Đọc truyện Đưa Nhau Đi Trốn – Đường Về Nhà – Chương 1: Rắc rối
– Này!
– hả ? ngoài lớp có vụ gì vậy mấy đứa,
– không biết, ra coi xem thế nào đã
– chắc lại có đứa gây rối với mấy đứa lớp bên
những tiếng ồn ào trong lớp làm tôi không thể nào tập trung được vào quyển sách đang đọc, gập lại, tôi ra thử xem ngoài lớp có chuyện gì.
Trong đám đông vậy quanh, bóng dáng Linh, bạn thân nhất của tôi đang cản Tùng cố đánh bạn Quân ở lớp bên lại, giữa những tiếng ồn ào vậy quay ba người.
– Tùng, thôi hộ tôi ngay cái!
– cô im đi, tôi thích làm gì thì kệ tôi liên quan đến cô?
– dù sao thì đây cũng là đang trên lớp, còn cậu có làm gì ngoài trường thì kệ cậu.
– kệ tôi.
– bớt gây rối đi, thích tôi lôi lên cậu lên phòng giám thị không? còn mấy cậu kia cũng về lớp hết đi.
Sau lời Linh nói, đám đông vây quanh cũng giải tán, Tùng cau có mặt về lớp lấy cặp sách đeo lên rồi đi.
Tôi không ưa Tùng lắm, cũng vì khá nhiều lí do.Tùng luôn có những đám bạn ăn chơi hết mình vây quanh, ai cũng biết rất rõ về bố mẹ Tùng có nhiều đóng góp cho trường, Chỉ cần trong phạm vi tiền có thể giải quyết được thì bố mẹ Tùng cũng chiều hết. luôn trốn tiết trong khi đó tôi thì lại chỉ biết cắm đầu vào học. Tuy không dính vào tệ nạn xã hội nhưng lại làm mọi người cảm thấy nhức đầu về cách sống ngang tàng của bản thân, Tùng sẵn sàng nghỉ học cả một tuần chỉ để đi chơi xa, sau đó chấp nhận việc tạm đình chỉ học, dĩ nhiên trong thời gian bị đình chỉ ấy, Tùng lại đi lang thang khắp nơi.
Sau bóng dáng Tùng ra khỏi lớp thì giáo viên cũng bước vào, tôi cũng thôi chú ý đến điều đó rồi đi về chỗ ngồi.
– này, cuối tiết đi ăn chè với mình không Ánh?
– không, tớ hết tiền rồi.
– Lo gì, hôm nay tớ mời!
– Cậu nói rồi đấy nhé.
– ừ.
Tan trường, hai đứa ra một quán khá gần trường mà mọi khi Linh vẫn thường ghé tới, dựng xe ở vỉa hè, Linh dẫn tôi ra chỗ ghế cạnh cửa sổ ngồi
– này, cho tôi hai cốc chè.
– đợi chút!
cái giọng nói này? tôi ngạc nhiên ngẩng đầu lên nhìn cái người phục vụ đó, và người đó chả ai khác ngoài Tùng đang đứng trước mặt hai đứa.
– cô nhìn cái quái gì?
– cậu, bỏ tiết chỉ để ra đây thôi á?
– vậy thì sao? tôi làm ở đây –
– rảnh thật đấy.
– kệ tôi. – Tùng trả lời với giọng dời dạc, mặt cau có quay đi bước ra quầy của tiệm.
– cậu…
– kệ nó đi Ánh, quan tâm thằng dở đấy làm gì.
Linh lấy quyển sách trong cặp ra đọc, thở dài nói với tôi. Lát sau thì Tùng cũng mang cốc chè tới rồi hậm hực quay lại quầy. Hai đứa tôi ngồi ăn và nói đủ thứ chuyện cho tới khi đã qua 5 giờ, đeo cặp lên tạm biệt Linh ở chỗ ngã tư đường rồi tôi cũng về.
– Chị về muộn thế? – tiếng em tôi vọng từ trong nhà ra khi thấy tiếng xe đạp của tôi từ ngoài sân.
– chị đi ăn chè với bạn, mà ăn gì chưa?
– mẹ vẫ còn bán ở ngoài chợ chưa về, đồ ăn sẵn trong tủ mẹ làm rồi.
– à ừ.
Sau bữa tối, tôi đeo cặp sách lên đi phòng mình, ngồi vào bàn và cắm đầu vào đống bài tập ở trên lớp. Nhìn đống sách vở làm tôi lại nhớ về Tùng lúc chiều.
Cuộc sống của tôi khác Tùng. Tôi học giỏi, nhưng nghèo, Tùng thì luôn ăn chơi trong khi việc duy nhất tôi quan tâm khi đi học là điểm số của mình. Trong lớp, tôi ngồi bàn đầu sát dãy ngoài cùng còn Tùng thì ngồi gần góc lớp. Ba tôi mất sớm nên tôi cũng biết tự lo cho bản thân, Tôi học không phải là vì tôi thích học, mà là vì tôi ý thức được rằng việc học sẽ làm thay đổi số phận mình.
Ước mơ của tôi là sau khi tốt nghiệp cấp ba sẽ vào một trường đại học có tiếng cho mẹ nở mày nở mặt. Sau khi tốt nghiệp đại học thì tìm một công việc có thu nhập tốt, và tôi sẽ đi theo con đường ấy không chệch một ly nào.
…..
– mẹ, con đi học đây
– ăn sáng thêm chút đi rồi đi.
– thôi, con lo rồi!
Đeo cặp lên, tôi cười chào tạm biệt mẹ rồi đi đến trường, mọi chuyện sẽ chẳng có gì cho đến khi Tùng chạy như một thằng điên đâm sầm vào xe tôi.
– này, làm gì mà cậu chạy ghê thế? làm tôi hết hồn. – Trong khi tôi còn đang cố điềm tĩnh thì Tùng lại đáp lại bằng khuôn mặt cau có.
– đi với tôi.
– hả?
Đụng phải tôi đã không xin lỗi thì thôi, Tùng chả nói mà nhảy lên xe tôi rồi phóng đi thật nhanh trong khi tôi chỉ biết khép lép ngồi phía sau. Tùng dừng lại trước quán làm, kéo tay tôi đi vào trong.
– đằng nào cũng trễ học rồi, đứng đây tiết sau thì vào.
– cậu cậu, quá đáng vừa thôi chứ, tôi không phải học sinh như cậu?
– xưng tao mày đi.
– hả?
– mày ngu thế, xưng tao mày.
– bảo ai ngu hả? – tôi cầm lấy quyển sách ném thẳng vào khuôn mặt nhả nhơi của Tùng, và từ lúc đó, tôi không nghĩ hai đứa tôi lại có thể trở thành bạn. Vì vốn dĩ tôi không ưa Tùng vì rất nhiều lí do, nhưng có lẽ là vì thế giới của hai đứa chả giống nhau. Cứ như hai bức tranh mà không có điểm chung.