Dục Uyển - Phần Ii Full

Chương 15: Giận Cá Chém Thớt


Bạn đang đọc Dục Uyển – Phần Ii Full – Chương 15: Giận Cá Chém Thớt


“Tề thiếu! có tin đồn cậu được bổ nhiệm làm nghị trưởng mới của Hán Thành, có phải thật? “

Mặc dù hắn chỉ đứng cuối trong top 5 tìm kiếm trên mạng xã hội, sau ba anh em họ Hoắc và Bạch Ngạn Tổ. Nhưng những tin tức liên quan đến Tề Hạo không bao giờ là nhàm chán với chị em phụ nữ và những bà cô già chưa chồng.

Bởi vì nắm bắt được điểm này, nên từ rất sớm tất cả kí giả đã mai phục ở sân bay. Khi Tề Hạo vừa xuất hiện, họ lập tức ào ạt bao vây lấy.

“Cô Mã! có phải cô đang mang thai? lần này hai người trở về nước là muốn tổ chức hôn lễ?”

“Tề thiếu! cậu sẽ là thị trưởng mới của Hán Thành đúng không? xin cậu phát biểu?”

Xuyên qua bức tường người dày đặc của kí giả, chúng ta đã có thể nhìn thấy diện mạo của hai nhân vật chính. Tề Hạo vẫn phong độ cuốn hút như trước, thời gian không làm xuống cấp mà lại tăng phần mị lực của người đàn ông thành thục. Hắn mỉm cười, nhìn người phụ nữ xinh đẹp bên cạnh mình.

“Em có thai sao?”

“Chắc do thức ăn ở Ý hợp khẩu vị nên tăng cân không ít….xin lỗi, đã khiến mọi người hiểu lầm.”

Cũng vì sự có mặt của Tề Hạo , đã khiến cho sự xuất hiện của một nữ minh tinh trở nên mờ nhạt. Cao Phối San nới rộng khăn choàng cổ ra, để cho bản thân dể thở hơn một chút, sau đó kéo vali đi.

Nếu biết trước hôm nay anh trai của tên hách dịch đó cũng về nước, cô không cần lãng phí hơn một tiếng đồng hồ ngụy trang, thời tiết mùa hè lại mặc trang phục mùa đông, khiến bản thân mình không thể thở, cả người toát đầy mồ hôi.

Nhưng lần này đã làm Cao Phối San thất vọng…

Chàng thanh niên có khuôn mặt đẹp và khí thế bức người phía trước vẫn không có ý định dời tầm mắt khỏi người cô. Thời gian có thể khiến mọi thứ thay đổi, từ một San béo trở thành mỹ nhân vạn người mê, nhưng có một thứ vẫn kiên kì bất biến, đó là khả năng chọc điên người của Cao Phối San. Nó không đơn thuần là khả năng mà đã trở thành bản năng.

Cố tình không nhìn thấy hắn…

Khóe môi của Tề Hách nhếch lên. Nhưng đó không phải là nụ cười khoe mã bình thường, mà hàm chứa bao nhiêu tức giận dồn nét. Cao Phối San xem Tề Hách trước mắt như người tàng hình, đi “xuyên” qua hắn. Nhưng chưa kịp thở phào thì cả người đã bị nhấc bổng lên vai, khiêng đi.

“Tề Hách Dịch! anh đang làm cái trò gì hả? thả tôi xuống…Tề Hách Dịch”

“Bốp!”

Tề Hách không chút dịu dàng đánh mạnh vào mông cô, âm thanh thâm thúy đó nghe sao mà nát lòng.

“Gọi thử một lần Tề Hách Dịch nữa…có tin anh ném em xuống? nếu không sợ bị kí giả phát hiện ra thì ngậm miệng lại.”

Từ lần đầu tiên họ gặp nhau vào năm sáu tuổi đến lúc dây dưa không rõ ràng đã gần hai chục năm, Cao Phối San vẫn không thể sửa được cách xưng hô. Mặc dù bị giáo huấn rất nhiều lần nhưng vẫn không rút ra bài học, thậm chí ngay lúc họ kịch liệt trên giường, cô rên rĩ dưới thân vẫn kiên trì gọi hắn “Tề Hách Dịch”.


Không được, ở đây có rất nhiều kí giả. Bộ dạng lúc này của cô tuyệt đối không thể để họ nhìn thấy, nếu không hình tượng mỹ nhân vạn người mê sẽ sụp đổ. Sau khi thông suốt, Cao Phối San ngoan ngoãn nằm in trên vai của Tề Hách.

Đoạn náo loạn giữa hai người họ hoàn toàn rơi vào tầm mắt của Tề Hạo. Đối mắt của hắn nheo lại. Tề Hách, Cao Phối San, hai đứa nhóc đó có biết mình đang làm trò gì không.

“Hạo! có chuyện gì?” Cô Mã lên tiếng.

“Không có gì” Hắn kéo cô vào ngực, gượng cười nhìn vào máy quay của phóng viên.

“Tề thiếu! cậu nhìn sang bên này”

“Phải! cả hai nhìn vào ống kính”

Tề Hạo và Cô Mã khi đứng cạnh nhau nhìn rất xứng đôi. Ảnh chụp lên báo đã đủ đẹp, khi xem trực tiếp trên tivi lại càng sinh động gây chú ý, khiến người ganh tị, kẻ bàn tán.

“Nhìn ông ta cười đến híp cả mắt…nhất định rất yêu bà cô Mã đó”

“Nghe đồn họ sắp cưới nhau, bà cô Mã đó cũng đang mang thai”

“Không phải bọn họ vừa nói là không phải?”

“Đương nhiên là họ phải nói như vậy để che giấu, cậu không nghĩ xem bọn họ đã bao nhiêu tuổi rồi, không sợ mất mặt?”

Trường Dahila.

Số lượng bạn nữ không rời mắt khỏi điện thoại ngày càng nhiều, nhưng không phải họ thích thú với kiểu dáng mới, mà là buổi ghi hình của Tề Hạo tại sân bay đang được phát sóng trực tiếp trên các trang mạng xã hội.

Suốt giờ nghỉ trưa bọn con gái đều xoay quanh vấn đề của Tề Hạo và bà cô Mã. Có người vì không muốn nghe người khác nói về Tề Hạo, nên tỏ ra bất mãn.

“Két..t…t..!!!”

Âm thanh kéo ghế của Hoắc Huân đã làm gián đoạn câu chuyện của mọi người, tất cả bọn họ đều quay đầu lại nhìn hắn. Hoắc Huân bật người dậy và rời khỏi lớp học.

Người đàn ông tên Tề Hạo đó, Hoắc Huân biết rõ là ai.

Hắn còn nhớ cách đây mười năm, là lần đầu tiên ông ta về nước sau bảy năm xuất ngoại. Mẹ hắn đã dẫn hắn đến một buổi tiệc, một nơi mà một đứa trẻ như hắn không nên xuất hiện, và hắn đã gặp “ông ta” lần đầu tiên.

Sửng sốt là cảm giác duy nhất Hoắc Huân còn động lại sau nhiều năm, bởi vì hắn và ông ta quá giống nhau. Lúc đó hắn có một cảm xúc rất mãnh liệt muốn được mẹ dẫn đến chỗ ông ta, nhưng mẹ hắn chỉ cho phép hắn đứng từ xa, hay đúng hơn là bà không dám bước đến gần ông ta.

Bà nắm lấy tay hắn, im lặng nhìn ông ta ôm lấy người phụ nữ kia. Sau khi trở về mẹ hắn đã uống rất nhiều rượu, và cũng trong tối hôm đó Hoắc Huân biết hắn có thêm một người cha.


“Lục Cảnh Hạo! buông ra.”

“Anh sẽ không thả em ra…Tề Vân, mỗi ngày anh đến trường học làm những việc vô bổ không phải đều vì em? giờ em lại nói thích người khác, em xem anh là trò đùa?”

Bước ra khỏi phạm vi lớp học Hoắc Huân nhìn thấy cảnh tượng. Một nam một nữ đang ôm ấp trong hoa viên trường, nhưng người có mắt đều nhìn ra người nữ không hề tình nguyện trong chuyện này, liên tục dùng sức đẩy người đàn ông ra. Sức lực yếu ớt kháng cự thành vô dụng, lại bị người đàn ông đè sát lên thân cây cổ thụ.

Tại sao Hoắc Huân lại quan tâm đến hai người họ, còn để ý đến họ tình nguyện hay là cưỡng buộc. Bởi vì người đàn ông đó chính là “Thầy Lục” của Hoắc Tâm và người con gái kia không ai xa lạ là “chị gái” của hắn, đại tiểu thư của Tề gia.

Nhìn thấy Tề Vân bị Lục Cảnh Hạo cưỡng ép bắt nạt. Những người khác nhìn thấy cũng vờ như không biết. Nguyên nhân là vì gia thế hiển hách của Lục gia, còn một lý do hoàn toàn hợp lý là mối quan hệ giữa Tề Vân và Lục Cảnh Hạo, hắn hoàn toàn có tư cánh làm điều đó với Tề Vân.

“Tất cả là do anh cố chấp.. ngay từ đầu tôi đã nói mình có người thích”

“Nói cho tôi biết gã đó là ai? dám dụ dỗ hôn thê của Lục Cảnh Hạo…tôi sẽ tận tình chiếu cố hắn thật tốt”

Quan hệ giữa Lục gia và Tề gia không đơn thuần chỉ là thâm giao, mà còn là liên minh chính trị giữa hai gia tộc. Một năm trước Tề Vân đã được hứa gả cho Lục Cảnh Hạo, chuyện này không chỉ ở Dahlia và cả nước ai cũng biết. Lục Cảnh Hạo từ bỏ thân phận đại thiếu gia, mỗi ngày đến trường làm thầy giáo không phải cũng vì Tề Vân.

Nhưng còn Tề Vân thì sao…

“Có phải sau khi tôi nói ra người đó là ai, anh sẽ thả tôi đi.”

“Phải! chỉ cần em cho tôi biết tên khốn đó là ai?”

“Được! người tôi thích…là hắn.”

Tề Vân không do dự chỉ tay về phía….

————-

“Hắc..c..c..x..!!!”

Đúng là cảm thật rồi, thời tiết nắng đến chói mắt hắn lại cảm thấy lạnh rùng mình, còn có thể hắc hơi đến hai lần.

“Hoắc Kiêu! đi nhanh lên, anh có muốn gặp mẹ hay là không?.”

“Anh tới ngay”


Quay lại tình hình của Hoắc gia tam bảo, sau khi Hoắc Lôi nhảy khỏi tường thì Hoắc Kiêu và Hoắc Phù cũng lần lượt trèo tường vượt qua. Ba anh em họ hiện đang ở trong khuôn viên của Lữ Gia.

Hoắc Kiêu bộ dạng lười biếng chậm chạp, vì hắn không tán đồng ý định cướp dâu. Mẹ hắn cũng vất vả nhiều năm, nếu tìm được một người đàn ông tốt để gả chính là chuyện tốt nhân gian.

Còn Hoắc Phù lại nôn nóng muốn phá cái đám cưới, trong đầu luôn giữ suy nghĩ nếu không nhanh mẹ cô sẽ gả cho người khác, vậy còn ông chú ở đài truyền hình thì làm sao.

“Tiểu Lôi! sao không đi tiếp?”

Hoắc Lôi xoay người lại nhìn Hoắc Phù và Hoắc Kiêu.

“Anh nghĩ chúng ta gặp rắc rối.”

Trước mặt họ là ba ông chú đầu trọc, dáng người cao to như quả núi. Họ còn mặc vest đen, đeo kính đen, mang giày đen. Nói chung là đen toàn tập từ trên xuống dưới, công dụng là dù họ không lên tiếng, người khác tự khắc biết họ là vệ sĩ của Lữ gia, tiết kiệm thời gian xã giao.

“Rắc…rắc…!!!”

Những cái vặn tay, xoay cổ điệu nghệ, âm thanh nghe răn rắc từ ba ông chú phát ra. Một ông chú ngoe nguẩy ngón tay về phía ba anh em họ.

“Cả ba đứa cùng lên…để mấy chú còn đi nghỉ ngơi.”

“Zá…a..!!!”

————————-

Sự kì diệu của một chiếc váy cưới thật thần kì, khiến phụ nữ ở mọi độ tuổi đều trở nên xinh đẹp. Thiết kế cup ngực vừa tinh tế lại gợi cảm, tôn lên nét đẹp nơi bờ vai thon thả và cặp ngực căng tròn nhưng không quá thô tục lộ liễu, đuôi váy xếp thành nhiều tầng bồng bềnh như những đám mây trắng.

Lần đầu tiên mặc váy cưới, Dục Uyển đã thẩn người nhìn rất lâu trong gương. Cô không ngờ bản thân có lúc lại xinh đẹp đến chính mình nhận không ra. Đây có phải là lý do tất cả phụ nữ đều muốn một lần mặc váy cưới.

Mãi ngắm mình trong gương, Dục Uyển không hay biết có kẻ đã bước vào phòng. Trong lúc cô không phòng bị, thì một cách tay bất ngờ từ phía sau dùng lực ôm chặt lấy, kéo cả người cô dựa sát vào lòng ngực hắn.

“Thả ra!”

Ngoại trừ tên Lữ Phóng vô lại đó, cô không nghĩ ra ai khác. Mùi rượu nồng nặc đến mức khiến Dục Uyển vừa ngửi thấy liền choáng váng. Ngoài ra cô còn cảm nhận được sự tức giận kiềm nén trong hơi thở của hắn.

“Có phải ngay từ đầu tôi nên nói với anh em họ….người tôi cưới là em, thì bọn họ mới chịu xuất hiện”

Lữ Phóng cả người bốc men rượu, tiệc còn chưa bắt đầu nhưng hắn lại mất hơn phân nửa tỉnh táo. Khách khứa đến rất đông, chỉ mới chào hỏi xã giao mỗi người một ly, nhấp môi thôi cũng đủ khiến thần trí mơ hồ.

Điều làm Lữ Phóng tức giận chính là cả ba anh em nhà họ Hoắc không người nào đến dự hôn lể của hắn. Trong khi hắn đã dày công chuẩn bị, chính để để chọc tức ba anh em họ, nhưng bây giờ trở nên vô nghĩa.

“Bọn họ không đến dự hôn lễ của anh thì liên quan gì tôi, anh thả tôi ra.” Dục Uyển vùng vẫy khỏi cái ôm thô bạo của Lữ Phóng.

“Sao lại không liên quan, em quên hôm nay là hôn lễcủa chúng ta…em chính là cô dâu của tôi.”


Hắn cúi người xuống, chôn mặt vào hốc cổ của vai Dục Uyển, chậm rãi từng chút ngửi mùi thơm trên cổ, trên tóc và da thịt mềm mại của cô.

Hơi thở nóng hổi tràn ngập mùi rượu lần nữa phà vào người, lại thêm cảm giác nhột nhạt khi mũi hắn vờn sau gáy, làm cho Dục Uyển rất không thoải mái muốn thoát khỏi. Nhưng Lữ Phóng lại rất thích thú với cảm giác hiện giờ, thân thể cô vừa mềm mại lại hương thơm, không thể buông tay, hắn càng ôm lại càng chặt.

“Em mặc áo cưới rất đẹp…đẹp đến mức khiến người khác muốn mất trí vì em.”

Không biết do tác dụng xấu của rượu hay do vì vẽ đẹp động lòng của Dục Uyển bây giờ gây tội, mà Lữ Phóng rất muốn làm loạn. Bàn tay bắt đầu thám hiểm bên trong váy của Dục Uyển.

Cô bị hắn dọa đến trắng bệnh, lập tức giơ chân giẫm lên chân của Lữ Phóng.

“Á..!! Em…”

Cảm giác đau đớn ập đến thổi bay hết tất cả cảm xúc lãng mạn vừa rồi, đôi mắt đỏ ngầu tơ máu. Lữ Phóng khi tức giận lên thật đáng sợ, suy nghĩ duy nhất trong đầu Dục Uyển lúc này chính là “Chạy”

Cô vừa xoay lưng liền bị hắn túm lấy đẩy xuống đất, hai người giằng co trên sàn, hắn dùng sức muốn thượng lên người cô, còn Dục Uyển dùng chân đá hắn ra.

Váy cưới của Dục Uyển và lể phục trên người Lữ Phóng trở nên xộc xệch rối loạn, vì cả hai quá mãnh liệt…

Cúp áo bị trệ xuống, hơn phân nửa căng tròn gợi cảm như muốn nhảy ra ngoài giới hạn của chiếc váy. Sự khiêu khích đó dể dàng khiến bất kì một thằng đàn ông sinh lý tốt nổi lửa.

“Đồ biến thái…mắt anh đang để ở đâu? không được nhìn”

Dục Uyển lúng túng kéo váy áo che lại bộ ngực khủng của mình, sao đó tìm cách đứng dậy. Nhưng chưa kịp đứng vững đã bị Lữ Phòng đè ngược xuống sàn lần hai. Hắn còn túm lấy hai tay cô đẩy lên đỉnh đầu rồi, ép người cô xuống.

Ngực của người phụ nữ này thật sự rất to, mặc dù bị hắn đè bẹp xuống sàn, nhưng sự mềm mại đó thật đáng nể, xúc cảm khi cọ sát vào rất thoải mái.

Lúc nãy nhìn Dục Uyển đặt tay lên ngực, chỉnh sửa váy áo. Vừa nhồi vừa nhét, hành động như mời gọi hắn. Bên dưới cũng rục rịch ngứa ngái.

“Thật là đáng tiếc…ba anh em họ sẽ không bao giờ nhìn thấy dáng vẻ xinh đẹp này của em”

“Lữ Phóng! Đứng dậy…anh đừng có động dục bừa bãi.”

Từ lúc đem cô về, hắn chưa có ý định muốn chiếm lấy cái thân thể xinh đẹp này, nhưng vừa nãy bị cô khiêu khích từ đầu đến chân, cho nên hắn đổi ý. Lữ Phóng cúi người xuống hôn loạn lên miệng của Dục Uyển, theo bản năng bàn tay hắn tìm đến khoảng trống giữa hai chân, vén váy cô lên.

Dục Uyển run rẩy cảm nhận được sự cứng rắn của Lữ Phóng đang bừa bãi giữa hai chân cô.

“Nếu em muốn gặp lại các con thì ngoan ngoãn nằm yên, nếu tôi tức giận…không biết sẽ làm gì bọn chúng.”

****** hết chương 13*********

chủ nhật 7/04/18


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.