mà Cửu Lang! Tất cả mọi người đều đang nhìn đó, huynh mau buông tay ra đi! Lát nữa người ta báo quan bây giờ!
Hắn ngoan ngoãn uống hết tách trà này đi rồi ta buông! Dương Cửu Lang không những không chịu bỏ qua, còn siết chặt khuỷu tay lại ghìm Vương Dụ Tôn chặt hơn một chút.
Mạnh Hạc Đường thấy Vương Dụ Tôn sắp không thở nổi nữa, y nhíu mày đầy lo lắng, muốn ngăn lại nhưng không dám ngăn, chỉ có thể lắc cánh tay Trương Vân Lôi, dùng ánh mắt ra hiệu y mau cứu Vương Dụ Tôn đi!
Trương Vân Lôi cũng đã sớm không nhìn nổi nữa, vội vàng bước tới, cùng với cháu trai mình mỗi người níu lấy một cánh tay của Dương Cửu Lang, vừa kéo về phía sau vừa liên tục đập hắn: Dương Cửu Lang! Còn không mau buông tay ra đi! Ngươi đừng cứ như nhân vật phản diện nữa được không vậy!
Thấy hai cậu cháu này góp sức vẫn không túm Dương Cửu Lang ra được, Mạnh Hạc Đường khẽ nhíu mày, y cũng bu lại, muốn lấy tách trà trong tay Dương Cửu Lang ra: Được rồi được rồi mà, Cửu Lang, cậu ta uống hết một ly thì cậu bỏ qua cho cậu ta nha?
Châu Cửu Lương nghe thấy câu này, liếc mắt nhìn y, lầm bầm với giọng chua xót: Quan tâm hắn vậy à?
Đương nhiên là Mạnh Hạc Đường biết không phải là hắn nghiêm túc, bất đắc dĩ liếc hắn: Đã là lúc nào rồi, cậu còn nói đùa nữa, các ông chủ đều nhìn đông đến như vậy kia kìa, mau bảo họ đừng làm ầm ĩ nữa đi!
Châu Cửu Lương khẽ thở dài, đành phải cùng đi khuyên can, phút chốc mấy vị lấy danh nghĩa đẹp đẽ là kính trà kia đều vây xung quanh cứu Vương Dụ Tôn, mồm năm miệng mười khuyên Dương Cửu Lang, vừa đánh vừa túm bắt hắn buông ra.
Các ông chủ nhỏ xem náo nhiệt lại hoàn toàn rơi vào mờ mịt, nhất là ông chủ Triệu hai hôm trước vừa được Vương Dụ Tôn kéo về phe, hỏi người bên cạnh với vẻ khó hiểu.
Ta nói này các vị, rốt cuộc là ông chủ Vương đó thế nào vậy? Sao thấy có mối quan hệ cũng đâu có tệ cho lắm với mấy vị kia?
Những ông chủ khác trong cùng phe nghe thấy câu này của ông ta, ngươi một câu ta một câu xôn xao phát biểu ý kiến.
Ông mù à, cái này rõ ràng là đang bị bắt nạt mà!
Không phải vậy đâu, nếu như đám người đó thật sự đối địch với hắn thì sao lại đi khuyên can chứ?
Ta thấy giống đang chơi đùa hơn, quan hệ không tốt thì thật sự không thể đùa vui tới vậy được!
Hít~ Ông nói vậy đột nhiên làm ta nhớ, ông chủ Vương đó hình như có mối quan hệ không tệ với Mạnh tiên sinh của tiệm thuốc Châu Ký đâu!
A…! Nói vậy thì không phải là Vương Dụ Tôn là nội gián do họ phái tới, lôi kéo chúng ta ủng hộ hết cho hắn, sau đó lại cố ý thua mấy vị kia, giúp họ lấy được chức hội trưởng à?
Nếu như bọn họ thật sự là một phe thì chỉ có chúng ta bị chơi xỏ thôi.
Ta thấy chúng ta vẫn cần phải giấu nghề, nếu như cuối cùng ông chủ Vương thật sự có hướng phản chiến thì chúng ta cũng phải thu tay lại đúng lúc, lấy lòng mấy vị kia mới được.
Không tệ, không tệ.
Bên kia đều đã thảo luận xong, bên này còn chưa quậy đủ, thấy tách trà kia sắp hất hết lên quần áo Vương Dụ Tôn rồi, rốt cuộc Vu Khiêm cũng ra khỏi phòng, đứng ở đầu bậc thang, mỉm cười nhìn xuống những ông chủ trẻ tuổi dưới lầu.
Trật tự! Trật tự đi!
Vu Khiêm cầm quạt gõ vào lan can, mọi người đồng loạt ngẩng đầu nhìn lên, Dương Cửu Lang cũng quay đầu nhìn, Vương Dụ Tôn chờ được cơ hội, tức nổ phổi đẩy hắn ra, giơ tay áo lên lau nước trà dính trên khóe miệng, còn không quên trừng mắt liếc hắn.
Hội trưởng Vu cũng đã tới rồi, mọi người đều ngoan ngoãn ngồi xuống, Vu Khiêm chậm rãi đi xuống lầu, nhìn qua từng người một, cuối cùng khóa chặt ánh mắt trên người Dương Cửu Lang.
Dương Cửu Lang thoáng cau mày, Vu Khiêm lại không nói gì, khẽ bật cười, thu tầm mắt lại, chắp tay cười nói với mọi người.
Làm trễ thời gian của các vị rồi, hôm nay mời các ông chủ đến đây gặp gỡ nhau là vì mấy ngày nữa sẽ đến ngày tuyển cử hội trưởng thương hội, chắc hẳn năm nay có rất nhiều người đến tham gia lần đầu, cho nên ta sẽ giới thiệu sơ lược cho mọi người biết một chút.
Hiện trường rất yên tĩnh, chỉ có thể nghe được tiếng của Vu Khiêm, mọi người đều chăm chú lắng nghe, có thể thấy là lần tuyển hội trưởng này đối với họ mà nói là vô cùng quan tâm.
Thương hội, tên cũng như nghĩa, chính là hội thương nghiệp được tổ chức xây dựng từ các thương nhân, tức là tổ chức thì phải có người dẫn đầu, cho nên cứ cách mỗi mười năm đều sẽ tuyển cử ra một hội trưởng, quản lý, dẫn dắt mọi người cùng nhau làm giàu.
Thương trường cũng như chiến trường, mỗi lần tuyển cử hội trưởng tất nhiên đều sẽ có một trận tranh đoạt, nhưng từ xưa đến nay, ai mạnh thì làm vua, thương hội cũng đã sớm định ra quy tắc, cổ phần tài sản của ai nhiều nhất, người đó sẽ là hội trưởng.
Nói đến đây, các thương nhân đều vô tình hữu ý liếc nhìn những người khác, trong mắt từng người đều hoặc nhiều hoặc ít mang chút dã tâm, vì bản thân mà mưu tính cách tranh giành, hoặc là ai có bản lĩnh trúng tuyển nhất, mau đi tặng quà tìm cách làm thân.
Nhưng mà những phản ứng này của bọn họ đều bị Vu Khiêm nhìn thấy, chung quy vẫn là một đám nghé con mới đẻ, thương nhân bày mưu tính kế, mưu phải là tâm kế, ngay cả giấu đi hỉ nộ ái ố mà bọn họ cũng làm không được, làm sao có thể âm mưu giành được vị trí vua cáo trong một đám các cáo già và cáo con?
Vu Khiêm cúi đầu cười cười, không nhanh không chậm mở một bức thư ra, trải qua nhiều năm thương trường, ông cũng bắt đầu như vậy, tất nhiên biết hiện tại đám người này gấp gáp muốn biết cái gì.
Bây giờ các ông chủ gia nhập thương hội đã đến hơn 500 người rồi, ta xin được tuyên bố mười người ứng cử, không tính hôm nay, còn ba ngày nữa là tới tuyển cử hội trưởng, mời các ông chủ nghe thấy tên mình thì hãy chuẩn bị sẵn sàng, ba ngày nói dài thì không dài, nói ngắn cũng không ngắn, thật ra tất cả mọi người vẫn còn cơ hội.
Phút chốc mọi người đều trở nên căng thẳng, ai nấy đều nhíu chặt mày, chăm chú lắng nghe, Vu Khiêm nhìn vào lá thư, đọc từng câu từng chữ.
Hạng thứ mười, ông chủ Triệu của Thanh Ngọc Các…!
Ông chủ Triệu này chính là vị mà Vương Dụ Tôn vừa mới lừa được, là người của phe Vương Dụ Tôn, nhưng mấy người Dương Cửu Lang cũng chẳng có cảm giác nguy hiểm gì, trái lại là thấy kỳ lạ hơn.
Tạ Kim khẽ nhíu mày, nhỏ giọng nói với mọi người: Ủa? Ông chủ Triệu đó không phải đứng thứ mười một sao? Sao bây giờ lại chen lên trên rồi?
Vương Cửu Long không hề nghĩ ngợi gì mà trả lời khẳng định: Đoán chừng là lão Tần rớt hạng, tiệm vải Thượng Ký không phải là còn chưa được chuyển nhượng sao?
Tiệm vải Thượng Ký? Dương Cửu Lang nghe vậy thì sững sờ, ngoài Tần Tiêu Hiền ra thì chỉ có hắn là người duy nhất nhìn thấy tờ hợp đồng chuyển nhượng đó thôi, thoáng đưa mắt nhìn Tần Tiêu Hiền với vẻ khó hiểu: Sao vậy? Cậu chưa nói cho họ biết à?
Ơ! Quên mất quên mất! Tần Tiêu Hiền vỗ trán, mở tờ hợp đồng chuyển nhượng kia ra cho họ xem: Tiệm vải Thượng Ký đã về dưới danh nghĩa của đệ, đệ định hôm nay sẽ nói cho các huynh biết, nhưng cuối cùng lại quên mất.
Cái này…!Quách Kỳ Lân nhìn dấu vân tay của Thượng Cửu Hi trên tờ hợp đồng, ngạc nhiên nói: Cậu lấy đâu ra vậy?
Dương Cửu Lang cười trả lời: Là…
Là, là các nhân viên đã moi ra được từ trong ngăn tủ! Tần Tiêu Hiền ngắt lời Dương Cửu Lang, vì nói dối nên chột dạ, lặng lẽ liếc nhìn Dương Cửu Lang, dùng ánh mắt ra hiệu hắn đừng nói ra chuyện Cửu Hi từng quay lại.
Mặc dù Dương Cửu Lang không hiểu lý do là gì, nhưng cũng tôn trọng mong muốn của hắn, bật cười quay đầu đi, không nói gì nữa.
Hạng thứ bảy, ông chủ Ngô của Thượng Lữ Tứ!
Vu Khiêm đã thông báo đến hạng 7, từ 10 đến 7, toàn bộ đều là người của Vương Dụ Tôn, chắc là vì để kéo ngã bọn họ nên mới đoàn kết lại với nhau, nhưng mà xếp hạng đều rất thấp nên không đủ gây ra nỗi sợ.
Hạng thứ sáu, ông chủ Trịnh của Hồng Tân Lâu!
Ủa? Tạ Kim lại sững sờ, lần này không khói cau mày bối rối: Lạ quá vậy, sao hạng sáu vẫn là người của Vương Dụ Tôn! Không phải là tiệm vải Thượng Ký của lão Tần sao!
Chắc là Cửu Long rớt hạng? Quách Kỳ Lân suy đoán, sau đó vỗ vỗ lên cánh tay Tạ Kim, mỉm cười trấn an hắn: Sư gia đừng lo lắng quá, chắc chắn là Vương Cửu Long rớt hạng đó!
Kết quả là vừa mới dứt lời, Vu Khiêm đã thông báo: Hạng thứ năm, tiệm lương thực Thụy Dụ Phường, ông chủ Vương!
Đây không phải là Cửu Long sao! Lần này Tạ Kim thật sự cuống lên, mọi người cũng nhận ra điểm lạ, chỉ mới mấy ngày không để ý tới thôi mà sao thứ hạng đột nhiên lại trở thành như vậy!
Hạng thứ tư, ông chủ Tần của tiệm vải Thượng Ký!
Hạng thứ ba, ong chủ Tạ của tiệm vàng Thoa Thuận Tường!
Mọi người thoáng thấy luống cuống, những bậc còn lại chỉ có hạng hai và hạng nhất, nhưng những người còn lại vẫn còn có Vương Dụ Tôn, Châu Cửu Lương, Dương Cửu Lang, Quách Kỳ Lân! Sắp xếp này…Là sao vậy!
Tạ Kim vội la lên: Chẳng lẽ là ai lại vượt lên trên rồi?
Nhà họ Châu tạm thời dừng kinh doanh, mấy ngày nay tài sản không tăng thêm, người thăng hạng không thể nào là nhà họ Châu…!Mạnh Hạc Đường phân tích: Nói vậy, là ba người còn lại cùng ở vị trí đầu sao?
Cách đó không xa, Vương Dụ Tôn liếc nhìn họ, thấy họ có vẻ căng thẳng, hắn không khỏi nhếch môi cười đắc ý.
Vu Khiêm đưa mắt nhìn mọi người, khẽ bật cười, tiếp tục thông báo: Cái tên thứ hai…tiệm thuốc Châu Ký, ông chủ Châu!
Quả nhiên, nhà họ Châu vẫn đứng thứ hai, mọi người thoáng chốc căng thẳng siết chặt nắm đấm, xem ra là Dương Cửu Lang, Vương Dụ Tôn và nhà họ Quách ngang nhau!
Xuất hiện ba hạng đầu, không thể chỉ xem sản nghiệp của ai nhiều, nhưng nếu chỉ bàn về năng lực ở các hạng, Vương Dụ Tôn là người có tư cách trở thành hội trưởng nhất! Cái này nên làm thế nào cho phải đây!
Hạng nhất, xuất hiện sự vượt trội…
Không biết Vu Khiêm học được thói xấu từ ai, thời khắc mấu chốt mà ông còn cố ý dây dưa kéo dài thời gian, mỉm cười nhìn những người đang ngồi đây, dừng lại một lúc lâu mới cất giọng tuyên bố.
Ông chủ Quách của tiền trang Đại Đức Vân! Vương Dụ Tôn của tiệm lương thực nhà họ Vương, ông chủ Vương!
Khoan!
Trong chớp mắt Tạ Kim vỗ bàn đứng bật dậy, Quách Kỳ Lân, Tần Tiêu Hiền, Lý Hạc Đông, Mạnh Hạc Đường, Trương Vân Lôi cũng đồng loạt đứng lên, nhưng người trong cuộc là Dương Cửu Lang vẫn cứ bình tĩnh, hắn đã sớm lường trước được, nhếch mày với Châu Cửu Lương.
Châu Cửu Lương cũng liếc nhìn hắn, cúi đầu phì cười, từ sớm đã biết sẽ như vậy, chẳng qua là không ngờ xảy ra sớm vậy thôi, còn ba ngày nữa là đến tranh cử hội trưởng, Vương Dụ Tôn này chung quy vẫn là một người trẻ tuổi, không giữ được bình tĩnh!
Ba người vẫn ngồi trên ghế, chỉ có Đào Dương là nhìn hai người họ với vẻ mặt mờ mịt, mới chỉ hôn mê có nửa tháng thôi, thế mà lại xảy ra sự thay đổi lớn tới như vậy, xem ra hội trưởng Vu nói đúng, ba ngày nói dài không dài, nói ngắn cũng không ngắn, chưa tới kỳ hạn chót thì mọi thứ đều có thể!
Mấy vị đứng lên kia đều lo lắng, ai nấy đều nhíu mày, Quách Kỳ Lân bước tới, nhìn Vu Khiêm với vẻ khó hiểu: Sư phụ, người xem kỹ lại đi, Cửu Lang đâu? Sao lại không có Cửu Lang ạ!
Mạnh Hạc Đường cũng nóng nảy nói: Đúng đó hội trưởng Vu, có phải ngài không cẩn thận bỏ sót Cửu Lang rồi không?
Sót thì không có sót, đây chính là chuyện hôm nay ta muốn nói.
Vu Khiêm nói, phất tay với họ: Các cậu ngồi xuống trước đi…À phải rồi! Tiểu Mạnh!
Dạ? Đây ạ! Mạnh Hạc Đường giật nảy mình, vừa định ngồi xuống đã lập tức đứng thẳng dậy.
Con nên gọi là cha nuôi, lần sau đừng quên nữa nha! Vu Khiêm mỉm cười nhắc nhở y.
Các ông chủ đang ngồi ở đây nghe vậy thì không khỏi giật mình, những người bên phe Vương Dụ Tôn lại không bình tĩnh được.
Thiếu phu nhân nhà họ Châu trở thành con nuôi của hội trưởng Vu từ khi nào vậy?
Không biết nữa, ôi chao? Huynh nói xem có khi nào hội trưởng Vu sẽ cho hắn đi cửa sau không?
Không thể nào, nếu thương lượng đi cửa sau, vậy đồ đệ Quách Kỳ Lân của ông ấy cũng tham gia rồi!
Đồ đệ với con nuôi sao giống nhau được?
Đều là con hết, khác chỗ nào? Ta thấy chức hội trưởng này không phải họ Quách thì chính là họ Châu rồi!.