Dục Hỏa Độc Nữ

Chương 159: Thân Thể Có Chuyện


Bạn đang đọc Dục Hỏa Độc Nữ – Chương 159: Thân Thể Có Chuyện


Thân thể hoàng thượng xảy ra chuyện, tin tức nhất thời chuyền khắp Hoàng Cung đến độ Hoàng Thái Hậu bình thường hiếm khi xuất cung cũng mang thần sắc vội vã chạy đến.

Trông thấy thái y đầy cả phòng dáng vẻ bó tay toàn tập, khiến Thái Hậu lửa giận khó nén.
“Tại sao tra cả nửa ngày cũng không tra ra được Hoàng Thượng vì cái gì mà té xỉu!” Hoàng thái hậu ngồi trước giường rồng của hoàng thượng, tức giận nói.

Một vị Thái Y thấy các đồng liêu đều không nói lời nào, hắn ngẩng đầu âm thanh đìu hiu nói: “Hồi bẩm Hoàng thái hậu, Hoàng Thượng đột nhiên bệnh, trải qua năm thái y chẩn bệnh, Hoàng Thượng tựa như ăn phải lượng ngũ thạch tán quá lượng.”
Người trong tẩm cung nghe xong, sắc mặt đều khó coi, Ngũ thạch tán đã bị hoàng gia cấm sử dụng.

Mặc dù nó không tính là một loại độc dược, thế nhưng dùng lâu dài sẽ khiến cho người ta dễ dàng nóng nảy, sinh ra ảo giác, thân thể càng ngày càng suy yếu.
“Là ai, là ai cho Hoàng Thượng sử dụng ngũ thạch tán! Hôm nay ai gia nhất định phải lấy mệnh của nàng ta.” Hoàng thái hậu nghiến răng nghiến lợi nói, nàng biết nếu hiện tại Hoàng Thượng đổ xuống, nhất định sẽ gây nên nội loạn.
Dù Miêu Cương, Đông Doanh đều đã bị thu phục, thế nhưng người Hung Nô vẫn như lang như hổ nhìn chằm chằm Duyên Quốc!
Đám người không nói, Liễu Quý Phi biết Hoàng thái hậu lo cho nhi tử sốt ruột, liền đi đến cạnh Hoàng thái hậu, dung mạo đau thương nói: “Mẫu hậu, Hoàng Thượng gần đây một mực ở cùng quốc sư, nghe nói Hoàng Thượng mỗi ngày đều uống hai lần đan dược do hắn điều chế.”
Hoàng thái hậu nghe vậy, nghiêm nghị nói: “Đem quốc sư đến đây.”

Lúc này Côn Luân tiên nhân vẫn đứng bên ngoài tẩm cung, nghe nói Hoàng thái hậu triệu hắn đi vào, hắn lập tức tới bên cạnh Hoàng thái hậu, hai đầu gối quỳ xuống đất.
“Khấu kiến, Hoàng thái hậu.”
Hoàng thái hậu nhíu mắt lại, không vui hỏi: “Những ngày này Hoàng Thượng vẫn luôn sử dụng đan dược của ngươi sao?”
Côn Luân tiên nhân khẽ vuốt cằm, “Vâng, Hoàng Thượng luôn nói gần đây thân thể không tốt, cho nên ta liền điều phối một chút bổ đan cho Hoàng Thượng sử dụng.”
Hoàng thái hậu có chút sa sút, ma ma bên người nàng nói: “Đi, đem đan dược mang tới.”
Ma ma cúi đầu đi ra khỏi tẩm cung, giây lát sau bưng một cái hộp nhỏ trở về.
Hoàng Thái Hậu ra hiệu cho thái y kiểm tra, thái y nhao nhao từ trong hộp lấy ra đan dược màu mực lớn bằng trái nhãn, đưa lên chóp mũi ngửi ngửi, sau lại bóp một ít đặt trong miệng.
Bọn hắn liếc nhìn nhau, sau đó nói: “Hoàng thái hậu, trong này không có ngũ thạch tán.”
“Cái gì?” Hoàng thái hậu sợ thái y kiểm sai, nàng hỏi lại, ” các ngươi chắc chắn?”
“Vâng.”
Hoàng thái hậu thần sắc trầm xuống, mặc dù chứng minh được Côn Luân tiên nhân vô tội, thế nhưng vẫn là chưa bắt được người hạ độc.
Ngay tại thời điểm tất cả mọi người lâm vào cục diện bế tắc, Côn Luân tiên nhân mở miệng nói: “Khởi bẩm Hoàng thái hậu, Hoàng Thượng đã từng nói với ta, mỗi lần tới Thúy Vi Cung đều sẽ bị Phương Tần Nương Nương cho uống một loại canh bổ, không biết có quan hệ gì với việc Hoàng Thượng té xỉu.”
Lãnh Ly đứng ở ngoài cửa nghe hắn nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, có chút kích động, cuối cùng đến, cuối cùng cũng đi vào trọng điểm.

Hoàng thái hậu còn chưa phân phó, ma ma ngay lập tức đi đến phòng bếp nhỏ trong Thúy Vi Cung, quả nhiên từ nơi này tìm được canh bổ mà Côn Luân tiên nhân nói tới, mama đem số canh bổ còn lại bưng tới, để thái y kiểm tra.
Trải qua mấy lần kiểm tra của thái y, bên trong quả nhiên là có ngũ thạch tán.
Hoàng Thái Hậu giận dữ, “Người tới, mang tiện nhân kia tới cho ai gia.”
Phương Tần sớm đã bị dọa đến mức mặt mày trắng bệch, khóc lóc sướt mướt bị hai thị vệ lôi từ bên ngoài vào.

Nhìn thấy thế trận lớn như vậy, nàng ta khóc đến độ không thể ngừng lại được, bò trên sàn tiến tới ôm chân của Hoàng thái hậu, khóc lóc đau khổ nói: “Hoàng thái hậu tha mạng, Hoàng thái hậu tha mạng.”
“Tiện nhân, quả nhiên là ngươi.” Hoàng thái hậu tức giận không thể kiềm chế được, đưa tay giáng cho Phương Tần một bạt tai, mạnh đến mức hai mắt nàng ta hoa lên đầy sao.
“Hoàng thái hậu tha mạng.” Phương Tần lấy tay che chặt một bên mặt bị đánh cho sưng tấy bên má có vết máu do móng tay của Hoàng Thái Hậu cứa ra.
Liễu Quý Phi mắt phượng giương lên, thêm mắm dặm muối nói với Hoàng thái hậu: “Mẫu hậu, ngũ thạch tán là cấm dược trong hoàng cung, nếu như không có người từ bên ngoài mang vào, Phương Tần làm sao có được.”
Hoàng thái hậu nghe xong, mắt sắc sáng lên, nói với Phương Tần: “Ngươi nói, là ai đưa cho ngươi ngũ thạch tán, nếu như ngươi nói ra người đứng phía sau sai sử, ta có thể sẽ tha cho ngươi một mạng.”
Phương Tần tin là thật, nàng không cần nghĩ ngợi quay đầu nhìn về phía Côn Luân tiên nhân.

Chỉ là nàng còn chưa kịp nói ra, đột nhiên hai mắt tối sầm lại, lúc ngước lên đã trở thành trống rỗng ảm đạm, nàng nâng cánh tay lên chỉ Lãnh Ly cách đó không xa nói: “Là Yến Vương Phi, là Yến Vương Phi đem ngũ thạch tán giao cho ta.”

Hoàng thái hậu căn bản không tin tưởng Phương Tần, cả giận nói: “Ăn nói linh tinh.”
Liễu Quý Phi biết Hoàng thái hậu phi thường tín nhiệm Lãnh Ly, chẳng qua những quân thần phía ngoài điện đều là người của mình.

Nàng thần sắc buồn bã nói: “Mẫu hậu, thân thể của hoàng thượng quan trọng, người không thể bởi vì cưng chiều Yến Vương Phi liền cho phép nàng ta làm xằng làm bậy.”
Hoàng thái hậu đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Liễu Quý Phi, bắt gặp khóe miệng nàng ta vẫn đang dâng lên một nụ cười đắc ý, liền biết hết thảy đều nằm trong kế hoạch của Liễu Quý Phi.

Nhưng mà bây giờ nhân chứng, vật chứng đều đầy đủ, muốn giải vây cho Lãnh Ly đều không được.

Huống chi bên ngoài còn có nhiều văn võ bá quan như vậy .
Hoàng Thái Hậu cuối cùng cũng minh bạch vì sao những ngày này Liễu Quý Phi dung túng Phương Tần ỷ sủng sinh kiêu như vậy, nguyên lai là nghĩ muốn gộp nhiều tội, một mẻ hốt gọn.
Lãnh Ly không nhanh không chậm đi đến bên người Côn Luân tiên nhân rồi mới quỳ xuống, tinh tế hít một hơi, lập tức ngửi được một cỗ mùi thơm không dễ dàng phát giác.
“Hoàng thái hậu, Phương Tần vu oan cho tôn tức, tôn tức nào có lá gan lớn như vậy, dám sai sử nàng ta hạ dược phụ hoàng.

.


.” Lãnh Ly bi thống nói.
Hách Liên Hiên cũng quỳ xuống bên cạnh nàng, cầu tình nói: “Đúng vậy, Hoàng thái hậu, Ly Nhi nàng chắc chắn sẽ không làm như vậy.”
“Đã như vậy, Yến Vương Phi, ngươi nhất định phải đưa ra chứng cứ chứng minh sự trong sạch của ngươi mới được.” Hoàng thái hậu không hùng hổ dọa người giống như đối với Phương Tần, mà ngược lại có một loại bi thương khó nén.
Hoàng vị tranh đấu, cuối cùng sẽ biến thành bi kịch máu chảy thành sông.

Không thể tránh được.
Lãnh Ly chậm rãi gật đầu, nàng nhìn về phía Phương Tần, lạnh lùng cười nói: “Phương Tần Nương Nương, ngươi hiện tại đang thanh tỉnh?”
Phương Tần chậm rãi gật đầu, không hề chần chờ, mà dáng vẻ khác thường của nàng xác thực khiến người khác hoài nghi.
“Vậy thì tốt, ta không có sai sử ngươi, mà ngươi vì sao muốn vu oan cho ta?” Lãnh Ly mang theo ý cười lạnh lùng hướng tới bên người thêm mấy phần Phương Tần, quả nhiên trên người nàng cũng có mùi thơm kia.
Lãnh Ly thôi động kim xà trên cổ tay, sau đó tóm lấy cánh tay Phương Tần, kim xà ngay lập tức cắn một cái.
Ba đầu kim xà trên cổ tay Lãnh Ly kỳ thật có công hiệu khác nhau, trước đó nàng một mực sử dụng là kim xà có thể tạo ra kịch độc mạnh nhất, mà bây giờ sử dụng lại là kim xà có thể giải độc, nhưng điều kiện tiên quyết là người bị cắn nhất định phải trúng độc, nếu không thì cho dù đó là người đã luyện thành bách độc bất xâm, cũng là sẽ bị cắn chết.
Phương Tần nháy mắt tỉnh táo lại, thấy Lãnh Ly gần ngay trước mắt, giật nảy mình, liên tiếp lui về phía sau.
Mà tất cả mọi người ở đây, trừ Côn Luân tiên nhân và Hách Liên Hiên đều không nhìn ra cái gì, bọn họ chỉ cho là Phương Tần e ngại Lãnh Ly mới lùi lại như vậy.
“Phương Tần, là ta bảo ngươi sử dụng ngũ thạch tán sao?” Lãnh Ly thanh âm lạnh như băng, đáy mắt tràn đầy hàn ý, nàng tận lực lộ ra kim xà trên cổ tay cho Phương Tần nhìn..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.