Bạn đang đọc Dục Tiên Đồ – Chương 173: Thành Lập Tông Môn
Sở Nhược Đình đã ghé Vĩnh Chương Giới lúc lang bạt vũ trụ.
Hồi ấy, tu vi cao nhất Vĩnh Chương Giới là cấp thiên tiên, nay tu vi cao nhất đã thành chân tiên.
Trong giai đoạn xông pha thăng cấp, nàng tiện tay cứu một cậu bé ốm yếu.
Sau khi lành bệnh, cậu bé khóc lóc van nài làm đệ tử của nàng.
Sở Nhược Đình thấy cậu đáng thương nên dạy pháp quyết cho cậu suốt ba năm.
Ba năm trôi qua, nàng bế quan một trăm chín mươi năm, lĩnh hội đạo lý rồi phi thăng thượng giới luôn.
Sau đấy cũng chẳng liên lạc với cậu đệ tử trên trời rớt xuống nữa.
Nào ngờ quay đi quay lại, cuối cùng nàng lại quay về chốn xưa.
Sở Nhược Đình thử liên lạc với Lý Trường Lâm bằng bùa truyền âm nàng để lại, chờ giây lát là đã có hồi đáp.
Vật đổi sao dời, Lý Trường Lâm không còn là đứa bé miệng còn hôi sữa.
Ông đã hơn ngàn tuổi, tóc bạc nhưng da hồng hào, là chân tiên đệ nhất Vĩnh Chương Giới.
Lý Trường Lâm không ngờ trước khi phi thăng còn được gặp lại ân sư thuở thiếu thời.
Cảm xúc vị chân tiên bùng nổ, ông cưỡi mây đạp gió mà nhào vào lòng Sở Nhược Đình, lệ rơi đầy gương mặt già nua, “Sư phụ ơi sư phụ–”
“Khoan đã! Ngươi là ai?”
Lý Trường Lâm lớn tuổi, tóc loe hoe vài cọng, tự dưng bị người khác túm tóc nên ông kêu đau vang trời.
Sở Nhược Đình vỗ tay Tạ Tố Tinh, nhíu mày bảo, “Nãy ta nói rồi còn gì? Đây là đệ tử ta từng thu nhận.”
Tạ Tố Tinh bĩu môi nhưng vẫn buông tay ra.
“Trường Lâm, tu vi con tiến bộ rất nhiều.”
“Đều nhờ sư phụ dạy dỗ.”
Lý Trường Lâm nói xong mới thấy bảy người đàn ông tuấn tú với những phong cách khác nhau vây quanh Sở Nhược Đình.
Ông nheo mắt quan sát và nhận ra toàn người lạ mặt, thế là ông tò mò hỏi, “Sư phụ, mấy vị này là…”
“Đạo lữ của ta.”
“Ớ?” Lý Trường Lâm buột miệng, “Sao đệ tử không thấy Vân Kiêu tiên quân? Đệ tử nhớ hồi trước người vào bí cảnh Huyền Thiên cùng Vân Kiêu tiên quân, trai tài gái sắc làm bao người ghen tỵ…”
“Ấy ấy ấy, dừng! Dừng ngay!”
Sở Nhược Đình căng thẳng giơ tay che miệng Lý Trường Lâm.
Nhưng quá muộn rồi, sắc mặt bảy người biến đổi kịch liệt.
Mặt Hách Liên U Ngân vặn vẹo hết cả, hắn phẫn nộ đẩy mọi người rồi chất vấn Lý Trường Lâm, “Vân Kiêu hay Quả Ớt[1] tiên quân gì đó là đứa nào? Ngươi nói kỹ cho bản tọa nghe coi!”
Lý Trường Lâm đường đường là Hoài Bích chân tiên, đáng lý ra không tới lượt tu sĩ hạ giới lấn lướt ông.
Ai dè người này vừa hỏi xong là đôi mắt nam tu ăn mặc quý phái đứng cạnh bên đỏ hoe, tay phải hắn siết cán quạt chặt đến mức đốt ngón tay trắng bệch.
Tạ Tố Tinh khoanh tay trước ngực, cắn răng chẳng nói tiếng nào.
Ngược lại, Nhạn Thiên Sơn với Tuân Từ vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh.
Hồi lâu sau, Huống Hàn Thần cười nhạt, “Thái độ gì đấy? Vạn năm tịch mịch thì Nhược Đình cũng cần người ở bên bầu bạn an ủi.”
Dứt lời, cặp mắt đẹp của hắn thoáng vương lệ.
Mỗi mình Kinh Mạch không ủ ê, hắn cao hứng hỏi Sở Nhược Đình, “Sở Sở, Quả Ớt tiên quân muốn nhập hội với chúng ta hả?”
“Không đời nào!”
Sở Nhược Đình vung tay áo, “Tình thế lúc ấy cấp bách, tu vi ta không cao lắm trong khi Vân Kiêu tiên quân là người xuất sắc nhất vào thời điểm đó.
Ta ra ngoài cũng cần xã giao chứ bộ, nên mới cùng hắn vào bí cảnh săn yêu thú… Là chuyện bất khả kháng thôi! Quan hệ giữa ta với Vân Kiêu tiên quân là quan hệ quân tử, mọi người đừng nghĩ bậy.
Trên hết là hắn đã phi thăng và rời khỏi đây từ lâu.”
Mấy người đàn ông nghe vậy mới khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Lý Trường Lâm thấy bầu không khí sai sai bèn vội vàng ra mặt hòa giải.
Ông nói mình đã chuẩn bị tiệc, mời Sở Nhược Đình cùng đạo lữ đến động phủ dùng bữa.
Trà nước rau củ của Vĩnh Chương Giới toàn đồ tốt, Sở Nhược Đình vui vẻ đồng ý vì muốn giúp tu vi bảy người gia tăng.
Nàng là chân thần song bảy đạo lữ cần tu luyện từng bước một.
Lý Trường Lâm chủ động nhường động phủ khi biết Sở Nhược Đình tính sống tại Vĩnh Chương Giới một thời gian.
Sở Nhược Đình lắc đầu, “Thế sao được, con sắp phi thăng, linh khí của động phủ này quan trọng nhất đối với con.”
Xuyên suốt bữa tiệc, hai người cứ khách khí từ chối mãi chưa xong.
Nhạn Thiên Sơn im lặng nãy giờ, hắn trầm ngâm giây lát rồi bỗng đề nghị, “Nhược Đình, hay chúng ta tự thành lập tông môn.”
“Phải đấy, thành lập một Thanh Kiếm Tông mới tại Vĩnh Chương Giới.” Tuân Từ tán thành.
Hách Liên U Ngân cười gằn, “Sao không xây dựng Vô Niệm Cung của Thấp Hải?”
Kinh Mạch nhỏ giọng nhắc, “Ma quân, hình như ở đây không có Thấp Hải.”
Hách Liên U Ngân: “…”
Sở Nhược Đình hỏi Lý Trường Lâm hiện tại nơi nào ở Vĩnh Chương Giới dư linh khí nhất, Lý Trường Lâm lúng túng đáp, “Núi Vô Lượng là vùng đất quý có phong thủy tốt, tuy nhiên đã bị Quan Thanh Tông chiếm mất rồi.
Tông chủ Quan Thanh Tông rất cứng đầu, tất nhiên sẽ không nhường cho sư phụ.” Hơn nữa tu vi của tông chủ Quan Thanh Tông chỉ kém ông một cấp nhỏ, Hoài Bích chân tiên sao có thể ỷ mạnh hiếp yếu.
Du Nguyệt Minh với Tạ Tố Tinh thì thầm to nhỏ, Huống Hàn Thần liếc hai người trước lúc hỏi, “Tông chủ Quan Thanh Tông có sở thích gì không?”
Lý Trường Lâm ngẫm nghĩ, “Đánh bạc.”
Ông vừa dứt lời là Nhạn Thiên Sơn – người đang nâng chén uống trà – không khỏi bật cười.
“Trong trà có gì vui à? Tự dưng ngươi cười chi vậy?” Hách Liên U Ngân ghé đầu lại xem.
Nhạn Thiên Sơn ngó lơ hắn để nhìn về phía Huống Hàn Thần.
Huống Hàn Thần nhanh trí hiểu ngay, hắn cười tủm tỉm với Sở Nhược Đình, còn tiện thể tranh công, “Nàng xem nhé, mai ta sẽ đập Quan Thanh Tông một trận!”