Bạn đang đọc Dục Hỏa Độc Nữ – Chương 162: Hung Hăng Cắn Một Cái
Bọn họ trực tiếp đi vào phòng bếp nhỏ, vừa đẩy cửa vào, dưới ánh trăng lạnh lẽo, quả nhiên trông thấy Triệu nho đang ăn bánh ngọt như hổ đói.
Mắt Triệu Nho đầy hoảng sợ, “Các ngươi…”
Lãnh Ly nhìn dáng vẻ chật vật không chịu nổi của hắn, cười nhạo nói: “Như thế nào, ngươi có thể ăn từ từ, chúng ta sẽ chờ ngươi.” Nàng biết hắn sẽ trốn không thoát.
Triệu Nho cũng biết mình đột nhiên cảm thấy toàn thân như bất lực như chết đói đều có liên quan đến nàng ta.
“Ngươi đã làm gì ta?” Triệu Nho ném bánh ngọt trong tay đi, hất cái đĩa trên bếp lò.
Lãnh Ly cười nhạt một tiếng, “Triệu Nho à Triệu Nho, sở dĩ ngươi thất bại, cũng bởi vì ngươi dùng cổ mà không hiểu cổ.
Ngươi cho Phương Tần sử dụng cổ trùng là minh chứng tốt nhất.”
Triệu Nho không nói lời nào, hắn mặc dù vẫn ăn mặc như đạo sĩ, nhưng chòm râu dài trên miệng đã bị lấy xuống, mà hắn đang đối mặt với cặp mắt giảo hoạt như hồ ly kia, đối mắt cáo ranh mãnh tản ra tia sáng xanh hận thù.
“Ngươi không cần tự cao, Duyên Quốc của các ngươi cũng sẽ bị thuần phục bởi chúng ta.” Hai mắt Triệu Nho trừng trừng, mặt mũi tràn đầy lửa giận, thế nhưng cổ độc phát tác khiến khí lực toàn thân hắn cũng bị rút cạn.
“Hách Liên Thiệu vừa chết, ngươi liền cấu kết với Hách Liên Mặc, có phải hắn đã đáp ứng với ngươi điều gì, ngươi giúp hắn leo lên hoàng vị, hắn liền cấp cho ngươi biết bao nhiêu đất đai.” Lãnh Ly bật cười lạnh lùng, ngu xuẩn nhất chẳng qua là Triệu Nho, vậy mà lại tin tưởng chuyện ma quỷ Hách Liên Mặc làm.
Hách Liên Mặc nhiều năm qua giấu tài, chính vì muốn đánh bại tất cả người cạnh tranh, hiện tại quan hệ của hắn cùng Hách Liên Trần cũng đã không phải đơn thuần đi theo trợ giúp, mà đang từ từ tách ra.
“Cái này không liên quan gì đến ngươi.” Triệu Nho quay đầu liếc nhìn một cái, hắn che lấy bụng đang kêu ục ục, cảm giác lục phủ ngũ tạng như đang thiêu đốt, thực sự hắn không có cách nào chịu đựng.
Thế nhưng đồ ăn trong căn bếp này đã bị hắn ăn gần hết.
Lãnh Ly lắc đầu cười lạnh, dù sao cái gì hắn cũng sẽ không nói, không bằng mình tiễn hắn đi một đoạn, người này không giữ lại được.
Nàng đánh thức kim xà trên cổ tay, kim xà đang nằm ở cổ tay nàng, thuận theo người nàng bò xuống.
Triệu Nho chú ý tới đầu của kim xà, thế mà điên cuồng nở nụ cười, “Ngươi gϊếŧ ta thì như thế nào, ngươi cho rằng có thể gϊếŧ chết tất cả người Hung Nô sao?”
Lãnh Ly cười nhạt một tiếng, “Chỉ cần ta muốn, ta không cảm thấy có gì là không thể.
Chẳng qua ở đây, trước tiên ta có thể cùng ngươi nói tạm biệt.”
Triệu Nho hoảng sợ nhìn kim xà leo đến bên chân hắn, kim xà phun chất độc, mạnh mẽ cắn lên mắt cá chân của hắn.
“A.” Triệu Nho hét thảm một tiếng, làm quạ đen trong viện bay tán loạn.
Rất nhanh, toàn thân Triệu Nho như thối rửa, cuối cùng chỉ còn lại một vũng máu.
Lãnh Ly quay người nhìn qua Hách Liên Hiên, chậm rãi nói: “Chúng ta đi thôi.”
Hách Liên Hiên gật gật đầu, hai người rời Thúy Vi Cung.
“Triệu Nho chết rồi, thế nhưng ta nghĩ phụ hoàng hiện tại đang say mê luyện đan, không thể lại để cho Hách Liên Trần bọn hắn lợi dụng sơ hở.” Hách Liên Hiên ánh mắt thâm trầm, hắn dừng một chút lại nói, “Ngày mai ta sẽ đi tìm một đạo sĩ mới”.
Lãnh Ly gật đầu, nàng nghĩ nghĩ nói: “Chúng ta đừng bảo là Côn Luân đạo sĩ chết rồi, chờ phụ hoàng tỉnh, chúng ta có thể nói cho phụ hoàng, Côn Luân đạo sĩ đã trở lại Côn Luân Sơn luyện đan, nhưng lại để đồ đệ ông ta ở lại, thay ông ta truyền thụ thuật trường sinh bất lão.”
“Ừm, cái này cũng tốt.
Không phải tìm người giả trang thành Côn Luân tiên nhân, vạn nhất để phụ hoàng sinh nghi liền không tốt.” Hách Liên Hiên thản nhiên nói.
Trở lại sau chuỗi ngày bị giày vò, thời điểm Lãnh Ly cùng Hách Liên Hiên về Yến Vương đã là giờ Tý.
Sáng sớm hôm sau.
Hách Liên Hiên đi ra cửa từ rất sớm, dựa theo điều tối hôm qua hắn và Lãnh Ly bàn bạc, hiện tại hắn muốn đi tìm người giả trang thành đồ đệ Triệu Nho.
Hắn rời Yến Vương Phủ, đi qua mấy hẻm nhỏ xuyên qua con phố, hắn thấy không có người đi theo.
Thần sắc nghiêm nghị, hoàn toàn không còn dáng vẻ nhát gan ôn hoà.
Đi vào trong ngõ, Phong Ảnh đang ở nơi đó chờ hắn.
Phong Ảnh nhìn thấy Hách Liên Hiên hai tay ôm quyền hành lễ, “Vương Gia.”
“Ừ.” Hách Liên Hiên nhàn nhạt gật đầu, hắn kéo dịch dung trên mặt mình xuống, lộ ra dung nhan thật của mình.
Hắn đem mặt nạ da người bỏ trong ngực nói, “Ngươi an bài việc đó thế nào rồi?”
“Dựa theo Vương Gia sai bảo, thần đã chọn trúng một người.” Phong Ảnh thản nhiên nói.
“Vừa vặn, bây giờ chúng ta đi xem người kia một chút.” Hách Liên Hiên cầm lấy y phục trong tay Phong Ảnh, dù sao hắn một thân mặc áo mãng bào phối hợp gương mặt này làm người khác quá chú ý.
Sau khi đổi lại y phục xong, Hách Liên Hiên cùng Phong Ảnh rời khỏi ngõ nhỏ.
Đến ngõ thường dân sống, nơi này ngư long hỗn tạp, rất nhiều người ở gánh xiếc, nơi này phần lớn tàng long ngọa hổ, có rất nhiều kỳ nhân, dị sự.
Phong Ảnh mang Hách Liên Hiên đi vào một cửa tiệm, bên trong chồng chất rất nhiều đạo cụ dùng cho gánh xiếc, có một thiếu niên gầy gò đang nằm nghiên cứu vở kịch trong tay.
Phong Ảnh nói khẽ với Hách Liên Hiên: “Vương Gia, chính là hắn.”
Phong Ảnh vừa mới nói xong, chỉ thấy thiếu niên nằm sấp trên bàn, chậm rãi nâng người lên, học thanh âm Phong Ảnh nói ra: “Vương Gia, chính là hắn.”
Phong Ảnh một mặt phòng vệ nhìn về phía thiếu niên, hắn đem bảo kiếm trong tay nằm ngang trước ngực, vận sức chờ hành động.
Hách Liên Hiên nhàn nhạt cười một tiếng, hắn dùng quạt xếp trong tay ngăn lại kiếm Phong Ảnh, sau đó hướng thiếu niên trong tiệm nói: “Ta có thể vào không?”
“Đương nhiên.” Lần này thiếu niên học chính là thanh âm Hách Liên Hiên.
Hách Liên Hiên hài lòng cười một tiếng, xốc vạt áo lên đi vào trong tiệm.
Thiếu niên đứng dậy, đem cái ghế duy nhất cho hắn ngồi xuống.
“Ngài là Vương Gia?” Thiếu niên trừng một đôi mắt sạch sẽ nhìn Hách Liên Hiên, đem mặt mình tới gần Hách Liên Hiên, trường mi nhíu chặt, “Ta làm sao không nhớ rõ Duyên Quốc còn có một người Vương gia như vậy?”
Hách Liên Hiên hơi bối rối, vốn dĩ hắn còn muốn ẩn tàng thân phận của mình, không nghĩ tới liền bị vạch trần.
“Ta là Yến Vương.” Hách Liên Hiên lập tức nói ra thân phận.
Thiếu niên một mặt hoài nghi, rõ ràng Yến Vương là một người tầm thường, dáng dấp nào có anh tuấn tà mị như vị trước mặt này.
Hách Liên Hiên cảm thấy thiếu niên trước mắt phi thường có ý tứ, hắn lấy mặt nạ da người trong ngực mình sau đó đưa cho thiếu niên.
Thiếu niên nghi ngờ tiếp nhận, hắn lập tức hiểu ra.
Hai tay hắn sờ mặt nạ da người, tràn ngập hứng thú.
“Ngươi chính là Hướng Tinh Bảo?” Hách Liên Hiên trông thấy trong tiệm trừ thiếu niên ra không còn người khác, chắc hẳn đó là người mình muốn tìm kia.
Hướng Tinh Bảo cầm mặt nạ da người trong tay trả cho Hách Liên Hiên, sau đó gật gật đầu, “Ừ.”
“Hôm nay ta tới tìm ngươi là có một chuyện muốn ngươi trợ giúp.” Hách Liên Hiên nói rõ ý đồ đến.
Hướng Tinh Bảo dùng tay chỉ chính mình nói nói: “Ta mới mười sáu tuổi, có thể giúp ngài cái gi?”
“Ngươi mặc dù tuổi không lớn lắm, thế nhưng ta biết thời điểm ngươi mười một tuổi phụ mẫu mất, ngươi một người chống đỡ cái tiệm này, mà ngươi lại ranh ma, ta chính là nhìn trúng tay nghề của ngươi.” Hách Liên Hiên mặc dù nói nhẹ như mây gió, nhưng nhìn thấy Hướng Tinh Bảo trong lòng vẫn phi thường bội phục, một thiếu niên mười một tuổi có thể làm được như thế.
“Như vậy ngài sẽ cho ta cái gì?” Hướng Tinh Bảo một mặt nhìn như đơn thuần, thế nhưng dù sao hắn từ nhỏ lớn lên trong ngõ hẻm ngư long hỗn tạp, cho nên quỷ tâm rất nhiều, cũng rất lõi đời..