Đọc truyện Đức Phật Và Nàng – Chương 73: Trên đỉnh núi phía Đông
Tôi tròn xoe mắt ngắm
nhìn căn phòng hoa lệ trước mặt, rồi quay sang Rajiva dò hỏi, nhưng chỉ thấy
trên gương mặt gầy guộc của chàng là nụ cười hạnh phúc và mãn nguyện, đôi
đồng tử màu xám nhạt không ngừng dõi theo từng biểu cảm của tôi. Thấy tôi quá
đỗi ngạc nhiên, niềm vui nở bừng trên gương mặt chàng, kéo dãn đôi mày thường
ngày vẫn nhíu lại, và quét sạch những u sầu đè nặng nhiều tháng qua.
– Đây là nhà trọ lớn
nhất trong thành Guzang của Lý Cảo. Gặp phải nạn đói, nên tạm thời đóng cửa.
Hôm nay, ông ấy cho chúng ta thuê trọ miễn phí căn phòng thượng hạng nhất ở
đây.
Chàng ôm lấy vai tôi
dịu dàng nói: – Việc trong nhà nàng không cần bận tâm, ta đã căn dặn Hô
Diên Bình. Hôm nay, nàng hãy vui vẻ đón sinh nhật lần thứ hai mươi bảy của mình
ở đây nhé!
Tôi nhìn lại căn phòng
thoáng đãng, sạch sẽ, đã bao lâu rồi mới lại được nhìn thấy một nơi đẹp đẽ thế
này? Sống mũi cay cay, chưa kịp cất lời đã nghe thấy có tiếng gõ cửa. Chàng tủm
tỉm cười, đỡ tôi ngồi xuống ghế, tự mình ra mở cửa.
Cửa vừa mở, tôi liền
ngửi thấy hương thơm ngào ngạt, là mùi thơm của thịt! Khứu giác của kẻ luôn
luôn trong trạng thái nửa ngày chịu đói, lâu dần đã trở nên vô cùng nhạy bén.
Chàng nói lời cảm ơn, bưng vào một bát mì nóng bốc hơi nghi ngút, đặt trước mặt
tôi. Tôi tròn xoe mắt, thèm thuồng, miệng nuốt nước bọt ừng ực.
Bát mì rất to và rất
đầy, bên trên là những lát thịt mỏng. Một mình tôi không thể ăn hết, thầm nghĩ,
đây hẳn là “thâm ý” của Lý Cảo.
Chàng đưa đũa cho tôi,
dịu dàng cười bảo:
– Đây là mì trường
thọ, dành cho ngày sinh nhật. Nàng từng nói, ở thời đại của nàng, nếu không có
bánh ngọt, người ta sẽ ăn mì vào ngày sinh nhật, với mong muốn được trường thọ…
Tôi xúc động, sụt sịt,
ngước nhìn chàng, tươi cười:
–
Chúng ta cùng ăn nhé! Chàng lắc đầu, khẽ đáp:
–
Nàng ăn đi. Nàng quên là ta không được phép dùng bữa sau giờ ngọ rồi ư?
–
Đó là trong điều kiện bình thường, còn bây giờ nạn đói đang hoành hành, Phật tổ
chắc chắn sẽ thấu hiểu.
Tôi
gắp một miếng thịt, đưa tới miệng chàng, nũng nịu: -Chàng không ăn, em cũng
không ăn. Chàng nhìn tôi chăm chú, nở nụ cười tươi tắn, khẽ gật đầu, ngoan
ngoãn đón lấy miếng thịt và nhai ngon lành. Một bát mì mà hai chúng tôi ăn mãi
không hết. Bởi vì, tôi phải chờ chàng ăn hết một miếng mới chịu ăn miếng tiếp
theo. Lúc đầu chàng chỉ ăn chút ít cho tôi vui lòng. Nhưng chàng ăn bao nhiêu,
tôi sẽ ăn bấy nhiêu, chàng bảo no rồi, tôi cũng gác đũa bảo no rồi. Chàng đành
đầu hàng, cùng tôi ăn cho bằng hết bát mì, húp cạn cả nước dùng.
Hôm
nay tôi đã được một bữa no đã đời! Tôi chường bụng trống ra trước mặt chàng,
nói rằng đây là bát mì ngon nhất mà tôi từng ăn. Và chắc chắn trên đời này sẽ
không có món gì ngon hơn thế nữa.
Chàng
mỉm cười nhìn tôi tíu tít nói cười, dịu dàng gạt sang bên những sợi tóc mai lòa
xòa trước trán tôi, bảo tôi ngồi chờ một lát. Rồi chàng lẳng lặng đi ra ngoài,
lát sau chàng quay lại, tủm tỉm cười.
Chàng
đưa tôi ra khỏi căn phòng khi nãy, để đến một căn phòng khác sau vườn. Đó là
một phòng nhỏ, kín đáo, chỉ có một cửa sổ nhỏ trên nóc nhà, hai bên trái phải
đều có một chậu than hồng, một bức bình phong đặt giữa nhà, phía sau, hơi nước
bốc lên nghi ngút, khiến cho căn phòng trở nên ấm áp. Mấy chú nhỏ xách nước
nóng bước vào, đổ xong, liền bước ra và đóng cửa lại.
Chàng
vẫn mỉm cười không nói, dắt tôi vòng ra phía sau tấm bình phong, tôi thấy một
thùng gỗ cỡ lớn đang nghi ngút hơi nước. Tôi nuốt nước bọt thèm thuồng, kể từ
khi nhà tôi biến thành trại tị nạn, đến nay đã hơn một tháng chúng tôi không hề
tắm rửa, để tiết kiệm củi lửa. Thường ngày, tôi đã phải cắn răng chịu đựng mùi
hôi bốc ra từ cơ thể và đầu tóc ngứa ngáy, vô cùng khó chịu. Khi đến nhà Mông
Tốn giảng bài, anh ta nhiều lần bịt mũi, nhăn mặt, đề nghị tôi đi tắm gội,
nhưng tôi không yên tâm về con người này và lo lắng sẽ gây chuyện đàm tiếu
không hay. Thà cứ để bản thân bốc mùi như vậy, sẽ không khơi dậy hứng thú với
anh ta. Nhưng xin ông trời chứng giám, tôi thèm được tắm nhường nào! – Vợ muốn chồng
ra ngoài, hay là… Chàng cởi dây buộc tóc cho tôi, mái tóc rối bù, bết gàu xổ
tung ra, chàng ghé sát tai tôi thì thào:
–
Hay là ở lại phục vụ nàng?
Hai
má tôi nóng bừng bừng. Chỉ khi thân mật, chàng mới xưng hô với tôi như vậy. Hơi
ấm trong căn phòng thẩm thấu vào từng tế bào da, toàn thân được thư giãn, mồ
hôi tuôn ra đầm đìa. Chúng tôi kết hôn được hơn một năm, đã quen thuộc với cơ
thể của nhau, nhưng chưa bao giờ tắm chung. Chỉ nghĩ như vậy thôi mà mồ hôi đã
chảy ròng ròng, toàn thân tôi đỏ ửng như tôm luộc.
Thấy
tôi bối rối, gương mặt chàng cũng đỏ rực lên. Chàng hắng giọng, chuẩn bị bước ra. Tôi kéo tay áo chàng lại, mặt cúi gằm xuống nền nhà với những
viên gạch lát màu xanh dương.
–
Chàng cũng nhiều ngày không tắm còn gì, em không muốn phải ngửi mùi hôi trên
người chàng nữa đâu.
Tôi
ngước lên nhìn chàng, cười tinh nghịch để che đậy nỗi thẹn thùng:
–
Hôm nay là sinh nhật em, chàng phải chiều theo ý em…
Chàng
cúi người, khẽ đáp:
–
Vợ không nói thì sao chồng biết vợ muốn gì chứ!
–
Chàng…
Tôi
ngắc ngứ, chàng biết trêu chọc người khác từ bao giờ thế nhỉ! Sao cứ ép người
ta phải nói ra những lời này kia chứ!
Nói
thì nói, đã sao nào! Tôi đón lấy ánh mắt chờ đợi của chàng, dõng dạc đáp:
–
Hầu vợ tắm rửa…
Nụ
cười âu yếm lan trên gương mặt chàng tựa như những làn sóng dập dìu, êm ái, hơi
nóng nghi ngút đã phủ lên đôi mắt chàng lớp sương mỏng mờ ảo. Mồ hôi lấm tấm
trên cánh mũi tôi khi toàn thân chìm trong ánh mắt đắm đuối như sóng trào của
chàng.
–
Ừ…
Giọng
chàng thả dài miên man, tôi nghe mà như mê đi, đầu óc bất trị bắt đầu liên
tưởng tới những cảnh tượng ngọt ngào tiếp theo.
Chàng
lồng tay vào tóc tôi bóp nhẹ, bọt xà bông xào xạo. Động tác của chàng không mấy
lành nghề, chốc chốc lại giật mạnh chân tóc tôi. Tôi nén đau, vì không muốn phá
hỏng khung cảnh lãng mạn như trong mơ này mà tôi hằng khao khát và tưởng tượng. Chàng múc một gàu nước ấm, chậm rãi dội từ đỉnh đầu
cho nước thấm vào tóc, chảy xuôi xuống dưới, tôi uốn cong người vặn tóc, mỉm
cười kín đáo. Tôi chợt nhớ tới một đoạn quảng cáo dầu gội đầu với sự diễn xuất
của Châu Nhuận Phát hơn mười năm trước. Người đàn ông ở vào độ tuổi hấp dẫn
nhất ấy cũng gội đầu cho một thiếu nữ tóc dài giống như thế này. Những dòng
nước chảy xuôi, dài miên man và long lanh như những hạt trân châu, lăn trên mái
tóc bóng mượt của cô gái. Khung cảnh ấy đã đọng lại vĩnh viễn trong tim tôi.
–
Chàng cũng vào đi…
Sau
khi tôi gội đầu xong, áo cà sa của Rajiva cũng đã ướt sũng, tôi ấp úng:
–
Nếu không, nước sẽ nguội mất…
Thật
may là hơi nước nghi ngút đã che đi gương mặt như gấc chín của tôi, nhưng tôi
tin, mặt chàng còn đỏ dữ dội hơn. Bởi vậy, khi chàng vừa bước vào và chưa kịp
ngồi vững, đã bị tôi tinh nghịch té nước đầy mặt. Tôi bật cười sảng khoải khi
thấy chàng tá hỏa lấy tay lau mặt. Chàng đưa tay ra bắt lấy vai tôi, cứ nghĩ sẽ
bị chàng “trả thù”, tôi đưa hai khuỷu tay lên chắn trước mặt. Nhưng giọng chàng
dịu dàng vang lên:
–
Ngoan nào…
Những
giọt nước long lanh đậu trên trán, trên má chàng, chầm chậm chảy xuôi theo gò
má, tụ lại nơi chiếc cằm nhọn, thấm vào từng sợi râu lún phún, nhỏ xuống khuôn
ngực chàng theo nhịp thở đều đặn. Nước dâng lên nửa ngực chàng, sự va chạm tạo
thành những lớp sóng nhẹ, lăn tăn. Dưới làn nước làn da màu bánh mật lấp loáng…
Tôi
gắng sức lấy giọng, ánh mắt bị cơ thể chàng thôi miên, không sao dứt ra được:
–
Tay chàng thấm nước có sao không?
–
Không sao.
Chàng
nhấc cánh tay lên, quan sát vết thương đã lành, hàng mi khép hờ, giọng lý nhí:
–
Quay lưng lại đây, để ta kỳ cọ cho nàng.
Tôi
nghe lời, xoay người lại, nhưng đã vô tình chạm phải “vật đó” của chàng, hai má
tôi nóng bừng như bị ánh mặt trời mùa hạ thiêu đốt. Chàng sững người, sau đó áp
sát thân thể nóng bỏng của mình vào lưng tôi, hơi thở nóng hổi phả vào tai tôi,
thì thầm, âu yếm: – Ta muốn nàng…
Toàn
thân tê dại, cảm giác như có một ngọn lửa đột ngột bùng lên từ phần bụng dưới,
bản năng kích thích tôi phát ra những tiếng rên rỉ khe khẽ. Tôi quay đầu lại,
đắm đuối ngắm nhìn đôi mắt sâu hun hút của chàng, môi hé mở, mắt khép lại.
–
Nhưng không phải ở đây, nước lạnh sẽ khiến nàng bị cóng mất.
Chàng
bất ngờ bật cười, khẽ tách ra khỏi tôi, vỗ nhẹ vào trán tôi, bắt đầu công việc
kỳ lưng cho tôi bằng một mảnh khăn tắm.
–
Nên là… nàng đừng tưởng tượng lung tung, tập trung tắm rửa đi.
Tôi
ngượng chín mặt.
Chúng tôi dắt tay nhau ra khỏi buồng tắm, gương mặt cả hai đều đỏ như gấc chín,
không biết có phải vì hơi nước quá nóng hay không? Vừa bước vào một căn phòng
khác và chốt cửa lại, chàng đã lùa tay xuống dưới gáy, nâng đầu tôi lên và hôn
tôi. Tôi tựa lưng vào tường, để mặc môi chàng tìm và cuốn lấy môi mình, để mặc
lưỡi chàng thám hiểm trong miệng mình. Hơi thở của chúng tôi hòa quyện vào
nhau, phả lên má lên mắt lên trán, nóng ran, ngọn lửa khao khát bị kìm nén bấy
lâu, nay đã được dịp cháy bùng.
Đã
bao lâu rồi chúng tôi chưa được dành cho nhau? Kể từ khi nạn đói ập tới, trong
đầu chúng tôi chỉ toàn những vấn đề sinh tồn. Trại tị nạn trong không gian gia
đình quá ư chật chội, dạ dày gõ trống mỗi đêm, trong tình cảnh ấy, ai còn có
thể nghĩ tới thứ gì khác ngoài miếng cơm manh áo? Hôm nay, được ăn một bát mì
to kèm thịt, được tắm rửa sạch sẽ sau một tháng trời nhịn tắm, lại có một căn
phòng sáng sủa, thoáng đãng dành riêng cho hai chúng tôi thế này, ngọn lửa khát
khao ấy không bùng lên mới lạ.
Miệng
chàng vẫn vương vất hương vị của món mì khi nãy, toàn thân chàng vẫn tỏa ra mùi
đàn hương quyến rũ thân thuộc. Đó là mùi vị đặc trưng của cơ thể chàng, mùi
hương ấy đã hớp hồn tôi từ khi chàng còn là một thiếu niên. Bao năm qua, tôi
như một con nghiện, chìm đắm trong mùi hương ấy, không sao “cai” nổi. Tôi tham
lam liếm đầu lưỡi chàng, mời gọi chàng “giao lưu”. Tôi khẽ cắn vào lưỡi chàng,
như để thưởng thức lại hương vị thơm ngon của bát mì khi nãy, “động thái” đó
khiến chàng rên lên khe khẽ.
Hơi
thở ngày một gấp gáp, hừng hực, ngọn lửa trong mắt chàng bùng lên mãnh liệt.
Một tay đỡ lấy vai tôi, tay kia luồn xuống dưới eo tôi, nụ hôn nồng nàn chưa
dứt, chàng đã nhấc bổng tôi lên.
–
Ngải Tình, nàng gầy đi nhiều quá…
Tôi
ngả đầu vào ngực chàng mỉm cười, bàn tay mân mê gương mặt thanh tú với hàng
lông mày dài, cao vút của chàng, dịu dàng nói:
–
Chàng cũng vậy…
Đặt
tôi lên chiếc giường đã được trải một chiếc ga sạch sẽ, chàng trùm người lên cơ
thể tôi, bàn tay với những ngón thon dài, gầy guộc âu yếm vuốt ve gương mặt
tôi, ánh mắt chứa chan yêu thương:
–
Chờ khi nạn đói này qua đi, ta nhất định sẽ vỗ béo cho nàng trắng mập ra mới
được.
Tôi
gật gầu, khẳng khái đáp:
–
Vâng, em đồng ý, béo ục ịch còn hơn là gầy trơ xương, không thèm đua đòi thân
hình siêu mỏng!
Chàng nhìn tôi băn khoăn, không hiểu “siêu mỏng” có nghĩa là gì. Lúc này
tôi làm gì còn tâm trạng giải thích nữa. Tôi níu lấy cổ chàng, cùng chàng
tiếp tục cuộc hân hoan, giao quyện, quấn quít. Hơi thở ngày một gấp gáp, nặng
nhọc hơn, ánh mắt như mê đi, ngón tay chàng tựa như những ngọn đuốc, chạm đến
đâu là đốt cháy cơ thể tôi đến đấy. Chiếc nhẫn cưới treo trên chiếc cổ thiên
nga thon dài của chàng lúc lắc qua lại trên ngực tôi, như muốn kết hợp với
nhiệt độ cơ thể chàng khêu gợi những khát khao cháy bỏng, thầm kín trong tôi.
–
Vợ yêu ơi…
Giọng
nói yêu chiều chộn rộn bên tai, trái tim tôi đập loạn, chờ đợi, khao khát.
Như
con thuyền nhỏ giữa biển động sóng xô, hết lớp này đến lớp khác cuồn cuộn, trào
dâng, sóng thuyền lên đỉnh cao bồng bềnh.
–
Ta yêu nàng…
Mồ
hôi chàng chảy xuôi theo gò má, nhỏ xuống ngực tôi. Chiếc nhẫn cưới đung đưa
trước ngực tôi, đón lấy giọt mồ hôi, rồi lại đung đưa trở về khuôn ngực chàng.
Những dao động qua lại ấy tạo nên trước mắt tôi ảo giác về một chùm sáng rực
rỡ, kỳ ảo như bông hoa trong sương sớm.
–
Ngày mai hãy về, được không?
Tôi
hỏi chàng khi sóng triều của cuộc đam mê đã thôi dâng, hơi thở đã lấy lại nhịp
đều đặn. Tôi biếng nhác tựa người vào bờ vai gầy guộc của chàng, vòng tay qua
chiếc cổ thiên nga quyến rũ của chàng. Thực lòng, tôi không muốn dứt ra
khỏi khoảnh khắc ngọt ngào, say mê này chút nào!
–
Được chứ!
Chàng
kéo chăn cho tôi, dịu dàng nói:
–
Lý Cảo bảo rằng chúng ta có thể ở đây bao lâu cũng được, nhưng như thế không
ổn, ta chỉ đề nghị ông ấy cho mượn phòng một ngày thôi.
–
Một ngày là đủ rồi.
Tôi
cọ người vào vai chàng, lòng đầy mãn nguyện.
–
Chúng ta phải chăm lo cho hơn hai trăm con người trong nhà. Nhưng hôm nay, hãy
tạm quên đi trách nhiệm đó. Bất luận gánh nặng đó nhọc nhằn bao nhiêu, em
mong rằng, chúng ta sẽ chỉ phải nghĩ về nó khi ngày mới bắt đầu. Còn bây giờ,
em muốn chúng ta dành trọn tâm tư cho thế giới của riêng chàng và em… Nụ cười
rạng rỡ đậu mãi trên khóe môi chàng không muốn tắt, chàng nhẹ nhàng gạt sang
bên những sợi tóc lòa xòa, ướt đẫm mồ hôi trên trán tôi, ghé sát vào tai tôi,
thì thào:
–
Ừ…
Chàng
âu yếm ôm tôi vào lòng, mới nằm được một lúc, như chợt nhớ ra điều gì, chàng
bật dậy, với lấy y phục dưới chân giường, lôi ra một vật gì đó. Tôi nhận ra vật
dụng thiết thân của chàng – chiếc vòng mã não tôi tặng chàng năm xưa.
–
Năm nay ta không có tiền để mua quà sinh nhật tặng nàng, đành phải tự làm lấy.
Chàng
đẩy chuỗi hạt ra trước mặt tôi, lúc này tôi mới nhìn kỹ và phát hiện, chiếc
vòng mã não rất dài mà trước đây tôi phải quấn hai vòng mới vừa cổ tay, thì nay
đã được làm thành hai chiếc vòng nhỏ. Chàng chọn ra chiếc vòng nhỏ hơn, đeo vào
tay tôi, chiếc lớn hơn, chàng đeo vào tay mình. Chợt nhớ trước ngày thành hôn,
khi mà tôi đóng giả Hiểu Huyên, chàng đã lồng chiếc vòng mã não vào tay tôi khi
chúng tôi gặp nhau trong lán trại của Pusyseda. Khi ấy, thấy chiếc vòng quá cỡ
so với cổ tay tôi, chàng từng nói, sau này sẽ cắt ra làm thành hai chuỗi, không
ngờ, chàng đã thực hiện lời hứa đó.
–
Em yêu món quà sinh nhật này.
Sống
mũi cay cay, tôi mân mê, lật giở, ngắm nghía chuỗi hạt lóng lánh. Hình như còn
có chữ gì đó, nhìn kỹ mới biết, thì ra trên mỗi hạt mã não nhỏ màu đỏ đều có
khắc các chữ Hán. Đó là bảy chữ tượng hình được khắc rất điêu luyện: “Không phụ
Như Lai, không phụ nàng”.
Tôi
kinh ngạc ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt êm dịu như nhung lụa của chàng đang bao
phủ mình.
–
Chuỗi hạt của ta cũng khắc “Không phụ Như Lai, không phụ nàng”.
Chàng
đưa tay lên cao, lắc lắc chuỗi hạt trước mắt tôi. Như chợt nhớ đến điều gì,
chàng lắc đầu than thở:
–
Nhiều lần ta định đem đi cầm cố, nhưng rốt cuộc vẫn không nỡ.
–
Chàng…
Tôi
ngắm nghía mấy chữ Hán thanh thanh, mềm mại ấy bằng cặp mắt tò mò:
–
Mã não vốn rất cứng, chàng khắc chữ lên đây bằng cách nào?
Chàng
mỉm cười:
–
Ta định tự mình khắc lấy, nhưng mất bao công sức mà vẫn không thành, lại còn bị
cắt vào tay nữa.
Thì
ra vết thương trên tay chàng là do khắc chữ. Không kìm nổi nỗi xúc động,
nước mắt tôi trào ra, tôi nâng bàn tay chàng lên, áp vào trái tim mình:
–
Chàng… sao chàng lại bất cẩn như vậy!
–
Ta không sao! Chàng cười dịu dàng:
–
Hết cách, ta đành nhờ Lý Cảo tìm giúp một thợ thủ công lành nghề. Ông ấy đã
khắc những chữ này bằng mũi khoan kim cương đó.
Thấy
tôi chực khóc, chàng vội vàng sáp lại, thơm vào má tôi:
–
Hôm nay là sinh nhật nàng, không được khóc.
Chàng
kéo tôi vào lòng, cảm thán mà mãn nguyện:
–
Nàng từng nói, câu thơ của nhà sư ấy đã gói trọn ước nguyện của ta trong kiếp
này, đúng không? So với ngài, Rajiva may mắn hơn rất nhiều. Nàng còn nói, vị sư
đó đã viết rất nhiều thơ tặng cho cô gái kia, nàng còn nhớ bài nào không?
Tôi
biết chàng muốn thay đổi đề tài để tôi không khóc nữa. Ngẫm ngợi một lát, tôi
ngồi thẳng dậy, đáp:
–
Thay vì ngâm thơ, em hát cho chàng nghe nhé! Lời bài hát cũng được chuyển thể
từ thơ của vị đại sư đó. Chàng có thể phá giới “tránh xa ca múa hội hè” không?
–
Nàng hát kia mà, tất nhiên là ta bằng lòng.
Chàng
ngồi dậy, quấn chăn bông kín người tôi, nhè nhẹ vuốt tóc tôi, ánh mắt
long lanh như đang cười trong niềm hạnh phúc ngọt ngào. Tôi lấy giọng, cất
tiếng hát đằm thắm:
–
Vầng trăng vằng vặc trên đỉnh núi phía Đông, gương mặt thiếu nữ rạng rỡ trong
tim ta… Nếu ta không gặp gỡ, ta đã chẳng yêu nhau. Nếu ta không thấu hiểu, ta
đã chẳng thương nhau…
Ánh
mắt đắm đuối của chàng không ngừng dõi theo tôi, ánh mắt tán thưởng ấy đã cổ vũ
giọng hát của tôi truyền cảm hơn. Tôi không thể hát những đoạn mà âm vực lên
cao vút như danh ca Đàm Tinh, chỉ có thể cố gắng hát cho ra giai điệu mượt mà,
uyển chuyển của ca khúc, và bản thân cũng tự cảm thấy hài lòng với phần biểu
diễn của mình. Bây giờ tôi mới biết, được hát cho người mình yêu nghe, hạnh
phúc và lãng mạn nhường nào.
Hát
xong, tôi mỉm cười nhìn chàng. Chàng kéo tôi sát vào vai chàng, còn chàng thì
tựa lưng vào thành giường, tấm tắc khen:
–
Nếu ta không gặp gỡ, ta đã chẳng yêu nhau. Nếu ta không thấu hiểu, ta đã chẳng
thương nhau. Tình cảm của ta dành cho nàng, đúng là như vậy đó!
Tôi
tựa vào vai chàng, lồng tay vào bàn tay chàng, nhớ lại những bài thơ tình của
vị Đạt Lai đời thứ sáu – Tsangyang Gyatso. Nhiều bài thơ tình của ngài đã được
chuyển dịch sang tiếng Hán hiện đại, nên Rajiva chưa hẳn đã hiểu được ngay. Bởi
vậy tôi đã chọn một bài thơ mà nhà sư viết theo lối thơ cổ:
–
Một đời ngắn ngủi có bao nhiêu. Mơ được cùng em kết thương yêu. Ước chi trong
kiếp lai sinh ấy. Tựa cửa chờ em dưới ráng chiều.
Hồi
tưởng về cuộc đời ngắn ngủi mà bi kịch của Tsangyang Gyatso, tôi
bất giác thở dài:
– Kiếp này không được ở bên cạnh người thương, nên nhà sư đành gửi gắm niềm
hy vọng vào kiếp sau.
Mắt
chàng long lanh, nhìn tôi chăm chú:
–
Ta phạm nhiều tội nghiệt, có lẽ sẽ bị đày xuống tầng địa ngục sâu nhất, chẳng
thể tái sinh. Nhưng nếu Phật tổ xót thương, ban cho ta kiếp sau, ta vẫn nguyện
được cùng nàng kết duyên chồng vợ, nàng có bằng lòng không?
Tôi
ngồi thẳng dậy, nghiêm nghị nhìn chàng:
–
Em tham lam hơn chàng, em muốn được làm vợ chàng đời đời kiếp kiếp. Dù phải
trải qua bao nhiêu cửa ải sinh tử, dù phải trầm luân đến bất cứ nơi đâu trong
vòng quay của lục đạo luân hồi, em vẫn muốn được ở bên chàng, được nắm lấy tay
chàng, ngả đầu vào vai chàng, cười trông nhân thế. Nếu như chàng bị đày xuống
tầng địa ngục sâu nhất, em nguyện được theo chàng. Chàng có đồng ý không?
Đôi
đồng tử màu xám nhạt ấy long lanh tựa châu ngọc, nụ cười quyến rũ ấy khiến
không gian xung quanh bừng sáng rạng rỡ. Những ngón tay đan chặt vào nhau,
chàng truyền sang tôi sức mạnh:
–
Nàng biết câu trả lời mà…
Ráng
chiều len qua ô cửa sổ, nhuộm cả căn phòng thành một màu hoa hồng tuyệt đẹp.
Chúng tôi chìm trong mắt nhau giữa không gian huyền hoặc ấy, hạnh phúc như hoa.
Hôm nay là ngày nắng đẹp nhất của mùa đông dằng dặc này. Phải chăng, nó báo
hiệu những ngày giá rét sắp kết thúc…