Đọc truyện Đức Dương Quận Chúa – Chương 152: Phiãªn Ngoại Bá»n n Bạch Tuyết
Mùa xuân nÄm Nguyên Hòa thứ ba, á» VÄ©nh Châu trÄm hoa Äua ná», Äẹp vô cùng, nÆ¡i nà y hấp dẫn Äông Äảo du khách Äến thÄm quan.
“Nương.” Má»t tiá»u cô nương nÄm tuá»i mặc váy mà u há»ng Äang ÄÆ°á»£c mẫu nhân bế trên tay, ngá»a Äầu nÅ©ng ná»u, hai má lúm Äá»ng tiá»n vô cùng Äáng yêu “Thanh nhi muá»n Än kẹo há» lô.”
Phụ nhân nhìn chá» chừng hai mươi, má»t thân y phục trắng, trên Äầu chá» có hai cái trâm bạc bình thưá»ng, nhưng dung mạo và khà Äá» lại rất phi phà m, dù quần áo khiêm tá»n nhưng lại vô cùng ná»i báºt giữa Äám Äông.
Chá» thấy nà ng ấy ngá»i xá»m ngưá»i xuá»ng, ôn nhu vén tóc cho tiá»u cô nương ra sau tai “Nương không phải Äã nói rá»i sao, rÄng con vừa má»i má»c, không thá» Än nhiá»u Äá» ngá»t.”
“Thế nhưng mà …” Tiá»u cô nương lại liếc mắt nhìn mấy que kẹo há» lô, má»i ngưá»i xung quanh còn nghÄ© cô bé sẽ kiên trì muá»n Än nhưng không ngá» lại rất hiá»u chuyá»n “Thanh nhi biết rá»i ạ.”
“Ngoan.” Phụ nhân khẽ xoa gương mặt tiá»u cô nương “Chá» vá» nhà nương là m món bánh sữa chiên mà con thÃch nhất ÄÆ°á»£c không?”
Ãnh mắt cô bé sáng lên, nhà o và o ngưá»i phụ nhân “Nương là tá»t nhất, Thanh nhi yêu nương nhất.”
Phụ nhân ôm lấy tiá»u cô nương, cưá»i hạnh phúc “Nương cuÌng yêu Thanh nhi nhất.”
Trên trà lâu, Phó Dá»ch kinh ngạc nhìn Ãn Bạch Tuyết, mãi vẫn chưa tá»nh há»n lại.
Hắn nghÄ© bá»n há» vÄ©nh viá»
n sẽ không gặp mặt, lần nà y tá»i VÄ©nh Châu cuÌng không ngá» sẽ nhìn thấy nà ng, không nghÄ© ngà y Äầu tiên Äến Äã gặp.
Ngá»i Äá»i diá»n vá»i Phó Dá»ch là công tá» cá»§a thái thú VÄ©nh Châu, thấy Phó Dá»ch cứ nhìn chằm chằm Ãn Bạch Tuyết, còn tưá»ng rằng Phó Dá»ch ÄỠý Ãn Bạch Tuyết, dù sao dung mạo nà ng cÅ©ng ÄÆ°á»£c coi là tuyá»t sắc, những nÄm gần Äây ngưá»i ÄỠý Äến Ãn Bạch Tuyết không biết bao nhiêu.
Hắn cÅ©ng không biết thân pháºn tháºt cá»§a Ãn Bạch Tuyết, chá» biết cha hắn nói nữ nhân nà y Äến từ kinh thà nh, không thá» Äắc tá»i nên uyá»n chuyá»n nói “Phụ nhân nà y há» Trương tên Uyá»n, nghe nói có thân thÃch là m quan á» kinh thà nh, những nÄm qua các Äá»i thái thú Äá»u rất chiếu cá» nà ng ấy.”
Thái thú má»t châu là quan tam phẩm, ÄÆ°Æ¡ng nhiên biết chuyá»n cÅ© cá»§a phá»§ Ãn quá»c công, tuy nói Ãn Bạch Tuyết phạm tá»i nhưng nà ng dù sao cÅ©ng là thân tá»· tá»· cá»§a hoà ng háºu nương nương cho nên má»i má»t Äá»i thái thú Äá»u sẽ ná» mặt Ãn Bạch Tuyết và i phần.
“Trương Uyá»n?” Phó Dá»ch thu tầm mắt lại, không hiá»u nhìn vá» phÃa công tá» thái thú.
Ngưá»i hầu Phó Dá»ch cuÌng nhìn thấy Ãn Bạch Tuyết, nhá» giá»ng giải thÃch “Ãn tiá»u thư tá»i VÄ©nh Châu thì Äá»i tên là Trương Uyá»n, bá»i vì vương gia phân phó không có chuyá»n gì lá»n thì không cần báo cáo nên thuá»c hạ không Äá» cáºp Äến.”
Phó Dá»ch nhá» giá»ng Äá»c lại hai lần, chá» cảm thấy trong lòng như Än phải hoà ng liên ÄÄÌng chaÌt.
Hắn nhìn lại trên phá», Ãn Bạch Tuyết dẫn hà i tá» Äi xa, bóng lưng thanh lãnh lại ôn nhu.
“Äứa bé nà y là cá»§a ai?” NÄm Äó hắn là táºn mắt nhìn nà ng uá»ng xong chén thuá»c kia mà .
Ngưá»i hầu trả lá»i “Là Ãn tiá»u thư mấy nÄm trưá»c nhặt ÄÆ°á»£c má»t Äứa trẻ bá» vứt bá».”
Công tá» thái thú nghe xong láºp tức ká»p phản ứng hình như Trương Uyá»n nà y có quan há» gì Äó vá»i Äoan vương gia.
Hắn thá» dò xét nói “Vương gia quen nà ng ta?”
“Ngưá»i quen cÅ©.” Phó Dá»ch gáºt Äầu há»i “Nà ng những nÄm qua sá»ng có tá»t không?”
“Rất tá»t.” Công tá» thái thú châm chưá»c nói “NÄm ngoái có má»t phú thương nhìn trúng Trương tiá»u thư, chá» là bá» Trương tiá»u thư nghiêm khắc cá»± tuyá»t.”
Từ phụ nhân hiá»n tại biến thà nh tiá»u thư, mặc dù Ãn Bạch Tuyết Äã nháºn nuôi má»t Äứa bé.
Phó Dá»ch nhÃu mà y “Váºy phú thương kia có là m khó nà ng?”
“Là Äá»ng chút tay chân, phú thương kia muá»n bức Trương tiá»u thư Äi và o khuôn khá», ác ý dùng danh tiếng Äá» cạnh tranh vá»i Trương tiá»u thư.
” Công tá» thái thú nói Äầy cÄm phẫn, cha hắn là má»t vá» quan tá»t, nhưng không thá» cản hắn lấy lòng Äoan vương gia, có má»t câu nói là m cho tá»t, chức quan lá»n má»i có ÄÆ°á»£c.
“Nhưng cha ta thân là phụ mẫu má»t phương, há có thá» ngá»i yên không quản, thế là cha ta Äứng ra là m chá»§, tên phú thương nà y Äà nh phải bá»i thưá»ng ngân lượng cho Trương tiá»u thư, sau Äó giáºn dữ rá»i VÄ©nh Châu.”
Phó Dá»ch nhẹ gáºt Äầu “Äa tạ.”
“Không cần, Äây Äá»u là viá»c nên là m.” Công tá» thái thú Äánh giá sắc mặt Phó Dá»ch, nhá» giá»ng há»i “Nếu Äã là ngưá»i quen cÅ© thì vương gia có muá»n ngá»i ôn chuyá»n vá»i Trương tiá»u thư không, nà ng ấy bây giá» Äang sá»ng trên phá» phÃa Äông.”
Phó Dá»ch giương mắt kiá»m, ánh mắt nhà n nhạt nhìn hắn, công tá» thái thú hÆ¡i run, láºp tức ngáºm miá»ng.
Khó trách cha nói Äoan vương nà y không giá»ng kiá»u giá áo túi cÆ¡m(*) như Anh vương, nếu không phải có ÄÆ°Æ¡ng kim thánh thượng thì chá» sợ ngưá»i ngá»i trưá»c mặt nà y Äã leo lên ngai và ng rá»i.
(*) Giá áo túi cÆ¡m: chá» ngưá»i không có thá»±c lá»±c.
Công tá» thái thú vá»n phụng lá»nh cha bá»i Äoan vương Äi dạo VÄ©nh Châu, trải nghiá»m và quan sát dân tình, rá»i khá»i trà lâu, Phó Dá»ch trá» vá» chá» á».
Từ chá» Phó Dá»ch, công tá» thái thú vá» thẳng phá»§ nha cá»§a VÄ©nh Châu.
Thái thú VÄ©nh Châu Lâm Äại nhân ÄÆ°Æ¡ng nhiên biết thân pháºn tháºt cá»§a Ãn Bạch Tuyết, ông trầm ngâm nói “Chuyá»n nà y con Äừng xen và o, vương gia há»i cái gì thì nói cái Äó, ngà i ấy không há»i thì cÅ©ng không cần lắm miá»ng.”
Trong kinh thà nh còn có Äoan vương phi Äó, nghe nói Äoan vương gia sá»§ng ái tiá»u thế tá» vô cùng.
Nha hoà n Äến báo có khách tá»i chÆ¡i thì Ãn Bạch Tuyết Äang xem sá» sách.
Lúc má»i tá»i, phòng thu chi còn lừa gạt nà ng, bây giá» dù là ná»a Äiá»m cÅ©ng không dám Äá»ng tay chân, có khi ngẫm lại cả nà ng cÅ©ng kinh ngạc, từng là má»t quý nữ thế gia nay lại trá» thà nh má»t phụ nhân bình thưá»ng nhưng nà ng vẫn rất thá»a mãn.
Ná»a Äêm tá»nh má»ng, nà ng tháºm chà có cảm giác Äã xa kinh thà nh và i chục nÄm.
“Ai váºy?”
“Không biết ạ, nói là ngưá»i quen cÅ© cá»§a phu nhân.”
Tay Ãn Bạch Tuyết dừng lại, ngưá»i quen cÅ©?
Nà ng Äá» bút xuá»ng, nhà n nhạt nói “Má»i và o chÃnh sảnh Äi, ta sẽ Äến ngay.”
“Dạ.” Nha hoà n khom ngưá»i cáo lui, Äi xa nà ng nhìn lại, phu nhân vẫn cháºm rãi xem sá» sách, rất giá»ng má»t bức há»a bình thưá»ng.
Nha hoà n thấy khó hiá»u, phu nhân xinh Äẹp như váºy, cho dù là quả phụ thì cuÌng có Äầy ngưá»i muá»n cưá»i là m thê, vì sao phu nhân luôn không nguyá»n ý chứ.
Nha hoà n trá» lại cá»a lá»n, nói vá»i nam nhân “Phu nhân nhà ta má»i các ngươi và o.”
Nam nhân quay ngưá»i Äi Äến chá» xe ngá»±a, nói hai câu xong thì mà n xe bá» xá»c lên, má»t nam nhân mặc áo gấm Äi ra, nha hoà n hiếu kì lén nhìn, gương mặt trong nháy mắt Äá» như lá»a Äá»t, trên Äá»i có nam nhân tuấn tú như váºy sao, phu nhân vậy maÌ lại quen biết nam nhân nà y.
“Phu nhân nhà ngươi Äâu?”
Nha hoà n cúi Äầu không dám nhìn “Phu nhân á» trong Äang xem sá» sách, bảo nô tỳ má»i ngà i trưá»c Äi chÃnh sảnh.”
Phó Dá»ch khẽ gáºt Äầu, nha hoà n dẫn hắn và o chÃnh sảnh.
Con ÄÆ°á»ng sạch sẽ, nha hoà n hay nô tà i Äá»u rất cung kÃnh, có thá» thấy ÄÆ°á»£c cuá»c sá»ng cá»§a Ãn Bạch Tuyết không tá».
Hắn ngá»i không lâu thì nghe thấy bên ngoà i có tiếng bưá»c chân, cÅ©ng vang lên tiếng má»t tiá»u cô nương: “Nương, khách là ai váºy?”
Ãn Bạch Tuyết lắc Äầu, ôn hoà nói “Con Äi chÆ¡i vá»i Há»ng Hà nhé, lát nữa nương Äi thả diá»u cùng ÄÆ°á»£c không?”
Tiá»u cô nương thÃch chÆ¡i diá»u nhất, Äiá»m nhiên há»i “Váºy con chá» nương á» bên ngoà i.”
Ãn Bạch Tuyết chạm nhẹ má»t cái và o chóp mÅ©i Thanh nhi, cưá»i nói “ÄÆ°á»£c, nương nhất Äá»nh sẽ là m nhanh!”
Cá» nhân cá»§a nà ng Äá»u á» kinh thà nh, vô luáºn ngưá»i Äến là vá» nà o, nà ng Äá»u không cảm thấy mình có chuyá»n Äá» nói.
Nghe thấy giá»ng Ãn Bạch Tuyết, Phó Dá»ch hÆ¡i giáºt mình, bá»n há» Äã mưá»i nÄm chưa gặp mặt rá»i.
Tiếng bưá»c chân cà ng ngà y cà ng gần, Phó Dá»ch nhìn và o cá»a, Ãn Bạch Tuyết xuất hiá»n trong mắt hắn, thần sắc ôn nhu, vừa thấy hắn sắc mặt có hÆ¡i kinh ngạc nhưng rất nhanh Äã bình tÄ©nh lại.
Ãn Bạch Tuyết Äi và o trong, cách Phó Dá»ch chừng ba bưá»c, khẽ phúc thân hà nh lá»
“Dân phụ Trương Uyá»n bái kiến vương gia.”
“Nà ng…” Phó Dá»ch hÃt sâu má»t hÆ¡i “Không cần Äa lá»
.”
“Lá»
không thá» bá».” Ãn Bạch Tuyết Äứng dáºy, nà ng không ngá»i xuá»ng chá»§ vá» mà ngá»i Äá»i diá»n vá»i Phó Dá»ch.
Sắc mặt Ãn Bạch Tuyết lạnh nhạt, phảng phất như không vì chuyá»n Phó Dá»ch xuất hiá»n mà kinh ngạc “Vương gia sao lại tá»i VÄ©nh Châu?”
“Hoà ng thượng phái ta Äi tuần sát Giang Nam.”
“Ra là váºy.” Ãn Bạch Tuyết nói “Mẫu thân ta…!Không, Äá»ng phu nhân vẫn á»n chứ?”
“Bà ấy vẫn á»n.
” Phó Dá»ch nói “Ãn Thà nh mấy nÄm trưá»c Äá» tiến sÄ©, bây giá» Äã ÄÆ°á»£c bá» nhiá»m là m quan.”
“Váºy thì tá»t rá»i.”
Trong phòng dần an tÄ©nh lại, Phó Dá»ch nháºn ra hai ngưá»i không có lá»i nà o Äá» nói.
Nói cái gì bây giá», lúc Äầu là hắn ép nà ng uá»ng thuá»c, cÅ©ng là hắn ÄÆ°a nà ng Äến Äây.
Phó Dá»ch lúc Äầu không muá»n tá»i gặp Ãn Bạch Tuyết, má»i chuyá»n Äã qua nhiá»u nÄm như váºy, cuá»c sá»ng cá»§a bá»n há» cÅ©ng Äã bình thưá»ng lại, nhưng ngà y mai hắn sẽ phải rá»i Äến Tá» Châu nên cuá»i cùng vẫn quyết Äá»nh tá»i gặp nà ng má»t lần.
“Nà ng những nÄm qua sá»ng có tá»t không?”
“Rất tá»t.” Ãn Bạch Tuyết cưá»i nhạt “Ta rất hà i lòng cuá»c sá»ng bây giá».”
“Váºy là tá»t rá»i.”
Ãn Bạch Tuyết nâng chén trà lên “Vương gia còn có chuyá»n khác?”
Bưng trà tiá» n khách, Phó Dá»ch trong lòng cưá»i khá», hắn Äứng dáºy lắc Äầu “Không có gì.
Ta còn có viá»c, cáo từ trưá»c.”
Ãn Bạch Tuyết Äứng dáºy “Vương gia Äi thong thả, ta còn có viá»c, không tiá»
n ngưá»i.”
Phó Dá»ch khẽ gáºt Äầu rá»i Äi, Äi hai bưá»c hắn dừng lại, quay ngưá»i, nhìn Ãn Bạch Tuyết bình tÄ©nh không chút thay Äá»i “Chuyá»n nÄm Äó, tháºt sá»± xin lá»i.”
Xuân vá» hoa ná», tiếng cưá»i Äùa Thanh nhi chÆ¡i ngoà i viá»n hoà vá»i tiếng chim hót ÄâÌu caÌnh.
Ãn Bạch Tuyết cưá»i nhạt má»t tiếng “Ta nháºn.
Vương gia Äi thong thả, chúc vương gia quãng Äá»i còn lại an khang.”
Phó Dá»ch chá» cảm thấy cá» há»ng chua xót khó tả, bình tÄ©nh nhìn nà ng rá»i xoay ngưá»i rá»i Äi.
Thanh nhi nhìn cá»a lá»n và o chÃnh sảnh, chá» nương Äến Äá» Äi chÆ¡i diá»u, không ngá» ngưá»i Äi ra không phải nương mà là má»t bá bá lạ mặt.
Cô bé sững sá» nhìn bá bá Äi Äến trưá»c mặt mình rá»i ngá»i xuá»ng há»i “Cháu tên là gì?”
Thanh nhi thấy Ãn Bạch Tuyết Äứng trưá»c chÃnh sảnh, nghiêm túc trả lá»i Phó Dá»ch “Cháu là Trương Thanh, ngưá»i có thá» gá»i là Thanh nhi.”
“Thanh nhi.” Phó Dá»ch cưá»i má»t tiếng, lấy từ bên hông má»t khá»i ngá»c bá»i, ÄÆ°a cho Thanh nhi “Khá»i ngá»c bá»i nà y tặng cho cháu, vá» sau nếu câÌn ngưá»i há» trợ có thá» cầm khá»i ngá»c bá»i nà y Äi tìm bất kì má»t viên quan nà o.”
Ngá»c bá»i hÆ¡i to, Thanh nhi cầm hai tay má»i giữ ÄÆ°á»£c, cô bé ngắm nghÃa ngá»c bá»i, lại nhìn Phó Dá»ch, hÆ¡i khó tin “Quan nà o cÅ©ng ÄÆ°á»£c ạ?”
Phó Dá»ch gáºt Äầu, lặp lại “Bất kỳ ai.”
Thanh nhi tháºt sá»± không dám nháºn má»t váºt như váºy, cô bé nhìn vá» phÃa Ãn Bạch Tuyết, gá»i “Nương!”
Ãn Bạch Tuyết nhìn lưá»t qua ngá»c bá»i trên tay Thanh nhi, Äây là ngá»c bá»i hoà ng gia, má»i má»t hoà ng tá» Äá»u có má»t khá»i.
Ãn Bạch Tuyết không cá»± tuyá»t “Thanh nhi mau cám Æ¡n bá bá Äi.”
Thanh nhi uá»n gá»i phúc lá»
vá»i Phó Dá»ch “Thanh nhi Äa tạ bá bá.”
“Ngoan.” Phó Dá»ch Äứng ngưá»i lên, nói vá»i Ãn Bạch Tuyết “Hẹn gặp lại.”
“Hẹn gặp lại.”.