Đưa Nhau Đi Trốn - Đường Về Nhà

Chương 27: Ôn thi


Đọc truyện Đưa Nhau Đi Trốn – Đường Về Nhà – Chương 27: Ôn thi

Sau hôm đó, coi như mọi chuyện rắc rối xảy đến đều đã êm đẹp cả. Ngọc cũng phải chuyển lớp vì lo việc sẽ bị bố mẹ mình phát hiện nhưng đôi khi vẫn thường chui vào lớp tôi ngồi để tán nhảm.

Nhưng như vậy cũng vui, đỡ nhớ Ngọc hơn vì nhiều khi tôi thấy được rằng được Ngồi nói chuyện hay làm gì đó cùng Ngọc thực sự rất vui.

Còn về câu nói của Tùng, chắc tôi cũng sắp phát điên lên vì chuyện người yêu này nọ Tùng lúc nào cũng lôi ra để phá quấy tôi. Nhưng cũng sắp thi đến mông rồi, hơi đâu mà rảnh để đập cho Tùng một trận cho mấy chuyện đâu đâu mà Tùng cố ý bày ra để trọc điên tôi làm gì cơ chứ..

Lo cho bản thân trước còn tốt hơn.

– Này Ánh, xuống căng – tin ăn đi, anh đói rồi này!

– Anh cái con khỉ? Ai cho mày xưng anh ở đây.

– Hơ hơ, người yêu thế đấy!

– Người yêu cái đầu mày, đề yên cho tao qua nốt tuần này.

Tùng cứ đi đi, đi lại trước bàn. Nói với cái giọng ấm áp kì cục, anh anh này lọ cũng đủ khiến tôi nổi cả da gà rồi.

– Làm gì?

– Để yên tao còn ôn, mà giờ mới để ý mày không động tí gì đến vở thế?

– Kệ chứ, đúp sao đâu mà lo.

– Ghê thế, mày thì ngu tao biết rồi!


– Khinh thường tao ghê, thành tích đứng từ dưới lên trên của tao là tao muốn thế thôi!

– Thôi thôi, về chỗ hộ tao cái, nhiều chuyện.

– Tao thích như thế này!

– Bảo không nghe hả, đi đi đi lại chóng mặt quá rồi đấy.

Tôi làu bàu vài câu rồi lấy tay lau hai mí mắt mệt mỏi, giáo viên bước vào lớp thì Tùng cũng chịu ngồi xuống bàn.

Đến trưa thì Tùng gửi tin nhắn rủ tôi đi học lớp thêm vào buổi chiều dù đằng nào thì tôi cũng phải đi. Chả hơi đâu mà không đi cơ chứ nhưng tin nhắn thì Tùng sẽ luôn luôn gửi thừa để nhắc nhở tôi.

Ăn xong dọn hết bát lại, tôi ra khỏi nhà đóng cửa cổng lại đi được một đoạn thì cũng đã thấy Tùng đứng đợi rồi hai đứa cùng đi.

– Này mày, tao ghét phải học thêm toán!

Trong lớp Tùng gục cái mặt xuống bàn rồi lên cái giọng chán ngắt than vãn với tôi.

– Thế sao mày còn đi?

– Kệ tao, thích thế!


– Nói trắng ra là mày chịu cảnh bị chôn chân ở đây chỉ để ngồi với tao chứ gì?

– Hơ hơ, sao mày giỏi thế!

– Cái mặt mày đủ nói rõ lên rồi, đã tới đây thì chịu khó ôn tí đi.

– Haiz, tao cũng phải thú nhận một điều.

Tùng hạ giọng, làm cái vẻ mặt nghiêm tục để cố tỏ ra ngầu hay gì đó đại loại thế. Nhưng nhìn kiểu gì tôi vẫn thấy mặt Tùng nhìn buồn cười kinh khủng khi như vậy.

– Tao giỏi nhưng trừ toán ra, tuy hơi mất mặt nhưng tao chả hiểu mấy thứ thầy viết lên bảng. Lâu không học quên hết rồi!

– Thế vẫn chịu đến đây còn gì! Thôi viết bài đi.

Tôi than vãn lấy vài câu rồi ngồi vẽ lại đống công thức mà thầy đang viết trên bảng. Chắc là do mải chơi mà dạo này tự nhiên tôi thấy mình học kém đi rất nhiều, ngồi chỉ biết chăm chú cố mà nuốt từ câu từ chữ mà thầy giảng lại

– Đúng là con mọt sách có khác! – “Tùng nhìn tôi rồi cười nhẹ lấy cái”.

– Mày…

– Gì nữa?

– Nói rồi không nghe hả? Đừng có nhìn tao chằm chằm lúc tao đang học thế chứ!

– Vâng, thưa sếp.

– Nói mày cũng như không! – “Nhìn Tùng vẫn nhăn răng ra cười tôi cũng mặc kệ mà quay lên bảng viết tiếp đống công thức”.

– Dù sao mưa dầm thấm lâu, tao quyết định từ bây giờ sẽ chôn chân ở cái lớp học thêm khủng khiếp này cùng mày!

– Mày học hay ngủ? Bớt nhảm hộ cho tao òn học. Thằng điên!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.