Đọc truyện Đưa Nhầm Sói Lên Giường – Chương 88: Mọi thứ dần sẽ thay đổi
Phần 88: Mọi Thứ Dần Sẽ Thay Đổi
Trần Mặc Cảnh ngồi ở một góc phòng trà, ánh mắt đơn độc như tìm được chút ấm áp của nắng đông. Giờ này bên đó cũng rơi vào khoảng trưa, mong sẽ không kéo gió lạnh về làm cô ốm yếu hơn. Nãy đọc tin nhắn con người đó cũng đã hơn nửa tiếng, không có hồi đáp nên anh nghĩ cô đã đi nghỉ.
Hiện tại trong quán khá vắng, mọi người đa số đi ăn trưa nên khoảng tiếng nữa sẽ đông người. Trần Mặc Cảnh cũng biết trước nên hẹn sẵn Mạc Tu An với Lục Khương Thâm ra quán. Hai người này cũng chỉ mới xong việc ở Thượng Hải đêm qua nên cũng hơn lề mề.
Người đàn ông ngồi chờ cũng không quá lâu, đủ để đọc được những thông tin về bệnh ung thư dạ dày. Từ lúc đó khí thế anh như vấp giữa trần đời, cơ mặt co rúm lại, lo lắng tột cùng. Hai bàn tay thô ráp cứ đan chặt vào nhau, một hồi sau đã đặt lên trán hít một hơi sâu để tĩnh tâm. Chả hiểu sao, cảm giác của chính bản thân anh cũng chẳng hiểu nổi. Chỉ cần biết một việc gì đó nặng nhọc sắp đến lại bế tắc trong mớ suy nghĩ hồn đỗn.
Tại Anh, trời vẫn hửng nắng nhẹ nhưng se lạnh. Trần Mặc Cảnh đã nhìn thời tiết này mà nghĩ đến người phụ nữ, giờ này bên đó trên báo có ghi lại khá âm u. Chỉ cần nhìn thấy khung cảnh đó hẳn là cô sẽ nặng lòng lắm.
Nghĩ ngợi một hồi hai người kia cũng đến. Theo quan sát của Trần Mặc Cảnh thì có thêm cả Lâm Kiều Ân nhưng cô ta không vào mà ngồi ở ghế sau. Quán trà đi thẳng theo đường quốc lộ sẽ về nơi Lục Khương Thâm ở nên chắc tiện xe, hai người đó coi ra sau nhiều sóng gió vẫn an nhàn hơn anh. Trông họ cứ một chút cũng không tách nhau anh cũng ngưỡng mộ mà chúc phúc, so với Dương Hiểu Tình thì cô ta phóng khoáng hơn nhiều.
” Có chuyện gì mà bay về gấp gáp thế ông anh? ” Mạc Tu An vứt chìa khóa xe xuống bàn trà, mệt mỏi thả mình xuống ghế.
Lục Khương Thâm vẫn bơ phờ sau tang lễ nên chỉ cau mày rồi ngồi xuống, tiện tay vớ luôn cốc nước lọc uống một hơi rồi lên tiếng. ” Đừng nói hai người lại xảy ra chuyện? ”
Trần Mặc Cảnh không để mấy lời này mà tập chung vào vấn đề chính. ” Bị ung thư dạ dày có chữa khỏi được không? ”
Hai người đàn ông kia nghe qua vẫn chưa biết ai mắc bệnh nên chỉ nghĩ đến Trần Mặc Cảnh. Về phía Mạc Tu An thì có vẻ hiểu chuyện hơn nên chuyển hướng suy nghĩ qua người có khả năng nhất, cậu ta chưa kịp trả lời mà gọi nước trước. Phục vụ đi được vài bước cậu mới cau mày hỏi. ” Tình bị sao? ”
Anh nặng nhọc gật đầu. ” Ừ. ”
Lục Khương Thâm trước giờ không ưa gì Dương Hiểu Tình nên lờ đi, hắn cứ úp mở mãi với cốc nước lọc rồi quyết định không nói nữa. Đối với hắn về chuyện này có thể là duyên số thử thách hai người họ, càng suy nghĩ hắn càng ghét người phụ nữ nhưng lại thấy cô vô cùng đáng thương. Cô từng hỏi vì sao hắn lại có nhiều ác cảm với mình như vậy? Có phải cô không tốt trong quan hệ mập mờ với Trần Mặc Cảnh không?
Lục Khương Thâm chỉ nghe một câu đã đủ hiểu tình cảm của Dương Hiểu Tình mù quáng như nào. Hắn lại càng ghét sự ngu muội đó, nó giống như nút thắt của cuộc tình vậy. Cô ấy dứt khoát để thực tại là hận đến tận xương tủy nhưng luôn giấu trong lòng một vị trí cũ chờ người đàn ông quay về. Ánh mắt cử chỉ ngày càng mai một theo thời gian là sự thờ ơ với chính mình, khi nghe hắn trách mình tồi cũng ngậm ngùi nhận.
Nhìn sự tận tậm của anh bạn dành cho người phụ nữ lòng Lục Khương Thâm chỉ biết cầu cho họ một cái kết đẹp. Đây là lần đầu tiên hắn thấy Trần Mặc Cảnh ngồi nghe hết những lí thuyết về căn bệnh quái ác, khóe mắt lại hửng đỏ như muốn bật khóc. Trông anh nhậm ngùi, yếu ớt giữa sóng tình mà cả hắn và Mạc Tu An cũng dần trầm xuống. Trước giờ, mỗi khi thấy anh như vậy hắn sẽ quát vào mặt tại sao lại yêu một người nhiều không có đường lui đến vậy? Nhưng khi yêu rồi, anh mới thấy sự cao cả của hai người trong thứ mập mờ dài dòng cả tháng năm qua. Nó còn đau hơn cả vết thương về thể xác anh từng hứng chịu.
” Việc trước đây cô ấy bị sốt huyết dạ dày cũng đã nặng nên dẫn qua ung thư rất mất thời gian chữa trị. Cậu cũng nên dành thời gian qua đó nghỉ ngơi dài đi. Bên này công ty vẫn ổn, có cuộc họp quan trọng thì quay về. Tôi sẽ gửi gmail nên đừng lo. Do giai đoạn đầu nên không quá lo, tâm tình ổn sẽ mau qua. ” Mạc Tu An dừng lại, tay thuần thục dùng thìa khuấy đều cà phê trong tách. Cậu thở dạ nói thêm. ” Mắt cậu sao rồi? ”
Trần Mặc Cảnh thả lỏng người dựa lưng vào ghế. ” Cũng không mờ nữa, may không phải mổ lại. Uống thuốc đều sẽ tốt lại. ”
Lục Khương Thâm không quen uống mấy loại trà này nên chỉ uống nước lọc. Hắn ngồi nhìn hai người bạn nói chuyện, quan sát hết các biểu cảm của Trần Mặc Cảnh xong chốt một câu. ” Định bao giờ bay về bên đó. ”
Anh không suy nghĩ nhiều trả lời. ” Mai về, tối nay qua nhà bố mẹ. Cho người bảo toàn khi vận chuyển vũ khí, gần đây chó săn nhiều lắm.”
Nhắc được câu cũng chả nói được thêm chút nào, nhóm chuyện cũng giải tán. Thường mà gặp nhau như này có lẽ sẽ nhậu nhẹt xuyên đêm, nhưng thời điểm mỗi lúc một khác. Ai cũng nhiều chuyện riêng đến mức chỉ thiết nghĩ cho phấn đấu của bản thân. Mạc Tu An chuẩn bị đi học thêm về khoa tâm lí, Lục Khương Thâm cũng chuẩn bị lấy vợ. Chỉ còn sót lại anh đủ chuyện nghĩ ngơi, để mà nói anh thành công trước họ rất nhiều nhưng sao nhìn lại chỉ thấy mình bị bỏ hẹp trong giới chính trị.
[… ]
Trong bệnh viện vốn ngột ngạt, chỉ quay ra quay vào là nghe rõ mùi thoáng kháng sinh, khử trùng. Cho dù có ở phòng vip hay thường dân cũng không thoát khỏi.
Dương Hiểu Tình vừa tạm biệt bố mẹ sau bữa ăn tối liền sửa soạn xuống dưới khuân viên hóng gió. Trong tay cô cứ ôm khư khư chiếc điện thoại, đi lòng vòng mấy bước rồi mệt lại ngồi xuống ghế đá nhìn bầu trời thanh cao. Ban nãy, khi trời nổi cơn giông bão thì bệnh tĩnh cô cũng nghe theo tiếng gió mạnh bạo mà đau quằn quại. Mãi đến khi liều thuốc giảm đau thấm vào cô mới không ôm mình lo hãi nữa, nghĩ thôi đã muốn ngủ một giấc để mơ thấy mảnh đất yên ấm.
Trước đây, khi đau buồn mà nông nổi một chút đã nghĩ đến cái chết. Thậm trí còn coi tình yêu này như cái kết của bản thân, thế mà bây giờ chỉ cần nghe thấy thôi đã đứng hình. Người phụ nữ nghĩ hoài không ra, có phải tuổi trẻ ngu muội như họ nói là vậy? Thiết nghĩ mới thấy cái chết so với anh, cả hai đều giam cầm buộc cô phải cố gắng vượt qua vạch đích.
Cả ngày nay trong người Dương Hiểu Tình rất khó chịu, cô vừa ăn xong là nôn hết ra. Có điều mà bãi nôn tối sầm, chỉ cần nhìn thấy có thể biết rõ sự nguy cấp của căn bệnh. Đôi khi còn hộc cả máu tươi ra, không phải bất giác nó đẩy lên như muốn ho, mà dần dần tràn ra từ cổ họng. Tác hại của chế độ ăn uống, rượu bia, thuốc lá cả đấy, nghĩ mà hối cũng chẳng kịp. Nhưng khi đau quá hút một điếu lại cầm cự được chút ít..
Ngồi một lúc, gió cũng ngớt dần khiến thanh âm xung quanh không còn ríu rít kéo lên. Điện thoại trong tay người phụ nữ cũng reo lên, bụng cô như mang niềm vui khoẻ hẳn.
Cô gạt máy, giọng nói rất nhỏ nhẹ. ” Anh chưa ngủ sao? ”
Đầu dây nghe được chút gió, cũng đủ biết người phụ nữ đang rảnh rỗi nhưng cũng chỉ im lặng uống chút nước ấm. Hồi chiều cổ họng anh hơi đau, nãy có uống thuốc nhưng có chút nước ấm dễ chịu hơn hẳn. Xong xuôi anh ngồi xuống ghế sofa, trải tấm lưng lên lớp lông thú mềm mại. Từ đây anh có thể cảm nhận hơi thở hòa mới tiếng gió nhẹ, cô hẳn cũng ổn hơn một chút về tâm tình. Anh khẽ hỏi cô. ” Em đang ở ngoài trời sao? Có đau nữa không? ”
Dương Hiểu Tình ghé đầu sát vai để giữ chiếc điện thoại, hai tay chậm rãi đóng từng cúc áo len. ” Có đau một chút nhưng bác sĩ nói sẽ tốt cả thôi. Muộn rồi anh không nghỉ sẽ không tốt cho mắt đâu. ”
Anh hèm một tiếng chấn tĩnh sự lo lắng của cô. ” Tôi ngủ cả chiều rồi cô gái. Bố mẹ cũng mới đi chơi về, họ gửi lời khỏi thăm em. Có cả quà quê nữa, vài chiếc vòng được đan bằng lát tre mỏng và lớp vải. Không biết em thích không? ”
Dương Hiểu Tình chưa hình dung được món quà nhưng rất vui vì hai bác vẫn nhớ đến mình. Cô gật đầu rồi ngước mắt nhìn ánh trăng mờ sau áng mây xám xịt. ” Chắc đẹp lắm. Có hương đồng nội của gió quê. ”
Anh thích nghe giọng cô khi nói về những điều giản dị, chân thật mà không có chút cách biệt. Cứ nghĩ đến mà như con diều thả dạt về một miền xa, càng thả xa dây lại cuốn mình theo nó, ngày một cao xa trưởng thành, nhìn nhận tổng quát mọi thứ. Anh hỏi. ” Em muốn ngủ chưa? ”
Người phụ nữ hiểu ý Trần Mặc Cảnh, chậm rãi đứng dậy nhấc vài bước về phía sảnh viện. Vừa đi cô vừa ngắm nhìn cảnh vật lặng thinh xung quanh mà lắng nghe thanh đầu dây. Anh hình như đang chúc bố mẹ ngủ ngon, cô nghe loáng thoáng thấy thế. Mãi sau anh quay lại khẽ nói xin lỗi do gác máy một chút. Cô không bận tâm mà trả lời câu ban nãy.” Chắc là rồi. Anh hát cho đến khi em ngủ nhé. Bật gọi video đi, em muốn nhìn mặt anh. ”
Hai người cùng một lúc nhìn thấy mặt nhau, một người có sức sống, một người nhợt nhạt nhìn nhau rồi cười. Trần Mặc Cảnh nói. ” Em có thể làm cách nào mà mặt mộc không thể đẹp, ngay cả khi xuống sắc thế này đi… ”
Dương Hiểu Tình lắc đầu, mái tóc ngắn nay được buộc gọn gàng trông có chút chững chạc hơn. Nghe được câu nói của anh mà cũng chỉ biết cười, xong rồi nghịch ngợm mấy hình mặt cười biến anh thành đủ con vật. Cô cười khá tươi với bộ dạng già dặn của anh khi chỉnh qua hiệu ứng, cười đến đau cả bụng nhưng không dám nhăn nhó. Cố diễn tốt vai diễn ấy, cô nói. ” Trông anh kìa, mắc cười chết được. ”
Trần Mặc Cảnh không thấy rõ mặt người phụ nữ, mà chỉ thấy mọi vật xung quanh cùng với tiếng cười của cô. Linh cảm của anh khi đó rất tồi, gần như chỉ muốn lật tung mọi thứ về cô để hiểu rõ thanh âm vui nhưng khiến lòng người lo âu ấy. Rất nhanh cô ấy quay trở lại, vẻ mặt vẫn tươi tắn nên anh cũng mở lời. ” Em ở đây một mình sao? ”
Cô lắc đầu. ” Chắc chút nữa mẹ em qua, bà ấy về tắm rửa rồi. ”
” Bên đó lạnh rồi hử? Em có cần túi sưởi không? “Trần Mặc Cảnh ngồi thẳng dậy uống chút nước sau khi hỏi, anh nhìn biểu cảm khó xử của cô mà chẹp miệng lên tiếng. ” Em sao vậy? ”
Dương Hiểu Tình lại lắc đầu, cố lờ đi cơn đau mà nhanh chân bụng vào thanh máy bấm số lầu. ” Chắc cũng cần một túi vừa phải, nhớ mua cho em một cái màu đen. Em không thích màu mè. ”
” Biết rồi. ” Anh khẽ cười. ” Thế rồi em chuẩn bị ngủ, anh sẽ hát bài gì đây? ”
Cô im ặng một hồi rồi chọn một bài hát trong album năm ngoái mình ra mắt. ” Tiếng Biển. ”
Hết Phần 88