Bạn đang đọc Dựa vào hơi ấm của em – Chương 12 phần 3
Bắt đầu từ ngày thứ hai, Chu Lạc liền bước vào một trạng thái hoàn toàn mới. Cô làm việc vẫn hết sức hăng hái nhiệt tình, giải quyết công việc vẫn dứt khoát nhanh nhẹn như cũ, những thứ cần phải nhớ vẫn một chữ không sai, nhưng có chỗ nào đó rõ ràng không còn giống như trước nữa rồi.
Các đồng nghiệp khác, đại đa số đều cho rằng Chu Lạc gặp phải một chuyện gì đó rất vui, có người còn cảm thấy có thể cô rất tự tin và nắm chắc phần thắng trong cuộc cạnh tranh thăng chức lần này, chưa biết chừng có được sự đảm bảo nào đó từ phía lãnh đạo. Vậy là trong những ánh mắt nhìn cô, có đố kỵ, có ngưỡng mộ, còn có những người đầu óc nhạy bén đã bắt đầu tìm cách tiếp cận cô. Dù sao người ta cũng sắp là một phần tử của lãnh đạo rồi, mọi người cùng xuất phát từ một đơn vị cơ sở, sau này chạm mặt cũng dễ nói hơn nhiều.
Đồng Đan lại có cách nhìn nhận khác với mọi người, sau hai ngày ngoảnh mặt làm thinh quan sát, cô nàng tìm một cơ hội kéo Chu Lạc lại một góc trong nhà vệ sinh.
“Á, chuyện gì vậy?” Chu Lạc cười hì hì hỏi lại.
Đồng Đan trợn tròn mắt lên ngắm nghía cô một hồi từ đầu tới chân, không bỏ sót chỗ nào, bỗng nhiên cất giọng nói: “Chị Lạc Lạc, chị không phải là vừa mới bị thất thân đấy chứ?”. Lẽ nào lại chính là buổi tối hôm đó? Trời ơi, lẽ nào mình lại là người chứng kiến đêm trong trắng cuối cùng của một cô gái đã hai mươi tám tuổi!
Nụ cười trên khuôn mặt Chu Lạc còn chưa kịp thu lại, thì miệng đã ngoác ra thành hình chữ O, sắc mặt ngay lập tức đổi thành màu gan lợn. Sau khi kịp phản ứng lại, cô vội vàng đưa tay ra bịt miệng Đồng Đan, ngó nghiêng xung quanh thăm dò động tĩnh, một tay còn lại bóp chặt cổ cô ấy cho tới khi Đồng Đan cúi gập người xuống van xin “ưm ưm”.
“Nói cái gì thế hả, mới tí tuổi đầu sao lại có tư duy lộn xộn như vậy cơ chứ?” Khoảng cách tuổi tác ơi là khoảng cách tuổi tác, Chu Lạc muốn khóc mà không ra nước mắt, cô mới chỉ nghe nói thôi mà đã nổi hết cả da gà, vậy mà cô bé Đồng Đan này sao lại có thể dễ dàng nói ra những câu như vậy được?
“Ặc, ặc…” Đồng Đan bị đại lực sĩ Chu Lạc bóp cho đến nỗi đỏ mặt tía tai, suýt nữa thì thở không ra hơi nữa. Vị sư phụ này, thường này vẫn rất văn minh, không biết học được cách chưa bàn bạc gì đã động thủ luôn từ lúc nào? Chắc chắn là do không đáp ứng được nhu cầu nên mới vậy đây mà! Đồng Đan đã sớm thăm dò trước rồi, trong nhà vệ sinh ngoài hai chị em ra, không có ai khác cả, không kìm nén được lại lấm la lấm lét sán lại gần, “Không phải chứ chị Lạc Lạc, chị đừng nói với em là chị bây giờ vẫn là…”.
“Là cái gì?” Chu Lạc cảm thấy đầu óc mình không theo kịp được nữa rồi.
“Đầu óc có vấn đề à, lẽ nào chị thật sự vẫn là…?” Câu nói này gần với câu khẳng định. Chỉ là Đồng Đan có chút phiền muộn, hai ngày hôm nay Chu Lạc mặt tươi như hoa, đôi mắt long lanh, rõ ràng là lượng hoóc môn trong cơ thể được cải thiện, lẽ nào mình lại nhìn nhầm rồi ư? Đương nhiên, câu này cô nàng không nói ra, Đồng Đan cảm thấy bản thân mình làm việc dưới quyền người ta, cũng phải giữ cho đối phương chút thể diện chứ.
Đợi đến khi Chu Lạc hiểu rõ được hàm ý của mấy từ đó, lại một lần nữa cảm nhận được cảm giác máu nóng bốc lên đầu. Bọn trẻ bây giờ, bọn trẻ bây giờ, sao đều như vậy cơ chứ!
Cô bé Đồng Đan này, vốn dĩ rất cung kính tôn trọng cô, sau khi ở cùng nhau, dần dần hiểu được tính cách của nhau lại trở nên tùy tiện quá rồi. Chắc là tối hôm trước thấy bộ dạng thảm thương của mình khi bị Diệp Minh Lỗi ức hiếp, chút cung kính cuối cùng còn lại dành cho sư phụ cũng tan biến luôn rồi, bây giờ lại dám không biết kẻ trên người dưới như vậy với cô nữa!
Nghĩ đi nghĩ lại, Chu Lạc cuối cùng cũng tìm ra kẻ cầm đầu gây tội ác đáng oán hận của mình – đại thiếu gia đa tình Diệp Minh Lỗi.
Tổng giám đốc họ Diệp đang tham dự nghi thức động thổ xây dựng một dự án biệt thự mới, bỗng hắt hơi liên tục, khiến mấy mỹ nữ làm người đại diện ở bên cạnh sợ tái cả mặt, cứ ngỡ “đại dịch Sars” lại giáng xuống thủ đô một lần nữa.
Đối với việc được coi là cạnh tranh vào chức vụ mới, thực lòng Chu Lạc lại không quá coi trọng, toàn bộ sức lực và tinh thần của cô đều tập trung vào công việc chuyên môn hiện tại và chuẩn bị cho dự án đầu tư ra nước ngoài. Nghĩ tới dự án phải đi thường trú nơi đất khách đó, Chu Lạc lần đầu tiên có cảm giác thoái thác đối với công việc, thậm chí còn thầm hy vọng dự án lần này sẽ thất bại. Nửa năm ư, nếu dự án thành công, mà nếu cô thật sự phải ra nước ngoài trong vòng nửa năm, sẽ phải làm thế nào đây?
Một giây ngay sau đó, Chu Lạc lại phủ định suy nghĩ của mình, thầm tự nhủ, thảo nào hầu hết các lãnh đạo đều trọng nam khinh nữ, nhân viên nữ thường tương đối phức tạp, còn chưa lập gia đình, chỉ mới có chút mầm mống của sự yêu đương, mà đã trở nên dây dưa không dứt khoát rồi.
Bởi vì có sự đấu tranh tư tưởng trước đó, Chu Lạc ngược lại lại càng gắng hết sức tập trung tinh thần vào công tác chuẩn bị. Bằng không, nếu dự án không thành công, cô sẽ bị nghi ngờ rằng trong tiềm thức mình đã bị xui dại, không thể nỗ lực để thực hiện một cách tốt nhất. Nếu đúng như vậy, cô sao xứng với sư tổ – người đã biết cô bao nhiêu năm qua? Sẽ vi phạm đạo đứng nghề nghiệp, cũng có lỗi với tất cả những nhân viên đang cùng chung lợi ích trong viện này.
Nhưng, là một cô gái muộn chồng lại lớn tuổi, công việc dù có bận rộn thế nào cũng không thể ngăn cản chuyện Chu Lạc kiếm tìm hạnh phúc. Thứ Sáu làm thêm giờ đến tận khuya, ngày hôm sau mới sáng sớm đã lái xe đến Tây Sơn, mặc dù đôi mắt thâm quầng nhưng tinh thần lại hưng phấn khác thường.
Hưng phấn suốt cả quãng đường, khi sắp tới nơi, vừa nghĩ đến việc phải đối mặt với Đại Đổng, trong lòng Chu Lạc lại cảm thấy căng thẳng. Cô nhút nhát, không biết nên dùng thái độ nào để đối diện với Đại Đổng – người bỗng nhiên trở thành người yêu tương lai của mình, nhưng lại rất muốn biết thái độ của Đại Đổng đối với cô liệu có thay đổi gì không.
Trước khi xuống xe, Chu Lạc mở chiếc gương gắn trên tấm chắn nắng ra, kiểm tra lại lần cuối trang phục của mình, bộ đồ thể thao màu phấn hồng pha lẫn màu xám, mũ lưỡi trai cùng màu với mái tóc buộc kiểu đuôi ngựa sau gáy, hy vọng sẽ không mang lại cảm giác cưa sừng làm nghé cho người khác.
Đến địa điểm tập kết, Chu Lạc mới phát hiện ra mình đã quá lo lắng rồi. Cả nam lẫn nữ tham gia leo núi, khoảng cách chênh lệch độ tuổi rất lớn, thậm chí có cả một gia đình ba thành viên cùng đi leo núi. Đại bộ phận đều ăn mặc rất sặc sỡ, đứng lẫn trong đám người đó, cô tuyệt đối không thể coi là bắt mắt được.
Người bắt mắt nhất chính là Đại Đổng, mặc dù cậu cũng chỉ mặc một bộ đồ thể thao màu xanh trắng đơn giản, nhưng với tác phong tự tin thoải mái cùng vẻ ngoài tự nhiên của Đại Đổng khi đứng ở đó, tất cả mọi người đều trở thành dưa hỏng táo thối hết, ngay cả tư cách làm nền cho cậu cũng không có. Sau khi nhìn thấy cô, Đại Đổng mỉm cười chạy lại đón, lộ rõ hàm răng trắng bóng, trong ánh nắng của buổi sớm mai cả người cậu sống động đến nỗi khiến trái tim cô rạo rực, đợi khi Đại Đổng tới gần rồi, bỗng nhiên lại cảm thấy có chút hoa mắt.
Chu Lạc nhanh chóng phủ định kết luận mà cô phải trằn trọc thao thức mới có được. Đại Đổng, một Đại Đổng như thế này, cho dù ở lì trong nhà ít ra ngoài, cho dù không gần với nữ sắc, sao đám đàn bà con gái lại có thể bỏ qua cậu chứ!
“Sắc mặt của em không được tốt lắm, có phải là không khỏe không? Nếu không khỏe, hay là về nhà nghỉ ngơi đi.” Đại Đổng đi đến trước mặt nhìn cô, đầu lông mày khẽ nhíu lại.
Chu Lạc vội vàng thu lại những suy nghĩ xa xôi, cảm thấy ngọt ngào trước sự quan tâm của Đại Đổng, nhưng đã đến đây rồi, cô sao có thể ra về được. Cô nhanh chóng đáp lại cậu bằng một nụ cười rạng rỡ, “Không sao, chỉ là hôm qua ngủ không ngon, không ảnh hưởng lắm”.
Có được sự đảm bảo của cô, Đại Đổng mới cùng cô bước về phía mọi người đang tập trung dưới chân núi. Mọi người đã tới gần đủ, chỉ đợi tới giờ là đồng loạt xuất phát.
Trong câu lạc bộ ô tô này, mối quan hệ của Đại Đổng với mọi người rõ ràng là rất được, khi Chu Lạc và cậu sóng bước tới nơi, gây được sự chú ý không nhỏ, rất nhiều người chào hỏi đồng thời nhìn chằm chằm, phần lớn ánh mắt của những người đó đều có chút hiếu kỳ.
Còn có một số cô gái trẻ, lại không chỉ đơn thuần là hiếu kỳ như vậy, ánh mắt đó giống như những lưỡi phi đao vậy. Khi Chu Lạc cảm thấy da mặt của mình sắp bị đâm thủng lỗ chỗ, có người không kìm nén được nữa.
“Đại Đổng, ai đấy? Chị gái của anh à?” Một âm thanh trẻ trung lanh lảnh vang lên, đồng thời đứng chắn ngay trước đường mà họ đang đi vào.
Thật tức quá đi mất! Khuôn mặt Chu Lạc xám ngoét cả rồi, chẳng qua cũng chỉ chênh lệch một tuổi thôi mà, nhìn bề ngoài lại rõ rệt đến thế sao? Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn không có ý tốt của đối phương, Chu Lạc cân nhắc xem nên dùng thái độ như thế nào để phản kích lại. Suy cho cùng thì cũng là lần đầu tiên tiếp xúc trong phạm vi cuộc sống của Đại Đổng, nặng nề quá sẽ ảnh hưởng tới hình tượng, yếu đuối quá lại dễ bị người ta bắt nạt.
Không ngờ một người thường ngày vốn ít nói như Đại Đổng lúc này lại mở miệng nói trước: “Sao lại thế được, đây là Chu Lạc, bạn của anh”. Nói xong chỉ vào bãi đất bằng cách đó không xa, nói với Chu Lạc: “Đi thôi, thường ngày em cũng không hay vận động, hãy khởi động cho nóng cơ thể trước đã, không lát nữa sẽ bị chuột rút đấy”. Nói xong hai người lách qua một bên đi khỏi chỗ đó, không buồn nhìn lại người vừa chặn đường họ nữa.
Bước chân đi trên đường mà Chu Lạc ngỡ như mình đang đi trên mây, Đại Đổng đã nói là “bạn của anh” chứ không phải là “một người bạn của anh”. Ở thành phố này, ý nghĩa của hai cụm từ đó hoàn toàn không giống nhau, rất nhiều thanh niên thường dùng cách nói đầu tiên đó để nói về bạn trai hoặc bạn gái của mình.
Đại Đổng không phải là người của thành phố này, nhưng đã sống ở đây hơn mười năm rồi, ý của cậu đúng là ý đó sao? Có đúng vậy không? Chu Lạc cảm thấy băn khoăn, nhưng lại không dám hỏi, trái tim cứ nhấp nha nhấp nhổm lên xuống không yên. Lại nghĩ tới chuyện chẳng qua chỉ là một dịp đi leo núi, mà đã có thể chứng kiến tiểu mỹ nữ nhìn Đại Đổng như muốn ăn sống nuốt tươi, có thể thấy cậu rất đắt khách, tình địch rất hung hăng. Vậy thì, nắm xương già này của cô, liệu có sức chiến đầu không, năng lực chiến đấu có thể duy trì được bao nhiêu lâu?
Tự mình trách mình không phải là tác phong từ xưa đến nay của Chu Lạc, đối với sự việc khác, cô luôn xem nhẹ chuyện được mất. Đây cũng là lần đầu tiên cô nghi ngờ bản thân mình như vậy, chỉ bởi vì Đại Đổng trẻ hơn cô, ngoại hình đẹp hơn cô, ngay cả sự nghiệp cũng có khả năng mạnh hơn cô.
Nếu bỏ qua Đại Đổng, đương nhiên sẽ không có tâm trạng lo lắng được mất của hiện tại. Nhưng, ngẩng đầu ngước nhìn người đang tập các động tác thể dục ở bên cạnh kia, sức hấp dẫn tỏa ra bốn phía, chỉ ở bên cạnh cậu thôi cũng cảm thấy thoải mái rồi, cô có nỡ buông tay không?
Đáp án rất rõ ràng, nếu dễ từ bỏ như thế, cô đã không tìm tới đây để leo núi trong tình trạng đêm qua chỉ ngủ được bốn tiếng đồng hồ.
Đã háo sắc, thì phải càng bạo gan hơn, đây là khẩu hiệu mà Chu Lạc dành để động viên bản thân mình.
Thực tế là quá lâu rồi không vận động, khi làm nóng cơ thể, Chu Lạc thậm chí còn nghe được cả tiếng các khớp xương của mình kêu răng rắc. Đại Đổng cũng nghe thấy rồi, nghiêng mặt nhìn cô nói: “Em không nghỉ ngơi đủ, lại không thường xuyên leo núi, lát nữa đừng đi nhanh quá, nếu không lúc xuống núi sẽ bị mỏi chân đây”.
Chu Lạc kêu lên: “Thế sao được, chẳng phải đây là một cuộc thi sao?”. Nhìn tư thế của cậu, chắc chắn là một ứng cử viên nặng ký rồi. Cô lại không muốn một mình mình bị tụt lại ở phía sau, ở đây, ngoài Đại Đổng ra, cô lại chẳng quen biết một ai cả.
Nhìn điệu bộ hiếu thắng của cô, Đại Đổng mỉm cười lắc đầu, không tiếp tục khuyên bảo cô nữa.
Rất nhanh, cuộc thi đã bắt đầu. Hai người cùng xuất phát theo đoàn. Lúc bắt đầu, mọi người còn chen chúc nhau, không lâu sau, đã dần dần kéo xa khoảng cách.
Chu Lạc bừng bừng khí thế xông lên, cô và Đại Đổng luôn có mặt trong tốp dẫn đầu, khi đường rộng thì sánh vai bước bên nhau, đoạn đường hẹp thì kẻ đi trước người đi sau, nhìn thấy phong cảnh đẹp còn thảo luận trao đổi vài câu, cảm thán một hồi. Đã rất lâu rồi Chu Lạc chưa rời khỏi thành phố đầy xi măng sắt thép, bầu không khí tươi mới vùng ngoại thành khiến tinh thần cô trở nên hưng phấn lạ thường.
Đại Đổng cũng bị lây sự nhiệt tình đó của cô, cậu đưa mắt nhìn theo cảnh đẹp ở trên núi và những kiến trúc dưới chân núi theo hướng tay chỉ của cô. Ngắm phong cảnh đương nhiên sẽ hạn chế bước đi về phía trước, thường sẽ bị rất nhiều người đi vượt qua. Ngắm xong, Chu Lạc lại muốn rảo bước thật nhanh để đuổi theo, nhưng bị Đại Đổng ngăn lại, lắc đầu, “Điều quan trọng hơn trong việc leo núi là quá trình, không phải là mục đích, đừng vội quá, sẽ mệt đấy”.
Chu Lạc ngoan ngoãn nghe theo. Thực ra, cô luôn cho rằng, cảnh vật hai bên đường có sức hấp dẫn hơn nhiều so với việc leo lên tới đỉnh núi, chẳng qua cô nghĩ rằng đàn ông đều thích chiến thắng, Đại Đổng tham gia cuộc thi đương nhiên cũng muốn giành được vị trí đầu bảng. Chu Lạc có khả năng tự nhìn nhận mình, cô không có dã tâm kiểu như vậy, vội vàng đuổi theo mọi người chẳng qua là vì không muốn làm liên lụy tới Đại Đổng, cũng không muốn bị bỏ lại ở phía sau, cậu đã nói như vậy thì đúng là cầu chẳng được, ước chẳng thấy nữa rồi.
Khối nặng tâm lý đè nén trong lòng một khi được giải tỏa, bước chân liền vững chắc hơn nhiều. Rốt cuộc là do ngồi làm việc trong văn phòng quá lâu, thêm nữa là khoảng thời gian trước đó đi quá vội vàng, khi mới đi được một phần ba đoạn đường, Chu Lạc đã thở hổn hển, bước đi khó nhọc rồi.
Còn Đại Đổng thì ngược lại, khuôn mặt chỉ hơi ửng hồng chưa biết chừng là do phơi nắng, hơi thở vẫn bình thường đều đặn. Chu Lạc bỗng hiểu rằng ban nãy, Đại Đổng nói đến từ mệt thực ra là đang quan tâm lo lắng ình. Nhìn về đỉnh núi phía xa xa, cô đau lòng nói: “Anh đi trước đi, em không đi nổi nữa rồi, em nghỉ một lát rồi sẽ theo sau”. Nói xong tìm một phiến đá sạch sẽ, đặt mông ngồi luôn lên đó, thật dễ chịu biết bao, cô không muốn đứng dậy nữa.
Cô thực sự không muốn kìm nén nỗi đau lòng đó, nhưng không thể không chú ý tới sự rệu rã của cơ thể, vì vậy biểu hiện của cô trông rất khôi hài. Khi Đại Đổng bị cô giở trò không muốn đi nữa, đồng thời phô ra bộ dạng tròn xoe mắt chọc cười, dứt khoát tựa người vào thân cây đối diện trước mặt cô, cười nói: “Vậy thì hãy nghỉ ngơi nhanh lên một chút, anh đợi em cùng đi”.
Chu Lạc nhìn Đại Đổng một cách đầy ai oán. Nghỉ ngơi cũng có chuyện nhanh hay chậm ư? Chỉ còn cách đung đưa chân chấp nhận số phận, chuẩn bị tiếp tục xuất phát. Khi leo núi, đã nghỉ ngơi thì lại càng, muốn nghỉ ngơi tiếp, phải quyết tâm đi liền một mạch thì mới có thể leo được lên tới đỉnh, cô vốn có ý muốn ngồi nghỉ ở đó, đợi mọi người quay xuống rồi đi theo, xem ra ý đồ đó bị bại lộ rồi.
Đại Đổng cười hì hì, đưa một tay ra. Chu Lạc chỉ hơi ngập ngừng một chút, liền đặt tay vào bàn tay to lớn của cậu, được cậu kéo đứng lên. Chu Lạc chỉ cảm thấy tay của Đại Đổng rất khỏe, cảm giác ấm áp khi chạm phải, cũng có chút thô ráp, cọ cọ vào trái tim cô khiến nó trở nên run rẩy, trong giây lát cảm giác mệt mỏi cũng giảm bớt đi vài phần.
Sau khi kéo cô đứng lên, Đại Đổng đang định buông tay ra, nhưng Chu Lạc cứ nắm chặt lấy tay cậu không chịu buông, đồng thời tụt lại phía sau “mượn sức một chút mà”. Trái tim cô đập thình thịch thình thịch, lầm rầm tự nhủ: Đừng từ chối, đừng từ chối. Mắt cô lại không dám nhìn thẳng vào cậu.
Đại Đổng quay ngược tay nắm chặt lại, đổi thành tư thế nắm tay cô kéo đi, miệng không nói câu gì. Bởi vì sự im lặng của Đại Đổng, Chu Lạc càng không dám ngẩng đầu, cứ cúi gằm mặt xuống đi theo cậu. Thực ra, nếu cô quan sát kỹ một chút, sẽ không phải căng thẳng như vậy, bởi vì Đại Đổng cũng không hề tự nhiên hơn cô, sự im lặng của cậu chẳng qua cũng là vì quá hồi hộp.
Giống như dự đoán của Chu Lạc, Đại Đổng có rất ít cơ hội tiếp xúc với những người khác phái trẻ tuổi, cậu không biết giao lưu với các cô gái.
Nhưng có một điểm mà Chu Lạc không đoán được, đó là môi trường không có nhiều cơ hội ấy thực ra là do Đại Đổng cố tình tạo nên. Đại Đổng đã nói dối Chu Lạc, thực ra, trước đây từng có người nói rằng cậu rất đẹp trai, lại không chỉ có một người, những cô gái từng si mê cậu cũng không ít. Vì xấu hổ, và cũng vì không muốn thấy Chu Lạc buồn, nên cậu mới khẽ nói ra câu phủ định đó.
Chỉ là trước đây, Đại Đổng thường cố gắng tìm mọi cách để tránh xa các cô gái, không phải vì cố ý không muốn yêu, chỉ là vì cậu cảm thấy không có hứng thú, cũng không đủ tâm trí và sức lực để ứng phó với các cô gái với tính cách thất thường đó. Chưa từng đích thân trải qua nhưng cũng từng được nghe nói, từng được chứng kiến. Từ khi đi học tới lúc đi làm, Đại Đổng đã gặp nhiều hình mẫu bạn trai ngoan ngoãn, luôn biết phục tùng bạn gái, những người đó đã bị lôi vào trong phạm vi đám đàn ông dịu dàng một cách chủ động hoặc bị động, bị thời gian dần dần gặm nhấm, hứng thú cũng dần dần mai một, đến phút cuối cùng, từ đầu đến chân đều bị người ta trói buộc hết lại.
Nghề nghiệp và sở thích của Đại Đổng đều rất đơn giản, phần lớn thời gian đều tập trung vào xưởng sửa xe và cơ sở thực nghiệm. Cậu không muốn đi xuyên qua thành phố chỉ để đưa đón một người đi làm, không muốn bỏ thời gian đủ để ăn ba bữa cơm chỉ để đợi bạn gái trang điểm xong rồi cùng đi ăn một bữa cơm, càng không muốn tiêu tốn thời gian của cả một buổi tối vào quán bar hay sân khấu ca nhạc nào đó, khoảng thời gian ấy cậu có thể làm được không biết bao nhiêu việc có ích.
Đại Đổng cũng không muốn bị người khác hạn chế mấy giờ ra khỏi cửa, mấy giờ về nhà, đôi khi, cậu hễ làm việc là quên luôn bản thân mình. Cậu cũng không muốn bị hạn chế rằng trong ví không được để quá hai trăm đồng, trước giờ cậu không tiêu xài hoang phí, nhưng cũng không muốn bị mất mặt vào những lúc cần thiết. Cậu cảm thấy rất nhiều người đàn ông vốn rất cương trực, sau khi kết hôn rồi lại trở nên lề mề nhu nhược.
Đương nhiên, cậu chưa bao giờ công khai suy nghĩ này trước mọi người, mỗi người đều có quyền lựa chọn cuộc sống của mình, những điều mà cậu có thể làm được chính là để bản thân tránh xa phụ nữ, tránh xa phiền hà rắc rối.
Cho tới khi, cậu gặp được Chu Lạc.
Trong thế giới của Đại Đổng, sự xuất hiện của Chu Lạc không long lanh lắm, thậm chí còn có chút nhếch nhác nữa. Hai người va quệt xe, cô vừa bước tới đã giật phắt điện thoại của cậu, thực sự đã khiến cậu giật nảy cả người. Đại Đổng không biết cách giao tiếp với phụ nữ, rất sợ gặp phải những người phụ nữ đanh đá ghê gớm, không cần biết tới lý lẽ. May mà cô chỉ lầm tưởng rằng cậu đang gọi điện báo cảnh sát, chứ không phải là người không hiểu lý lẽ. Cậu cảm nhận được vẻ kinh ngạc của cô khi nhìn thấy tướng mạo của mình, cũng đã sớm quen với kiểu kinh ngạc đó, không chỉ có một người từng nói với cậu rằng bộ quần áo bảo hộ lao động màu xanh ấy không xứng với cậu, nhưng cậu lại thích nó.
Ấn tượng đầu tiên mà Chu Lạc lưu lại trong tâm trí cậu cũng không đến nỗi tồi. Cô giải quyết công việc một cách nhanh chóng dứt khoát, rất nhanh đã thỏa thuận được cách thức giải quyết vấn đề với mình, đồng thời cậu cũng thấy vẻ chân thành của cô khi xin lỗi vì việc đâm xe đã mang lại phiền phức cho cậu, và cũng không ỷ thế mình là phái nữ mà giảm nhẹ hay trốn trách nhiệm – trong khi bảo hiểm chiếc xe mới tinh của cô còn chưa có hiệu lực – sự dũng cảm và biết chịu trách nhiệm đó khiến Đại Đổng rất hứng thú.
Sau khi bồi thường sửa xe, cô còn lo cậu sẽ bị ông chủ la mắng, còn muốn giúp cậu giải thích, điều đó chứng tỏ rằng người phụ nữ này rất lương thiện. Mà sau đó, nhìn điệu bộ ăn uống của cô, liền hiểu ngay nguyên nhân khiến tính khí của cô nóng nảy như vậy, hóa ra là do cô vừa đói vừa khát, thảo nào tâm trạng không được tốt.
Sở dĩ Đại Đổng quan sát cô kỹ lưỡng như vậy, bởi vì cậu cảm thấy cô gái này rất ấn tượng, động tác khua chân múa tay của cô cũng không giống người bình thường, giật điện thoại của cậu không thấy thô lỗ, ăn nhanh uống nhanh cũng không tỏ ra nhếch nhác, ngay cả biểu hiện có ý đồ với cậu… cũng không khiến người khác ghét bỏ. Đế phút cuối cùng, cô dùng ánh mắt uy hiếp để tranh giành vị trí ngồi ngay bên cạnh cậu với anh chàng đồng nghiệp thậm chí còn khiến cậu cảm thấy đáng yêu.
Đàn ông đều có tính hư vinh, trước đây thường không hề để ý tới những ánh mắt ngưỡng mộ, xem ra đó chỉ là vì chưa đúng người, đối với thiện cảm mà Chu Lạc mang lại, Đại Đổng lại có chút yêu thích và chờ đợi.
Trên người cô, có sự giỏi giang già dặn và bao dung của một người phụ nữ trưởng thành, nhưng cô cũng có thể ngây người thất thần rồi nhanh chóng bước vào thế giới mộng tưởng của riêng mình như những cô gái trẻ. Điều đáng quý nhất đó là, cô không giống rất nhiều người không rõ chân tướng, khoa chân múa tay chỉ trỏ với một người mang tư cách thợ sửa xe như cậu mà lại rất hào hứng tìm hiểu về cuộc sống của cậu. Khi cậu lịch sự hỏi lại, cô cũng thật thà nói rõ tuổi của mình – dù rằng cũng có chút không tự nguyện. Cậu không ngờ cô lại lớn hơn mình một tuổi, bởi vì bản chất riêng kết hợp giữa con gái và phụ nữ của Chu Lạc cùng khuôn mặt trẻ trung của cô đều khiến người ta không thể đoán được độ tuổi thật. Cứ cho là cậu ít tiếp xúc với phụ nữ, nhưng Đại Đổng cũng biết rằng hỏi tuổi của họ là một việc không lịch sự, thực ra ý cậu vốn không định hỏi như vậy, thế là cậu lập tức xin lỗi, không ngờ, cô lại cảm thấy vui mừng vì câu xin lỗi đơn giản đó của cậu.
Trong quá trình tiếp xúc sau này, Đại Đổng càng ngày càng phát hiện ra sự khác biệt của Chu Lạc, cảm giác lớn nhất đó là cô luôn rất khoan dung với mọi người nhưng lại cực kỳ nghiêm khắc với bản thân, điều này đã lật ngược ấn tượng của cậu về các cô gái.
Xét về tổng thể, cô rất tích cực, tràn đầy sức sống, chính vì vậy, đôi khi biểu hiện mệt mỏi và phiền muộn của cô lại khiến người ta cảm thấy không nỡ nhẫn tâm. Hôm đó, một phút mềm lòng đã khiến cậu hủy bỏ cuộc hẹn trong ngành đặt từ trước, nhận lời trò chuyện với cô – đây là việc chưa từng có từ trước tới nay, trong những ngày tháng trước đó của cậu, công việc luôn luôn được đặt lên hàng đầu.
Chỉ là, bộ dạng tiều tụy của cô cùng ánh mắt bịn rịn lưu luyến khiến cậu cảm thấy nếu bỏ mặc cô một mình thì thật tàn nhẫn. Sự rầu rĩ và ưu tư của cô khiến cậu có ý định muốn dỗ cho cô vui vẻ, sự tin tưởng và hiếu kỳ của cô khiến Đại Đổng lần đầu tiên bình thản kể về tuổi thơ của mình cho người ngoài nghe. Sau đó, thấy tâm trạng của cô đã trở nên tốt hơn, cậu lại cảm thấy vô cùng thoải mái và vui sướng.
Chu Lạc bản tính lương thiện, ngoại hình xinh đẹp, đồng thời xem ra cũng là một cô gái thành đạt trong sự nghiệp, nhưng cô lại tốn công sức để lấy lòng mình. Đúng vậy, thi thoảng cậu có thể nhận thấy gương mặt cô ửng hồng và nói chuyện dè dặt, cẩn trọng. Cậu biết, điều đó có nghĩa là gì. Mà Chu Lạc – cô gái đã làm tất cả những việc đó, vẫn nghĩ rằng cậu chỉ là một thợ sửa xe.