Đọc truyện Đứa Trẻ Đến Từ Tương Lai – Chương 20
Edit: Chun
Nghe thấy tiếng gọi, theo phản xạ Hạ An Nhiên ngẩng đầu lên nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Thẩm Hi. Nhưng nụ cười này của anh ta có vẻ không được tự nhiên.
Hạ An Nhiên liếc mắt nhìn sang người đứng bên cạnh anh ta, đó là một cô gái xinh đẹp, vóc dáng cao gầy, khuôn mặt trang điểm tỉ mỉ.
Ồ, cảnh tượng này nhìn rất quen mắt, chẳng nhẽ Thẩm Hi cũng cùng chung số phận với cô? Không đến nỗi thế chứ?
“Bạn của cô à?”
Lâm Kỳ cũng nhìn thấy người đàn ông tươi cười rực rỡ vừa gọi Hạ An Nhiên, và cả cô gái chói sáng bên cạnh anh ta.
“Hả?”
Hạ An Nhiên nghi hoặc đáp, trong lòng thầm nghĩ không biết Thẩm Hi có được tính là bạn của cô không, thành thật mà nói bọn họ mới gặp nhau ba lần mà thôi.
Nhưng Lâm Kỳ lại đem câu nghi vấn của cô trở thành câu trả lời, sau đó anh ta nhiệt tình đứng lên, hiếu khách mời hai người kia cùng ngồi một bàn với bọn họ.
Hạ An Nhiên đoán, chắc hẳn Thẩm Hi và người đẹp bên cạnh anh ta sẽ từ chối, cô nghĩ vừa rồi Thẩm Hi nhìn thấy cô nên nhân tiện chào hỏi một chút.
Nhưng hành động tiếp theo của Thẩm Hi lại nằm ngoài dự đoán của mọi người.
“Hạ An Nhiên, em ngồi vào bên trong nhé.”
Thẩm Hi bước đến đứng bên cạnh cô, nói rất tự nhiên.
“Hả?”
Hạ An Nhiên ngây cả người, cho dù muốn ngồi cùng bàn thì Thẩm Hi cũng có thể ngồi vị trí bên cạnh Lâm Kỳ mà, tại sao phải ngồi cạnh cô chứ, hành động này cũng quá 囧 đi.
Khi Thẩm Hi vừa nói xong, gương mặt cô gái xinh đẹp đi cùng anh ta tỏ ra vô cùng kinh ngạc, cô ta cũng giống như Hạ An Nhiên, hoàn toàn không đoán trước được Thẩm Hi lại nói vậy. Bảo cô ngồi cùng bàn với hai người không quen biết thì cũng thôi, vậy mà anh ta lại còn muốn ngồi bên cạnh cô gái kia, để cô và một người đàn ông xa lạ ngồi cùng nhau, đây là tình huống gì vậy?
“Ngồi xuống đi, sao cô không ngồi?”
Thẩm Hi quan tâm nhìn cô gái, vẻ mặt anh ta tự nhiên đến mức không thể tự nhiên hơn.
Người đẹp hung hăng trừng mắt với Thẩm Hi, sau đó khẽ giậm đôi giày cao gót bảy phân xuống mặt sàn, cuối cùng đành bất đắc dĩ ngồi xuống bên cạnh Lâm Kỳ.
Bầu không khí xung quanh bốn người phút chốc trở nên lạnh run, ai cũng muốn nói điều gì đó, nhưng lại không tìm được chủ đề để nói.
Lâm Kỳ cũng cảm thấy hơi bực mình, ban đầu anh ta chỉ khách sáo chào hỏi vậy thôi, hoàn toàn không nghĩ đến hai người kia lại thực sự ngồi xuống, hơn nữa còn sắp xếp vị trí ngồi vô cùng kì lạ.
Chỉ có một mình Thẩm Hi hoàn toàn không cảm thấy có vấn đề gì cả, rất tự nhiên cầm bình trà hoa quế lên, lấy hai cái chén rồi rót trà cho mình và cô gái kia.
“Trà ngon.”
Thẩm Hi uống một ngụm, khen ngợi một câu, sau đó đưa mắt nhìn sang Hạ An Nhiên.
“Lúc sáng không phải em nói đi gặp bạn sao, thế nào lại ở đây?” Khi nói, lông mày anh ta hơi cau lại, biểu cảm có vẻ không vui.
“Hả?”
Hạ An Nhiên ngẩn ra, vừa uống một ngụm trà, còn chưa kịp nuốt xuống thì nước đã vọt lên khí quản khiến cô ho khan liên tục, cả khuôn mặt đỏ bừng.
“Gấp cái gì chứ!”
Thẩm Hi đưa tay vỗ nhẹ lên lưng Hạ An Nhiên, giúp cô nhuận khí.
“Không phải chỉ là gặp một người đàn ông thôi sao, anh cũng không nói gì mà! Không cần khẩn trương.”
Nghe Thầm Hi nói xong, Hạ An Nhiên đã lờ mờ đoán ra được mục đích của anh ta, người này dám đem cô ra làm bia đỡ đạn.
Quả nhiên gặp người đàn ông này không có chuyện gì tốt đẹp cả.
Hạ An Nhiên hơi tức giận gạt tay anh ta, cô quay đầu, vừa không ngừng ho khan vừa nhìn thẳng vào cô gái ngồi đối diện với Thẩm Hi.
“Ồ, Em nghĩ là anh muốn sao?” Tay bị gạt ra khiến Thẩm Hi có chút ngơ ngẩn, lập tức phản ứng lại “Anh cũng không còn cách nào khác mà!”
Anh ta cười, ánh mắt thể hiện sự cam chịu, lại vừa có chút áy náy.
Ý cô có phải đã đồng ý giúp anh rồi không?
Tôi xui xẻo mới quen biết anh!
Hạ An Nhiên hung hăng trừng mắt nhìn Thẩm Hi, cơn ho nặng hơn nên cô không nói được nửa câu, nếu có thể nói, cô sẽ vạch trần bộ mặt thật của Thẩm Hi.
“Hai người đây là?”
Lâm Kỳ ngồi ở phía đối diện cuối cùng cũng tìm lại được giọng nói của mình, vội vàng hỏi. Người sáng suốt vừa nhìn đã biết quan hệ giữa hai người này không hề đơn giản, từ lúc ngồi xuống cho đến giờ, từ hành động đến cách nói chuyện của Thẩm Hi đều nói lên mối quan hệ mờ ám của hai người.
“An Nhiên là bạn gái của tôi.”
Thẩm Hi mỉm cười, thực ra anh thừa dịp Hạ An Nhiên còn đang mải ho không thể nói gì mà phủ đầu trước, nếu chờ đến lúc cô không ho nữa, anh có thể nói ra được những lời này mới là lạ.
“Cái gì?”
Hai người đối diện đồng thanh hô lên, giọng to đến mức tất cả mọi người trong phòng trà đều quay đầu nhìn bọn họ, một lúc không thấy xảy ra chuyện gì, lại quay đầu đi.
“Mẹ anh rõ ràng nói anh không có bạn gái!”
Cô gái xinh đẹp chỉ ngón tay được sơn cắt tỉ mỉ vào Thẩm Hi, tức giận nói.
Lâm Kỳ cũng nhìn Hạ An Nhiên, người giới thiệu đã nói cô chưa từng có bạn trai, bây giờ thì hay rồi, còn xem mắt cái gì nữa!
“Chúng tôi vẫn chưa kết hôn mà. Trước khi kết hôn nên có nhiều quyền lựa chọn. Hơn nữa, ý tốt của người lớn không thể từ chối được, cũng tốt thôi.”
Thẩm Hi cười cười, vẻ mặt giống như nói ‘Cho dù đã có bạn trai, bạn gái, thì xem mắt chẳng qua cũng chỉ là thêm một sự lựa chọn nữa mà thôi’.
Vẻ mặt hai người đối diện đồng thời cứng đờ, sau đó vội vàng cầm theo đồ đạc của mình đứng lên, nhanh chóng rời khỏi hiện trường, gấp đến độ hai chân thiếu chút nữa vướng vào nhau.
Chờ bọn họ ra khỏi cửa, lúc này Thẩm Hi mới đứng lên chuyển sang phía bên kia ngồi đối diện với Hạ An Nhiên, vẻ mặt anh ta giống như một đứa trẻ mắc lỗi, nhưng ánh mắt nhìn cô lại ngập tràn ý cười.
Ho một lúc lâu, muốn giải thích cũng không tài nào nói được, đến khi ho xong thì người kia cũng chạy mất rồi, Hạ An Nhiên cảm thấy hơi bực mình.
Cô liếc xéo Thẩm Hi, khẽ hừ một tiếng sau đó mới chậm rãi nói.
“Cảnh sát Thẩm, không ngờ anh cũng biết diễn kịch đấy chứ! Không đi làm diễn viên thật đáng tiếc!”
Màn diễn vừa rồi rất đặc sắc! Chỉ nói vài câu đơn giản đã khiến thanh danh của cô bị phá hỏng hoàn toàn, hi vọng cái người tên Lâm Kỳ kia có chút phong độ của một người đàn ông, đừng gọi điện cho dì Bội Hoa mách chuyện hôm nay, nếu không lỗ tai của cô sẽ chẳng được yên tĩnh trong một thời gian dài.
“Hì hì, tôi cũng chỉ là bất đắc dĩ thôi mà!”
Thẩm Hi sờ sờ mũi, nhìn cô hối lỗi. Cô gái kia là do mẹ anh cứng rắn uy hiếp bắt anh gặp mặt. Đi dạo với nhau cả buổi sáng, anh thật sự không chịu nổi nữa, nếu không phải gặp được Hạ An Nhiên, anh cũng không biết phải làm sao để tiếp tục.
“Mà xem ra cô cũng không vừa ý người đàn ông kia, chẳng phải tiện cả đôi đường hay sao? Nếu như không đúng, tôi lập tức đuổi theo giúp cô giải thích rõ ràng!”
Thẩm Hi cười, ra vẻ bảo đảm mình sẽ làm như thế.
Thực ra vừa rồi vì nhìn thấy vẻ mặt không tình nguyện của Hạ An Nhiên nên anh mới xen vào chuyện của họ. Nếu như hai người bọn họ thực sự vui vẻ, không phải anh sẽ trở thành kẻ phá hoại nhân duyên hay sao?
Được lợi còn ra vẻ, câu này miêu tả chính xác vẻ mặt đắc ý của Thẩm Hi.
Hạ An Nhiên trừng mắt lần thứ hai, sau đó lẳng lặng uống trà, tuyệt không nói thêm câu nào nữa.
Được rồi, chính xác cô không có ý gì với Lâm Kỳ cả, chủ yếu là vì cô vẫn còn trẻ, mà vừa nhìn cô đã biết anh ta muốn cái gì, anh ta “chấm” cô rồi, nhưng cô lại không muốn nên không thể nhận lời anh ta được.
“Tôi không nghĩ cảnh sát Thẩm mà cũng cần đi xem mắt đâu.”
Thẩm Hi đuối lý nên không dám nói gì nhiều trước mấy câu trêu chọc của Hạ An Nhiên.
Anh mỉm cười, cô gái kia là con gái người bạn thân của mẹ anh, mẹ lấy một lí do thoái thác sau đó chạy mất, để anh lại với cô gái này. Lúc đó anh sửng sốt đến mức, đợi khi hoàn hồn thì không còn kịp nữa rồi.
“Tôi cũng đến tuổi rồi mà.”
Thẩm Hi cười tươi rói, từ lần đầu gặp mặt đến giờ anh ta đều dùng kiểu cách đùa cợt để nói chuyện với cô, nhưng thái độ rất thân thiết. Vốn Hạ An Nhiên rất tức giận vì những gì anh ta vừa làm ra nhưng nhìn thấy khuôn mặt này lại không tức giận cho nổi.
Đánh ai cũng không đánh người mặt cười, đây chính là chân lý.
Hạ An Nhiên lẳng lặng bưng chén trà thơm ngát hương quế trong tay uống một ngụm, đột nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên trong túi xách.
Hạ An Nhiên lấy điện thoại di động ra, nhìn thấy tên người gọi trên màn hình, mặt cô hơi biến sắc, quả nhiên không phải chuyện tốt lành gì. Nhưng không nhận điện thoại không được, đành cắn răng chịu đựng.
Khi nhìn thấy vẻ mặt nhăn nhó của Hạ An Nhiên, Thẩm Hi biết ý gọi người phục vụ tính tiền, chờ cô nói chuyện điện thoại xong, ngẩng đầu lên thấy ngay gương mặt cười ôn hòa của Thẩm Hi.
“Nếu có việc, cô Hạ cứ đi trước đi, hóa đơn tôi đã thanh toán xong rồi.”
Hạ An Nhiên nhìn một bàn thức ăn, mặc dù không quá nhiều nhưng nếu để Thẩm Hi trả toàn bộ cũng không được hay lắm. Dù sao cũng chẳng nhiều nhặn gì, hai người cưa đôi thì hơn. Dường như đoán được Hạ An Nhiên sẽ nói gì, trước khi cô mở miệng, Thẩm Hi đã lên tiếng trước.
“Làm gì có đạo lý để phụ nữ trả tiền chứ, nếu có việc cô cứ đi giải quyết trước đi.”
Khuôn mặt Thẩm Hi vốn rất tuấn tú, nhất là khi cười, thấp thoáng lộ ra hai chiếc răng khểnh, tươi rói, rực rỡ như một cậu nhóc trẻ tuổi năng nổ.
Hạ An Nhiên gật đầu, nói một tiếng cảm ơn rồi cầm túi xách đứng dậy rời đi.