Bạn đang đọc Dục Bức Nan Hành – Chương 2
“Thiểm Tây.
Mau vào, anh trai em đang chờ anh đấy.”- Nhật Tuệ cười, kéo tay người yêu.Thân thể nhỏ xinh đối lập với cơ thể cao ráo, trông có vẻ miễn cưỡng.
Yuna cao 1m67, thế mà đứng cạnh hắn không khác chi con gà con.Mục Thiểm Tây lớn lên không tệ, hắn cao tầm 1m9, vóc dáng không thuộc loại cường tráng nhưng nhờ vào chiều cao lại mang khí thế áp bức trời sinh, đuôi mắt hơi xếch lên.
Nhìn tổng thể gương mặt hoàn toàn không có điểm gì để chê.Hơn nữa, nụ cười như có như không luôn mang bên môi trông hắn có vẻ dễ gần.Ánh mắt Nhật Tuệ không tồi.
Mục Thiểm Tây chính là tinh anh trong tinh anh, Cố Nhật Tuệ quen hắn trong một lần giao lưu với cựu sinh viên của trường đại học Hoa Đại.***Hắn bước đi chậm rãi, ánh mắt lơ đãng nhìn thoáng qua nơi bạn gái sinh sống, ngón tay theo phản xạ lại khẽ động một chút.Mặc dù căn nhà không lớn lắm nhưng cách bố trí lại rất đẹp mắt, trông rất thẩm mỹ.
Nhất là bức tranh vẽ Nhật Tuệ treo ở phòng khách rất đẹp.Nét vẽ tinh tế, màu sắc hài hòa thu hút ánh nhìn của người xem.
Ngay cả hắn không hiểu biết nhiều về hội họa cũng phải cảm thán trong lòng, hắn đột ngột hỏi.”Đây là tranh em tự họa?”Nhật Tuệ hơi sửng sốt một chút, không nghĩ người yêu chú ý tới thứ đó, cô cũng rất vui vẻ trả lời.”Là của anh trai em vẽ tặng em ngày sinh nhật em tròn mười tám tuổi đó.
Em làm gì khéo tay đến mức đó chứ.
Mỗi lần khách đến nhà đều khen vài câu, không ngờ lại chinh phục đượcánh nhìn của đại thiếu gia anh đây.”Hắn nghiêng đầu từ từ theo nét đổ của bức tranh, đáy mắt như có gì đó sáng lên.”Vẽ rất đẹp.”Hắn đã không ít lần nghe Nhật Tuệ kể về người anh trai này.Bảo rằng y là người khuyết tật, không thể nói chuyện nhưng lại rất tài giỏi.”Đương nhiên rồi.
Anh trai em được hiệu giám đốc học viện nghệ thuật Scot mời về dạy học viên đấy, mặc dù anh ấy không có học qua thầy cô trường lớp chính thức nào hết.” Cố Nhật Tuệ đắc ý khoe anh trai nhà mình.”Thầy Cố! Anh nấp ở trong đó làm gì?Đây là Thiểm Tây – người yêu của em.
Hai người mau làm quen đi ” – Nhật Tuệ kéo Nhạc Lăng ngại ngùng chần chờ đứng ở nhà bếp ra.Mục Thiểm Tây lẳng lặng nhìn chàng trai mang tạp dề hình con gấu đang cào cào lỗ tai hơi ửng đỏ mỉm cười nhìn hắn.Hắn nhìn cậu không chớp mắt, hầu kết khẽ chuyển động.Mục Thiểm Tây biết rằng…dường như có cái gì đó trong hắn đã hoàn toàn thay đổi.Hắn thu hồi ánh mắt đánh giá,nở nụ cười thân sĩ, đuôi mắt cong cong trông càng mê hoặc hơn bình thường.”Rất vui được gặp anh, anh trai của tiểu Tuệ.”***Cố Nhật Tuệ nhanh nhẹn bưng thức ăn bày ra bàn, từ sáng đến giờ chưa ăn cái gì khiến cô có chút đói, vừa đặt đồ ăn lên bàn xong liền nhanh tay lấy đũa gắp một miếng bông cải xanh cho vào miệng.Ừm.
Anh hai nhà mình thật khéo tay, thật muốn giữ ổng lại nấu ăn cho mình suốt đời quá đi.Trong bếp, nhìn Cố Nhạc Lăng bận rộn chuẩn bị hai món cuối cùng hắn cũng không thể tiếp tục đứng yên nên liền nói muốn giúp một tay,Nhạc Lăng ban đầu còn ngại nhưng về sau lại xem hắn như anh trai trong nhà, rất tự nhiên đưa cho hắn cái vá xào rau.Mục Thiểm Tây đứng rất gần Cố Nhạc Lăng, hắn có thể ngửi được mùi sữa tắm nhàn nhạt dễ chịu trên người cậu, vì hắn rất cao nên trông Nhạc Lăng lại thấp hơn rất nhiều.Ánh mắt như có như không dời đến xương quai xanh tinh xảo của thiếu niên, bởi vì áo hơi lớn nên thậm chí nếu nhìn kĩ liền có thể mờ nhạt trông thấy hai điểm hồng nhạt trên khuôn ngực trắng nõn kia.Không hiểu sao khi mải mê ngắm nhìn Cố Nhạc Lăng, nơi hạ phúc của hắn lại dâng lên trận khô nóng khó hiểu.Tật xấu tái phát?Thế nhưng Mục Thiểm Tây cũng không hổ thẹn dời mắt mà trái lại càng nhìn đến chăm chú,đáy mắt hắn nổi lên chút gợn sóng, thích thú cong khóe miệng nhìn cái gáy trắng nõn của Cố Nhạc Lăng .Bỗng nhiên lại nảy sinh suy nghĩ muốn nếm thử làn da trơn mịn kia có tư vị gì.Cố Nhạc Lăng quay lại đụng phải ánh mắt của Mục Thiểm Tây, thấy hắn đang nhìn mình chăm chú liền có chút xấu hổ.Cậu ho khan một tiếng nhắc hắn tỉnh lại, “A” một tiếng, dùng cái đĩa đẩy tay hắn, ra hiệu mau giúp cậu mang đĩa thức ăn ra ngoài, cậu còn phải dọn bát đũa.Từ góc độ này, Mục Thiểm Tây có thể nhìn thấy đầu lưỡi đỏ tươi của Cố Nhạc Lăng như ẩn như hiện trong khuôn miệng xinh xắn.
Có thể là khiếm khuyết trời sinh nên lưỡi của Cố Nhạc Lăng nhỏ và ngắn hơn người bình thường rất nhiều, khiến thiếu niên không thể thốt ra từ gì cho trọn vẹn.Hoặc có thể nói vài từ nhưng rất khó để người khác nghe rõ đó là từ gì.Mục Thiểm Tây nén nỗi tò mò xuống, mang hai đĩa thức ăn ra.Cố Nhật Tuệ vui sướng vỗ tay.”Cuối cùng cũng được ăn rồi.”…Trên bàn ăn là những món ăn thông thường không cầu kì như Mục Thiểm Tây vẫn hay dùng, nhưng vẫn được trang trí rất đẹp mắt, trông rất ngon miệng .Hắn gắp một miếng cá hấp cho vào miệng chậm rãi ăn.Cố Nhật Tuệ nhìn hắn đầy hứng thú.”Sao? Ăn ngon lắm đúng không?”Hắn lại không trả lời bạn gái mà nhìn Cố Nhạc Lăng đang ngại ngùng mà chọc chọc bát cơm, có lẽ là sợ “em rể tương lai” ăn không vừa miệng.Có điều, tay nghề quả thực đáng khâm phục.”Rất ngon.” Hắn mỉm cười, lại tiếp tục dùng một miếng khác.”Nấu ăn rất tuyệt.
Nhạc Lăng.”- Mục Thiểm Tây khách quan bình luận, có lẽ đầu bếp cao cấp ở nhà hắn cũng không làm ra được loại hương vị đậm đà này, mùi vị tự nhiên của gia đình đúng là hơn xa so với một mình ngồi ăn một bàn cao lương mỹ vị.Cố Nhật Tuệ lại gắp một miếng thịt gà cho vào bát của anh trai, nghiêm khắc rầy la.”Anh lại kén ăn rồi.
Đã bảo là anh nên ăn thịt nhiều vào mới có sức, anh nhìn xem Thiểm Tây lớn hơn anh có ba tuổi mà một ngón tay của người ta có thể đè bẹp anh được đấy.”Cố Nhạc Lăng cười cười lắc đầu.”Là tên người yêu em cao lớn không giống người thường mới đúng.”Mục Thiểm Tây híp mắt nhìn khóe miệng cong lên của thiếu niên trước mặt.Nhìn kĩ lại, Cố Nhạc Lăng quả thật khá đẹp trai, nhưng lại không giống hắn theo kiểu gợi cảm mà là kiểu thư sinh ôn nhu, đặc biệt là đôi mắt biết nói kia, khi nhìn vào liền biết người này đang nghĩ cái gì, quá đơn thuần, quá xinh đẹp.
Vì thế gây cho người ta cảm giác đây là một người ưa thích an tĩnh chứ không phải là một người câm.Hắn dùng đũa chọc chọc bát cơm, yên lặng nhìn hai anh em trước mặt mình đang đùa giỡn.Vẽ giỏi.Nấu ăn không tồi.Nụ cười đặc biệt đẹp mắt.Cố Nhạc Lăng này…!đúng là một người đáng để chú ý…Mục Thiểm Tây cảm thấy trong người ngày càng khô nóng, không khỏi liếm môi một cái, con thỏ con này…!Hắn muốn.Ánh mắt hắn lóe lên một tia sáng nhỏ, hơi thở dồn dập, gương mặt trở nên u tối.Xin lỗi Nhật Tuệ.
Tôi quả thực không tốt như em tưởng đâu….Cố Nhạc Lăng cứ cảm thấy ánh mắt của Mục Thiểm Tây nhìn mình có gì đó là lạ, nhưng cậu cũng không biết kì quái ở chỗ nào.Nhưng theo một hồi quan sát,Cố Nhạc Lăng nghĩ mục Thiểm Tây là người khá tốt, cũng là đối tượng thích hợp để nhật tuệ nhà cậu làm quen.Cậu cũng không có phản cảm gì với người này, liền ngầm đồng thuận cho cả hai tiến đến với nhau.”Thầy Cố! Người ta đã đi rồi, anh còn muốn săm soi gì nữa đây.”- Cố Nhật Tuệ nắm vai anh trai lắc lắc.Cố Nhạc Lăng cười bất đắc dĩ, để em gái đẩy cậu vào nhà.”Mau giúp em rửa đống bát đĩa này đã, sắp đến sinh nhật của bổn tiểu thư rồi, ngài phải biết chiều chuộng em đấy!”Cố Nhạc Lăng theo phản xạ liền nhìn lịch.Đúng là chỉ còn hai tuần nữa là đến sinh nhật của Cố Nhật Tuệ, phải nhanh chóng kiếm nhiều tiền mua quà cho con bé mới được.***Ấn tượng lần đầu tiên của Đoàn Ngạc Niên về Cố Nhạc Lăng là một người thích cười, lại còn rất ưa nhìn, nhưng chỉ dừng lại ở đó không có gì đặc biệt.Y là một người đam mê hội họa, yêu thích vẻ đẹp thuần túy, dường như không có bất cứ thứ gì có thể khiến y chú tâm bằng những bức vẽ.Nhưng Cố Nhạc Lăng đã lặng lẽ chiếm giữ tầm nhìn y lúc nào y cũng không biết.
Ở con người này có nhiều điều khiến Đoàn Ngạc Niên phải yêu mến, kính phục.Y thích những bức tranh do Chaeyoung vẽ ra.Y cũng yêu thích mỗi khi bàn tay tinh tế đó áp lên tay mình gò những nét vẽ thiếu sức sống trở nên những đường nét sinh động.Y thích ngắm đôi mắt đen láy của Cố Nhạc Lăng, càng đặc biệt yêu thích nụ cười dịu dàng của cậu.Cho đến một ngày y chợt nhận ra…!mình đã yêu Cố Nhạc Lăng từ lúc nào không hay.Khi nhìn thiếu niên cười, bất giác y cũng sẽ cười theo.Khi thấy những người khác vây lấy Cố Nhạc Lăng trêu chọc, y sẽ cảm thấy rất khó chịu.Y không biết đó gọi là ghen tị.Đoàn Ngạc Niên ngày càng nuôi dưỡng ra một ý nghĩ đáng sợ: Y muốn Cố Nhạc Lăng là của riêng mình, bất cứ một ai đều không thể chạm vào cậu.Cố Nhạc Lăng là hình tượng hoàn mỹ độc nhất trong lòng Đoàn Ngạc Niên, không một ai có thể vấy bẩn lên nó.Đoàn Ngạc Niên say mê hôn lên bức tranh mới khô màu.Trong bức tranh, Cố Nhạc Lăng ngồi bên khung cửa sổ, nở nụ cười mà y thường thấy.Bàn tay y dời đến gương mặt trong bức tranh, khàn giọng thì thào.”Nhạc Lăng, em thật xinh đẹp.”Trán Đoàn Ngạc Niên nổi gân xanh, dục vọng càng trướng đến đáng sợ, bàn tay y chuyển động càng lúc càng nhanh…Y thở dốc một tiếng, run rẩy bắn ra…Trong đêm tối lại kêu lên cái tên quen thuộc.”Nhạc Lăng.”.