Bạn đang đọc Dựa vào hơi ấm của em – Chương 4 phần 2
Bộ quần áo lao động màu xanh lam? Sao công nhân thời nay mà cũng có thể đi một chiếc xe có giá hơn một trăm vạn đồng ư! Chu Lạc dần dần tìm lại được lý trí của mình, giơ chiếc điện thoại di động lên, cười trừ, “Tôi không có ý gì khác, chỉ cảm thấy chúng ta nên trao đổi với nhau một chút trước đã”. Nhìn biểu hiện đầy vẻ nghi hoặc của đối phương, cô vội vàng giải thích, “Ý của tôi là đừng vội báo cảnh sát, cần bao nhiêu tiền để sửa xe, tôi sẽ trả”.
Đôi mắt như ngọc đen của đối phương thoáng hiện ý cười khiến Chu Lạc trong chốc lát lại cảm thấy có chút lơ đễnh. Mà lời nói của cậu lại khiến cô lập tức hồi tỉnh lại.
“Cú điện thoại ban nãy là tôi gọi cho xưởng sửa xe, chiếc xe này không phải của tôi, nó được đưa đến sửa ở chỗ chúng tôi, tôi đang đưa nó tới giao cho khách hàng.” Nói rồi quay đầu lại nhìn vào chỗ đèn xe vừa bị đâm vỡ, chỉ vào chiếc điện thoại trong tay Chu Lạc, “E rằng tôi phải gọi một cú điện thoại nữa, thông báo với khách hàng một tiếng”.
Chu Lạc vô cùng bối rối, vội vàng đưa trả lại điện thoại. Đợi cậu gọi điện xong, cô lên tiếng đề nghị mang tính cứu chữa: “Tôi sẽ trả chi phí sửa xe. Có cần tôi nói giúp với ông chủ của các cậu một tiếng hay xin lỗi khách hàng không?”. Đứa trẻ tội nghiệp này, xe vừa sửa xong lại bị đâm, không biết có phải chịu mắng không nữa.
Người đó lại nhìn vào vết thủng lớn trên chiếc xe mới của Chu Lạc, cười nói: “Cũng được, vừa hay xe của cô cũng cần phải sửa, đến chỗ chúng tôi, cô có thể được hưởng ưu đãi 20%”.
Một nhân viên rất tốt, lúc này mà cũng không quên mời chào khách hàng cho cửa hiệu, Chu Lạc cảm khái nhận lời. Không cần đối phương phải nói, cô cũng biết bản thân mình không thể chạy nổi nữa, chắc chắn phải đến đó một chuyến thôi.
Người đó quả đúng là thợ sửa xe, cậu tiến đến trước chiếc xe mới của Chu Lạc, mở nắp mui trước một cách thành thục, sau khi kiểm tra một hồi liền nói: “Dòng điện không vấn đề gì, chỉ bị va quệt ngoài vỏ, vẫn có thể lái đi được”.
Đứng trước xe, để tránh bên tai lại bị lải nhải đến đau đầu, Chu Lạc ra lệnh cho Mao Đông: “Cậu lái đi, dù sao xe cũng bị va rồi”. Nào ngờ tên tiểu tử này cả người từ trên xuống dưới tê dại, nhất định không chịu cầm chìa khóa, Chu Lạc gặng hỏi mãi, Mao Đông mới đỏ mặt thốt ra được một câu: “Em còn chưa thi lấy bằng lái xe đấy”. Ngay sau đó liền vội vàng bổ sung, “Tuy nhiên, em vẫn thường xuyên tập lái xe mà, chị có biết cảm giác đạp vào vỏ lon nước ngọt rỗng và đạp vào phanh xe cũng gần giống nhau không?”.
Khốn kiếp, vốn dĩ Chu Lạc không phải là thục nữ, cuối cùng cũng muốn cất tiếng mắng mỏ ai đó rồi.
Vốn định dùng một trăm đồng để tống cổ tên sư đệ phiền phức kia đi, bảo cậu ta tự gọi xe về trước, không ngờ tên tiểu tử đó cũng rất ngang bướng, “Nói thế nào thì cũng do cả hai chúng ta đã gây ra va quệt, bỏ mặc chị một mình ở lại đây xử lý, vậy em còn có nghĩa khí gì nữa cơ chứ!”.
Cậu ta có nghĩa khí hay không có nghĩa khí, Chu Lạc không biết, cô chỉ biết một điều rằng, tên tiểu tử này càng ngày càng không biết kẻ trên người dưới nữa rồi. Tuy nhiên, đến một nơi xa lạ, có một người đàn ông đi cùng có thêm dũng khí, Chu Lạc cũng không kiên quyết đuổi cậu ta về nữa, nhưng trước khi lên xe, cô bắt Mao Đông phải cam kết rằng sẽ không khoa chân múa tay trong lúc cô đang lái xe!
Sau khi lên xe, bám sát theo chiếc Land Rover cao lớn, trái lại lại không xảy ra bất kỳ vấn đề gì. Ban đầu, Mao Đông yên lặng được một chút, cuối cùng, không kiềm chế được đành mở miệng, tuy nhiên, lần này cậu ta chuyển sang chủ đề khác, “Bà chị ơi, ban nãy, lúc chị xuống xe, còn hầm hầm tức giận, sau đó ngay lập tức lại trở nên dịu dàng, còn chủ động chăm lo chuyện làm ăn của người ta nữa, liệu có phải là vì thấy anh chàng đó rất đẹp trai không hả?”.
Chu Lạc lườm cậu ta một cái, thấy bộ dạng lén lút gian xảo của Mao Đông, cô lại nổi cơn thịnh nộ, “Đồ chết tiệt, không nói cũng không ai bảo cậu bị câm đâu. Về chỗ làm tôi sẽ xử lý cậu, kỹ sư Phùng bị ốm rồi, cậu đi công tác thay anh ấy”.
“Đừng thế mà, bà chị ơi, tháng này em đi công tác tới năm lần rồi, chị, chị lấy việc công để trả thù riêng!” Thực ra, Mao Đông vốn muốn nói ỷ thế mạnh bắt nạt kẻ yếu, nhưng một người đàn ông tự xưng mình là kẻ yếu xem ra không dễ nói thành lời.
Chu Lạc nghiến răng, “Tôi thế đấy, cậu làm gì được tôi nào?”. Còn có tâm trí để buôn chuyện, chứng tỏ rằng vẫn chưa phải đã quá bận rộn mà. Muốn theo đuôi Đồng Đan ư, xem cậu có thời gian nữa không!
Xưởng sửa xe nằm ở phía nam của thành phố, quy mô không hề nhỏ, nhân viên ở đây tất cả đều mặc đồng phục bảo hộ lao động màu xanh lam, xem ra công tác quản lý cũng được thực hiện một cách rất chính quy. Chu Lạc cảm thấy yên tâm phần nào, ban đầu, cô vẫn còn có chút lo lắng sợ gặp phải nhóm người lừa đảo tự mạo nhận bằng cách treo lá cờ nền trắng có chữ thập đỏ, giờ đây xem ra khả năng bị giết hại giảm đi không ít.
Người vừa va quệt xe với cô xuống xe, cùng cô đi vào bên trong xưởng. Trên đường vào, không ít người vỗ vai chào hỏi cậu ta, có thể nhận thấy người này cũng có mối quan hệ tốt với mọi người.
Chu Lạc và Mao Đông được mời vào một căn phòng trang nhã ngăn cách riêng, chắc đó là nơi dùng để tiếp đón khách hàng, nội thất bên trong bài trí một cách hết sức dễ chịu, ghế sô pha mềm mại khiến người ta khi ngồi xuống rồi liền không muốn đứng lên nữa.
“Hai người uống chút gì nhé?” Đại Đổng hỏi, chính là chàng trai vừa va quệt với cô ban nãy, Chu Lạc thấy mấy người thợ sửa xe khác gọi cậu như vậy.
“Nước lọc thôi, cảm ơn.” Giờ đây Chu Lạc quả thật rất khát, vừa đói vừa khát, thấy Mao Đông gọi Coca-Cola, cô không nén nổi có phần ân hận. Nhưng Chu Lạc ít nhất cũng còn chút nhiệt lượng mà, bây giờ lại không phải thời điểm để giảm béo.
May mà Đại Đổng hết sức chu đáo, không chỉ bê đồ uống tới cho họ mà còn mang theo hai đĩa đồ ăn vặt vào theo. Chu Lạc như bắt được vàng, từ trước đến giờ cô không biết rằng phồng tôm lại ngon đến vậy.
Ăn rồi, uống rồi, Chu Lạc bấy giờ mới có sức để mở miệng, “Ông chủ của các cậu đâu? Tôi có cần phải đến thanh toán với ông ấy không? Ý tôi là chi phí thanh toán của hai chiếc xe, đúng rồi, chỗ các cậu có thanh toán bằng thẻ được không?”. Hy vọng có thể thanh toán bằng thẻ, cô không muốn phải chạy ra ngoài rút tiền.
“Bây giờ cũng muộn rồi, xe của cô phải sơn lại, hôm nay chưa sửa ngay được đâu, để hôm nào tới lấy xe thì thanh toán luôn một thể đi.”
Chu Lạc gật đầu, xe mới vừa xuất binh, chưa chiến thắng đã bị thương tích, cũng biết một lỗ thủng to tướng như thế không dễ sửa được ngay, xem ra lại phải tiếp tục dậy sớm đi gấp cho kịp giờ làm rồi.
“Vậy tôi không làm phiền nữa, ông chủ của các cậu đâu? Tôi cần phải giải thích với ông ấy một chút chứ nhỉ, chuyện va chạm này hoàn toàn là lỗi do tôi, không thể trách cậu được.” Chu Lạc đứng dậy, cô cũng thật sự mệt rồi, về nhà ngâm nước tắm rửa một chút, sáng mai còn phải đi làm nữa.
Đại Đổng chớp mắt, dường như suy nghĩ một lát rồi mới nói, “Ông chủ của chúng tôi sẽ không so đo những chuyện đó đâu, hơn nữa, bây giờ ông ấy cũng không có ở đây”.
Nếu đã như vậy, Chu Lạc và cậu sư đệ cũng không nhất thiết phải ở lại đây thêm, họ hẹn ngày lấy xe rồi chào ra về. Trước khi rời đi, lại nhìn Đại Đổng thêm một lần nữa, tướng mạo của chàng trai này thật xuất chúng, cậu làm thợ sửa xe ở đây quả thật là phí phạm của trời. Đáng tiếc, cô không phải là người đi săn lùng ngôi sao, cũng không quen biết người nào trong giới nghệ thuật, nếu không, quả thật cần phải suy nghĩ giúp cậu một tay.
Sau khi ra khỏi cửa, bọn họ mới phát hiện vị trí của xưởng sửa xe này tương đối hẻo lánh, trạm xe buýt xa đến nỗi không nhìn thấy đâu cả, cũng chẳng có chiếc taxi trống nào chạy qua. Tuy nhiên, nói đúng ra thì tất cả các xưởng sửa xe đều nằm ở vị trí hẻo lánh, nếu không tọa lạc ngay trong nội thành, nơi mà tấc đất tấc vàng như vậy, riêng việc chiếm dụng một diện tích rộng lớn để làm nhà xưởng không biết phải tốn mất bao nhiêu tiền.
Đang suy nghĩ xem không biết có nên bấm điện thoại gọi taxi không, liền nghe thấy tiếng còi xe, một chiếc xe con nhỏ gọn đỗ ngay bên cạnh hai người, cửa kính vừa kéo xuống, khuôn mặt khôi ngô tuấn tú khiến Chu Lạc không thể nào quên được của Đại Đổng xuất hiện, “Ở đây giao thông không tiện, để tôi đưa mọi người một đoạn nhé”.
Chu Lạc vui mừng nhận lời ngay, thấy Mao Đông đưa tay định mở cửa xe phía ghế phụ cạnh ghế lái, cô lập tức liếc xéo về phía tiểu sư đệ, Mao Đông cũng khôn ngoan hơn hẳn, lập tức làm điệu bộ mời chào, “Em mở cửa xe cho chị đấy mà, ưu tiên phụ nữ, ưu tiên lãnh đạo!”
Coi như tên tiểu tử này biết điều, Chu Lạc không hề khách khí, tiếp nhận ý tốt của cậu. Haizz, những anh chàng đẹp trai thường không nhiều, một cô gái muộn chồng như cô, mặc dù không đến nỗi nhìn chằm chằm con nhà người, nhưng nhìn thêm vài cái chắc cũng được mà.
Cũng có thể do mắt cô bị hoa, sao cô lại có cảm giác trong giây phút ngắn ngủi khi bước chân lên xe, khóe miệng anh chàng đẹp trai kia lại xuất hiện một nụ cười rất đáng ngờ nhỉ?
Sau khi đưa Mao Đông về nhà trước, Chu Lạc cuối cùng không còn làm ra vẻ được nữa, bắt đầu ngắm anh chàng đẹp trai bên cạnh một cách cố ý, đồng thời tự nghĩ rằng mình đang hỏi thăm tình hình của đối phương một cách đầy tinh tế.
“Làm nghề sửa xe có vất vả không, làm trong ngành này được bao nhiêu năm rồi? Nhìn cậu có vẻ rất chuyên nghiệp, kỹ thuật chắc là thành thục lắm phải không?” Cân nhắc lựa chọn mãi, Chu Lạc chọn những từ dễ nghe nhất, dựa vào sự hiểu biết có hạn, lại không thể khen cậu đẹp trai, đành phải bắt đầu câu chuyện từ chủ đề công việc.
“Cũng tạm, nếu là niềm đam mê thì sẽ không cảm thấy vất vả. Tôi làm trong ngành này mới được ba năm, về mặt kỹ thuật vẫn phải tiếp tục học hỏi nhiều.” Đại Đổng đánh tay lái một cách thành thục, đồng thời không ảnh hưởng gì tới câu trả lời.
Chàng trai điển trai này ngoan quá, lại trả lời cô đâu ra đấy, Chu Lạc có thêm chút hưng phấn, tiếp tục hỏi: “Cậu là người ở đâu vậy, năm nay bao nhiêu tuổi rồi?”. Ơ, chủ đề này dường như được chuyển hơi nhanh, tuy nhiên, cô cũng chẳng còn cách nào khác mà, đừng nói tới chuyện sửa xe, ngay cả chủ đề về xe hơi, cô cũng không biết nhiều, sao có thể mở rộng tiếp chủ đề đó được?
“Người Sơn Tây, hai mươi bảy tuổi.” Anh chàng đẹp trai này dường như không có ý kiến gì về việc chuyển chủ đề.
Oa, ban đầu cứ tưởng cậu nhiều lắm cũng chỉ hơn hai mươi tuổi, vậy mà lại chỉ kém cô có một tuổi! Chu Lạc không nén nổi chút tâm trạng đau buồn, nam nữ quả là không giống nhau, người ta vẫn được coi là một chàng trai đẹp trai, còn cô thì đã bị liệt vào hàng “ế chồng” rồi.
“Còn cô thì sao?”
Dòng suy nghĩ của Chu Lạc bị ngắt quãng, cô ngây người ra một lát, rồi vẫn trả lời theo đúng sự thật. Chỉ có điều, trong lòng cô cảm thấy có chút không thoải mái, trước giờ cô không ngờ mình lại có lúc không muốn nhắc đến chuyện tuổi tác. Trước đây, mỗi lần người ta biết được tuổi thật của cô, ai nấy đều không ngừng trầm trồ một hồi, đại loại như mới ít tuổi thế mà đã thành công hoặc là hậu sinh khả úy…
Đại Đổng quay đầu lại nhìn cô một chút, khuôn mặt tuấn tú của cậu thoáng chút ửng hồng, “Thực ra tôi không có ý thăm dò chuyện riêng tư của cô, tôi vốn nghĩ rằng cô sẽ nói một chút về nghề nghiệp của mình”. Nghe anh chàng kia ban nãy gọi cô là lãnh đạo, cậu nghĩ công việc của cô chắc rất tốt, mà mọi người thường thích nói về những cái mà mình cảm thấy tâm đắc.
Hóa ra là như vậy, tâm trạng của Chu Lạc ngay lập tức trở nên hứng khởi trở lại, anh chàng đẹp trai này quả rất chu đáo đấy. Nhớ tới việc bản thân mình trước đây từng tham gia vào việc thiết kế của một xưởng sản xuất xe hơi danh tiếng thuộc nhà nước, cô liền lấy chuyện đó làm chủ đề nói chuyện. Không ngờ Đại Đổng lại rất có hứng thú, liên tục hỏi mấy câu rất chuyên nghiệp, may mà hồi đó cô là nhân viên thiết kế công nghệ chủ yếu, mỗi câu trả lời đều rất rõ ràng, việc nào ra việc ấy.
Thời gian trôi qua thật nhanh, chớp mắt đã về tới cổng khu nhà ở. Khi lấy thẻ lưu hành tạm thời, cảm nhận được Đại Đổng quay đầu nhìn mình, Chu Lạc lại lấy cớ nói chuyện phiếm: “Tôi thông qua một người quen nên thuê phòng ở tại đây, giá thuê nhà rẻ lắm, nếu không, chẳng thuê nổi đâu”. Tiếp đó, cô lại than thở một hồi về giá bất động sản ở Bắc Kinh quá cao, bản thân mình không thể mua nổi…
Vì đây là nhà của dì Mai, Chu Lạc không tiện mời cậu vào nhà ngồi một lát, khi xuống xe chào từ biệt, trong lòng lại có chút lưu luyến không nỡ rời xa, nghĩ tới việc khi tới lấy xe còn được gặp lại, cô mới cảm thấy có chút an ủi.
“À ờ, đợi một chút.”
Không ngờ, anh chàng đẹp trai kia còn điều gì muốn nói, Chu Lạc vội vàng quay đầu lại, dùng ánh mắt chờ đợi để nhìn cậu ta. Khuôn mặt của Đại Đổng lại đỏ ửng, hắng giọng vài cái rồi mới nói tiếp: “Nếu cô có thời gian, hãy tìm một người giúp cô bổ túc tay lái trước, chiếc xe mới đó… quả thật có chút đáng tiếc”.
Ồ, hóa ra là đang tế nhị nói kỹ năng lái xe của cô không tốt đây, thực ra, cần gì phải nói khéo như thế chứ? Chỉ trích cô ngay trước mặt mọi người, cô cũng đâu để ý, kỹ năng lái xe của cô rất tệ, điều đó quả không sai. Vậy là Chu Lạc liền lập tức gật đầu, “Cũng được, cậu có biết giáo viên hướng dẫn nào thì giới thiệu nhé?”. Thực ra, tốt nhất là chính bản thân cậu, nếu cậu có thể giúp cô bổ túc tay lái, cô quyết định sẽ bắt đầu yêu thích lái xe.
Đại Đổng lại lần nữa lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, cô gái này có thật đã hai mươi tám tuổi rồi không? Sao cô lại có thể cả tin như vậy được? Cô không hề có chút ý kiến gì khác, lập tức đi theo cậu về xưởng sửa xe, lại giao chiếc xe mới cho cậu sửa, ngay cả giá cả cũng không hỏi. Khi đưa cô về, cậu vốn nghĩ rằng cô và anh chàng kia là một đôi, không ngờ cuối cùng lại chỉ còn mình cậu đưa về nhà. Bây giờ lại muốn một người không hề quen biết là cậu giới thiệu giáo viên bổ túc tay lái, phong cách xử lý mọi việc thật không giống với một cô gái có kinh nghiệm xã hội phong phú.
“Được thôi, tôi sẽ để ý giúp cô.” Cho dù thế nào, cảm giác được tin tưởng cũng luôn khiến người ta vui vẻ.
Người cũng cảm thấy vui vẻ còn có cả Chu Lạc nữa. Bận rộn suốt một ngày, vừa mua xe mói xong lại bị đâm, vậy mà cô vẫn vui mừng hớn hở, nằm trên giường rồi còn không ngừng hồi tưởng lại. Sau khi suy ngẫm xong, quay đầu lại bỗng nhiên nghĩ: Không đúng rồi, cô có xinh đẹp gì đâu, anh chàng đẹp trai người ta việc công làm theo phép công, không có bất kỳ biểu hiện đặc biệt gì cả, hoàn toàn là do một mình cô tưởng tượng mà thôi. Sao từ sau khi cô phát hiện ra mình là một cô gái muộn chồng, lại hoàn toàn sa lầy trở thành một kẻ mê trai cơ chứ? Nhìn thấy một người đàn ông hoàn mỹ liền suy nghĩ vẩn vơ! Ngủ thôi, ngủ thôi, nếu cứ tiếp tục thế này, cô sẽ coi thường bản thân mình mất!
Sau một giấc ngủ sâu, Chu Lạc lại là một hảo hán, buổi sáng, sau khi hoàn thành xong công việc của mình, buổi chiều lại phải cùng viện trưởng tới tham dự một buổi họp báo cáo trên Bộ. Cô không phải là người của văn phòng viện, mấy lãnh đạo viện khi dự các buổi họp chuyên ngành đều thích đưa cô đi theo, không phải vì điều gì khác, chẳng qua khi cần bất cứ tài liệu gì, chỉ cần một câu nói “Tiểu Chu, cô chuẩn bị một chút nhé”, cô liền có thể giống như một chiếc máy lưu trữ bằng da bằng thịt, trình kết quả đến trước mặt lãnh đạo với tốc độ nhanh nhất. Sau cuộc họp, nếu lãnh đạo quên mất chi tiết quan trọng nào đó, cũng có thể trực tiếp hỏi cô. Hơn nữa, cái máy lưu trữ bằng da bằng thịt này lại có thể uống rượu thay trong những trường hợp bắt buộc, rõ ràng là vô cùng hữu dụng, không dùng thì là thật đáng tiếc. Mà người thích trưng dụng cô nhất, chính là phó viện trưởng Vương của ngày hôm nay, một đại diện nữ duy nhất trong hàng ngũ lãnh đạo viện – người khác mỗi lần dắt theo một cô gái trẻ ra ngoài còn phải suy nghĩ đôi chút tới tầm ảnh hưởng của việc đó, còn cô thì hoàn toàn chẳng cần kiêng kỵ gì.
Chu Lạc quyết định rồi, mấy hôm nữa sẽ đề xuất việc tăng lương. Vừa mua xe lại bị đâm, việc này khiến hầu bao của cô lép đi không ít, mà mấy tên cáo già gian trá kia sẽ không thể bóc lột giá trị thặng dư của cô một cách dễ dàng như vậy nữa. Cô càng không phải là cái máy làm việc, cô cũng có máu thịt, cũng có tình cảm. Mà tình cảm lại được xây dựng trên cơ sở vật chất, ngộ nhỡ, ngộ nhỡ cô lôi kéo được anh chàng đẹp trai Đại Đổng về tay mình, với mức thu nhập của một thợ sửa xe như cậu, việc nuôi gia đình chắc chắn phải có sự giúp đỡ chung tay của cô rồi. Cô không coi thường bất cứ công việc lao động nào, nhưng cũng đã từng nghĩ tới thể diện, nếu không thể cùng lúc đạt được cả hai mục đích, cô sẽ lựa chọn cách nỗ lực kiềm tiền…
“Tiểu Chu, ngây người ra nghĩ gì vậy?” Một tiếng gọi của phó viện trưởng Vương kéo cô từ giấc mơ giữa ban ngày trở về với thực tại, Chu Lạc bấy giờ mới phát hiện người tài xế đã dừng xe rồi, liền vội vàng thu dọn đồ đạc, bước xuống mở cửa xe cho lãnh đạo.
“Viện trưởng Vương[1], là em đang nghĩ, ban nãy vốn định chào sở trưởng Cao một tiếng, ai ngờ anh ấy không có ở đó, khi quay về lại không tìm thấy em, nếu cứ như vậy liệu anh ấy có nghĩ em làm việc không nghiêm túc không? Nếu vì thế mà ảnh hưởng đến việc sát hạch cuối năm của em, lại ảnh hưởng tới mức tiền thưởng nữa, vậy thì em oan ức quá mất.” Trong viện của cô còn có các sở, bản thân cô luôn vượt cấp để đi ra ngoài làm việc với các lãnh đạo viện, ngoài mặt sở trưởng không nói gì, ai biết được trong lòng anh ta liệu có nghĩ cô nịnh nọt bợ đỡ hay không?
[1] Ở Trung Quốc, dù là người giữ chức vụ phó viện trưởng, khi xưng hô vẫn được gọi là viện trưởng.
“Cái con bé ranh ma này, chính lão Cao mới là người chịu oan uổng đấy, không biết đã bao nhiêu lần bị cô mang ra làm bia chắn đạn rồi.” Phó viện trưởng Vương chỉ nói một câu đã vạch trần thủ đoạn của cô rồi. Chu Lạc cười hì hì, ngoài lý do kể trên ra, cô quả thật cũng chẳng thích thú gì với những cuộc hội nghị nhiều như lông bò này, cảm thấy mấy người đó chẳng làm được việc gì thực tế cả.
Thấy tài xế đã lái xe đi khỏi đó, phó viện trưởng Vương lại hạ thấp giọng xuống nói: “Nha đầu cứ đợi đó mà xem, rất nhanh thôi, ngay cả bia chắn đạn cô cũng không cần dùng đến nữa đâu”.
Chu Lạc trợn tròn mắt, điều đó có nghĩa là gì, lẽ nào cô sắp được thăng chức? Tuy nhiên, sau khi đối phương nở một nụ cười thần bí liền vượt lên đi trước vào trong tòa nhà làm việc của Bộ, không buồn giải đáp thắc mắc của cô. Chu Lạc dù được sủng ái đến thế nào cũng không dám níu áo lãnh đạo mà truy hỏi.
Đến dự cuộc họp đều là những người trong cùng hệ thống, trước khi lãnh đạo các bộ tới dự là thời điểm tốt để người của các bộ ngành khác nhau tranh thủ kết nối tình cảm. Chu Lạc cũng quen biết không ít người, tuy nhiên vị trí của cô không ngang bằng với người ta, chỉ có thể lon ton bám theo sau viện trưởng.
“Không những viện trưởng Vương không chịu thua kém cảnh đàn ông, mà nữ tướng dưới tay chị cũng lợi hại lắm đấy. Tiểu Chu, cách giải quyết lần trước cô đề xuất với tôi rất hữu dụng, một vấn đề mà biết bao kỹ sư trong xưởng của chúng tôi phải nát óc suy nghĩ, thế mà chỉ một câu nói của cô đã hóa giải hết cả, tránh được tổn thất lớn đấy.” Đây là tổng giám đốc ở một xưởng sản xuất của thành phố ven biển, Chu Lạc từng có dự án hợp tác với họ.
Thấy viện trưởng Vương tỏ ý nghi hoặc, Chu Lạc vội vàng trả lời đối phương: “Tổng giám đốc Lý lại khách sáo rồi, nhà kho của các anh ở vị trí ven biển, không khí ẩm ướt, trong nhà kho vì để đề phòng cháy nổ nên đã cho trải một lớp đất cát, nhiệt độ trong phòng thấp hơn ở bên ngoài rất nhiều. Nếu cho thông gió, không khí ẩm ướt sẽ thổi vào, gặp lạnh ngưng tụ thành những giọt nước, dẫn đến hiện tượng tích nước trên mặt sàn. Lúc này, làm ngược lại nguyên tắc đó, bịt kín tất cả các cửa sổ lại, sẽ không xảy ra hiện tượng đó nữa. Thực ra, cũng không phải do tôi tài cán gì đâu, chủ yếu là do các kỹ sư của quý xưởng đều là người bản địa, không để ý tới mức độ ẩm ướt của không khí, còn tôi lại tới từ một thành phố khô nóng như Bắc Kinh thôi”.
Viện trưởng Vương lúc bấy giờ mới hiểu rõ đầu đuôi câu chuyện, liền cười nói: “Cái đó đại khái chính là tư duy ngược hướng mà, đầu óc thế hệ trẻ bọn họ đều rất linh hoạt, còn chúng ta đã xơ cứng hết cả rồi”.
Chu Lạc vội nói: “Đám bọn trẻ tụi em cũng chỉ có thể nhìn thấy một vài chi tiết vụn vặt thôi, ngành thiết kế chúng ta cần nhất và quan trọng nhất là kinh nghiệm. Sản phẩm do viện trưởng Vương của tụi em thiết kế hồi đó, đến bây giờ vẫn là dây chuyền sản xuất làm mẫu của cả nước, từng được thủ tướng đến tham quan. Hồi đó, em tới xưởng sản xuất ấy làm dự án, mọi người hợp tác rất tích cực, nói rằng vì đã biết đến thương hiệu của viện chúng ta, thế chẳng phải là người trước trồng cây, người sau được hưởng bóng mát còn gì”. Đi ra ngoài cùng lãnh đạo nữ quả thật là mệt, không thể tỏ ra yếu ớt làm mất đi vẻ mạnh mẽ của cô ấy, cũng không thể qua mặt cô ấy được, những lúc cần thiết lại còn phải vắt kiệt trí óc tìm những việc mà cô ấy đắc ý để ca tụng nữa.
May mà hội nghị hôm nay tiến hành khá thuận lợi, hội nghị kết thúc không tổ chức tiệc chiêu đãi. Bước ra khỏi phòng họp, thấy cũng sắp tới giờ tan sở, khi Chu Lạc đang nhẩm tính xem nên theo xe về cơ quan hay trực tiếp bắt xe về nhà luôn, một giọng nói vang lên gọi cô lại, “Chu Lạc, sao em lại ở đây?”.
Quay đầu nhìn, hóa ra là Dương Thụ Thành – bạn cùng lớp thời đại học của cô, anh này sau khi tốt nghiệp được phân công về miền Nam, mới chỉ gặp một lần vào cuộc họp lớp năm kia, bây giờ sao lại xuất hiện ở đây? Ban nãy, trong cuộc họp, cũng không nhìn thấy anh ta mà.
“Em đưa lãnh đạo tới dự họp, thế còn anh?”
“Tháng trước anh được điều chuyển tới đây, cứ bận rộn suốt, chưa kịp liên lạc với mọi người. Buổi tối em có rảnh không? Anh mời em ăn cơm, lâu rồi không gặp nhau.” Dương Thụ Thành bước đến trước mặt viện trưởng Vương, lễ phép cúi đầu chào trước rồi mới vô cùng phấn khởi mời Chu Lạc.
Chu Lạc đưa mắt nhìn lãnh đạo của mình, viện trưởng Vương tương đối chu đáo, “Tiểu Chu, nếu cô có việc thì không cần quay lại viện nữa, về nhà chỉnh lý lại một chút nội dung chủ yếu của hội nghị, ngày mai đi làm gửi cho tôi là được rồi”.
Nhẩm tính một chút, Dương Thụ Thành đã hơn ba mươi tuổi rồi, nhưng xem ra vẫn còn rất trẻ, dù vậy cũng không còn vẻ ngây ngô như hồi sinh viên nữa, mà ngược lại phong độ ngời ngời. Chu Lạc lại một lần nữa than rằng ông trời thật không công bằng với nam và nữ.
Bên bàn ăn, Chu Lạc được biết lần này, Dương Thụ Thành được điều chuyển đảm nhiệm chức trưởng phòng của sở thẩm định trực thuộc Bộ, coi như đã thăng chức, lập tức lên tiếng chúc mừng: “Anh được đấy, nhảy một bước vượt ba cấp, sau này e rằng ngay cả viện trưởng của bọn em cũng phải nể mặt anh vài phần”. Bạn cũ phát đạt, cô thật sự chân thành mừng cho đối phương.
Dương Thụ Thành cũng rất đắc ý, tuy nhiên ngoài miệng vẫn tỏ ra vài phần khiêm tốn, “Anh lần này cũng là do cơ duyên may mắn, em cũng không tồi đấy chứ, cấp bậc giống nhau thôi, hơn nữa, em lại còn trẻ như vậy”. Dù là bạn học, cùng tốt nghiệp nhưng cô vẫn trẻ hơn họ những mấy năm.
Chu Lạc lắc đầu quầy quậy, “Nhưng anh làm việc ở đơn vị cấp trên của bọn em mà. Còn nữa, đừng nói em còn trẻ nữa nhé, bị mấy lão già các anh làm cho lơ là mất cảnh giác nên em mới không ý thức được rằng tuổi trẻ đã qua đi lâu rồi”. Rốt cuộc vẫn không đủ dũng khí để nói thẳng ra rằng đã lỡ dở chuyện lập gia đình.