Đọc truyện Dục Lạc – Chương 127
“Ngươi ở đâu ra mà leo lên đầu ta vậy? Ngươi ở đây lâu chưa hay mới tới, sao trước giờ ta không thấy ngươi?”Nếu hắn đã không nhận ra thì ta cũng không cho hắn biết ta là ai nữa, hôm nay coi như quay lại làm mèo đi.
Ta liền kêu lên hai tiếng “meo meo”.
Hắn lập tức tỏ ra thích thú vuốt ve ta, ta liền nhân cơ hội cho hắn gãi luôn vài chỗ ngứa, lâu lắm rồi cũng không được người khác gãi thế này! Gãi gãi một hồi ta thích quá nên nằm ngủ luôn trên đùi hắn, đùi của hắn coi vậy mà mềm hơn giường của ta nhiều, lại còn ấm.
Ta đánh một giấc say không nghĩ ngợi gì cả.Đến sáng hôm sau, ta thức dậy, vươn vai một lúc rồi cào cào lên đùi của hắn trong lúc hắn vẫn còn say giấc.
Đêm qua vậy mà hắn cũng để cho ta ngủ mà không đẩy ra.
Ta ngồi gọn lại liếm lông một lúc rồi trong một giây phút ta bỗng chú ý tới gương mặt của hắn lúc ngủ say.
Tính ra hắn ngủ còn duyên dáng hơn cả ta ấy chứ! Xong rồi ta dãn người đạp tay nhúng nhúng trên bụng hắn, bụng của hắn cơ rất chắc rất đã tay.
Trong lúc ta đang làm thì hắn thức dậy, hắn dụi mắt rồi mỉm cười nhìn ta:“Ngươi vẫn còn ngủ với ta đó à? Xem ra ngươi cũng quấn ngươi lắm đó.
Đói chưa? Ngươi ăn cá không để ta cho ngươi?”Ta kêu lên một tiếng meo rồi nhảy thẳng lên đầu hắn ngồi, hắn vậy mà vẫn để ta ngồi, thậm chí còn rất thích thú.
Ngồi một lúc, ta ngáp dài rồi nhảy xuống đất chạy leo lên cây rồi leo lên mái nhà để về phòng.
Hắn vội chạy theo bắt ta nhưng không kịp, vừa vào được phòng bằng của sổ phía sau ta liền biến lại hình người rồi tỏ ra bình thản đi mở cửa bước ra ngoài rồi đi thật nhanh.Vừa nhìn thấy ta, Tiểu Văn từ chỗ cái cây đó chạy lại chỗ ta, đi bên cạnh hắn cười, nói:“Nàng thức dậy rồi sao? Đêm qua ngủ có ngon không?”Ta vừa đi vừa trả lời: “Cũng được.
Tối qua ngươi muốn gì mà ngủ bên ngoài phòng ta cả đêm vậy?”“À, ta muốn vào nói chuyện với nàng.”“Nói chuyện gì?”“Nói chuyện phiếm cho vui vậy mà, con ngươi cũng không thể quá nghiêm túc được.”“Chỉ vì chuyện đó mà ngươi ngủ bên ngoài sao?”“Đâu có, không có chuyện đó ta cũng ngủ bên ngoài phòng của nàng mà.
Ngủ ở đó ta sẽ cảm giác được nàng đang ở rất gần.
Mà tối qua có con mèo đen dễ thương lắm đó, nàng có thấy con mèo đó bao giờ chưa?”“Chưa.”“Vậy khi nào gặp lại nó ta sẽ bế nó đến gặp nàng.”“Ử.
Nói nãy giờ cũng nhiều rồi, người đi lau dọn phòng cho ta đi, trong đó dơ rồi.
Làm cho kĩ, còn bụi ta sẽ phạt người.”Nói rồi, ta bay lên phía trước đi ra xa trước hắn rất nhiều.
Lúc này hắn không đi theo nữa, ta bên đi đến doanh trại.…..Thời gian cứ như thế mà trôi qua nhanh, thoáng chốc chỉ còn 1 tháng nữa thì tới trận quyết chiến rồi.
Đại Lục bảo ta suốt khoảng thời gian Liêu Kỹ quản lý Quỷ binh làm rất tốt.
Tiểu Văn theo quan sát của ta cũng không có dấu hiệu có liên lạc với Thùy Dung, Cảnh Khang cũng thế.
Còn về phần Đại Lục, ta cũng có quan sát kỹ hành tung của hắn và thấy cũng không có gì bất minh với Ma Quân.
Mọi thứ có vẻ suông sẻ.
Bây giờ lo lực lượng chủ chốt bàn bạc với nhau để đánh trận nên Đại Lục, Ly tướng quân và Liêu Kỹ đều quay về cùng ta ở Đan Điểu Thành.
Hàn Trung Động giao cho Tiểu Lục làm chỉ huy trấn thủ cùng vài vị tướng khác.Ít lâu sau ta và Tiểu Văn đi đến nơi nhốt Quỷ binh.
Khi vừa đến nơi, ta bất ngờ nhỉn thấy Đại Lục đang đánh nhau với Ma Quân ở ngay trước động nhốt Qủy binh.
Lão Ma Quân có vẻ ngứa mắt muốn vào trong xem rồi.
Ta vừa bước tới gần liền rút kiếm đặt lên cổ ông ta:”Muốn gì đây lão già?”Ông ta liền biến kiếm ra, ta hốt hoảng đẩy Tiểu Văn ra sau:”Tất cả tránh ra!”Vừa nói xong, ta và Ma Quân bay lên không trung, ông ta đột nhiên chém một nhát chí mạng về phía ta.
Ta tưởng ông ấy chỉ kiếm chuyện chơi thôi chứ! Ta may mắn né được đòn đánh đó, khi nhìn lại phía sau thì mới biết tất cả đất đá đã bong tróc lên hết.
Ánh mắt của Ma Quân vô cùng lạ, lẽ nào ông ta cũng dùng máu điều khiển vật giống ta nhưng bị điều khiển lại? Ông ta muốn phá cửa động để thả Qủy binh, ta liền bay tới chặn đường kiếm đó, hai thanh kiếm cọ sát vào nhau tạo ra một âm thanh rất chói tai, ông ta rất mạnh, cứ đè kiếm xuống và cuối cùng thanh kiếm đó đè mạnh xuống vai ta, lưỡi kiếm đè bao sâu thì hắn xuống vai ta vết thương sâu bấy nhiêu.
Thấy mình đã bị thương nên ta liền la lớn gọi Đại Lục:”Đại Lục! Ông ta mất lý trí rồi! Mau giúp ta!”Đại Lục vừa bay tới để giúp ta thì Ma Quân đẩy ta ra, ta rơi xuống đất ngay trước cửa động và tay vô tình để lọt vào lòng sắt, ngay lúc này có một tên Quỷ binh cắn lấy tay ta.
Bị ngã còn chưa hết đau thì bị cái cắn đau đớn đó, ta giật tay ra thì phần thịt ở cơ ngón tay cái bị khuyết một điểm.
Tiểu Văn hớt hải chạy tới đỡ ta ngồi dậy, hắn vừa nhìn thấy bàn tay đầy máu đó của ta thì vội xé y phục cầm máu lại.
Ta cố gắng ngồi dậy, nói với Tiểu Văn:”Ngươi mau giúp Đại Lục, chỉ cần trói được ông ta lại thì ta sẽ có cách làm ông ta bình thường được.
Ngươi mau đi đi!”Tiểu Văn liền lập tức chạy đi giúp Đại Lục.
Ta ngồi đó định quan sát kĩ để tìm vật trung gian nhưng khổ nổi mắt quá mờ.
Ta đành bỏ kiếm ra, lấy tay che bên mắt từng bị mù lại, lúc này thì nhìn ra vật trung gian rồi, đó là một chiếc gai nhỏ ở cổ tay trái.
Ta liền chạy tới, nói lớn:”Kéo tay trái ông ta lại đây!”Tiểu Văn liền vội tóm lấy tay của ông ta kéo xuống và kìm chặt ôm tay lại.
Ta đưa tay rút chiếc gai đó ra.
Ma Quân liền ngất xỉu quỵ xuống, chiếc gai cũng tan biến nhưng nãy giờ nhìn cũng đủ, nó giống như từ một sinh vật lắm lông sắc bén phóng ra.Lo nhìn mãi mà ta quên mất bàn tay trái của mình, đến khi Tiểu Văn hốt hoảng cầm nó lên thì ta mới biết nó đang rỉ máu.
Ta cầm tay mình và bước đến nhìn vào trong lòng sắc rồi thở dài:”Ăn mất một miếng thịt của ta rồi sao? Là tên nào?”Ngay lúc đó một Quỷ binh lăn đùng ra la hét dữ dội rồi tan biến.
Ta tắc lưỡi:”Ngu ngốc! Thịt của ta mà ngươi cũng dám ăn thì chết là vừa rồi.”Nói xong, ta quay lại nhìn Đại Lục:”Đem lão già đó để vào một phòng kính, trói ông ta lại cho cẩn thận kẻo ông ta vẫn còn bị điều khiển thì lại.”Đại Lục cùng vài binh vội kéo Ma Quân đi.
Tiểu Văn lúc này lại bước đến gần ta:”Tay nàng bị thương không nhỏ đâu, hay là để ta xem vết thương cho.”Ta trả lời:”Không cần.Nói rồi, ta rời khỏi nơi đó thật nhanh.Tới chiều tối, đang ở doanh trại thì nghe báo Ma Quân tỉnh rồi, ta vội chạy tới đó xem ông ta.Vừa vào phòng thì thấy ông ta lăn lóc trên giường rất mệt mỏi.
Ta bước tới giường liền đi thẳng vào vấn đề hỏi ông ta:”Ông đã bị thứ gì điều khiển?”Ông ta nhìn sang ta:”Nó chạy thoát rồi! Công sức bao lâu nay của ta đổ sông đổ biến rồi.””Cái gì chạy thoát?””Là con quái thú ta nuôi bằng máu người, nó dám phá lồng sắc rồi bỏ trốn, còn phóng tơ và gai về phía ta.””Ông nuôi nhện sao?”Nói tới đây ta bỗng nhớ ta trước kia có từng gặp một thứ giống chân nhện trong một căn phòng ở Ma điện.
Ta lại hỏi ông ta:”Ông nuôi nó để làm gì?”Ông ta tỏ ra rất hụt hẫng:Ta chỉ muốn mình mạnh hơn thôi.
Cô đừng nói chuyện này cho bà ấy biết.
Bà ấy mà biết được sẽ buồn lắm.””Ta không rãnh mà nhiều chuyện vậy đâu.
Ông cứ ở đây nghỉ ngơi, khi nào thấy lạ trong người thì cứ gọi người tới, ở bên ngoài có sẵn đó.”Đạ ta.””Không có gì.”Nói rồi, ta bước ra khỏi phòng và bắt suy nghĩ về con nhện vừa chạy thoát.Tối về phòng, ta ngồi cùng Đại Lục mở vết thương ở vai của ta ra xem.
Nhìn hắn có vẻ sót xa lắm:”Vết thương như vậy bộ cô không đau sao?”Ta kéo vai áo lên rồi đứng dậy, nghiêm giọng, nói:”Còn gần 1 tháng nữa thì tới trận quyết chiến.
Ta cảm thấy hôm nay biểu hiện của mình không ổn chút nào.
Ngay mai ta sẽ bế quan nửa để tu luyện.”Đại Lục tỏ ra bất ngờ, hắn đứng dậy đi tới chỗ ta:”Cô muốn bế quan thật sao?””Ừm.””Vậy…!Còn ta…””Ngươi lo liệu chuyện binh sĩ cho ta, quan sát kĩ tên Tiểu Văn đừng để hắn liên hệ lại với Thùy Dung.
Sau nửa tháng này chúng ta lại gặp lại””Được…ta sẽ chờ cô.”Sáng hôm sau, đúng như lời đã nói.
Sau khi nói với tất cả binh sĩ thì ta vào bế quan, lúc tiễn ta và hang động ngoài Tiểu Văn và Đại Lục ra thì còn có Cảnh Khang, ta cần một người để ra vào liên lạc thông tin mà không phải sợ người đó tạo phản nên quyết định chọn Cảnh Khang, bởi vì hắn không cầm quân và ít mối đe dọa nhất, ta nói với hắn:”Cứ ba ngày ta sẽ cho ngươi vào hang đem thức ăn tới cho ta.”Cảnh Khang gật đầu đồng ý thì ta cũng an tâm bế quan.Ở trong này rất yên tĩnh nên rất dễ tu luyện.
Đúng như lời của ta, ba ngày Cảnh Khang lại tới một lần nhưng ta vốn dĩ dùng Sơn Linh thạch để tu luyện, sợ Cảnh Khang biết nên ta thường che giấu hắn.
Hắn kể hết tình hình ba ngày qua cho ta và ta lại nhờ hắn truyền khẩu vụ.
Lúc Cảnh Khang kể bao giờ cũng nhắc đến Tiểu Văn nói nhớ ta nhưng ta không quan trọng hắn nói nhớ hay không mà là quan trọng chuyện hắn có động thái lạ hay không mà thôi.
Hắn còn nói Tiểu Văn rất buồn vì ta không nói lời nào với hắn đã bất ngờ bế quan.Ba ngày đầu tiên mọi việc khá suông sẻ.Hết tuần đầu cũng vậy.
Nhưng tới giữa tuần thứ 3, gần đến ngày xuất quan thì bỗng phát hiện có chuyện lạ trong việc tu luyện.
Lần đó, ta vô tình bị tẩu hỏa nhập ma, ta ở đó cố gắng cầm cự nhưng không thoát khỏi ma lực của Sơn Linh thạch được, suốt 3 ngày như vậy.
Tới ngày cuối là đáng lẽ ta sẽ xuất quan nhưng vẫn chưa thể thoát ra được sức mạnh của Sơn Linh Thạch..