Bạn đang đọc Dục Hỏa Độc Nữ – Chương 174: Cơn Đau Thấu Xương
“Á”.
Vưu Ngọc cảm nhận một cơn đau thấu xương truyền tới từ ngón tay của mình, nàng thu hồi ngón tay rồi lấy tay khác đè lại, sau đó không ngừng gầm lên, mọi người trong phòng đều thấy nhưng không một ai dám tiến đến nâng nàng dậy.
Nàng đau khổ khóc lớn, “Ngón tay của ta, ngón tay của ta.”
“Hừ.” Lãnh Ly không thèm đoái hoài đến nàng ta, sau đó nói với Thanh Âm, “Đem ả đi, bất kính với Vương phi, đình trượng bốn mươi.”
“Á, xin đừng, ta sai rồi, Yến Vương phi, ta thật sự biết lỗi rồi.” Vưu Ngọc lần này đã ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc, đình trượng bốn mươi, chỉ sợ đánh xong nàng cũng không còn mạng nữa.
Ả ta bò đến dưới chân Lãnh Ly, vừa định nắm lấy vạt áo của Lãnh Ly, liền bị Lãnh Ly dùng sức đẩy ra xa.
Từ trước đến nay Lãnh Ly đều không nương tay với bọn gian tế này, nếu như nàng thương cảm cho hoàn cảnh của họ, thì người chết sẽ là chính mình.
Thanh Âm đã gọi hạ nhân tới, bảo họ dẫn Vưu Ngọc đi, sau đó tiến hành trừng phạt.
Bọn Hoàn Diễm trốn sau lưng Long Kiều, nghe thấy từng tiếng kêu thảm thiết không ngừng từ hậu viện truyền đến, lại liếc nhìn nửa ngón tay đã bị chặt đứt dưới đất kia, ngay lập tức các cô nàng sợ đến mặt cắt không còn giọt máu.
Qua thời gian nửa nén hương, hạ nhân từ bên ngoài viện đi vào nói với Lãnh Ly rằng: “Thưa Vương phi, đã đình trượng xong, người cũng đã chết rồi.”
“Ừm.” Lãnh Ly khẽ gật đầu.
“Người đã chết rồi thì đem vứt đi, giữ lại thì cũng chỉ làm dơ mảnh đất của Yến Vương phủ thôi.”
Bọn Long Kiều nghe xong đều lạnh cứng người, cuối cùng các cô nàng cũng chứng kiến được thủ đoạn độc ác của Lãnh Ly rồi.
“Được rồi, các ngươi cũng mau mà làm việc đi.” Lãnh Ly nhàn nhã quay người rời khỏi tiểu tạp viện.
Sau khi bọn Lãnh Ly rời đi, Long Kiều và các cô nàng mới dám thở phào, lúc nãy thật sự khiến cho ngươi ta kinh hồn bạt vía, còn chưa làm gì cả mà Vưu Ngọc cứ thế toi mạng rồi.
Nhìn vào đống y phục chồng chất như núi ở ngoài sân ngay miệng giếng, họ chỉ còn có cách tuân mệnh mà làm theo.
Lãnh Ly quay trở về phòng ngủ, thấy Hách Liên Hiên đang ngồi nhắm mắt nghỉ ngơi trên sạp ghế, nàng đi tới bên cạnh Hách Liên Hiên trêu đùa nói: “Yến Vương cũng nhàn nhã quá nhỉ, năm mỹ nhân kia mới gặp chàng một lần thôi đã nhớ nhung tha thiết rồi, la hét ầm ĩ muốn gặp chàng đấy.”
Hách Liên Hiên mở mắt ra, cười hì hì đem nàng ôm vào trong lòng, chóp mũi ma sát mái tóc của nàng, chuyện lúc nãy xảy ra bên kia tạp viện, hắn đã biết hết rồi.
“Vậy tiếp theo nàng muốn vi phu phối hợp với nàng như thế nào?” Hách Liên Hiên cười nói, nhưng thấy Lãnh Ly vẫn đang nở nụ cười, hắn biết rằng khúc đệm vừa nãy không hề ảnh hưởng đến tâm trạng của nàng, ngược lại, nàng hiện giờ vô cùng phấn khích.
“Còn có thể làm gì chứ, chàng cứ đợi bọn họ tới mà quyến rũ chàng thôi.” Lãnh Ly vuốt ve hai tay, nàng cũng muốn xem thử bản lĩnh của họ thế nào.
“Ly nhi, nàng muốn giải quyết họ trong vòng ba ngày sao?” Hách Liên Hiên hỏi.
Lãnh Ly khẽ gật đầu, nàng nghiêm mặt nói: “Tuyệt đối không thể để cho bọn tiểu lâu la kia làm phá vỡ kế hoạch của mình, càng không nên tốn thời gian trên người họ.
Ta dám cá cược rằng, Hách Liên Trần nhất định đang muốn canh lúc chúng ta bị phân tâm để tìm kiếm sơ hở, sau đó sẽ tìm cách đối phó chúng ta.”
Hách Liên Hiên gật đầu đồng ý, hắn mở miệng: “Hạ nhân của ta cũng trở về bẩm báo, Hách Liên Trần đã lén lút phái người đi điều tra thân phận của Hướng Tinh Bảo.”
Lãnh Ly cười lạnh, hai mắt lạnh lùng thoáng qua một tia sáng, “Hắn như vậy chả khác gì tự chôn mình, nếu cứ điều tra như thế thì Hoàng Thượng sẽ phát hiện tiên nhân Côn Lôn kia là giả.
Dù cho phụ hoàng không nghi ngờ đi chăng nữa, hắn đứng ra nói Hướng Tinh Bảo là kẻ lừa đảo, nhưng cũng không giải thích được chuyện tại sao mỗi lần hắn ta xuất hiện thì trời lại mưa.”
Hách Liên Hiên gật đầu nói: “Ừm, nếu như hắn nói do sự trùng hợp thì sẽ càng làm cho phụ hoàng bất mãn.”
“Đúng vậy, hiện tại vì nguyên do thân thể của phụ hoàng, ngay cả ngự y cũng không tin tưởng.
Ta nghe trong cung truyền đến, Hoàng Thượng mỗi ngày đều phải phục dùng đan dược,” Sắc mặt nàng trở nên thâm trầm nói.
Hách Liên Hiên khẽ cười, “Nàng bận tâm quá làm gì, ta nhất định sẽ không cho Hách Liên Trần lợi dụng cơ hội đánh bại chúng ta đâu.” Hơn nữa, hắn cũng đâu có bản lĩnh.
Lãnh Ly khẽ gật đầu, thế nhưng chó cùng rứt giậu cũng có đấy chứ, hơn nữa nàng còn nhớ rằng, bên người Hách Liên Trần còn có con chó trung thành là Hách Liên Mặc.
Hách Liên Hiên môi mỏng nhấp nhẹ, hắn ngáp hơi một cái, “Nói chuyện với ta một chút đi, đoán không chừng tối nay sẽ có kịch hay đấy.”
Lãnh Ly tựa vào lồng ngực của Hách Liên Hiên, kề tai nghe nhịp tim trầm ổn của hắn.
Hôm nay nàng đến tạp viện gϊếŧ gà dọa khỉ, thật chất là muốn thôi thúc kế hoạch dụ dỗ Hách Liên Hiên của bọn Long Kiều.
Bởi vì những cô nàng được Hách Liên Trần nuôi nhận trong vương phủ của hắn, căn bản không quen làm việc nặng nhọc.
Nàng nhè nhẹ nhắm mặt lại, Hách Liên Hiên nói đúng, tối nay hẳn sẽ có kịch hay.
Sau bữa ăn tối.
Không biết vì cớ sự gì, mà từ trong tẩm cung của Lãnh Ly truyền đến âm thanh thanh thúy của đĩa bị ném xuống mặt đất, hạ nhân ở ngoài phòng đều cảm thấy sợ hãi, không biết đã xảy ra chuyện gì.
Sau đó họ nghe thấy tiếng Lãnh Ly thét lên: “Xem ra chàng vẫn thích mấy ả mà Tam Vương Gia gửi đến, nhưng ta nói cho chàng biết, có bọn họ thì không có ta, chàng cứ chọn đi.”
“Nàng đúng là vô lý.” Hách Liên Hiên cũng gầm lên.
“Nam nhân tam thê tứ thiếp là chuyện bình thường.”
“Cút ra ngoài.” Âm thanh gào thét của Lãnh Ly truyền từ trong phòng ra.
Tại thời điểm đó, trong phòng.
Lãnh Ly và Hách Liên Hiên lại ngồi trên ghế với tâm thái nhàn nhã, vừa thưởng thức món trà vừa ăn trái cây.
“Đây do nàng nói đấy.” Hách Liên Hiên lớn tiếng nói xong rồi đứng dậy, sau đó nhỏ giọng thì thầm với Lãnh Ly: “Ta đi nhé.”
Lãnh Ly vẫy tay, tỏ ý hắn có thể rời đi.
Hách Liên Hiên đi đến trước cửa, hít một hơi sâu sau đó nghiêm mặt rời khỏi tẩm cung.
Rất nhanh, tin Lãnh Ly và Hách Liên Hiên vì chuyện năm cô nàng mà Hách Liên Trần mang đến cãi vã với nhau đã truyền đến chỗ tạp viện.
Bọn Long Kiều vừa mới giặt xong các thao y phục nghe thấy tin này vô cùng vui mừng, Hách Liên Hiên chỉ cần có hứng thú với bọn họ, thì họ có thể chiều theo ý hắn, không cần phải bị nhốt trong cái tiểu tạp viện rách nát này giặt y phục nữa.
Trải qua một ngày phải chà rửa y phục trong nước mưa, đã khiến bàn tay thon gọn của họ sưng lên.
Vào đêm khuya.
Long Kiều có được tin từ Vu Đồ, biết rằng Hách Liên Hiên đang bực bội trong thư phòng, họ biết đây chính là thời cơ.
Bọn Long Kiều lập tức chải chuốc sửa soạn, lén lút rời khỏi tạp viện, hướng về phía thư phòng của Hách Liên Hiên mà đi tới.
Trên đường đi, Long Kiều cảm thấy không khí hôm nay có chút khác thường, tại sao lại không thấy bóng dáng một hạ nhân nào nhỉ.
Vinh Thu thấy nàng chần chờ, an ủi nói: “Có thể là Vu quản gia sợ chúng ta bị phát hiện nên đã đuổi hết người rời đi rồi.”
Long Kiều nghĩ ngợi rồi khẽ gật đầu, lời nàng nói cũng có lý.
Đi đến trước cửa thư phòng của Hách Liên Hiên, họ đều thấy được bóng dáng của Hách Liên Hiên thông qua trên cửa sổ, bọn họ nhìn nhau, chuẩn bị bước vào.
Long Kiều cảm thấy thình có chút bất ổn, nàng quay người về phía Hoàn Diễm nói: “Ngươi vào trước đi, ta đi sau, phòng có người phát hiện.”
Hoàn Diễm nghi ngờ mà gật đầu, nàng và Vinh Thu cùng đẩy cửa ra, tiếp đó lại nghe thấy một tiếng kêu thảm thiết, “Áaaaa, chết người rồi.”
Long Kiều vừa nghe cảm thấy trong lòng bất an, lập tức chạy ra khỏi sân.
Bỏ lại Hoàn Diễm, Vinh Thu trong phòng và còn có Tĩnh Nhi ở ngoài viện không biết chuyện gì đã xảy ra.
Hoàn Diễm và Vinh Thu hoàn toàn không ngờ rằng người ngồi trên ghế lại là Vưu Ngọc đã chết đi, hơn nữa bộ dạng chết của nàng lại vô cùng thê thảm, đầu tóc bù xù che hết mặt, thứ duy nhất có thể thấy rõ chính là đôi mắt đỏ ngầu của nàng.
Y phục trên người nàng đã bị đánh đến rách nát, không chỗ nào là nguyên vẹn..