Bạn đang đọc Dục Tiên Đồ – Chương 169: Nỗi Phiền Muộn Của Từ Viện Sư Tỷ
Dạo này Từ Viện buồn phiền quá đỗi.
Thanh Kiếm Tông phát sinh bê bối lớn dẫn tới địa vị và thanh danh tụt dốc không phanh.
Nàng không biết sao lời đồn có thể lan truyền khắp Phù Quang Giới.
Mà rõ ràng chưởng môn bỏ chạy cùng tiểu sư muội thì họ đồn đãi thành chưởng môn chạy cùng cô em vợ, hay là chưởng môn vét sạch tài sản Thanh Kiếm Tông rồi dắt cô em vợ bỏ trốn.
Đệ tử cũng bỏ môn phái, Thanh Kiếm Tông từng đông như trẩy hội mà nay vắng ngắt.
Từ Viện không muốn đi.
Rất nhiều sư huynh sư đệ khuyên nàng rời Thanh Kiếm Tông, nhưng nàng sống ở đây từ nhỏ nên dành tình cảm to lớn cho nó.
Chưa kể có gia nhập môn phái khác thì ai sẽ coi trọng kẻ không thiên phú lẫn tu vi như nàng.
Hồi Vương Cẩn còn ở tông môn, ông ta sẽ rèn pháp khí hoặc điều chế đan dược để buôn bán.
Các thế lực nhỏ dưới trướng Thanh Kiếm Tông luôn cung phụng theo thông lệ, vì vậy tông môn chẳng lo vấn đề ăn mặc.
Còn hiện tại á: đại sư huynh bị thương nặng và vẫn hôn mê, các thế lực nhỏ đã sớm dừng cống nạp, mọi việc lớn nhỏ trong tông môn đều đến tay Từ Viện cùng hai sư đệ.
Bọn họ bán hết những món đáng giá của Thanh Kiếm Tông rồi lấy tiền mặt xin lỗi các tu sĩ bị bữa tiệc linh quả chọc giận.
Sau khi giải quyết sự việc tương đối ổn thỏa, bọn họ kiểm toán mới phát hiện Thanh Kiếm Tông nghèo tới mức hết thức ăn!
Thập Cửu sư đệ gõ bàn tính lạch cạch, hắn lo sốt vó, “Từ Viện sư tỷ, chúng ta chỉ còn vài viên linh thạch thượng phẩm.”
Chút tiền còm đấy chả đủ mua Tục Mệnh Đan[1] cho đại sư huynh.
Bọn họ lớn lên cùng vị đại sư huynh khiêm tốn lại nhân hậu, không ai muốn trơ mắt nhìn huynh ấy chết trên giường bệnh.
Từ Viện triệu tập toàn bộ tông môn, cả đám vét từng đồng một và mua hai viên Tục Mệnh Đan.
Hơn nửa năm trôi qua, Thanh Kiếm Tông chẳng hề khởi sắc.
Từ Viện thấy cứ thế này thì nguy to, nàng quyết định ghé thăm đại sư huynh đang nằm mê man trên giường.
Thiếu nữ ngồi yên cạnh giường, miệng độc thoại liên hồi, “Đại sư huynh à, chúng ta không bán nổi đống đan dược tháng này.
Các tu sĩ vừa nghe đan dược do Thanh Kiếm Tông điều chế là hùa nhau kêu có dâm độc.
Trời ơi, dâm độc cái khỉ gì.”
“Thanh Kiếm Tông thu không đủ chi, mấy tiểu đệ tử đang há mồm chờ cơm đấy.”
“Huynh xem, ta đâu thể mặc kệ họ.
Họ đã chọn ở lại khi Thanh Kiếm Tông gian nan nhất, ai đời lại đuổi người ta đi.”
“À, giờ Thập Cửu sư đệ đổi nghề giúp người phàm trừ tà.
Thiêu vàng mã, nhảy cầu thần, một ngày làm ba đợt cúng bái mới tạm thời duy trì kế sinh nhai cho Thanh Kiếm Tông.”
“Đại sư huynh tính hôn mê tới bao giờ?”
Từ Viện tha thiết hy vọng hắn chỉ bảo mình.
Chắc trời xanh nghe tiếng nàng thỉnh cầu nên sau hơn nửa năm bất tỉnh, đầu ngón tay Tuân Từ nhẹ nhàng giật giật.
Từ Viện mừng như điên, nàng áp sát giường, “Sư huynh! Huynh sắp tỉnh hả? Có gì chỉ giáo ta không?”
Đại sư huynh mà tỉnh dậy thì coi như Thanh Kiếm Tông có đầu tàu đáng tin cậy.
Tròng mắt bên dưới lớp da khép chặt chuyển động liên tục, Tuân Từ run rẩy vươn ngón trỏ viết xuống mép giường một chữ “mộc”.
“Mộc? Là sao?” Từ Viện nôn nóng hỏi, “Sư huynh đừng ngất nhé! Huynh viết thêm mấy chữ đi!”
Đáng tiếc Tuân Từ không nghe thấy.
Thức hải hắn lại chìm vào bóng tối.
Kể từ đấy, Tuân Từ trở về như trước kia, ngón tay hắn không động đậy tí nào.
Từ Viện gọi mọi người đến thảo luận chữ “mộc” của đại sư huynh mang ý nghĩa gì.
Thập Cửu sư đệ vừa vuốt cằm, vừa đi tới đi lui.
Hắn nghiêm túc phân tích, “Bốn mùa ở Thanh Kiếm Tông đều là mùa xuân.
Xuân thuộc mộc, năm nay thiên can Giáp[2] thuộc mộc, địa chi Dần[3] thuộc mộc.
Đại sư huynh là người thực vật, mà vậy thì cũng thuộc mộc!” Hắn đột nhiên giác ngộ chân lý, tay vỗ bôm bốp, “Đại sư huynh bảo chúng ta trồng rau củ, đây cũng là một con đường phát tài.”
Mọi người càng nghĩ càng thấy có lý.
Trồng linh thực kiếm tiền đơn giản hơn nhiều so với khổ tâm luyện đan luyện khí, đúng không?
Từ Viện đập bàn, “Được! Chúng ta sẽ trồng trọt!”
Oo———oOo———oΟ
Lúc Du Nguyệt Minh biết tình cảnh khốn khổ của Tuân Từ, hắn nhanh chóng mời danh y trị liệu cho đối phương vì cảm kích việc Tuân Từ liều mình chặn đòn trí mạng thay Sở Nhược Đình.
Ai dè vừa bước vô Thanh Kiếm Tông, đập vào mắt hắn là cảnh tượng những đệ tử từng cưỡi kiếm bay lượn đang vác cuốc hăng say đào đất.
Du Nguyệt Minh kinh ngạc lùi ra cổng chính, hắn ngẩng đầu xem tấm biển do ngỡ mình đến nhầm chỗ.
“Úi trời! Du thiếu chủ tới! Chúng ta thất lễ quá, không tiếp đón sớm.“
Từ Viện buông cuốc rồi chắp tay về phía hắn.
Sắc mặt Du Nguyệt Minh tái nhợt trước đôi chân lấm lem bùn đất của nàng.
Hắn liên tục bước lùi, còn dùng quạt xếp che mũi, “Ta muốn gặp Tuân Từ.”
Du Nguyệt Minh nói vắn tắt mục đích đến, Từ Viện vui sướng sai người đưa hắn cùng y tu tới chỗ Tuân Từ.
Thiếu nữ dõi theo đoàn người rời đi, nàng dựa vô cây cuốc mà cảm khái, “Vậy là đại sư huynh được cứu rồi.”
Tay Thập Cửu sư đệ tưới cây, miệng thì mắng, “Vương Cẩn và Kiều Kiều là hai con bạch nhãn lang, sao sánh bằng Du thiếu chủ!”
Từ Viện cũng giận dữ rủa, “Những kẻ đê hèn ắt sẽ gặp trừng phạt, chưa biết chừng bọn họ đã bị sét đánh chết.”
“Không biết giờ nhị sư tỷ ra sao, mong Dương Minh đừng đả thương tỷ ấy.”
Từ Viện nghĩ đến Dương Minh là nỗi căm tức tăng vọt.
Thằng khốn hết quậy banh Thanh Kiếm Tông rồi bắt cóc nhị sư tỷ.
Thế nhưng Từ Viện chẳng tìm ra người giống Dương Minh ở quanh mình – một người biết thưởng thức những bộ xiêm y đẹp đẽ không trùng lặp mà nàng mặc hằng ngày.
Từ Viện nhịn hết nổi bèn chọt tay Thập Cửu sư đệ, “Thập Cửu, ngươi thấy bộ váy hôm nay ta mặc đẹp không?”
Thập Cửu vò đầu, “Sư tỷ mặc y chang mấy hôm trước mà.”
“Giống điểm nào! Hôm kia là đỏ đậm, hôm qua là đỏ nhạt, hôm nay là đỏ son!”
“Chúng đều là màu đỏ còn gì?”
“…Thôi, ngươi cút được rồi.”
Chú thích
[1] Đan dược kéo dài sinh mệnh.
[2] Thiên can bao gồm mười can: Giáp, Ất, Bính, Đinh, Mậu, Kỷ, Canh, Tân, Nhâm, Quý.
Thiên can Giáp đứng đầu mười thiên can và giáp chỉ vỏ hạt cây cỏ; trong ngũ hành thì can này tương ứng với mộc.
[3] Địa chi gồm mười hai chi hay chính là mười hai con giáp: Tý, Sửu, Dần, Mẹo, Thìn, Tị, Ngọ, Mùi, Thân, Dậu, Tuất, Hợi.
Theo ngũ hành, Dần tương ứng với mộc.