Đức Vân Xã Lên Nhầm Kiệu Hoa Gả Cho Đúng Người

Chương 148


Bạn đang đọc Đức Vân Xã Lên Nhầm Kiệu Hoa Gả Cho Đúng Người – Chương 148


Trong rừng cây sắp vào đông, ban đêm không có tiếng ve kêu, rất yên tĩnh, cũng rất lạnh, Châu Cửu Lương không để tâm đến việc thưởng thức cảnh đêm, cũng không có lòng dạ lo có lạnh hay không, hắn nửa quỳ phía sau bụi cỏ, nhìn chằm chằm Vương Dụ Tôn đi vào căn nhà gỗ.
Khoảng 30 phút sau, trong nhà gỗ loáng thoáng truyền đến tiếng cãi vã, Châu Cửu Lương vội vàng đứng dậy, quả nhiên giây sau đã nhìn thấy Vương Dụ Tôn và ba tên cướp kia đánh nhau qua cửa sổ!
Nhìn có vẻ như là đàm phán không thành công rồi!
Châu Cửu Lương khẽ nhíu mày, hít sâu một hơi, được! Được lắm! Thật ra hắn đã sớm không kìm nén nổi cơn giận trong lòng nữa rồi, hai tay xuôi bên người hoạt động ngón tay vài lần, sau đó nắm thật chặt thành nắm đấm.

Lần trước vì thân thể có chuyện, không thể nào dạy dỗ đám cướp đó được, bây giờ thân thể đã khỏe mạnh, nhất định phải khiến chúng trả cái giá thật đắt cho việc bắt cóc tiên sinh hai lần!
Một tiếng rầm vang dội, Châu Cửu Lương hung hãn đá tung cửa của căn nhà gỗ ra, theo sau đó là tiếng gầm trầm thấp, chỉ thấy Vương Dụ Tôn bị đại ca của đám cướp kia đạp một phát trúng ngực, đúng lúc ngã xuống ngay dưới chân hắn.

Không sao chứ? Châu Cửu Lương hỏi hắn một câu qua loa, ánh mắt thì lại nhìn chằm chằm vào Mạnh Hạc Đường vẫn còn đang hôn mê, nhìn cũng không thèm cúi đầu nhìn tới hắn dù chỉ một cái.
Vương Dụ Tôn không có sức để trả lời, ôm lấy ngực đau đớn, chật vật nửa chống người dậy, cú đạp vừa rồi hơi nặng, yết hầu đột nhiên dâng lên mùi tanh ngai ngái, hắn không khỏi ho khan mấy cái, sau đó lại quay đầu phun ra một vũng máu!
Ngươi sao vậy?
Lúc này Châu Cửu Lương mới liếc nhìn hắn, cuống quít ngồi xổm xuống, ấn lên lồng ngực hắn kiểm tra xem xương sườn của hắn có bị gãy không, nếu xương sườn gãy đâm rách nội tạng thì rất phiền toái!
Không sao! Vương Dụ Tôn cũng nổi nóng, đẩy tay hắn ra, hung hãn trừng mắt nhìn ba tên cướp kia, đưa tay lau đi vết máu trên khóe miệng, ôm ngực chật vật đứng lên.

Là ngươi! Rốt cuộc đại ca của đám cướp cũng nhận ra Châu Cửu Lương, hơi sửng sốt một lát, đột nhiên giơ dao lên nhắm vào Vương Dụ Tôn: Tiểu tử giỏi lắm! Ngươi dám bán đứng bọn ta!
Vương Dụ Tôn không quan tâm đến hắn, quay đầu nói nhỏ với Châu Cửu Lương: Ta cản bọn họ! Huynh tìm cơ hội đưa Mạnh Hạc Đường đi đi!
Hắn muốn nhổ cỏ tận gốc cái đám cướp này, tất nhiên là phải đẩy Châu Cửu Lương ra mới động thủ được, nhưng Châu Cửu Lương lại thấy hắn đang thể hiện, hơi ghét bỏ đánh giá hắn từ trên xuống dưới: Ngươi bị thương thành cái bộ dạng này rồi, nếu ta đi, chẳng phải là ngươi sẽ bị đánh chết à?

Vương Dụ Tôn nghe vậy, lập tức hít vào một hơi lạnh, tức nổ phổi lườm hắn một phát: Có nhiều khi ta thấy mấy người khác huynh không được bình thường cho lắm! Giờ này mà ta đùa với huynh à?
Châu Cửu Lương hừ mũi: Như nhau thôi, bọn ta cũng nghĩ ngươi như vậy.

Đại ca của đám cướp thấy mãi mà quan binh không xuất hiện, hắn mới ý thức được là Châu Cửu Lương không có báo quan, mà là đơn thương độc mã tới cứu người, hắn thoáng thấy không còn bối rối nữa, thấy họ không nhìn mình, bỗng nhiên chặt con dao xuống bàn: Nói nhảm làm gì! Hôm nay đừng ai trong các ngươi mong còn sống bước ra khỏi cánh cửa này!
Châu Cửu Lương đưa mắt nhìn bọn cướp, nói với Vương Dụ Tôn: Cứu tiên sinh trước! Còn lại chúng ta nói sau!
Dứt lời hắn đá lên bàn, mặt bàn lật lên, đập thẳng lên người bọn cướp, Châu Cửu Lương thừa cơ đẩy Vương Dụ Tôn ra, bản thân lao vào ba tên cướp!
Vương Dụ Tôn hơi lảo đảo, suýt đã bị hắn đẩy ngã, lúc ngẩng đầu lên lại, Châu Cửu Lương đã xông vào đánh nhau với ba tên cướp kia, không thể không nói, con ma lao này thật sự rất có tài, lúc sáng chỉ biết là lực tay của hắn lớn, bây giờ nhìn chiêu thức hắn đánh cũng rất đẹp, xem ra là đã tập luyện từ nhỏ.

Đi mau! Châu Cửu Lương thúc giục, Vương Dụ Tôn mới hoàn hồn lại, vội vàng bế ngang Mạnh Hạc Đường từ trên giường lên, nhíu mày nhìn hắn: Một mình huynh làm được không?
Yên tâm đi! Đưa tiên sinh tới Minh Nguyệt Lâu! Châu Cửu Lương nói.
Đám cướp kia thấy con tin sắp được cứu đi, lúc này hắn vội la lên: Mau chặn chúng lại!”
Hai tên đàn em đồng loạt vung dao phóng tới chỗ Vương Dụ Tôn và Mạnh Hạc Đường, Châu Cửu Lương thấy thế vội vàng chặn lại trước mặt hai người, đá bay con dao của một tên ra, một tay kéo tên còn lại ra, Vương Dụ Tôn nhân cơ hội bế Mạnh Hạc Đường rời khỏi nhà gỗ trước.
Thấy hai người họ rút lui thành công, Châu Cửu Lương quay đầu nhìn về phía ba tên cướp, không nhanh không chậm xắn tay áo lên: Bây giờ, nên tính cho hết cả gốc lẫn lãi!
Đại ca của đám cướp tự biết không phải là đối thủ của hắn, lòng sinh ra một kế, đưa mắt ra hiệu cho hai tên đàn em, trong nháy mắt đàn em hiểu ý, vung dao lên giả vờ nghênh chiến, sau đó nhân lúc Châu Cửu Lương kéo bọn chúng ra, đại ca của đám cướp lại móc một gói thuốc mê còn sót lại trong ngực ra tung về hướng Châu Cửu Lương!
Bột trắng đập vào mặt, Châu Cửu Lương vội vàng lùi lại phía sau mấy bước, gấp gáp che miệng mũi lại, đưa tay xua bột phấn ra, sau đó thì đã thấy ba tên cướp kia thừa cơ hội chạy khỏi nhà gỗ, Châu Cửu Lương nhíu chặt mày, vội vàng đuổi theo!
Một bên khác, Dương Cửu Lang và Tần Tiêu Hiền cũng đã tìm được ngôi miếu hoang đó, nhưng lại không thấy Quách Kỳ Lân và con vé, chỉ có một cái xác nằm rạp dưới đất lẻ loi trơ trọi.


Họ chưa từng gặp hai tên huynh đệ côn đồ kia, chỉ thấy là cái xác đó vừa mới chết chưa lâu, vết máu còn mới, Dương Cửu Lang ngồi xổm xuống, chọt chọt vào mặt của cái xác, cơ thể vẫn chưa cứng, vẫn còn sót lại chút nhiệt độ, Dương Cửu Lang đứng dậy, hắn suy đoán: Vương Dụ Tôn nói thiếu mất hai tên, ta thấy hắn chính là một trong số hai tên cướp!
Vậy…Mấy người Đại Lâm đâu? Tần Tiêu Hiền học y nên thường xuyên nhìn thấy xác, hắn cũng không sợ, mà là sợ tên cướp còn lại vẫn đang trốn ở đây, hắn nuốt nước bọt, núp sau lưng Dương Cửu Lang, kéo tay áo hắn: Cửu Lang ca! Bọn họ, không phải là bọn họ bị giết hại rồi chứ!
Không ngoại trừ khả năng này! Dương Cửu Lang nhíu chặt mày, liếc một vòng quanh ngôi miếu hoang, cũng không phát hiện ra có gì khác thường, hắn quay đầu nói với Tần Tiêu Hiền: Chúng ta đi xung quanh đây tìm thử!
Tần Tiêu Hiền vừa định gật đầu, vô tình nhìn lướt qua con dao găm sau lưng cái xác, thoáng chốc nhíu chặt mày lại, chậm rãi ngồi xổm xuống: Con dao găm này…
Sao vậy? Dương Cửu Lang hỏi.

Con ngươi của Tần Tiêu Hiền run lên, vội vàng cười với Dương Cửu Lang: À! Không có gì, Cửu Lang ca, huynh…Huynh đi tìm Đại Lâm đi, chỗ này giao cho đệ, đệ nghĩ cách đưa hắn tới nha môn.

Dương Cửu Lang nhướng mày với vẻ khó hiểu: Cậu bỏ mặc con gái à?
Quan tâm chứ! Tần Tiêu Hiền trả lời ngay tức khắc, sau đó lại gãi đầu, nói với vẻ khó xử: Nhưng đệ không biết võ, đi theo cũng làm vướng víu huynh, cho nên phiền huynh giúp đệ cứu con bé ra đi.

Được thôi! Dương Cửu Lang gấp cứu người, cũng lười nói nhảm với hắn, cho là hắn sợ nên để lại hắn ở đây, mình thì đi tìm Quách Kỳ Lân.

Tần Tiêu Hiền nhìn hắn đã đi xa, sau đó hít một hơi sâu, lạnh giọng nói: Ra đây đi!
Vừa dứt lời, Thượng Cửu Hi ôm theo bình rượu, lảo đảo rẽ ra từ sau bức tượng Phật, cười với hắn: Lâu rồi không gặp, đệ trưởng thành rồi!
Tần Tiêu Hiền hung hãn nhìn chằm chằm vào hắn, nghiến chặt răng, bỗng bổ nhào qua đấm vào mặt hắn một phát, bản thân thì đỏ mắt lên trước: Thượng Cửu Hi! Huynh có còn là người nữa không!
Thượng Cửu Hi không né, vững vàng chịu một đấm, ngồi sụp xuống đất, đầu lưỡi chọc lên phần má hơi đau, nước mắt của Tần Tiêu Hiền đã sớm dâng lên, chỉ vào hắn mắng: Tên khốn nạn nhà huynh! Giao con gái vừa đầy tháng cho một đứa trẻ 14 tuổi! Huynh lại bỏ đi mất tung mất tích suốt 4 năm! Huynh có biết không! Suýt chút đệ đã cho là huynh chết luôn rồi!

Thượng Cửu Hi vẫn ngồi dưới đất, cúi đầu, bật cười đắng chát: Ngoài đệ ra, ta không có bất kỳ bạn bè gì, cũng không tin được ai khác, trong bốn năm nay, cảm ơn đệ đã chăm sóc con bé, xin hãy nhận một xá của ta.

Thượng Cửu Hi quỳ gối xuống đất, muốn dập đầu, Tần Tiêu Hiền nhanh chân bước lên, níu cổ áo kéo hắn lên, nghiến răng hung ác nói: Giữ lại cái cúi đầu này của huynh đi! Người huynh nên quỳ không phải là đệ!
Dứt lời hắn lại giận dữ xô ra, Thượng Cửu Hi hơi lảo đảo một chút mới đứng vững, Tần Tiêu Hiền dò xét hắn, thấy cả người hắn rách rưới, mùi rượu nồng nặc, râu tóc xồm xoàm, khó tránh cảm thấy cũng rất đau lòng, mấy năm nay rốt cuộc là hắn đã trải qua những gì vậy chứ!
Nhưng Tần Tiêu Hiền không quan tâm hắn, vẫn còn đang nổi nóng, chỉ vào cái xác dưới đất, lạnh giọng hỏi: Tên này là do huynh giết à? Con bé đâu rồi?
Được Quách Kỳ Lân mang đi rồi.

Thượng Cửu Hi nói, lại miễn cưỡng tựa vào bên cạnh tượng Phật, phì cười: Bốn năm không về, đệ ấy cũng trưởng thành hơn rất nhiều, suýt chút là không nhận ra rồi.

Tần Tiêu Hiền không có thời gian ôn chuyện với hắn, vội vàng hỏi tiếp: Họ đi đâu?
Ta không biết.

Thượng Cửu Hi lắc đầu.
Tần Tiêu Hiền giật mình: Vậy tên cướp còn lại đâu!
Chạy rồi.
Sao huynh không đuổi theo! Lỡ như Đại Lâm với con bé bị hắn đuổi kịp thì phải làm sao! Nó là con gái ruột của huynh đó!
Lúc này Thượng Cửu Hi mới quay đầu nhìn hắn, nhớ đến con gái, trong lòng cũng áy náy từng cơn, lần này hắn quay về Bắc Kinh chính là để nhìn con gái một chút, gặp nhau vội vã một lần ở Minh Nguyệt Lâu vẫn cảm thấy không đủ, nên hắn lại đi theo Tần Tiêu Hiền một đoạn đường đêm.

Bốn năm không về, lão Tần đã trưởng thành, tìm được người hắn thích, thấy người hắn thích cũng là người lương thiệu, rất dịu dàng chăm sóc con bé, trong lúc con bé ngủ mơ còn siết chặt áo Tần Tiêu Hiền, cũng nhìn ra được là rất dựa dẫm hắn, chính vì như thế nên mới có thể đưa tiệm vải Thượng Ký cho hắn.


Nghĩ đến đó, Thượng Cửu Hi nhướng mày cười với hắn: Nhận được hợp đồng chuyển nhượng kinh doanh chưa?
Lúc này Tần Tiêu Hiền mới nhớ tới tờ hợp đồng chuyển nhượng, lập tức móc trong túi ra, vò thành viên đập xuống đất: Ai mà thèm cái tiệm rách của huynh! Huynh đưa nó cho đệ là ý gì! Huynh lại muốn bỏ đi phải không!
Thượng Cửu Hi đón lấy viên giấy, mở ra xếp gọn lại, đưa lại cho hắn: Ta xin lỗi, nhiều năm qua chưa từng làm gì cho con gái, con bé rất ỷ lại đệ, cũng nhận định đệ là cha của nó, ta…Không muốn quấy rầy cuộc sống của hai người, sợ là đệ cũng không nỡ trả nó lại cho ta.

Câu cuối cùng đâm thủng tâm tư, Tần Tiêu Hiền cúi đầu hơi bối rối, tay ở hai bên siết lại thành nắm đấm, hắn nói đúng, mặc dù luôn miệng nói sớm muộn gì cũng phải để con bé nhận tổ quy tông, nhưng vừa nghĩ đến ngày đó, Tần Tiêu Hiền lại thấy không nỡ…
Thượng Cửu Hi không đợi hắn trả lời, chỉ nhìn phản ứng một cách đơn thuần là đã rõ ràng rồi, hắn nhẹ nhàng mỉm cười, nhét hợp đồng chuyển nhượng vào tay hắn: Lão Tần, ta không có gì cả, đây là thứ duy nhất ta có thể đền bù cho đệ, cũng là thứ duy nhất ta có thể để lại cho con gái, đệ nhận thay cho nó đi, huống hồ gì cũng có ích cho việc các đệ tranh chức hội trưởng.

Lúc này Tần Tiêu Hiền mới nhận hợp đồng, vội vàng hỏi lại hắn: Rốt cuộc Đại Lâm với con bé đi đâu rồi? Tên cướp còn lại đâu?
Thượng Cửu Hi nói: Ta có đuổi theo, thấy họ vào chùa Quảng Tế rồi mới đi.

Chùa Quảng Tế…Chùa Quảng Tế thì tốt! Nghe nói trong đó có rất nhiều võ tăng, nhưng dốc lòng hướng Phật, lương thiện nhân từ, con bé và Đại Lâm ở đó nhất định là rất an toàn!
Tần Tiêu Hiền nhẹ nhàng thở phào, thoáng nhìn thấy Thượng Cửu Hi lướt qua hắn định bỏ đi, vội vàng hỏi: Huynh lại muốn đi đâu?
Lang thang.

Thượng Cửu Hi nói mà không ngoảnh đầu lại.
Cửu Hi! Tần Tiêu Hiền gọi hắn, rốt cuộc Thượng Cửu Hi cũng dừng bước, nhưng không quay đầu, Tần Tiêu Hiền nhíu mày nhìn bóng lưng hắn, dè dặt hỏi: Huynh còn đang tìm Cửu Hoa sao?
Thượng Cửu Hi im lặng một lát, đột nhiên hừ một tiếng: Từ lâu đã không còn tìm nữa rồi.

Dứt lời, Thượng Cửu Hi khẽ khom người rút con dao găm của mình ra khỏi cái xác, sau đó bỏ đi mà không quay đầu nhìn lại..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.