Bạn đang đọc Dục Uyển – Phần Ii Full – Chương 6: Hổ Phụ Sinh Khuyển Tử
“Làm chương trình không phải kiếm được rất nhiều tiền… bọn keo kiệt…”
Từ trong đài truyền hình bước ra, Hoắc Kiêu cho ngay sổ tiết kiệm vào trong túi, lúc hắn ngẩn đầu lên đã nhìn thấy cậu em trai sinh sau một phút mười bảy giây, đang vẫy tay về phía mình với nụ cười thiên thần.
Nhưng trong mắt của Hoắc Kiêu thứ hắn nhìn thấy lại là hiện thân của yêu nghiệt.
“Wo..o..!!! đẹp trai quá.”
“Anh ấy là ai? có phải là diễn viên của đài truyền hình.”
“Nhìn đôi chân của anh ấy kìa…”
Đôi mắt cuốn hút, mũi cao thanh tú và sở hữu thân hình đầy nam tính cùng với đôi chân dài miên man. Hoắc Lôi luôn là tâm điểm của đám đông, khiến cho mọi con tim đều phải rung động. Đặc biệt là lúc hắn cười, nụ cười tỏa nắng tràn đầy năng lượng và bờ môi dày căng mọng không thể rời mắt, tối thiểu là ba giây lỗi nhịp, không một người phụ nữ nào lướt qua mà có thể phớt lờ trước vẻ đẹp đó của hắn.
“Không phải đã bảo đừng có cười rồi sao? thằng nhóc này…”
Nếu như nó bớt yêu nghiệt đi một chút, và ngừng phóng điện một cách vô ý thức thì bọn họ cũng không phải rơi vào bước đường cùng lưu lạc, có nơi không thể về, có nhà không thể ở và mẹ của bọn họ cũng không…
“Không phải em có buổi biểu diễn ở trường?” Hoắc Kiêu nói.
“Buổi biểu diễn đã kết thúc…số tiền thưởng lần trước, em vừa nhận được”
Hoắc Lôi bước tới cầm tờ chi phiếu đưa cho anh trai mình.
“Anh! chúng ta còn thiếu bao nhiêu tiền nữa?”
“8 tỉ….”
Mây đen giăng phủ, cả bầu trời nhiệt huyết đều sụp đổ. Họ tự tin vào năng lực bản thân và sức khỏe tuổi trẻ, chỉ cần cày ngày cày đêm, thì trong một năm nhiều nhất hai năm, hai anh em họ có thể kiếm được con số đó. Nhưng…
Bọn họ chỉ còn mười ngày.
“Đừng có chụp nữa! các người đừng có chụp hình nữa”
“Các anh cảnh sát hãy nghe bọn này giải thích đã, bọn tôi hoàn toàn không nhớ gì hết…các anh phải tin chúng tôi…chúng tôi không có ý định cưỡng hiếp cô ta.”
Từ bên trong đài truyền hình, đám người của đạo diễn Từ bị cảnh sát áp giải ra ngoài. Còn bị phóng viên chụp ảnh và phát hình trực tiếp. Cô Tịnh, đại minh tinh dòng phim người lớn thì khóc sướt mướt, vẻ mặt khốn khổ bi thương.
“Cô Tịnh! lúc đó đã xảy ra chuyện gì? xin cô tường thuật lại?” Phóng viên của kênh Rumor lên tiếng.
“Hic..c..! lúc đó tôi đang ngồi trên ghế chuẩn bị ghi hình cho cảnh kế tiếp..thì..thì…bọn họ đẩy ngã tôi xuống đất, cởi hết quần áo trên người tôi ra…và..và..hu.u..tôi không muốn kể tiếp nữa..nhưng các người phải tin tôi….”
“Cô Tịnh! cô đừng khóc..chúng tôi tin cô, vậy cô có quyết định khởi kiện vụ này không?” Phóng viên của báo scandal lên tiếng.
“Tôi không biết…Đạo diễn Từ và mọi người trước giờ cư xử với tôi rất tốt, tôi không biết lúc đó sao họ lại hành xử như vậy.”
Tình cảnh của cô Tịnh thật là tội nghiệp, ai nhìn thấy cũng đều đồng cảm, nhưng cảnh khổ của bốn người mang tội danh cưỡng hiếp kia thì không ai có thể hiểu cho họ. Mặc dù họ đã nói rất nhiều lần, và liên tục lặp đi lặp lại nhưng không ai tin vào những gì họ nói.
“Cô Tịnh! cô cũng phải tin tưởng bọn này…chúng ta đã làm việc nhiều năm, bọn tôi không hề có ý định cưỡng hiếp cô, tất cả là tại mùi hương chết tiệt đó, chúng tôi không thể khống chế hành động mình lúc đó.”
“Đúng vậy! tất cả là mùi hương kích dục đó…chúng tôi cũng là kẻ bị hại, mọi người phải tin tưởng chúng tôi…tất cả là tại cái mùi hương đó.”
Nếu tất cả lời họ nói là thật, thì sao chỉ có bốn người họ ngửi thấy mùi hương kì lạ đó, và những người khác thì không. Là bốn người họ nói dối, hay tất cả những người còn lại đang nói dối đây.
“Đi thôi! những lời đó các người nên nói với quan tòa.”
“Anh cảnh sát! sao anh không tin chúng tôi…tất cả lời chúng tôi nói là sự thật.”
Mùi hương kích dục…
Hoắc Kiêu và Hoắc Lôi bất động nhìn nhau ba giây, rồi như hai cây tên, phóng nhanh về phía trước.
“Chú cảnh sát! lúc chú bắt người có nhìn thấy một cô gái khoảng mười bảy tuổi, khuôn mặt rất xinh đẹp, dáng người nóng bỏng…còn có mái tóc đen rất dài.” Hoắc Kiêu liên tục hỏi tới.
“Ừ…thì…” Lần đầu tiên bị ép hỏi chú cảnh sát chưa bắt nhịp kịp.
“Chú mau nói đi..chú có gặp nó không?” Hoắc Lôi lại không ngừng hối thúc.
“Không nhìn thấy, mà các cậu là ai?” Lượt một vòng trí nhớ, chú cảnh sát lắc đầu, rồi lôi người đi, nhưng giữa đường nhớ ra nên đã dừng lại.
“À có…một cô nhóc khoảng 15-16, tóc đen dài, dáng người cao gầy…nhưng khuôn mặt rất xấu xí, mặt đầy tổ ong…chắc không phải người hai cậu đang tìm, nếu đúng..thì cô ta đang ở tầng 35.”
Sau khi nói xong thì chú cảnh sát đã lôi đám người của đạo diễn Từ đi, kí giả thì đuổi theo cô Tịnh. Ồn ào cũng bớt đi.
“Khuôn mặt xấu xí… đầy tổ ong… không thể nào là nó.”
“Thật ra con nhóc đó đang ở đâu?”
—————-
Toilet- tầng 35
“Rầm…m..!!!”
“Bên trong có người không? mở cửa đi!”
Ai cũng biết toilet là nơi công khai giành cho tất cả mọi người có nhu cầu, nên không có lý do gì cánh cửa này lại bị khóa hơn nửa tiếng đồng hồ.
“Cậu đừng đập nữa…mình nghĩ toilet này bị hư rồi, dùng toilet tầng dưới còn nhanh.”
“Mình nghĩ là bên trong có người.”
“Thôi! đừng để ý nó nữa…xuống toilet tầng dưới”
Bên trong…
Thiếu nữ xinh đẹp với mái tóc đen mượt mà đang thở dài nhìn mình trong gương.
Hoắc Phù lau đi lớp phấn trang điểm trên mặt, từng nốt tàng nhan xấu xí được dọn sạch triệt để trên làn da phấn hồng láng mịn. Ngũ quan xinh đẹp, đôi mắt to tròn, mũi cao nhỏ nhắn, khuôn miệng bé xíu xinh xắn. Phải, chính cô người em gái rắc rối mà hai ông anh hoàn hảo tự đại kia đang tìm kiếm.
“Điện thoại của mình?”
Sau khi nhận ra điện thoại đã biến mất, Hoắc Phù đã quay lại trường quay khi nãy để tìm kiếm. Sau khi cảnh sát xông vào bắt người thì ở bên trong đã không còn ai, hoàn toàn bị cách ly.
Chuông điện thoại reo không ngừng, và màn hình đang phát sáng, nên chỉ cần lướt nhìn Hoắc Phù đã thấy ngay điện thoại của mình nằm dưới gầm giường, không biết gã khốn nào đã làm chuyện tốt đó.
“Nhanh đi! tiệc sắp bắt đầu, nếu không đi nhanh sẽ không kịp…chúng ta còn phải đi chọn áo, trang điểm..còn…”
“Cả năm tiếng nữa…chị muốn bán em đi, cũng không cần gấp như vậy? mà Đế Vương cũng rất gần ở đây.”
“Chủ tịch Bạch đã tuyên bố chỉ cần ai có thể lên giường với con trai ông ta, sẽ cho người đó năm tỉ…em đóng phim bao lâu mới kiếm được nhiêu đó tiền?”
“Em có biết.. bây giờ tất cả phụ nữ đều muốn lên giường với Bạch Tổ Nghiệp, không phải chỉ vì số tiền thưởng 5 tỉ, mà vì vị trí thiếu phu nhân Bạch bang…em không nhanh sẽ mất phần.”
“Nhưng em nghe đồn Bạch thiếu của Bạch bang là gay…trước giờ không chạm vào phụ nữ.”
“Gay hay không đến đó thử rồi biết…đi mau.”
Âm thanh giày cao gót nhỏ dần cho tới khi hai người phụ nữ ngoài cửa hoàn toàn khuất dạng. Hoắc Phù từ dưới gầm giường chui ra. Đôi mắt to tròn ánh lên sự tinh quang, khóe môi nhếch lên.
Trên đời này có thứ gọi là gặp gỡ định mệnh, dù bạn không muốn tin đi nữa nhưng nó thật sự tồn tại, như mối cơ duyên giữa Hoắc Phù và 5tỉ.
“Bạch Tổ Nghiệp! tôi nhất định sẽ bẻ thẳng anh.”
————-
“Rầm..mm..!!!”
Cánh cửa bị đá văng, âm thanh vang vọng khiến cho người phụ nữ đang quỳ dưới chân Bạch Ngạn Tổ giựt mình hoảng hốt.
“Hội trưởng! tôi xin lỗi..không ngăn được thiếu gia.”
Bạch Ngạn Tổ giơ tay bảo họ không cần nói tiếp. Hắn còn phải bất lực trước con trai mình, thì còn có thể hi vọng được vào ai.
“Các cậu ra ngoài!”
“Dạ hội trưởng”
Bạch Ngạn Tổ cúi xuống nhìn người phụ nữ bên dưới, thản nhiên như không có gì kéo khóa quần lên
Người phụ nữ ngoan ngoãn ngồi yên chờ hắn .
“Xin lỗi! con không biết cha lại đang bận….hay cha cứ tiếp tục lát sau con quay lại”
“Đứng lại!”
Bạch Tổ Nghiệp biểu hiện như kẻ vô tội, nhưng nụ cười láo cá trêu người đó lại không có ý định giấu đi. Vì quá phấn khích, hắn biết rõ cha hắn đang chơi phụ nữ ở trong phòng, cho nên mới cố tình đá cửa.
Bạch Tổ Nghiệp biết rõ là cậu quý tử nhà hắn đang cố tình.
Bạch Ngạn Tổ bước đến, Bạch Tổ Nghiệp xoay người lại.
“Chơi như vậy vui không?”
“Cảm giác không tệ.”
Bạch Tổ Nghiệp đáp trả bằng khẩu khí không nhượng bộ. Có nên nói đây là hổ phụ sinh khuyển tử không.
Cuối cùng mày cũng lộ bộ mặt thật của mày ra, thằng tiểu tử thối…
Cha! ông chơi gái một lần, tôi phá cửa một lần, tôi xem ông trụ được bao lâu…
Giông bão xuất hiện, mây đen kéo đến, sấm chớp đánh khắp phòng. Mỗi lần hai cha con này gặp nhau là như sẽ có chiến tranh. Và ai sẽ là người lùi bước trước đây…
Vì con cháu nối dõi cho nhà họ Bạch, Bạch Ngạn Tổ đành phải là người xuống nước trước. Khoác vai con trai của mình, kéo ngồi xuống ghế, còn từ tốn rót trà mời hắn.
“Con đến tìm cha có chuyện gì?”
“Đột nhiên quên rồi…”
Bàn tay rót trà của Bạch Ngạn Tổ khựng lại nhưng hắn phải nhịn xuống.
“Tổ Nghiệp! tối nay cha có tổ chức tiệc ở Đế vương, mấy vị thúc bác trong bang hội đã lâu không gặp con… họ muốn con tham gia.”
Rõ ràng là tối qua bọn họ vừa gặp nhau, giữa hắn và mấy lão già trong bang hội cũng phải là tình thân mến thương gì, mà mới cách có một ngày lại nhớ nhau da diết. Ông già nhất định là có âm mưu, hắn cũng muốn xem cha mình định giở trò gì.
“Được! nhưng con sẽ dẫn theo Hoắc Huân, cha cũng biết bọn con đang yêu nhau…nếu để cậu ấy một mình cậu ấy lại suy nghĩ lung tung.”
Mày sợ người yêu mày buồn, còn ông già mày, liệt tổ liệt tông của Bạch gia mày bỏ ở cái xó nào.
“Không phiền chút nào..chỉ cần con có mặt, dẫn Tiểu Huân theo cũng không sao”
“Rầm..m..!!!!”
Cánh cửa đóng sập lại, Bạch Ngạn Tổ thở dài. Cô nhân tình bé bỏng từ từ bước tới và quấn lấy hắn, lần mò kéo khóa quần xuống, đút tay vào.
“Chủ tịch! em thấy Bạch thiếu tiêu soái anh tuấn như vậy mà lại thích đàn ông…chuyện đó là thật sao?”
“Thằng khỉ đó chỉ muốn chống đối tôi…mà chuyện tôi nhờ cô đã chuẩn bị tới đâu?.”
“Anh yên tâm…những người em chuẩn bị cho cậu ta đều là cực phẩm…dù là ông già nằm dưới quan tài khi nhìn thấy họ cũng phải bật dậy.”
Bạch Ngạn Tổ đã hao tâm tổn trí đấu với rất nhiều người để giữ vững Bạch Bang, nhưng không nghĩ nửa đời sau, lại dùng sức lực đó đấu với con trai mình.
– Lấy tay của cô ra…và cút khỏi phòng.
Bên ngoài..
Rời khỏi phòng của người cha trăng hoa, Bạch Tổ Nghiệp đã cầm điện thoại lên huy động toàn bộ nhân lực mà hắn có.
“Hoắc Huân! tối nay cậu có rảnh không? mà mặc kệ cậu rảnh hay không… phải đi cùng mình đến một chỗ, à…gọi thêm tất cả những người mà cậu quen biết, càng đông càng tốt..”
Cúp điện thoại, nụ cười ranh ma một lần nữa xuất hiện trên gương mặt đẹp trai của Bạch Tổ Nghiệp.
“Cha! chúng ta cùng chơi.”
——– Hết chương 4—–