Đọc truyện Đức Dương Quận Chúa – Chương 116: Hu Hu
“Thái tử, đại ca.” Cố Như Vận trước gắp cho Diệp Hoàn một con tôm bự, lại lập tức gắp cho Cố Nguyên một con, ôn nhu nói “Bắp ngô này bị khét rồi, đại ca không nên ăn.”
Cố Nguyên nghiêng đầu nhìn Kỷ Oánh Oánh, nàng vẫn nói chuyện với Ân Trường Hoan, không biết nói cái gì mà cười đến mặt mày vui tươi, tựa như không chú ý tới chuyện bên này, hắn thừa dịp lúc này cho bắp ngô ra chỗ khác hẳn sẽ không bị phát hiện đâu nhỉ.
Trong lòng nghĩ như vậy, Cố Nguyên vẫn gắp bắp ngô lên, khẩu thị tâm phi nói “Chỉ khét một chút, không có gì đáng ngại, huống hồ lãng phí cũng không tốt.”
Hắn cắn hai, ba miếng, không đụng tới con tôm của Cố Như Vận.
Ánh mắt Kỷ Oánh Oánh thoáng nhìn một màn này, khóe miệng nhếch lên.
Thấy thịt chỗ Ân Trường Hoan đã nướng chín, nàng lập tức gắp hai miếng cho vào bát Cố Nguyên, cười nhẹ nhàng “Mau, nếm thử xem tay nghề của thái tử phi có hơn ta không.”
Cố Nguyên: Nàng đúng là tự mình hiểu được, chỉ là…!
Cố Nguyên nhìn sang Diệp Hoàn, đối diện với ánh mắt Diệp Hoàn bình tĩnh không lay động, hắn vô tội nhíu mày, cũng không phải hắn chủ động đi gắp, nhìn hắn làm cái gì.
Thu hồi ánh mắt, Cố Nguyên cho miếng thịt vào miệng, nhai kỹ nuốt chậm nhấm nháp khen “Thái tử phi nướng đúng là không giống, hương vị rất ngon.”
Kỷ Oánh Oánh: “Thật sao, ta vừa nhìn liền biết hương vị rất ngon.”
Ân Trường Hoan khó tả nhìn đôi phu thê này, biệt xuất một câu “Đa tạ hai vị khích lệ.”
“Ta cũng tới nếm thử.” Kỷ Oánh Oánh nói xong đang định gắp luôn miếng cuối cùng trên giá nướng trước mặt Ân Trường Hoan, kết quả động tác chậm một bước, bị Diệp Hoàn lấy mất.
Kỷ Oánh Oánh trợn mắt hốc mồm nhìn Diệp Hoàn, nàng đã biết Diệp Hoàn cùng trong tưởng tượng rất không giống nhau, nhưng dù có thế thì sao có thể làm ra chuyện như vậy, lại đi cướp mất thịt của nàng, đây là chuyện mà thái tử một nước có thể làm ra sao, hắn không cảm thấy xấu hổ ư?
Diệp Hoàn nhìn thẳng vào mắt Kỷ Oánh Oánh, thong dong bình tĩnh ăn thịt nướng “Có hơi xén.”
Kỷ Oánh Oánh trong lòng gầm thét: Bị xén mà còn đi tranh với ta.
Nàng ủy khuất nhìn về phía Ân Trường Hoan, hi vọng Ân Trường Hoan có thể nướng thêm một phần, kết quả Ân Trường Hoan nhìn cũng không thèm nhìn, ân cần quay đầu hỏi Diệp Hoàn muốn ăn cái gì để nàng tiếp tục nướng cho.
Nữ nhân trọng sắc khinh bạn, Kỷ Oánh Oánh nghiến răng, nàng rốt cục thấy rõ ràng bản chất của Ân Trường Hoan, còn có cái tên nam nhân Diệp Hoàn, may mà nàng không lựa chọn gả cho hắn, nếu không còn phải hầu hạ hắn nướng thịt.
Cố Nguyên có đôi khi không tốt lắm nhưng cũng sẽ đoạt thịt nướng như Diệp Hoàn.
Trong chén đột nhiên nhiều thêm một miếng thịt nướng, là Cố Nguyên gắp cho, nàng quay đầu, Cố Nguyên bất đắc dĩ nói “Đây là ta nướng, hương vị hẳn là cũng không tệ lắm.”
Nàng cho Cố Nguyên một bắp ngô bị cháy, Cố Nguyên lại cho nàng một miếng thịt, Kỷ Oánh Oánh cảm động không thôi.
Lúc Ân Trường Hoan cùng Diệp Hoàn phụ trợ, nàng rốt cục phát hiện nam nhân nhà mình là tốt nhất.
Trở lại phủ quận vương Nam Dương, Cố Nguyên bảo Kỷ Oánh Oánh trở về trước, còn hắn gọi Cố Như Vận đến thư phòng.
Kỷ Oánh Oánh cái gì cũng không hỏi, Cố Như Vận trầm mặc đi theo Kỷ Thừa, Lý San San hỏi Kỷ Oánh Oánh “Biểu ca tìm Như Vận làm gì thế?”
Lý San San rất được Diệp lão phu nhân sủng ái, lúc Cố Như Vận đi Diệp gia thì hai người liền thành bằng hữu, Lý San San hay tới Cố gia ở mấy ngày.
“Không biết.” Ngữ khí Kỷ Oánh Oánh lãnh đạm, nàng không phải xem nhẹ Lý San San mà từ lúc nhìn thấy Lý San San đỏ mặt nhìn Diệp Hoàn, mặc dù nàng cũng đã từng thích Diệp Hoàn, nhưng nàng là không quen nhìn Diệp Hoàn cùng Ân Trường Hoan lưỡng tình tương duyệt còn xuất hiện một Lý San San ngấp nghé Diệp Hoàn.
Kỷ Oánh Oánh nói chuyện với Ân Trường Hoan đều là đi thẳng về thẳng, càng không quan tâm Lý San San là cháu gái của Diệp lão phu nhân, lúc này ngoài cười nhưng trong không cười nói “Thân là tẩu tẩu, ta khuyên ngươi một câu, làm người vẫn là nên an phận thủ thường một chút, có Diệp gia ở đây sẽ giúp ngươi tìm được một nhà khá giả.”
Sắc mặt Lý San San trong nháy mắt tái nhợt “Tẩu tử hiểu lầm rồi.”
Kỷ Oánh Oánh cười nhạo một tiếng rồi rời đi, hai khắc đồng hồ sau Cố Nguyên trở về, nói với Kỷ Oánh Oánh “Ta đã bảo mẫu thân đi làm mai cho Như Vận.”
Kỷ Oánh Oánh hời hợt ồ một tiếng, nàng không thấy bất ngờ, Cố Như Vận tự cho rằng mình giấu chút tâm tư rất kĩ, lại không biết nàng cùng Ân Trường Hoan đã từng nhìn thấy nữ nhân trong hậu cung hoàng cữu cữu lục đục tranh sủng nhiều như thế nào, ý đồ của Cố Như Vận ở trong mắt các nàng chẳng khác nào đã bày ra giữa ánh sáng.
“Nàng ta không đồng ý gả thì sao?” Cố Như Vận không giống kẻ sẽ ngoan ngoãn nghe theo an bài.
“Không đến lượt nó không đồng ý, Cố gia không cần một tiểu thư không nghe lời.” Vẻ mặt Cố Nguyên lạnh lùng vô tình.
Kỷ Oánh Oánh kinh ngạc nhìn về phía Cố Nguyên mặt không thay đổi, hắn cũng có lúc lạnh lùng như vậy sao?
Nghĩ đến nàng thỉnh thoảng hay bắt nạt Cố Nguyên, hôm nay còn cho hắn ăn bắp ngô cháy, Kỷ Oánh Oánh không tự chủ được nuốt một ngụm nước bọt, nàng đến tột cùng là đã gả cho một nam nhân gì vậy, về sau cũng sẽ lạnh lùng, vô tình với nàng ư.
Hu hu hu, bây giờ hối hận còn kịp không.
Không đến hai tháng, Cố gia đã định xong mối hôn sự cho Cố Như Vận, đối phương là đích thứ tử của Lễ bộ thượng thư, Lễ bộ thượng thư mặc dù không so được với phủ quận vương Nam Dương hiển hách, nhưng Cố Như Vận là thứ nữ, cũng không tính là bôi nhọ nàng ta.
Chỉ là đúng như Kỷ Oánh Oánh nói, Cố Như Vận không nguyện ý, nhưng có Cố Nguyên ở đây, còn bị cấm túc nửa tháng, Cố Như Vận rốt cục cũng đồng ý cửa hôn sự này, thời điểm thành thân sẽ là mùa xuân năm sau.
Cùng lúc đó, kết quả điều tra Sở Bạch của Diệp Hoàn có kết quả.
Sở Bạch là con trai độc nhất trong nhà, Sở cha có mở mấy cửa hàng nhưng Sở mẫu bệnh nặng quấn thân, cần nhiều loại thuốc quý hiếm, Sở gia không có gia tài bạc triệu nhưng thu nhập từ mấy cửa hàng vẫn đủ để duy trì sự sống cho Sở mẫu, chuyện biến hóa phát sinh vào ba năm trước.
Sở cha trong một lần đi nhập hàng thì gặp phải sơn tặc, chết oan chết uổng, Sở gia nhanh chóng sụp đổ, Sở mẫu không chịu nổi đả kích, bệnh tình nặng thêm rất nhanh liền qua đời.
Cuối năm ngoái, sau khi thủ thay mẫu thân tròn ba năm đạo hiếu Sở Bạch liền khởi hành tới kinh thành.
Lúc thuộc hạ Diệp Hoàn điều tra phát hiện Sở cha gặp phải sơn tặc tựa hồ không phải ngoài ý muốn mà là có người làm, người có hiềm nghi nhất là tri phủ nơi đó.
Hắn vẫn luôn muốn có được Bạch Ngọc Quan Âm của Sở gia, về sau Sở gia suy sụp, cửa hàng của Sở gia rơi vào tay tri phủ, cái Bạch Ngọc Quan Âm kia cũng không biết tung tích đi đâu.
Diệp Hoàn nghe xong kết quả nói “An vương cuối năm ngoái có phải là từng đi đất Thục?”
“Phải, là cùng An vương phi hồi đất Thục thăm viếng.” Diệp Mặc nói “Thái tử hoài nghi Sở Bạch là người của An vương?”
Diệp Hoàn để lên bàn tay gõ một cái “Ta cũng không biết, nhưng cái này quá trùng hợp, ta vẫn cần suy nghĩ thêm.”
Diệp Nhiên nói “Thế nhưng chân của An vương…!Hắn làm vậy vì cái gì?” Người bị què chân không thể ngồi lên hoàng vị.
Diệp Hoàn không nói gì, Diệp Mặc nói “Hay là hắn không cam tâm.” Đều là nhi tử của hoàng đế, An vương lại bởi vì mẫu thân của Phó Ninh mà bị què chân, ngay cả cơ hội để cạnh tranh hoàng vị cũng không có, cảm thấy không cam tâm cũng là bình thường.
Diệp Nhiên lại hỏi “Vậy tri phủ kia thế nào?”
Người như Sở Bạch cũng không phải tuỳ tiện có thể thu mua, nếu có thể có cái gì đó đả động đến Sở Bạch, vậy cũng chỉ có chuyện thay phụ thân hắn báo thù.
Diệp Mặc nói “Tri phủ bình yên vô sự.”
“Bình yên vô sự?” Diệp Nhiên kinh ngạc “Cái này sao có thể, chẳng lẽ đây chỉ là trùng hợp, Sở Bạch căn bản không phải người của An vương.”
Diệp Nhiên bỗng nhiên nhớ tới cái gì đó “Phương viện trưởng cự tuyệt đi phủ An vương làm phu tử mà bị lưu manh dây dưa, Phương viện trưởng lại là người mà Sở Bạch đề cử cho thái tử phi, ở trong đó liệu có liên quan gì không?”
“Phương viện trưởng vì sao lại cự tuyệt đến phủ An vương làm phu tử?” Diệp Hoàn hỏi.
Hôm Ân Trường Hoan đi Phương gia thì Diệp Nhiên cũng đi, lúc ấy Ân Trường Hoan hỏi Phương Lễ vấn đề này “Theo hắn nói thì là không thích ứng được với quy củ của vương phủ, muốn tự do một chút, nhưng ta cảm thấy hắn không nói thật.”
Hắn nhớ kỹ lúc nhắc đến phủ An vương thì trên mặt Phương Lễ chợt lóe lên phẫn hận.
Diệp Hoàn phân phó Diệp Nhiên và Diệp Mặc đi điều tra Phương Lễ nhưng không thu được gì, lúc Ân Trường Hoan đi thư viện, Diệp Nhiên đi theo, tìm tới Phương Lễ, gọn gàng dứt khoát hỏi hắn nguyên nhân cự tuyệt An vương.
Phương Lễ cảm thấy vấn đề Diệp Nhiên hỏi rất kỳ quái, hắn trầm mặc một hồi rồi nói ra nguyên do.
Hắn đã từng dạy một đệ tử bần hàn.
Nhà người này rất nghèo, trước kia vì mạng sống mà phụ mẫu đệ tử này phải đem tỷ tỷ hắn bán vào phủ An vương làm tạp dịch, đúng lúc bọn họ cố gắng kiếm bạc để chuộc thân cho tỷ tỷ thì nàng ấy đã bỏ mạng ở phủ An vương.
Phương Lễ cười lạnh “Người của phủ An vương nói tỷ tỷ của hắn là trộm đồ của chủ tử bị phát hiện cho nên sợ tội tự sát, nhưng phụ mẫu đệ tử ta lại phát hiện tỷ tỷ của hắn trước khi chết đã từng nhận vũ nhục, lúc bọn họ nghĩ trăm phương ngàn kế thay tỷ tỷ rửa sạch oan khuất thì cả nhà họ bỗng nhiên chết bất đắc kỳ tử, đến nay vẫn chưa có kết quả.”
Phương Lễ khinh thường nói “Một nhà như vậy, ta đi vào cũng ngại bẩn.”
Thế gia trong quý tộc dơ bẩn xưa nay không ít, Diệp Nhiên thở dài, hàn huyên với Phương Lễ rồi lơ đãng hỏi Phương Lễ về Sở Bạch.
Phương Lễ: “Hắn đã từng bán tranh chữ mà sống, ta thấy chữ hắn không tệ, lúc đi ngang qua mua mấy bức nên từ đó quen nhau.”
“Thì ra là thế.
” Diệp Nhiên cười cười “Ta lát nữa cũng tìm hắn viết chữ.”
Phương Lễ không làm quan nhưng không ngốc, Diệp Nhiên là người của thái tử, đột nhiên đến hỏi hắn quan hệ với phủ An vương, hắn không tin đây là ngẫu nhiên.
Sau khi Ân Trường Hoan cùng Diệp Nhiên rời đi, hắn tìm Sở Bạch đánh cờ, “Thuận miệng” nhắc đến Diệp Nhiên hỏi hắn sao lại quen Sở Bạch.
Sở Bạch nhẹ nhàng cười một tiếng, phong đạm vân khinh “Không ngờ Diệp hộ vệ còn có lòng hiếu kỳ như vậy.”
Người thông minh có mấy lời không cần nói quá rõ, Phương Lễ điềm nhiên như không có việc gì nói đến chuyện thư viện, giống như vừa rồi chỉ là thuận miệng thôi.
Ngày mười lăm, các vương phi tiến cung thỉnh an hoàng hậu, Ân Trường Hoan đương nhiên cũng đi.
Ra khỏi Khôn Ninh cung, còn không trở lại Đông Cung, Ân Trường Hoan đang cùng Nhược Vân cảm khái bụng Cố Như Nguyệt thì cung nữ Từ Ninh cung tìm nàng nói Trịnh thái hậu muốn nàng lập tức tới.
Ân Trường Hoan đi đến Từ Ninh cung, còn tưởng rằng có chuyện gì gấp, kết quả là thấy thái y nói muốn bắt mạch cho nàng “Cháu đều có định thời gian bắt mạch mà.”
Trịnh thái hậu cau mày “Ai gia không yên lòng.”
Ân Trường Hoan không suy nghĩ nhiều, thống khoái vung tay áo ra.
Thái y bắt mạch một hồi, chần chờ bẩm với Trịnh thái hậu “Thân thể thái tử phi khoẻ mạnh, nguyên nhân vẫn chưa mang thai tựa hồ là thái tử phi đang ăn dược vật tránh thai.”
Từ sau khi Ân Trường Hoan thành thân, Trịnh thái hậu ngày đêm chờ đợi nàng mang thai, vậy mà lại nghe thấy câu Ân Trường Hoan đang dùng đồ tránh thai.
Dược vật, bà tức giận “Chuyện gì xảy ra?”
Ân Trường Hoan không sợ trời không sợ đất chỉ sợ nhất Trịnh thái hậu nổi giận, chột dạ đến lập tức cúi đầu.
Hu hu, xong rồi, sớm biết vậy đã dẫn theo Diệp Hoàn tới, có Diệp Hoàn ở đây, ngoại tổ mẫu dù có tức giận thì Diệp Hoàn cũng sẽ nói giúp nàng..