Dục Hỏa Độc Nữ

Chương 17: Dùng Độc Muốn Tâm


Bạn đang đọc Dục Hỏa Độc Nữ – Chương 17: Dùng Độc Muốn Tâm


“Vương phi muốn thế nào?” Hách Liên Trần nói thẳng, hắn không tin chỉ là một cái Vương phi còn có thể làm gì được Duyên Quốc vương gia như hắn!
Lãnh Ly tức giận cực độ, lại không nói lời nào, chỉ là lạnh lùng nhìn Hách Liên Trần, chậm rãi tới gần hắn, sau đó đột nhiên biến sắc, khóe môi nhếch lên một nụ cười lạnh.
Hách Liên Trần thấy Lãnh Ly như vậy trong lòng tự nhiên cũng có chút hoảng, Hách Liên Thiệu cùng Hách Liên Mặc đều không biết Lãnh Ly muốn làm gì? Đứng ở một bên yên lặng theo dõi, chỉ cần không liên lụy đến bản thân bọn họ tự nhiên sẽ không can thiệp vào.
Còn chưa chờ Hách Liên Trần kịp phản ứng đã cảm thấy trên người bỗng ngứa ngáy vô cùng, Hách Liên Trần nhịn không được dùng tay cào khắp cơ thể, lại là không có tác dụng, càng ngày càng ngứa lan khắp toàn cơ thể, sau đó lại chuyển thành một trận đau đớn vô cùng khó chịu!
Hách Liên Trần đột nhiên phát ngứa khiến hai người kia không hiểu chuyện gì đang xảy ra, bọn hắn tuyệt không nhìn thấy Lãnh Ly có bất kỳ động tác gì, sao đột nhiên Hách Liên Trần lại bị biến thành cái bộ dạng này rồi? !
“Lãnh Ly, ngươi đã làm gì tam đệ? !” Hách Liên Mặc thấy Hách Liên Trần như vậy vội vàng chất vấn Lãnh Ly.
Lãnh Ly lơ đễnh tỏ ra vô tội, không chút hoang mang trả lời: “Tam vương gia trên người có bệnh lạ, đột nhiên tái phát mà thôi, ta nào có liên quan?” Lãnh Ly tự nhiên cũng biết là mình vừa rồi đã hạ độc Hách Liên Trần, loại độc này không nguy hiểm đến tính mạng lại có thể khiến người ta sống không bằng chết, trước đây tại thọ yến không thể giáo huấn Hách Liên Trần, hôm nay liền thù mới hận cũ cùng tính một thể.
Hách Liên Hiên vốn đã dùng nội lực ép hết dược tính ra ngoài, đột nhiên nhìn thấy Hách Liên Trần khổ sở như vậy liền biết là Lãnh Ly động tay, mà Thanh Ảnh cũng là một mảnh nghi hoặc, nàng cũng không thấy rõ Lãnh Ly xuất thủ khi nào!
“Nói bậy! Tam đệ thân thể luôn không có bệnh gì, sao ngươi vừa đến hắn đã biến thành như vậy? Nhất định là ngươi âm thầm giở trò!”
Hách Liên Mặc tuy có chút hoảng sợ, nhưng chuyện lần trước trong cung hắn còn nhớ rõ, Hách Liên Sở bị thương đến giờ còn chưa khỏi hẳn, bây giờ, Hách Liên Trần lại trở nên như vậy, hắn tự nhiên có chút sợ hãi.

Mặc dù phô trương thanh thế nhưng thân thể lại không tự chủ được lùi về phía sau vài bước.
Lãnh Ly này quả thật có chút tà dị!
“Ồ? Nhị vương gia muốn giá họa cho ta sao? Tam vương gia thân thể có bệnh hay không, Nhị vương gia làm sao biết được? Ta ngược lại là nghe nói Tam vương gia trong người có bệnh, cần tim người làm thuốc dẫn!”
Lãnh Ly mắt thanh như chớp, ánh mắt như băng liếc Hách Liên Trần.
Hách Liên Trần bỗng dưng bị lời này làm cho chột dạ!
Cái này Lãnh Ly đến cùng là người phương nào? Vì sao lại biết được nhiều việc của A Khí như thế?
Nếu như tại thọ yến của Vân Tương tể tướng chỉ là trùng hợp biết được, thì hôm nay dù hắn là đồ đần cũng có thể nghe ra lời này bên trong hận ý ngập trời!
Đột nhiên cảm thấy, cảm giác ngứa rát cũng không thể át được nghi hoặc trong lòng, hắn cố chống đỡ khó chịu, giương mắt trừng Lãnh Ly, hi vọng có thể ở trong ánh mắt nàng nhìn ra chút gì.
Đúng lúc này, Hách Liên Hiên bỗng nhiên khó chịu xé rách lấy áo ngoài của mình.

Sắc mặt của hắn đỏ đến quỷ dị, thanh âm có thêm một tia mị hoặc.

“Ly nhi, ta thật là khó chịu! Mau cứu ta! Thân thể nóng quá, thật là khó chịu!”
Hách Liên Hiên lúc này hoàn toàn như một hài tử, đôi mắt bất lực nhìn Lãnh Ly, ánh mắt mang theo mười phần tín nhiệm hung tợn đụng chạm nội tâm của nàng!
Hắn là phu quân của nàng!
Dù cho vô năng, lại ngốc nghếch, cũng là người của Lãnh Ly nàng! Không thể cho phép những người này khi dễ hắn!
“Ngươi! Ra ngoài!”
Lãnh Ly khí tức âm lãnh nháy mắt bao phủ cả người, Thanh Ảnh bị nàng gọi cũng nhịn không được rùng mình một cái.
“Ta là tú nữ xuất sắc nhất nơi này, há có thể để ngươi thích thì gọi đến không thích thì đuổi đi?”
“Cút!”
Lãnh Ly từ trong người móc ra mấy thỏi bạc vụn, lạnh lùng quẳng cho Thanh Ảnh.

Lực đạo mạnh đến nỗi trên cổ Thanh Ảnh cứa ra một vết máu!
“Ngươi!”
Thanh Ảnh chưa từng nhận qua loại đãi ngộ này.

Vừa muốn nói gì, lại bị Hách Liên Hiên âm thầm liếc mắt, lập tức xoay người nhặt lên mấy thỏi bạc, tức giận đi ra ngoài.
Nhìn xem Lãnh Ly giống như Tu La tái thế, Hách Liên Thiệu cùng Hách Liên Mặc bị giật nảy mình, dự định cùng nhau chuồn mất.

Mà Hách Liên Trần đã cào nát da thịt, ngứa ngáy thấu xương.

Dù như thế, đôi mắt lại vẫn không buông lỏng nhìn chăm chú Lãnh Ly, ánh mắt dò xét.
“Làm sao? Hai vị vương gia muốn đi sao? Huynh đệ các ngươi tình thâm, làm sao có thể bỏ mặc Tam vương gia ở đây?”
Lãnh Ly nhếch lên một nụ cười nhạt, chỉ là khí tức băng lãnh bao phủ khiến người ta không dám thở mạnh lại lộ rõ ra bên ngoài.
“Chúng ta mời Ngũ Ca đến chính là để cùng nhau chơi đùa, ngũ vương phi đã đến, vậy thì mang Ngũ Ca về phủ đi, chúng ta cũng nên hồi cung.”

Hách Liên Thiệu thấy Lãnh Ly đằng đằng sát khí, làm gì còn hứng thú chơi đùa.

Dù sao hai vị đệ đệ kia của hắn đã cho hắn thấy được bản lĩnh của nữ nhân này.
“Đúng đúng! Chính là tới đây vui vẻ!”
Hách Liên Mặc nhanh chóng phụ họa, sợ người kế tiếp xui xẻo chính là mình.

Không biết vì cái gì, đối Lãnh Ly bọn hắn tự nhiên có một chút sợ hãi.
“Chơi đùa? Cứ như vậy chơi?”
Lãnh Ly nói xong, thân thể hơi nghiêng, nháy mắt đến trước mặt Hách Liên Thiệu, tay phải tùy tiện cầm bình rượu trên bàn, nắm lấy cằm Hách Liên Thiệu, ép hắn uống hết rượu trong bình.
Hách Liên Thiệu nghĩ không ra Lãnh Ly lại làm càn như thế, cũng không có phòng bị gì, một bình rượu bị nàng rót cho hơn phân nửa.
Rượu này bên trong có cái gì, ba người bọn họ ai cũng rõ ràng, nhìn biểu hiện của Hách Liên Hiên, Hách Liên Thiệu liền vội vươn tay ra cứng rắn bóp cổ họng của mình, muốn đem rượu phun hết ra.
“Một chút rượu mà thôi, Lục vương gia cần gì phải như thế? Vẫn là ngồi xuống đi!”
Lãnh Ly vỗ nhẹ lưng Hách Liên Thiệu phía sau lưng, âm thầm đem nội lực ép rượu hắn mới vừa uống đẩy hết xuống dưới.
Hách Liên Thiệu lúc này bị sặc đến ho khan liên tục, nước mắt ứa ra.

Hắn nắm lấy một bầu rượu trên bàn, ùng ục uống hơn phân nửa.

Sau khi uống xong mới nhớ tới trong rượu này bị hạ hợp hoan tán, gương mặt nháy mắt trắng bệch.
Hách Liên Mặc nhìn chính mình rồi lắc đầu Lục đệ thật ngớ ngẩn, trừ thở dài ra còn có một tia sợ hãi, hắn run run chỉ vào Lãnh Ly nói: “Ngươi, ngươi, ngươi làm càn! Lãnh Ly, ta cho ngươi biết, hôm nay ngươi dám động đến bản vương, bản vương nhất định không dễ dàng tha cho ngươi!”
Lãnh Ly cười một tiếng, ánh mắt ngoan lệ càng làm cho Hách Liên Mặc sợ hãi.
“Nhị vương gia, có câu nói này không biết ngươi có từng nghe chưa.


Lấy đạo của người trả lại cho người! Các ngươi làm sao đối đãi phu quân ta, ta sẽ trả lại các ngươi như vậy.

Ta là một người hiểu lễ nghĩa, đến mà không trả lễ thì thật không hay.

Nhị vương gia đối đãi với phu quân ta tốt như thế, ta sao có thể không đáp lễ ngài chứ?”
Nhìn Lãnh Ly hướng mình đi tới, Hách Liên Mặc kéo Hách Liên Trần qua, trốn ở phía sau hắn, phô trương thanh thế tức giận mắng, “Lãnh Ly, ngươi tốt nhất nên biết người mà mình đắc tội là ai! Sờ xem trên cổ mình có mấy cái đầu, ai cho phép ngươi lớn gan như vậy! Ngươi cũng đã biết, gϊếŧ hại Hoàng tộc vương gia là tội chết!”
Lãnh Ly cười lạnh, Hách Liên Trần đối mặt.
Kiếp trước mình nén giận, vì nam nhân này từ bỏ hết tất cả, cuối cùng đổi lấy cái chết.

Kiếp này dù cho xuống Địa ngục, nàng cũng phải kéo hắn theo!
“Tam vương gia, ta khi nào gϊếŧ chết các vị vương gia? Phu quân ta được các vị chiếu cố, ta chỉ là thay chàng ấy chào hỏi mấy vị vương gia thôi, khi nào gϊếŧ bọn họ? Ngươi nói đúng không?”
Hách Liên Trần lúc này ngứa đến hận không thể cào hết lớp da lên, hắn âm tàn nhìn thấy Lãnh Ly nói: “Ngươi đến cùng muốn thế nào mới có thể cho ta giải dược?”
Mặc dù chỉ là suy đoán, thế nhưng là trong phòng này chỉ có từng này người, trừ bỏ Thanh Ảnh là kỹ.

Nữ, Hách Liên Hiên là phế vật, hai người huynh đệ hắn càng không biết dùng độc, nghĩ đến khuôn mặt Tứ Vương Gia, lúc này Hách Liên Trần trên cơ bản đã kết luận Lãnh Ly là cao thủ dùng độc!
Hắn nhớ tới A Khí dung mạo xấu xí kia ! Mà Lãnh Ly hữu ý vô tình nhắc đến chuyện tim người càng làm cho hắn đoán không ra nàng có quan hệ gì với người kia!
Cảm giác bị người mưu hại đùa bỡn thực tình không dễ chịu! Hách Liên Trần quyết định nói thẳng.
“Giải dược? Tam vương gia thật biết nói đùa, ta cũng không biết Tam vương gia tại sao lại đột nhiên như thế, làm sao lại có cái gì giải dược? Chẳng lẽ Tam vương gia không phải bệnh cũ tái phát, mà là trúng độc?”
Lãnh Ly một mặt vô tội, nàng tùy ý đùa nghịch tóc mình, nhìn Hách Liên Trần đau khổ không chịu nổi.
“Ngươi đến tột cùng muốn như thế nào?”
Hách Liên Trần nghiến răng nghiến lợi.

Hôm nay hắn xem như hoàn toàn thất bại! Thế nhưng hắn cũng biết, Lãnh Ly tuyệt không có khả năng tổn thương tính mạng của hắn! Chờ đến ngày mình quay lại, nhất định phải cho nàng lãnh đủ!
“Mời Nhị vương gia uống chén rượu nhạt này!”
Lãnh Ly nở nụ cười xinh đẹp, bỗng nhiên như cái hài tử nghịch ngợm, quay người trở lại trước bàn, rót một chén rượu, cung cung kính kính đưa cho Hách Liên Mặc.
“Không! Ta không muốn uống! Tam đệ, ta không thể uống!”

Hách Liên Mặc bị dọa đến tay chân luống cuống.

Hôm nay bọn hắn là vì muốn hại Hách Liên Hiên mà đến, bên ngoài đã sớm thu xếp nhân thủ, chờ thấy được trò hay liền hồi cung bẩm báo.

Đến lúc đó phụ hoàng biết việc này, Hách Liên Hiên cho dù có bản lĩnh lớn bằng trời, cũng chạy không thoát việc bị phế.
Nhưng hôm nay, một màn kịch này chẳng những bị lật đổ, bây giờ mình lại biến thành nhân vật chính của màn kịch, việc này cũng không phải một chữ thảm có thể hình dung.
“Tam vương gia, ngài xem, Nhị vương gia không nể mặt ta đâu.”
Lãnh Ly nở nụ cười vô hại, thế nhưng là đáy mắt bức hϊếp lại rõ ràng.
“Nhị ca, một chén rượu nhạt mà thôi.

Uống nó! Tam đệ chắc chắn bảo đảm cho ngươi chu toàn!”
Hách Liên Trần nghiến răng nghiến lợi, hận không thể đem Lãnh Ly bằm thây vạn đoạn.

Nhưng hắn cũng biết, mình bây giờ không có lựa chọn nào khác! Thân thể này nếu như lại tiếp tục gãi, đoán chừng thật không có cách nào gặp người.
“Ta đừng! Ta không muốn uống!”
Hách Liên Mặc quay người liền chạy đi, lúc này Hách Liên Thiệu dược lực đã phát tác, nhìn tên này bắt đầu diễn trò, Lãnh Ly làm sao có thể để mất nhân vật chính Hách Liên Mặc?
Nếu như bọn hắn muốn Hách Liên Hiên cùng thanh lâu nữ tử làm chuyện đó, như vậy nàng liền phải để huynh đệ bọn họ thử làm đoạn tụ một phen!
Nghĩ đến đây, trong mắt tinh quang lóe lên, Lãnh Ly nhanh chóng ngăn lại Hách Liên Mặc, cũng cưỡng chế đem rượu rót vào trong miệng của hắn, sau đó một chân đem hắn đá đến bên cạnh Hách Liên Thiệu.
“Giải dược!”
Hách Liên Trần nhìn động tác của Lãnh Ly, không hề ngăn cản.

Hắn hiện tại ngứa muốn tự lột da!
Lãnh Ly đạm mạc nhìn hắn một cái, đi qua đỡ Hách Liên Hiên muốn rời đi.

Đi ngang qua Hách Liên Trần lạnh lùng nói: “Muốn giải dược, cầm tim đến đổi!”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.