Đọc truyện Dục Tu Ký – Chương 223: Ngữ Kinh Tứ Toạ
– Ta dự định sẽ tìm kiếm các nhân tuyển tốt, sau đó truyền phương pháp luyện đan mới này về làm việc cho mình, nhưng ngươi biết đấy, luyện đan vốn yêu cầu tố chất.
Phương pháp mới của ta còn yêu cầu tố chất khó nhằn hơn cả phương pháp cũ.Nam tử kia thấy đối phương khựng lại liền nhíu mày.- Tỷ tỷ không tìm được nhân tuyển ?Chỉ thấy nữ tử kia thở dài gật đầu.- Nhưng không chỉ có vậy, từ trước đến giờ, trưởng tộc chính là nam tử.
Ta muốn thay đổi việc này, nhưng….…người họ hàng lạ mặt kia vừa là nam tử, vừa nắm được phương pháp luyện đan nên có thể thuận lý lên ngồi vị trí trưởng tộc.
Khả năng còn sẽ thâu tóm luôn cả ta.Đối diện, nam tử kia nghĩ gì đó, phì cười.- Ái dà, cái tên họ hàng kia của tỷ thật đáng ghét không biết điều a, dù là thương nhân nhưng thứ lỗi ta có chút cực đoan nói thẳng, ngươi…….chỉ cần gϊếŧ quách tên kia là xong chứ gì ?Nữ tử kia trợn tròn, không lâu sau bật cười.- Không ngờ ngươi không hiền lành như vẻ ngoài a.
Nhưng……tên họ hàng này hành tung vô định, lại được các trưởng bối bảo vệ nghiêm ngặt, ta đã ra tay nhưng đã thất thủ.Khuôn mặt nữ tử có chút chán nản.- Kế hoạch bại lộ, hiện tại ta……còn có khả năng bị trưởng bối trách phạt nữa.Nam tử kia nghe vậy liền thở dài.- Chả trách tỷ tỷ lại chán nản như vậy a.Nử tử kia khuôn mặt phức tạp.- Ta đã làm hết sức có thể để mang lại những điều tốt nhất cho gia tộc, nhưng đáng tiếc kết quả lại thành như vậy.
Ta đôi khi có cảm giác thượng thiên….
không đứng về phía ta.Nhấp một ngụm rượu, khuôn mặt ửng đỏ của nàng ta lắc nhẹ mấy cái.- Càng lúc càng nghi ngờ chính mình, phải chăng từ trước đến giờ đều là ta tự huyễn hoặc bản thân….
phải chăng…miễn vi kì nan.(*Miễn vi kì nan: Gắng gượng làm việc quá khả năng của bản thân, miễn cưỡng làm một việc không muốn làm )- Bây giờ quả thật lực bất tòng tâm a !Nam tử kia đầu gật gù, qua chừng chục cái hô hấp mới thở dài.- Vấn đề của tỷ tỷ quả thật…… ta chẳng biết phải khuyên như thế nào !- Không sao, dù sao mượn rượu giải sầu cũng không tệ.Nữ tử kia nói dứt lời liền nâng chén, đối diện nam tử kia cũng nâng lên uống cạn.
Rượu chảy vào cơ thể như có luồng hoả diễm chạy loạn bên trong, cảm giác khoan khoái khó tả.
Nam tử kia khuôn mặt có chút thoải mái.
Vươn người tới gần nữ tử kia nhướng mày.- Tỷ tỷ à, ta có chút khó hiểu, vì sao đại ca ngươi lại giao phương pháp luyện đan kia cho tên họ hàng kia mà không phải là tỷ ?Nữ tử kia gật gù.- Có lẽ vì đại ca ta tin tưởng tên họ hàng kia, cũng có lẽ… vì ta là nữ tử.
Không thể thuận lý trở thành trưởng tộc được.Nghe đến đây, nam tử thở dài.- Vậy tỷ có tin tưởng ánh mắt đại ca mình ?- Thật ra mà nói đại ca ta tuy không quá giỏi giang nhưng rất có tầm nhìn, dù vậy ta vẫn có một chút nghi ngờ, nói gì đi nữa, làm gì có ai chắc chắn mọi quyết định của mình đều sáng suốt.
Lão hổ dã hữu đã truân a !(*Lão hổ dã hữu đả truân: Con cọp cũng có lúc ngủ gật, giỏi giang mấy cũng có lúc sai lầm)Ánh mắt nam tử như có ý cười.- Tỷ có ham muốn vị trí trưởng tộc kia ?Dứt lời, chỉ nghe nữ tử bật cười.- Đứng trước quyền lợi, chẳng ai không tham lam.
Nhưng thực sự công tâm mà nói, ta mong muốn ngồi lên ghế trưởng tộc kia chẳng phải vì tham lam mà chỉ là để có quyền lực thay đổi gia tộc theo chiều hướng tốt đẹp hơn thôi a.- Ai dà.
Tiểu đệ thật là nể phục tấm lòng của tỷ tỷ a !Khuôn mặt ửng đỏ của nữ tử có chút miên man.- Có gì đáng nể phục chứ, chỉ là… hữu tâm vô lực thôi a !Đối diện nam tử kia nhìn ra bên ngoài, thấy đám người ồn ã qua lại đông đúc, nhất thời bật cười.- Tỷ tỷ à, thật sự ban đầu ta định khuyên ngươi… nhâm bằng phong lãng khởi, ổn toạ điếu ngư thai.
Nhưng….(*Nhâm bằng phong lãng khởi, ổn toạ điếu ngư thai: Dù gió to nổi lên, vẫn vững vàng ngồi câu cá, khi gặp khó khăn nguy hiểm không dao động)Hắn chẳng nhìn lấy nữ tử kia mà vẫn dán mắt ra tràng cảnh náo nhiệt bên ngoài, chỉ nâng chén lên uống.….
Sau khi nghe rõ đầu đuôi, ta….
lại có một cách nhìn khác.
Ta biết tỷ tỷ cũng là người tu đạo, mà tu sĩ vốn kiêu căng, xem thường thiên ý.- Tu chân ai cũng nghĩ, tu sĩ vốn nghịch thiên mà đi, trái với lẽ thường ý trời.
Nhưng thật sự tiểu đệ thấy….….tu sĩ dù có giãy dụa thế nào đi nữa, vẫn không thể thoát được bàn tay thiên đạo thao túng.
Dù tu sĩ có cố gắng thế nào đi nữa, cũng không thể thoát khỏi pháp tắc thiên địa.- Tu sĩ càng cao giai, càng sống lâu thì hoài thai lại khó, không phải thiên đạo thì là gì ?- Tu sĩ chính phái có thể phục dụng đan dược, nhưng mỗi khi tấn cấp lại vô cùng khó.
Từ Thiên Cảnh trở lên phải độ kiếp, nửa sống nửa chết….
không phải thiên đạo là gì ?- Tu sĩ tà phái mỗi khi tấn cấp vô cùng dễ dàng, nhưng lại không thể hấp thu được linh lực.
Không phải thiên đạo thì là gì ?Mặc cho nữ tử đối diện trợn tròn, nam tử ánh mắt nheo lại vẫn chầm chậm nói.- Có bao giờ tỷ nghĩ, trong quá khứ của mình, có nhiều người đặc biệt chúng ta từng gặp qua, nếu như không gặp họ, cuộc đời chúng ta đã hoàn toàn rẽ sang một hướng khác ?Nữ tử kia ánh mắt có chút mê man như hồi tưởng, qua mấy hô hấp vô thức gật đầu.
Nam tử kia dù không nhìn qua nhưng dường như thấy biểu hiện của nữ tử này, mỉm cười.- Ắt hẳn chúng ta ai cũng từng gặp những người đặc biệt đó.
Và đệ thấy cuộc gặp đó… chính là một trong hàng vạn cách thiên ý đang âm thầm điều khiển cuộc đời chúng ta !!! Trớ trêu thay chúng ta đều….không nhận ra.Khuôn mặt nữ tử lúc này chẳng biết nghĩ gì, khựng lại như thất thần.
Chỉ nghe nam tử nói tiếp.- Nhưng đệ tin, những thứ đang xảy ra, và đã xảy ra… là những thứ thích đáng và tốt nhất mà thiên đạo đã lựa chọn cho chúng ta.- Vì vậy với tỷ tỷ, ta nghĩ….Nam tử kia khuôn mặt ửng đỏ, bật cười nhìn sang.- Đôi khi….
nhân tại ốc diêm hạ, bất đắc bất đê đầu !- Đôi khi… phá quán tử phá xuất… cũng không hẳn là lựa chọn tệ hại.- Và đôi khi…nhân thế lợi đạo lại là….
lựa chọn tốt nhất.(*Nhân tại ốc diêm hạ: Trong một số hoàn cảnh, khi bị người khác áp chế phải biết tạm thời nhân nhượng, phải làm việc mình không muốn làm)(*Phá quán tử phá xuất : Câu này có ý tiêu cực, nghĩa là chuyện dù gì cũng đã xảy ra rồi thì kệ cha nó, không có kết quả tốt nhất thì thôi, khỏi cần cố nữa )(*Nhân thế lợi đạo: Thuận theo xu thế, chiều hướng mà thay đổi, nương theo hoàn cảnh mà linh động thay đổi theo )Nghe đến đây, nữ tử khuôn mặt chấn kinh.
Chưa kịp mở miệng đã nghe giọng khàn khàn.- Biết đâu trước đây tỷ tỷ thành công gϊếŧ được tên họ hàng kia, ngươi sẽ gặp hậu quả gì đó ? Và chắc gì cái tên họ hàng đó không có năng lực ? Biết đâu hắn sẽ đưa gia tộc đi lên tốt hơn cả tỷ tỷ thì sao ?- Chắc gì một nữ tử như tỷ tỷ trở thành trưởng tộc, mọi người trong tộc không dị nghị, dẫn đến hậu quả rắc rối lớn khác ?- Mọi sự trên đời chẳng có gì vẹn toàn, chắc gì phương pháp luyện đan mới của tỷ hoàn mỹ vô khuyết không có hậu quả ?- Ái dà tỷ tỷ à, ta không có ý chê trách đâu, nhưng mà việc cũng đã rồi.
Minh minh chi trung, tự hữu chủ tể.
Không cần lo lắng làm gì cho mệt đầu a !(*Minh minh chi trung, tự hữu chủ tể: Không có chuyện gì là ngẫu nhiên, mọi thứ trên đền xảy ra đều có an bài )…Và đáng thương thay, vận mệnh lại đang trêu đùa cả đôi nam nữ tử này.Bởi nữ tử kia chính là… Tiêu Mộ Đình ! Nàng ta vì phẫn uất chán nản tất cả kế hoạch đã đổ bể, mới thay y phục tầm thường ra bên ngoài Triệu Hạ Thành rảo bộ khuây khoả, vô tình mới gặp nam tử khôi ngô kia ở thành Tây.Và nực cười thay nam tử kia lại chính là….
Lý Quý đang dùng mặt nạ da người giả trang ! Cả năm qua hắn gϊếŧ không biết bao nhiêu tu sĩ, vậy mà thật sự lại không có bất cứ thông tin gì về Tiêu Mộ Đình, Hà Dạ Tư cùng Du Tần.Vì vậy hắn mới phải dùng đến hạ sách cuối cùng, chính là đánh liều tiến vào Triệu Hạ Thành, nói dối là thương nhân.
Nhưng thực tế lại đang chờ đến đại điển để tìm cơ hội gặp Tiêu Mộ Đình, vừa tìm tung tích của Hà Dạ Tư cùng Du Tần.Hiển nhiên cả hai đều không ngờ người ngồi trước mặt mình lại chính là người mà mình gian khổ tìm kiếm để ra tay.Thật ra cả hai đều là hạng cáo già, vốn dĩ sẽ không thân thiện với một người lạ lần đầu tiên gặp như vậy, nhưng…Lý Quý dùng mặt nạ da người, chỉ thấy hắn là Địa Ma tầng bốn, nhưng trong lúc bị đám người kia cùng xông tới đánh thụ thương, dao động linh lực vô thức vượt qua Địa Ma Cảnh cùng với sát khí bức người toả ra.Vì vậy Tiêu Mộ Đình mới tiến tới đỡ hắn dậy, nàng cũng vì tò mò mà nhận lời chiêu đãi của hắn.Ngược lại, Tiêu Mộ Đình lại có pháp môn quỷ dị nào đó che mắt, khiến Hắc Nhãn nhìn vào chỉ có một luồng sương mờ mịt.
Không phải tu sĩ, mà cũng chẳng phải phàm nhân.
Chính vì vậy Lý Quý mới có hứng thú với nữ tử trước mắt không thôi, bởi Hắc Nhãn chưa bao giờ thất thủ cả.Lý Quý cũng không hề biết rằng, dù là Thiên Ma hậu kỳ nhưng đan điền của Tiêu Mộ Đình lại không hề có bất cứ một hạt châu nào.Đây chính là Triệu Cao Vương đã ra tay, bởi vốn dĩ ba vị trưởng lão của Thông Thời Các đều là Ma Quân, Tiêu Mộ Đình lại chỉ là Thiên Ma, muốn giao quyền bính cho nghĩa nữ nhưng lo ngại các người khác dị nghị.Triệu Cao Vương đã thi triển một pháp môn kì lạ lên đan điền của Tiêu Mộ Đình khiến cho mấy vị trưởng lão kia chẳng ai có thể dò xét được tu vi chân chính của nàng ta cả.
Thậm chí bây giờ có nói nàng ta là Quân cảnh đi nữa, các vị trưởng lão kia cũng đành ngậm ngùi mà gật đầu cho qua…..Tiêu Mộ Đình hiển nhiên không thể nhận ra thân phận của người trước mắt, chỉ thấy nàng ta lúc này vô cùng kinh ngạc khi nghe lời khuyên của Lý Quý.- Ta thật sự không thể tin những lời kia xuất phát từ miệng tên thương nhân như ngươi a !Lý Quý chỉ cười một tràng, vừa rót rượu vừa nói.- Ái dà tỷ tỷ à, thương nhân cũng có người này người nọ chứ a !Chỉ thấy Tiêu Mộ Đình bật cười, nhướng người tới.- Thật sự lời khuyên của ngươi ngữ kinh tứ toạ, khiến tâm trạng ta tốt lên không ít đấy.(*Ngữ kinh tứ toạ: Ám chỉ người ăn nói tài hoa, làm người xung quanh kinh ngạc )Đối diện, Lý Quý miệng nhai không ngớt, phất phất tay.- Tứ toạ tam toạ cái gì chứ, chỉ là thuận khẩu khai hà, cứ xem như ta là người ngoài cuộc nên có cách nhìn khách quan hơn thôi a.(*Thuận khẩu khai hà: thuận miệng nói lung tung )====================================================Ta là Phong Lưu Ca Ca – Tác Dục Tu Ký..