Đọc truyện Dục Lạc – Chương 26: Ở Hạ Giới
Ta cùng Tiểu Văn cùng nhau xuống hạ giới, đến với thành phồn hoa Nam Xuyên của Nam Lữ Quốc.
Thiết nghĩ Nam Xuyên năm xưa là đệ nhất kinh thành nên có lẽ sẽ là nơi vạn người muốn đặt chân tới nhưng đằng này sau ngần ấy năm biến cố thay đổi, Nam Xuyên bây giờ không còn là kinh thành nữa mà chỉ là một đống tàn tích của triều trước, nghe phong phanh 80 năm trước con trai thứ của hoàng đế đoạt ngôi rồi dời đô đến Đông Xuyên.
Hiện tại Nam Xuyên cũng rất phồn hoa nhưng mà lại là chốn “liễu xanh bướm lượn”.
Chẳng ai ngờ kinh đô lõi lạc cả trăm năm mà giờ đây đâu đâu cũng toàn là kỹ viện, ta và Tiểu Văn dạo phố hơn nửa ngày cũng chỉ thấy nam nhân quay lại, có là nữ nhân đi nữa thì ta nghĩ chắc họ cũng chẳng dám ra ngoài.
Tiểu Văn đi bên cạnh ta, bọn ta vừa chen qua một đám người đang xếp hàng trước cửa một kỹ viện để chờ vào.
Bây giờ không khí thoải mái hơn nhiều, ta nhìn sang Tiểu Văn hỏi hắn:”Ngươi đến hạ giới mấy lần rồi?”Hắn lại không trả lời câu hỏi của ta mà nhăn nhó mặt mũi hỏi lại:”Nàng đến những chỗ phàm tục này làm gì? Ta nhìn mà nổi cả da gà đây này.”Ta nhếch mép cười:”Cảm thấy động lòng thì đúng hơn.
Có ta ở đây ngươi đâu vào thăm quan được hả?””Nàng nói gì vậy? Ta đang lo cho nàng đó.
Nàng so với đám nữ nhân kia xinh đẹp hơn nhiều, nàng lại để cho đám nam nhân dơ bẩn đó thấy, nãy giờ bọn chúng cứ nhìn nàng không thôi nàng có thấy không?”Nghe hắn nói ta mới nhận ra thật là vậy.
Ta nói tiếp:”Mặc kệ họ.
Nhìn ta cũng đâu được gì.”Tới một con phố khác, đoạn phố này ít người quay lại hơn, hai bên đường có mấy sập tiệm bán trang sức và có cả thức ăn nữa nhưng ta cứ ghim thẳng phía trước mà đi, trong đầu lúc này lại nghĩ: “Sao không thấy ai chết nhỉ?”Đi một lúc thì lại đến một kỹ viện khác, nơi này còn đông hơn khi nãy.
Trên lầu cao có một cô gái che mặt đứng cầm một trái cầu vải, một tấm biển ghi là “Ai lấy được cầu sẽ có được đệ nhất hoa khôi.”Đám đông chen nhau đứng dưới lầu không có nổi chỗ cho một con muỗi bay qua.
Phen này khó mà đi được rồi! Ta quay lưng lại thì thấy Tiểu Văn đang đứng mua hàng ở một chỗ bán thức ăn, trên tay hắn còn treo đủ thứ đồ lĩnh kĩnh, ta ngao ngán thở dài rồi gọi hắn:”Ngươi có nhanh không hả? Sợ không ăn một ngày sẽ chết sao?”Tiểu Văn lúng túng quay lại:”Nàng lại đây ăn chút gì rồi đi tiếp.”Ta gắt giọng:”Ta đi trước!”Vừa nói với hắn xong ta liền cảm thấy có ai đó đang kéo váy của mình nên nhìn xuống, hóa ra lại là một tiểu tử tròn trịa, nó nhìn ta mà năng nỉ:”Phu nhân, người vào quán của phụ thân con đi! Phu quân của người nói người thích ăn cay, chỗ con món nào cũng cay cả.
Người thấy sao hả?”Ta hất tay nó ra:”Ai nói với ngươi hắn là phu quân của ta?””Là vị ca ca kia nói.
Chẳng lẽ con gọi sai sao? A phải rồi, hay người không muốn bị gọi là phu nhân, hay con gọi người là tỷ tỷ được không?”Lại là một thằng bé, lại hai tiếng tỷ tỷ, cái này làm ta nhớ tới Tiểu Văn lúc nhỏ, ngày mà ta rời khỏi Ung Linh Sơn sau khi giúp Thùy Dung sinh con là 3 tháng sau, khi đó Tiểu Văn còn bế trên tay, hắn còn tròn trịa hơn thằng bé này, hai gò má phúng phính nhìn là chỉ muốn nựng, có điều được cái hắn lại dài người hơn những đứa trẻ khác nên bây giờ mới cao lớn hơn người như vậy.
Nếu đem so chiều dài của Tiểu Văn lúc 3 tháng tuổi với thằng bé đang đứng ở đây có lẽ Tiểu Văn sẽ cao đến vai.
Nhớ lại hắn lúc nhỏ mà nhìn hắn bây giờ thật quá thô thiển.
Hồi nhỏ hắn dễ thương hơn nhiều.Đứa trẻ đó không nói không rằng kéo tay ta vào trong quán.
Tiểu Văn nhanh chân chạy lại kéo ghế cho ta, hắn đưa hết thức ăn hắn mua trên đường cho ông chủ dọn ra.
Trước mắt là một bàn thức ăn thịnh soạn, ta nhìn đồ ăn rồi lại nhìn Tiểu Văn:”Ngươi ăn hết nổi chỗ này không mà mua nhiều vậy?”Tiểu Văn đi đến ngồi cạnh ta, gấp một chiếc đùi gà to đặt vào chén của ta:”Là ta và nàng ăn mà.”Ta miễn cưỡng gấp chiếc đùi đó lên ăn, vừa cúi đầu xé miếng thịt gà thì ông chủ đi bưng cơm trắng đặt xuống bàn một nồi to đùn rồi nói:”Khách quan có cần gì cứ gọi thêm.”Tiểu Văn cười tươi rói, bới cơm vào chén rồi gấp thức ăn.
Trong khi ta còn xé chiếc đùi gà thì hắn đã ăn hết chén cơm to.
Trong lòng cảm thấy không can tâm, ngân lượng ta giao cho hắn giữ vậy mà ta chỉ ăn mỗi chiếc đùi gà này trong khi hắn ăn gần hết bàn tiệc rồi, tự dưng lại cảm thấy hắn gấp đùi gà cho ta là có mưu đồ.
Thật như vậy, khi ta vừa ăn hết đùi gà trong chén thì hắn cũng ăn sạch thức ăn trên bàn, cơm cũng chẳng còn.
Ta quay qua nhìn hắn trong khi hắn chống tay lên bàn nhìn ta mà cười, ta hỏi một cách khó chịu:”Ăn có ngon không? Sao ngươi không tự ăn một mình luôn đi!”Hắn đưa tay lau mép cho ta, rồi nói:”Ngon chứ! Ai bảo nàng ăn chậm làm gì.”Ta tức tối đứng dậy, ngay lúc đó lại là ông chủ quán đi ra, ông ta nói:”Phu nhân, đừng giận dỗi.
Nam nhân phải ăn như vậy mới phải.
Có phu quân khỏe mạnh lực lưỡng như vậy sớm muộn gì cũng sẽ có quý tử mà thôi.”Ta nạt lại ông ta:”Quý tử cái quái gì chứ! Coi chừng cái miệng của ông, hắn phải gọi ta bằng dì đó.”Tiểu Văn lập tức đứng dậy, choàng tay qua eo ta.
Ông chủ có vẻ ngạc nhiên:”Chuyện..
chuyện này..”Ngay lúc đó một lão bà bưng ra một tô thịt gà xé sẵn trộn bột ớt một màu đỏ thẩm vô cùng ngon lành nhìn thôi đã thèm, bà lão nhìn ông chủ quán đó mà trách:”Sao lại để khách đứng hết lên như vậy? Con trai, mau mời khách quan ngồi.”Ông chủ lúc này mới đưa tay ra hiệu mời ngồi.
Tiểu Văn kéo ta ngồi xuống, đột nhiên nói lớn:”Nương tử ngoan, đừng giận nữa.
Ta có chuẩn bị món khác cho nàng đây này.
Để ta gấp cho nàng ăn.”Ta vừa định nói, hắn liền nhét thức ăn vào miệng ta, tay kia còn choàng lên vai ta.
Nét mặt của Tiểu Văn chẳng tốt tí nào.
Hắn nhìn chủ quán mà gượng cười:”Nương tử của ta đùa thôi, không có gì đâu.”Nói xong hắn lại thầm thì vào tai ta: “Nàng cứ nhất định phải cho người khác biết nàng lớn hơn ta mới được sao? Ở hạ giới người ta trọng mấy việc quan hệ trên dưới thứ bậc, nàng nói vậy họ sẽ hiểu làm là ta ép dì của mình làm thê tử đấy!”Ta nuốt vội thức ăn rồi cũng trả lời lại:”Ai bảo ngươi không biết lớn nhỏ trước.””Lớn nhỏ đối với nàng quan trọng vậy đến thế à? Nàng không nói nàng lớn hơn ta cũng không ai nhận ra đâu.””Đó là do ngươi già trước tuổi, ai bảo ta xinh đẹp làm gì.””Ta già trước tuổi cũng vì yêu nàng mà thôi.
Con người nàng cố chấp như vậy thật khó để yêu mà.
Hơn mười bảy vạn tuổi chẳng lẽ nàng không muốn có một đứa bé gọi mình là mẫu thân sao? Có ta ở đây, nàng muốn có gia đình sẽ có gia đình, muốn có người bảo vệ sẽ có người bảo vệ, nàng còn muốn gì nữa.””Người làm chuyện lớn, càng ít quan hệ thân thích càng tốt.
Con cái phiền hà, ai là người sinh đây? Muốn có con phải có chồng, có con rồi cũng phải mang thai, mang thai xong sinh ra thì phải nuôi.
Phiền chết được!””Bộ có con phiền phức lắm sao? Ta thấy con nít rất dễ thương mà, nó lúc nào cũng chạy theo đòi bế cả.””Ngươi là nam nhân, muốn có con thì dễ rồi, ngươi đâu phải sinh con, làm sao biết đau, biết khổ.
Sinh con ra nam nhân cũng đâu phải chăm sóc cho uống sữa, đút cơm.
Con cái là phiền nhất.
Phiền như ngươi bây giờ vậy.””Ta phiền lắm sao?””Ừ.””Vậy..
sau này chỉ càng nàng sinh con ra thôi, ta sẽ là người lo hết mọi chuyện sao đó, không làm ảnh hưởng đến việc lớn của nàng.””Nói chuyện này làm gì? Ngươi có cơ hội làm cha của con ta sao? Mau cút ra chỗ khác để ta ăn..