Đọc truyện Dục Tu Ký – Chương 214: Lão Già
Ở đối diện, hai nữ tử loã lồ kia nghe vậy cũng bật cười, nhất thời lắc đầu mấy cái, quay đầu lại vân vê liếm láp mao côn của lão già kia, cũng không để ý nữa.
Lão già ngả đầu ra sau trở lại, giọng nói ồm ồm.- Có rắm mau đánh, hay là….các ngươi chỉ mượn cớ điều tra đến đây ngắm nghía cơ thể uy vũ của lão ?- Ngươi…- Cái lão già khốn kiếp này…Hai nam tử ở sau đang định xông đến đã bị tu sĩ họ Phiên đưa tay chặn lại.
Miệng mấp máy.“Hành lạc ở giữa nơi hoang vắng này, hơn nữa nghe đến Thông Thời Các lại không chút nào sợ sệt”“Cẩn thận một chút, đám người này có chút kì lạ vô cùng khả nghi”“Bắt về trước, điều tra sau”Ba người còn lại nghe tiếng truyền âm ánh mắt chợt loé lên, nhất thời nhìn về sau.
Thấy ánh mắt nam tử họ Phiên mở lớn, cũng phần nào đoán được lão giả này đang đánh chủ ý đến hai nữ tử kia.
Nhưng hiển nhiên chẳng ai dám lên tiếng cả.Ngoại trừ nam tử họ Phiên ra, ba người còn lại đồng loạt tiến đến.
Một nam tử cao gầy quát lớn.- Đáng lẽ chỉ định tra hỏi một chút, nhưng đám người các ngươi có chút không bình thường, đành mời các ngươi theo chúng ta trở về thôi a.Nghe vậy, một trong hai nữ tử đang đang liếm láp mao côn của lão già kia chợt quay lại, khuôn mặt nhăn nhó.- Đám người các ngươi thật là lật lọng….Chưa nói hết câu đã thấy lão giả vươn tới xoa xoa đầu mình, tiểu nữ này chợt quay sang lão già mỉm cười, cũng không nói nữa.Qua chừng mấy hô hấp mới thấy lão già bật dậy, khuôn mặt già nua giãn ra nhướng mày.- Ha ha ha ha.
Lão có ý này hay hơn.
Hay là…- Để lão tiễn các ngươi….….về một đoạn ?Lão chưa nói hết câu, bàn tay ở sau chiếc ghết chợt động, nhất thời bán kính bốn trượng hình tròn lấy nam tử họ phiên làm trung tâm chợt sụp xuống không chút báo trước, hệt như đạng tạo ra một chiếc giếng khổng lồ vậy.Nhưng nói gì đi nữa, cả bốn người cũng đều là tu sĩ, phản ứng vô cùng mau lẹ, thấy dị biến dưới chân tuy có cả kinh nhưng đều đồng loạt phóng lên cao.“Vùn vụt”Nhưng vừa phóng lên chưa tới hai trượng, vô số xúc tu hệt như chương ngư từ hư không vô thanh vô thức xuất hiện, cuốn lấy chân các tu sĩ này thô bạo kéo xuống.Tu sĩ họ Phiên chấn kinh, không chút suy nghĩ niệm pháp quyết, truyền linh lực vào các xúc tu cát dưới chân mình, chỉ thấy trong nháy mắt các xúc tu cát chợt khựng lại.
Tu sĩ họ Phiên ánh mắt chợt cả kinh, mặc kệ đồng bạn mình mà thuấn di cực hạn.“Vèo”“Ào ào ào ào”Nhanh như chớp, tu sĩ họ Phiên vừa biến mất thì xung quanh bán kính bốn trượng kia, vô số xúc tu cát phóng lên cao, nối liền nhau, tạo thành một lồng giam bán cầu kín kẽ, hoàn toàn làm bằng cát giam lấy ba tu sĩ Địa Cảnh còn lại.
Nhìn qua lồng giam, chỉ thấy ba tu sĩ này đang hốt hoảng chật vật với các xúc tu từ trong các lỗ đen bí ẩn, đang cuốn chặt lấy chân mình kéo xuống dưới lòng đất.Tu sĩ họ phiên kia vừa chật vật thuấn di ra ngoài, ánh mắt không dấu nổi chấn động.- Cầu Sa Ngục ? Lão già này là tu sĩ Thông Thời Các ?- Có gì đó không bình thường, Địa Cảnh vốn không thể sử ra thức này nhanh như vậy được.Dứt lời lão ánh mắt loé lên, niệm pháp quyết đặt tay xuống bên dưới cát.
Một cột cát rộng hơn hai trượng chợt đẩy lão lên cao gần mười lăm trượng.
Từ thân của cột cát khổng lồ này, bất ngờ phóng ra vô số sa chông đủ mọi kích thước về phía chiếc lều nhỏ kia.“Vù”Nhưng chỉ còn cách chiếc lều chừng hơn ba trượng, nghe một tiếng vù lớn, một bức tường cát cao chót vót từ bên dưới chợt lao lên, tạo thành một tấm khiên lớn đón đỡ toàn bộ các sa chông kia.“Ầm ầm” “ầm ầm”Tiếng sa chông va chạm với tường cát nổ đinh tai nhức óc.Tu sĩ họ Phiên nhíu mày, đang niệm pháp quyết thì thấy mặt cát dưới chân mình rung động từng tràng mãnh liệt.
Bất ngờ bên dưới mặt đất, vô số hạt cát mịn nối đuôi nhau đồng loạt bay vút lên cao, khiến cả một vùng hoàn toàn mù mịt không thấy gì, đang giữa trời nắng mà hệt như chập tối.Lão giả này chấn kinh vội phóng thần thức dò xét, nhưng những hạt cát li ti lơ lửng bao quanh lão như kì đà cản mũi.
Khiến thần thức phóng ra chậm hơn vô số lần, lão khuôn mặt vô cùng khó coi.- Chính là Bạo Sa Phệ, tên này chắc chắn không thể là Địa Cảnh.- Nhưng kì quái sao lại có thể ngăn cản thần thức ?Tu sĩ họ Phiên này cũng chẳng lạ lẫm gì chiêu thức này, đây là một chiêu thức đặc trưng của tu sĩ cao giai của Kim Sa Giới.
Chiêu thức này vốn để tích tụ cát nhanh hơn, thường được thổ tu sĩ sử ra để có thể tấn công từ mọi hướng, không riêng gì dưới mặt đất.Lão ta dù sao cũng lịch lãm không ít, cũng nhanh chóng định thần.
Cắn đầu ngón tay đặt tay xuống cột cát dưới chân.
Nhất thời cát từ bên dưới dồn dập chảy lên phía trên khiến cột cát này càng lúc càng phình to ra.
Nhất thời cũng vô số hạt cát mịn li ti từ cột cát này tán ra không khí, hoà cùng với lớp bụi cát ban nãy.Khiến ánh sáng mặt trời trên đầu càng lúc càng yếu ớt.
Có thể thấy tu sĩ họ Phiên này cũng sử ra chiêu thức Bạo Sa Phệ, y hệt như lão già bên dưới.Tu sĩ họ Phiên này kinh nghiệm vô cùng phong phú, lão sử ra chiêu này tấn công chỉ là phụ, chân chính là để phòng thủ các đòn tấn công bất ngờ của lão già bên trong căn lều.
Vì không thể phóng thần thức ra xa, hắn lại dùng chính trụ cát dưới chân mình, dùng linh lực thẩm thấu vào mới dùng Bạo Sa Phệ tán lớp bụi cát ra không khí.Linh lực bên trong bụi cát này chính là thứ giúp tu sĩ họ Phiên này có thể nắm bắt được tình hình khi không thể phóng thần thức.Bên trong bụi cát mù mịt, ánh mắt lão bất ngờ loé lên, nhanh chóng nhảy ra khỏi cột cát dưới chân.“Vụt”“Ầm” “Ầm” “Ầm”Ngay vị trí tu sĩ họ Phiên vừa đứng, có vô số sa chông cắm đến liên tiếp.
Chưa rơi xuống đất, đã có một cột cát khác từ bên dưới nhô lên đỡ lấy tu sĩ hắn.
Nhìn sang cột cát cách đó không xa bị cắm chi chít hệt như lông nhím.Hắn ánh mắt có chút phân vân, qua mấy cái nháy mắt liền hiện lên quyết tâm, tế ra một chiếc ấm trà nhỏ.
Cắn đầu ngón tay, nhỏ lên chiếc ấm, niệm pháp quyết liên tiếp.Bất ngờ từ trong chiếc ấm, cát màu trắng tinh chảy ra bên ngoài, dần dần tạo thành hai nhân ảnh bộ dạng giống hệt như mình, khí tức cũng không khác gì.
Lúc này tu sĩ họ Phiên chợt đanh lại nghiến răng nghiến lợi.Hắn niệm pháp quyết phất tay, hai nhân ảnh giống hệt mình kia chốc lát phân ra hai hướng lao đi.
Khuôn mặt hắn liếc về lớp cát bụi mù mịt phía bên trái vô cùng phức tạp.- Nếu là Địa Cảnh thì ba người này chắc chắn không liên can gì đến việc đồ sát gần đây.
Nhưng chân chính chiến đấu qua, thực lực rõ ràng là Thiên Cảnh, thậm chí còn có phần nhỉn hơn cả ta.
Hơn nữa đan điền là người chính phái nhưng lại dùng pháp môn tà phái của Thông Thời Các.- Khả năng rất lớn ba người này chính là hung thủ.- Thật sự dốc hết vốn liếng, chưa biết ai thắng ai bại, nhưng nhiệm vụ là nhiệm vụ, ta không thể mạo hiểm.
Cần phải nhanh chóng trở về báo cáo tin này.- Thứ lỗi, ta…….không thể cứu các ngươi được.Dứt lời tu sĩ họ Phiên quay phắt lao về phía sau lao người đi.
Hắn cũng vô cùng cẩn thận thuấn di liên tiếp mấy lần, chỉ còn cách mấy đầu phi cầm chừng năm mươi trượng thì.“Phập… phập…”Hai sa chông bén nhọn từ hư không lao ra nhanh như thiểm điện xuyên thấu bụng tu sĩ họ Phiên này, trước ánh mắt ngơ ngác khó tin của hắn.Chỉ thấy hắn quỵ thụp xuống, liếc vết thương chí mạng bên dưới, ánh mắt mở lớn.Chợt hắn giật mình từ từ ngước lên nhìn về phía trước.
Chỉ thấy trong hư không, nhân ảnh lão già trần truồng hiện ra.
Tu sĩ họ Phiên như quên cả đau đớn.- Ngươi… làm sao phát hiện ra ta là chân thân ?Lão già chầm chậm đi đến mỉm cười.- Chỉ là trò trẻ con thôi a.
Trong cả ba người, chỉ có duy nhất một mình ngươi đan điền du chuyển, hai tên kia….
đan điền trống rỗng.- Ngươi…làm sao ngươi biết được bên trong…Hắn thất thần ánh mắt trầm xuống, đang nói đến đây bất giác giật mình liếc nhìn những đồ đằng hệt như những hình xăm của phàm nhân, có đủ mọi hình dạng hoa văn kì lạ đang chuyển động quỷ dị trên cơ thể trần trụi của lão già.Các đồ đằng này còn khiến hắn sợ hãi hơn cả thấy các sa chông đang xuyên qua người mình.
Miệng tu sĩ họ Phiên vừa phun trào máu, vừa thều thào.- Thiên Thư… là Thiên Thư… giống Triệu Các chủ….…Không…đồ đằng thậm chí còn nhiều hơn…ngươi… rốt cuộc là ai ?Lão già kia ánh mắt thoáng qua bất ngờ, nhìn xuống các đồ đằng di động trên người mình nhướng mày gật gù, sau đó mới liếc lên tu sĩ họ Phiên.- Ta….Nói đến đây, lão già trần truồng kia đưa bàn tay lên đầu tu sĩ họ Phiên, nháy mắt mỉm cười.- ….là ác mộng của Kim Sa Giới……..