Bạn đang đọc Đức Vân Xã Lên Nhầm Kiệu Hoa Gả Cho Đúng Người – Chương 146
Quách Kỳ Lân ôm con bé chạy ra khỏi miếu hoang, liều mạng chạy vào thành, trên đường đi con bé cứ khóc ầm lên, Quách Kỳ Lân không kịp dỗ cô bé, sợ hai tên côn đồ kia sẽ đuổi theo, một giây cũng không dám dừng bước.
Rốt cuộc cũng chạy được vào thành, nhưng nơi này còn cách rất xa nhà, đêm hôm khuya khoắt trên đường cũng không có ai, nếu lúc này hai tên côn đồ đó mà đuổi theo hắn, chắc chắn là họ sẽ chạy không thoát, bị bắt về lần nữa nhất định cũng mất mạng!
Quách Kỳ Lân nóng lòng đến độ đầu chảy đầy mồ hôi, nhìn xung quanh, có lẽ gần đây sẽ có chỗ tránh thân.
Chùa Quảng Tế!
Đột nhiên Quách Kỳ Lân nhớ ra chỗ này, vội vàng xoay người rẽ vào một con hẻm, khoảng chừng mười lăm phút, Quách Kỳ Lân đã chạy tới trước cửa chùa Quảng Tế.
Đứng ngoài cửa thở hổn hển mấy hơi, Quách Kỳ Lân vỗ vỗ bé con trong ngực, dỗ cô bé đừng khóc nữa, sau đó cũng chẳng kịp nghỉ ngơi, vội vàng bước tới gõ cửa!
Mở cửa đi! Mau mở cửa đi!
Chỉ chốc lát sau đã có tiểu hòa thượng tới mở cửa, sau khi nhìn thấy Quách Kỳ Lân, chắp tay trước ngực chào hắn: Thí chủ, trời đã muộn quá rồi, nếu muốn dâng hương thì xin ngày mai hẳng quay lại!
Ta không đến dâng hương! Ta tìm người! Quách Kỳ Lân vội vàng bước tới trước mặt tiểu hòa thượng, nhìn với vẻ lo lắng.
Tiểu hòa thượng hỏi: Thí chủ muốn tìm ai?
Ta tìm Hà Cửu Hoa! Quách Kỳ Lân vội la lên.
Tiểu hòa thượng lại cúi đầu: Trong chùa không có ai tên Hà Cửu Hoa, thú chủ đi nơi khác tìm thử đi.
Trời ơi! Đắc tội nha! Quách Kỳ Lân tặc lưỡi, lười giải thích với y, trực tiếp đẩy y ra xông vào trong chùa, lớn tiếng hô hào: Cửu Hoa! Hà Cửu Hoa!
Thí chủ! Thí chủ! Cậu không thể xông vào đây! Tiểu hòa thượng vội vàng muốn cản hắn lại, lúc này, một hòa thượng khoác áo cà sa đi ra từ Phật đường, nhàn nhạt hỏi: Chuyện gì mà ồn ào vậy?
Trụ trì, vị thí chủ này…!Tiểu hòa thượng cúi chào y, sau đó liếc nhìn Quách Kỳ Lân, Quách Kỳ Lân nhìn thấy trụ trì, lập tức bật cười: Cửu Hoa!
Hóa ra năm đó sau khi Hà Cửu Hoa và Thượng Cửu Hi ly biệt, y đã tới chùa Quảng Tế xuất gia, đêm trước khi đi, y từng đến gặp Quách Kỳ Lân, nói cho hắn biết nơi mình muốn đi, thật ra Hà Cửu Hoa cũng không mong bị người khác đến tìm, nhưng tận sâu trong đáy lòng y vẫn còn một tia hi vọng, ngóng trông một ngày nào đó Cửu Hi sẽ quay lại tìm y.
Nhưng nhoáng một cái đã qua bốn năm, Quách Kỳ Lân khó khăn lắm mới giữ vững được bí mật, Thượng Cửu Hi cũng không đến tìm, Hà Cửu Hoa thì lại buông bỏ chấp niệm trong lòng trước, thời gian dần trôi đi, y cạo đi mái tóc yêu dấu, mỗi ngày mỗi ngày trôi qua, lại nhận được vị trí trụ trì từ tay lão Phương Trượng, từ đó thường theo Thanh Đăng Cổ Phật, không còn quyến luyến quá khứ hồng trần nữa.
Không phải là y tuyệt vọng, mà là xem nhẹ, chỉ là đôi khi nhìn thấy cố nhân, nhớ lại chuyện cũ, trong lòng vẫn sẽ có chút rung động, y biết rất rõ, đó không phải là tiếc hận người từng bỏ lỡ, chỉ là cảm thán cho lòng tham trước đây của mình thôi.
Thí chủ.
Hà Cửu Hoa nhẹ nhàng mỉm cười, chắp tay trước ngực chào Quách Kỳ Lân.
Quách Kỳ Lân vội vàng chạy đến trước mặt y, suýt chút đã tủi thân bật khóc: Xem như ta nhìn thấy được người nhà rồi! Cửu Hoa! Huynh mau cứu ta với!
Hà Cửu Hoa vẫn rất bình tĩnh, không nhanh không chậm bước xuống bậc thềm, nói với tiểu hòa thượng kia: Con đi nghỉ trước đi.
Dạ.
Tiểu hòa thượng đáp, quay người đi.
Hà Cửu Hoa nhìn tiểu hòa thượng đã đi xa, sau đó quay đầu cười với Quách Kỳ Lân: Đại Lâm, lâu rồi không gặp, đệ gầy đi nhiều quá.
Thật sao? Quách Kỳ Lân mừng rỡ bật cười, còn chưa kịp đắc ý xoay một vòng, bé con trong ngực đột nhiên lại òa khóc, Quách Kỳ Lân vội vàng dỗ dành con bé, nhíu mày nói với Hà Cửu Hoa: Cửu Hoa! Bọn đệ bị đuổi giết, cho đệ ở nhờ chỗ này đi!
Chuyện này tất nhiên là được, đi theo ta.
Hà Cửu Hoa cũng không hỏi hắn là xảy ra chuyện gì, nhẹ gật đầu, dẫn họ đi vào một căn phòng thiền.
Cuối cùng cũng an toàn! Quách Kỳ Lân nhẹ nhàng thở phào, ngồi uỵch xuống ghế, đưa mắt nhìn bé con trong ngực còn đang nức nở, hắn đau lòng lau nước mắt cho cô bé: Đi theo ta cũng chịu khổ rồi, may mà con không sao, nếu không thì đến khi gặp lại cha của con, ta thật sự không biết ăn nói sao với huynh ấy nữa.
Hà Cửu Hoa rót cho hắn tách trà nóng, sau đó ngồi xuống đối diện hắn, đưa mắt nhìn con bé, hỏi: Vị này là?
À! Đây là con gái của lão Tần! Quách Kỳ Lân nói, nhớ tới mối quan hệ của Thượng Cửu Hi và Tần Tiêu Hiền cũng không tệ, chắc là họ cũng quen biết nhau, nên hắn nói: Huynh biết không? Là Tần Tiêu Hiền đó!
Con gái của lão Tần?
Hà Cửu Hoa hơi sững sờ, tất nhiên là y biết Tần Tiêu Hiền, nhưng y cũng không ngốc như Quách Kỳ Lân, y biết năm nay Tần Tiêu Hiền mới vừa qua 18 tuổi, sao lại có con gái lớn như vậy được?
Hà Cửu Hoa nhìn con bé với vẻ nghi ngờ, lúc vô tình nhìn lướt qua thấy trong tay cô bé nắm chặt một con chim cánh cụt nhỏ, nhịp tim không khỏi trì trệ, hồi ức lập tức ập tới như thủy triều.
…
Cửu Hi! Cửu Hi!
Ngày ấy, Hà Cửu Hoa kích động giơ tạp chí ảnh mang về từ nước ngoài lên trước mặt Thượng Cửu Hi, chỉ vào tấm hình động vật chưa từng được nhìn thấy trong đó, tò mò hỏi hắn: Đệ đi du học nhiều nước, có từng gặp qua loài động vật này chưa?
Hửm? Thượng Cửu Hi cùi đầu thiết kế hoa văn vải mới, nghe y hỏi, lập tức buông bút vẽ xuống, bước đến bên cạnh y, vô cùng tự nhiên ôm lấy vai y: Huynh nói con nào cơ?
Con này nè! Hà Cửu Hoa chỉ vào tấm hình trên tạp chí ảnh, thấy hết sức hứng thú: Ta chưa từng nhìn thấy con này! Đệ biết chúng là gì không?
Thượng Cửu Hi nhìn bức ảnh chim cánh cụt mà y chỉ, gật đầu cười: À, hóa ra là chim cánh cụt hả!
Chim cánh cụt? Hà Cửu Hoa đưa mắt nhìn chim cánh cụt trên tạp chí, nhíu mày có vẻ hơi không tin: Nhìn đâu có giống ngỗng?
Không, chúng không phải là kiểu mấy con ngỗng*, ehm…Nên được tính là một loài chim đi.
Thượng Cửu Hi thấy hình như y rất có hứng thú, nên ngồi xuống bên cạnh y, chỉ vào ảnh chụp chim cánh cụt trên tạp chí, kiên nhẫn giải thích với y.
*Chữ ngỗng/vịt và chữ chim trong chim cánh cụt đều là 鹅, còn chim bay trên trời là 鸟.
Chúng sống trên sông băng rét lạnh ở Nam Cực, tính tình rất thật thà, không sợ khổ cực, tự do lặn trong nước, hơn nữa còn vô cùng trung thành với tình yêu, cả đời của một con chim cánh cụt sẽ chỉ lựa chọn một con khác để bầu bạn, nếu có một bên chết, con còn sống cũng sẽ không tìm đống tượng mới.
Trên đời này còn có loại sinh vật như vậy sao, so với con người bây giờ, chúng tốt đẹp hơn nhiều quá…!
Hà Cửu Hoa cảm thán, từ bé tư tưởng của y đã cởi mở hơn một chút so với người khác, thích thi từ ca phú, cầm kỳ thư họa, lễ nghĩa liêm sỉ, phụ từ tử hiếu, nhưng tại một lòng theo đuổi tự do.
Nghe nói có người ở nhiều nơi được yêu đương tự do, có thể cả một đời một kiếp làm một đôi, có thể không cần gia tộc phải thông gia, không cần môn đăng hộ đối, không cần lệnh phụ mẫu, mai mối mở lời, không cần nối dõi tông đường, không cần kế thừa gia nghiệp, không cần tuân theo tổ huấn, thậm chí có thể không cần nghe theo bất kỳ sự trói buộc nào, cuộc sống tự do tự tại…
Đáng tiếc là y sinh ra trong gia đình dòng dõi Nho học thơ lễ gia truyền, người trong họ của cha mẹ đều khá phong kiến, từ nhỏ y đã bị truyền bá là phải cố gắng đọc sách, phải làm rạng rỡ tổ tông, phải thường xuyên chú ý lễ nghi, phải cao quý hơn, tiếp tục sống tao nhã, dưới sự trói buộc chồng chất, bấy giờ mới khiến y càng hướng tới sự tự do hơn.
Ta thật sự hâm mộ chúng, ta cũng muốn lựa chọn người mình yêu, cũng muốn tự do lặn trong nước…
Hà Cửu Hoa nói khẽ, lại cẩn thận nhìn về phía từng tấm hình kia, vừa rồi chỉ cảm thấy chúng ngây thơ chân thành, mới lạ chưa từng gặp qua, giờ phút này lại trở nên vô cùng hướng về.
Cửu Hi! Đệ gặp chúng bao giờ chưa? Đột nhiên Hà Cửu Hoa hỏi.
Đệ…Chưa từng gặp chúng.
Thượng Cửu Hi lắc đầu, nhìn dáng vẻ y đáng yêu chăm chú vào tạp chí, trong lòng yêu thích không thôi, lại nghe thấy lời y vừa mới nói, trong lòng lại thấy đau vô cùng, Thượng Cửu Hi nhẹ nhàng nắm lấy tay y, mỉm cười: Nhưng đệ rất nể chúng, song đệ cũng mong đệ với huynh cũng có thể giống như chúng.
Hà Cửu Hoa nghe hắn nói, mỉm cười đáp lại hắn, đột nhiên lại ra vẻ ngạc nhiên đánh giá hắn: Ôi chao! Đệ khoan hãy nói, dáng dấp của đệ với chúng thật sự rất giống nhau đó!
Đệ? Giống nó á? Nụ cười của Thượng Cửu Hi lập tức biến mất, nhếch mày với vẻ bất đắc dĩ: Nhìn giống chỗ nào?
Đôi mắt đó! Hà Cửu Hoa cười, còn giơ tạp chí lên bên mặt hắn, nhìn chim cánh cụt rồi lại nhìn Cửu Hi, không khỏi phì cười: Hình như đúng là có điểm giống lắm đó! Nhất là con non còn chưa rụng lông tơ này nè!
Thượng Cửu Hi cười ra vẻ ghét bỏ, cướp lấy tạp chí, cuốn lại nhẹ nhàng gõ lên đầu y: Huynh đó, ỷ mắt huynh to hơn đệ, suốt ngày chế giễu đệ!
Vậy đệ nói có giống hay không? Hà Cửu Hoa giật lại tạp chí, lần nữa so sánh, đúng là càng nhìn càng thấy giống, ngay cả bản thân Thượng Cửu Hi cũng cảm thấy giống, ra vẻ tức giận liếc y, quay mặt đi chỗ khác không để ý tới y nữa.
Đột nhiên Hà Cửu Hoa nhớ ra điều gì đó, kéo tay áo hắn hỏi: Phải rồi, đệ có thể thiết kế nó thành hoa văn vải được không?
Thượng Cửu Hi gãi đầu: Cái này…Hình như hơi khó, mấu chốt là người ở đây chưa từng nhìn thấy loài sinh vật này, thiết kế ra rồi sợ là người ta sẽ xem nó như quái vật đó?
Hà Cửu Hoa gật đầu, chưa từ bỏ ý định mà hỏi lại hắn: Vậy đệ có thể khắc tượng gỗ cho ta không? Ta muốn đặt nó trên bàn sách!
Thượng Cửu Hi cười cười: Cái này thì còn khó hơn nữa, vẽ một con thì đệ còn làm được.
Không thể nào lại vậy chứ? Dựa vào tay nghề của đệ mà còn không khắc được một con chim cánh cụt nhỏ sao? Hà Cửu Hoa nhướng mày đầy hoài nghi, đột nhiên chỉ vào cằm hắn: À ta biết rồi! Có phải đệ không muốn khắc cho ta, nên mới cố tình gạt ta không!
Thượng Cửu Hi luống cuống, nhíu mày giải thích: Sao có thể chứ! Đôi tay này của đệ cũng chỉ quen cầm bút vẽ thôi, đừng nói là tượng gỗ, huynh từng thấy đệ đóng ngăn tủ hay giá sách bao giờ chưa?
Vốn là cố ý trêu hắn, giờ thấy đã dọa hắn sợ rồi! Hà Cửu Hoa không nhịn được bật cười, chưa đã nghiền nên lại cố ý chơi xấu: Vậy ta mặc kệ! Ta muốn một con, không, hai con!
Lúc này Thượng Cửu Hi mới nghe ra ý tứ của y, cười hỏi y: Sao thế? Muốn ghép thành một đôi với đệ à?
Hà Cửu Hoa không trả lời, ngang ngược ngửa đầu lên hỏi hắn: Vậy đệ có khắc hay không đây?
Khắc một con cũng được, chỉ là…Dáng vẻ này của huynh giống hồ ly hơn nhiều! Thượng Cửu Hi cười, cố ý dùng ngón tay kéo đuôi mắt lên, lắc đầu trêu y: Hửm? Đúng không? Tiểu hồ ly?
Được! Đệ nói ta là hồ ly! Đệ là con chim cánh cụt bị khờ!
Hà Cửu Hoa cười, nhào về phía hắn, hai người cứ gọi chim cánh cụt ngốc, tiểu hồ ly, đùa giỡn ầm ĩ, tiếng cười tràn ngập tiệm vải Thượng Ký, rất lâu cũng chưa tan đi.
…
Hồi ức kết thúc, Hà Cửu Hoa hít một hơi sâu, bước đến trước mặt con bé, sờ lên con chim cánh cụt không giống chim cánh cụt, con vịt không giống con vịt trong tay cô bé, cười bất đắc dĩ: Đệ ấy quả thật là không gạt ta.
Gì cơ? Quách Kỳ Lân không nghe thấy.
Không, không có gì.
Hà Cửu Hoa lắc đầu, thu tay lại, đổi thành sờ lên tóc con bé, quan sát con bé thật kỹ, cuối cùng ánh mắt dừng trên đôi mắt con bé, nhẹ nhàng mỉm cười: Dáng dấp giống cha của con thật đấy.
Lão Tần á? Quách Kỳ Lân cúi đầu đưa mắt nhìn con bé, nhíu mày với vẻ khó hiểu: Giống chỗ nào? Nói thật nha, đệ luôn thấy tò mò rốt cuộc là mẹ của đứa nhỏ này trông như thế nào, ai cũng nói con gái giống cha, sao con bé lại không hề giống lão Tần chút nào hết?
Hà Cửu Hoa không giải thích, chậm rãi đứng thẳng người dậy, chắp tay trước ngực, khẽ cúi đầu với hắn: A Di Đà Phật, trời không còn sớm nữa, đêm nay thí chủ nghỉ ngơi ở đây đi, đợi ngày mai để tiểu tăng phái người đi báo cho người nhà thí chủ đến đây đón ngài về.
Suýt chút Quách Kỳ Lân quên y đã làm hòa thượng rồi, nhìn bộ quần áo và mái đầu nhẵn bóng của y, cuống quít giơ tay lên chắp tay trước ngực theo, đáp lễ lại y..